Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 140
Đến buổi chiều, ba người từ nhà bà ngoại Lục trở về.
Mấy nhà họ hàng của Cố gia cách Cố gia không xa, nên trên đường về rẽ vào đó vô cùng tiện. Sau khi Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình thăm hết họ hàng, chú bác của Cố Yến Khanh xong thì cũng mới có 3 giờ. Cả nhà lại lên đường tới nhà của Sở Thơ Thơ.
Sở Thơ Thơ đang ở tại căn hộ mà ba mẹ cô ấy cho cô ấy khi cô ấy gả vào Cố gia. Tuy căn hộ này có diện tích không quá lớn nhưng vị trí rất đẹp. Cô ấy cùng Uyên Uyên và một người giúp việc hàng ngày sống ở đây cũng khá là thoải mái.
“Anh Uyên Uyên!” Khẩu Khẩu vừa tới cửa đã gọi lớn.
Uyên Uyên cũng bắt chước Khẩu Khẩu gọi lớn: “Khẩu Khẩu!”
Lâu lắm rồi hai bạn nhỏ mới được gặp nhau nên cả hai đều vô cùng vui vẻ. Kiều Vãn Tình nhìn hai anh em hòa thuận với nhau thì thầm cảm thán trong lòng. Cô không thể liên hệ được hai cậu nhóc này lại là nam chủ cùng vai ác trong sách nữa.
Ngày trước Uyên Uyên còn có thể bế được Khẩu Khẩu lên. Nhưng gần đây Khẩu Khẩu ăn no uống tốt, thêm vào đó Kiều Vãn Tình cũng đã học xong khóa huấn luyện rồi, có thời gian ở nhà chăm cho cậu nên Khẩu Khẩu béo lên trông thấy. Vì thế hiện tại, Uyên Uyên chỉ có thể nhấc Khẩu Khẩu lên khỏi mặt đất một chút chứ không bế được nữa.
“Em béo lên rồi!” Uyên Uyên sờ sờ đầu nhỏ của Khẩu Khẩu, “Anh không bế nổi nữa.”
Khẩu Khẩu nghiêng nghiêng đầu, dường như khá buồn về chuyện này.
Nhưng Uyên Uyên nói vậy xong lại vươn tay với Khẩu Khẩu: “Đi nào, anh dẫn em đi chơi đồ chơi.”
Khẩu Khẩu nghe vậy thì vứt ngay vấn đề béo ra sau đầu mình, vui vẻ đi theo Uyên Uyên chơi đồ chơi của cậu nhóc.
Hai người Kiều Vãn Tình cùng ngồi xuống nói chuyện với Sở Thơ Thơ.
Vừa nhìn là biết Sở Thơ Thơ không phải người phụ nữ sống vì đàn ông, vì đàn ông mà làm bản thân chịu khổ. Cô không còn là người vì chồng mình ngoại tình mà đau lòng như đợt trước nữa. Hiện tại trông cả người cô nàng đều tươi trẻ, bừng bừng sức sống.
Sở Thơ Thơ có cổ phần của công ty trong tay nên không cần lo lắng cuộc sống túng thiếu. Không có chồng, cô vẫn sống rất tốt.
Hơn nữa hiện tại Uyên Uyên cũng đang học ở nhà trẻ, cô cũng không cần phải lo lắng nhiều. Bình thường ban ngày, cô sẽ ra ngoài làm việc, xong buổi tối tan làm, đón Uyên Uyên về là được.
Vì thế Sở Thơ Thơ sống khá thoải mái.
“Bây giờ chị cảm thấy sống không có đàn ông cũng chẳng có gì to tát cả. Một mình mình sống tự do tự tại, không cần quan tâm tới suy nghĩ của người khác, thích thế nào thì làm thế đó, cực kỳ thoải mái luôn.”
Kiều Vãn Tình đồng tình: “Thật ra trước kia, lúc mà em mới sinh Khẩu Khẩu, không có Yến Khanh sống cũng rất tự do thoải mái. Mỗi ngày thì làm những việc mình thích, sống theo ý mình muốn, cũng chẳng phải lo lắng cái gì.”
Cố tổng: “……”
“Đúng đúng đúng!” Sở Thơ Thơ vô cùng đồng ý với lời của Kiều Vãn Tình, “Thậm chí nhiều lúc chị còn chẳng hiểu vì sao ngày trước chị lại lấy người kia nữa, tự dưng tìm chồng làm khổ bản thân làm gì. Sống một mình quá là thoải mái, được ăn ngon ngủ kỹ, chẳng phải mệt đầu!”
Cố Yến Khanh cảm thấy đây như buổi tọa đàm của phái nữ, mình ở đây khá là lạc quẻ nên anh đứng dậy nói: “Anh đi trông Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu nhé. Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Sau khi Cố Yến Khanh tránh đi thì Sở Thơ Thơ lè lưỡi, hỏi: “Yến Khanh nhà em sẽ không giận chứ?”
Sở Thơ Thơ vẫn khá sợ Cố Yến Khanh.
“Chị yên tâm, anh ấy cũng không nhỏ nhen như vậy. À đúng rồi, bây giờ chỗ Cố Yến Trạch như nào vậy chị?”
“Em nói không sai. Bây giờ Cố Yến Trạch vẫn nâng đỡ ả đàn bà kia, vung tiền ra mua quảng cáo, mua phim truyền hình cho ả ta đóng. Anh ta còn bỏ tiền ra để mở cho ả ta một phòng làm việc, như sợ đập cho ả ta ít tiền quá không bằng.”
Nói đến đây, Sở Thơ Thơ nghiến răng nghiến lợi: “Ngày trước chị muốn tham dự một buổi tiệc bán trang sức của người nổi tiếng, bảo anh ta lấy cho chị một tấm vé xong anh ta còn bảo không có quan hệ, không có tài nguyên ở mảng này. Thế mà giờ chẳng hiểu thế nào lại có.”
Kiều Vãn Tình rất muốn nói đàn ông chính là như vậy. Nếu như thích mình thì dù mình có muốn cả trăng trên trời anh ta cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho mình. Nhưng nếu không thích mình thì dù mình đánh rơi chìa khóa ngay trước chân anh ta anh ta cũng lười chẳng muốn cúi xuống giúp.
Nhưng mà cô không nên nói vậy trong tình huống này. Kiều Vãn Tình vỗ vỗ vai Sở Thơ Thơ, nói: “Đây không phải là điều mà chị em mình muốn thấy sao? Ả tiểu tam kia càng nổi tiếng thì thời cơ trả thù của chúng ta càng tới gần.”
“Đúng rồi. Bây giờ chị hận không thể nâng cho bộ phim của cô ta trở thành một bộ phim siêu nổi tiếng để cô ta được nổi tiếng cơ. Nhưng mà chị nghe người quen trong giới nói kỹ thuật diễn của cô ta cũng hạng xoàng thôi nên chị hơi nghi ngờ, không biết cô ta có nổi tiếng được không.”
Người quen trong giới…… Kiều Vãn Tình chú ý tới cụm từ này. Xem ra Sở Thơ Thơ cũng là người có quan hệ rộng, cô không cần phải lo lắng cho cuộc sống sau này của Uyên Uyên nữa rồi. Có một người mẹ lợi hại như vậy, chắc chắn cậu nhóc sẽ lớn lên thật hạnh phúc và no đủ.
“Cô ta sẽ nổi tiếng thôi chị, nhất là sau khi tham gia một chương trình, chỉ cần một lần đó là nổi tiếng, mấy cái kỹ thuật diễn gì đó đều là mây bay.”
Chương trình kia Kiều Vãn Tình cũng có tìm hiểu qua một chút. Tuy rằng không có quá nhiều tin tức xoay quanh chương trình này, nhưng nếu không có gì bất ngờ thì mùa xuân năm sau sẽ bắt đầu phát sóng.
Nhưng tới tận mùa ba của chương trình này Khương Ý mới tham gia, thế chỗ cho một khách mời bị thương, cũng có nghĩa là phải chờ đến tận ba năm sau.
Bây giờ thử thách lớn nhất của bọn họ chính là nhét cho Khương Ý vào trong chương trình ngay từ mùa một.
Trong việc này nhất định cần Cố Yến Khanh giúp đỡ. Chỉ với Sở Thơ Thơ hoặc Cố Yến Trạch thì cũng không có được năng lực này. Vì thế cần phải xem xem Cố Yến Khanh có quan hệ hay tài nguyên gì ở phương diện này hay không.
Nâng một ả tiểu tam nổi tiếng, bọn họ cũng rầu thúi ruột.
Thấy cuộc sống hiện tại của Sở Thơ Thơ tốt thì Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình cũng yên lòng. Hai người ngồi chơi thêm một lát nữa sau đó đứng dậy ra về.
Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đã lâu lắm rồi mới được thấy nhau, vừa mới chơi được một lúc đã phải chào tạm biệt nhau rồi nên hai bạn nhỏ vô cùng luyến tiếc. Cố Yến Khanh hỏi Uyên Uyên có muốn về nhà cùng mình không. Sau khi Uyên Uyên xin phép Sở Thơ Thơ, được cô đồng ý xong thì cũng đi theo luôn.
Kiều Vãn Tình cũng thích hai cậu nhóc này ở gần nhau. Nếu Khẩu Khẩu có Uyên Uyên chơi cùng thì cậu nhóc sẽ ngoan hơn rất nhiều.
Còn nếu mà để thằng nhóc Khẩu Khẩu này chơi một mình á? Chả hiểu sao mà càng lớn thằng nhóc này càng lắm trò, càng nhiều chiêu hành hạ người ta. Nên là cho chơi với Uyên Uyên thì cô đỡ đi được rất nhiều.
Bốn người vừa về tới nhà thì Cố Kính Chi cũng làm xong việc của mình trở về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận