Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 10: Phụ đạo viên dĩ nhiên là . . .

**Chương 10: Phụ đạo viên vậy mà là...**
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Tần Tiểu Nhạc có chút xấu hổ, hắn sờ chóp mũi, ngồi xuống hàng cuối cùng.
Trên chỗ ngồi, Trương Vũ huých vào cánh tay Tần Tiểu Nhạc, nháy mắt ra hiệu với hắn, thần thần bí bí nói:
"Nhạc ca, chất lượng nữ sinh lớp chúng ta không tệ nha, ta thấy lớp chúng ta có 15 nữ sinh, có mấy người rất xinh! ! !"
Tần Tiểu Nhạc: "? ? ? ?"
"Làm sao ngươi biết là 15?"
Trương Vũ cười hắc hắc nói:
"Vừa tới không phải đã nhìn qua sao, chậc chậc chậc, ta cảm thấy có một nữ sinh lớn lên rất không tệ, ta cảm thấy có thể tranh vị trí hoa khôi của học viện!"
Trương Vũ sờ sờ, tiện hề hề nói.
Trong ánh mắt có chút ít k·í·c·h động.
Thì ra cứ tưởng rằng học máy tính nữ sinh không nhiều, hơn nữa ngoại hình không được tốt lắm, nhưng mà, vừa mới liếc một cái, đúng là rất không tệ!
Sắc đẹp phổ biến đều trên 70, có mấy người thậm chí đạt đến 80, còn có một nữ sinh hắn cảm thấy có thể đạt tới 90, có thể so với hoa khôi của học viện!
Một bên Tần Tiểu Nhạc cùng Đường Mãnh nghe mà sửng sốt.
Chỉ mới vừa đi từ cửa tới có mấy giây đồng hồ, hai người bọn họ đến mặt còn chưa nhìn rõ, con hàng này không chỉ có đem mặt mỗi người đều thấy mấy lần, còn đếm rõ số lượng.
Thực ngưu bức! !
Không thể không nói, Tần Tiểu Nhạc thật sự phục!
Đây cũng là một loại bản lĩnh đặc biệt.
Dù sao, hắn là làm không được!
Ngô Lạc ghé lại nói:
"Con hàng này từ trước tới nay luôn như vậy, nhìn nữ sinh tặc chuẩn!"
Tần Tiểu Nhạc cùng Đường Mãnh liếc nhau, sau đó ôm quyền, nhỏ giọng hô một câu:
"Đại ca! !"
Bốn người ở phía sau trò chuyện một hồi.
Bỗng nhiên, cửa ra vào xuất hiện một bóng dáng nữ tính.
Người tới nửa người trên mặc quần áo công sở chuyên nghiệp, nửa người dưới mặc một chiếc tất cao màu đen, chân đi giày boot màu đen.
Bước đi mang theo một trận hương thơm ngát mê người, khiến lòng người chập chờn.
Đôi chân thon dài thẳng tắp lẹp kẹp lẹp kẹp đi về phía phòng học.
Phong cách ngự tỷ chỉ cần liếc mắt là thấy rõ!
Dụ hoặc, rất có dụ hoặc!
Một thân ăn mặc như vậy, bất luận là để ở nơi nào, cũng làm người ta chịu không nổi.
Trong lớp vốn còn có âm thanh nói chuyện, giờ khắc này tất cả đều yên tĩnh.
Nhất là những nam sinh kia, nhìn thấy trước mắt cảnh này, từng người mặt đỏ tới mang tai, hô hấp dồn dập.
Bọn họ mới vừa thi đại học xong, còn trẻ, chưa từng thấy qua nữ t·ử trẻ tuổi có mị lực như vậy.
Có nữ sinh mặc tất đen, là chứng minh tất đen chất lượng tốt, tính cách tốt; nhưng mà, tất đen trước mắt này, thật sự là để chứng minh, tất đen có mị lực không gì sánh được.
Tất đen dụ hoặc, nói thật, bọn họ không nắm chắc được! !
Thật sự là quá đẹp!
Đẹp đến không tưởng nổi!
Mộ Thiên Tuyết đứng trên bục giảng, ánh mắt bình thản nhìn mọi người.
Đợi đến khi nàng quay mặt về phía đám người, tất cả mọi người mới rõ ràng thấy rõ mặt nàng.
Gương mặt kia, vô cùng tinh xảo, giống như là nhân vật nữ chính từ trong manga bước ra, xinh đẹp vô song.
Nàng ăn nói có ý tứ, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng chính cái vẻ lạnh lùng này, mang đến cho người khác một cảm thụ dị dạng.
Nhưng chính cái nét đẹp dị dạng này, mới đặc biệt hấp dẫn người.
Nét đẹp dị dạng, không giờ khắc nào không lay động tiếng lòng của mỗi người.
Trong lớp học, không khí phảng phất đều trở nên nóng bức, nam sinh cũng vậy, nữ sinh cũng thế, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ từ bé tới lớn, chưa từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Quá tuyệt!
Lúc này, Tần Tiểu Nhạc còn đang nằm sấp trên bàn xem điện thoại bỗng nhiên bị Trương Vũ vội vàng vỗ vỗ cánh tay, âm thanh hắn có chút gấp gáp cùng run rẩy:
"Cmn, Nhạc. . . Nhạc ca, đừng xem điện thoại di động nữa, mau nhìn, Mộ . . . Mộ giáo sư, thật sự là quá đẹp!"
K·í·c·h động, quá k·í·c·h động!
Giờ phút này Trương Vũ đã hoàn toàn high.
Mặt đỏ bừng, giống như là uống nhiều quá.
Không chỉ là hắn, Đường Mãnh cùng Ngô Lạc hai người này cũng không khá hơn chút nào, từng người miệng đắng lưỡi khô, không ngừng nuốt nước miếng.
Giống như là nhìn thấy mỹ vị tuyệt thế vậy!
Tần Tiểu Nhạc cũng để điện thoại di động xuống, chậm rãi ngẩng đầu.
Khi hắn nhìn về phía Mộ Thiên Tuyết, đúng lúc Mộ Thiên Tuyết ánh mắt cũng nhìn về phía hắn.
Trong nháy mắt! !
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đờ đẫn!
Sau đó. . .
Hai người đều ngây ra! !
Ta. . . Chết tiệt! ?
Không thể nào, Mộ. . . Mộ giáo sư chính là Mộ Thiên Tuyết mà hôm đó hắn ngủ cùng tại nhà trọ nhỏ?
Cái người mang tất đen đầy mị hoặc, sau khi ngủ xong hắn trả cho hắn mấy trăm tệ?
Mả mẹ nó! ?
Tần Tiểu Nhạc hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hắn thật sự không ngờ, thế giới lại nhỏ như vậy.
Ngự tỷ tất đen tuyệt mỹ ở nhà trọ nhỏ hôm đó, lại là giáo sư phụ đạo viên của hắn.
Nói cách khác, hắn và phụ đạo viên của mình. . .
"Ta. . . Ta dựa vào, thế giới này quá đ·i·ê·n cuồng! Ta hơi gánh không nổi a!"
Nhưng mà, không chỉ Tần Tiểu Nhạc, thế giới nội tâm của Mộ Thiên Tuyết càng nhấc lên sóng to gió lớn.
Thì ra tưởng rằng chuyện ngày hôm đó chỉ là một đoạn thoảng qua trong cuộc đời của nàng.
Dù sao Hoa Hạ có mười mấy ức dân, hai người ngủ một giấc rồi sau đó gặp lại x·á·c suất còn thấp hơn so với mua vé số, trên cơ bản không thể nào gặp lại nhau.
Nàng đã khuyên bản thân từ từ quên đi chuyện ngày hôm đó.
Nhưng mà! ! !
Quỷ tha ma bắt mới biết, không chỉ có hai người gặp lại lần nữa, mà đối phương còn là học sinh của nàng.
Đây là đang đùa giỡn nàng sao?
Phim cẩu huyết cũng không viết như vậy.
Nhìn thấy gương mặt này của Tần Tiểu Nhạc, trong lúc nhất thời, Mộ Thiên Tuyết đột nhiên nhớ lại chuyện ngày hôm đó, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thân thể hơi hơi run rẩy.
Trương Vũ chọc chọc cánh tay Tần Tiểu Nhạc, cười ha hả nói:
"Không thể nào Nhạc ca, ta thấy ngươi tròng mắt đều sắp trợn lồi ra rồi, đừng doạ Mộ giáo sư chạy mất."
Tần Tiểu Nhạc ho khan một tiếng, vội vàng hoàn hồn.
Mộ Thiên Tuyết có bị dọa hay không hắn không biết, dù sao hắn bị giật mình.
Mẹ ơi, đây là duyên phận gì thế này.
Bản thân hôm trước ngủ với phụ đạo viên. . .
Tiếng nghị luận trong lớp khiến cho Mộ Thiên Tuyết từ trong hồi ức tỉnh lại, cảm thụ được trên mặt nóng hổi, nàng ho khan một tiếng, che giấu nội tâm xấu hổ.
"Khụ khụ, các bạn học, chào mọi người, ta là phụ đạo viên kiêm chủ nhiệm lớp của các bạn, Mộ Thiên Tuyết!"
Vô cùng đơn giản làm một màn tự giới thiệu, lập tức, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm động.
Tần Tiểu Nhạc sờ sờ chóp mũi, cũng vỗ tay.
Mộ Thiên Tuyết khoát tay áo, nói tiếp:
"Rất hân hạnh được biết các bạn, tiếp theo mời mọi người lên đài theo thứ tự tự giới thiệu, để cho ta làm quen với mọi người."
Tự giới thiệu, đây là điều mà mỗi lớp học tân sinh nào cũng sẽ có.
Dựa theo mã số sinh viên, người đầu tiên bước lên là một nữ sinh.
Trương Vũ vội vàng nói nhỏ với mấy người:
"Thấy không, chính là nàng, ta cảm thấy nhan sắc của nàng có thể sánh ngang hoa khôi học viện, xinh đẹp a."
Đường Mãnh cũng rất tán thành gật gật đầu:
"Tê, không tệ a, không ngờ lớp chúng ta còn có nữ sinh xinh đẹp như vậy."
Mặc dù nữ sinh trước mắt này không bằng Mộ Thiên Tuyết, nhưng cũng đủ để được bình chọn là hoa khôi cấp học viện.
Nàng và Mộ Thiên Tuyết hoàn toàn là hai loại hình khác nhau.
Một người dáng dấp ngọt ngào, một người ngự tỷ phong phạm!
"Chào mọi người, ta là Bạch Tử Thuần, đến từ tỉnh Xuyên Du, rất hân hạnh được biết mọi người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận