Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 215: Đâu chỉ là đủ rồi, là đủ đủ (length: 7347)

"Chuyện hợp tác dễ nói thôi, nếu có hạng mục thích hợp, đến lúc đó nhất định sẽ cùng Quan tổng hợp tác."
"Vậy ta đây chờ tin tốt của Giang tổng."
"Nhất định."
Giang Hành Khiên bắt tay hàn huyên vài câu với người đàn ông trước mặt, người đàn ông liền dẫn người phụ nữ bên cạnh rời đi, tiếp tục nói cười hàn huyên với những người khác.
Hôm nay là tiệc ăn mừng của Giang Hành Khiên và Chu Tiêu, những người đến đều là lão tổng của các công ty liên quan đến khoa học kỹ thuật.
Đám người đi xa, Phương Lê kéo tay Giang Hành Khiên lắc lắc, nói giọng đầy chua xót:
"Giang thái thái à~ nghe cứ như ta đã thành vật phụ thuộc của ngươi vậy, ta cũng có sự nghiệp của riêng mình được không hả, rời khỏi ngành của các ngươi, ai thấy ta mà không gọi một tiếng Phương tổng."
"Vâng ~ Phương tổng, ta toàn làm công cho ngài đấy thôi, bọn họ không biết, ta không chấp nhặt với bọn họ."
Phương Lê cũng không phải thật sự tức giận, chẳng qua là mượn cớ nói vài câu, muốn Giang Hành Khiên dỗ dành nàng thôi.
Mục đích đã đạt được, nàng tất nhiên mặt mày hớn hở, tiếp tục cùng Giang Hành Khiên xã giao.
Cuối cùng, tiệc ăn mừng kết thúc mỹ mãn, mà sau tiệc ăn mừng, công ty của Giang Hành Khiên chọn hạng mục đến mức chọn không xuể, nhận tiền cũng đến mức mỏi tay.
...
Thoắt cái một học kỳ đã trôi qua, dịp Tết Nguyên đán hai đứa nhỏ đã được mười tháng tuổi.
Đêm Giao thừa hôm đó, cả nhà cùng nhau đón một cái Tết náo nhiệt, đợi mọi người đều yên vị xong, Thư Tịnh Vũ bưng ly đứng dậy.
Hắn nói: "Nào, mọi người cùng chạm ly, năm mới chúc các vị trưởng bối trong nhà mạnh khỏe, ăn ngon miệng! Chúc sự nghiệp chúng ta thành công, tiến thêm một bước! Chúc hai bảo bảo và tiểu bảo bảo sắp chào đời của ta khôn lớn khỏe mạnh, vui vẻ!"
Nghe vậy, mọi người sôi nổi đứng dậy nâng ly, đồng thanh hô: "Năm mới vui vẻ ~ "
Bên ngoài tuyết rơi dày, trắng xóa một mảnh, trong phòng lại ấm áp như xuân, khung cảnh yên bình.
Ngay lúc mọi người đang vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên thì hai tiểu gia hỏa ngồi trong ghế trẻ em bên cạnh cũng há to miệng, rướn cổ hét ‘A a a’, dáng vẻ trông vô cùng sốt ruột.
Dáng vẻ đáng yêu làm mọi người cười ha ha.
"A a ——— a —— "
Hai tiểu gia hỏa không ngừng kêu lên, Thư Tịnh Vũ thấy vậy cười nói:
"Ta nói này Tiểu Lê tử, hai người lấy đũa chấm chút canh cho hai đứa nó liếm chút hương vị cũng được, nhìn hai đứa nó thèm đến đáng thương kìa. Không thì đưa ghế lại đây chỗ ta và tẩu tử ngươi, để ta cho ăn."
"Ngươi cho ăn cái gì mà cho ăn, dạ dày trẻ con yếu, còn chưa ăn được những thứ này đâu." Thư lão thái thái nói: "Sắp làm cha của ba đứa nhỏ rồi mà còn không biết điều này, bình thường sợ là cũng chẳng quan tâm đến Tiểu Dung đâu nhỉ."
Nghe vậy, Thư Tịnh Vũ chẳng buồn để ý đến đôi đũa còn cầm trong tay, vội vàng giơ tay kêu oan, bên cạnh Triệu Chiêu Dung cười mở lời giải thích thay Thư Tịnh Vũ.
"Bà nội, Tịnh Vũ bình thường rất chăm sóc con, hắn rất tốt, rất chu đáo."
Có người giải thích thay mình, Thư Tịnh Vũ lại cười tủm tỉm ngồi xuống.
Lúc này, một âm thanh ngô nghê non nớt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"ma, mama, mamamama..."
Giọng nói không rõ ràng cũng không biết có phải đang gọi mụ mụ không.
Bất kể có phải là gọi mụ mụ hay không, đều khiến Phương Lê mừng phát điên.
Nàng ôm chầm lấy nữ nhi, kích động nói: "Mụ mụ ở đây này, có phải con gọi mụ mụ không? Bảo bối gọi mụ mụ một tiếng nữa nghe xem nào."
"mamama. . ." Giang Tri Nguyệt miệng nhỏ chảy nước miếng, đôi mắt chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, tay nhỏ nắm vào mở ra.
Những người khác cũng cảm nhận được niềm vui khi con trẻ gọi mẹ nên đều bật cười vui vẻ.
Thư Tinh trêu ghẹo nói: "Đây là thèm ăn nên mới gọi mụ mụ đó, lớn lên nhất định là một tiểu tham ăn."
Phương Lê nào quản những điều đó, ôm nữ nhi cưng nựng hết mực, bất giác mắt đã hoe đỏ.
Bên cạnh, Giang Hành Khiên cũng ôm nhi tử từ trong ghế ra, vỗ vỗ mông nói:
"Em gái gọi mụ mụ rồi, con cũng mau gọi một tiếng đi. Mụ mụ, gọi mẹ đi, mẹ."
Giang Tri Niên miệng nhỏ cũng không ngừng chóp chép, mọi người đều nhìn về phía hai cha con, Phương Lê cũng với ánh mắt mong đợi nhìn nhi tử.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Giang Tri Niên đã không phụ lòng mong đợi.
"mama..."
"Ai!"
Tuy rằng tiếng gọi mụ mụ của hai đứa nhỏ rất mơ hồ, càng giống như chúng chỉ đang bập bẹ môi phát ra âm thanh mà thôi.
Nhưng đối với Phương Lê mà nói, nàng không kìm được mà vui đến phát khóc.
Mụ mụ vừa vui vẻ, làm con cái thật đúng là có phúc.
Lập tức liền cầm đũa chấm chút canh cá cho hai đứa nhỏ nếm thử hương vị, trời ạ, hai đứa trẻ vui sướng đến mức nhảy nhót cả lên trên đùi của nàng và Giang Hành Khiên.
"Thấy chưa, gọi mụ mụ là có đồ ăn đấy, đúng là cục cưng ngoan của mụ mụ."
Lúc này Phương Lê chỉ mải vui mừng, hoàn toàn không nghĩ đến trong cuộc sống sau này, hai chữ 'mụ mụ' này sẽ trở thành 'khẩn cô chú' của nàng.
Đói bụng, gọi mụ mụ.
Buồn ngủ, gọi mụ mụ.
Tỉnh ngủ, gọi mụ mụ.
Khó chịu, gọi mụ mụ.
Thoải mái vui vẻ, vẫn là gọi mụ mụ.
Cuối cùng Phương Lê không chịu nổi nữa.
Hôm nay bọn trẻ ngủ rồi, nàng mệt mỏi rã rời nằm úp sấp trên ngực Giang Hành Khiên.
"Không được rồi, bắt đầu từ ngày mai ta phải dạy chúng gọi ba ba. Nếu như có đứa thứ hai, nhất định phải dạy gọi ba ba trước."
Vừa dứt lời, Phương Lê đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, giọng nói kích động nói ra:
"Không đúng! Lần sau ta phải nói với tẩu tử, sau này phải dạy con trẻ gọi ba ba trước."
Nghe vậy Giang Hành Khiên cười đến rung cả lồng ngực, thầm chắp tay trong lòng nói tiếng 'Amen' thay cho Thư Tịnh Vũ, lập tức hắn mở miệng hỏi:
"Còn ngươi? Muốn sinh thêm em trai hay em gái cho chúng không?"
"Một – chút – cũng – không – nghĩ! Ta chỉ nói vậy thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn à?"
Giang Hành Khiên tiếng cười dần ngừng: "Không có, không sinh nữa, có hai đứa nó là đủ rồi."
"Đâu chỉ là đủ, mà là quá đủ rồi."
Tốt, Giang Hành Khiên lại cười lên.
"Ngươi đừng cười."
"Hảo ~ không cười, ta không cười." Giang Hành Khiên tằng hắng một cái, trầm giọng nói: "Con thì không cần nữa, nhưng quá trình tạo ra em bé thì sao, muốn hay không?"
"Ngươi chuyển đề tài nhanh thật đấy."
Giang Hành Khiên cười mà không nói, chỉ cúi mắt nhìn nàng.
Một lát sau Phương Lê chống nửa người trên dậy, ngón tay chầm chậm chọc vào ngực Giang Hành Khiên, nói:
"Muốn chứ, sao lại không muốn. Ta hầu hạ bọn chúng, ngươi thay bọn chúng hầu hạ ta, cái này gọi là 'con nợ cha trả'."
Vừa dứt lời, nàng liền bị một nụ hôn sâu nồng nhiệt chặn lại.
Cả hai đều hy vọng, sau này trong quãng đời còn lại, họ có thể mãi duy trì tình yêu nồng nhiệt như vậy.
...
Cuộc sống tiếp diễn trong tình yêu.
Mấy tháng sau, Triệu Chiêu Dung sinh hạ một đứa con trai, đặt tên là Thư Hoài Quân.
Giang Tri Niên và Giang Tri Nguyệt cũng đã một tuổi, hiện tại thấy ai cũng biết gọi, cũng biết nói những câu đơn giản vài từ.
Chỉ là mới biết nói, phát âm còn chưa rõ ràng, ngọng nghịu nói không rõ gây ra không ít chuyện cười đáng yêu.
Năm bọn nhỏ lên hai tuổi, nàng và Giang Hành Khiên cảm thấy thời điểm cũng gần như đã đến.
Nên cử hành hôn lễ rồi.
"Thế nào? Có nơi nào muốn đến không?" Giang Hành Khiên hỏi nàng.
Phương Lê cười thần bí: "Có."
Giang Hành Khiên ánh mắt chứa ý cười, chăm chú nhìn nàng, nhưng mãi không thấy nàng mở miệng.
"Chỗ nào? Trong nước sao? Hay là nước ngoài?" Giang Hành Khiên không nén được tò mò hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận