Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?
Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 217: Hôn lễ (length: 8632)
"Mẹ!"
"Được được được, ta không nói nữa. Ngươi nhanh làm việc của ngươi đi, làm xong thì sớm nghỉ ngơi một chút."
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi của Giang Tri Nguyệt.
"Ông ngoại! Ông ngoại! Ông ngoại!"
Người thì nhỏ mà giọng thì to, hơi lại rất khỏe.
"Thôi được rồi, nhóc con tìm tới rồi, ta với mẹ ngươi ra ngoài đây, không thì lát nữa nó thấy ngươi lại quấn lấy không chịu đi bây giờ."
Phương Tự Niên nhanh chóng kéo Thư Tinh rời đi, cửa phòng vừa đóng lại, Giang Tri Nguyệt liền bổ nhào vào lòng ông.
Qua cánh cửa phòng, Phương Lê nghe được cuộc đối thoại bên ngoài.
Thư Tinh nói: "Anh con ngủ rồi, con vẫn chưa buồn ngủ à?"
"Không mệt ạ." Giang Tri Nguyệt giòn giã nói: "Ông ngoại ôm, cưỡi ngựa, muốn cưỡi ngựa lớn."
Nghe vậy, Phương Tự Niên vui vẻ nói: "Được, ông ngoại ôm. Cùng ông ngoại bà ngoại đi, chúng ta đi cưỡi ngựa lớn có được không?"
"Dạ được ~"
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Phương Lê không nhịn được mỉm cười.
Bây giờ hai đứa trẻ đã lớn, tính cách của từng đứa cũng dần dần hiện rõ ra.
Anh trai khá trầm ổn, không hiếu động bằng em gái.
Bình thường ngủ dậy đều rất đúng giờ giấc, không giống như cô nhóc này, có lúc buồn ngủ ríu cả mắt lại còn tiếc nuối không chịu ngủ.
Dưỡng da xong, Phương Lê liền chuẩn bị đi ngủ, nhưng tiếc là trong lòng vừa hưng phấn, lại vừa có chút mơ hồ khẩn trương.
Mãi không ngủ được, nàng liền gọi video cho Giang Hành Khiên.
Giang Hành Khiên bắt máy ngay lập tức, Phương Lê nói: "Ngươi cũng chưa ngủ à."
Trong video, Giang Hành Khiên mỉm cười, đáp lại: "Có chút hưng phấn, ngủ không được. Ngươi cũng vậy sao?"
"Ừ."
Hai người cách màn hình điện thoại nhìn nhau cười một tiếng, rồi nói đông nói tây những chuyện phiếm không đầu không cuối. Phương Lê nói chuyện một lúc rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
* "Chúc mừng chúc mừng, vợ chồng các ngươi thật là nuôi được đứa con trai tốt, cuộc sống sau này đều là hưởng phúc."
"Chúc mừng nha, con trai ưu tú như vậy, lại tìm được người con dâu tuyệt vời thế này, lão Giang gia nhà các ngươi đúng là đổi vận rồi."
"Hai đứa kia là cháu trai cháu gái đấy à, trông kháu khỉnh thật, có phúc khí nha, có phúc khí quá."
Nhà họ Giang bên này đến không ít người, Chu Nhã Lan và Giang Hạc hai người cười đến mỏi cả mặt nhưng cũng thật sự rất vui mừng.
Từ lúc Phương Lê và Giang Hành Khiên đính hôn cho đến tiệc trăm ngày của hai đứa nhỏ, đều tổ chức ở Kinh Thị. Lần này mãi mới chờ được đến dịp về quê nhà tổ chức hôn lễ, nên phải cố mời cho bằng hết mọi người.
Nhưng mà bên nhà họ Phương người đến cũng không ít, đều là những nhân vật có máu mặt.
Hiện trường hôn lễ có phần phân chia hai cực rõ ràng, nhưng may mà mọi người đều biết hôm nay là dịp gì, thêm vào đó Giang Hành Khiên bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc, nên cũng không ai nói lời khó nghe với bên nhà họ Giang.
Ai nấy đều tươi cười chào đón nhau, quang cảnh vui vẻ hài hòa.
Lúc này Phương Lê đang ở trong phòng học lớp 10A6 trước kia của họ, phòng học này tạm thời được để trống, dùng làm phòng nghỉ.
Lúc này trong phòng nghỉ, ngoài nhân viên phục vụ ra, còn có Hạ Yên và Địch Na, hai phù dâu.
"Người ta đều nói ngày làm cô dâu là ngày xinh đẹp nhất đời người, lời này quả không sai." Hạ Yên nhìn chằm chằm Phương Lê, cảm thán nói: "Lát nữa Giang tiên sinh nhà ngươi thấy, e là mắt phải nhìn không chớp ấy chứ."
Nghe vậy, Phương Lê đắc ý nhướng mày: "Đẹp mắt chứ, tiền bỏ ra không uổng phí."
"Ừ ừ, đẹp lắm." Hạ Yên gật đầu lia lịa như giã tỏi.
"Lê Lê, chờ lúc ta kết hôn ngươi cũng giúp ta thiết kế một bộ váy cưới nha?" Một bên, Địch Na lên tiếng nói.
Lời này vừa thốt ra, mấy người đều nhìn về phía Địch Na.
Phương Lê hỏi: "Sao thế? Ngươi có manh mối gì rồi à?"
Hạ Yên mím môi cười nói: "Manh mối gì chứ. Ài, ta không thể nói trước với ngươi được à?"
"Được được được, sao lại không được." Phương Lê cười liếc nhìn Hạ Yên và Địch Na, nói tiếp: "Cũng không biết hôm nay hai ngươi có cướp được bó hoa trong tay ta không đây."
Địch Na nói: "Khó lắm. Hai phù rể kia đều có đối tượng, đang nóng lòng kết hôn, chắc chắn sẽ dốc hết sức mà giành."
Phù rể là Trâu Văn và Chu Tiêu.
Trâu Văn và Tống Nguyệt Duyệt tình cảm ổn định, cuối năm ngoái đã ra mắt cha mẹ hai bên.
Chu Tiêu và cô bạn gái nhỏ của hắn tuy thường xuyên cãi nhau rồi chia tay lại tái hợp, nhưng xét mức độ bao dung của Chu Tiêu đối với cô gái ấy, thì đại khái cũng đã có kế hoạch cho tương lai rồi.
Có Hạ Yên và Địch Na ở cùng, chút khẩn trương từ tối qua của Phương Lê cũng dần dần tan đi.
Thời gian cũng sắp đến, Phương Tự Niên từ hiện trường hôn lễ rời ra để đến phòng nghỉ.
"Chú Phương." Hạ Yên và Địch Na cùng gọi, sau đó nói với Phương Lê: "Bọn ta đi trước nhé."
"Ừ, được rồi." Phương Lê nói: "Ba."
Phương Tự Niên mặc một bộ tây trang thẳng thớm, tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nét mặt đầy vẻ từ ái và an ủi.
"Đẹp lắm, xinh đẹp, tiện nghi cho thằng nhóc Tiểu Giang rồi." Phương Tự Niên nói.
Phương Lê có chút xấu hổ, cụp đôi mắt đang tràn đầy ý cười xuống.
"Đi thôi." Phương Tự Niên cong cánh tay phải lên, nói: "Ba đưa con xuất giá."
Trên đường đến địa điểm tổ chức hôn lễ, hai cha con nàng không nói lời nào. Tiếng nhạc lãng mạn từ sân thể dục nơi tổ chức hôn lễ truyền đến mọi ngóc ngách trong sân trường.
Phương Lê khoác tay cha, theo sau là hai đứa bé một trai một gái làm hoa đồng, dưới sự chú mục của người thân và bạn bè, đi tới trước mặt Giang Hành Khiên.
"Ba." Giang Hành Khiên nhìn Phương Tự Niên, gọi.
Nghe vậy, Phương Tự Niên trăm mối cảm xúc ngổn ngang đáp một tiếng, rồi nói:
"Giờ phút này ta tự tay đem bảo bối nữ nhi của ta giao vào tay ngươi, có bao nhiêu người nhìn thế này, ngươi đừng phụ lòng tin tưởng của ta đối với ngươi."
"Ba, ta là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, ba phải luôn để mắt đến ta mới được."
Một câu của Giang Hành Khiên làm Phương Tự Niên bật cười. Hai người đàn ông lớn thì cười, nhưng Phương Lê lại vì lời này mà có chút xúc động buồn thương.
Nhưng không đợi nàng buồn thương được vài giây, trên sân khấu lập tức xảy ra chuyện hài hước.
Phương Tự Niên vừa mới bước đi, phía sau Giang Tri Nguyệt liền bắt đầu kéo ống quần Giang Hành Khiên, giơ hai tay ra nói:
"Ba ba, muốn ôm một cái. Mẹ xinh đẹp, muốn xem, con muốn xem."
Trong phút chốc, dưới sân khấu vang lên tiếng cười ồ. Không đợi Giang Hành Khiên nói gì, Giang Tri Niên đã nhanh hơn một bước kéo Giang Tri Nguyệt ra, nghiêm cái mặt nhỏ nhắn nói:
"Ba mẹ hôm nay kết hôn, không thể ôm chúng ta."
"Tại sao ạ? Kết hôn là gì?"
"Kết hôn là... Ừm... Kết hôn là..."
Vấn đề này dường như làm khó Giang Tri Niên, cậu bé cau mày suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, mày giãn ra, hưng phấn nói:
"Kết hôn chính là sinh em trai nhỏ, em gái nhỏ cho chúng ta!"
"Ha ha ha ha ha..."
Dưới sân khấu lại một tràng cười lớn, thậm chí còn có người phụ họa.
"Đúng, kết hôn chính là sinh em trai em gái cho các con!"
Đông người như vậy, nào biết là ai nói. Nghe thấy thì cũng cười theo, nhưng vì chương trình tiếp theo của buổi lễ, Thư Tịnh Vũ vẫy vẫy tay về phía hai đứa trẻ.
"Đến chỗ cậu nào, cậu ôm." Thư Tịnh Vũ chỉ vào đứa con trai trên đùi Triệu Chiêu Dung rồi nói tiếp: "Còn có em trai nữa này, đến chơi cùng em được không?"
Giang Tri Nguyệt rất dễ dụ, vừa nghe nói có thể chơi, liền lạch bạch đôi chân ngắn ngủn chạy tới, sà vào lòng Thư Tịnh Vũ bắt đầu kéo Thư Hoài Quân chơi cùng.
Về phần Giang Tri Niên thì lắc đầu, lại ngoan ngoãn đứng về vị trí cũ, vỗ vỗ túi áo vét nhỏ của mình nói:
"Cậu ơi, con không chơi, con còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành."
Là vì Giang Tri Niên hiểu chuyện hơn em gái một chút, nên được giao thêm nhiệm vụ quan trọng là đưa nhẫn.
Hôn lễ xem như có thể tiếp tục tiến hành. Giang Tri Niên không phụ sự mong đợi của mọi người, thuận lợi đưa chiếc nhẫn cưới vô giá kia đến tay ba mẹ mình.
Dù sao tuổi còn nhỏ, nhiệm vụ vừa hoàn thành, cậu bé liền không đợi được nữa mà chạy đến chỗ Thư Tịnh Vũ.
Có thể thấy trong lòng cậu bé vẫn rất muốn chơi.
"Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu của mình."
Theo lời người dẫn chương trình vừa dứt, mọi người cũng bắt đầu hò reo.
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
"Ba mẹ mau hôn nhau đi, hôn nhau là có em trai em gái đó."
Giang Tri Niên dùng giọng sữa non nớt hét lên với sân khấu.
Lần này không chỉ khán giả dưới đài cười, mà Phương Lê và Giang Hành Khiên, hai người trong cuộc, cũng không nhịn được cười.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hòa.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, đôi tân nhân ôm nhau và hôn.
...
Năm nay Phương Lê và Giang Hành Khiên 25 tuổi.
Họ yêu thương nhau, sự nghiệp thành công, cha mẹ khỏe mạnh, con cái đủ nếp đủ tẻ.
(Chính văn hoàn)..
"Được được được, ta không nói nữa. Ngươi nhanh làm việc của ngươi đi, làm xong thì sớm nghỉ ngơi một chút."
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi của Giang Tri Nguyệt.
"Ông ngoại! Ông ngoại! Ông ngoại!"
Người thì nhỏ mà giọng thì to, hơi lại rất khỏe.
"Thôi được rồi, nhóc con tìm tới rồi, ta với mẹ ngươi ra ngoài đây, không thì lát nữa nó thấy ngươi lại quấn lấy không chịu đi bây giờ."
Phương Tự Niên nhanh chóng kéo Thư Tinh rời đi, cửa phòng vừa đóng lại, Giang Tri Nguyệt liền bổ nhào vào lòng ông.
Qua cánh cửa phòng, Phương Lê nghe được cuộc đối thoại bên ngoài.
Thư Tinh nói: "Anh con ngủ rồi, con vẫn chưa buồn ngủ à?"
"Không mệt ạ." Giang Tri Nguyệt giòn giã nói: "Ông ngoại ôm, cưỡi ngựa, muốn cưỡi ngựa lớn."
Nghe vậy, Phương Tự Niên vui vẻ nói: "Được, ông ngoại ôm. Cùng ông ngoại bà ngoại đi, chúng ta đi cưỡi ngựa lớn có được không?"
"Dạ được ~"
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Phương Lê không nhịn được mỉm cười.
Bây giờ hai đứa trẻ đã lớn, tính cách của từng đứa cũng dần dần hiện rõ ra.
Anh trai khá trầm ổn, không hiếu động bằng em gái.
Bình thường ngủ dậy đều rất đúng giờ giấc, không giống như cô nhóc này, có lúc buồn ngủ ríu cả mắt lại còn tiếc nuối không chịu ngủ.
Dưỡng da xong, Phương Lê liền chuẩn bị đi ngủ, nhưng tiếc là trong lòng vừa hưng phấn, lại vừa có chút mơ hồ khẩn trương.
Mãi không ngủ được, nàng liền gọi video cho Giang Hành Khiên.
Giang Hành Khiên bắt máy ngay lập tức, Phương Lê nói: "Ngươi cũng chưa ngủ à."
Trong video, Giang Hành Khiên mỉm cười, đáp lại: "Có chút hưng phấn, ngủ không được. Ngươi cũng vậy sao?"
"Ừ."
Hai người cách màn hình điện thoại nhìn nhau cười một tiếng, rồi nói đông nói tây những chuyện phiếm không đầu không cuối. Phương Lê nói chuyện một lúc rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
* "Chúc mừng chúc mừng, vợ chồng các ngươi thật là nuôi được đứa con trai tốt, cuộc sống sau này đều là hưởng phúc."
"Chúc mừng nha, con trai ưu tú như vậy, lại tìm được người con dâu tuyệt vời thế này, lão Giang gia nhà các ngươi đúng là đổi vận rồi."
"Hai đứa kia là cháu trai cháu gái đấy à, trông kháu khỉnh thật, có phúc khí nha, có phúc khí quá."
Nhà họ Giang bên này đến không ít người, Chu Nhã Lan và Giang Hạc hai người cười đến mỏi cả mặt nhưng cũng thật sự rất vui mừng.
Từ lúc Phương Lê và Giang Hành Khiên đính hôn cho đến tiệc trăm ngày của hai đứa nhỏ, đều tổ chức ở Kinh Thị. Lần này mãi mới chờ được đến dịp về quê nhà tổ chức hôn lễ, nên phải cố mời cho bằng hết mọi người.
Nhưng mà bên nhà họ Phương người đến cũng không ít, đều là những nhân vật có máu mặt.
Hiện trường hôn lễ có phần phân chia hai cực rõ ràng, nhưng may mà mọi người đều biết hôm nay là dịp gì, thêm vào đó Giang Hành Khiên bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc, nên cũng không ai nói lời khó nghe với bên nhà họ Giang.
Ai nấy đều tươi cười chào đón nhau, quang cảnh vui vẻ hài hòa.
Lúc này Phương Lê đang ở trong phòng học lớp 10A6 trước kia của họ, phòng học này tạm thời được để trống, dùng làm phòng nghỉ.
Lúc này trong phòng nghỉ, ngoài nhân viên phục vụ ra, còn có Hạ Yên và Địch Na, hai phù dâu.
"Người ta đều nói ngày làm cô dâu là ngày xinh đẹp nhất đời người, lời này quả không sai." Hạ Yên nhìn chằm chằm Phương Lê, cảm thán nói: "Lát nữa Giang tiên sinh nhà ngươi thấy, e là mắt phải nhìn không chớp ấy chứ."
Nghe vậy, Phương Lê đắc ý nhướng mày: "Đẹp mắt chứ, tiền bỏ ra không uổng phí."
"Ừ ừ, đẹp lắm." Hạ Yên gật đầu lia lịa như giã tỏi.
"Lê Lê, chờ lúc ta kết hôn ngươi cũng giúp ta thiết kế một bộ váy cưới nha?" Một bên, Địch Na lên tiếng nói.
Lời này vừa thốt ra, mấy người đều nhìn về phía Địch Na.
Phương Lê hỏi: "Sao thế? Ngươi có manh mối gì rồi à?"
Hạ Yên mím môi cười nói: "Manh mối gì chứ. Ài, ta không thể nói trước với ngươi được à?"
"Được được được, sao lại không được." Phương Lê cười liếc nhìn Hạ Yên và Địch Na, nói tiếp: "Cũng không biết hôm nay hai ngươi có cướp được bó hoa trong tay ta không đây."
Địch Na nói: "Khó lắm. Hai phù rể kia đều có đối tượng, đang nóng lòng kết hôn, chắc chắn sẽ dốc hết sức mà giành."
Phù rể là Trâu Văn và Chu Tiêu.
Trâu Văn và Tống Nguyệt Duyệt tình cảm ổn định, cuối năm ngoái đã ra mắt cha mẹ hai bên.
Chu Tiêu và cô bạn gái nhỏ của hắn tuy thường xuyên cãi nhau rồi chia tay lại tái hợp, nhưng xét mức độ bao dung của Chu Tiêu đối với cô gái ấy, thì đại khái cũng đã có kế hoạch cho tương lai rồi.
Có Hạ Yên và Địch Na ở cùng, chút khẩn trương từ tối qua của Phương Lê cũng dần dần tan đi.
Thời gian cũng sắp đến, Phương Tự Niên từ hiện trường hôn lễ rời ra để đến phòng nghỉ.
"Chú Phương." Hạ Yên và Địch Na cùng gọi, sau đó nói với Phương Lê: "Bọn ta đi trước nhé."
"Ừ, được rồi." Phương Lê nói: "Ba."
Phương Tự Niên mặc một bộ tây trang thẳng thớm, tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nét mặt đầy vẻ từ ái và an ủi.
"Đẹp lắm, xinh đẹp, tiện nghi cho thằng nhóc Tiểu Giang rồi." Phương Tự Niên nói.
Phương Lê có chút xấu hổ, cụp đôi mắt đang tràn đầy ý cười xuống.
"Đi thôi." Phương Tự Niên cong cánh tay phải lên, nói: "Ba đưa con xuất giá."
Trên đường đến địa điểm tổ chức hôn lễ, hai cha con nàng không nói lời nào. Tiếng nhạc lãng mạn từ sân thể dục nơi tổ chức hôn lễ truyền đến mọi ngóc ngách trong sân trường.
Phương Lê khoác tay cha, theo sau là hai đứa bé một trai một gái làm hoa đồng, dưới sự chú mục của người thân và bạn bè, đi tới trước mặt Giang Hành Khiên.
"Ba." Giang Hành Khiên nhìn Phương Tự Niên, gọi.
Nghe vậy, Phương Tự Niên trăm mối cảm xúc ngổn ngang đáp một tiếng, rồi nói:
"Giờ phút này ta tự tay đem bảo bối nữ nhi của ta giao vào tay ngươi, có bao nhiêu người nhìn thế này, ngươi đừng phụ lòng tin tưởng của ta đối với ngươi."
"Ba, ta là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, ba phải luôn để mắt đến ta mới được."
Một câu của Giang Hành Khiên làm Phương Tự Niên bật cười. Hai người đàn ông lớn thì cười, nhưng Phương Lê lại vì lời này mà có chút xúc động buồn thương.
Nhưng không đợi nàng buồn thương được vài giây, trên sân khấu lập tức xảy ra chuyện hài hước.
Phương Tự Niên vừa mới bước đi, phía sau Giang Tri Nguyệt liền bắt đầu kéo ống quần Giang Hành Khiên, giơ hai tay ra nói:
"Ba ba, muốn ôm một cái. Mẹ xinh đẹp, muốn xem, con muốn xem."
Trong phút chốc, dưới sân khấu vang lên tiếng cười ồ. Không đợi Giang Hành Khiên nói gì, Giang Tri Niên đã nhanh hơn một bước kéo Giang Tri Nguyệt ra, nghiêm cái mặt nhỏ nhắn nói:
"Ba mẹ hôm nay kết hôn, không thể ôm chúng ta."
"Tại sao ạ? Kết hôn là gì?"
"Kết hôn là... Ừm... Kết hôn là..."
Vấn đề này dường như làm khó Giang Tri Niên, cậu bé cau mày suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, mày giãn ra, hưng phấn nói:
"Kết hôn chính là sinh em trai nhỏ, em gái nhỏ cho chúng ta!"
"Ha ha ha ha ha..."
Dưới sân khấu lại một tràng cười lớn, thậm chí còn có người phụ họa.
"Đúng, kết hôn chính là sinh em trai em gái cho các con!"
Đông người như vậy, nào biết là ai nói. Nghe thấy thì cũng cười theo, nhưng vì chương trình tiếp theo của buổi lễ, Thư Tịnh Vũ vẫy vẫy tay về phía hai đứa trẻ.
"Đến chỗ cậu nào, cậu ôm." Thư Tịnh Vũ chỉ vào đứa con trai trên đùi Triệu Chiêu Dung rồi nói tiếp: "Còn có em trai nữa này, đến chơi cùng em được không?"
Giang Tri Nguyệt rất dễ dụ, vừa nghe nói có thể chơi, liền lạch bạch đôi chân ngắn ngủn chạy tới, sà vào lòng Thư Tịnh Vũ bắt đầu kéo Thư Hoài Quân chơi cùng.
Về phần Giang Tri Niên thì lắc đầu, lại ngoan ngoãn đứng về vị trí cũ, vỗ vỗ túi áo vét nhỏ của mình nói:
"Cậu ơi, con không chơi, con còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành."
Là vì Giang Tri Niên hiểu chuyện hơn em gái một chút, nên được giao thêm nhiệm vụ quan trọng là đưa nhẫn.
Hôn lễ xem như có thể tiếp tục tiến hành. Giang Tri Niên không phụ sự mong đợi của mọi người, thuận lợi đưa chiếc nhẫn cưới vô giá kia đến tay ba mẹ mình.
Dù sao tuổi còn nhỏ, nhiệm vụ vừa hoàn thành, cậu bé liền không đợi được nữa mà chạy đến chỗ Thư Tịnh Vũ.
Có thể thấy trong lòng cậu bé vẫn rất muốn chơi.
"Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu của mình."
Theo lời người dẫn chương trình vừa dứt, mọi người cũng bắt đầu hò reo.
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
"Ba mẹ mau hôn nhau đi, hôn nhau là có em trai em gái đó."
Giang Tri Niên dùng giọng sữa non nớt hét lên với sân khấu.
Lần này không chỉ khán giả dưới đài cười, mà Phương Lê và Giang Hành Khiên, hai người trong cuộc, cũng không nhịn được cười.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hòa.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, đôi tân nhân ôm nhau và hôn.
...
Năm nay Phương Lê và Giang Hành Khiên 25 tuổi.
Họ yêu thương nhau, sự nghiệp thành công, cha mẹ khỏe mạnh, con cái đủ nếp đủ tẻ.
(Chính văn hoàn)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận