Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 187
Cố Yến Khanh bế cô bé qua, sau đó mang phao tới. Bên trong phao kia có chỗ ngồi như xe tập đi của trẻ con, các bạn nhỏ ngồi bên trong thì nước chỉ chạm tới chân thôi.
Ban đầu khi được ba bế Trăn Trăn còn vô cùng hào hứng. Nhưng đến khi được ba đặt vào trong phao thì cô bé lập tức cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng duỗi tay sờ ba mình. Nhưng cả người Cố Yến Khanh trơn bóng nên cô bé không bám được.
“A, a.”
Trăn Trăn vung chân nhỏ để thể hiện sự không đồng ý của mình. Lúc cô bé đá chân giãy giụa thì cô bé dùng sức vô cùng lớn, Cố Yến Khanh đang đứng vững trong nước bị cô bé giãy mà suýt ngã. Cố Yến Khanh vội ôm lấy Trăn Trăn, dỗ cô bé: “Con đừng sợ, con mà đạp nữa là ba không giữ con được nữa đâu!”
Khẩu Khẩu đứng cạnh sung sướng khi thấy người gặp họa: “Trăn Trăn sợ kìa!” Kiều Vãn Tình nói: “Thế con có muốn xuống với em cho em đỡ sợ không?” Khẩu Khẩu lập tức sửa lời: “Trăn Trăn dũng cảm quá!”
Cố Yến Khanh định đặt Trăn Trăn vào phao, nói: “Con đừng sợ, con nhìn nè, ba cũng có làm sao đâu?”
Trăn Trăn quay đầu nhìn Cố Yến Khanh, đúng là anh không sao.
Nhưng cô bé sợ phải tắm ở một bể bơi to như này, vì thế cô bé khua chân liên tục, không để cho Cố Yến Khanh đặt mình vào phao.
Cố Yến Khanh giữ chân cô bé, nhét cô bé vào phao, dỗ dành: “Không ngã đâu con, ba nói thật đấy. Không tin thì con cứ thử xem.”
Ngã thật đấy ba ơi! Ba ơi nhìn này, dưới chân con chẳng có mặt đất, làm sao mà không ngã cho được?
Nhưng Trăn Trăn còn chưa biết nói, người ba xấu tính của cô bé cũng không nghe được tiếng gọi tha thiết dưới đáy lòng cô. Ba cô bé chỉ dỗ cô hai câu, chờ cô yên tâm hơn một chút thì thả tay ra.
Trăn Trăn sợ tái xanh mặt, nhanh chóng lấy tay che mặt mình.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh thấy cảnh đó thì cười đau cả bụng. Kiều Vãn Tình cười đến nỗi không đứng thẳng lên được, cô nói: “Con bị ngã thì che mắt làm gì?”
Lúc này Trăn Trăn mới phát hiện mình không bị ngã mà còn nổi trên mặt nước, hai chân nhỏ của cô bé còn có thể khua khua dưới nước, bước như đi xe tập đi nữa chứ! Hơn nữa ngồi phao này còn thích hơn ngồi xe tập đi nhiều!
!!!
Sau khi Trăn Trăn khám phá ra trò mới, cô bé vui vẻ khua chân nhỏ của mình trong nước. Cố Yến Khanh thấy cô bé không chỉ không sợ mà còn bắt đầu ham chơi thì sờ đầu Trăn Trăn: “Có phải chơi vui không? Thấy chưa, ba có lừa con đâu?”
“A, a ~” Trăn Trăn vui vẻ cười thể hiện tâm trạng sung sướng của mình.
“Khẩu Khẩu có muốn xuống dưới này không? Con nhìn này, Trăn Trăn nhỏ như vậy còn không sợ nữa là?” Cố Yến Khanh hỏi Khẩu Khẩu rồi chỉ qua Trăn Trăn đang mải chơi. Trăn Trăn dưới nước còn liên tục vẫy vẫy tay nhỏ, kêu “A a” mời Khẩu Khẩu xuống nước chơi cùng.
Khẩu Khẩu thấy em gái chơi vui vậy thì lá gan cậu cũng lớn hơn một chút. Sau đó cậu đi đến cạnh bể bơi, nhìn xuống dưới nước. Sau khi thấy dưới đó không có quái vật gì thì cậu cắn ngón tay nhìn Kiều Vãn Tình.
Cậu nhóc vẫn do dự.
“Để mẹ bế con xuống dưới nhé? Con nhìn kìa, Trăn Trăn chơi vui thế kia cơ mà, làm gì có quái vật gì đâu?” Kiều Vãn Tình dỗ cậu nhóc.
Khẩu Khẩu do dự một lát, thấy em gái đang chơi vui dưới nước thì nói: “Thế mẹ phải bế con thật chặt đó!”
Kiều Vãn Tình gật đầu sau đó bế Khẩu Khẩu lên. Thật ra cô cũng không biết bơi, chỉ là cả nhà đang chơi dưới nước vui vẻ nên cô không muốn phá hỏng bầu không khí này. Cô để Cố Yến Khanh bơi ở chỗ nước sâu còn mình trông hai đứa nhỏ.
Cô bế Khẩu Khẩu xuống chỗ nước cạn. Xuống dưới nước nhìn đáng sợ hơn khi ở trên bờ rất nhiều, xung quanh chỗ nào cũng là nước. Khẩu Khẩu căng thẳng nắm chặt lấy Kiều Vãn Tình, co chân lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con sợ!”
“Không sợ không sợ nha! Khẩu Khẩu là đàn ông con trai nên phải dũng cảm lên chứ!”
Bốn chữ “đàn ông con trai” cổ vũ cho Khẩu Khẩu rất nhiều. Cậu nhóc từ từ duỗi chân mình xuống nước. Lúc chân chạm nước cậu nhóc còn không nhịn được mà rụt chân lại một chút, nhưng Khẩu Khẩu cũng không la hét mà cố gắng bình tĩnh ngồi yên trong phao bơi.
Chờ Khẩu Khẩu quen với nước hơn một chút, Kiều Vãn Tình nói: “Mẹ buông tay nhé?”
Kiều Vãn Tình thu tay lại, Khẩu Khẩu bắt đầu thử động đậy trong nước một chút. Sau khi chắc chắn mình không bị chìm cũng chẳng bị quái vật tóm chân lôi xuống thì Khẩu Khẩu thở phào nhẹ nhõm.
Dọa c.h.ế.t Khẩu Khẩu rồi!
Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu không còn căng thẳng như ban đầu thì cười nói: “Con thử chơi một lát đi!”
Khẩu Khẩu bắt đầu khua chân nhỏ chạy qua chạy lại trong nước. Ngồi trong phao chơi rất vui, sau khi Khẩu Khẩu quen với việc ngồi phao thì cậu ngẩng đầu lên cười nói: “Chơi vui!”
“Bây giờ con hết sợ rồi đúng không?”
Khẩu Khẩu bĩu môi: “Con có bao giờ sợ đâu? Khẩu Khẩu dũng cảm nhất!” Kiều Vãn Tình: “……”
Đúng là được nước lấn tới! Cô chưa thấy ai nói điêu giỏi như Khẩu Khẩu đâu!
Sau khi đánh bại được nỗi sợ nước, Khẩu Khẩu chơi cả buổi ở bể bơi. Lá gan của cậu cũng ngày một lớn hơn. Ban đầu cậu nhóc không dám rời khỏi người ba mẹ mình, nhưng khi biết được chơi trong bể bơi không bị làm sao thì cậu nhóc cứ dùng chân khua nước, bơi qua bơi lại không ngừng.
Khẩu Khẩu chơi vui đến nỗi còn đòi ra khỏi phao bơi để nghịch nước dễ hơn. Cậu cứ đòi suốt, đến tận khi Kiều Vãn Tình dọa ra khỏi phao sẽ bị quái vật dưới nước bắt thì mới rén rén lại một chút.
Cố Yến Khanh còn lấy vịt nhựa, thả chúng trên mặt nước cho Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn chơi.
Đang chơi dưới nước vui, tự dưng vẻ mặt Khẩu Khẩu trầm ngâm rồi cậu đứng yên ở một chỗ. Kiều Vãn Tình nghĩ cậu bị làm sao, cô căng thẳng hỏi cậu: “Khẩu Khẩu sao thế?”
Khẩu Khẩu cười xấu xa: “Con đi tiểu, cho nước tiểu vào trong nước, không cần đi toilet.”
Kiều Vãn Tình Cố Yến Khanh: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận