Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 79: Đến cửa chúc tết (length: 7905)

Mùa đông phương bắc phần lớn thời gian đều là một màu trắng xóa, ăn cơm tất niên xong Phương Lê chán muốn chết chơi di động.
Bữa cơm tất niên nhà họ Phương nhìn như là cả nhà đoàn viên, kỳ thật trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Phương Lê không thích, dù sao cũng không trò chuyện được gì, không bằng lên mạng tương tác với các fan một chút.
Nàng vừa phát bao lì xì năm mới ra, lúc này đang xem bình luận nhắn lại của fan, chọn một vài cái thuận mắt để trả lời.
Đột nhiên trên di động hiện lên thông báo tin nhắn, Phương Lê bấm vào xem, là Giang Hành Khiên.
【 Năm mới vui vẻ. 】 【 hình ảnh.jpg 】 Trong ảnh là Giang Hành Khiên cùng ba mẹ hắn đang ăn lẩu thịt dê ở bên ngoài.
【 Cái này xem như cơm tất niên hả? 】 【 Hôm nay chỉ cần người một nhà ở cùng nhau, ăn cái gì cũng là cơm tất niên. Ngươi thì sao? Đang làm gì? Ăn cơm chưa? 】 【 Ăn rồi, đang nghĩ đến ngươi đó ~ 】 Phương Lê tủm tỉm cười nhìn khung chat, vẫn luôn hiển thị đối phương đang nhập..., trong đầu nàng dần dần hiện lên dáng vẻ thẹn thùng ngượng ngùng của Giang Hành Khiên.
Nhất thời nụ cười càng đậm hơn.
Tin nhắn của fan cứ "đăng đăng đăng" vang liên tục, Phương Lê tạm thời thoát khỏi khung chat, chọn trả lời vài tin nhắn rồi chào tạm biệt các fan, quyết đoán offline.
Tin nhắn của Giang Hành Khiên vẫn chưa gửi tới, Phương Lê không có tính nhẫn nại.
"Người này sao thế nhỉ, bảo nhớ hắn liền im bặt, thật là có ý gì đây."
Phương Lê bất mãn lầm bầm nhỏ giọng, đang định gửi tin nhắn cho Giang Hành Khiên hỏi hắn vì sao không nói lời nào, di động đột nhiên lại vang lên, Giang Hành Khiên trực tiếp gọi điện thoại tới.
Phương Lê lại cười toe toét, cầm di động trốn đến chỗ không người nghe điện thoại.
"Không phải đang ăn cơm sao? Sao còn gọi điện cho ta, chú dì không ở đó à?"
Giang Hành Khiên liếc nhìn cha mẹ đối diện, cười nói: "Ở đây."
Vừa dứt lời, quả nhiên nghe thấy Phương Lê 'A' một tiếng, yếu ớt, nghe rất thất vọng.
Giang Hành Khiên cười cong cả mắt, Giang Hạc và Chu Nhã Lan vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy vui mừng.
Bọn họ thật sự đã rất lâu không thấy nụ cười thuần túy như vậy trên mặt Giang Hành Khiên.
Giang Hành Khiên cảm nhận được ánh mắt cha mẹ, thu lại nụ cười, đồng thời tai cũng dần đỏ lên.
"Khụ, cái đó... ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút."
Giọng Giang Hành Khiên nghe rất nghiêm túc, Phương Lê cũng liền nghiêm nghị hẳn lên.
"Chuyện gì? Ngươi nói đi."
"Chuyện tiền... Ta vừa nói với ba mẹ ta, họ muốn gặp mặt trực tiếp cảm ơn ông ngoại và cậu của ngươi, xem có tiện gặp mặt không, chúng ta đến cửa bái niên cho trưởng bối."
Nghe vậy mắt Phương Lê sáng lên, ý cười tràn đầy nơi đáy mắt.
"Được chứ, chắc chắn tiện, hôm nay đi luôn. Vừa đúng giao thừa, ngươi và chú dì qua đây cùng đón giao thừa, đông người cho náo nhiệt, ta đi nói với ông ngoại bà ngoại ngay đây, ngươi đợi ta nhé."
"Này, Phương Lê..."
Giang Hành Khiên cuối cùng mở miệng chậm một giây, ngước mắt nhìn Giang Hạc và Chu Nhã Lan, xấu hổ nói:
"Cúp máy rồi..."
"Là không tiện sao?" Chu Nhã Lan nói: "Cũng phải, năm mới không thân không thích mà nói muốn đến cửa bái niên đúng là kỳ lạ thật."
Giang Hành Khiên nói: "Không phải, Phương Lê nói đi thưa với ông ngoại bà ngoại nàng một tiếng, bảo ta đợi tin của nàng."
Giang Hạc nói: "Vậy à, vậy được. Nếu được thì lát nữa chúng ta ra ngoài dạo một vòng, mua chút lễ vật mang theo."
* "Alô, ông ngoại..."
Phương Lê vội vàng gọi điện thoại cho Thư lão gia tử nói chuyện này, Thư lão gia tử dĩ nhiên không có ý kiến gì, hai cụ đều biết Giang Hành Khiên, biết là một đứa trẻ tốt, rất thích thú.
Đối với cha mẹ có thể nuôi dạy được đứa trẻ ưu tú như Giang Hành Khiên, hai cụ cảm thấy người ta chắc chắn cũng không tồi.
Về phần Thư Lãng và Chu Mân bọn họ, cũng tùy hai cụ vui là được, đến thì đến.
Chỉ là Thư Tịnh Vũ sau khi biết thì có ý kiến phản đối, nhưng ý kiến của hắn không quan trọng, không có giá trị tham khảo.
Bác bỏ.
Bên nhà họ Thư dễ nói chuyện, còn lại chính là phải nói với Phương Tự Niên và Thư Tinh.
Phương Lê cúp điện thoại, quay lại phòng khách không ngớt tiếng cười nói, Phương Tự Niên và Thư Tinh đang nói chuyện với các thân thích.
Tất cả mọi người đều lựa lời hay ý đẹp để nói, mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Phương Lê bĩu môi, đi tới kéo kéo Phương Tự Niên và Thư Tinh, gọi hai người ra một góc nói thầm.
"Sao thế? Chuyện gì mà còn phải kéo ta và cha ngươi ra một bên mới nói được?" Thư Tinh nói.
Phương Tự Niên không nói gì, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm con gái nhà mình.
Phương Lê hạ giọng kể lại sự tình cho hai người nghe, cuối cùng nói: "Dù sao cũng ăn xong cơm tất niên rồi, không nhất định phải ở lại chỗ ông nội đón giao thừa đâu nhỉ. Ở chỗ ông nội ăn bữa cơm đoàn viên, sang chỗ ông ngoại bà ngoại đón giao thừa, rất... công bằng."
Lời này Phương Lê nói có chút chột dạ, nói đến cuối gần như không còn tiếng, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hai người.
Thư Tinh nói: "Chuyện này phải để cha ngươi đi nói."
Thư Tinh cũng chột dạ, nói xong liền kéo tay Phương Lê, hai mẹ con cùng nhau nhìn Phương Tự Niên đầy mong đợi.
So với việc phải nói lời xã giao ở nhà họ Phương này, Thư Tinh chắc chắn càng muốn ở cùng cha mẹ anh em của mình hơn.
Phương Tự Niên nhìn hai mẹ con, mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng nụ cười nơi khóe môi đuôi mắt lại mang theo vài phần cưng chiều.
"Được, ta đi nói."
Có Phương Tự Niên ra mặt, chuyện này chắc chắn tám chín phần mười không có vấn đề.
Hiện tại Phương thị đã hoàn toàn do Phương Tự Niên tiếp quản, những người hôm nay tới đây, tất cả đều phải dựa vào Phương Tự Niên.
Cho dù bất mãn, cũng không dám nói gì.
Chỉ là Phương lão gia tử thì khác, dù sao cũng là cha ruột, không tránh được muốn nói vài câu khó nghe dạy dỗ Phương Tự Niên một chút.
Chỗ này cũng có cái lý của nó.
Nếu Phương lão gia tử không nói một lời nào liền thả người đi, sẽ chỉ khiến những người khác càng thêm bất mãn với Phương Tự Niên.
Phương Tự Niên trong lòng hiểu rõ, ngoan ngoãn để cha ruột mình dạy dỗ vài câu, để những kẻ lòng dạ không đồng nhất kia hả dạ một chút, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hắn cũng không phải cậu nhóc mới lớn, bị cha ruột nói vài câu không sao cả, càng không dính dáng gì đến chuyện mất mặt.
"Được rồi, mau đi đi, đỡ lượn lờ trước mặt lão tử khiến lão tử không thoải mái. Em vợ ngươi năm nay vừa điều đến đây, bố mẹ vợ ngươi cũng khó có dịp đến đây ăn Tết Âm lịch, ngươi làm con rể nên qua đó một chuyến, thay ta gửi lời hỏi thăm tốt đẹp đến bọn họ. Lão Phùng à, chuẩn bị vài thứ cho Tự Niên và Tiểu Tinh mang theo."
Gừng càng già càng cay, đánh một cái tát không quên cho quả táo ngọt.
Chỉ là quả táo ngọt cho Phương Tự Niên, lại là cái tát cho những người khác.
Phương lão gia tử nhắc tới Thư Lãng, vẻ mặt những người khác lập tức thay đổi, có người phản ứng nhanh, vội vàng hùa theo lời Phương lão gia tử, thúc giục Phương Tự Niên mau chóng đi thăm bố mẹ vợ.
Có người thậm chí còn trách Phương Tự Niên, đáng lẽ phải nói sớm chuyện bố mẹ vợ hắn năm nay đến Kinh Thị ăn Tết, mời người ta đến nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhà họ Phương thân thích đông, trong đó không thiếu thân thích làm quan.
Nhưng không ai có thể so bì được với Thư Lãng.
Huống chi bây giờ còn có Thư Tịnh Vũ được tiến cử đi học, xem chuyên ngành học là biết, sau này sẽ theo con đường chính trị.
Phía trước đã có hai thế hệ trải đường, điểm xuất phát sau này của Thư Tịnh Vũ chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
Nhà ba người mang theo quà tặng mà Phương lão gia tử gọi người chuẩn bị rồi rời đi, trên đường Phương Lê gửi tin nhắn cho Giang Hành Khiên.
【 Ta nói xong hết rồi, ngươi và chú dì đến đây đi. 】 Thuận tay gửi kèm một cái định vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận