Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 380: Trương Vũ cá nhân tú

**Chương 380: Màn trình diễn cá nhân của Trương Vũ**
"Học trưởng đẹp trai quá! !"
"Ô ô ô, đây chính là Tiểu Nhạc học trưởng sao, đẹp trai quá đi! !"
"Má ơi, học trưởng, cho xin kết bạn."
". . ."
". . ."
Tần Tiểu Nhạc vừa mới giới thiệu xong, lập tức, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có tiếng reo hò, trừ bỏ nữ sinh ra, còn có một bộ phận không nhỏ nam sinh ồn ào.
Nhan sắc của Tần Tiểu Nhạc, quá đỉnh!
Đây là những năm qua bọn họ từng gặp qua người đẹp trai nhất.
Trước đó trong nhóm đã nghe mấy bạn ban cán sự nói, nhan sắc của Tần Tiểu Nhạc được xưng là trần nhà của Đông Đại, vốn tưởng rằng là đang "thổi ngưu bức".
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy người thật mới phát hiện.
Thì ra là thật! !
Nhan sắc này của Tần Tiểu Nhạc, tuyệt!
Thế nhưng, đối mặt với nhiều tiếng hô như vậy, Tần Tiểu Nhạc cười khổ một tiếng nói:
"Xin lỗi, tôi không còn độc thân, đã có vị hôn thê."
Trước đó hai người còn chưa đính hôn, gọi là bạn gái thì được, hiện tại đã đính hôn, nên xưng hô là vị hôn thê.
Nghe được Tần Tiểu Nhạc đã có vị hôn thê, đám người không khỏi cùng nhau xì hơi.
Trời ạ!
Nam sinh đẹp trai như vậy, lại có vị hôn thê?
Thế nào nữ sinh mới xứng với hắn a.
Lúc này, ban cán sự lớp một cười hì hì xáp lại nói:
"Hơn nữa, vị hôn thê của Tiểu Nhạc học trưởng các ngươi là giáo sư Mộ Thiên Tuyết Mộ nổi danh lừng lẫy của Đông Đại chúng ta đó!"
Lập tức!
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ thao trường yên tĩnh lại.
Từng người từng người một mặt mộng bức.
Tần Tiểu Nhạc, một ban cán sự sinh viên năm hai, vị hôn thê lại là giáo sư Mộ Thiên Tuyết của Đông Đại? ?
Má ơi!
Đó là cái tổ hợp thần tiên gì vậy.
Đám người một mặt ngây ra.
Thế nhưng, Tần Tiểu Nhạc mặt đầy ý cười, không thèm để ý chút nào.
Hắn và Mộ Thiên Tuyết sự tình đã truyền ra ở Đông Đại, hai người lại càng đã đính hôn.
Hơn nữa!
Ngay cả thủ trưởng số 1 đều tự thân vì hai người đưa tới lễ đính hôn.
Đừng nói người khác có phản đối hay không.
Coi như là muốn phản đối, cũng không dám a.
Đây không phải công khai chống lại mệnh lệnh của thủ trưởng số 1 sao?
Người ta thủ trưởng số 1 đều chúc phúc tặng lễ cho đôi tình lữ, con mẹ nó ngươi lại dám nghi vấn?
Nhưng phàm là người bình thường đều sẽ không làm như vậy.
Cho nên, đám người từng người một mặt hâm mộ nhìn xem Tần Tiểu Nhạc.
Tần Tiểu Nhạc tự giới thiệu xong, liền đến phiên mấy ban cán sự khác giới thiệu.
Bọn họ tự giới thiệu mặc dù không có gây nên gợn sóng quá lớn, nhưng mà cũng thu hoạch không ít tiếng vỗ tay.
Đối với những học trưởng này của Đông Đại, các học đệ học muội năm nhất vẫn là rất tôn kính.
Dù sao sớm đến một năm, tiếp xúc đến đồ vật càng nhiều.
Tần Tiểu Nhạc cười ha ha nói:
"Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến, chúng ta có một vị học trưởng vì để cho mọi người cảm nhận được sự quan tâm của học trưởng, quyết định đàn hát một ca khúc cho mọi người, mọi người hoan nghênh!"
Hoắc!
Còn có biểu diễn nữa sao?
Đám người nghe vậy, từng người cười ha hả vỗ tay lên.
Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi đi tới trung tâm, trong tay hắn cầm đàn ghi-ta, ăn mặc rất là phong cách, mặt đầy ý cười.
Không sai, người tới chính là Trương Vũ! !
Vì cưa đổ học muội tên là Lý Tuyết Dương kia, Trương Vũ cũng là hao tổn tâm tư.
Xế chiều hôm nay cố ý cầu Tần Tiểu Nhạc, nhất định phải cho mình ở trước mặt học muội biểu diễn một phen thật tốt.
Chỉ có tài hoa, mới có thể càng nhanh chinh phục một nữ nhân.
Hắn phải ngay trước mặt toàn bộ tân sinh Khoa Kế Toán, để cho học muội cảm nhận được một loại cảm giác trước đó chưa từng có.
Theo đuổi nữ sinh chính là như vậy, muốn để đối phương cảm giác mình là duy nhất.
Chỉ thấy Trương Vũ ôm đàn ghi-ta, đi tới trung tâm của toàn bộ Khoa Kế Toán, sau đó chậm rãi ngồi ở trên bãi cỏ.
Bên kia, ban cán sự lớp hai đi lấy cái âm hưởng tới.
Hắn mỉm cười, mười phần nho nhã nói:
"Mọi người tốt, ta là học trưởng của các ngươi, cũng là bạn cùng phòng của Tần Tiểu Nhạc, rất hân hạnh gặp mọi người!"
Ở đây đại đa số đối với Trương Vũ đều không xa lạ gì.
Bởi vì lúc báo danh, gia hỏa này một mực ngồi ở bên người Tần Tiểu Nhạc.
"Học trưởng tốt."
"Học trưởng làm một bài đi!"
". . ."
Không thể không nói, các học đệ học muội năm nhất vẫn là rất nể tình, làm Trương Vũ ngồi xuống, tiếng hoan hô lập tức liền vang lên.
Trương Vũ đối diện, chính là Lý Tuyết Dương.
Hắn trước khi ngồi cố ý chọn xong góc độ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lý Tuyết Dương ánh mắt nhìn Trương Vũ, trên mặt không có quá nhiều suy nghĩ.
Chỉ thấy sau một khắc!
Trương Vũ gảy dây đàn.
Khúc nhạc dạo là một từ khúc rất quen thuộc, nghe tựa hồ hơi có niên đại.
Ngay sau đó, âm thanh du dương của Trương Vũ truyền đến.
"Ân!
Cô gái đối diện nhìn qua đây
Nhìn qua đây, nhìn qua đây
Nơi này biểu diễn cực kỳ đặc sắc
Xin đừng nên làm bộ hờ hững
Cô gái đối diện nhìn qua đây
Nhìn qua đây, nhìn qua đây
Không nên bị ta bộ dáng dọa sợ
Thật ra ta cực kỳ đáng yêu."
Âm thanh của Trương Vũ phảng phất mang theo một cỗ lực xuyên thấu, cho người ta một loại cảm giác sảng khoái.
Nói thật, nghe được Trương Vũ chọn bài hát này, Tần Tiểu Nhạc là như thế nào cũng không nghĩ đến.
Bởi vì đây là một bài hát cũ, không nghĩ tới hắn lại dùng bài hát này.
Chỉ có điều, gia hỏa này đang hát bài hát này, vẫn đang ngó chừng phía trước nhìn.
Cái gọi là phía trước, chính là hướng của Lý Tuyết Dương!
Ánh mắt của hắn không có xâm lược tính, phảng phất chính là như vậy bình thản nhìn xem, ánh mắt mang theo từng tia từng tia tình ý.
Tình ý không nồng, nhưng mà có thể chuẩn xác truyền đạt.
Mà Lý Tuyết Dương ngồi đối diện hắn cũng cảm nhận được ánh mắt đến từ Trương Vũ.
Dù sao, làm một người nhìn chằm chằm vào ngươi xem, khẳng định có thể cảm giác được cái này không giống bình thường ánh mắt.
Nhất là, Trương Vũ còn không chút nào che lấp.
Lập tức!
Nguyên bản Lý Tuyết Dương mặt không gợn sóng cả người đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ánh mắt ngượng ngùng nhìn một chút Trương Vũ vài lần, sau đó lại cấp tốc cúi đầu xuống, không dám nhìn kỹ.
Nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Mà nàng mặc dù cúi đầu xuống, nhưng mà vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu, hướng về Trương Vũ phương hướng vụng trộm nhìn vài lần.
Nữ sinh có đôi khi chính là kỳ quái như thế.
Mặc dù thẹn thùng đối phương lại nhìn bản thân, nhưng mà vẫn sẽ chịu không nổi đi vụng trộm nhìn xem.
Trương Vũ ngồi ở đối diện nàng đàn hát thấy thế, trong lòng không khỏi càng thêm vui vẻ.
Nhìn thấy Lý Tuyết Dương cái dạng này, là hắn biết, sự tình có hi vọng.
Theo đuổi nữ sinh, không sợ đối phương có phản ứng cảm xúc đặc thù gì.
Bất kể là chán ghét cũng được, vẫn là ngượng ngùng cũng được.
Chỉ cần có tâm trạng chập chờn, mọi thứ đều là tốt.
Thế nhưng!
Liền sợ đối phương không có cảm xúc, đối với ngươi ánh mắt làm như không thấy.
Đây mới là khó làm!
Cho nên, Trương Vũ phảng phất thấy được hi vọng, đàn hát đứng lên, càng thêm ra sức.
Giọng của hắn vốn là không tệ, khi còn bé cũng học qua âm nhạc, một bài thao tác này, đúng là thành thành thật thật hấp dẫn không ít muội tử.
Rất nhanh!
Một khúc ca thôi, dưới đài ngồi tân sinh Khoa Kế Toán nhao nhao vỗ tay lên, từng người ánh mắt tràn đầy kích động.
"Học trưởng, hát quá êm tai!"
"Học trưởng quá đẹp rồi! !"
"Lại đến một lần! !"
". . ."
". . ."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, làm cho Trương Vũ không khỏi có chút lâng lâng.
Hắn không lọt dấu vết nhìn Lý Tuyết Dương liếc mắt, đối phương còn cúi đầu, có chút thẹn thùng không dám nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận