Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 52: Ngươi ngày mai nhất định phải ngồi hàng thứ nhất

**Chương 52: Ngươi ngày mai nhất định phải ngồi hàng thứ nhất**
Cho nên, mặc dù Mộ Thiên Tuyết bị tên này chọc tức đến hộc máu, nhưng lại không thể làm gì.
Tần Tiểu Nhạc cười hắc hắc, sau đó lưu luyến không rời đem tay từ trên người Mộ Thiên Tuyết rút xuống, cười ha hả nói:
"Đi thôi đi thôi!"
Cho hắn một cái liếc mắt, sau đó Mộ Thiên Tuyết bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Rất nhanh, nàng đeo túi xách đứng lên.
Tần Tiểu Nhạc cũng rất hiểu chuyện, thẳng tắp đứng lên, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Thiên Tuyết.
Dắt tay mà thôi.
Có vấn đề sao?
Không có vấn đề!
Mộ Thiên Tuyết chỉ là liếc xéo tên này một cái, nhưng cũng không nói gì.
Nắm thật chặt tay Tần Tiểu Nhạc, cảm nhận được lực lượng từ trên tay đối phương truyền đến, trong nội tâm nàng cũng không khỏi có một loại cảm giác an toàn.
Trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng mà ngoài miệng lại không nói câu nào, làm bộ dáng bình tĩnh lạnh lùng cô quạnh.
Hai người đóng kỹ đèn và cửa sổ, liền xuống lầu đi về phía nhà trọ.
Lúc này đã gần mười một giờ, trong sân trường trên cơ bản đều không có người nào, cho nên Mộ Thiên Tuyết cũng không có ngăn cản Tần Tiểu Nhạc dắt tay mình.
Trên đường đi chầm chậm, gió đêm thổi qua, nàng không khỏi cảm thấy một bầu không khí khác lạ.
Cái này . . . chính là cảm giác yêu đương nha!
Trước đó khi còn học đại học, bạn cùng phòng yêu đương, mỗi ngày trở về đều rất muộn, hơn nữa trên mặt luôn luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc đó nàng còn không thể nào hiểu được tại sao lại như vậy.
Nhưng mà bây giờ, Mộ Thiên Tuyết dường như có chút hiểu ra.
Yêu đương!
Thì ra lại ngọt ngào như vậy.
Khóe miệng nàng đều không khỏi cong lên một đường cong.
Vụng trộm nhìn Tần Tiểu Nhạc vài lần, nàng vội ho một tiếng, phá vỡ sự yên lặng này.
"Khụ khụ, ngày mai sẽ chính thức đi học, đồ vật tất cả chuẩn bị xong chưa?"
Câu nói này, tựa hồ giống như là một giáo viên bình thường quan tâm tình hình học tập của học sinh.
Nhưng mà . . . phát sinh ở trên người hai người bọn họ, nghe luôn có một loại cảm giác không hài hòa.
Nhất là còn đang nắm tay nói loại chuyện này.
Tần Tiểu Nhạc gật đầu nói:
"Ân, đều chuẩn bị xong."
Mộ Thiên Tuyết gật gật đầu:
"Nhớ kỹ, ngày mai tiết học của ta là tiết đầu tiên buổi sáng, ngồi hàng phía trước nghe rõ chưa?"
Mộ Thiên Tuyết mặc dù là giáo sư, ở phương diện máy tính mà nói, tuyệt đối được coi là nhân vật đại lão cấp bậc đỉnh cao.
Chương trình học mà nàng muốn dạy cho Tần Tiểu Nhạc bọn họ là ngôn ngữ nhập môn máy tính: C language (ngôn ngữ C).
Đây gần như là ngôn ngữ nhập môn của chuyên ngành máy tính ở các trường đại học lớn.
Tương đối cơ bản, dễ hiểu, không có nhiều uẩn khúc.
Không giống Java hoặc là C++ có độ khó khá lớn, C language, có thể có một chút khó ở các phương diện như biểu hiện hoặc con trỏ.
Bất quá, thật ra thì các công ty Internet lớn sớm đã không dùng C language.
Vô luận là ở Hoa Hạ hay là các ông lớn trên quốc tế, đều không cần.
Nhưng, vẫn là phải học!
Vì sao?
Bởi vì đây là cơ sở.
Vạn trượng lầu cao từ đất bằng mà lên, nếu như cơ sở không vững, vậy thì đừng nói chi đến việc học tập những ngôn ngữ càng khó khác, trên cơ bản là không thể nào.
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả gật đầu nói:
"Ngươi đây là . . . cầu ta sao?"
Mộ Thiên Tuyết: "? ? ? ?"
Ta?
Cầu ngươi ngồi phía trước?
A thối! !
Ngươi nằm mơ!
Mộ Thiên Tuyết lạnh lùng nói:
"Ngươi nghĩ nhiều, đây là mệnh lệnh."
Tần Tiểu Nhạc cười hắc hắc nói:
"Được, sáng mai ta dậy sớm, giành chỗ."
Chỗ ngồi trong phòng học đại học đều không phải là cố định.
Mà là căn cứ vào sở thích của mình.
Ngươi nếu như không muốn nghe giảng, có thể hàng ngày ngồi ở hàng cuối cùng chơi game, chơi điện thoại, những việc này đều được cho phép.
Về phần lão sư có quản hay không?
Đáp án tất nhiên là sẽ không!
Vì sao?
Bởi vì trong đại học, giáo viên phần lớn cũng không quản học sinh.
Trường tốt thì không cần phải để ý đến học sinh.
Trường kém thì không cần thiết phải quản học sinh.
Cho nên, điều này cũng dẫn đến một hiện tượng.
Sinh viên đại học trên cơ bản sẽ không bị quản, dù là đi học chơi game bị giáo viên nhìn thấy, giáo viên trên cơ bản cũng sẽ làm như không nhìn thấy, chỉ cần ngươi không ảnh hưởng đến các bạn học khác là được.
Thậm chí ngươi không muốn đi học cũng được.
Bởi vì có giáo viên còn lười điểm danh.
Khóe miệng Mộ Thiên Tuyết hơi nhếch lên, trong lòng có chút vui vẻ, ngoài mặt bình tĩnh nói:
"Ân!"
Không bao lâu, Mộ Thiên Tuyết liền nhìn thấy cửa ra vào nhà trọ.
Không biết vì sao.
Bình thường cảm thấy ký túc xá giáo viên cách tòa nhà văn phòng rất xa, nhưng sao mỗi buổi tối cùng Tần Tiểu Nhạc trở về, lại cảm thấy gần như vậy.
Thời gian trôi qua, cũng quá nhanh a!
"Ta đến nơi rồi, ngươi về sớm một chút đi, ngày mai nhớ kỹ, nhất định phải tới sớm một chút, ngồi hàng phía trước, hiểu chưa?"
Nhìn Mộ Thiên Tuyết một mặt nghiêm chỉnh, Tần Tiểu Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng vẫn là nghiêm chỉnh nói:
"Không có vấn đề, trở về ta liền đi ngủ, sáng sớm bốn giờ ta liền đứng dậy đến phòng học giành chỗ. Hàng thứ nhất một mình ta chiếm hết, ai cũng không cho phép ngồi, chỉ có một mình ta ngồi một hàng."
Mộ Thiên Tuyết: "? ? ? ?"
Một người ngồi một hàng.
Không sợ bị người ta đánh chết sao?
Mặc dù biết gia hỏa này là nói đùa, nhưng Mộ Thiên Tuyết vẫn là không nhịn được thưởng cho hắn một cái liếc mắt.
"Đừng có giỡn nữa, còn nữa, đừng dậy sớm như thế, không tốt cho sức khỏe."
Ngủ sớm dậy sớm mặc dù tốt.
Nhưng mà rạng sáng 4 giờ thì lại quá sớm, không có giấc ngủ đầy đủ ngược lại sẽ không tốt cho thân thể.
Còn có thể khiến cho mình cảm thấy mệt mỏi vào ban ngày.
Tần Tiểu Nhạc nghe vậy, cười hắc hắc.
Biết đây là Mộ Thiên Tuyết quan tâm mình, hắn gật đầu nói:
"Yên tâm, đã rõ!"
Tần Tiểu Nhạc còn chào một cái, tỏ vẻ tôn kính.
Mộ Thiên Tuyết cười khúc khích:
"Được rồi, mau trở về đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Tốt!"
Đứng tại chỗ, nhìn Mộ Thiên Tuyết lên lầu, Tần Tiểu Nhạc mới xoay người rời đi.
. . .
Ban đêm ký túc xá nam luôn luôn tràn đầy vui vẻ.
Đi ở hành lang, đều có thể nghe thấy âm thanh từ các phòng ngủ truyền ra, có chơi game, cũng có làm vận động, nói chung là cái gì cũng có.
Mặc dù Đông Đại là trường học đỉnh cao, thi đậu trường này cũng đều là học bá.
Nhưng mà, học bá cũng là người, có sở thích riêng.
Có người thích chơi game, có người thích vận động, cũng có người thích vận động trên giường (trên giường rèn luyện chống đẩy).
Tùy theo sở thích cá nhân thôi.
Cho nên, không phải là mỗi học bá đều là mọt sách.
Đại bộ phận học bá là học tập rất giỏi, chơi lại càng giỏi hơn người bình thường.
Đây chính là do IQ quyết định, bọn họ có thể chơi tốt.
Mở cửa ra!
Tần Tiểu Nhạc liền thấy ba gã bạn cùng phòng ngốc nghếch của mình.
Chỉ thấy ba người bọn họ vây lại một chỗ, chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động của Trương Vũ.
Thấy Tần Tiểu Nhạc trở lại, ba người đều kích động.
Đường Mãnh và Ngô Lạc liếc nhau, kích động nói:
"Nhạc ca, cuối cùng cậu cũng về rồi, nhanh nhanh nhanh, mau tới đây."
Tần Tiểu Nhạc sững sờ, tò mò nói:
"Làm sao vậy?"
Hai người vội vàng như vậy không khỏi làm cho Tần Tiểu Nhạc có chút nghi hoặc.
Trương Vũ cười ha hả đứng lên, liếc mắt nhìn Đường Mãnh và Ngô Lạc bên cạnh, sau đó nói:
"Không có gì, chính là anh em hôm nay cưa đổ rồi!"
Cầm . . . Cưa đổ?
Tần Tiểu Nhạc phản ứng một hồi, một giây sau, hắn đột nhiên trợn to hai mắt.
Trương Vũ đem cô nương phát thanh kia cưa đổ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận