Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 165
Hơn nữa Kiều Vãn Tình cũng không phải là một kẻ ngốc lắm tiền. Như ý của Đinh Nhân thì cô phải tăng lương chô cô ấy ít nhất 1500 để bằng với trợ lý Hạ. Với số tiền ấy, cô có thể thuê một người xuất sắc hơn Đinh Nhân làm thay vị trí của cô ấy.
Cố Yến Khanh tới đón Kiều Vãn Tình về nhà. Kiều Vãn Tình kể chuyện này cho anh, Cố Yến Khanh nghe xong thì bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Làm bà chủ khó thế đấy!”
“…… Thế em nên làm gì bây giờ?!”
Nghĩ lại thì Kiều Vãn Tình cũng thấy mình nói hơi nặng lời với Đinh Nhân. Nhưng mà lúc ấy cô giận quá. Từ sau khi mang thai thì tính tình của cô khá là dở, cứ thỉnh thoảng lại giận trời giận đất giận mây, một việc nhỏ như lông gà thôi cũng có thể làm cô tức giận rồi.
“Em có thể để cho cô ấy cùng trợ lý Hạ kia đổi việc cho nhau hai ngày để cho cô ấy tâm phục khẩu phục, tự biết được bản thân kém hơn người kia bao nhiêu.”
Trong xã hội hiện tại, có rất nhiều người coi thường chức vị trợ lý. Nhưng thật ra chức vị này lại vô cùng khó làm. Nó đòi hỏi năng lực cùng rất nhiều các kỹ năng mềm khác. Đặc biệt là trợ lý của mấy vị giám đốc, nói chung muốn làm được thì phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Như Cố Yến Khanh, anh tuyển trợ lý cũng có rất nhiều yêu cầu nghiêm ngặt. Làm trợ lý của anh, tuy rằng lương cao nhưng muốn làm được thì cũng không phải là dễ. Với cả tiếng nói của trợ lý cũng rất cao, nhiều khi còn đại diện cho cả ông chủ của mình để nói nữa.
Kiều Vãn Tình cảm thấy Cố Yến Khanh nói rất có lý. Đúng là Đinh Nhân đang tự cao quá mức rồi. Cô ấy không biết trợ lý Hạ giỏi hơn mình bao nhiêu, đánh giá trợ lý Hạ qua bề ngoài của cô ấy nên lúc nào Đinh Nhân cũng nghĩ trợ lý Hạ là người kém cỏi, không xứng với tiền lương của mình.
“Thế để mai em thử.”
“Nhưng mà,” Cố Yến Khanh lại nói, “Nếu mà anh gặp phải mấy công nhân như này thì anh sẽ trực tiếp tăng lương cho người mà cô ấy ghét.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Hai người nói nói cười cười về nhà. Hôm nay là thứ sáu, Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi sẽ tới đây chơi. Đi cùng là là Uyên Uyên.
Lần này bọn họ tới mang rất nhiều đồ quý, nào là tổ yến, hải sâm, bào ngư…… Nói chung là nhiều vô số kể, cứ như là mua rau ngoài chợ vậy.
Cố phu nhân nói: “Mẹ hỏi rồi, những đồ này đều có thể ăn được trong thời gian mang thai, nó vô cùng bổ cho em bé. Để mẹ bảo phòng bếp làm cho con ăn mỗi ngày để dưỡng thai thật tốt nhé!”
“……” Làm sao Kiều Vãn Tình có thể ăn hết được chỗ này? Hơn nữa hiện tại cô đang không ăn được hải sản, ăn vào là sẽ buồn nôn. Dù là lọc hết mùi tanh đi nhưng ăn hải sản cô cũng phải nhịn một lúc lâu mới không nôn ra.
Dù sao thì đây cũng là tấm lòng của Cố phu nhân. Vì thế Kiều Vãn Tình không nói gì, chỉ cười cười, “Con cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi.”
“Trời ạ, người một nhà cả mà, con khách sáo cái gì. Với cả,” Cố phu nhân nhỏ giọng, “Dù sao cũng không phải tiền của mẹ.”
Cố Kính Chi đang ngồi một bên: “……” Bà đừng tưởng là tôi không nghe thấy.
Cố Kính Chi không thể hiện sự vui sướng như Cố phu nhân, nhưng ông cũng vui vẻ ra mặt. Ai mà chẳng muốn con cái hạnh phúc thành đạt, con cháu đầy đàn? Ông cùng Cố phu nhân cũng chỉ có một đứa con là Cố Yến Khanh, vì thế hai người càng muốn có nhiều đứa cháu hơn để lúc ăn Tết nhà náo nhiệt hơn.
“Ngày dự sinh của con là bao giờ?” Cố Kính Chi hỏi.
Vấn đề này khá xấu hổ, Kiều Vãn Tình nói: “Ngày 11/11 bố ạ.”
“……” Dự cái gì mà dự, nhưng Cố phu nhân đang vui nên không quá để ý, thậm chí bà còn ngồi nói một bên: “Đứa nhỏ này biết chọn ngày thật đấy! Chắc chắn sẽ là một tiểu bảo bối đáng yêu cho mà xem!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Mẹ cũng nói hơi quá rồi nha!
Cố phu nhân lại cảm thấy mình chẳng nói quá chút nào cả. Ngày trước lúc Khẩu Khẩu còn nhỏ, bà không có cơ hội được chứng kiến khoảnh khắc cậu nhóc được sinh ra cùng quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu, vì thế bà vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Tuy rằng tự dưng có thêm một đứa cháu nội, bà cũng rất vui, nhưng bà cũng muốn được tham dự vào quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu.
Vì thế hiện tại khi Kiều Vãn Tình mang thai bạn nhỏ thứ hai thì bà hận không thể đem tất cả những gì mình có tặng cho em bé.
Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đi chơi cùng nhau. Khẩu Khẩu kéo Uyên Uyên vào phòng, khoe đồ chơi mới của mình cho Uyên Uyên, cũng chính là bảng học nói mà Kiều Vãn Tình mua cho cậu.
“Đây là gì thế?”
Uyên Uyên nhìn 3, 4 bảng học nói được dán trên tường thắc mắc hỏi. Khi còn nhỏ, cậu không được ba mẹ yêu thương như Khẩu Khẩu. Vì thế cậu chưa từng thấy cái này bao giờ.
“Ấn, ấn vào đây!” Khẩu Khẩu nhón chân nhỏ lên ấn vào bảng dạy Uyên Uyên chơi. Cậu nhóc ấn một cái, bảng học nói lập tức phát ra âm thanh.
“Hoan nghênh bạn nhỏ đã ghé thăm vương quốc trái cây. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá các loại trái cây nhé!”
Uyên Uyên chưa từng thấy món đồ chơi nào sịn sò như vậy. Cậu nhóc bất ngờ: “Cái này còn biết nói hả? Có phải nó còn biết đọc cả tên các loại quả cho mình không?”
Khẩu Khẩu gật đầu, sau đó chỉ vào mấy loại trái cây trên bảng học nói, khoe với Uyên Uyên: “Khẩu Khẩu, biết, biết hết rồi!”
Uyên Uyên cũng học đến lớp lớn ở nhà trẻ rồi, đương nhiên là cậu nhóc biết những loại quả này. Hơn nữa cậu còn có thể viết được tên một số loại quả nữa cơ. Nhưng Uyên Uyên rất nể mặt Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu giỏi quá!”
Khẩu Khẩu ngại ngùng cười.
“Chuối.” Khẩu Khẩu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hai mắt sáng lên, “Bố, bố na na!”
Uyên Uyên nghe xong thì đứng hình một lát mới hiểu “bố na na” mà Khẩu Khẩu nói là gì. Đó là tên tiếng Anh của quả chuối. Cậu sửa lại lời Khẩu Khẩu: “Là banana.”
Khẩu Khẩu không biết đọc tiếng Anh, nhại theo Uyên Uyên: “Bố na na ~” “……” Uyên Uyên cạn lời, cậu chỉ tiếp vào quả táo, “Thế cái này đọc là gì?” “Quả táo! A, a bà.”
“Còn cái này?”
“Quả cam. O rin —— chịt ~”
Khẩu Khẩu vừa mới biết tiếng Anh thôi nhưng đã thể hiện khả năng ngôn ngữ “khác người” của mình rồi. Cậu nhóc đọc xong đã làm đầu óc Uyên Uyên mở mang ra rất nhiều.
Điều kỳ lạ chính là: Uyên Uyên lại hiểu Khẩu Khẩu đang nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận