Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 138
Kiều Vãn Tình mở ứng dụng buôn bán ra thì nhận được một phản hồi sau khi nhận hàng của khách,
【 Chào bạn, tôi có thể giúp gì được cho bạn? 】
Kiều Vãn Tình nhanh chóng trả lời tin nhắn của người đó. Cô nhìn qua thông tin khách hàng thì phát hiện bốn hôm trước đối phương mua 5 sản phẩm của bên mình. Hai gói rau củ nướng thập cẩm, còn có thêm cả đậu bắp, bánh quả hồng cùng khoai lang khô mỗi túi một loại.
【 Lần trước tôi đọc thấy review thấy rau củ nướng của quán cô rất ngon nên tôi mới đặt mua 5 sản phẩm. Nhưng mà tôi ăn thử thì thấy có ngon lắm đâu? 】
Vấn đề mà Kiều Vãn Tình đau đầu nhất chính là khách phản hồi sản phẩm ăn không ngon. Dù là món ngon thế nào đi chăng nữa, nổi tiếng thế nào đi chăng nữa thì kiểu gì chẳng xuất hiện tình huống khách hàng không hợp khẩu vị?
【 Ừm, nếu như vậy thì bạn có thể trả hàng nhé ~ 】
【 Tôi bóc ra rồi có còn trả lại được không? 】
【 Nếu bóc ra rồi thì không thể trả hàng. Nhưng nếu bạn chưa bóc ra thì vẫn có thể trả về nhé. Nếu bạn bóc ra rồi thì bạn giữ lại, còn những túi hàng nào bạn chưa bóc ra thì bạn có thể gửi trả về cho shop nhé! 】
Đối phương trả lời: 【 Nhưng tôi bóc hết rồi thì bây giờ làm như nào? 】
Kiều Vãn Tình đọc tin nhắn kia là biết đối phương tới gây sự.
Nhưng cô còn có thể làm thế nào bây giờ? Chỉ có thể bồi thường cho người ta thôi.
Gặp những vấn đề này, để trong lòng khách hàng cảm thấy thoải mái thì những người bán đều lựa chọn bồi thường một chút tiền cho bọn họ. Khi được bồi thường tiền thì chắc chắn bọn họ sẽ không dây dưa gì nữa, chứ nếu không để bọn họ khó chịu trong lòng thì bọn họ có thể cắn ngược trở lại, bình luận kém hoặc đánh giá kém cho sản phẩm.
Đối phương nghe thấy có bồi thường thì sáng mắt lên, trả lời tin nhắn vô cùng nhanh.
【 Được thôi. Đơn hàng này của tôi tổng cộng là 168 đồng. Nhìn bạn kinh doanh cũng khá vất vả nên chỉ cần bồi thường cho tôi 100 đồng là được rồi! 】
Kiều Vãn Tình: “……”
Cái này cũng nói được luôn hả?
Đây rõ ràng là tới gây sự, tới cướp của còn gì?
Loại người này sẽ cảm thấy rằng, cô sẽ sợ cửa hàng mình bị đánh giá kém nên sẽ tống tiền cô. Đáng giận nhất chính là, có những người nhận được bồi thường một lần sau đó tiếp tục mua hàng, báo cáo sản phẩm và nhận bồi thường thêm lần nữa.
Tuy cô chẳng tiếc gì chỗ tiền ấy, nhưng việc này không thể dễ dàng được. Bởi lẽ việc gì cũng vậy, họ làm được lần một, thì chắc chắn sẽ có lần hai.
Kiều Vãn Tình trả lời tin nhắn của đối phương. Cô bảo rằng khi giao hàng, mình cũng phải chịu rất nhiều phí hao tổn, cô làm ăn buôn bán nhỏ nên không còn cách nào khác, chỉ có thể bồi thường cho người kia 2 đồng một túi hàng, tổng cộng là 10 đồng.
Đương nhiên là đối phương không đồng ý. Hai người bắt đầu giằng co với nhau.
Cố tổng ngồi một bên, thấy cô đang miệt mài tranh cãi thì ghen: “Sao anh không thấy em có lòng kiên nhẫn với anh như vậy nhỉ?”
“Anh mà như vậy thì em đã đánh cho anh từ lâu rồi,” Kiều Vãn Tình hít sâu một hơi, sau đó lại nhắn thêm một dòng tin nhắn dài, “Đúng là sống lâu thể loại người gì cũng có thể gặp được.”
“Nếu không em cứ mặc kệ cho họ đánh giá kém một cái đi, đừng lãng phí thời gian cùng họ nữa?”
“Em cũng bảo vậy rồi, nhưng khổ nỗi là người kia không chịu ý, cứ một hai đòi em phải bồi thường tiền. Đây đúng là tống tiền trắng trợn mà!” Kiều Vãn Tình cũng không phải là người mới bán hàng online, cô cũng bán được gần nửa năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được loại khách hàng tham tiền như sói đói thế này đấy!
Cố Yến Khanh thì lại càng chưa gặp trường hợp này bao giờ, anh thương Kiều Vãn Tình nhưng không giúp gì được cho cô: “Nếu thế thì em dứt khoát bơ luôn tin nhắn người kia đi.”
Không trả lời tin nhắn của khách hàng sẽ bị giảm tỉ lệ phản hồi tin nhắn của khách, nhưng mà không sao. Chỉ sợ là đối phương sẽ đi báo cáo, khiếu nại shop của cô thôi. Nhỡ đâu mà đối phương khiếu nại thành công thì shop của Kiều Vãn Tình sẽ bị hạ uy tín, như vậy thì mới nghiêm trọng.
Nhưng mà người quản lý của dịch vụ bán hàng online này cũng sẽ kiểm tra lịch sử trò chuyện của bọn họ nên nếu không nói gì quá đáng thì cũng sẽ không sao. Kiều Vãn Tình nhìn qua lịch sử trò chuyện, sau khi chắc chắn nếu kiểm tra thì mình cũng sẽ không sao thì cô nói: “Thế thì kệ người kia đi.”
Sau đó thì Kiều Vãn Tình cũng không gặp thêm những phản hồi sau khi nhận hàng của khách hàng nữa. Cô cùng Cố Yến Khanh đến nhà mẹ đẻ của Cố phu
nhân để tặng quà trước. Mẹ của Cố phu nhân – bà ngoại Lục vẫn còn khỏe mạnh, tuy rằng đã hơn 80 tuổi rồi nhưng bà vẫn còn rất nhanh nhẹn và minh mẫn.
Lần trước, lúc tới Lục gia ăn tiệc đầy tháng thì Kiều Vãn Tình cũng từng gặp bà một lần rồi. Lần này, bà ngoại Lục nghe hai người tới tặng quà kết hôn thì vô cùng vui mừng.
“Lần trước bà đã nghe Tiểu Sơ kể lại chuyện Vãn Tình chịu thiệt thòi ở nhà chúng ta rồi,” Bà ngoại Lục nói, “Mấy đứa nó nói năng không suy nghĩ, sau hôm ấy bà cũng cho người đi nói lại với chúng rồi. Để cháu chịu khổ rồi.”
“Dạ không sao đâu ạ, cháu cũng quên chuyện đó lâu rồi,” Kiều Vãn Tình không ngờ bà ngoại Lục lại đích thân xử lý chuyện này. Thật ra hôm đó Cố Yến Khanh dạy dỗ lại bọn họ cô cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái rồi, chẳng còn khúc mắc gì nữa. Không ngờ bà ngoại Lục vẫn còn nhớ chuyện này, “Cháu cảm ơn bà ạ.”
“Ừ, cháu không nghĩ nhiều là được rồi, nếu không thì bà thấy có lỗi quá. Lần đầu cháu tới nhà chơi lại gặp phải chuyện như vậy.”
Thật ra, đối với việc Kiều Vãn Tình chưa kết hôn mà đã có thai, bên ngoài thì mọi người không ai nói gì, nhưng sau lưng mọi người đều soi xét. Đến cả hai chú của Cố Yến Khanh cũng từng nói chuyện này trước mặt bà ngoại Lục và bị bà mắng nữa.
Cố Yến Khanh cũng đã 30 tuổi rồi, nhưng vẫn còn một thân một mình, chẳng lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của đời mình một chút nào cả. Bà ngoại Lục cùng con gái mình là Cố phu nhân nhìn vậy mà cũng thấy gấp thay cho thằng bé. Bây giờ chẳng những nó đột nhiên có một cô vợ, mà còn có thêm cả một đứa con lớn tướng rồi!
Tuy rằng chưa kết hôn đã có thai không phải là chuyện dễ chấp nhận, nhưng ít nhất còn hơn cứ độc thân suốt.
Hơn nữa người ta cũng chỉ là chưa kết hôn đã có thai mà thôi, cũng không phải là chuyện gì quá kinh khủng. Bây giờ cũng chẳng phải là xã hội phong kiến, không nên xem xét tất cả mọi việc theo khuôn mẫu cũ. Với lại cũng có không ít những trường hợp như này mà, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng để xấu hổ.
Từ sau khi bà ngoại Lục mắng hai chú của Cố Yến Khanh trước mặt mọi người thì không còn ai dám nói linh tinh trước mặt bà nữa. Ai ngờ mấy người họ hàng bên nhà chị dâu Cố Yến Khanh lại nói linh tinh. Đến cả con mình bà ngoại Lục còn mắng, huống chi là người ngoài? Sau khi bị bà ngoại Lục dạy dỗ xong thì những người đó đều mặt ủ mày chau, luôn miệng hứa lần sau Kiều Vãn Tình mà tới đây nữa thì sẽ tới tận nhà để xin lỗi.
“Không cần phải tới tận nơi xin lỗi đâu bà ạ,” Cố Yến Khanh nghe xong thì nói, “Vãn Tình cũng không quan tâm tới chuyện này, nên thôi cứ bỏ đi bà ạ.”
“Cũng được,” Bà ngoại Lục đồng ý, “Đỡ phải nhìn thấy họ thêm một lần nữa.” Kiều Vãn Tình: “……”
Bà thẳng tính thật!
Trên đường đến Lục gia, Khẩu Khẩu ngủ suốt. Đến nơi cậu vẫn chưa chịu tỉnh lại. Bà ngoại Lục bảo Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu vào trong phòng ngủ. Cố phu nhân chuẩn bị cho Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình bốn túi quà, ngoài hai chú ở đây thì còn hai nhà họ hàng khá gần nữa cũng phải tới đưa.
Bà ngoại Lục bảo hai người cứ yên tâm đi tặng quà, bà sẽ trông Khẩu Khẩu. Sau khi hai người đi tặng quà xong thì quay lại ăn cơm trưa.
Muốn tới hai nhà họ hàng gần bên đằng ngoại của Cố phu nhân cũng phải đi ô tô. Trong lúc ngồi trên xe, Kiều Vãn Tình lấy điện thoại ra tranh thủ xem vị khách hàng kia có làm cái gì mới không. Cô phát hiện đối phương nhắn cho mình rất nhiều tin nhắn.
Sau khi phát hiện Kiều Vãn Tình không để ý tới mình, đối phương bắt đầu cuống cuồng lên.
Vốn dĩ ban đầu, khi hai người tranh cãi nửa ngày thì đối phương vẫn kiên quyết đòi bồi thường 50 đồng, một xu cũng không thể thiếu. Nghe vậy thì Kiều Vãn Tình không để ý tới người đó nữa. Người đó vẫn tiếp tục ngồi đó nhắn cả nửa ngày, sau khi phát hiện Kiều Vãn Tình không trả lời nữa thì cứ hạ giá xuống, đầu tiên xuống 45, sau đó xuống 40, 30,…… Cuối cùng thì xuống 20 đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận