Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 146
Cố Yến Khanh duỗi tay định ôm Kiều Vãn Tình nhưng lại bị cô tránh đi. Cố Yến Khanh ôm không khí đành thở dài nói: “Haizz, không phải là vì muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện vợ yêu giao cho anh nên anh mới bán sắc, liên lạc với người yêu cũ sao? Nhưng mà vợ lại không cảm ơn anh, cũng chẳng vui vẻ gì cả. Anh đau lòng quá hu hu.”
Kiều Vãn Tình tự dưng bị chụp cho một đống tội: “……” “Em giao cho anh làm gì?”
“Không phải là em muốn nhét Khương Ý vào cái phim thần tượng gì đó tên “Cùng nhau đi lên” mà năm sau chuẩn bị quay hay sao? Hoàng tổng vừa rồi chính là nhà sản xuất của bộ phim đó đấy. Anh lại không quan Hoàng tổng nên
chỉ đành đi đường vòng để làm việc em nhờ. Nhưng em lại…… Haizz, đau lòng thật đấy.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Thật ra trước đó cô cũng đoán sương sương được anh làm vậy là vì chuyện của Khương Ý rồi. Nhưng vừa rồi…… Khụ khụ. Kiều Vãn Tình nói: “Anh không nói trước làm sao mà em biết được?”
“Anh nói rồi còn gì?”
“Anh nói lúc nào? Anh chỉ bảo đưa em đi gặp một nhân vật lớn thôi.” “Hoàng tổng không phải nhân vật lớn à?”
“Anh phải nói rõ ràng ra chứ!”
“Nhưng không phải mục đích của chúng ta là đi làm quen với một nhân vật lớn như Hoàng tổng à?”
“……” Cái này cũng…… Khá hợp lí đó chứ nhỉ?
Kiều Vãn Tình không thể đấu võ mồm cùng Cố Yến Khanh nữa, cô chấp nhận chịu thua.
Cô cũng quyết định không nói chuyện với Cố Yến Khanh nữa.
Cố Yến Khanh không buông tha cho cô: “Khẩu Khẩu làm sai còn biết xin lỗi. Kiều tiểu thư, còn em thì sao?”
Kiều Vãn Tình: “…… Anh muốn thế nào?”
Cố Yến Khanh ghé vào tai cô nói gì đó, vành tai Kiều Vãn Tình đỏ lên ngay lập tức, sau đó đẩy ngay đầu anh ra: “Anh biến đi!”
……
Lúc hai người về thì cũng đã 10 giờ rồi. Khẩu Khẩu chưa thấy tuyết bao giờ nên ban ngày chơi vô cùng hăng say, đến buổi tối thì mắt cứ díp lại nên đã ngủ từ trước rồi.
Kiều Vãn Tình về cái là vào phòng xem Khẩu Khẩu luôn. Uyên Uyên cũng vẫn đang ở nhà, có lẽ mai tài xế trong nhà sẽ đưa cậu nhóc đến nhà trẻ thẳng luôn. Hai bạn nhỏ đang nằm cuộn tròn trong một cái chăn, cả hai vừa ngủ vừa bĩu môi như hai anh em song sinh vậy.
Kiều Vãn Tình không nhịn được đi qua xoa đầu hai cậu nhóc sau đó kéo chăn lên cho hai anh em.
Đáng yêu thật đấy.
Sau khi đắp chăn xong, Kiều Vãn Tình lại lấy quần áo của hai bạn nhỏ đặt vào trong chăn. Để như này thì mai lúc dậy mặc quần áo sẽ không bị lạnh nữa.
Lúc Kiều Vãn Tình đặt quần áo vào trong chăn thì phát hiện túi áo khoác của Khẩu Khẩu bị ướt, chẳng biết là thằng nhóc này lại nghịch cái gì mà ướt cả áo, cởi ra cũng không biết áo ướt. Vì thế cô cầm cái áo đó bỏ vào trong chậu giặt, sau đó lấy áo khoác khác cho Khẩu Khẩu.
Buổi tối, vì câu chuyện “người yêu cũ” kia nên Kiều Vãn Tình bị Cố tổng “phạt” cả nửa buổi tối. Hôm sau lúc dậy đến động cô cũng chẳng muốn động đậy, trên cổ tay cô vẫn còn vệt đỏ đáng nghi.
Đồ biến thái!
Kiều Vãn Tình nghĩ sau đó lại không nhịn được mỉm cười. Cố Yến Khanh đã dậy từ trước, đi mặc quần áo cho hai bạn nhỏ. Cô đang định xoay người tiếp tục ngủ nướng thì bị Khẩu Khẩu đánh thức.
“Không cần, Khẩu Khẩu không mặc, mặc cái này.”
Cố Yến Khanh mặc quần áo cho Khẩu Khẩu gần xong rồi, chỉ còn mỗi cái áo khoác. Nhưng cầm áo lên thì Khẩu Khẩu lại không muốn mặc.
“Thế con muốn mặc cái gì?” Cố Yến Khanh hỏi cậu. “Ngày mai, mặc ngày mai.”
Thằng nhóc này còn chưa biết phân biệt ngày tháng, nói ngày mai nhưng thực chất lại đang nói hôm qua.
“Áo hôm qua con mặc hả? Hôm qua con mặc cái nào?”
Kiều Vãn Tình hơi mở mắt nói: “Túi áo khoác hôm qua bị ướt nên mẹ mang đi giặt rồi. Con mặc cái khác đi, cái nào chẳng giống nhau?”
Bình thường Khẩu Khẩu khăng khăng đòi mặc một cái áo thì chỉ có lí do là bên trong túi áo có kẹo, nhưng hôm qua Kiều Vãn Tình cũng kiểm tra túi áo rồi, không có kẹo.
“Người tuyết,” Khẩu Khẩu nói, “Trong túi, Khẩu Khẩu, có người, người tuyết.” Kiều Vãn Tình: “……”
Vì thế áo thằng nhóc này ướt là do đựng người tuyết bên trong?
Bạn cần đăng nhập để bình luận