Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 108: Lời nói này không liền nói trở về ta cần tiền nha (length: 7727)

"Việc tốt."
"Ừm? Chuyện gì tốt?"
"Lần trước ta đi hỗ trợ tính toán hạng mục kia, thông qua học trưởng đã báo cả tên ta lên, nói giáo sư muốn gặp ta."
"Thật sao a? Quá tốt rồi, giáo sư nào vậy?"
"Không biết, học trưởng nói ngày mai ta gặp sẽ biết."
Giang Hành Khiên lại kéo chăn lại cho kỹ, ôm người vào lòng rồi nói tiếp: "Đắp chăn cho tốt vào. Đói không? Ta dậy đi vào bếp nấu chút đồ ăn, ngươi cứ ở trên giường nằm thêm một lát nhé?"
Phương Lê lắc đầu: "Thôi vậy, ta cũng dậy đây."
Trong phòng có sưởi sàn, hai người mặc đồ ngủ là quần đùi và váy liền đứng dậy.
"Ngươi nhiễm thói quen không mặc quần áo từ khi nào vậy?"
Phương Lê nhìn Giang Hành Khiên trong bếp chỉ mặc một chiếc quần cộc rộng thùng thình, để trần nửa người trên, rồi hỏi.
"Ngươi không thích à?" Giang Hành Khiên cũng không quay đầu lại, hỏi ngược lại.
Ngay sau đó, Phương Lê đáp với giọng trong trẻo vui sướng: "Thích lắm!"
Lúc này Giang Hành Khiên, dáng người đang ở giai đoạn chuyển từ thiếu niên sang thanh niên.
Thêm vào việc hắn thích rèn luyện, nên có một thân hình cơ bắp mỏng hoàn mỹ.
Nhất là cái eo kia, thực sự rất có lực.
Giang Hành Khiên đơn giản làm hai món ăn nhà thường, một mặn một chay.
Ăn xong, hai người vùi mình trên sofa chơi game, giúp Phương Lê đánh lại toàn bộ số điểm hạng đã bị tụt trước đó, thậm chí còn lên thêm được vài sao.
Khiến Phương Lê cao hứng đến mức đè người kia lên sofa mà hôn.
Đã như vậy rồi thì tự nhiên không tránh khỏi muốn thân mật một phen.
...
Ngày hôm sau Phương Lê tan học xong, cầm tác phẩm hội họa đi đến khu nhà nghệ thuật.
Phòng triển lãm ở tầng bốn đã được sắp đặt lại bố cục mới, chỉ còn thiếu việc treo tranh của các sinh viên lên.
Phương Lê đã liên lạc trước với Lưu Dục Nhã, lúc này Lưu Dục Nhã đang ở phòng triển lãm chờ nàng.
"Đến rồi à." Lưu Dục Nhã tươi cười rạng rỡ chào đón: "Chỉ chờ tranh của ngươi thôi đó."
"Đây ạ, Nhã tỷ, giúp ta xem thử?"
"Tranh của ngươi ta xem đâu có thiếu."
Nói thì nói vậy, nhưng Lưu Dục Nhã vẫn lập tức nhận lấy bức tranh trong tay nàng, dựa vào bức tường gần đó đặt xuống rồi cẩn thận mở lớp bọc ra.
Ngay cái nhìn đầu tiên khi thấy toàn cảnh bức tranh, biểu cảm của Lưu Dục Nhã liền sững sờ.
Vài giây sau, ánh mắt nàng sáng lên, trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức và kinh ngạc không thể che giấu.
"Sinh."
"Sinh?" Lưu Dục Nhã lặp lại lời của Phương Lê, rồi hỏi: "Bức tranh này tên là 'Sinh' phải không?"
"Vâng."
Phong cách của Phương Lê phóng khoáng, táo bạo và đa dạng.
Có đôi khi rất quy củ, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thoáng qua là biết nàng vẽ cái gì.
Có đôi khi lại cực kỳ trừu tượng, phần nhiều là một cách biểu đạt nghệ thuật.
Ví dụ như bức tranh trước mắt này.
Lưu Dục Nhã nhìn không ra cụ thể Phương Lê vẽ cái gì, nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh mà Phương Lê muốn truyền đạt từ trong bức tranh này.
Là sức sống.
Vừa yếu ớt lại vừa kiên cường.
Trong mảng màu lớn trắng xám đen có trộn lẫn màu xanh biếc và vàng kim.
Không có hình dạng cụ thể, bởi vì mỗi sinh mệnh đều có 'hình dạng' của riêng mình.
Đây chính là tranh của Phương Lê.
Trong mắt người thường, đây chỉ là một đống màu vẽ nguệch ngoạc bôi trên giấy vẽ.
Nhưng đối với người trong ngành hiểu biết, lại có thể có những cách lý giải khác nhau.
Nghệ thuật mà, là cách biểu đạt khác biệt của thiên tài với thế giới này.
Mà thiên tài thường thường cô độc.
Cho nên việc không được đa số người thấu hiểu cũng rất bình thường.
* "Giang Hành Khiên? Trâu Văn nói là ngươi giúp hắn giải quyết điểm mấu chốt khó khăn, chuyện này là thật sao?"
"Cũng không hẳn ạ. Thưa Quách giáo sư, ta chỉ giúp học trưởng giải vài bài toán khó, không hề tham gia vào việc nghiên cứu và phát triển, chỉ có thể nói là góp chút sức thôi."
Giang Hành Khiên nói thẳng nói thật, ngược lại khiến Trâu Văn đứng bên cạnh có chút lo lắng.
Vốn dĩ Quách giáo sư là người nghiêm túc, lúc này ông không nói gì với mình, Trâu Văn cũng không dám tùy tiện xen vào.
Quách giáo sư là một trong những người đầu tiên trong nước nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, rất có tiếng nói trong lĩnh vực chuyên ngành này.
Đừng nhìn vẻ ngoài Giang Hành Khiên trông không hề nao núng, thực ra trong lòng cũng đang rất kích động.
Quách giáo sư bây giờ đã ngoài năm mươi tuổi, hai bên thái dương đã lờ mờ thấy dấu vết tóc bạc, trên mũi đeo một cặp kính, ánh mắt sâu sắc và bén nhọn.
Cứ nhìn Giang Hành Khiên như vậy, Giang Hành Khiên cũng không hề bối rối, trên mặt nở nụ cười nhẹ, tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Ngược lại khá thành thật." Quách giáo sư nói: "Hôm nay gọi ngươi đến cũng không phải để ngươi đi tay không, dự án nghiên cứu trong tay Trâu Văn này là dự án có nhiều khó khăn nhất và cao cấp nhất dưới tay ta từ trước đến nay, có hứng thú không?"
Lời này có thể nói là rất thẳng thắn, ngay cả Giang Hành Khiên cũng không nhịn được cười tươi.
Một nụ cười tràn đầy hơi thở thiếu niên.
"Đừng mừng vội, ngươi mới năm nhất, các môn chuyên ngành còn chưa học được mấy tiết, cho dù có tham gia vào, cũng chỉ là phát huy sở trường một chút, làm mấy công việc tính toán thôi."
"Không vấn đề ạ, trong nghiên cứu, công việc không phân lớn nhỏ, đều rất quan trọng."
Nghe vậy, Quách giáo sư khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng thả lỏng đi phần nào, trông không còn nghiêm túc như vậy nữa.
"Nếu có thể tiếp xúc dự án, vậy thì hãy học hỏi nhiều hơn từ các sư huynh của ngươi, mặt khác, bình thường có rảnh thì tự mình đọc thêm sách chuyên ngành, có gì không hiểu thì cứ hỏi bọn họ."
"Vâng, ta hiểu rồi, cảm ơn Quách giáo sư đã đồng ý cho ta cơ hội."
"Đó cũng là do bản thân ngươi có năng lực, nếu không thì dù có cơ hội cũng không đến lượt ngươi. Cái đầu óc có thể thi được hơn bảy trăm điểm, đừng làm ta thất vọng. Được rồi, hai người các ngươi nói chuyện đi, ta còn phải qua chỗ nhóm sinh viên khác xem sao."
Nghe vậy, hai người vội vàng đứng dậy, Quách giáo sư xua tay ra hiệu hai người không cần tiễn, bản thân chắp tay sau lưng, chậm rãi ung dung rời đi.
Bọn họ gặp mặt Quách giáo sư ở trong phòng nghiên cứu, vì đến sớm nên lúc này trong phòng nghiên cứu vẫn chưa có ai.
Quách giáo sư vừa đi, chỉ còn lại Giang Hành Khiên và Trâu Văn.
"Cảm ơn ngươi, học trưởng."
Trâu Văn đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, nói: "Gọi ta Trâu Văn là được rồi, hoặc gọi ca cũng được. Không cần cảm ơn đâu, Quách giáo sư nói đúng, ngươi có năng lực thì chúng ta mới để mắt đến."
Giang Hành Khiên cười cười, kéo ghế dựa tới gần hơn một chút, hạ giọng hỏi: "Trâu ca, dự án này... có tiền không?"
Nghe vậy, mắt Trâu Văn trợn to lên, hắn nhìn Giang Hành Khiên với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Vừa mới chính thức gia nhập mà đã nghĩ đến chuyện tiền nong rồi?"
Giang Hành Khiên gãi gãi mũi, vẻ mặt trông có chút xấu hổ, nhưng giọng nói lại cực kỳ thẳng thắn.
Hắn nói: "Ta có nhiều chỗ cần dùng tiền."
"Là ngươi có nhiều chỗ cần dùng tiền hay là cần tiền cho bạn gái tiêu xài?"
Trâu Văn nhìn thấu và nói thẳng ra, lập tức quét mắt nhìn Giang Hành Khiên từ trên xuống dưới, rồi nói:
"Có chứ, chỉ cần tham gia dự án nghiên cứu là sẽ có trợ cấp nghiên cứu do trường cấp. Ta nói ngươi này, điều kiện của ngươi như vậy mà còn dám tìm đối tượng như thế."
"Điều kiện của ta như thế này mới nên tìm đối tượng như vậy chứ." Giang Hành Khiên nửa đùa nửa thật nói: "Nếu ta mà rất có tiền thì mới phải lo lắng đối phương có phải nhắm vào tiền của ta hay không."
"Ờ, lời này đúng, vậy ngươi không sợ nàng cảm thấy ngươi nhắm vào tiền của nàng à?"
"Thế nên Trâu ca, nói đi nói lại chẳng phải vẫn là ta cần tiền sao."
Trâu Văn: "..."
Chà, Trâu Văn thầm nghĩ sao mình lại bị Giang Hành Khiên dẫn dắt vòng vo thế nhỉ.
Có điều hắn cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện với Giang Hành Khiên đến đây, mới nhiều lời vài câu.
Biết điểm dừng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận