Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 256: Trương Vũ giới thiệu

**Chương 256: Trương Vũ giới thiệu**
Mộ Thiên Tuyết nghĩ, nếu nói với ba mình thân phận của Tần Tiểu Nhạc.
Đoán chừng ông ấy sẽ phát điên mất!
Trước đó nàng đã biết, toàn bộ Hoa Hạ, người Mộ Thiên An bội phục không nhiều, Tần Việt tuyệt đối tính là một.
Chỉ có điều trước đó vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt.
Nếu ông ấy biết mình và Tần Việt sau này sẽ là thông gia, có phải sẽ phát điên không? ?
Trong đầu nghĩ như vậy, Mộ Thiên Tuyết đã đi theo Tần Tiểu Nhạc tới sau lưng đám người Đông Đại.
Đám người bọn họ được một lão công nhân của Kiền Việt khoa học kỹ thuật dẫn đi tham quan.
Dù sao cũng là được Trương Tiểu Bắc mang tới, cho nên người dẫn bọn họ tham quan cũng không dám qua loa, đàng hoàng dẫn bọn họ giới thiệu một lượt lầu hành chính của Kiền Việt khoa học kỹ thuật.
"Nhạc ca! ! !"
Nhìn thấy Tần Tiểu Nhạc và Mộ Thiên Tuyết, Trương Vũ vội vàng la lớn.
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả đi tới.
"Thế nào, ta... Cái kia, lầu hành chính của Kiền Việt khoa học kỹ thuật đẹp không?"
Trương Vũ mặt mày hớn hở, nói một cách đầy kích động:
"Nhạc ca, không chê vào đâu được, thật sự là không có gì để nói.
Cậu xem không gian làm việc này, cậu xem không khí này, hơn nữa còn có điểm tâm buổi sáng, trà chiều, phục vụ quả thực không thể tốt hơn.
Còn có cơm trưa, quả thực tuyệt, má ơi Việt ca, công ty này sao lợi hại như vậy, ta rốt cuộc biết vì sao thật nhiều người chèn ép vỡ đầu đều muốn vào.
Ta nếu có thể vào được, nhất định ở nơi này công tác đến c·h·ế·t."
Tần Tiểu Nhạc: ". . ."
Khụ khụ . . .
Không, không cần thiết đâu huynh đệ.
Công tác đến c·h·ế·t coi như hơi quá bất hợp lý.
Bất quá, dáng vẻ hưng phấn này của Trương Vũ, cũng từ một khía cạnh nói lên sự lợi hại của Kiền Việt khoa học kỹ thuật.
Một công ty, càng giống như một triều đình cổ đại.
Triều đình này muốn phát triển không ngừng, ngoài việc cần đám đại thần lợi hại, Hoàng Đế thánh minh.
Còn cần một điểm quan trọng nhất:
Đó chính là dân tâm sở hướng! !
Dân tâm thứ này, thật sự là quá lợi hại.
Nếu là có dân tâm sở hướng, đó chính là Vương giả chi sư, đánh đâu thắng đó.
Nếu là dân tâm quay lưng, đó chính là vô cớ xuất binh, sẽ bị người ta thoá mạ.
Mà Kiền Việt khoa học kỹ thuật, giống như là Vương giả chi sư vậy.
Không chỉ ở Hoa Hạ nhận được sự khen ngợi nhất trí, ngay cả chính phủ đối với nó cũng là khen ngợi không ngừng.
Về nhân viên trong công ty càng là như vậy.
Điều kiện làm việc tốt đẹp, phúc lợi đãi ngộ đỉnh tiêm toàn Hoa Hạ.
Đây gần như là thánh địa mà mỗi người đều muốn vào.
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả vỗ vỗ vai Trương Vũ nói:
"Yên tâm, học tập cho giỏi, ta đảm bảo cậu tốt nghiệp xong liền có thể vào đây công tác."
Trương Vũ lập tức sửng sốt.
Cậu đảm bảo?
Cậu đảm bảo cái rắm a! !
Cậu tưởng cậu là chủ tịch của Kiền Việt khoa học kỹ thuật à?
Trương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Không sao đâu Nhạc ca, không cần an ủi ta, ta sẽ cố gắng hết sức, nếu không vào được thì thôi, cũng là mệnh."
Mặc dù sinh viên Đông Đại ở các xí nghiệp khác cực kỳ nổi tiếng, nhưng mà trước mặt 'độc giác thú' cự đầu Kiền Việt khoa học kỹ thuật, thật sự là không lợi hại đến vậy.
Bởi vì gần một hai chục năm nay, Kiền Việt khoa học kỹ thuật tuyển nhận gần như đều là sinh viên Bắc Đại.
Toàn bộ là đại học cao cấp nhất Hoa Hạ!
Trước mặt bọn họ, Đông Đại thật sự không tính là gì.
Tần Tiểu Nhạc mỉm cười, liếc mắt nhìn Mộ Thiên Tuyết, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Nhỏ, cách cục nhỏ.
Đây không phải Tần Tiểu Nhạc nói với cậu.
Đây là thái tử gia tương lai của Kiền Việt khoa học kỹ thuật nói với cậu.
Lấy thân phận của Tần Tiểu Nhạc, muốn đưa ai vào, đây không phải là chuyện một câu nói sao! !
Bất quá, liên quan tới chuyện thân phận cụ thể của mình, Tần Tiểu Nhạc cũng không tính bây giờ liền ngả bài với mấy người bạn cùng phòng.
Dù sao, thân phận chủ tịch tương lai của Kiền Việt khoa học kỹ thuật thật sự là quá mức kinh người.
Nếu là phú nhị đại bình thường thì còn đỡ.
Dù sao trong nhà Trương Vũ cũng coi như thuộc tầng lớp trung thượng lưu, có thấy người có tiền không ít, cho nên ngược lại cũng sẽ không có áp lực đặc biệt nhiều.
Nhưng mà, bốn chữ Kiền Việt khoa học kỹ thuật này đại biểu giá trị quá mức khác biệt.
Một khi nói ra, hắn lo lắng mấy người bạn cùng phòng của mình sẽ sinh ra cảm giác xa cách với bản thân.
Dù sao, thời gian ở chung không có dài như vậy, chấn động mạnh như vậy Tần Tiểu Nhạc sợ bọn họ gánh không được.
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục xem nhé?"
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả vỗ vỗ phía sau lưng Trương Vũ nói.
"Tốt."
"Nhạc ca, ta nói với cậu nhé, cậu xem kia kìa, cái kia thật không đơn giản, đó là văn phòng chủ quản, cậu xem có khí phái không . . ."
Bởi vì vừa rồi Tần Tiểu Nhạc không có ở đây, cho nên lão công nhân dẫn bọn họ giới thiệu, giảng giải, Tần Tiểu Nhạc đều không có mặt.
Mà bây giờ, Trương Vũ đóng vai nhân vật này, bắt đầu giảng giải cặn kẽ lầu hành chính của Kiền Việt khoa học kỹ thuật cho Tần Tiểu Nhạc.
Ví dụ như cách đó không xa văn phòng nào đó là làm gì, bên trong là ai.
Còn có căn phòng cách đó không xa là làm gì . . .. . .
Trên đường đi, Trương Vũ giới thiệu rất là cẩn thận, mà Tần Tiểu Nhạc nghe cũng rất là nghiêm túc.
Chỉ có điều, Mộ Thiên Tuyết đi ở sau lưng hai người bọn họ, nhìn thấy cảnh này, chẳng biết tại sao có loại cảm giác buồn cười.
Một người ngoài đến giới thiệu công ty nhà mình cho thái tử gia của Kiền Việt khoa học kỹ thuật.
Cái này mẹ nó thực sự là tiểu đao rạch mông trâu, mở rộng tầm mắt.
Vải lau đít, cho ta lộ một tay! (Ý châm biếm)
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Mộ Thiên Tuyết là muốn cười lại không thể cười, chỉ có thể cố gắng nhịn.
Vậy mà Trương Vũ con hàng này còn nói rất là nghiêm chỉnh.
Quả thực tuyệt! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận