Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 220: Tay mới cha mẹ hằng ngày (tam) (length: 7454)

Vì thế Phương Lê ôm lấy hai đứa nhỏ, sau đó chen vào hình ảnh trên video, khóe miệng méo đi, mặt mày nhăn nhó.
"Lão công ~ ngươi mau trở lại đi lão công ~ "
Phương Lê vừa gào thét như thế, hai hài tử khóc càng hăng say, há miệng la lớn khiến Giang Hành Khiên cũng nhìn thấy.
"Ba ba! Ba ba!"
"Ba ba mau trở lại ~ "
Trong video, lão bà và hài tử khóc thành một đoàn, Giang Hành Khiên phải dỗ dành cả lớn lẫn nhỏ.
Nào là kể chuyện xưa, nào là ca hát, mãi mới miễn cưỡng dỗ xong rồi cúp điện thoại.
Bên này Phương Lê cùng hai đứa nhỏ cùng nhau đi ngủ, còn Giang Hành Khiên thì lại bật máy tính lên, dụi dụi mắt và thái dương rồi tiếp tục công tác.
Khách sạn đêm khuya yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại một ngọn đèn chiếu rọi Giang Hành Khiên.
...
"Giang tổng?!" Đào di nói: "Ngài trở về rồi."
Giang Hành Khiên giơ tay ra hiệu một chút, ý bảo Đào di nói nhỏ tiếng hơn.
Đào di gật gật đầu, hạ giọng nói: "Tối qua Phương tiểu thư ở trong phòng ngủ của hai hài tử, lúc này vẫn còn chưa dậy đâu."
"Tốt, biết rồi. Đào di, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
"Vâng, tốt."
Giang Hành Khiên cất kỹ đồ đạc, đi vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt tắm rửa, sau đó mang theo mùi hương thanh nhẹ của sữa tắm vén chăn lên nằm xuống, thật cẩn thận ôm Phương Lê vào trong ngực.
Giang Hành Khiên không có ở nhà, Phương Lê liền ngủ rất nông giấc, cảm giác được sau lưng có động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy.
"Ta đã trở về."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Phương Lê lập tức tỉnh táo, mạnh mẽ trở mình ôm chặt lấy Giang Hành Khiên.
"Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi." Giọng nói mềm mại dịu dàng khiến tim Giang Hành Khiên tan chảy, hắn cũng ôm lại thật chặt, đem mặt chôn vào cổ nàng hít một hơi thật sâu.
"Nhớ ngươi, cũng nhớ hài tử." Giang Hành Khiên nói.
"Ta và bọn nhỏ cũng siêu nhớ ngươi." Phương Lê nói.
Vừa dứt lời nàng lại đẩy Giang Hành Khiên ra, nhìn hắn nói: "Không đúng, còn công việc kia thì sao? Lúc này mới là ngày thứ tư thôi mà, chuyện phía sau..."
Giang Hành Khiên cười hôn nàng, giải thích: "Việc cần ta làm ta đã chuẩn bị xong hết rồi, yên tâm đi. Ta đã gọi điện thoại cho Trâu ca, bảo hắn qua đó chỉ đạo những chuyện về sau."
Hắn vốn định rút ngắn lịch trình, bởi vì hai ngày trước hắn đã làm rất nhiều công việc, đêm qua lại thức cả đêm, sắp xếp lại toàn bộ trọng điểm của hạng mục lần này cùng với các vấn đề đàm phán tiếp theo và giới hạn cuối cùng của công ty.
Trâu Văn qua đó thì chỉ cần đối chiếu theo những gì đã chuẩn bị là được.
"Lão bà, về sau ta không đi công tác nữa nhé. Hoặc là đợi bọn hài tử lớn thêm chút nữa, chờ chúng thích ứng với sinh hoạt trường học và có thể tự lo liệu sinh hoạt, đến lúc đó nếu có chuyến công tác không thể từ chối mà nhất định phải đi, thì có thể phiền ngươi vất vả đi cùng ta không?"
"Được chứ! Ngược lại là ngươi cứ bận việc của ngươi, ta coi như đi du lịch, tốt quá rồi."
"Tốt, ta đi công tác, ngươi đi du lịch."
Hai người cười tủm tỉm nhìn đối phương, bất tri bất giác liền hôn nhau.
"Đừng, hai hài tử sắp tỉnh rồi."
Phương Lê nghiêng mặt đi, hai tay đặt lên ngực Giang Hành Khiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Vừa dứt lời, Giang Hành Khiên còn chưa kịp mở miệng, liền thấy sau lưng Phương Lê có hai cánh tay nhỏ giơ lên cao.
Một giây sau, Giang Tri Niên ngồi dậy, hai tay dụi mắt, khiến Giang Hành Khiên lập tức mất hứng.
"Ba ba?!" Vừa 'khởi động máy' thành công buổi sáng sớm, Giang Tri Niên vừa mừng vừa sợ nhìn Giang Hành Khiên, sau đó nhào tới, chen vào giữa hai vợ chồng.
"Ba ba, người cuối cùng cũng về rồi, ta với muội muội và mụ mụ đều rất nhớ ngươi. Còn ba ba thì sao? Có nhớ chúng ta không?"
"Đúng vậy a, ba ba trở về có cao hứng không? Ba ba đương nhiên cũng nhớ các ngươi và mụ mụ."
Hai cha con quấn quýt một hồi lâu, một lát sau Giang Tri Nguyệt cũng tỉnh, hai huynh muội cứ dán lấy Giang Hành Khiên, căn bản không còn chỗ cho Phương Lê.
Cả nhà bốn người rời giường, Giang Hành Khiên mặc quần áo xong cho hai huynh muội, vỗ vỗ mông Giang Tri Niên nói:
"Đi, cùng muội muội đi ăn điểm tâm trước đi."
"Vâng."
"Muốn ba ba đút." Giang Tri Nguyệt kéo kéo ngón tay Giang Hành Khiên nói.
Giang Hành Khiên bất đắc dĩ, lại bắt gặp ánh mắt ai oán của Phương Lê, hắn cười cười với Giang Tri Nguyệt rồi đến gần tai Phương Lê nói thầm một câu.
Khiến Phương Lê thẹn đến đỏ bừng mặt, đẩy hắn một cái rồi thúc giục: "Nhanh chóng mang hai hài tử đi ăn điểm tâm đi, ta ngủ thêm một lát, mấy ngày nay chưa hề được ngủ ngon giấc."
Giang Hành Khiên cũng có chút mệt mỏi buồn ngủ, nghĩ rằng ăn xong điểm tâm sẽ đưa hai hài tử đi nhà trẻ.
Nhưng ai ngờ hắn vừa về thì hai hài tử lại không chịu đi học nữa. Giang Hành Khiên vốn định dỗ dành cho chúng đi, nhưng nghĩ lại những gì Phương Lê đã kể, cân nhắc mãi rồi cũng thôi.
Trường mẫu giáo mà, nghỉ một ngày cũng không sao, không ảnh hưởng gì.
Nhưng hắn cũng không muốn hai đứa nhỏ ở nhà, dù sao cũng phải đưa chúng ra ngoài chơi.
"Các ngươi có phải đã lâu không gặp đệ đệ không, có muốn đi chơi cùng đệ đệ không?" Giang Hành Khiên hỏi.
Hắn nói 'đã lâu' nhưng thực ra còn chưa đến một tuần. Triệu Chiêu Dung đang mang thai lần hai, còn Thư Hoài Quân lại đang ở độ tuổi nghịch ngợm, cho nên thỉnh thoảng lại đưa cậu bé qua đây để ba đứa hài tử chơi cùng nhau.
Có lúc là Phương Lê đưa con qua đó.
"Ba ba, đi nhà cữu cữu thăm đệ đệ đi!" Giang Tri Niên nói.
Đúng là con ruột có khác, thật biết lấy lòng Giang Hành Khiên.
"Được! Ba ba đưa các ngươi đến nhà cữu cữu và mợ chơi, ăn xong cơm tối ba mẹ lại đến đón các ngươi về nhà, được không?"
"Được ạ!" Hai bé con đồng thanh giơ tay tỏ vẻ tán thành.
Ba cha con bàn bạc xong xuôi, Giang Hành Khiên đưa hết quà mang về cho hai hài tử xách, cùng nhau mang đến chỗ Thư Tịnh Vũ.
Đối với hai hài tử, nhà Thư Tịnh Vũ là nơi rất quen thuộc, lại thêm có Thư Hoài Quân chơi cùng, chúng không hề lưu luyến mà vẫy tay chào tạm biệt Giang Hành Khiên.
Giang Tri Niên: "Ba ba tạm biệt ~ "
Giang Tri Nguyệt: "Ba ba tạm biệt, đừng quên đón chúng ta và đệ đệ về nhà nha ~ "
Nghe vậy, Triệu Chiêu Dung đang đứng bên cạnh cười ha ha bước ra, nói: "Được nha, vậy buổi tối đệ đệ sẽ theo các ngươi về nhà, ngủ cùng các ngươi được không?"
Hai bé con giòn giã đáp: "Dạ được!"
Giang Hành Khiên vốn định về nhà ngủ một giấc nghe vậy suýt trượt chân, quay đầu đáp lời Giang Tri Nguyệt xong liền thay đổi ý định.
Có hai tiểu quỷ ở nhà đã phải dè chừng lắm rồi, giờ lại thêm một đứa nữa thì làm sao được.
Vì thế sau khi về nhà, Giang Hành Khiên vội vàng kéo tay Phương Lê đang bận việc vào phòng ngủ.
Khóa cửa, kéo rèm, bổ nhào tới, một mạch liền mạch.
"Ngươi! Giang Hành Khiên, đợi, đợi đã... đợi chút."
"Đừng đợi nữa, không đợi được đâu, con bé kia nói tối về sẽ mang cả em nó theo nữa. Lão bà ~ trong nhà không có ai, chúng ta tha hồ làm ầm ĩ."
Vừa nghe tối nay Thư Hoài Quân sẽ tới, Phương Lê cũng động lòng.
Thư Hoài Quân mới hai tuổi, nếu đến đây thì chắc chắn không thể ngủ một mình cùng hai huynh muội được, cuối cùng hai huynh muội lại phải theo Thư Hoài Quân sang ngủ cùng hai người bọn họ.
Một chiếc giường năm người, hai người bọn họ đừng nói đến 'làm việc', đến xoay người cũng không dám tạo ra tiếng động quá lớn.
"Tới đi!"
Phương Lê ôm lấy cổ Giang Hành Khiên, nhấc hai chân quấn quanh hông hắn, nhắm mắt lại chờ đợi.
Sau đó là màn tương tương nhưỡng nhưỡng, gió giật mưa rào, không thích hợp với thiếu nhi.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận