Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 252: Đào tổng đến rồi

**Chương 252: Đào tổng đến rồi**
Ban đêm!
Từ Tình cùng Trương Tiểu Bắc nhìn bóng lưng hai người rời đi, sau đó cùng nhau vào nhà.
Mở điện thoại di động lên, bấm video trò chuyện với bố của Tần Tiểu Nhạc.
Bốn người trò chuyện vui vẻ một hồi, đầu tiên là ôn lại chuyện cũ, sau đó dẫn dắt chủ đề đến Tần Tiểu Nhạc.
Bốn người trò chuyện rất lâu về chủ đề của hai người bọn họ.
Cuối cùng, mẹ của Tần Tiểu Nhạc quyết định, nhất định phải tìm thời gian đi thăm cô con dâu tương lai này.
Dù sao, Mộ Thiên Tuyết trong miệng Từ Tình thật sự là quá tốt.
Vô luận là tướng mạo, tính cách, hay là những phương diện khác, đều khơi dậy hứng thú mãnh liệt của mẹ Tần Tiểu Nhạc, cho nên, hai vợ chồng quyết định bất kể thế nào cũng phải bớt thời gian đi xem một chút.
. . .
Sau khi rời khỏi nhà Trương Tiểu Bắc, hai người tản bộ trên đường phố thủ đô.
Thủ đô và Ma đô, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù đều là đô thị lớn mang tầm quốc tế, là thành phố đỉnh cao của Hoa Hạ.
Nhưng mà!
Ma đô có cảm giác giống như là tự do hơn, còn ở nơi này, lại giống như có cảm giác trang trọng của nơi "dưới chân thiên tử".
"Hì hì, ngươi xem chỗ kia, đó là nơi ta đi học khi còn bé, còn có cái hồ bên cạnh kia, đẹp chứ, đây chính là nơi ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn. . ."
Đi trên đường phố, Mộ Thiên Tuyết cười hì hì giới thiệu với Tần Tiểu Nhạc những nơi mà bản thân đã từng sinh sống khi còn bé.
Nơi này, có trường tiểu học, sơ trung của nàng, còn có cả nơi nàng thích đến nhất khi còn nhỏ.
Khi còn bé, Mộ Thiên Tuyết không có bạn bè, thường xuyên "độc lai độc vãng", giống như một đứa trẻ kỳ quặc, thích một mình tới nơi này.
Ngắm phong cảnh cũng được, hoặc là nhìn hoa dại cỏ dại ven đường.
Mà bây giờ, trước mặt Tần Tiểu Nhạc, nàng thẳng thắn kể lại dáng vẻ của mình khi còn bé.
Giống như là đem những trải nghiệm trong những năm gần đây tự thuật lại một lần với Tần Tiểu Nhạc vậy.
Tần Tiểu Nhạc cũng "cưỡi ngựa xem hoa", ôn lại một lần cuộc sống của Mộ Thiên Tuyết khi còn nhỏ.
Hắn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu, không cắt đứt lời tự thuật của Mộ Thiên Tuyết.
Bởi vì đối với một người yêu nàng mà nói, có thể tiếp xúc với cuộc sống khi còn nhỏ của nàng, trải nghiệm nhân sinh của nàng, là một chuyện rất tốt đẹp.
Đại khái qua mười mấy phút, Mộ Thiên Tuyết coi như đã "cưỡi ngựa xem hoa" kể lại một lần.
"Ta có thể đem những chuyện từ nhỏ đến lớn của ta kể cho ngươi nghe, nhưng ngươi không được truyền ra ngoài."
Mộ Thiên Tuyết vẻ mặt ngạo kiều chọc chọc vào ngực Tần Tiểu Nhạc.
Từ tiểu học đến khi nàng học nghiên cứu sinh, đều ở thủ đô, cho nên Mộ Thiên Tuyết trong khoảng thời gian dài như vậy, coi như đã đem những trải nghiệm của mình kể lại vài lần.
Tần Tiểu Nhạc cười hì hì nắm chặt tay nàng:
"Yên tâm đi, bí mật của vợ ta, ta làm sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài chứ."
Mộ Thiên Tuyết khóe miệng hơi cong lên:
"Ai là vợ ngươi, đừng nói nhảm."
Tần Tiểu Nhạc: "Sớm muộn gì cũng vậy, ta hiểu."
Mộ Thiên Tuyết: "Hừ! ! Mới không có! !"
". . ."
". . ."
Trên đường đi, hai người cãi nhau ầm ĩ, mãi đến hơn mười một giờ khuya, mới gọi xe, trở về khách sạn.
Hai người cẩn thận từng li từng tí lên lầu, vào phòng của mình.
Dù sao xung quanh cũng là bạn học ở Đông Đại, cho nên hai người bọn họ buổi tối cũng không ở cùng nhau.
Dù sao, nếu như náo loạn ra chút tiếng động gì đó bị người khác nghe được, vậy thì quá lúng túng.
Trực tiếp bại lộ! !
Liền không có chỗ trống nào để giải thích.
Thời gian chậm rãi trôi qua!
Sáng sớm hôm sau!
Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong, đám người Đông Đại liền cùng nhau đi đến Kiền Việt Khoa học kỹ thuật.
Mỗi một người trong đoàn tham quan sáng hôm nay đều có nội tâm xao động.
Vì sao! ?
Bởi vì đây chính là đi tham quan khu hành chính của Kiền Việt Khoa học kỹ thuật.
Khu hành chính không giống với tòa nhà nghiên cứu khoa học, những nơi làm việc bên trong có thể càng thêm thú vị.
Bởi vì đã nói trước với Trương Tiểu Bắc, cho nên mọi người tới địa điểm đã định, liền thấy Trương Tiểu Bắc.
Hắn cười ha hả chào hỏi mọi người, sau đó dẫn bọn họ đi về phía khu hành chính.
Kiền Việt Khoa học kỹ thuật rất lớn!
Nơi này, thật ra thì tương đương với một khu công nghệ của Kiền Việt.
Dù sao đây cũng là tập đoàn "độc Giác Thú" đỉnh cao của Hoa Hạ, hơn nữa còn là ánh sáng của Hoa Hạ, là niềm hy vọng thực sự.
Cho nên, chính phủ đầu tư cho nó cũng không ít.
Ngoài chính sách hỗ trợ, còn có sự ưu đãi về đất đai.
"Nơi này chính là khu hành chính của Kiền Việt Khoa học kỹ thuật chúng ta, bình thường đi làm đều phải quét mặt để vào.
Công ty đi làm thường không có nhiều quy củ, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ mỗi ngày của mình, thời gian còn lại về cơ bản đều có thể tự mình quy hoạch."
Về điểm này, Kiền Việt Khoa học kỹ thuật đối với phúc lợi và đãi ngộ của nhân viên quả thực là quá tốt.
Không có cái gọi là 996, 007 thì cũng thôi đi.
Chỉ cần làm xong công việc của mình trong thời gian đi làm, thời gian còn lại đều là của mình.
Dù là ngươi chơi game, lãnh đạo chủ quản cũng không dám nói gì ngươi.
Bởi vì quy định này là do ông chủ quyết định.
Ai cũng không dám vi phạm.
Cho nên, điều này cũng làm cho nội bộ công ty Kiền Việt Khoa học kỹ thuật cực kỳ tích cực điều động tính chủ động của tất cả nhân viên.
Đám người yên lặng lắng nghe, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nếu như có một ngày có thể đến đây làm việc, tốt biết bao nhiêu.
Quả thực là làm rạng rỡ tổ tông!
"Trương kỹ sư trưởng tốt! !"
"Trương kỹ sư trưởng, chào buổi sáng!"
". . ."
". . ."
Khi mọi người đi theo Trương Tiểu Bắc lên lầu, dọc đường đều có không ít nhân viên dừng bước lại, hướng về Trương Tiểu Bắc gật đầu chào hỏi.
Dù sao cũng là đại lão đỉnh cao của công ty, mọi người cũng đều nghe qua thanh danh của hắn, gặp qua hắn, tự nhiên không dám thất lễ.
Đương nhiên, đối với đám sinh viên Đông Đại sau lưng Trương Tiểu Bắc, mọi người vẫn rất kỳ quái.
Những sinh viên này, cũng không biết là từ đâu đến, vậy mà có thể khiến cho Trương Tiểu Bắc tự mình giới thiệu công ty cho bọn họ.
Liền xem như sinh viên Bắc Đại, cũng không có đãi ngộ này! ?
"Phía trước đang làm gì đó, sao nhiều người như vậy?"
Nhìn thấy phía trước đông nghẹt người, Trương Tiểu Bắc hơi tò mò kéo một nhân viên lại hỏi.
Người kia hơn ba mươi tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải, xem xét chính là một lập trình viên lâu năm, ánh mắt lộ ra quầng sáng trí tuệ.
"Trương kỹ sư trưởng, hôm nay Đào tổng đến rồi, đang phát biểu ở bên kia, nghe nói là hạng mục nghiên cứu khoa học của công ty chúng ta thời gian trước bị thất bại nghiêm trọng, không chỉ có thua thiệt không ít, hơn nữa còn bại bởi một công ty lớn ở nước ngoài."
Nhân viên này đem tình huống đại khái nói một lần.
Trương Tiểu Bắc cũng hơi kinh ngạc.
Không nghĩ tới Đào Kiền vậy mà lại đến, hơn nữa còn đang phát biểu.
Hắn gật gật đầu, ra hiệu cho nhân viên kia là mình biết rồi.
Sau đó nhìn đám người Đông Đại sau lưng một cái nói:
"Ta đợi chút nữa sẽ sắp xếp một lão công nhân dẫn các ngươi đi tham quan một chút, ta còn có chút việc, cần gặp Đào tổng."
Dù sao những việc có liên quan đến công ty, Trương Tiểu Bắc cũng không dám khinh thường.
Cho nên chỉ có thể tạm thời giao đám người Đông Đại cho lão công nhân khác dẫn đi tham quan một chút.
Đám người nghe vậy, tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Dù sao đây là địa bàn của người ta, tự nhiên bọn họ nói gì là làm cái đó.
"Đúng rồi, Tiểu Nhạc, Mộ giáo sư, phiền hai người cùng ta đi một chuyến."
Trương Tiểu Bắc nhìn Tần Tiểu Nhạc và Mộ Thiên Tuyết, mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận