Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 58
Kiều Vãn Tình cầm bàn tay cậu lật qua lật lại kiểm tra. Mặt trên bị đỏ một chút. May sàn nhà chỗ này là gạch men sứ nên mới không bị chảy máu.
Nếu mà là người lớn, bị ngã như vậy thì khẳng định sẽ bị thương. Mấy đứa nhỏ này hình như thể chất không sợ vấp ngã hay sao ý, thường xuyên bị va va đập đập nhưng cũng chẳng có vấn đề gì.
Kiều Vãn Tình thổi thổi, dỗ cậu, nói: “Không đau nữa, Khẩu Khẩu ngoan, không đau.”
“Ba ba, thổi.” Khẩu Khẩu lại giơ tay lên trước mặt Cố Yến Khanh muốn anh thổi.
Cố Yến Khanh mỉm cười thổi thổi cho cậu. Khẩu Khẩu nhảy từ trong lòng n.g.ự.c Kiều Vãn Tình xuống, tiếp tục chơi s.ú.n.g đồ chơi cùng Uyên Uyên.
“Súng đồ chơi hết bao nhiêu tiền để tôi chuyển cho cô?” Cố Yến Khanh hỏi cô gái dẫn hai bạn nhỏ ra ngoài chơi.
Ngày thường Cố Yến Khanh khá lạnh lùng, thuộc về kiểu người không thích cười. Vì thế khi nhìn anh cười ôn nhu đến vậy, cô gái làm ở lễ tân hơi sửng sốt một chút.
Nghe thấy anh hỏi mình, cô mới hồi thần, nói: “À à, tổng cộng hết 80. Cố tiên sinh, vừa rồi rất xin lỗi, tôi qua bên này nhìn một chút, không để ý nên để Khẩu Khẩu bị ngã.”
Cô vào khách sạn thì thấy mấy người Kiều Vãn Tình ở khu tiếp khách nên đi ra chỗ quầy lễ tân. Ai ngờ khoảng cách ngắn ngủn như vậy thôi mà Khẩu Khẩu cũng bị vấp ngã.
“Không sao, không liên quan đến cô.” Cố Yến Khanh nói rồi quét mã chuyển tiền cho cô, lại nói cảm ơn cô thêm lần nữa. Cô gái kia đỏ mặt thẹn thùng.
“Cố tổng, mị lực không kém nha!” Kiều Vãn Tình thấy thế cố ý kéo dài giọng nói.
—— Thật ra đôi khi cũng không phải là ghen hay là không vui. Nhưng biểu hiện ra cảm xúc này sẽ có lợi cho việc bồi đắp tình cảm. Rốt cuộc thì ghen cũng đồng nghĩa với việc thích và để ý.
Quả nhiên Cố Yến Khanh cười thật tươi, nói: “Chồng của em người gặp người thích nên em phải giữ gìn cẩn thận đó!”
“…… Biến!”
Không lâu sau, Tôn Lan Chi làm xong đồ ăn. Mọi người cùng ngồi xuống nếm thử.
Có lẽ do là người phụ nữ đảm nhận công việc nội trợ trong gia đình nên mấy món Tôn Lan Chi làm rất có hương vị gia đình. Cô làm không tinh tế như đầu bếp Lưu nhưng những món ăn cô làm ăn vô cùng ngon, làm người ăn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Kiều Vãn Tình ăn mỗi món một miếng, gật đầu nói: “Ăn khá ngon.” Tôn Lan Chi vui vẻ: “Vậy có phải là tôi đã được tuyển rồi không?”
Kiều Vãn Tình nhìn Cố Yến Khanh. Miệng Cố Yến Khanh còn kén chọn hơn so với miệng cô rất nhiều. Cố Yến Khanh gật gật đầu với cô, tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp theo là việc thỏa thuận tiền lương. Tuy rằng tiền lương Kiều Vãn Tình đưa ra không phải là rất cao, nhưng ở trấn nhỏ này thì cũng thuộc vào hàng tốt. Kiều Vãn Tình cũng sợ mọi người làm chung một quán ăn, bình thường nói chuyện phiếm với nhau dễ lỡ miệng nói ra tiền lương của mình, nếu không trả công bằng thì sẽ dễ làm bọn họ buồn lòng. Vì thế Kiều Vãn Tình trả lương rất công bằng, lương của Tôn Lan Chi thấp hơn đầu bếp Lưu nhưng cao hơn chị Tống một chút.
Tôn Lan Chi cũng hài lòng với mức lương này.
Sau khi tìm được người, Kiều Vãn Tình thở dài nhẹ nhõm một cái. Lại giải quyết xong được một việc.
……
Nghĩ đến việc là lần đầu tiên tới ra mắt ba mẹ chồng tương lai nên có thể sẽ phải ở lại lâu một xíu, Kiều Vãn Tình sắp xếp rõ ràng việc trong nhà của mình. Không có nước tiểu của Khẩu Khẩu thì rau sẽ mọc chậm hơn, hơn nữa có lẽ ăn cũng sẽ không ngon bằng bình thường.
Kiều Vãn Tình tính tính một chút, may là chỗ rau trong vườn vẫn đủ cung cấp cho quán đồ chay của cô.
Thêm vào đó ngoài Nông Gia Nhạc, trường học cùng khách sạn thì nhà cô cũng không bán rau cho chỗ khác.
Vì rau nhà cô thật sự rất quý.
Nhưng lượng rau củ cần cung cấp cũng khá lớn. Có rất nhiều vị khách từng ăn ở quán đồ chay, biết rau củ ở quán đồ chay giống ở Nông Gia Nhạc nên cũng sẽ nghe danh mà xuống Nông Gia Nhạc mua rau sống. Vì thế mà lượng rau cần cung cấp tăng lên.
Thật ra Kiều Vãn Tình cũng định mở rộng quy mô gieo trồng. Nhưng nước tiểu mỗi ngày của Khẩu Khẩu cũng không nhiều đến vậy, nếu tiếp tục mở rộng thì không đủ dùng rồi.
Kiều Vãn Tình dùng 3000 đồng mua hoàng liên, hai cần linh chi, mật ong tự nhiên. Tính sơ sơ cũng hết 5000.
Đối với Kiều Vãn Tình thì số tiền này không tính là nhỏ. Đặc biệt là hiện tại cô còn đang nợ tiền của Đường Nguyệt Nguyệt cùng bên ngân hàng nữa.
Nhưng với Cố gia mà nói thì số tiền này có lẽ cũng chỉ đủ dùng cho một buổi trà chiều. Vì thế Kiều Vãn Tình vẫn có chút thấp thỏm.
“Thế là đủ rồi,” Cố Yến Khanh ôm cô ngồi lên đùi mình, “Rất nhiều rồi.”
Kiều Vãn Tình tin Cố Yến Khanh không lừa mình: “Thế có cần phải gói lại một chút không?”
“Để anh bảo người ta chuẩn bị hộp, mai chúng ta lên C thị thì bọc lại,” Cố Yến Khanh hôn tóc cô, nhẹ giọng cười nói, “Không cần căng thẳng như vậy. Mẹ anh cũng gặp qua em rồi, khẳng định bà cũng sẽ không làm gì để em khó xử. Ba anh tuy rằng là một người nghiêm túc nhưng ông cũng không quản chuyện của anh. Vì thế em đừng lo lắng, hơn nữa chúng ta còn Khẩu Khẩu mà.”
Khẩu Khẩu tới làm nũng thì mọi việc đều không còn là vấn đề nữa.
Vì phải rời khỏi đây trong một thời gian ngắn nên bà nội Kiều rất nhớ Khẩu Khẩu. Bà nội Kiều cũng chăm Khẩu Khẩu được rất lâu rồi nên cũng rất yêu nó.
“Có nhớ cụ không?” Kiều Vãn Tình ôm Khẩu Khẩu, hỏi nó.
Khẩu Khẩu còn nhỏ nên cũng không hiểu Kiều Vãn Tình nói gì. Nhưng mấy ngày nay Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình đều nói với cậu sẽ đi gặp ông bà nội mình nên cậu cũng biết mình sắp phải rời đi.
May là cậu nhóc còn biết cho người ta mặt mũi, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Sẽ, Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu nhớ, nhớ……”
“Nhớ cụ.” Bà nội Kiều mớm lời cho nó. “Nhớ…… nhớ cụ.” Khẩu Khẩu không nói rõ ràng.
Bà nội Kiều nhìn thằng nhóc đáng yêu mà không nhịn được hôn hôn gương mặt mũm mĩm của nó.
Khẩu Khẩu như nhớ tới cái gì, khó khăn nói: “Mua, mua đồ ăn ngon ——!” Bà nội Kiều giải nghĩa: “Là mua đồ ăn ngon cho cụ hả?”
Khẩu Khẩu gật đầu, lại nói: “Quần áo…… mới.” “Còn mua cho cụ quần áo mới nữa hả?”
Khẩu Khẩu nhếch môi cười: “Khẩu Khẩu ngoan.”
Ý của cậu là cậu sẽ thật ngoan, bà nội Kiều ôm cậu: “Khẩu Khẩu không chỉ ngoan mà còn rất thông minh.”
Sáng sớm hôm sau, một nhà bốn người ngồi xe đi lên C thị. Tuy rằng chỉ đi một thời gian ngắn thôi nhưng bà nội Kiều tuổi cũng đã cao, hay đa sầu đa cảm, lúc đưa mấy người đi không nhịn được đỏ mắt.
Kiều Vãn Tình biết là bà đang sợ mình sẽ qua bên kia ở lâu dài rồi không về, ôm ôm nói với bà: “Chúng cháu sẽ trở về nhanh thôi bà ạ.”
“Bà biết, biết.” Bà nội Kiều lau lau đôi mắt, cười nói, “Các cháu đi cẩn thận nhé!”
Cố Yến Khanh tiếp lời, nói: “Vâng, bà cũng tự chăm sóc mình ạ. Uyên Uyên, Khẩu Khẩu chào cụ đi.”
Uyên Uyên vô cùng ngoan ngoãn vẫy tay với bà nội Kiều: “Tạm biệt cụ ạ.”
Uyên Uyên chào xong thì ngẩng đầu nhìn Khẩu Khẩu đang được Cố Yến Khanh ôm trong ngực: “Khẩu Khẩu cũng vẫy chào cụ đi!”
Khẩu Khẩu nghe Uyên Uyên nói, ngoan ngoãn giơ tay mình lên, nghiêng đầu suy nghĩ một chút xem nên làm như thế nào sau đó vẫy vẫy tay với bà nội Kiều, nói: “Tạm, tạm biệt!”
Hàng động này của cậu chọc mọi người đều cười. Uyên Uyên còn tự hào nói: “Con dạy em vẫy tay được rồi!”
Kiều Vãn Tình sủng nịch xoa đầu của Uyên Uyên, rồi lại xoa đầu Khẩu Khẩu, khích lệ nói: “Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu đều rất giỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận