Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ

Chương 136


Kiều Vãn Tình thấy tin nhắn khách gửi đến thì nhanh chóng trả lời.
【Cho hỏi nếu tôi mua hàng với số lượng lớn thì có được giảm giá không? 】
【Được bạn nhé! Mua từ 20 sản phẩm trở lên sẽ có giá ưu đãi. 】
【Ok, thế cho tôi mua 100 gói rau củ nướng. Bán cho tôi với mức giá ưu đãi nhất nhé! 】
Kiều Vãn Tình: “……”
Mẹ nó, chẳng lẽ đây là…… mối làm ăn lớn trong truyền thuyết sao??
100 túi rau củ nướng đấy, Kiều Vãn Tình suýt chút nữa quỳ xuống cảm ơn kim chủ của mình.
Cô run tay trả lời đối phương, nhắn cho đối phương một mức giá ưu đãi. Tuy rằng tổng đơn hàng cũng không phải quá quá lớn, chỉ cũng có vài nghìn thôi, nhưng mà bán được một lúc từng đó hàng thì vô cùng sướng luôn đó!
Kiều Vãn Tình vẫn luôn căng thẳng chờ đợi đối phương. Sau khi đối phương chốt đơn, trả tiền xong thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến khi cô nhìn tới địa chỉ nhận hàng của đối phương thì cô cảm giác như bị một chậu nước lạnh giội vào đầu.
Mẹ nó, lại là Cố Yến Khanh!
Lần này là cô tức thật đấy, không cười nổi nữa luôn!
Cô mệt mỏi gửi tin nhắn cho Cố Yến Khanh: [Đại ca, không cần kéo doanh thu cho em nữa đâu. Em thật sự không cần đâu!]
Chơi gian lận kiểu đó, chẳng những bị bắt thì cô toi, hơn nữa cô cũng cảm thấy tự mình mua hàng của mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cố Yến Khanh đã sớm đoán được Kiều Vãn Tình sẽ nhắn tin cho anh. Anh định trêu cô một chút nên tỏ vẻ vô tội gửi lại cô một dấu chấm hỏi.

Kiều Vãn Tình chụp ảnh màn hình gửi cho anh: [Anh đừng chối tội.]
Cố Yến Khanh: [Vợ ơi, anh oan quá. Anh thật sự không biết cái này. Hay để anh đi hỏi giúp em nhé?]
Có lẽ Cố Yến Khanh đi hỏi thật. Kiều Vãn Tình không quan tâm tới anh nữa, cô mở lò nướng ra, bỏ hạt dẻ đã chín ra ngoài. Hạt dẻ chín bị nứt vỏ, lộ ra thịt quả màu vàng rất đẹp.
Khẩu Khẩu nhìn khay hạt dẻ trong tay Kiều Vãn Tình thì vui vẻ vỗ tay nhỏ đòi ăn.
“Con gọi cụ vào đây cùng ăn đi.” Kiều Vãn Tình thấy hạt dẻ còn nóng, chưa lột được nên cô để lên bàn một lúc cho hạt dẻ nguội, còn Khẩu Khẩu thì cô bảo cậu nhóc đi gọi bà nội Kiều vào cùng ăn.
“Cụ, cụ ơi, ăn, ăn hạt dẻ!” Mắt Khẩu Khẩu nhìn chăm chú vào khay hạt dẻ, gọi rất lấy lệ.
Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười. Cô nói: “Con gọi vậy thì làm sao cụ nghe được? Mau lên, ra ngoài gọi cụ vào đây đi.”
Khẩu Khẩu luyến tiếc nhìn hạt dẻ thêm vài giây nữa, sau đó cậu chạy nhanh ra cửa, gọi to: “Cụ, cụ ơi, ăn, ăn, ăn hạt dẻ!”
Cụ không trả lời cậu.
Khẩu Khẩu gấp đến sắp khóc rồi. Cậu lại tiếp tục chạy ra bên ngoài, nhìn bà nội Kiều đang phơi đồ thì gọi thêm mấy cái thật to. Lần này thì bà nội Kiều mới nghe thấy và trả lời cậu. Thấy cụ nghe được mình gọi rồi thì Khẩu Khẩu chạy như bay quay về bếp, như kiểu sợ chậm một giây là có người khác ăn mất mất phần mình rồi.
Kiều Vãn Tình đã bóc xong một hạt, cô đưa cho Khẩu Khẩu ăn.
Khẩu Khẩu chờ suốt cả buổi sáng rồi, đến giờ mới được ăn hạt dẻ mà mình mong nhớ. Cậu sung sướng nheo nheo mắt lại, nói: “Ăn ngon, ngon, ngon ngon.”
Kiều Vãn Tình cũng ăn một hạt. Hạt dẻ nướng mật ong ngọt thật, nhai trong miệng vừa mềm lại còn thơm. Thảo nào Khẩu Khẩu lại thích ăn đến vậy.
Nhưng Khẩu Khẩu còn nhỏ nên không thể cho cậu ăn nhiều cái này được, nếu không thì sẽ bị đau bụng. Vì thế Kiều Vãn Tình chỉ bóc cho Khẩu Khẩu ba hạt dẻ cho cậu đỡ thèm, chỗ còn lại thì để cậu tự bóc ăn.
Khẩu Khẩu rất thích tự bóc nên cậu vui vẻ cầm hạt dẻ ngồi lên ghế bóc ăn.
Đúng lúc đó, Cố Yến Khanh chậm rãi gọi điện lại cho Kiều Vãn Tình, bảo cô rằng anh đã hỏi rồi. Anh nói là lần trước anh nhờ trợ lý mua rau củ nướng của cô, sau đó chia cho các trợ lý của mình ăn, mọi người thấy ăn rất ngon. Trùng

hợp, sắp tới công ty anh cũng có tổ chức hoạt động chào Giáng sinh và năm mới nên mọi người thống nhất là mua rau củ nướng của cô để ăn.
Kiều Vãn Tình: “……”
Ờm, lần này thì anh oan thật.
“Em nghi oan cho anh làm trái tim này của anh bị tổn thương sâu sắc. Bà Cố, em định bồi thường anh như thế nào?” Cố Yến Khanh hỏi Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình không chút do dự trả lời: “Tiền em không có, chỉ có cái mạng nhỏ này thôi.”
“……” Cố tổng cạn lời vài giây, sau đó anh nói, “Nếu không em thưởng anh cái gì đó tình thú một xíu đi.”
“Nếu mà em là một người có tình thú, có lẽ bây giờ chúng ta đã có ba đứa nhóc ở nhà rồi đấy.”
Nhìn bề ngoài Cố Yến Khanh nghiêm túc thế thôi, chứ thật ra tài năng tán gái của anh cũng kinh lắm.
Vì thế Kiều Vãn Tình phải giữ vững tâm trí của mình để không bị anh lừa.
“Bà Cố à, em đã làm trái tim của người chồng bé nhỏ của em bị tổn thương sâu sắc, vì thế em phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“……” Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười, cô tiếp lời anh, “Em nên phụ trách như thế nào?”
“Phạt em ở tù chung thân trong trái tim anh, có được không?” Kiều Vãn Tình: “……”
Mẹ nó!
Sau khi an ủi trái tim bé nhỏ bị tổn thương của Cố tổng xong thì Kiều Vãn Tình lại nhận được một vài đơn hàng nữa. Tất cả đều đến từ công ty của Cố Yến Khanh.
Ể…… Sao cô cứ cảm thấy mình đi cửa sau ấy nhỉ? Tuy rằng người mua cũng không biết cô là bà chủ của họ.
Nhưng mà nhiều như này có bị báo cáo gian lận không nhỉ? Vì tất cả đều có cùng một địa chỉ nhận hàng mà?
Kiều Vãn Tình hơi lo lắng, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác. Cô cũng không thể không bán cho họ được. Hơn nữa bán được nhiều sản phẩm như này, mà đây cũng không phải là Cố Yến Khanh ép bọn họ mua. Điều đó chứng minh là rau củ nướng nhà cô ngon và chất lượng.
Vì thế Kiều Vãn Tình cũng khá vui vẻ. Cô cảm thấy mai sau mà sản phẩm của mình được nhiều người biết đến hơn thì sẽ còn bán chạy hơn nữa.

Động lực của Kiều Vãn Tình như được buff thêm 100% năng lượng.
Sau khi cô xử lý xong mấy đơn hàng đó thì Kiều Vãn Tình đi qua xem Khẩu Khẩu đang ăn hạt dẻ như nào rồi. Nhìn qua chỗ cậu thì cô phát hiện trên tay Khẩu Khẩu có một viên hạt dẻ dính đầy nước miếng. Hạt dẻ ấy đã bị rách mất một ít vỏ rồi, có thể thấy được một chút thịt quả ở bên trong. Khẩu Khẩu thì đang dùng tay móc chỗ thịt quả ấy ra.
Thấy Kiều Vãn Tình đi qua thì cậu nhóc giơ hạt dẻ lên, vui vẻ nói: “Cắn, cắn rách.”
Kiều Vãn Tình duỗi tay cầm lấy hạt dẻ của cậu, nhìn thấy một dấu răng hằn trên lớp vỏ. Vì Khẩu Khẩu còn chưa biết cách tách vỏ nên cậu phải dùng răng để cắn.
Cô hơi bất ngờ, hỏi lại Khẩu Khẩu: “Đây là con cắn hả?” Khẩu Khẩu gật đầu: “Khẩu Khẩu cắn, cắn.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Tuy rằng vỏ hạt dẻ này cũng không quá cứng nhưng cũng chẳng phải là mềm. Ngày thường đến ăn thịt Khẩu Khẩu còn không dùng răng để cắn, thế mà hôm nay lại có thể dùng răng để cắn đứt vỏ hạt dẻ.
Điều này làm Kiều Vãn Tình sợ ngây người.
Răng thằng nhóc này có phải hơi tốt quá rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận