Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 45: 666 (length: 7956)

Gửi xong, Phương Lê nhanh chóng thoát khỏi khung tin nhắn.
Mặc dù nàng đã cài đặt chế độ không làm phiền cho tin nhắn, nhưng nhìn thấy con số thông báo màu đỏ đang nhanh chóng tăng lên...
Đám người này mắng chửi thật là tục.
Phương Lê không thèm để ý, cười tủm tỉm gửi bức ảnh kia cho Giang Hành Khiên.
【 Năm mới vui vẻ, đêm nay ngươi có đón giao thừa không? Ba mẹ mua rất nhiều pháo hoa, nếu ngươi cũng đón giao thừa thì đến lúc đó ta gọi video cho ngươi, cùng xem nhé. 】 Phương Lê nhìn chằm chằm di động một lát, không thấy Giang Hành Khiên trả lời tin nhắn, đang định khóa màn hình thì di động kêu "đing" một tiếng.
【 Năm mới vui vẻ. 】 【 Được. 】 【 Rất phong phú, trông có vẻ ngon lắm, cứ từ từ ăn, cũng phải ăn nhiều một chút nhé. 】 Giang Hành Khiên trả lời liền ba tin, Phương Lê cười cong cả mắt.
"Đừng cười nữa, rửa tay ăn cơm."
Thư Tịnh Vũ đang bưng thức ăn, liếc nhìn nàng rồi hô lên.
"Tới đây."
【 Anh trai gọi ta đi ăn cơm trước nhé. 】 【 Được; nhớ ăn nhiều một chút. 】 Bữa cơm tất niên này của nhà họ Thư có thể nói là cực kỳ phong phú.
Trên trời có chim bay, dưới đất có thú chạy, trong nước có cá bơi.
Kiểu Trung Quốc có, kiểu phương Tây cũng có.
Đủ cả, không thiếu thứ gì.
"Vẫn là ăn Tết cùng cô cô dượng là tuyệt nhất." Thư Tịnh Vũ cảm thán nói.
Thư Lãng nói: "Thằng nhóc con, ý ngươi là ăn Tết với bọn ta và bà nội thì làm ngươi thiệt thòi, khiến ngươi tủi thân hả?"
"Ba, con đâu có ý đó, đừng có chụp mũ cho con."
"Được rồi, được rồi, đang ăn cơm tất niên mà, con nói Tiểu Vũ làm gì." Thư lão gia tử nói: "Với lại, chúng ta ăn Tết cùng nhau đúng là không phong phú bằng lúc có Tinh Tinh bọn họ thật."
Thư Tinh cười nói: "Xem ra bình thường ba cũng làm Tiểu Vũ tủi thân không ít đâu."
Thư Tịnh Vũ thấy mọi người đều nói giúp mình, càng thêm tự tin, lén liếc nhìn Thư Lãng rồi hừ nhẹ một tiếng.
Bộ dạng kia, vô cùng đắc ý khỏi phải bàn, chọc cho mọi người đều không nhịn được cười.
Đây chẳng qua chỉ là nói đùa.
Thư Lãng và Chu Mân đều là người làm trong cơ quan nhà nước, cho dù trong nhà có điều kiện, chắc chắn cũng không thể quá mức xa hoa lãng phí.
Có Thư Tinh và Phương Tự Niên ở đây thì lại khác, cho dù có muốn mượn cớ bắt lỗi hai vợ chồng họ cũng không bắt được.
Bữa cơm tất niên đúng là ăn rất lâu, thêm việc Phương Tự Niên và Thư Lãng cùng uống rượu với Thư lão gia tử, bữa cơm cứ chậm rãi kéo dài đến sát tối mới hoàn toàn kết thúc.
Thấy trời đã tối, Phương Lê kéo Thư Tịnh Vũ ra ngoài sân, bảo Thư Tịnh Vũ chụp ảnh cho nàng.
"Có rất nhiều pháo hoa nhỏ, anh trai giúp em chụp vài tấm ảnh đi."
"Anh không biết chụp ảnh đâu, lát nữa chụp xấu em lại trách anh, không chụp."
Phương Lê kéo Thư Tịnh Vũ đang định xoay người bỏ đi lại.
"Điện thoại còn muốn hay không?"
Nghe vậy, mắt Thư Tịnh Vũ tức khắc sáng lên.
"Thật sự mua điện thoại mới cho ta hả? Đâu rồi?"
"Sáng mai đưa cho ngươi. Ngươi chụp hay không chụp?"
"Chụp chụp chụp, nhưng nói trước nhé, ta chụp không đẹp đâu, chỉ có thể chụp nhiều cho ngươi thôi, ngươi tự mình từ từ chọn."
Không có chất lượng thì lấy số lượng cũng được, trong một trăm tấm chọn ra một tấm chắc là được chứ.
Phương Lê gật gật đầu, lấy một hộp pháo hoa bằng giấy ra đốt.
Vì chiếc điện thoại mới, Thư Tịnh Vũ toàn tâm toàn ý nhập cuộc, lia lịa bấm máy chụp một tràng.
Ờm...
Sau đó Phương Lê xem ảnh chụp rồi rơi vào trầm tư, chọn ra mấy tấm có thể P (chỉnh sửa) được rồi bắt đầu sửa ảnh.
Chuẩn bị xong để canh đúng 12 giờ đêm đăng lên phần mềm mạng xã hội chúc Tết bạn bè trên mạng.
Chương trình Gala cuối năm trên TV vừa kết thúc cũng là lúc sắp đến 12 giờ đêm.
Thư Tịnh Vũ hưng phấn chạy ra trước, bày sẵn pháo hoa rồi hô vào trong nhà:
"Ba! Dượng! Bày xong rồi! Lát nữa ba chúng ta cùng châm lửa nhé!"
Bên này tuy là khu đô thị mới, nhưng xét cho cùng vẫn chưa hoàn toàn phát triển, cũng xem như ngoại ô.
Việc quản lý đốt pháo hoa không nghiêm ngặt bằng trong thành phố, nhà họ Thư có thể yên tâm mà đốt.
Cả nhà cùng đi ra sân chờ đến 12 giờ đêm.
Phương Lê nói: "Mẹ, khoảng sân này hơi nhỏ, đứng gần như vậy liệu có bị bắn vào người không. Con nghĩ con về phòng xem thôi, đợi anh họ, ba và cậu bọn họ đốt xong thì con ngủ luôn, buồn ngủ quá rồi."
Thư Tinh nhớ tới vườn hoa nhà mình ở Kinh Thị, thầm nghĩ nơi này đúng là nhỏ thật, lại thấy Phương Lê mệt mỏi, tinh thần không được tốt lắm, liền đồng ý.
"Được, vậy con về phòng xem đi."
"Vâng, được ạ."
Trở về phòng, Phương Lê lập tức gọi video cho Giang Hành Khiên, bên kia bắt máy ngay lập tức.
Xem ra cũng đang đợi điện thoại của nàng.
"Sắp rồi!" Phương Lê nói.
Nàng đứng trên ban công, hướng camera về phía bầu trời đêm.
Giang Hành Khiên nhìn màn hình video đen như mực, cười nói: "Được, ta đang nhìn đây."
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng 'Vút —— Ầm!' Pháo hoa nở rộ, chiếu sáng bầu trời đêm.
Đoàng đoàng đoàng!
Lại thêm mấy tiếng nữa.
Phương Tự Niên chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, với tính cách của Thư Tịnh Vũ, đêm nay dù không đốt hết sạch thì cũng phải hết hơn phân nửa.
Bầu trời trên đỉnh đầu được chiếu sáng bởi pháo hoa đủ màu sắc, giống như một bức tranh vẽ trên nền vải đen mỹ lệ tuyệt vời.
"Giang Hành Khiên, ngươi thấy có đẹp không?"
"Đẹp lắm."
Nghe giọng nói, Giang Hành Khiên liền biết Phương Lê lúc này đang cười vui vẻ đến mức nào.
Pháo hoa rất đẹp, nhưng thật ra hắn càng muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Phương Lê hơn.
Hắn ngại ngùng không dám nói ra, chỉ có thể nhìn pháo hoa trong điện thoại mà tưởng tượng.
Còn Phương Lê thì đã sớm không nhìn pháo hoa nữa rồi. Nàng nhìn Giang Hành Khiên trong video, mặt mày tươi cười rạng rỡ như hoa.
Thật tốt quá, nàng và Giang Hành Khiên đã cùng nhau đón năm mới.
...
Sau Giao thừa chính là những ngày đi thăm hỏi chúc Tết người thân.
Có điều, việc chúc Tết của nhà họ Thư thường là người khác đến nhà, bọn họ không cần phải ra ngoài.
Trong đó có họ hàng thân thích, cũng có cấp dưới, đồng nghiệp và bạn bè của Thư Lãng, Chu Mân.
Quan hệ bạn bè người quen của Phương Tự Niên và Thư Tinh tuy đều ở Kinh Thị, nhưng họ cũng không hề nhàn rỗi, điện thoại và tin nhắn chúc Tết nối đuôi nhau không ngớt.
Phương Lê cũng rất bận rộn.
Trước tiên là lên nền tảng mạng xã hội chúc Tết bạn bè trên mạng, thuận tiện phát một hồng bao lớn, thể hiện một chút sự xa hoa của đại tiểu thư nhà họ Phương.
Rồi lại phải trả lời tin nhắn Wechat (VX).
Hôm nay nàng dậy trễ, lúc xem điện thoại thì Ôn Niệm Tưởng và các bạn đã chúc Tết nhau trong nhóm chat, còn phát mấy bao lì xì rồi.
Chỉ còn sót lại phần của nàng chưa nhận.
Phương Lê lần lượt nhận hết, nhận xong liền phát cho Ôn Niệm Tưởng và các bạn một bao lì xì 8888.
Trong nhóm tính cả nàng là năm người, chính Phương Lê chỉ nhận được hơn năm trăm.
Đặng Dao: 【 A a a a a a! Đại tiểu thư vạn tuế! 】 Triệu Đình Đình: 【 Ngọa Tào! Ta giật được 2200, cái này phát bao nhiêu vậy?! 】 Ôn Niệm Tưởng: 【 Triệu Đình Đình ngươi không phải người, ngươi vừa rồi chỉ phát 66, giờ lại giật được 2200! Lương tâm của ngươi không cắn rứt sao? 】 Triệu Đình Đình: 【 Đặng Dao giật được 3000 kìa, sao ngươi không nói? 】 Đặng Dao: 【 đắc_ý.jpg 】 Phương Lê mở bao lì xì ra xem, Ôn Niệm Tưởng giật được một ngàn mốt, còn lại hơn hai ngàn điểm đều là của La Quyên Tử.
La Quyên Tử không giật bao lì xì cũng không thấy lên tiếng nói chuyện, Phương Lê hỏi một câu, Ôn Niệm Tưởng nói La Quyên Tử đang ở quê nhà, có lẽ tín hiệu không tốt lắm.
Vì một bao lì xì mà nhóm chat trở nên sôi nổi hẳn lên.
Vậy mà ở chỗ Giang Hành Khiên, hắn cứ nhìn chằm chằm di động, mắt không hề chớp lấy một cái.
Giang Diệp đếm tiền xong cất vào túi, lại gần nói: "Anh, người ta vẫn chưa nhận bao lì xì của anh à?"
Giang Hành Khiên không thèm để ý đến Giang Diệp, đến liếc mắt một cái cũng lười.
Giang Diệp lại nói: "Còn bảo không phải bạn gái, bạn học bình thường mà anh lại tìm em đổi hết tiền mừng tuổi thành tiền Wechat (VX) rồi gửi cho nàng à?"
Giang Hành Khiên hôm nay tổng cộng được 600 tiền mừng tuổi.
Ông nội Giang cho 200, ba mẹ hắn cùng chú Hai thím Hai mỗi người 100.
Chính hắn bỏ thêm 66, gom thành 666 rồi gửi cho Phương Lê.
Hy vọng nàng cả năm nay mọi việc đều thuận lợi như ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận