Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 46: Ngươi tại ra ngoài trường còn có cái bạn gái?

**Chương 46: Ngươi ở ngoài trường còn có bạn gái?**
Sau lưng, bỗng nhiên vang lên một âm thanh không lớn.
Tuy nhiên, Tần Tiểu Nhạc lại bất chợt giật mình.
Chủ nhân của giọng nói này, thật sự là quá quen thuộc! !
Tần Tiểu Nhạc cùng Dương t·h·i·ê·n Trúc đồng loạt quay đầu lại.
Không sai, chính là Mộ t·h·i·ê·n Tuyết!
Nàng chậm rãi đi tới, khắp khuôn mặt là vẻ bình thản, nhìn qua giống như thường ngày, nhưng Tần Tiểu Nhạc cẩn thận có thể cảm giác được, giờ phút này tâm trạng của Mộ t·h·i·ê·n Tuyết tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nói cách khác, đang ở bên bờ vực bộc phát.
Tần Tiểu Nhạc còn chưa lên tiếng, nàng liền hướng Dương t·h·i·ê·n Trúc nói:
"Dương huấn luyện viên, ta cùng lớp trưởng nói dăm ba câu chuyện học tập."
Dương t·h·i·ê·n Trúc nghe vậy, tuy hơi kỳ quái, nhưng khẳng định nghe được ý tại ngôn ngoại của Mộ t·h·i·ê·n Tuyết.
Rõ ràng là muốn cùng Tần Tiểu Nhạc ở riêng.
Hắn lại không ngốc, cười ha hả nói:
"Ha ha ha, vậy được, Mộ giáo sư, các ngươi cứ trò chuyện, ta đi xem bọn họ biểu diễn tiết mục một chút!"
Vừa nói, Dương t·h·i·ê·n Trúc quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tần Tiểu Nhạc sững sờ, nhìn Mộ t·h·i·ê·n Tuyết có chút không đủ tự tin.
"Xem ra, Tần Tiểu Nhạc đồng học rất vui vẻ a."
Tần Tiểu Nhạc sửng sốt, vội vàng ho khan một tiếng nói:
"Khụ khụ... Không có, tuyệt đối không có!"
Mộ t·h·i·ê·n Tuyết tiến lên một bước, chăm chú nhìn hắn:
"Có đúng không, vừa nãy ngươi hình như rất hưởng thụ tiếng la hét của fan hâm mộ phía dưới, có cần ta giúp ngươi xin phương thức liên lạc của các nàng không, hoặc là giúp các ngươi lập nhóm, như vậy cũng thuận tiện cho ngươi quản lý!"
Tần Tiểu Nhạc: ". . ."
Để Mộ t·h·i·ê·n Tuyết giúp mình xây dựng một nhóm chuyên môn dành cho fan nữ?
Trừ phi Tần Tiểu Nhạc đ·i·ê·n, bằng không làm sao có thể đồng ý.
Dù sao, nữ nhân một khi ghen, đó chính là chuyện rất k·h·ủ·n·g k·h·i·ế·p.
Ngươi muốn để cho nàng lập nhóm, vài phút là một c·h·ết một bị thương.
Tần Tiểu Nhạc liền vội vàng cười nói:
"Sao có thể, ta đối với các nàng đều không có hứng thú, ngươi phải tin tưởng đối với ta, ngươi mới là tồn tại đ·ộ·c nhất vô nhị!"
Khá lắm!
Còn đ·ộ·c nhất vô nhị.
Lời này, nghe cứ như lời lẽ của tra nam.
Mộ t·h·i·ê·n Tuyết liếc hắn một cái, bất quá trong lòng vẫn còn hơi xúc động.
Cái này giống hệt tra nam.
Tuy rằng nhiều cô gái biết rõ đối phương là tra nam, nhưng một khi đối phương nói lời ngon ngọt, thì cái gì cũng quên sạch.
Tra nam?
Vậy thì cứ để hắn tra đi.
Dù sao bản thân vui vẻ, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng.
Đây là suy nghĩ của phần lớn con gái.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ t·h·i·ê·n Tuyết dần hòa hoãn, hắn cười ha hả xông tới nói:
"Mộ giáo sư, hôm nay là buổi tối cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự, cùng ta xem biểu diễn nhé."
Vừa nói, Tần Tiểu Nhạc chớp chớp mắt với Mộ t·h·i·ê·n Tuyết.
Khuôn mặt đẹp trai, vậy mà trực tiếp làm nũng.
Hắn như vậy ai mà chịu nổi.
Lập tức, hai gò má Mộ t·h·i·ê·n Tuyết đỏ lên, khẽ ừ một tiếng.
Về phần những khó chịu vừa rồi, tất cả đều quét sạch sành sanh.
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả cùng Mộ t·h·i·ê·n Tuyết ngồi ở phía sau, mượn nhờ ánh đèn mờ ảo để ẩn nấp hai người.
Chủ yếu là do nhiều người, Tần Tiểu Nhạc cũng không dám làm hành động m·ậ·t thiết gì quá lớn.
Nếu như bị p·h·át hiện, vậy thì quá lúng túng!
Phía trên, các tiết mục biểu diễn vẫn đang tiếp tục!
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía trước đi tới.
"Nhạc ca?"
Khi đi đến bên cạnh Tần Tiểu Nhạc, bóng người kia bỗng nhiên lên tiếng.
Âm thanh không lớn, nhưng Tần Tiểu Nhạc và Mộ t·h·i·ê·n Tuyết đều nghe rõ ràng.
Hai người cùng nhau nhìn sang, thì ra là Đường m·ã·n·h.
Tần Tiểu Nhạc tò mò nhìn hắn nói:
"Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?"
Đường m·ã·n·h cười hắc hắc nói:
"Mắc tiểu, định đi vệ sinh."
Hắn dừng một chút, nhìn thấy Mộ t·h·i·ê·n Tuyết nói tiếp:
"Nguyên lai ngươi và Mộ giáo sư đang xem biểu diễn ở đây, ta còn tưởng ngươi lại cùng bạn gái ngoài trường của ngươi gọi điện thoại rồi. Thôi, không nói nữa, ta đi nhà cầu trước, Mộ giáo sư, ta đi trước."
Nói xong, bởi vì quá mắc tiểu, cũng không để ý đến hai người, Đường m·ã·n·h trực tiếp chạy đi.
Đường m·ã·n·h chạy xa.
Nhưng, Tần Tiểu Nhạc lại cảm giác bên cạnh phảng phất xuất hiện một luồng s·á·t khí to lớn.
Xung quanh hắn, thời không dường như ngưng đọng lại.
Tần Tiểu Nhạc không tự chủ được rùng mình một cái.
Không cần nghĩ hắn cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Âm thanh lạnh như băng của Mộ t·h·i·ê·n Tuyết truyền đến:
"Đường m·ã·n·h là bạn cùng phòng của ngươi à?"
Tần Tiểu Nhạc ho khan một tiếng:
"Khụ khụ, có thể... Xem là thế đi!"
"Nói như vậy, ngươi ở ngoài trường còn có bạn gái rồi, coi như không tệ a!"
Vừa nói, Mộ t·h·i·ê·n Tuyết còn vỗ vỗ tay.
Quả nhiên là một tên tra nam, không ngờ ngoài trường còn có bạn gái! !
Đây là người bình thường có thể làm ra chuyện này sao?
Bắt cá hai tay?
Không!
Còn chưa chắc chỉ là hai tay!
Tần Tiểu Nhạc có nhan sắc này, chân đạp mười mấy chiếc thuyền cũng có thể.
Càng nghĩ, Mộ t·h·i·ê·n Tuyết trong lòng càng tức giận.
Tên c·h·ó c·hết này, quá c·ặ·n bã! !
Tần Tiểu Nhạc trì trệ, liền vội vàng giải thích:
"Không... không phải, ta thực sự không có, thật sự chỉ có một mình ngươi là bạn gái."
Mộ t·h·i·ê·n Tuyết: "A xí, ai là bạn gái của ngươi."
Nói xong, nàng không khỏi cảm thấy trong lòng có chút tủi thân.
Lần đầu tiên vậy mà lại trao cho tên tra nam này.
Quả nhiên là gặp người không tốt.
Muốn k·h·ó·c, rồi lại k·h·ó·c không được.
"Nàng... Xinh đẹp sao?"
Hồi lâu, Mộ t·h·i·ê·n Tuyết mới thốt ra mấy chữ này.
Cô gái kia, xinh đẹp sao?
Tần Tiểu Nhạc: ". . ."
Bán lá trà l·ừa đ·ảo, quỷ tha ma bắt mới biết có xinh đẹp hay không.
Hắn chỉ là bịa đại ra rồi cùng mấy người kia lừa phỉnh.
Trời mới biết ba người bọn họ, ai nấy đều tin tưởng.
Đúng là một đám thần tiên...
Tần Tiểu Nhạc nắm lấy cánh tay Mộ t·h·i·ê·n Tuyết, để nàng nhìn thẳng vào mình, sau đó kiên định nói:
"Cho ta ba phút, để ta giải thích một chút!"
Rất nhiều cô gái, lúc tức giận cãi nhau căn bản sẽ không cho bạn trai thời gian giải thích.
Nhìn ánh mắt của Tần Tiểu Nhạc không giống đang nói dối, Mộ t·h·i·ê·n Tuyết hít sâu một hơi nói:
"Ba phút, ngươi nói đi."
Vừa nói, nàng vừa nhìn đồng hồ tr·ê·n tay bắt đầu tính giờ.
Khá lắm!
Đồ nghề cũng đầy đủ thật.
Tần Tiểu Nhạc thở dài, sau đó đem chuyện đêm hôm đó lừa phỉnh ba người kia kể lại một lần.
Một hồi lâu!
Mộ t·h·i·ê·n Tuyết mới ngơ ngác mở miệng nói:
"Ngươi nói là... Ngươi đã l·ừ·a gạt ba người bọn họ?"
Tần Tiểu Nhạc bất đắc dĩ nhún vai nói:
"Ta đây không phải sợ làm lộ chuyện của chúng ta sao, vì bảo vệ ngươi nên mới bịa ra một cô bạn gái, còn là người bán lá trà. Mẹ nó, trời mới biết ba người bọn họ dễ l·ừ·a gạt như vậy."
Mộ t·h·i·ê·n Tuyết: ". . ."
Xác thực là rất dễ l·ừ·a gạt.
Chuyện hoang đường như vậy mà cũng có người tin.
Đương nhiên, chủ yếu là lúc Tần Tiểu Nhạc nói với ba người bọn họ, quá giống thật.
Lại thêm Tần Tiểu Nhạc bản thân đã lợi hại như vậy, có một câu chuyện tình yêu hoang đường một chút thì sao.
Có vấn đề sao?
Không có vấn đề!
Mộ t·h·i·ê·n Tuyết nửa tin nửa ngờ nhìn hắn nói:
"Ngươi nhìn vào mắt ta."
Thời đại học, Mộ t·h·i·ê·n Tuyết có học qua tâm lý học một thời gian, có thể nhìn thấu qua ánh mắt người khác để biết có đang nói dối hay không.
Mặc dù không học bao lâu, nhưng nàng đủ thông minh, học mấy ngày đã có chút thành tựu.
Tần Tiểu Nhạc sững sờ, nhưng vẫn chăm chú nhìn Mộ t·h·i·ê·n Tuyết.
Dưới ánh trăng, trong màn đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Tiểu Nhạc mắt cũng không chớp, cứ thẳng thắn nhìn Mộ t·h·i·ê·n Tuyết.
Vốn định phán đoán xem Tần Tiểu Nhạc có nói dối không, kết quả lại rất tốt, bị Tần Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm như vậy, Mộ t·h·i·ê·n Tuyết trực tiếp ngượng ngùng đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận