Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 142: Đại tiểu thư giá lâm (length: 7961)

Lúc này trời còn sớm, nhưng hai cuộc điện thoại gọi tới khiến Phương Lê đã không còn tâm trạng vẽ vời, liền thu dọn một chút rồi lái xe ra ngoài.
Trên đường, nàng mua một ít đồ ăn thức uống mang đến cho Giang Hành Khiên.
Thời gian trôi qua lâu như vậy mà lại nhắc đến người tên Triệu Đình Đình này, nàng vẫn cực kỳ tức giận.
Lúc này gặp Giang Hành Khiên một lần, nói với hắn vài câu, tâm trạng của nàng có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng lúc đến phòng nghiên cứu thì bọn họ đều rất bận, ai nấy đều cắm cúi nghiêm túc làm việc của mình.
Phương Lê đứng ngoài cửa sổ nhìn một lát, cuối cùng vẫn không lên tiếng làm phiền Giang Hành Khiên và những người khác.
Nàng chia đồ thành hai phần đặt ở cửa, sau đó nhắn tin cho Giang Hành Khiên.
【 Ta mua đồ cho ngươi đặt ở cửa phòng nghiên cứu, bên trái là cho các ngươi ăn cùng nhau, bên phải ngươi mang về ký túc xá. Cố lên nhé thân yêu (°‵′) 】 Sau khi rời trường học, Phương Lê liền lái xe đến Quang Vũ truyền thông, trên đường gọi một cuộc điện thoại cho bên công ty.
"Alo, ta là Phương Lê."
Đối phương rõ ràng không phản ứng kịp, sững sờ vài giây mới vội vàng hấp tấp mở miệng.
"Phương, Phương tiểu thư, à không; xin lỗi Phương tổng. Cái kia, Phương tổng ngài gọi điện thoại đến là..."
Nghe vậy Phương Lê nhớ lại một chút, người đang quản lý Quang Vũ truyền thông hiện tại hình như họ Vương, là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
"Vương tổng giám có ở công ty không?"
"Có ạ. Phương tổng ngài tìm Vương tổng giám phải không ạ, ngài chờ chút, tôi chuyển điện thoại cho Vương tổng giám."
"Không cần phiền phức, ngươi giúp ta nói với Vương tổng giám một tiếng, ta lát nữa sẽ đến công ty, bảo bà ấy sắp xếp lại tài liệu của các nghệ sĩ hiện tại trực thuộc công ty, ta muốn xem."
"A vâng; dạ, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây. Ngài còn có việc gì khác muốn căn dặn không ạ?"
"Không có, cảm ơn."
"Không có gì ạ." Giọng nói của tiểu cô nương ở quầy lễ tân có vẻ e dè.
Phương Lê cúp máy, chiếc xe gầm lên một tiếng trầm thấp rồi tăng tốc chạy về phía Quang Vũ truyền thông.
Bên Quang Vũ truyền thông sau khi biết Phương Lê sắp tới, quả thực như lâm đại địch, tất cả mọi người đều mang tâm trạng thấp thỏm, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa công ty.
Phải biết rằng tuy Phương thị đã thu mua Quang Vũ truyền thông, nhưng từ đầu đến cuối đều là những nhân viên quản lý khác của Phương thị đến xử lý công việc thu mua, còn ông chủ họ Phương chính thức thì chưa một lần lộ diện.
Giờ thì hay rồi, đại tiểu thư giá lâm, đánh cho bọn họ một đòn trở tay không kịp.
Một tiếng sau, Phương Lê bước vào cửa lớn của Quang Vũ truyền thông.
Chiếc sơ mi trắng rộng rãi thoải mái phối cùng quần bò ống rộng dài quét đất, mũ lưỡi trai màu đen và túi vải, cả người trông tùy hứng lại có chút lười biếng.
Phương Lê đi vào văn phòng tổng giám đốc dưới ánh mắt chú ý của mọi người.
"Vị đại tiểu thư này của chúng ta ăn mặc cũng bình dân ghê, nhưng mà trông vẫn đẹp thật đấy." Tiểu cô nương ở quầy lễ tân vừa nghe điện thoại nói.
Những người khác nghe vậy liền nhìn tiểu cô nương với ánh mắt không thể tin nổi.
Một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng nói ra: "Tôi nói này Tiểu Trương, lúc rảnh rỗi cô cũng nên tìm hiểu về hàng hiệu đi, cả người cô ấy từ trên xuống dưới, rẻ nhất chắc cũng chỉ có cái mũ kia thôi, từng này tiền đấy."
"Cái gì!" Tiểu cô nương ở quầy lễ tân kinh ngạc kêu lên, sau đó lập tức che miệng nói nhỏ: "Thật hay giả vậy? Một cái mũ mà giá bốn chữ số sao? Tôi thấy nó cũng chẳng khác gì cái mũ tôi mua trên mạng có chín tệ chín cả."
"Chín tệ chín? Ngươi thật sự dám nói. Nỗi khổ lớn nhất mà đại tiểu thư từng nếm trải trong đời này chắc chính là ly cà phê Americano trong tay cô ấy thôi."
"Tụ tập lại tán gẫu gì đấy, không đi làm việc à?"
Vương tổng giám đột nhiên từ trong văn phòng đi ra, mọi người lập tức tản ra như chim vỡ tổ, nhanh chóng trở lại vị trí làm việc của mình.
"Tiểu Trương, lại đây một chút." Vương tổng giám gọi.
"A vâng, đến đây."
Tiểu Trương chạy tới, Vương tổng giám hạ giọng nói: "Cô ra ngoài mua cà phê bánh ngọt về cho mọi người, hết bao nhiêu tiền thì gửi mã thanh toán qua đây, Phương tổng mời."
Mắt Tiểu Trương sáng lên: "Thật ạ?"
Vương tổng giám cười nói: "Ta đã nói vậy rồi lẽ nào còn giả được sao, mau đi đi."
"Vâng vâng, tôi đi ngay."
Tiểu Trương vui vẻ chạy đi, những người khác thấy Vương tổng giám vừa vào trong liền vội vàng gọi Tiểu Trương lại.
"Này Tiểu Trương, Vương tổng giám nói gì với cô thế, trông cô vui vậy." Có người hỏi.
Tiểu Trương nói: "Tổng giám đốc bảo tôi đi mua cà phê bánh ngọt cho mọi người, Phương tổng mời đấy. Đợi tôi về rồi nói tiếp nhé, đi đây."
Phương Lê không biết sự náo nhiệt bên ngoài, nàng ngồi trên ghế làm việc của Vương tổng giám, lật xem từng trang tài liệu về nghệ sĩ của công ty.
Thỉnh thoảng nàng sẽ hỏi vài câu, Vương tổng giám chỉ biết thành thật trả lời.
Về phần tại sao nàng đột nhiên đến đây, Vương tổng giám một lời cũng không hỏi.
Nghệ sĩ trực thuộc Quang Vũ truyền thông không nhiều, chưa đến hai mươi người, hơn nữa nếu không phải là người ít tên tuổi thì cũng là nghệ sĩ mới ký hợp đồng.
Phương Lê kiên nhẫn xem hết toàn bộ, nhưng không chọn được ai cả.
Nàng cần sắp xếp cho Đỗ Nhạc Hồng một nghệ sĩ có trọng lượng.
"Ngoài những nghệ sĩ của công ty chúng ta, chỗ bà có tài liệu về người khác không?" Phương Lê nói: "Muốn người đang nổi tiếng, hoặc là loại đang rất cần củng cố vị trí trong giới giải trí ấy."
Vương tổng giám nghĩ ngợi rồi nói: "Có vài người đủ tiêu chuẩn, ở trong máy tính, tôi mở ra cho ngài xem."
"Ừ."
Trong số vài người này, Phương Lê cuối cùng cũng để mắt đến một nam diễn viên trẻ tuổi.
Sau khi nàng cùng Vương tổng giám tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại của nam diễn viên kia, Tiểu Trương mang cà phê và bánh ngọt đã đặt về tới, mọi người ăn xong cà phê bánh ngọt, Phương Lê lại mời người của công ty ăn bữa cơm trưa.
Những viên đạn bọc đường liên tiếp bắn ra, người của Quang Vũ truyền thông đối với vị bà chủ nhỏ tuổi Phương Lê này càng thêm yêu thích.
Phương Lê đối ngoại luôn giữ thái độ lễ phép nhất quán, mỉm cười với mọi người, hỏi gì đáp nấy.
Chỉ trong hai ba tiếng tiếp xúc ngắn ngủi, Phương Lê đã tạo dựng được hình ảnh tốt đẹp là một người hào phóng, lễ độ, thân thiện và phóng khoáng.
...
Hơn nửa ngày trôi qua, Đỗ Nhạc Hồng cuối cùng cũng tới.
Biết nàng và Đỗ Nhạc Hồng có chuyện muốn nói, Vương tổng giám liền nhường lại văn phòng của mình cho Phương Lê sử dụng.
"Vất vả ngươi rồi, Hồng tỷ. Đây là ta đặc biệt mua cho ngươi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Đỗ Nhạc Hồng liếc nhìn đồ ăn, cười nói: "Cảm ơn Phương tổng."
Ngoài miệng nói cảm ơn, cũng dịch chuyển túi đồ ra trước mặt, nhưng không hề mở ra để vừa ăn vừa nói chuyện với Phương Lê thật.
Phải nói rằng dù Đỗ Nhạc Hồng có thật sự mở ra ăn, Phương Lê cũng sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng phản ứng hiện tại của Đỗ Nhạc Hồng quả thực khiến nàng phải nhìn Đỗ Nhạc Hồng bằng con mắt khác.
"Triệu Đình Đình đâu rồi?"
"Ta tạm thời sắp xếp cho cô ấy ở nhà ta, dự định ngày mai đưa nàng đến ký túc xá của công ty."
Nghe vậy Phương Lê gật gật đầu, xoay chiếc laptop trước mặt lại, đẩy đến trước mặt Đỗ Nhạc Hồng.
"Người này ngươi có biết không?"
Đỗ Nhạc Hồng liếc nhìn, gật đầu.
"Biết, bộ phim của hắn phát sóng đầu năm nay bùng nổ, trực tiếp từ hạng mười tám không ai biết tên nhảy lên hàng hai. Đáng tiếc trước đó chìm nghỉm quá lâu, đột nhiên vụt sáng, công ty dù có tài nguyên cũng không thể nói điều động là điều động ngay được. Nếu như sau đó tài nguyên theo kịp, trở thành nghệ sĩ lưu lượng hàng đầu không thành vấn đề. Hiện tại tài nguyên của hắn đang ở giai đoạn chuyển tiếp, rất đáng tiếc."
Nghe Đỗ Nhạc Hồng nói, Phương Lê rất kinh ngạc và hài lòng.
Nàng chẳng qua chỉ hỏi một câu, Đỗ Nhạc Hồng đã phân tích người đó rất thấu đáo.
Phương Lê mỉm cười, trong ánh mắt mang theo sự sắc bén của người ở địa vị cao.
"Ta định đưa người này cho ngươi dẫn dắt, thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận