Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 77: Với ai đến qua loại địa phương này (length: 7827)

Lần này trở về, thái độ của Phương lão gia tử đối với nàng có chút kỳ quái, rõ ràng không biết nói gì với nàng, nhưng vẫn luôn chủ động bắt chuyện.
Phương Lê nhìn ra, lão nhân gia rõ ràng đang cố gắng tìm đề tài.
Phương lão gia tử mặc dù không thân cận với nàng, nhưng từ nhỏ cũng chưa từng bạc đãi nàng.
Giữa hai ông cháu không có oán hận gì linh tinh.
Phương Lê nhìn ra ý đồ của Phương lão gia tử, cũng chủ động nói về chuyện của mình ở trường.
Do tính cách của Phương lão gia tử, nên dù là nói chuyện phiếm cũng có cảm giác nghiêm túc như đang làm việc công.
Hai người một hỏi một đáp, cứ khô khan như vậy mà cũng nói chuyện được cả buổi sáng, Phương Lê không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lúc ăn cơm trưa, nàng thỉnh thoảng lại cười một tiếng, đúng lúc này Phương lão gia tử đột nhiên mở miệng, nói một câu khiến Phương Lê lập tức lạnh mặt.
Hắn nói: "Ôn gia không tệ, nếu ngươi và tiểu tử nhà Ôn gia có thể thành đôi, đối với Phương thị, đối với ba ngươi, đều là trăm lợi mà không có một hại."
Phương Lê tắt hẳn nụ cười, "cạch" một tiếng đặt bát đũa xuống, lạnh lùng nói:
"Gia gia, cha ta chưa từng nói muốn ta liên hôn, ta cũng không muốn liên hôn."
Phương lão gia tử nhàn nhạt liếc nhìn Phương Lê.
"Không ai muốn ngươi liên hôn, là bảo ngươi tiếp xúc nhiều với người ta, tình cảm bồi dưỡng một chút là có.
Phương Lê, ngươi có thể chướng mắt Ôn gia, nhưng đừng nghĩ đến chuyện tìm người đàn ông có gia thế bình thường.
Chuyện Hạ gia ngươi không biết sao? Sang năm ngươi đã mười tám, không còn nhỏ nữa, nói trước cho ngươi biết, trong lòng tự mình liệu mà tính."
"Ngài đây là thành kiến."
Phương lão gia tử khoát tay, hiển nhiên không muốn tranh luận thêm với Phương Lê về đề tài này.
"Ngươi cảm thấy ta thế nào cũng được, tóm lại lời ta đã nói ở đây, quay về ta cũng sẽ nhắc nhở cha mẹ ngươi một câu."
Phương Lê nhìn bóng lưng rời đi của Phương lão gia tử, bực bội dựa người ra sau một chút, bực mình một lát rồi xem giờ, sau đó một mình rời khỏi nhà cũ.
Lúc này đã giữa trưa, Phương Lê nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Giang Hành Khiên.
"Alo."
"Ngươi đang ở đâu?"
"Vừa thi xong một lát, đang chuẩn bị đi ăn chút gì đó, ngươi..."
Không đợi Giang Hành Khiên nói xong, Phương Lê liền ngắt lời hắn.
"Gửi định vị cho ta đi, ta tới tìm ngươi."
Giang Hành Khiên liếc nhìn cha mẹ bên cạnh, lời từ chối đến bên miệng lại thôi.
Bởi vì hắn hiểu rằng, tâm trạng Phương Lê hiện tại thật sự không tốt.
"Được."
"Ừm, vậy ta cúp máy đây."
Phương Lê cúp điện thoại, nhận được định vị Giang Hành Khiên gửi tới liền bảo tài xế lái xe đến đó.
Bên này Giang Hành Khiên cũng không định giấu giếm, chủ yếu là không có cách nào giấu, cũng không thể vì Phương Lê mà đuổi cha mẹ đi.
"Ba, mẹ, con... Lát nữa có một bạn học muốn qua đây."
Hai vợ chồng dừng bước, Giang Hạc hỏi: "Con có bạn học ở Kinh Thị à."
"A! Nhớ ra rồi!" Chu Nhã Lan cười nói: "Là tiểu cô nương tên Phương Lê phải không, nàng là người Kinh Thị, hiện tại đang nghỉ nên chắc chắn đã về rồi."
Giang Hành Khiên cười cười: "Là nàng ạ. Nàng biết con thi xong, nên muốn qua xem sao."
Hai vợ chồng biết tâm tư của con trai mình đối với cô nương nhà người ta, cũng không định tiếp tục giả vờ không biết nữa, tính cách con mình thế nào họ đều rõ.
Hắn biết nặng nhẹ.
Giang Hạc nói: "Nhân tiện ba nhắc con một câu, hai đứa còn nhỏ, phải lấy việc học làm trọng."
"Vâng, con biết rồi, ba yên tâm, con sẽ không lơ là việc học đâu."
Giang Hành Khiên bây giờ nhiều lần thi đứng đầu lớp, cuối kỳ có thể nhận được học bổng, các loại thi đua cũng đều đạt thành tích không tệ.
Hai vợ chồng rất yên tâm về Giang Hành Khiên.
Cả nhà tìm một quán ăn gần đó, buổi trưa ăn tạm chút gì, đợi đến tối cả nhà lại đi ăn món ngon.
Nhà cũ của Phương thị cách chỗ họ ăn cơm khá xa, ba người nhà họ ăn cơm xong rồi mà Phương Lê vẫn chưa tới.
"Thành phố lớn quá cũng không tốt, nói không chừng trên đường còn bị kẹt xe." Giang Hạc nói: "Vậy thế này đi, ba và mẹ con về trước, đám trẻ các con chơi với nhau, ba mẹ ở lại cũng không tiện."
"Vâng."
"Đừng chơi khuya quá nhé." Chu Nhã Lan dặn dò.
"Vâng, con biết rồi."
"Giang Hành Khiên."
Phương Lê từ xa chạy tới, Giang Hành Khiên đứng bên đường nhìn về phía có tiếng gọi.
Giây tiếp theo, Phương Lê liền lao thẳng vào lòng Giang Hành Khiên. Giang Hành Khiên sợ nàng ngã, đưa tay đỡ lấy, rồi lập tức lùi về sau để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Không sao đâu, ở đây không ai nhận ra chúng ta đâu, hơn nữa Kinh Thị lớn thế này, không dễ gặp người quen vậy đâu."
Nói rồi Phương Lê mặc kệ, kéo áo khoác ngoài của Giang Hành Khiên ra rồi chui vào.
Một luồng hơi ấm lập tức bao bọc lấy nàng.
Giang Hành Khiên theo bản năng nhìn quanh hai bên, xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, chỉ thỉnh thoảng có người qua đường liếc nhìn họ một cái.
"Không phải nói đi ăn cơm sao? Ăn xong rồi hay là đang đợi ta đó?" Phương Lê ngẩng đầu hỏi.
"Đã ăn cùng ba mẹ ta rồi."
"Ba mẹ ngươi?!" Phương Lê "vèo" một cái đẩy Giang Hành Khiên ra, nhìn quanh rồi hỏi: "Thúc thúc a di đâu rồi?"
Giang Hành Khiên khẽ bật cười, nói: "Lúc về khách sạn ta đã nói với họ là ngươi muốn qua đây tìm ta chơi, họ ăn cơm xong là đi rồi."
"Sao trong điện thoại ngươi không nói là có ba mẹ ngươi ở đây hả, thật là."
Giang Hành Khiên há miệng định giải thích, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân với đôi môi trễ xuống của Phương Lê, hắn nắm tay nàng đút vào túi áo mình, cười nói:
"Là lỗi của ta, trách ta. Chúng ta... bây giờ đi đâu đây?"
Hai người đi lang thang không mục đích trên đường, Phương Lê nghẹn một bụng lời muốn thổ tào với Giang Hành Khiên, nhưng trời lạnh thế này, cũng không thể cứ lang thang mãi bên ngoài như vậy.
Người không lạnh thì miệng cũng cóng lại.
Phương Lê nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi xem phim nhé?"
"Được, vậy chúng ta đi xem phim."
Giang Hành Khiên không quen thuộc Kinh Thị, Phương Lê dẫn hắn đi đâu thì hắn đi đó.
Hai người bắt taxi đến một rạp chiếu phim tư nhân. Giang Hành Khiên từng đến rạp chiếu phim tư nhân một lần vào năm tốt nghiệp cấp hai, một nhóm bạn hẹn đi cùng.
"Cũng lớn ghê, người cũng đông nữa. Ngươi từng đến nơi thế này chưa? Ta lần đầu tiên tới, lát nữa sẽ không làm mất mặt chứ?"
Phương Lê vừa nói vừa nhìn đông ngó tây, vẻ mặt tràn đầy tò mò với nơi này.
"Ngươi chưa từng đến rạp chiếu phim tư nhân xem phim sao?"
Phương Lê lắc đầu nói: "Chưa, trong nhà có phòng chiếu phim, nếu muốn xem thì thường hẹn bạn bè đến nhà xem, hoặc là đến thẳng buổi ra mắt xem suất chiếu đầu tiên."
Giang Hành Khiên: "..."
Được rồi, là trình độ của hắn quá thấp, không hiểu rõ lắm về cuộc sống của đại tiểu thư.
Xem ra việc chọn rạp chiếu phim tư nhân, vẫn là để chiều theo mức chi tiêu thấp của hắn.
"Thôi nào, ngươi nói đi." Phương Lê ở trong túi áo véo tay Giang Hành Khiên, nhỏ giọng nói.
Giang Hành Khiên không rõ hôm nay có phải mình đã tự 'photoshop' Phương Lê trong mắt mình không, tóm lại hắn cảm thấy Phương Lê lúc này đáng yêu chết đi được.
"Được ~ ta nói."
Phương Lê nhìn Giang Hành Khiên quen thuộc trao đổi với nhân viên, trong lòng lại có chút không vui.
Đợi đến khi vào phòng, phim bắt đầu chiếu, chỉ còn lại hai người, Phương Lê khoanh tay, vẻ mặt không vui hỏi:
"Trước đây ngươi từng đến nơi này với ai?"
"Hồi tốt nghiệp cấp hai, đi cùng bạn học cùng lớp, cả một đám người, chỉ một lần đó thôi."
"Thật không?"
"Thật."
Nghe vậy, khoé miệng Phương Lê chậm rãi nhếch lên, nàng ngồi sát lại bên Giang Hành Khiên, kéo cánh tay hắn ôm thật chặt.
"Được rồi, xem phim thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận