Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ
Chương 132
Chắc là tàu vũ trụ đ.â.m hỏng mấy linh kiện gì đó bên trong nên không thể bay lên được nữa, phải mang đi sửa.
Chiếc tàu bị hỏng làm Khẩu Khẩu vô cùng đau lòng. Tuy chỉ là “tình cũ”, nhưng cậu nhóc giống như hoàng đế thời cổ đại, dù là phi tần bị mình ném vào lãnh cung cũng không muốn bị kẻ khác nhòm ngó. Tàu vũ trụ đã bị hỏng, đương nhiên là Khẩu Khẩu khó chịu. Cậu nhóc thở hổn hển, khóc không ra hơi.
Lúc Hân Hân đoạt đồ chơi của Khẩu Khẩu, Cố Yến Khanh cũng khá tức giận. Nhưng cô bé chính là họ hàng nhà Kiều Vãn Tình, kể cả có tức giận anh cũng phải nghĩ đến mặt mũi của vợ mình. Vì thế, Cố Yến Khanh chỉ đành im lặng.
Vậy mà hiện tại cô bé kia lại nghịch hỏng đồ chơi của Khẩu Khẩu rồi. Trong lòng Cố Yến Khanh vô cùng khó chịu. Giống như cảm xúc của anh khi đứng trước phụ nữ, anh cảm thấy người nào cũng giống người nào thì khi đứng trước con nhà người ta, anh cũng cảm thấy đứa bé nào cũng giống đứa bé nào. Cố Yến Khanh cũng không nghĩ rằng đứa nhỏ kia còn nhỏ mà phải nhường nó.
Hơn nữa, Khẩu Khẩu của anh còn nhỏ hơn cô bé kia nữa. Mà Khẩu Khẩu còn không đi giành đồ của người khác lung tung, cũng không ấn linh tinh đồ của
người khác rồi nghịch hỏng.
Hân Hân thấy Khẩu Khẩu khóc thì hơi sợ hãi, cô bé quay ra thì thấy vẻ mặt đen sì đáng sợ của Cố Yến Khanh thì cũng sợ hãi, ngồi bệt dưới đất khóc toáng lên.
Cố Yến Khanh: “……” Anh còn chưa kịp nói cái gì.
Người lớn bên ngoài thấy mấy bạn nhỏ bên trong khóc thì đi vào. Mẹ của Hân Hân bế cô nhóc lên, ôm vào trong lòng dỗ. Ban đầu Cố Yến Khanh còn cho rằng chỉ có thằng nhóc thúi Khẩu Khẩu kia mới biết mách lẻo, mới biết đổi trắng thay đen. Nhưng sự thật chứng minh là anh quá ngây thơ rồi! Hân Hân còn giỏi hắt nước bẩn vào người khác hơn cả Khẩu Khẩu. Cô bé vừa khóc vừa nức nở nói Khẩu Khẩu không cho mình chơi đồ chơi cùng, sau đó Khẩu Khẩu tự nghịch hỏng đồ chơi rồi khóc. Cô bé bảo mình thấy Khẩu Khẩu khóc mới khóc theo.
Cố Yến Khanh đang mải an ủi Khẩu Khẩu, dỗ cậu sẽ mua cho cậu một cái tàu to hơn, đẹp hơn, không cho người khác chơi nữa thì Khẩu Khẩu mới nín. Nghe Hân Hân nói, anh bế Khẩu Khẩu đứng lên, hỏi cô bé: “Có đúng là em nghịch hỏng đồ chơi không?”
Hân Hân khá sợ Cố Yến Khanh, cô nhóc rúc trong n.g.ự.c mẹ mình, thút thít gật đầu nói: “Vâng, là em ấy.”
“Có đúng là em ấy không?”
“……” Hân Hân càng khóc khỏe hơn. Nhưng cô nhóc không có dũng khí để nhận là mình đã nghịch hỏng. Mẹ của Hân Hân nhìn bộ dáng của Cố Yến Khanh là biết con mình làm sai trước, nghịch hỏng đồ chơi của người ta sau đó còn không dám nhận. Lúc cô định mở miệng nói chuyện thì Cố phu nhân đi vào.
“Ai da, sao thế này? Hân Hân sao vậy, sao mà khóc kinh thế?” Đi gần cửa phòng, nghe tiếng Hân Hân khóc thì Cố phu nhân nói vọng vào.
“Bà nội.” Khẩu Khẩu tủi thân gọi Cố phu nhân.
Cố phu nhân thấy mắt cháu mình hồng hồng thì không còn tâm trạng hỏi han cháu nhà người ta nữa. Bà vội chạy qua bế Khẩu Khẩu, dỗ cậu nhóc. Cố Yến Khanh đưa Khẩu Khẩu cho Cố phu nhân sau đó đi ra phòng khách.
Anh sợ mình không nhịn được mắng đứa nhóc kia.
Đã làm sai còn không dám nhận, sau đó lại còn đổ lên người Khẩu Khẩu nữa. Nếu hôm nay mà anh không đứng đó, nếu hôm nay chỉ có hai đứa nhỏ cùng ở trong phòng chơi với nhau thì chắc chắn Khẩu Khẩu đã bị con bé kia đổ oan cho rồi.
Trước đó, anh chưa từng cảm thấy Khẩu Khẩu đổ oan cho người khác xấu đến mức nào. Tuy rằng đôi khi anh cũng khá tức, không nhịn được đánh vào mông
cậu nhóc vài cái, nhưng thật ra anh vẫn cảm thấy Khẩu Khẩu rất đáng yêu, còn nhỏ mà đã thông minh vậy rồi.
Nhưng từ tình hình hiện tại thì anh phải dạy lại Khẩu Khẩu. Nếu không Khẩu Khẩu sẽ trở thành Hân Hân thứ hai, đổi trắng thay đen, làm sai không nhận lại đi đổ lỗi cho người khác.
Cố phu nhân thấy cháu nội mình tủi thân thì vô cùng đau lòng hỏi cậu: “Thế này là thế nào? Ai bắt nạt cháu?”
“Tàu, tàu vũ trụ không bay.” Khẩu Khẩu nức nở.
“Hóa ra là tàu vũ trụ hỏng hả,” Cố phu nhân cứ tưởng việc gì, bà thở phào nhẹ nhõm, “Không sao đâu. Hôm nào bà đưa Khẩu Khẩu đi mua một cái tàu lớn hơn, đẹp hơn nữa, có được không? Chúng ta không chơi cái này nữa, nhé?”
“Vâng,” Trước đó Khẩu Khẩu vừa được ba hứa mua cho một cái mới, bây giờ bà nội lại bảo mua thêm cho cậu một cái nữa nên Khẩu Khẩu vô cùng vui vẻ. Cậu nhóc xòe tay nhỏ ra khua khua, “Muốn, muốn to —— to như này nè!”
Khẩu Khẩu kéo dài giọng ra để thể hiện mình muốn một chiếc tàu rất lớn.
Cố phu nhân nói: “Được, Khẩu Khẩu muốn mua tàu lớn thế nào thì bà sẽ mua cho cháu tàu lớn thế đó nhé!”
Hân Hân nghe hai bà cháu nhà Khẩu Khẩu nói vậy thì cũng rúc vào trong n.g.ự.c mẹ mình làm nũng: “Mẹ ơi, con cũng muốn.”
Mẹ cô bé nói: “Được, khi nào về mẹ sẽ bảo ba mua cho con nhé!” “Không cho em trai chơi đâu!”
“Hân Hân, không được nói vậy,” Mẹ của Hân Hân hơi ngượng ngùng, nhắc nhẹ cô bé một câu rồi nói với Cố phu nhân, “Cháu ngại quá, bé nhà cháu được chiều quá sinh hư, nên con bé mới không thích chia sẻ đồ của mình cho người khác.”
“Không sao không sao,” Cố phu nhân hào phóng nói, “Bà sẽ bảo ba của Khẩu Khẩu cho Khẩu Khẩu sang nước ngoài, sau đó cho Khẩu Khẩu ngồi vào trong tàu thật để chơi, nên Khẩu Khẩu sẽ không tranh đồ chơi với Hân Hân đâu nha. Hân Hân cứ yên tâm nhé!”
“……” Tại sao mặt lại hơi rát rát thế nhỉ?
Hân Hân nghe xong thì lại làm nũng với mẹ mình tỏ vẻ cô bé cũng muốn. Cố phu nhân nghe vậy là đủ rồi, bà không muốn nghe thêm nữa nên bà bế Khẩu Khẩu đi ra ngoài.
Xí, cháu của bà đây không thèm mấy món đồ chơi rách của mi. Cố phu nhân nói trong lòng.
Đương nhiên là bà cũng sẽ chẳng thật sự bảo Cố Yến Khanh cho Khẩu Khẩu ngồi vào tàu vũ trụ thật để chơi. Kể cả có thể ngồi vào được thật thì bà cũng
không cho, bởi lẽ như vậy sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên, trên phương diện võ mồm, mình cũng không thể thua người ta được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận