Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 99: Không có cảm giác đó mới có vấn đề (length: 7777)

Giang Hành Khiên biết nấu cơm, hơn nữa tay nghề cũng không tệ lắm.
Dọn dẹp xong đồ đạc chuyển tới, hai người cùng nhau ra ngoài đi mua thức ăn, ngoài ra Giang Hành Khiên lại mua kha khá trái cây cùng trứng sữa về cho nàng để vào tủ lạnh.
Lúc tính tiền, cả hai người đều lặng lẽ liếc nhìn mấy lần cái giá hàng treo áo mưa ở bên cạnh.
Chỉ là cả hai người đều không để lộ cảm xúc, ai cũng không chú ý đến ai, cũng đều ngại ngùng chủ động, chỉ sợ đối phương cảm thấy mình có ý đồ xấu.
Cuối cùng không ai lấy cả.
...
"Gọi Vũ ca tới ăn cùng nhé?"
"Hắn đang bận mà, chắc là không rảnh đâu." Phương Lê nói: "Mua sắm có vui không? Ta muốn ăn gà KFC."
"Coca thì không có, cánh gà nướng được không?"
"Cũng được, vậy thì cánh gà nướng đi."
Giang Hành Khiên bận rộn trong phòng bếp, Phương Lê hóa thành cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Giang Hành Khiên, thuận tiện phụ giúp hắn.
Bưng bát, đưa chút gia vị gì đó.
Thỉnh thoảng Giang Hành Khiên xoay người một cái, hai người mặt đối mặt chạm vào nhau, Phương Lê liền cười tủm tỉm nhón chân lên hôn hắn một cái.
Reng —— reng —— reng —— Điện thoại di động của Giang Hành Khiên rung lên trong túi áo, hắn giơ tay lên, ra hiệu Phương Lê giúp hắn lấy điện thoại ra, thuận tiện nhấn nghe.
Hắn đang nấu ăn, tay dính dầu mỡ, vóc người lại cao, cần Phương Lê nhón chân còn hắn thì khom lưng mới có thể cầm điện thoại đặt bên tai.
Như vậy cả hai người đều không thoải mái, Phương Lê dứt khoát bật loa ngoài.
"Alo, Chu Tiêu."
"Tiểu tử nhà ngươi, ta về rồi mà ngươi còn chưa về, thật không sợ bị ép khô à? Tối nay có về không?"
Nghe vậy, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi cũng đều ăn ý nhìn sang chỗ khác.
"Có chuyện gì?" Giang Hành Khiên lảng tránh không trả lời, hỏi lại Chu Tiêu.
"Không có việc gì, chỉ hỏi thăm chút thôi."
"Vậy cúp máy đây."
"Này! Chờ đã..."
Hai người phối hợp ăn ý, Giang Hành Khiên vừa dứt lời, Phương Lê liền cúp điện thoại.
"Xem ra ngươi và bạn cùng phòng của ngươi sống với nhau rất tốt."
"Hắn là người dễ gần, ngươi đừng nghe hắn nói bừa, hắn cứ như vậy đó, không đứng đắn."
Chu Tiêu người này Phương Lê rất quen thuộc.
Chu Tiêu là bạn thân chí cốt của Giang Hành Khiên, kiếp trước giai đoạn đầu Giang Hành Khiên gây dựng sự nghiệp, Chu Tiêu đã giới thiệu cho Giang Hành Khiên hai hợp đồng lớn.
Chính vì hai hợp đồng lớn đó mà Giang Hành Khiên đã vượt qua được vài lần nguy cơ.
Là bạn bè thì Chu Tiêu là người không chê vào đâu được.
Nhưng về mặt đời sống cá nhân, Chu Tiêu lại không phải là người đàn ông tốt.
Đổi phụ nữ như thay áo, chuyện bắt cá mấy tay cũng là thường thấy.
Kiếp trước Chu Tiêu cũng có lúc lật thuyền, cuối cùng đều dùng tiền dàn xếp ổn thỏa.
Càng như vậy, Chu Tiêu lại càng bất cần đời.
Lúc ấy Phương Lê đã nghĩ, nếu có người phụ nữ nào rất kiên cường từ chối khoản bồi thường kếch xù của Chu Tiêu, Chu Tiêu có lẽ sẽ nhìn người đó bằng con mắt khác.
Đại khái chính là ý 'Cô gái, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta'.
Xuất thân từ hào môn, Phương Lê quá hiểu loại cảm giác này, huống chi Chu Tiêu lại là con riêng.
Thiếu niên bị vật chất bao bọc nhưng tinh thần và nội tâm lại vô cùng thiếu thốn.
Nói một cách đơn giản dễ hiểu chính là thiếu tình yêu thương.
Phương Lê cười cười: "Hơi đói bụng rồi, còn bao lâu nữa mới được ăn cơm vậy?"
"Nhanh thôi, ăn ít trái cây lót dạ trước đi."
"Không, ta muốn để bụng ăn cơm, đây chính là bữa cơm đầu tiên ngươi nấu cho ta."
"Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ thường xuyên nấu cho ngươi."
"Ta thích ~ "
Đối với Phương Lê mà nói, lời ngon tiếng ngọt là thuận miệng nói ra, Giang Hành Khiên chưa bao giờ tính toán xem có thật lòng hay không.
Chỉ cần Phương Lê bằng lòng nói với hắn, vậy hắn nghe là thấy vui rồi.
Hai người bọn họ làm một bàn lớn thức ăn.
Vốn Giang Hành Khiên cũng chỉ định làm ba món mặn một món canh, nhưng Phương Lê nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn kia, chốc lát trong đầu liền nảy ra món muốn ăn.
Thêm tới thêm lui, cuối cùng làm ra đầy cả một bàn lớn.
"Ừm ~ thơm quá đi."
Một bàn thức ăn hương vị đầy đủ, khẩu vị Phương Lê mở rộng.
Nhưng sự thật chứng minh, bất kể món ăn có ngon đến đâu, dạ dày nàng vẫn nhỏ như chim sẻ, ăn không được bao nhiêu liền không ăn nổi nữa.
Thậm chí còn cảm thấy hơi no căng.
Trên bàn còn lại không ít đồ ăn, Giang Hành Khiên định cất vào tủ lạnh, nhưng lại sợ Phương Lê không muốn ăn đồ ăn thừa, mà đổ đi thì lại thấy lãng phí.
Phương Lê nhìn ra, liền nói: "Trong ngăn tủ kia hẳn là có hộp bảo vệ môi trường, có thể dùng để đựng rồi mang đi cho mèo hoang ăn."
Có biện pháp giải quyết, đôi mày hơi nhíu lại của Giang Hành Khiên giãn ra.
"Được, ta đi rửa bát."
"Ca ca tốt của ta, có máy rửa bát mà, đâu cần ngươi rửa, bỏ vào là được rồi."
Nói rồi Phương Lê liền đứng dậy đi tới mở máy rửa bát, hai người cùng nhau bỏ bát đĩa vào.
Cất bát xong, Giang Hành Khiên một tay ôm người vào lòng.
"Gọi thêm một tiếng nữa đi."
Phương Lê biết rõ còn cố hỏi: "Gọi cái gì?"
"Gọi ca ca."
"Không gọi." Phương Lê đặt hai tay ở giữa hai người, trán tựa vào ngực Giang Hành Khiên nói: "Ưm, thật là no quá."
Giang Hành Khiên bất đắc dĩ thở dài rồi cười nói: "No căng bụng à, ra sô pha ngồi đi, ta xoa bụng cho ngươi."
Bàn tay to bao trùm lên bụng nàng, chỉ gần một bàn tay mà gần như che kín toàn bộ phần eo của nàng.
Giang Hành Khiên chậm rãi nhẹ nhàng xoa, rất dễ chịu.
Phương Lê dứt khoát nghiêng người, rúc toàn bộ vào lòng Giang Hành Khiên, Giang Hành Khiên cũng rất biết thuận thế làm theo, trực tiếp ôm người đặt lên đùi mình ngồi.
Hai người nép vào nhau trên sô pha, điều hòa trong phòng bật đủ công suất, hơi lạnh nhè nhẹ vừa hay dung hòa với nhiệt độ cơ thể ấm áp của Giang Hành Khiên, khiến Phương Lê thoải mái bắt đầu ngủ gật.
Hơi thở đều đặn phả vào cổ Giang Hành Khiên, tê tê dại dại.
Bàn tay vẫn đang nhẹ nhàng xoa ấn vòng tròn trên bụng Phương Lê.
Làn da tinh tế tỉ mỉ, cảm giác mềm mại.
Giật mình, Giang Hành Khiên đột nhiên nhấc tay lên.
Phương Lê chẳng qua chỉ đang ngủ gật, ngủ không sâu, bị động tác này làm cho tỉnh giấc, ngay sau đó cảm thấy có vật gì đó đang cấn vào mình.
"Xoa bụng cho ngươi mà ngươi liền tâm viên ý mã à?"
Giang Hành Khiên mím môi không nói lời nào, xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
Phương Lê thấy vậy lập tức nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngồi dậy, cố ý dùng sức nhích người xuống dưới, làm người nào đó đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Biểu cảm cũng rất là khó chịu.
"Ngươi có ý gì?"
"?" Giang Hành Khiên không hiểu gì nhìn Phương Lê.
"Rõ ràng là có cảm giác với ta, còn cố chịu đựng kìm nén, ngươi có ý gì?"
"Ta..."
Giang Hành Khiên nắm eo nàng, kéo người lùi ra sau một chút, nếu không ở quá gần hắn thật sự chịu không nổi, huyết khí toàn bộ dồn về một chỗ.
Có một chút không gian để dịu lại, Giang Hành Khiên thở ra một hơi giải thích: "Ta sợ ngươi nghĩ rằng ta gặp ngươi chỉ là vì muốn làm loại chuyện này. Ta không phải thế, ta chỉ là..."
Lời đến bên miệng, Giang Hành Khiên cảm thấy nói thế nào cũng không thích hợp, hơn nữa còn có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Nghe vậy Phương Lê bật cười thành tiếng, nàng nhích nhích mông, sự cọ xát vô tình kích thích khiến Giang Hành Khiên không nhịn được rên khẽ một tiếng.
"Ta hiểu mà, phản ứng sinh lý thôi, tại sao ta lại nghĩ như vậy chứ? Ta mới không nghĩ thế đâu. Vả lại ở tuổi của ngươi, nếu không có cảm giác đó mới là có vấn đề."
Phương Lê vừa nói vừa nhìn chăm chú vào môi Giang Hành Khiên, ánh mắt đầy mị thái, lồ lộ trắng trợn ném lưỡi câu về phía hắn.
Thế này ai mà nhịn được nữa?
Giang Hành Khiên vừa định cúi xuống, Phương Lê liền giơ tay che miệng hắn lại.
"Chỗ ta không có áo mưa đâu."
"Ta đi mua." Giang Hành Khiên không nói hai lời, ôm nàng từ trên đùi xuống, đứng dậy nhanh chân đi ra cửa.
Đều nói cơm no tư dâm dục, quả thật đúng là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận