Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 247: Các ngươi đến cùng quan hệ thế nào (hôm nay hai chương, xin lỗi xin lỗi)

Chương 247: Các ngươi rốt cuộc có quan hệ thế nào (hôm nay hai chương, xin lỗi xin lỗi)
Một bữa cơm, Mộ Thiên Tuyết ăn luôn cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Mặc dù cơm không tệ, bầu không khí cũng rất tốt.
Tuy nhiên nàng vẫn luôn cảm thấy Trương Tiểu Bắc ngồi ở phía trước chếch bên cạnh mình, cũng chính là bên cạnh Tần Tiểu Nhạc, vẫn luôn như có như không nhìn mình, sau đó lại như có như không nhìn Tần Tiểu Nhạc.
Loại cảm giác này, rất kỳ quái.
Giống như là mình và Tần Tiểu Nhạc yêu đương vụng trộm bị phát hiện vậy.
Cực kỳ quỷ dị!
Cho nên!
Bữa cơm này Mộ Thiên Tuyết ăn rất nhanh, cúi đầu yên lặng ăn, cũng không dám ngẩng đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh!
Buổi trưa đã được ăn một bữa thật ngon ở trong phòng ăn của Kiền Việt khoa học kỹ thuật, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ cảm giác thỏa mãn chưa từng có trước đây.
Cơm này, ăn quá ngon.
Một bữa cơm trưa vô cùng đơn giản, bít tết, cua nước và bào ngư, vậy mà không thiếu thứ gì, còn không giới hạn, ngươi đây dám tin? ?
Cái này mẹ nó chứ cái này đãi ngộ mà truyền ra ngoài, vô số người đều sẽ điên cuồng.
Ăn cơm trưa xong, đám người cũng không có nhàn rỗi, đi theo Trương Tiểu Bắc cùng nhau đem mấy tòa nhà nghiên cứu khoa học còn lại đều đi thăm một lượt.
Có Trương Tiểu Bắc dẫn đầu, đoàn người bọn họ quả thực là không gặp bất kỳ ngăn cản nào, thuận lợi vô cùng.
Không thể không nói, một đường đi xuống, toàn bộ những người đến từ Đông đại, tất cả đều học được không ít thứ.
Quan trọng nhất là, mở rộng tầm mắt.
Đông đại tuy tốt, nhưng so với toàn bộ Kiền Việt khoa học kỹ thuật, trước mặt khoa học kỹ thuật cao cấp, còn kém rất nhiều.
Thậm chí, cả hai đều không phải là cùng một cấp bậc.
Hôm nay, đối với mười sinh viên năm ba mà nói, càng thêm mở mang tầm mắt.
Trước kia bọn họ còn hơi có tư tưởng ếch ngồi đáy giếng, nhưng nhìn thấy nhân tài dự trữ cùng năng lực nghiên cứu khoa học của Kiền Việt khoa học kỹ thuật, cả đám đều kinh ngạc.
Cái này. . . Đây quả thực là thánh địa nghiên cứu khoa học a.
Quá tuyệt!
"Tham quan trên cơ bản đều kết thúc, tiếp theo chính là khu hành chính của Kiền Việt khoa học kỹ thuật, bất quá hôm nay thời gian hơi trễ, đoán chừng không được rồi, ngày mai đi, ngày mai buổi sáng ta dẫn các ngươi tham quan."
Trương Tiểu Bắc nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, 5 giờ 50 chiều, các đồng nghiệp trên cơ bản đều sắp tan sở.
Không sai!
Kiền Việt khoa học kỹ thuật tan làm lúc sáu giờ chiều.
Không có bất kỳ việc làm thêm giờ nào.
Cho dù là về đến nhà, cũng không cần làm bất kỳ công việc gì.
Đây chính là một hạng chuẩn tắc của Kiền Việt khoa học kỹ thuật.
Đi làm thì làm cho tốt, nghiêm túc cẩn thận.
Đúng giờ tan sở, tuyệt không làm thêm giờ, về đến nhà sinh hoạt đều là của mình.
Đây cũng là mục tiêu mà hai vị người sáng lập của Kiền Việt khoa học kỹ thuật nhất trí đạt thành lúc trước.
Dù sao!
Theo hai người thấy, bọn họ làm là xí nghiệp, làm là doanh nhân, không phải bọn nhà tư bản.
Cho nên, sẽ không lựa chọn bóc lột nhân viên sau giờ tan sở.
Mỗi người đều có cuộc đời mình.
Cho nên, đây cũng là lý do vì sao Trương Tiểu Bắc nói chậm một chút.
Mọi người chẳng mấy chốc sẽ tan sở, cho nên bây giờ cũng không cách nào tham quan, chỉ có thể chờ đợi ngày mai.
Mộ Thiên Tuyết lại hơi ngại ngùng.
Dù sao, để cho Trương Tiểu Bắc - một đại lão như vậy - dẫn bọn họ đi tham quan, luôn cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ.
Dù sao, vị này chính là đại lão thật sự.
Người thường, căn bản không thể so sánh được.
"Trương kỹ sư trưởng, làm phiền ngài tự mình dẫn bọn ta tham quan, thật sự là ngại quá, công tác của ngài bận rộn, nếu không tham quan khu hành chính thì thôi vậy."
Dù sao đối với Mộ Thiên Tuyết mà nói, đã dẫn các bạn học đi thăm lầu nghiên cứu khoa học của Kiền Việt khoa học kỹ thuật, là một tiến triển.
Cho nên, hắn không muốn phiền phức Trương Tiểu Bắc.
Tuy nhiên, Trương Tiểu Bắc khẽ mỉm cười nói:
"Chuyện này, Tiểu Nhạc đến thủ đô, ta đây làm thúc thúc nếu không hảo hảo dẫn hắn, không chỉ có trong lòng ta băn khoăn, mấy thúc thúc khác cũng phải nói ta."
Tần Tiểu Nhạc có nhiều thúc thúc, chỉ có điều đại bộ phận đã lâu không gặp.
Dù sao, bọn họ đều không có ở Tô Bắc thành phố, ở Tô Bắc thành phố, chỉ có các bạn học cao trung của ba hắn, Tần Tiểu Nhạc lại thường xuyên gặp.
Hơn nữa đại bộ phận đều làm ăn không tệ.
Mộ Thiên Tuyết nghe vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Vì sao Trương Tiểu Bắc nói lời này, nàng luôn cảm thấy thân phận của Tần Tiểu Nhạc không tầm thường?
Phải biết, loại quái vật khổng lồ như Kiền Việt khoa học kỹ thuật, ngay cả ba của Mộ Thiên Tuyết cũng phải cung cung kính kính, hợp tác với bọn họ, cũng là vinh hạnh của tập đoàn Thiên Mộ.
"Được, vậy chúng ta đi về trước, ngày mai lại đến."
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả gật đầu nói.
Dù sao Trương Tiểu Bắc đã nói như vậy, Tần Tiểu Nhạc cũng sẽ không từ chối.
Dù sao đây cũng là hảo ý của hắn.
Còn nữa, mình ở Kiền Việt khoa học kỹ thuật vốn là không quen, có Trương Tiểu Bắc - một người quen thuộc lại có địa vị đại lão - dẫn đường, tự nhiên là chuyện tốt.
Gặp Tần Tiểu Nhạc không có ý kiến, Mộ Thiên Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng gật đầu.
Trương Tiểu Bắc cười ha hả nói:
"Tiểu Nhạc, các ngươi ở đâu?"
"Ngay tại khách sạn Thiện Vu Hi cách Kiền Việt khoa học kỹ thuật không xa."
Đông đại phái tới bọn họ ba mươi người, đều xem như chi phí chung tham quan.
Ăn ngủ toàn miễn, ở khách sạn cũng không tệ.
Dù sao Đông đại cũng là trường danh tiếng, đi, luôn không thể ở loại địa phương này tiết kiệm tiền, không cần phải vậy.
Trương Tiểu Bắc nghe vậy, khẽ gật đầu.
Khách sạn kia hắn biết.
"Được, vậy các ngươi về trước đi, ta về nhà bảo thím ngươi làm chút đồ ăn ngon, lát nữa tới đón ngươi về nhà ăn cơm."
A cái này. . .
Tần Tiểu Nhạc lập tức ngây ngẩn.
Trương thúc đây cũng quá long trọng?
Long trọng như vậy, khiến cho hắn nghiêm trọng không thích ứng được.
"Không cần đâu Trương thúc, ta buổi tối tùy tiện ăn một chút là được."
Tuy nhiên, Trương Tiểu Bắc lại khẳng định lắc đầu:
"Được rồi, việc này không cần thương lượng, ta về trước đi nấu cơm, đợi lát nữa sẽ đi đón ngươi."
Vừa nói, Trương Tiểu Bắc vừa phất tay với đám người, liền vội vã rời đi.
Tất cả mọi người thấy cảnh này, cả đám đều nhìn ngây ngốc.
Chết tiệt?
Đây là Trương kỹ sư trưởng danh tiếng lẫy lừng sao?
Cái này. . . Xem ra cũng không giống a.
Không hợp thói thường, quá bất hợp lí.
Trương Vũ tiến đến trước mặt Tần Tiểu Nhạc, thần thần bí bí nói:
"Nhạc ca, nói cho huynh đệ ta, ngài rốt cuộc có bối cảnh gì, vì sao lại lợi hại như thế."
Hôm nay, Tần Tiểu Nhạc thực sự là cho hắn một bài học đắt giá.
Ngay cả nhân vật như Trương Tiểu Bắc đều đối tốt với hắn như vậy, đây cũng quá lợi hại!
Cái này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
Đường Mãnh cũng lại gần, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Nhìn hai người bộ dáng này, thật ra Tần Tiểu Nhạc cũng mộng bức.
Trước kia, hắn cho rằng ba mẹ mình chỉ là gia đình bình thường, dân đi làm.
Về sau hắn phát hiện không phải.
Nhà ở gần Đông đại mấy ngàn vạn nói mua liền mua, vẫn là cho hắn dùng.
Về sau mẹ hắn nói cho hắn biết mình là một phú nhị đại.
Tần Tiểu Nhạc liền cảm thấy mình giống như là một tiểu phú nhị đại bình thường không có gì lạ, trong nhà có một chút tiền, hoặc là tài sản hơn trăm triệu.
Tuy nhiên. . .
Hôm nay xem xét như vậy, hình như sự thật cũng không phải như thế a. . .
Chính hắn cũng hơi mộng bức.
Bất quá, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tần Tiểu Nhạc cũng không thể bại lộ cái gì, chỉ là đánh mắt nói qua loa:
"Khụ khụ. . . Không có gì, cha ta và Trương thúc nhận biết, cho nên mới tốt như vậy, được rồi, thời gian không còn sớm, mau về thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận