Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 338: Hệ thống lai lịch

**Chương 338: Nguồn gốc của hệ thống**
Đổng Thiên Thư và con trai bị bắt giam. Trải qua mấy ngày xét xử, lại thêm các phương tiện truyền thông lớn trong cả nước đưa tin, toàn bộ Hoa Hạ không ai là không biết đến chuyện này. Quần chúng phẫn nộ, muốn xử bắn Đổng Thiên Thư mới hả giận. Thậm chí, còn có một số người tự phát dấy lên một làn sóng bắt Hán gian, tội phản quốc. Dù sao, đó đều là những kẻ đã nhận 50 vạn.
Đương nhiên! Tòa án tối cao của quốc gia cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, tuyên án tử hình Đổng Thiên Thư. Mà Đổng Hạo trực tiếp chịu án tù chung thân. Hai cha con, xem như hoàn toàn xong đời. Về phần gia sản của Đổng gia, tất cả đều sung công quỹ. Về phần tập đoàn Đổng thị, thì được quy về doanh nghiệp nhà nước.
Trong phút chốc, Đổng gia to lớn, tập đoàn trăm tỷ sụp đổ tan tành, khiến vô số người thổn thức không thôi. Tuy nhiên, không có ai đồng tình với hai cha con Đổng Thiên Thư và Đổng Hạo, ngược lại mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Thậm chí, còn cảm thấy không xử bắn cả Đổng Hạo, trong lòng có chút không cam tâm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nửa tháng sau!
Hôm nay chập tối, Tần Tiểu Nhạc và Mộ Thiên Tuyết tan học về, cùng nhau đi chợ mua thức ăn, đang mua xong đồ ăn, trên đường trong khu dân cư đi về nhà, bỗng nhiên, hai người nhìn thấy một đôi bóng dáng quen thuộc.
Đó là một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn dị thường, mà người phụ nữ trung niên kia càng là mỹ mạo hiếm có trên đời.
Liếc mắt, Tần Tiểu Nhạc và Mộ Thiên Tuyết liền nhận ra người tới.
"Cha, mẹ!"
Không sai, người tới chính là cha mẹ của Tần Tiểu Nhạc, Tần Việt và Diệp An Nhiên.
Mộ Thiên Tuyết cũng theo sát, đi theo sau lưng Tần Tiểu Nhạc, giòn giã gọi một tiếng:
"Chú... Chú, dì."
Diệp An Nhiên cười híp mắt nhìn hai người, phảng phất như thấy được bản thân lúc trẻ, ánh mắt tràn đầy hiền hòa.
"Tiểu Nhạc, Thiên Tuyết."
Tần Tiểu Nhạc mở miệng nói:
"Mẹ, sao mẹ và lão ba đột nhiên đến rồi, cũng không báo trước một tiếng."
Diệp An Nhiên cười híp mắt nói:
"Còn không phải cha con, nói muốn đến Ma Đô một chuyến, nói là có chuyện tìm con, hai chúng ta hành lý đều không thu dọn đã đến rồi."
Từ thành phố Tô Bắc đến Ma Đô, tàu cao tốc mất khoảng hai đến ba giờ, không tính là quá xa.
Tần Tiểu Nhạc nghe vậy, nhìn Tần Việt một cái, đại khái là hiểu rồi.
Tần Việt lần này tới, có phải là vì chuyện hệ thống không?
Lần trước, trong điện thoại định hỏi Tần Việt, lại bị hắn cắt ngang, dù sao không an toàn.
Nói không chừng bị người nghe lén, thứ này, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Mộ Thiên Tuyết vội vàng nói:
"Chú, dì, cháu và Tiểu Nhạc vừa mua xong đồ ăn, chúng ta lên trước đi, cháu đi nấu cơm."
Vừa nói, Mộ Thiên Tuyết ngượng ngùng cười một tiếng.
Diệp An Nhiên càng nhìn cô bé này càng thấy vui vẻ.
"Tốt!"
Mấy người ở dưới lầu không trò chuyện lâu, liền lên thẳng lầu.
Vào cửa, Mộ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói một tiếng, liền cầm lấy đồ ăn đã mua, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Mà Diệp An Nhiên có lẽ là muốn cho hai cha con có chút không gian riêng, cho nên cũng đi theo vào.
Mặc dù Diệp An Nhiên nhiều năm nay không thường xuyên nấu cơm, nhưng làm phụ bếp vẫn không có vấn đề gì.
Dù sao, những món ăn đơn giản một chút nàng đều có thể làm thành thạo.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Tần Việt và Tần Tiểu Nhạc hai cha con.
Hai người đi đến ban công, chuyển ghế ngồi xuống.
Tần Tiểu Nhạc ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Tần Việt.
Hai cha con đều không mở miệng trước.
Ngoài cửa sổ bóng đêm dần buông xuống, ánh trăng trở nên dịu dàng.
Bỗng nhiên!
Tần Việt xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tần Tiểu Nhạc.
"Ta biết con rất tò mò bản thân hệ thống là thế nào có được, nhưng có vài lời ta muốn nói trước cho con biết. Liên quan đến chuyện hệ thống, trên thế giới này chỉ có hai cha con chúng ta biết, mẹ con còn có chị con, hoàn toàn không biết gì, cho nên chuyện này hệ trọng, con phải biết!"
Không sai!
Chuyện này hệ trọng.
Biết càng ít người càng tốt!
Dù Diệp An Nhiên là vợ hắn, hai người ở chung đã nhiều năm như vậy, Tần Việt vẫn không nói cho nàng biết.
Cũng không phải vì không tin Diệp An Nhiên, mà là sợ chuyện này sẽ mang đến cho nàng áp lực gì.
Lại hoặc là, mang đến nguy hiểm gì cho nàng.
Dù sao, có những thứ, biết càng ít người càng tốt.
"Vâng!"
Tần Tiểu Nhạc gật đầu thật mạnh, ra hiệu bản thân đã biết.
Hắn không phải người ngu.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nhìn Tần Tiểu Nhạc có đôi khi bộp chộp, nhưng mà kế thừa gen cẩn thận thiên phú của Tần Việt.
Từ khi mới bắt đầu nhận được hệ thống, cả người hắn cũng rất cẩn thận, chưa từng nói với ai về chuyện này.
Sợ gặp phải vấn đề gì.
Dù sao thứ đồ chơi này nếu truyền ra ngoài, toàn bộ thế giới đều sẽ gây nên một trận động đất.
Đây chính là đồ vật vượt xa khoa học kỹ thuật của thế giới này.
Tất cả các quốc gia, nước Mỹ, Nhật Bản, thậm chí tầng lớp lãnh đạo của Hoa Hạ, đối với thứ này đều sẽ vô cùng để ý.
Nói không chừng, bản thân lúc nào liền trở thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm, vài phút bị cắt thành từng miếng.
Dù sao, Hoa Hạ có câu nói, thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Mang trong mình thứ nghịch thiên như vậy, mặc kệ là ai cũng không ngăn được dụ hoặc.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Tần Tiểu Nhạc, Tần Việt gật đầu thật mạnh, bắt đầu chậm rãi nói:
"Hơn hai mươi năm trước, cũng chính là năm ta sắp thi đại học, đột nhiên nhận được một cái hệ thống. Cũng chính nhờ cái hệ thống này, mới khiến ta từ một học tra, biến thành học bá toàn năng, sáng lập Kiền Việt khoa học kỹ thuật."
Tần Việt chậm rãi kể cho Tần Tiểu Nhạc nghe một câu chuyện.
Đó là câu chuyện thời trẻ của hắn.
Vốn dĩ hắn, chỉ là một học tra bình thường, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, không có bất kỳ tài năng gì.
Học tập càng là đội sổ trong trường.
Nhưng mà!
Hệ thống xuất hiện đã thay đổi hắn.
Để cho hắn từ một học tra thi đậu vào Bắc Đại, đồng thời theo đuổi nghiên cứu khoa học kỹ thuật.
Lấy kiến thức của hắn, trực tiếp giúp khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ vượt qua một nấc thang.
Đuổi sát nước Mỹ, thậm chí vài phương diện trực tiếp vượt qua nước Mỹ.
Kể từ đó đến nay, không ngừng có các trường đại học của Mỹ mời Tần Việt đến làm giáo sư danh dự gì đó.
Nhưng tất cả đều bị hắn từ chối.
Nguyên nhân chính là lười xuất ngoại.
Tần Tiểu Nhạc ở một bên yên lặng nghe câu chuyện của Tần Việt.
Tất cả những thứ này, thật chân thực, phảng phất như một đoạn thanh xuân xuất hiện trước mặt hắn.
Trong trí nhớ, Tần Việt vẫn là lần đầu cùng mình nói chuyện lâu như vậy.
Bỗng nhiên!
Đang nghe Tần Việt kể, Tần Việt bỗng nhiên chuyển giọng, mở miệng nói:
"Sau này! Làm ta và mẹ con kết hôn, tại thành phố Tô Bắc ta tự mình đầu tư một viện nghiên cứu, khi không có việc gì thì một mình đến nghiên cứu. Thông qua nghiên cứu cẩn thận về hệ thống, ta phát hiện hàm lượng khoa học kỹ thuật của hệ thống thật sự quá vượt trội. Thứ này, tuyệt đối là sản phẩm do văn minh cao cấp ở hành tinh khác tạo ra. Sau này, ta thông qua khổ tâm nghiên cứu trong hai mươi lăm năm, đã tiêu hao hết các loại kỳ trân dị bảo, còn có đủ loại nghiên cứu, rốt cuộc nghiên cứu ra hệ thống thứ hai trên thế giới, cũng chính là hệ thống trên người con, tính ra là hệ thống con của hệ thống trên người ta!!"
Lời nói của Tần Việt, ở bên tai Tần Tiểu Nhạc như một trận sấm sét.
Lập tức khiến hắn chấn động đến không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận