Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 119: Ăn cơm

**Chương 119: Ăn cơm**
Hai người đi vào phòng ăn, lên tầng hai, chọn một bàn gần cửa sổ.
Đã gần đến giờ cơm, trong nhà ăn Mạn Ngọc này, khách đã ngồi không ít.
Đại bộ phận đều là dân công sở, trí thức gần đó đi làm và các cặp tình nhân, học sinh thì tương đối ít thấy.
Dù sao, nhà ăn này tiêu phí không thấp, học sinh bình thường rất ít có thể chịu được mức tiêu phí như vậy.
Điểm thứ hai, tự nhiên là bởi vì hôm nay là thứ tư, chưa đến thứ bảy chủ nhật, cho nên, học sinh gần đó bình thường đều ở trong trường.
Rất ít có trường hợp giống như Tần Tiểu Nhạc và Mộ Thiên Tuyết đi ra ngoài ăn cơm.
Cho nên!
Trong nhà ăn phần lớn đều là người trưởng thành.
"Gọi món đi!"
Nhân viên phục vụ cầm một cái thực đơn, Tần Tiểu Nhạc đưa cho Mộ Thiên Tuyết, để nàng chọn món.
"Ân Ân!"
Mộ Thiên Tuyết nhìn xem thực đơn trong tay, chọn hai món, sau đó lại để Tần Tiểu Nhạc chọn một món.
Hai người, ba món ăn, vừa vặn đủ, nhiều hơn nữa có thể sẽ lãng phí.
Trong nhà ăn, đang mở một bản nhạc jazz âm lượng không lớn.
Rất có phong cách và không khí.
Xung quanh nhân viên phục vụ qua lại cũng tương đối có tố chất, không có ồn ào, trong nhà ăn cũng không có tiếng nói chuyện lớn.
Loại phòng ăn yên tĩnh này, ăn cơm đối với Mộ Thiên Tuyết mà nói tương đối dễ chịu.
Nàng luôn luôn không quá thích những nơi đông người ồn ào để ăn cơm.
Thực bất ngôn tẩm bất ngữ, đây là đạo lý mà lão tổ tông lưu lại.
Chỉ có điều, xã hội hiện nay, rất nhiều người trong các bữa tiệc rượu cũng vậy, hoặc là yến hội cũng được.
Luôn luôn thích lớn tiếng ồn ào nói chuyện, không để ý chút nào đến cảm thụ của người khác.
"À, cái tin tức chi tiết liên quan tới chị ngươi cậu viết thế nào rồi?"
Ngồi ở đối diện Tần Tiểu Nhạc, khẽ nhấp một miếng nước chanh do nhân viên phục vụ đưa qua, Mộ Thiên Tuyết tò mò nhìn Tần Tiểu Nhạc hỏi.
Tối qua, hai người bọn họ cũng chỉ là thảo luận sơ qua.
Về phần chi tiết kỹ càng hơn, còn chưa có thương lượng.
Tần Tiểu Nhạc nghe vậy, lập tức cười hì hì đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiên Tuyết.
Chuyện này, thực sự là đại sự!
Nếu là không tống Tần Tiểu Hi đi, bốn năm đại học cuộc sống tốt đẹp của bản thân, liền phải chấm dứt.
Cho nên!
Tần Tiểu Hi nhất định phải đi!
Chuyện này rất gấp!
"Hắc hắc, cậu xem cái này được không!"
Vừa nói, Tần Tiểu Nhạc đưa phần chi tiết mình biên tập cho Mộ Thiên Tuyết.
Trong ghi chú của điện thoại, đều là những chi tiết nhỏ liên quan tới cuộc sống của Tần Tiểu Hi.
Đây là bắt đầu từ thân phận của một kẻ theo đuổi Tần Tiểu Hi.
Mộ Thiên Tuyết xem từ đầu tới đuôi.
Sau khi xem xong, nàng gật đầu nói:
"Không sai, những cái này không khác biệt lắm, bất quá, câu này cậu phải xóa đi, nếu không ta sợ nàng sẽ suy luận ra cậu!"
Vừa nói, Mộ Thiên Tuyết chỉ vào một dòng.
Đây là một dòng liên quan tới tin tức Tần Tiểu Hi thích ăn bánh ngọt gì.
"Tiểu Hi mặc dù thích ăn bánh ngọt, nhưng mà bởi vì sợ béo, cho nên trên cơ bản chưa từng ăn qua.
Cho dù là ở trước mặt ta đều chưa từng ăn qua mấy lần, huống chi là người khác.
Cậu nếu là viết lên điểm này, khả năng rất lớn sẽ bị suy luận ra!"
Dù sao, đầu óc Tần Tiểu Hi cũng không ngốc, rất là tinh ranh.
Nếu là dòng này thật sự viết ra mà bị nàng nhìn thấy.
Không có gì bất ngờ!
Nàng có khả năng cao sẽ suy luận ra Tần Tiểu Nhạc.
Đến lúc đó!
Tần Tiểu Nhạc coi như thảm.
Lập tức!
Tần Tiểu Nhạc sửng sốt.
Mộ Thiên Tuyết nói có lý.
Hắn gật gật đầu, sau đó nhanh chóng xóa bỏ dòng kia.
Nội dung còn lại hai người bàn bạc tỉ mỉ một phen, sau đó lại thêm vào một chút nội dung.
Lúc này mới xem như đại công cáo thành.
Hai người thân nhất bên cạnh Tần Tiểu Hi giờ phút này đang thương lượng để đâm sau lưng nàng.
Nếu như bị nàng biết, có khả năng cao sẽ trực tiếp tự tay giết c·h·ết hai người! !
Hoàn thành tất cả những thứ này, Tần Tiểu Nhạc cười ha hả nói:
"Giải quyết, tiếp theo chỉ cần giao cho internet và đám sinh viên Đông đại!"
Đối với đám nam sinh Đông đại mà nói, nếu có một phần công lược hoàn mỹ như vậy, tất nhiên là sẽ hấp dẫn rất nhiều người thử một lần.
Dù sao, tướng mạo sắc đẹp của Tần Tiểu Hi, sức hấp dẫn quá lớn.
Không có mấy nam sinh có thể chống lại được sự dụ hoặc như vậy!
Một khi có người bắt đầu, sau đó liền sẽ có vô số người hưởng ứng theo.
Ngay sau đó, liền sẽ diễn hóa ra một loạt những kẻ si tình.
Trong những kẻ si tình đó, chắc chắn sẽ có một hai kẻ chung cực si tình đạt được tiến hóa.
Bọn họ có thể liếm những thứ mà người thường không thể liếm.
Làm những điều mà người thường không thể làm!
Một khi tiến hóa đến cấp độ này, Tần Tiểu Hi không muốn đi cũng khó!
Cho nên!
Hắc hắc hắc!
Mộ Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, nhìn Tần Tiểu Nhạc, nhẹ nhàng điểm một cái lên đầu hắn:
"Cậu thật đúng là xấu xa!"
Chiêu này của Tần Tiểu Nhạc, thật là quá hư.
Đây gọi là cái gì?
Mượn đao giết người!
Mượn gió đông của internet, lại mượn tay sinh viên Đông đại.
Nhất cử đuổi đi Tần Tiểu Hi.
Có vấn đề sao?
Không có vấn đề!
Đây chính là sức mạnh của tình yêu.
Vì hạnh phúc khoái hoạt của bốn năm đại học của mình, còn có tình yêu hạnh phúc với Mộ Thiên Tuyết.
Tần Tiểu Nhạc quyết đoán xuất thủ.
Hơn nữa còn là đối với chị ruột của mình.
Cái này thật quá đáng!
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả nói:
"Đây còn không phải là vì cậu sao, nếu như bị chị ta phát hiện, cậu mới là người nguy hiểm nhất đó!"
Mộ Thiên Tuyết nghe vậy, bật cười.
xác thực là như vậy!
Hai người đùa giỡn một hồi, không bao lâu, nhân viên phục vụ liền bưng đồ ăn đã làm xong tới.
Đĩa tinh xảo, bày biện những món ăn tinh xảo.
Nhà ăn Mạn Ngọc này làm ra đồ ăn còn có một cái đặc điểm chính là, rất tinh xảo.
Giống như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đây cũng là một trong những đặc điểm ở đây!
Hai người ăn tốc độ không nhanh, vừa ăn, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Sau khi ăn xong!
Hai người lại chọn thêm một phần tráng miệng.
Nữ sinh về cơ bản đều thích ăn đồ ngọt.
Cho dù là Mộ Thiên Tuyết loại cao lãnh nữ thần này cũng giống vậy.
Tựa hồ, đối với loại mỹ thực ngọt ngào này có một loại yêu thích thiên sinh.
Hơn chín giờ tối!
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, đèn đường mờ nhạt.
Ma đô cảnh sắc rất đẹp.
Toát lên vẻ của một đô thị lớn mang tầm quốc tế.
Tần Tiểu Nhạc cùng Mộ Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, trong lòng có chút yên bình.
Cảnh tượng như vậy, rất đẹp, rất tuyệt vời!
"Cuối tuần chúng ta ra Ngoại Than chơi đi?"
Mộ Thiên Tuyết bỗng nhiên quay đầu, cười ha hả nhìn Tần Tiểu Nhạc nói.
Ngoại Than!
Là một địa điểm du lịch tương đối quan trọng của Ma đô.
Đối với rất nhiều người bên ngoài mà nói, bọn họ đi tới Ma đô, nơi đầu tiên muốn đi chính là Ngoại Than.
Bởi vì, cảnh sắc thực sự rất đẹp.
Ban đêm, đi dạo ở trên bãi cát Ngoại Than.
Ánh đèn đường vàng nhạt có chút mờ ảo chiếu rọi, xung quanh một vòng tất cả đều là những ngân hàng lộng lẫy vàng son.
Trên đường phố, thỉnh thoảng sẽ có xe sang trọng chạy qua.
Trên đường tràn đầy những dòng người qua lại.
Cảnh đêm, thực sự rất đẹp!
Tần Tiểu Nhạc đương nhiên là đồng ý, hắn cười gật đầu nói:
"Thứ bảy cậu còn phải đi xem phim với chị ta, cuối tuần thì đi Ngoại Than với ta.
Lịch hẹn của cậu kín mít rồi!"
Mộ Thiên Tuyết bật cười nói:
"Thời gian đều chia cho hai chị em các cậu hết rồi!"
Một cái cuối tuần bình thường, liền bị hai chị em Tần Tiểu Nhạc và Tần Tiểu Hi lấp kín.
Tần Tiểu Nhạc khẽ cười một tiếng, chợt đứng lên nói:
"Cũng không sai biệt lắm rồi, chúng ta đi thôi?"
"Tốt, ta đi thanh toán!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận