Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 53: Tam nguyện ta có thể tâm tưởng sự thành (length: 7780)

"Bánh ngọt đến rồi...!"
Cuối cùng đã tới giai đoạn không thể thiếu nhất của tiệc sinh nhật —— Bộ ba hứa nguyện, thổi nến, cắt bánh ngọt.
"Còn tưởng rằng ngươi không đến đâu?"
Phương Lê bĩu môi nói.
"Sao lại thế được. Ta! Đại diện cho cả nhà chúng ta! Gửi đến đại tiểu thư lời chúc phúc chân thành nhất!"
Thư Tịnh Vũ vỗ bộ ngực bang bang vang, chọc Phương Lê bật cười.
"Xem mặt mũi cậu mợ, ta tạm thời không so đo với ngươi." Phương Lê nói: "Vị này là biểu ca của ta, Thư Tịnh Vũ. Đây đều là bạn học cùng trường của ta, ngươi chào hỏi đi."
Thư Tịnh Vũ tươi cười rạng rỡ chào hỏi xong liền quay đầu thúc giục nàng nhanh chóng hứa nguyện.
Phương Lê không tính toán với hắn, đi đến trước chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, trước khi nhắm mắt lại còn nhìn Giang Hành Khiên trong đám đông.
Một nguyện cầu cho họ hàng bạn bè thân thể khỏe mạnh, bình an thuận lợi.
Hai nguyện cầu cho ta và Giang Hành Khiên mọi sự thuận lợi như ý.
Ba nguyện cầu cho ta có thể tâm tưởng sự thành.
Mọi người hát theo nhạc bài hát chúc mừng sinh nhật, và trong đó, lẫn vào rất nhiều giọng nói quen thuộc.
Khi Phương Lê mở mắt ra, nàng nhìn rõ người vừa tới.
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Các ngươi... Các ngươi sao lại tới đây!"
"Ngươi sinh nhật mà, chúng ta chắc chắn phải tới rồi."
Một nhóm người cả nam lẫn nữ, mặc tây trang lễ phục.
Trong sảnh lớn như vậy, phảng phất như đã dung chứa hai thế giới khác nhau.
"À ờm, giới thiệu cho các ngươi một chút, bọn họ là..."
Phương Lê rất vui mừng, cũng rất kích động, kéo nhóm bạn bè từ Kinh Thị đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật nàng và giới thiệu.
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị ngắt lời.
"Mau dẫn chúng ta đi tham quan xem nào, đây là lần đầu tiên đến nơi này đấy. Vừa rồi trên đường tới thấy môi trường đúng là không tệ, biết sớm ta đã bảo cha ta nói với Phương thúc thúc một tiếng, giữ lại cho ta một căn."
Người nói chuyện tên là Hạ Yên, có tình cảm lớn lên cùng Phương Lê từ nhỏ.
Hạ Yên đã mở lời, Phương Lê tất nhiên làm theo.
Nàng bị đám người Hạ Yên vây quanh dẫn đi, Phương Lê vội vàng quay đầu nhìn Thư Tịnh Vũ.
Hai huynh muội coi như có chút ăn ý, bắt gặp ánh mắt của Phương Lê, Thư Tịnh Vũ liền ra dấu OK đáp lại nàng.
Bây giờ những người có mặt tại đây, liền được Thư Tịnh Vũ giúp tiếp đón.
"Người nào đâu không biết, qua cái sinh nhật thôi mà, không biết còn tưởng là yến tiệc cao cấp gì đấy."
Trong đám người, Hướng Hiểu Tuệ đảo mắt một cái rõ ràng rồi nói.
Không ai đáp lời, nhưng cũng không ai phản bác.
Những người đến đây tuy phần lớn đều mang theo lễ vật, nhưng đều chỉ là một ít đồ lặt vặt.
Trang phục mặc trên người cũng chỉ là quần áo thường ngày.
Ngay cả Triệu Tư, cũng chỉ mặc sang trọng hơn một chút.
Thư Tịnh Vũ không ngờ lại có người như Hướng Hiểu Tuệ, nhưng người này lại là do Phương Lê mời tới, nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống, chào hỏi bảo bọn họ tiếp tục chơi, còn mình thì đi tìm dì Trương hỏi một chút về việc thịt nướng bên ngoài.
Lời nói của Hướng Hiểu Tuệ khiến mọi người trong lòng cũng không quá thoải mái, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại.
Bản thân vốn không cùng một tầng lớp với Phương Lê, có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của Phương Lê, ai mà không phải đến để trải nghiệm một phen.
Không ai trông chờ vì tham gia một bữa tiệc sinh nhật mà thật sự có thể một bước chân vào tầng lớp tư bản.
Suy nghĩ thông suốt rồi, họ lại tản ra chơi tiếp, vội vàng khoe khoang với họ hàng bạn bè những gì mình thấy và nghe được hôm nay.
Tống Nguyệt Duyệt và Triệu Tư không hẹn mà cùng nhìn về phía thang máy trong nhà cách đó không xa, rơi vào trầm tư.
Các nàng hôm nay tới là vì muốn mượn cơ hội này để thân cận hơn với Phương Lê, bây giờ nhân vật chính đi rồi, làm sao mà thân cận được nữa.
Triệu Tư thu hồi ánh mắt trước, ngược lại lại nhìn về phía tầng hai.
Giang Hành Khiên đã lên tầng hai, cùng đám người Âu Khang Luân.
Nhớ tới lời của cha, Triệu Tư khẽ nhíu mày, đi về phía tầng hai.
"Ngọa Tào, người đông thật đấy, còn muốn nói thêm mấy câu với Phương đại tiểu thư, kết quả là ngay cả cơ hội đến trước mặt người ta cũng không có."
"Căn phòng này thật lớn, riêng phòng khách dưới lầu đã lớn hơn cả nhà ta ba phòng ngủ một phòng khách rồi."
"Giang Tử, nghe anh em đi, chọn đại tiểu thư."
"Nhà Triệu Tư điều kiện tốt, ngoại hình cũng không tệ, nhà nàng hình như làm bất động sản, cha nàng là quản lý cấp cao hay là tiểu lão bản gì đó, nói chung là không kém. Theo ta thấy, Triệu Tư tốt hơn. Chênh lệch với đại tiểu thư quá lớn, Giang Tử sau này sống không dễ chịu đâu."
"Không dễ chịu cái gì! Điều kiện này! Đổi lại là ta, mỗi ngày liếm chân cho đại tiểu thư ta cũng làm."
"Đậu xanh! Mẹ nó ngươi có thể đừng ghê tởm như vậy được không."
Đám người Âu Khang Luân ngươi một câu ta một câu, càng nói càng quá đáng, Giang Hành Khiên cạn lời cứng họng, một chữ cũng lười đáp lại.
"Các ngươi đang chơi game à, có thể cho ta tham gia một ván không? Cùng chơi."
***
"Ta vừa nhìn thấy! Chàng trai kia!"
Đám người Hạ Yên lên đến tầng ba, một nữ sinh lập tức nắm tay Phương Lê, hưng phấn nói.
"Địch Na, đừng có tỏ vẻ như chưa từng thấy đàn ông vậy." Hạ Yên nói.
"Đúng thế." Một nam sinh phụ họa nói: "Mấy nam minh tinh nhà ngươi không đủ cho ngươi hú hét à? Lại nói mấy người bọn ta đây, ai mà không mạnh hơn tiểu tử kia?"
Nghe vậy Địch Na khinh thường 'Hừ' một tiếng, nói: "Các ngươi? Thôi quên đi, thỏ không ăn cỏ gần hang."
"Hoắc nhị tiểu thư, ngươi vẫn nên về Kinh Thị mà hú hét đi nhé, đừng có ở bên này." Phương Lê nói.
Nàng mở chai rượu vang đỏ mà dì Trương đưa tới, rót cho mấy người mỗi người một ly, rồi nói tiếp:
"Giang Hành Khiên lại càng không được, hắn là người ta để ý."
Nghe vậy mấy người thiếu chút nữa phun cả ngụm rượu ra ngoài, may mà đã nín lại kịp.
Nếu không thì hình tượng của các vị thiếu gia tiểu thư liền hủy hết.
"Ngươi nói cái gì? Khoan đã, Phương Lê ngươi... Phương thúc thúc và dì Thư biết không?"
Hạ Yên mặt đầy vẻ không thể tin hỏi, biểu cảm những người khác cũng tương tự, còn gật đầu theo.
"Ba mẹ ta..." Phương Lê nghĩ ngợi, nói: "Biết."
Hồi Tết, có hôm nàng đang gọi điện thoại với Giang Hành Khiên thì bị Thư Tinh bắt gặp, Phương Lê giải thích rằng hai người đang thảo luận bài tập nghỉ đông, thuận tiện giới thiệu Giang Hành Khiên chính là người cùng nàng lập thành nhóm học tập.
Lúc đó Thư Tinh còn chào hỏi Giang Hành Khiên qua video, hai người xem như đã gặp mặt.
Thư Tinh biết, thì Phương Tự Niên khẳng định cũng biết.
Cho nên câu trả lời của nàng không sai.
Đám người Hạ Yên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phương Lê, nhìn đến nỗi Phương Lê không hiểu sao lại thấy chột dạ.
"Làm gì thế?! Hắn rất lợi hại đấy biết không, vừa nhìn là biết các ngươi không quan tâm đến giới học thuật rồi.
Cuộc thi toán học toàn cầu của Vạn Dung Khoa Kỹ các ngươi biết không? Giang Hành Khiên đã tham gia, hạng ba đấy. Hạng! Ba! Đó!"
Phương Lê vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, phảng phất như người đoạt giải chính là nàng vậy.
Vạn Dung Khoa Kỹ thì những người ở đây đều biết, trong đó còn có nhà làm ăn từng hợp tác với Vạn Dung Khoa Kỹ.
Cuộc thi toán học toàn cầu họ cũng biết, chỉ có điều đám người bọn họ chỉ chú ý đến hạng nhất.
Bởi vì người hạng nhất không chỉ có tiền thưởng kếch xù, mà còn có thể không cần bất kỳ quy trình phỏng vấn nào, trực tiếp gia nhập sở nghiên cứu của Vạn Dung Khoa Kỹ.
Thế giới chính là như vậy, mọi người thường chỉ chú ý đến người đứng đầu.
Nhưng chú ý là một chuyện, không thể vì vậy mà phủ nhận những người đoạt giải khác.
Dù sao thì cuộc thi đó, ngay cả sinh viên trường danh tiếng nước ngoài cũng tranh nhau vỡ đầu để đăng ký tham gia.
Thấy Phương Lê tỏ vẻ vinh dự lây, mọi người biết Phương Lê thật sự có tình cảm với Giang Hành Khiên.
Ít nhất là trước mắt thấy vậy, còn về phần tình cảm chân thật này có thể duy trì bao lâu, trong lòng bọn họ đều có suy đoán, chỉ là không nói ra mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận