Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ

Chương 62


Khẩu Khẩu còn nhớ Cố phu nhân, nhìn thấy bà thì từ xa cậu nhóc đã vui vẻ gọi bà nội rồi.
“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu lớn, miệng to!”
Khẩu Khẩu vô cùng tự hào há to miệng nói, sau đó vỗ vỗ bụng nhỏ của mình. Ý của cậu chính là: Miệng Khẩu Khẩu rất lớn, mỗi bữa đều ăn no nên lớn rất nhanh.
Cố phu nhân được cậu dỗ vui vẻ hôn cậu vài cái: “Khẩu Khẩu giỏi quá!” “Cháu chào dì ạ.” Kiều Vãn Tình chào Cố phu nhân.
“Ừ,” Có Khẩu Khẩu, Cố phu nhân cười vui vẻ đón tiếp Kiều Vãn Tình, quan tâm nói, “Chắc cháu đi đường cũng mệt rồi, qua đây ngồi đi.”
Cố phu nhân thích Khẩu Khẩu như vậy nhưng hình như Cố Kính Chi lại chẳng mảy may quan tâm. Lúc Cố phu nhân tới bế Khẩu Khẩu thậm chí ông còn ngồi im lạnh nhạt uống một ngụm trà, ngồi sừng sững như núi.
Cố Yến Khanh an ủi nhéo nhéo lòng bàn tay Kiều Vãn Tình, nắm tay cô đi qua, nói: “Ba, đây là Vãn Tình.”
Cố Kính Chi khá giống Cố Yến Khanh, khí thế vô cùng mạnh, không hiểu sao tạo ra cho người ta cảm giác không dễ ở chung. Kiều Vãn Tình câu nệ chào hỏi: “Chào chú Cố ạ.”
“Ừ,” Cố Kính Chi nhàn nhạt gật đầu, “Ngồi đi.”
Cố phu nhân bế Khẩu Khẩu tới, ngồi cạnh Cố Kính Chi, cười tủm tỉm nói: “Lão Cố, ông xem cháu của chúng ta đáng yêu chưa này! Nào Khẩu Khẩu, gọi ông nội đi.”
Khẩu Khẩu thích ba nó như vậy nhưng đối mặt với Cố Kính Chi có vài phần giống Cố Yến Khanh nó lại sợ hãi, rúc trong n.g.ự.c Cố phu nhân, không dám ngẩng đầu nhìn ông.
“Ông đừng làm mặt lạnh nữa, nhìn này, Khẩu Khẩu bị ông dọa rồi đó.” Cố phu nhân thấy vậy thì oán trách nói.

Cố Kính Chi nhìn về phía Khẩu Khẩu. Quả nhiên Khẩu Khẩu rúc sâu vào trong n.g.ự.c Cố phu nhân hơn nữa, không dám nhìn ông, vô cùng sợ hãi.
Khẩu Khẩu đúng là rất đáng yêu, hơn nữa còn giống Cố Yến Khanh nữa nên Cố Kính Chi nhìn cậu nhóc nhiều hơn vài cái. Vốn dĩ Khẩu Khẩu đã sợ rồi, bị ông nhìn như thế lại càng sợ hơn, “Oa” một tiếng khóc lớn lên, giãy giụa đòi ra khỏi người Cố phu nhân đi tìm mẹ mình.
“Ma ma,” Cậu nhóc khóc lóc nhào qua, “Sợ!” Cố Kính Chi: “……”
Mình đáng sợ như vậy hả?
Trong lúc nhất thời không khí có vẻ xấu hổ, Kiều Vãn Tình ôm Khẩu Khẩu, giải thích: “Dạ cái đó, Khẩu Khẩu khá sợ người lạ.”
Cố phu nhân nhìn cháu nội mình khóc mà vô cùng đau lòng, oán trách nói: “Ông xem ông kìa, đang êm đang đẹp dọa Khẩu Khẩu khóc cả lên. Vốn dĩ nó tới chỗ lạ đang còn bỡ ngỡ, ông làm như vậy tối mà cháu nó không ngủ được thì làm sao bây giờ?”
Cố Kính Chi vẫn luôn giữ thái độ như mọi ngày vô cớ bị úp cho một cái nồi lớn, sờ sờ mũi nói: “Tôi thấy tôi rất hiền mà.”
Kiều Vãn Tình cũng đang hơi sợ: “……”
Sợ là chú ấy đang định nghĩa lại nghĩa của từ “hiền” rồi.
Cố Yến Khanh đã đoán trước được trường hợp này sẽ xảy ra nên cũng không quá bất ngờ.
Sau đó quản gia mang đồ của bọn họ mang tới vào trong nhà. Trừ mấy món quà đã chuẩn bị từ trước thì Cố Yến Khanh bảo quản gia đưa hết đồ lên phòng mình.
Cố phu nhân nhìn quà Kiều Vãn Tình chuẩn bị cho mình cùng chồng thì cười tủm tỉm khách sáo nói vài câu, thoạt nhìn trông rất vui. Tuy rằng Cố Kính Chi chưa nói cái gì nhưng nhìn dáng vẻ của ông cũng khá hài lòng.
Lần đầu tiên Kiều Vãn Tình gặp ba mẹ của bạn trai cũng còn tính là thuận lợi. Ít nhất cũng không bị hai người làm khó, cũng không bị nhắc nhở về việc chưa kết hôn đã có thai. Có lẽ là trước đó Cố Yến Khanh đã làm công tác tư tưởng cho hai người rồi.
Cả nhà ngồi nói chuyện một lát mới xua được bầu không khí xấu hổ.
Kiều Vãn Tình phát hiện Cố Kính Chi chỉ là khá nghiêm túc lạnh lùng mà thôi, chứ không phải tỏ thái độ hay gì hết. Ông nói chuyện với Cố Yến Khanh cùng cô đều dùng một thái độ như nhau, không tỏ vẻ ghét cô hay gì cả.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cửa này của ông, cũng coi như là qua rồi nhỉ?

Khẩu Khẩu vẫn sợ Cố Kính Chi như cũ, bất luận là dỗ nó như thế nào nó cũng không dám gọi ông nội. Cố phu nhân nhìn trông còn vô cùng cao hứng, cố ý khoe khoang bảo Khẩu Khẩu gọi mình vài tiếng bà nội.
Kiều Vãn Tình: “……”
Lạnh lùng hay khó ở chung gì đó, đều là lừa người cả.
Nói chuyện được một lúc thì Kiều Vãn Tình mang Khẩu Khẩu vào trong phòng đổi tã giấy. Từ lúc rời khỏi nhà Cố Yến Khanh ở C thị cho đến bây giờ đã là 5 giờ đồng hồ, cậu nhóc Khẩu Khẩu này còn chưa đổi tã giấy từ lúc đó. Bên trong tã giấy nặng trĩu nước tiểu, Khẩu Khẩu đi thì nó cứ lắc qua lắc lại, trông đến là buồn cười.
Trong biệt thự của Cố gia được sắp xếp khá rõ ràng. Phòng khách được xếp ở tầng cao, tầng một là phòng cho người làm ở, tầng hai mới là phòng ngủ của chủ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận