Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 110: Tuổi còn trẻ liền thành đại nghệ thuật gia (length: 8137)

Phương Lê trong lòng liền cảm thấy như tiết trời giữa hè, được 'dương quang phổ chiếu', ấm áp.
"Đã biết nói chuyện như vậy rồi, vậy nói thêm lời tâm tình cho ta nghe một chút đi."
Hai người vào thang máy, Giang Hành Khiên bấm sáng nút khóa thang máy ở tầng hầm một.
Hắn nắm tay nàng, cúi đầu nghiêng mắt nhìn nàng.
"Phương Lê."
"Ân?"
Phương Lê nhất thời không phản ứng kịp, chỉ thấy Giang Hành Khiên nhìn nàng cười.
Đối diện với tình ý trong mắt Giang Hành Khiên, nàng lập tức hiểu ra, vội ôm chặt cánh tay hắn, cúi đầu mỉm cười.
Nhìn lại, Giang Hành Khiên cũng chỉ thấy được vành tai ửng hồng vì thẹn thùng của nàng.
* Thoáng cái đã đến thứ bảy, hôm nay nhóm Phương Tự Niên lặng lẽ đến Kinh Đại.
"Ba mẹ, cữu cữu mợ, ông ngoại bà ngoại." Phương Lê chạy chậm đến, kéo tay lão thái thái nói: "Bà ngoại, hôm nay nếu ngài và ông ngoại không tới thì con đã định ngày mai mới đi thăm hai người đấy."
"Con bé này, ý là hôm nay ta với bà ngoại con tới, ngày mai con sẽ không đến thăm chúng ta nữa hả." Thư lão gia tử nói.
"Sao có thể thế được ạ." Phương Lê nói: "Tối nay con đến nhà cữu cữu ở nhé, được không ạ?"
Nghe vậy Chu Mân cười ha hả nói: "Được được, chỉ mong con đến thôi."
Giang Hành Khiên đứng ở một bên, mỉm cười nhìn cả nhà, đợi bọn họ nói chuyện gần xong, Giang Hành Khiên mới tiến lên chào hỏi.
"Chào các chú các dì ạ; chào ông ngoại bà ngoại ạ."
"Tốt tốt." Lão thái thái rất thích Giang Hành Khiên, lên tiếng trả lời trước tiên, lại nói: "Mới có một tháng không gặp, sao cảm giác thay đổi nhiều thế, có chút phong vị của thanh niên trưởng thành rồi đấy."
Phương Lê nói: "Đúng không bà ngoại, có phải rất đẹp trai không."
Nghe vậy mấy vị trưởng bối đều nhìn về phía Phương Lê, ai nấy đều dùng ánh mắt tỏ ý nàng không có chí tiến thủ, nông cạn.
Phương Lê không để tâm, ngược lại cười càng thêm xán lạn, khiến Thư Tinh và Chu Mân chỉ biết lắc đầu.
"Tiểu Giang à, nghe Tịnh Vũ nói cháu đã bắt đầu tiếp xúc với dự án nghiên cứu rồi?" Thư Lãng hỏi.
Giang Hành Khiên gật đầu: "Cháu chỉ mới tham gia một nhóm dự án, nhưng nghiên cứu cụ thể thì trình độ cháu còn chưa đủ, chỉ làm một chút công việc tính toán trong nhóm, thuận tiện học hỏi thêm thôi ạ."
"Năm nhất đã có thể tiếp xúc dự án, rất là không tệ." Phương Tự Niên nói: "Nói cho chúng ta nghe xem, phương hướng nghiên cứu chủ yếu hiện tại của nhóm các cháu là gì?"
Đề tài vừa được khơi gợi, đoàn người đi đến khu triển lãm nghệ thuật liền chia làm hai nhóm nam nữ.
Bên nam giới vây quanh Giang Hành Khiên trò chuyện về chuyện nghiên cứu.
Bên nữ giới thì vây quanh Phương Lê, hỏi han đủ mọi chuyện.
Ví dụ như tình cảm, học tập, sinh hoạt vân vân.
Cả đoàn vừa đi vừa trò chuyện trên đường đến khu triển lãm nghệ thuật.
Hôm nay người đến khu triển lãm nghệ thuật rất đông, tuy nói là đi lại kín đáo, nhưng cũng không cố ý che giấu, cả nhà thoải mái đi trên đường, đại đa số mọi người đều nhận ra họ.
Không ít sinh viên trong trường nhìn thấy, nhất là khi thấy Giang Hành Khiên cùng Phương Tự Niên nói chuyện qua lại rất tự nhiên, ai nấy đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin được.
Chỉ là ánh mắt nhìn Giang Hành Khiên lại càng thêm khinh thường.
Nhìn lại Giang Hành Khiên, hắn vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong thả nói chuyện, điểm này khiến các vị trưởng bối đều rất hài lòng.
Đoàn người đi vào phòng triển lãm ở tầng bốn của khu nghệ thuật, cũng không đi dạo lung tung, liền để Phương Lê dẫn bọn họ đi xem tranh của nàng trước.
Kết quả là hôm nay người thật sự rất đông, nhất là trước bức họa kia của nàng, vây kín cả người.
Nếu không phải biết đây là khu triển lãm nghệ thuật, Phương Lê còn tưởng rằng nơi này thật ra là trung tâm thương mại đang tổ chức hoạt động giảm giá khuyến mãi.
Kỳ thực vị trí treo tranh của nàng cũng không tính là tốt; gần một góc khuất, đây cũng là ý của Phương Lê.
Ban đầu theo ý Lưu Dục Nhã là muốn treo tranh của nàng ở chỗ dễ thấy nhất, nhưng Phương Lê lại tự mình chọn vị trí hiện tại này.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là Phương Lê cảm thấy bản thân mình cũng không quá cần cơ hội này.
Tranh của mình có thể vào được khu triển lãm nghệ thuật, đối với nàng mà nói là 'dệt hoa trên gấm', sau này nói ra, nàng ở giới nghệ thuật sẽ càng có thêm chút phân lượng. Những người khác thì bất đồng, bọn họ cần cơ hội này để nghênh đón thời cơ lật ngược tình thế trong đời.
Bất quá Phương Lê cũng sẽ không vì chút thiện ý này của mình mà hoàn toàn từ bỏ cơ hội lần này.
Nàng chính là người như vậy.
Vừa đủ lương thiện, lại vừa đủ ích kỷ.
"Hay là chúng ta đi thôi." Phương Tự Niên nói.
"Đi thôi đi thôi." Thư lão gia tử hướng mấy người phất phất tay: "Chúng ta đến đây cổ vũ cho Tiểu Lê là chính, người cũng đến rồi, cũng vào đi một vòng rồi, được rồi, đỡ phải lát nữa bị người ta nhìn thấy lại lắm chuyện."
Phương Lê, thiếu nữ thiên tài của giới nghệ thuật này, biết bao nhiêu người muốn tranh giành nàng.
Lúc thi đại học điền nguyện vọng, ngay cả tập đoàn Phương thị mỗi ngày cũng không biết phải nhận bao nhiêu cuộc điện thoại.
Tất cả đều muốn thông qua Phương Tự Niên, người cha này, để thay Phương Lê quyết định, trực tiếp định ra nguyện vọng thi đại học.
Đáng tiếc bọn họ đã đánh giá thấp mức độ cưng chiều Phương Lê của Phương Tự Niên, ông cho Phương Lê đầy đủ tự do, hoàn toàn không giống những hào môn khác, nơi mà mấy chuyện đại sự trong đời bọn nhỏ đều do trưởng bối trong nhà sắp đặt.
Nói thật, mặc dù là người nhà, nhưng tranh của Phương Lê bọn họ đều xem không hiểu.
Chỉ là nghe nhiều người hiểu biết trong nghề nói tốt, thêm vào đó bình thường ở nhà xem nhiều, một thời gian sau quả thật cũng cảm thấy có chút ý tứ.
Giống như xác thực rất tốt.
Bất quá cái tốt này; yếu tố tâm lý chiếm đa số, xem không hiểu thì vẫn là xem không hiểu.
(cười.) Nếu đã xem không hiểu, vậy nhìn hay không nhìn thấy cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tóm lại bọn họ đã đến, lại thấy được thành tựu hiện giờ của Phương Lê, trong lòng rất kiêu hãnh.
Mấy người đàn ông đều thân cao chân dài, ngay cả Thư lão gia tử chiều cao hiện giờ, trong số người già cũng thuộc top cao.
Mấy người này đi đến đó đứng, liền che kín mấy người phụ nữ bọn họ, nhờ thế mà trong chốc lát Phương Lê vẫn chưa bị người khác nhìn thấy.
Thừa dịp lúc này, cả nhà lại mau chóng rút lui rời khỏi khu triển lãm nghệ thuật.
Từ lúc vào đến lúc ra chưa đến nửa giờ.
Ra ngoài rồi, Thư Tinh mở miệng nói: "Mẹ vừa nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, Tiểu Lê à, trường học các con lần này tổ chức triển lãm tranh quy mô cũng rất lớn đấy."
"Vâng." Phương Lê giải thích: "Trường học làm vậy là để trải đường cho các sinh viên khoa mỹ thuật, đặc biệt dùng danh tiếng của trường để giúp sinh viên lộ diện, nếu có thể gặp được 'Bá Nhạc', nói là thay đổi cả cuộc đời cũng không hề quá lời."
"Nguyên lai là như vậy, trách không được bao nhiêu người 'chen phá đầu' đều muốn vào trường danh tiếng, cái này đúng là khác với đại học bình thường." Chu Mân cảm thán nói.
Một bên lão thái thái cũng kéo tay Phương Lê, mặt đầy trìu mến, cười nói: "Cháu ngoại của ta thật là có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã thành đại nghệ thuật gia rồi."
Nghe vậy tất cả mọi người đều cười, Phương Tự Niên lại đưa mắt nhìn sang Giang Hành Khiên.
Sau đó hắn cũng nhận được ánh mắt của Phương Tự Niên, nhìn qua, hai người ánh mắt chạm nhau.
"Cháu và Tiểu Lê đều là những đứa trẻ rất ưu tú, mỗi người đều có sở trường riêng, ta tin tưởng sau này cháu cũng sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực mình am hiểu, không cần phải nóng lòng nhất thời trước mắt này."
Phương Tự Niên vỗ hai cái lên vai Giang Hành Khiên nói.
Giang Hành Khiên biết, Phương Tự Niên đây là đang an ủi mình, sợ tâm trạng mình không ổn định.
Giang Hành Khiên cũng biết, Phương Tự Niên nói với hắn những lời này, ít nhiều cũng là có nguyên nhân từ những ánh mắt khinh thường nhìn hắn dọc đường đi.
Mặc dù nói hắn cũng sẽ không bị các loại yếu tố ngoại giới ảnh hưởng, nhưng hắn thật sự rất vui khi Phương Tự Niên lại nói với hắn những lời này.
Giang Hành Khiên nghĩ thầm, nói như vậy có phải là về sau thật sự đến ngày đến cửa cầu hôn, sẽ không bị làm khó quá nhiều không.
Bất quá kỳ thực hắn càng cao hứng hơn là năng lực của mình được công nhận, mà người đó lại là phụ thân của bạn gái mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận