Nữ Thần Giáo Sư Của Ta Thực Sự Quá Tuyệt Mỹ

Chương 432: Qua lại

Chương 432: Qua lại
Nhìn thấy đứa cháu nội ngoan của mình, Tần Việt lập tức không nhịn được, vội vàng đi lên trước, cười ha hả xúm lại.
Bởi vì hài tử bây giờ còn quá nhỏ, không tiện bế ra ngoài, cho nên mấy người liền vây quanh ở bên cạnh xem xét.
Trong ánh mắt bốn người lớn tràn đầy yêu chiều.
Đây chính là cháu trai ruột của bọn họ, người già phần lớn đều là cách đời thân, có lẽ đối với con cái quản tương đối nghiêm, nhưng mà đối với cháu trai cháu gái lại tương đối yêu chiều.
"Chậc chậc chậc, nhìn cháu ngoại của ta, ngoan quá đi, dáng vẻ này cũng đẹp mắt!"
Mộ Thiên An cười ha hả nhìn xem nói, ánh mắt một khắc đều không thể rời bỏ.
Hoàng Nguyệt Như cười nhạo một tiếng: "Lão Mộ, hài tử còn nhỏ, ngươi đừng dọa hắn."
Mộ Thiên An lập tức liền không vui, vội vã phản bác: "Sao có thể, ngươi xem cháu ngoại còn đang cười với chúng ta kìa!"
Tần Cửu Ca trên mặt cười hì hì, không hề giống một đứa bé vừa mới ra đời.
Đại bộ phận hài nhi vừa ra đời đều sẽ khóc, rất ít đứa nhỏ như vậy, hơn nữa còn không sợ người lạ.
Phảng phất biết giữa hai bên có liên hệ máu mủ.
Hoàng Nguyệt Như hé miệng cười một tiếng.
Trong ánh mắt Tần Việt cũng xen lẫn một chút cưng chiều, hắn nhìn về phía Tần Tiểu Nhạc nói: "Tiểu Nhạc, đặt tên hay chưa?"
Nghe được Tần Việt nói, mấy người đều đưa ánh mắt nhìn sang.
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả gật đầu: "Ân, đặt xong rồi cha."
"Con và Thiên Tuyết thương lượng một chút, dự định gọi nó là Tần Cẩu Đản."
Tần Việt: "? ? ? ?"
Diệp An Nhiên: "? ? ? ?"
Hoàng Nguyệt Như: "? ? ? ?"
Mộ Thiên An: "? ? ? ? ?"
Trong thoáng chốc, cả bốn người đều ngây ngẩn.
Tần. . . Tần Cẩu Đản? ?
Đây là tên người sao?
Một đứa bé tốt như vậy, xem xét chính là nam thần tương lai, vậy mà lại kêu Tần Cẩu Đản? ? Điên rồi đi!
Diệp An Nhiên là người đầu tiên không nhịn được, trực tiếp vọt tới trước mặt Tần Tiểu Nhạc, sau đó chân trái đạp tới, ngay sau đó lại là một bàn tay đánh vào trên cổ Tần Tiểu Nhạc.
Vừa đánh nàng còn vừa hùng hổ: "Tần Cẩu Đản, ta cho ngươi Tần Cẩu Đản, tiểu tử ngươi thật là cần ăn đòn, ngươi lại đây, đừng có né, mẹ ngươi ta hôm nay phải cho ngươi một trận đòn ra trò!"
Tiểu tử này, có phải đầu óc có bệnh rồi không.
Nào có ai đặt tên con là Tần Cẩu Đản?
Thật sự là ba ngày không đánh, lên nóc nhà dỡ ngói.
Tần Tiểu Nhạc lập tức liền hoảng, đang chuẩn bị giải thích, Diệp An Nhiên liền vung nắm đấm vọt lên, dọa đến hắn phải nhanh chóng trốn sau lưng Tần Việt.
Nhưng mà, lão ba trước nay chính là đồng lõa của lão mụ, trực tiếp bắt lấy Tần Tiểu Nhạc, cùng Diệp An Nhiên tiến hành một đợt vợ chồng hỗn chiến.
Cuối cùng, vẫn là Mộ Thiên Tuyết đang nằm trên giường cười nói: "Cha, mẹ, Tiểu Nhạc chỉ đùa hai người thôi, vừa rồi con và Tiểu Nhạc thương lượng, định đặt tên con là Tần Cửu Ca."
Tần Cửu Ca! ?
Chậc chậc chậc!
Cái tên này hay, lịch sự tao nhã!
Diệp An Nhiên và Tần Việt cùng nhau ngừng tay, sau đó hung ác trừng mắt liếc Tần Tiểu Nhạc: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, về sau nếu còn dám lừa lão mụ ngươi, xem ta có đánh chết ngươi không."
"Mẹ ngươi nói không sai!"
Tần Tiểu Nhạc: ". . . ."
Cạn lời!
Ta chỉ là đùa một chút, hòa hoãn không khí mà thôi.
Vậy mà lại bị bạo ngược như thế.
Ô ô ô, thật là thê thảm! !
Tần Tiểu Nhạc mặt ngơ ngác.
Chỉ có điều, mấy người hoàn toàn không để ý tới hắn, mà là cùng nhau vây quanh trước người Tần Cửu Ca, một mặt cưng chiều nhìn xem mọi người, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Cửu Ca!"
"Tiểu Cửu Ca, nhìn nãi nãi . . ."
"Gia gia ở chỗ này!"
". . ."
". . ."
Mấy người lớn không ngừng đùa với đứa bé, trong phòng rất nhanh liền tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Ban đêm!
Bởi vì Mộ Thiên Tuyết cùng tiểu bảo bảo còn cần phải ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày, cho nên ở lại phòng bệnh của bệnh viện.
Trong căn phòng màu trắng, Mộ Thiên Tuyết yên tĩnh nằm ở trên giường, Tần Tiểu Nhạc cười ha hả ngồi ở bên cạnh nàng.
Lúc đầu phụ mẫu bọn họ cũng dự định ở lại đây cùng, nhưng mà bị Tần Tiểu Nhạc khuyên đi, nơi này có một mình hắn là đủ rồi.
Hắn nhìn đứa con đang ngủ say, cười ha hả nhìn về phía Mộ Thiên Tuyết: "Vất vả cho nàng rồi!"
Tần Tiểu Nhạc nhẹ giọng nói.
Mộ Thiên Tuyết quay đầu, chăm chú nhìn ánh mắt Tần Tiểu Nhạc, bỗng nhiên khóe miệng hơi cong lên, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.
"Chàng có biết không, sinh con trai cho chàng, là chuyện ta vui vẻ nhất, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta."
Có người nói, hôn nhân là mộ phần của tình yêu.
Thật ra thì không phải!
Đối với những người chân chính yêu nhau mà nói, hôn nhân là sự tiếp nối của tình yêu, mà con cái chính là kết tinh của tình yêu đó.
Có con, tình yêu của bọn họ sẽ được kéo dài.
Có lẽ, trăm năm sau, con cháu của bọn họ không nhất định sẽ nhớ tới bọn họ.
Nhưng mà, những mầm mống con cháu kia lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, là sự tiếp nối của sinh mệnh, càng thêm giàu ý nghĩa.
Tần Tiểu Nhạc cười cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Mộ Thiên Tuyết: "Đây cũng là chuyện vui vẻ nhất của ta!"
Đời này, có thể gặp được Mộ Thiên Tuyết, sau đó có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần Tiểu Nhạc cũng rất vui vẻ.
Câu chuyện của bọn họ, đặc sắc như vậy, cũng chói lọi như vậy.
"Tiểu Nhạc."
"Ân?"
Tần Tiểu Nhạc nhìn qua ánh mắt Mộ Thiên Tuyết nói: "Sao vậy?"
Mộ Thiên Tuyết cười nói: "Kể cho ta nghe một chút về khoảng thời gian chúng ta mới gặp nhau đi, ta thật sự rất hoài niệm, cảm thấy khoảng thời gian kia, rất tốt đẹp rất đáng được hoài niệm."
"Được!"
Tần Tiểu Nhạc cười ha hả nói một tiếng tốt, một mặt cưng chiều nhìn xem nàng.
"Còn nhớ rõ đêm hôm đó, ta vừa tới Ma Đô. . . . ."
". . ."
". . . . ."
Ngoài cửa sổ đêm dần sâu, trong phòng bệnh, Tần Tiểu Nhạc cùng Mộ Thiên Tuyết đang nhớ lại cuộc sống trước kia.
Từ mới quen, đến trở thành nam nữ bằng hữu, trong sân trường Đông Đại vụng trộm hẹn hò, lại đến khi mọi người đều biết, hai người đính hôn, kết hôn.
Cho tới bây giờ, kết tinh tình yêu của bọn họ, bảo bảo ra đời.
Tất cả những thứ này, tựa hồ cũng vừa vặn.
Thanh xuân, tựa hồ là tốt đẹp như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận