Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 248: Đi ăn cơm (còn tại đi học, tan học tiếp tục càng)

Chương 248: Đi ăn cơm (còn đang đi học, tan học tiếp tục chương mới)
Khách sạn Thiện Vu Hi!
Nằm ở phía đông nam của Kiền Việt Khoa Học Kỹ Thuật, khoảng cách cũng không xa.
Mấy người vừa đi, vừa trở về khách sạn.
Trên đường đi, suy nghĩ của bọn họ dường như còn dừng lại ở trong tòa nhà nghiên cứu khoa học của Kiền Việt Khoa Học Kỹ Thuật.
Một dãy sắp xếp triển lãm, từng cái phát minh.
Từ sơ đại cho tới nay, đủ loại tiến hóa và diễn biến, khiến cho đám người phảng phất như thấy được lịch sử phát triển khoa học kỹ thuật của Kiền Việt.
Không thể không nói!
Ở nơi này, bọn họ học được những thứ mà ở nơi khác cả đời đều không học được.
Học tập ở Đông Đại, càng giống như là xa rời thực tế, nếu như không có những thứ ngoại giới này kích thích, khả năng cả đời cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Thậm chí!
Trong lòng mọi người đã bắt đầu mong đợi.
Nếu có một ngày, may mắn có thể tiến vào Kiền Việt Khoa Học Kỹ Thuật công tác, vậy sẽ là một bức tranh như thế nào?
Tiền lương và phúc lợi đãi ngộ tạm thời không đề cập tới, chỉ là có thể tự mình nghiên cứu phát minh một vài thứ nghiên cứu khoa học, điều này đã rất hấp dẫn người ta.
Hôm nay, Trương Tiểu Bắc dẫn đầu đã khiến cho loại hướng tới của bọn họ đối với Kiền Việt bắt đầu giai đoạn manh nha.
"Tốt rồi, mọi người lên lầu nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ bảo khách sạn an bài một chút cơm tối."
Đến cửa khách sạn, Mộ Thi Thiên Tuyết mỉm cười, nhìn mọi người nói.
Giá cả khách sạn này không rẻ, bất quá, Đông Đại cũng là tài đại khí thô, tất nhiên đã lựa chọn để cho bọn họ tới nơi này học tập quan sát, đương nhiên sẽ không ở những nơi này tiết kiệm tiền.
Cơm tối của bọn họ, cũng đều là khách sạn cố ý chuẩn bị.
Khách sạn này, xem như bị bọn họ bao rồi.
Mặc dù đồ ăn ở đây không sánh bằng Kiền Việt Khoa Học Kỹ Thuật, nhưng cũng so với đồ ăn trong trường Đông Đại tốt hơn nhiều.
Cho nên, đám người cũng không có mảy may không vui.
"Tốt!"
"Cảm ơn Mộ giáo sư."
"Mộ giáo sư vất vả rồi."
". . ."
". . ."
Đám người từng người một cười ha hả nói với Mộ Thi Thiên Tuyết.
Hôm nay, Mộ Thi Thiên Tuyết cũng là đi cùng bọn họ rất lâu, cũng không dễ dàng.
Mộ Thi Thiên Tuyết mỉm cười, không nói gì, mang theo đám người đi vào.
Trong phòng, Tần Tiểu Nhạc đẩy cửa phòng mình ra, nằm trên giường một hồi.
Vốn định đi vào phòng Mộ Thi Thiên Tuyết giao lưu trao đổi, hỏi thăm một chút vấn đề học tập.
Chính là loại vấn đề học tập rất nghiêm chỉnh.
Nhưng mà!
Mộ Thi Thiên Tuyết sợ hãi bị người khác nhìn thấy hiểu lầm, sống c·h·ế·t không cho hắn đi.
Dù sao, cô nam quả nữ chung sống một phòng, cuối cùng sẽ làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Cho dù là hai người trong sạch, cũng sẽ muốn tránh hiềm nghi.
Chớ nói chi là hai người bọn họ vốn dĩ không trong sạch như vậy, thật sự là có bí mật ở trong đó.
Cho nên, với da mặt của Mộ Thi Thiên Tuyết, tự nhiên là không dám để cho Tần Tiểu Nhạc đến rồi.
Buổi tối bảy giờ!
Tần Tiểu Nhạc nhận được tin nhắn trong điện thoại.
"Tiểu Nhạc, chú đến lầu dưới đón cháu, gọi Mộ giáo sư của cháu cùng đi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Tần Tiểu Nhạc lập tức sửng sốt.
Đây là tin nhắn do Trương Tiểu Bắc gửi tới.
Nhưng mà, gọi Mộ Thi Thiên Tuyết đi cùng thì có hơi kỳ quái a?
Chẳng lẽ, Trương thúc đã phát hiện ra cái gì?
Nhưng mà, ý nghĩ này một khi xuất hiện, liền hoàn toàn bị Tần Tiểu Nhạc hủy bỏ.
Diễn xuất của bản thân tốt như vậy, không có chút sơ hở nào, Trương thúc làm sao có thể phát hiện ra được.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Chắc là muốn tạo mối quan hệ với sư phụ của mình, cho mình tạo ra một điều kiện học tập tốt.
Nghĩ như vậy, nhưng lại có đạo lý.
Cho nên!
Tần Tiểu Nhạc trả lời "tốt" xong, liền hơi thu dọn một chút, đi đến cửa phòng Mộ Thi Thiên Tuyết, nhẹ nhàng gõ cửa.
Mộ Thi Thiên Tuyết nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, chậm rãi đi tới.
Thấy là Tần Tiểu Nhạc, nàng lập tức sửng sốt.
Từng chút từng chút kéo hắn vào trong phòng, đóng cửa lại, sợ người khác nhìn thấy.
"Sao cậu lại tới đây, không phải bảo cậu ở trong phòng thành thành thật thật đợi sao?"
Mặc dù hiệu quả cách âm của vách tường rất tốt, nhưng Mộ Thi Thiên Tuyết vẫn là thấp giọng, sợ người khác nghe được.
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả nói: "Ta tới tìm cô là có việc."
"Chuyện gì?"
"Trương thúc gọi ta đi ăn cơm, kêu cô đi cùng."
Gọi ta đi cùng! ?
Mộ Thi Thiên Tuyết sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nói: "Hắn là chú của cậu, ta đi... không tiện a?"
Nói thật, trong lòng Mộ Thi Thiên Tuyết còn hơi ngượng ngùng.
Nhất là hôm nay Trương Tiểu Bắc nhìn mình và Tần Tiểu Nhạc với ánh mắt, phảng phất như là nhìn ra cái gì đó.
Điều này khiến trong nội tâm nàng có chút hơi khẩn trương.
"Không có việc gì, ta đoán là chú ta muốn tạo mối quan hệ với cô, để cô giúp ta học tập."
Đại bộ phận phụ huynh Hoa Hạ trong lòng đều nghĩ như vậy.
Tạo mối quan hệ với lão sư, như vậy đối với việc học của con cái cũng là có lợi ích rất lớn.
Tần Tiểu Nhạc đoán chừng Trương Tiểu Bắc chính là nghĩ như vậy.
Nhưng mà, Mộ Thi Thiên Tuyết nhướng mày.
"Thật... chỉ là có ý này?"
Bất quá, bất kể nói thế nào, tất nhiên Trương Tiểu Bắc đã mời, Mộ Thi Thiên Tuyết cũng không tiện không đi, bằng không thì chính là không nể mặt người ta.
Đối với một vị đại lão trong nghề như vậy, Mộ Thi Thiên Tuyết trong lòng cũng là ngưỡng mộ chiếm đa số.
Cho nên, nàng gật đầu nói:
"Được, vậy cậu đi xuống trước đi, ta thay quần áo rồi sẽ đi tìm cậu."
Tần Tiểu Nhạc cười hắc hắc, khóe miệng cong lên một đường: "Khách khí với ta cái gì, không có việc gì, cô cứ việc thay, ta canh chừng cho cô."
Mộ Thi Thiên Tuyết: "? ? ? ? ?"
Ngươi canh chừng cho ta?
Cái này mẹ nó là phòng của ta! !
Gia hỏa này, thật là chó mà.
Mộ Thi Thiên Tuyết lườm Tần Tiểu Nhạc một cái, chợt cũng không thèm để ý hắn.
Bởi vì nàng biết, mặc kệ mình nói như thế nào, gia hỏa này tất nhiên sẽ không ra ngoài.
Cho nên, còn không bằng dứt khoát không để ý hắn.
Mộ Thi Thiên Tuyết xoay người, ở trong rương hành lý của mình đổi một bộ trang phục tương đối trang trọng.
Dù sao cũng là đi đến nhà Trương Tiểu Bắc làm khách, vẫn là muốn ăn mặc xinh đẹp một chút.
Sau khi thay quần áo, Mộ Thi Thiên Tuyết lại trang điểm nhẹ trước gương.
Mặc dù bình thường nàng không trang điểm, nhưng mà tất nhiên muốn đi nhà người khác làm khách, tất nhiên là phải tỉ mỉ ăn mặc một chút, để lại ấn tượng tốt hơn cho người ta.
"Tốt rồi, đi thôi!"
Nhìn Tần Tiểu Nhạc đang nằm ở trên giường, Mộ Thi Thiên Tuyết vỗ vỗ chân hắn, thúc giục nói.
"Tốt!"
Tần Tiểu Nhạc cười hì hì một tiếng, bật dậy, lập tức ngồi thẳng người.
Hắn trên dưới đánh giá kỹ một phen Mộ Thi Thiên Tuyết, quả thực không sai.
Quần dài trắng bó sát, kết hợp với giày bốt màu đen, còn có một chiếc áo khoác mỏng màu xanh.
Trông mỹ diễm động lòng người.
Nhất là Mộ Thi Thiên Tuyết còn hơi kẻ mắt, tô son môi, càng thêm vài phần xinh đẹp.
Cái sắc đẹp này, tuyệt! !
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả ghé vào mặt Mộ Thi Thiên Tuyết, sau đó nhẹ nhàng gặm một cái.
"Bảo bối thật là đẹp, ba ba yêu lắm."
Mộ Thi Thiên Tuyết: ". . ."
"Tao, ngươi thực sự là vô địch a! !"
Mộ Thi Thiên Tuyết liếc hắn một cái.
Gia hỏa này, thực sự là "tao" đến nổ tung.
Hơn nữa, theo ở chung, Mộ Thi Thiên Tuyết còn phát hiện gia hỏa này thêm một điểm nữa.
Đó chính là: Dầu.
Dầu đến mức khiến người ta bàng hoàng.
Mộ Thi Thiên Tuyết bất đắc dĩ thở dài nói:
"Lười cùng ngươi so đo, đi nhanh lên, còn nữa, ở bên ngoài đừng động tay động chân với ta, bị người phát hiện không tốt."
"Ha ha ha ha, tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận