Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 115
Hai ngày sau, Cố Yến Khanh về nước.
Lần này anh đi công tác ở nước ngoài hơn một tháng. Đây cũng là lần mà anh cùng Kiều Vãn Tình xa nhau nhiều ngày nhất kể từ khi hai người ở bên nhau. Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu đều vô cùng nhớ anh. Ngày Cố Yến Khanh về nước, cả hai cùng ra sân bay đón.
Đã lâu lắm rồi Khẩu Khẩu chưa thấy ba ba nên trên đường đi cậu nhóc vô cùng hưng phấn, không chịu ngồi yên trên ghế mà cứ phải nhích qua nhích lại.
Cậu nhóc hoàn toàn không ý thức được mình đã là một cậu nhóc “mũm mĩm” 20 cân rồi, làm Kiều Vãn Tình mệt đến hộc máu.
Mãi mới tới được sân bay. Máy bay của Cố Yến Khanh cũng vừa hạ cánh, nhưng vẫn phải chờ anh thêm một lúc nữa. Chỗ này là sảnh chờ các chuyến bay quốc tế nên có rất nhiều người nước ngoài đi qua đi lại. Khẩu Khẩu thấy có nhiều người lạ thì sợ hãi rúc vào trong lòng n.g.ự.c Kiều Vãn Tình.
“Ma ma.”
“Sao vậy con?” “Khẩu Khẩu sợ.” “Hả? Con sợ cái gì?”
Kiều Vãn Tình nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy có hai người da đen đang đi tới chỗ mình. Khẩu Khẩu nhìn thấy vậy càng rúc sâu hơn vào người cô.
“Sợ, sợ.”
Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười ôm chặt cậu: “Con đừng sợ, bọn họ cũng giống Khẩu Khẩu, đều là người bình thường. Chỉ là da bọn họ hơi đen hơn con thôi.”
Khẩu Khẩu nghe không hiểu, cứ ôm chặt lấy cổ Kiều Vãn Tình, làm bộ vô cùng sợ hãi.
Kiều Vãn Tình đành phải bế cậu. Bình thường mà thấy mấy người có màu da không giống mình thì các bạn nhỏ khác thường ngó qua ngó lại nhìn họ cơ, đâu như Khẩu Khẩu, nhát quá!
Cố Yến Khanh đi cửa VIP nên nếu Kiều Vãn Tình muốn chờ anh thì phải đi vào phòng nghỉ của khách quý mới chờ được.
Nhưng thằng nhóc Khẩu Khẩu này lại cố tình làm trái ý cô. Tuy rằng cậu nhóc sợ hãi mấy người nước ngoài kia nhưng cậu lại không chịu vào phòng nghỉ, muốn ở bên ngoài xem. Cậu nhóc lươn lẹo thế này làm Kiều Vãn Tình chỉ muốn đánh vài phát vào m.ô.n.g cậu.
Càng lớn càng hư!
Lúc Cố Yến Khanh ra ngoài thì từ xa Khẩu Khẩu đã thấy ba ba rồi. Cậu nhóc hưng phấn quơ chân múa tay. Chờ Cố Yến Khanh qua đó thì cậu chạy như bay
qua: “Ba ba, ba ba!”
Cố Yến Khanh bế cậu lên: “A, bảo bối của ba!” “Khẩu Khẩu nhớ, nhớ ba ba.”
“Ba ba cũng nhớ Khẩu Khẩu.” Cố Yến Khanh hôn cậu vài cái.
Anh mới cắt tóc. Tuy rằng vừa trải qua một chuyến bay dài, nhưng cả người anh trông vô cùng phấn chấn, thân thể anh cao lớn nên cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Cố tiên sinh, hoan nghênh anh về nhà!” Chờ sau khi Cố Yến Khanh cùng Khẩu Khẩu thân mật với nhau xong thì Kiều Vãn Tình mới mỉm cười nói với Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh ôm lấy cô, định hôn lên trán cô một cái. Nhưng vì Kiều Vãn Tình mới cắt mái nên anh đành phải sửa động tác, hôn lên má cô, nói: “Cảm ơn Cố phu nhân!”
Cái tóc mái đáng c.h.ế.t này, cản trở anh hôn vợ!
Ba người về đến nhà thì trong nhà đã nấu xong một bữa tối phong phú rồi.
Vì gần đây Cố Kính Chi cũng đi công tác nên Cố phu nhân không cần phải thường xuyên về nhà. Vì thế bà ở đây chơi với Khẩu Khẩu thêm mấy ngày, chứ nếu mà bà trở về thành phố X thì chắc phải một tháng mới được thấy Khẩu Khẩu một lần.
Vì thế Cố phu nhân cũng ở nhà Cố Yến Khanh.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm tối xong thì Cố Yến Khanh nhờ quản gia xử lý chỗ hành lý của mình.
Lần này anh đi công tác về mua không ít quà, đặc biệt là tàu vũ trụ của Khẩu Khẩu.
Anh dựa theo ý của Kiều Vãn Tình, mua một cái tàu vũ trụ cỡ nhỏ cho Khẩu Khẩu. Nhưng cái tàu kia có thể dùng điều khiển từ xa điều khiển cho nó bay lên, thêm vào đó, tàu vũ trụ ấy còn có thể phát ra các âm thanh cùng các loại cảnh báo. Trên thân tàu cũng có vài cái đèn nhấp nháy. Vì thế, chiếc tàu này rất nhanh chiếm được “tình cảm” của Khẩu Khẩu.
“Sao anh lại mua cái này cho thằng bé thế? Đưa cho nó á, kiểu gì mấy hôm nữa nó cũng phá hỏng hết đồ trong nhà luôn.” Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ nhìn món đồ chơi “công nghệ cao” được sản xuất tại nước ngoài kia, nói.
Khẩu Khẩu còn chưa biết điều khiển cái đó, chỉ biết cho nó bay lên hạ xuống. Với cả cái tàu kia có thể bay cao tới hai mét. Nhỡ đâu Khẩu Khẩu chơi hăng quá, cho nó bay loạn thì khẳng định sẽ đ.â.m vỡ đồ.
Hoặc nhỡ đâu cho Khẩu Khẩu xuống dưới nhà chơi, chơi cái này va vào người khác thì sao?
“Không sao đâu, lúc nào về thôn thì cho thằng bé chơi. Cho nó chơi trong sân, quá ổn rồi còn gì.”
“……” Anh tính cũng cẩn thận đấy.
Ngoài món đồ chơi kia của Khẩu Khẩu ra thì Cố Yến Khanh còn mua cho Kiều Vãn Tình cùng Cố phu nhân một bộ mỹ phẩm. Thêm vào đó, anh còn mua cho Kiều Vãn Tình một cái váy, mua cho Cố phu nhân một chiếc khăn lụa phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu quốc tế nào đó nổi tiếng nữa. Ngoài ra, anh còn mua rất nhiều món quà nhỏ khác cho Uyên Uyên, Cố Kính Chi, cũng không quên mua quà cho quản gia cùng những người giúp việc trong nhà.
Kiều Vãn Tình ôm chỗ quà đó mà ngây ngốc. Ai bảo đàn ông vô tâm? Nói thẳng ra là Cố Yến Khanh còn mua quà giỏi hơn cả cô nữa đó!
Buổi tối, sau khi Kiều Vãn Tình tắm xong, đi ra ngoài thì thấy Cố Yến Khanh đang lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp khóa huấn luyện của cô từ trong ngăn kéo ra đọc, còn Khẩu Khẩu thì ngồi ngây ngốc trên giường, không biết đang chơi cái gì.
Cố Yến Khanh ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói: “Không được tham gia lễ tốt nghiệp của bạn học Kiều, người làm thầy như anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối……”
“…… Anh thôi đi.” Kiều Vãn Tình không muốn chơi trò cosplay này với anh nữa, ngại kinh khủng!
May là Cố Yến Khanh cũng không dây dưa nữa. Ngược lại, anh hỏi cô: “Em chuẩn bị mở shop online hả?”
“Đúng rồi anh. Đi học cũng chỉ là để mở cửa hàng thôi mà, không mở thì lãng phí ba tháng em đi học rồi.”
“Thế em định bán cái gì? Rau củ nướng hả?”
“Đó sẽ là mặt hàng chủ yếu của shop em. Nhưng em cũng sẽ bán thêm mấy sản phẩm như bánh làm từ quả hồng, mật ong hay nấm gì đó.”
“Ừm, cũng ổn. Nhưng thật ra anh cảm thấy thế này,” Cố Yến Khanh ấn Kiều Vãn Tình ngồi xuống giường, nhìn vào cô nói, “Đầu tiên mình chưa cần bán nhiều sản phẩm, em cứ tập trung bán rau củ nướng. Sau khi tạo được thương hiệu của mình rồi thì em bắt đầu bán thêm những sản phẩm khác. Em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy khá hợp lý,” Kiều Vãn Tình cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô cảm thấy mục tiêu này hơi xa vời một xíu, “Nhỡ đâu em không tạo được thương hiệu của mình thì chẳng phải em đã lãng phí công sức rồi sao?”
“Em đừng quên em còn có anh,” Cố Yến Khanh chạm nhẹ vào mũi của cô, “Phải biết cách tận dụng tài nguyên. Dù sao bây giờ em mở cửa hàng cũng
không phải là để kiếm tiền. Em cứ từ từ mà làm, không cần phải lo được lo mất, cứ yên tâm bán hàng đi.”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận