Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 100: Hi vọng bọn họ ba có thể hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ (length: 7892)

Giang Hành Khiên khi trở về thở hổn hển từng hơi, trán và mặt đều đẫm mồ hôi, chảy ròng ròng xuống dưới.
Nhìn người này là biết vừa chạy đi, rồi lại chạy về.
Ánh mắt Phương Lê dời xuống, dừng lại trên cái gói to mà tay Giang Hành Khiên đang cầm.
"Ngươi đi bán sỉ đấy à? Ưm!"
Giang Hành Khiên hôn vừa nhiệt tình vừa vội vàng, giống như chó thấy xương, vừa tới là mở miệng gặm ngay.
"Ưm... Đừng vội, tắm, ân..."
Phương Lê rất vất vả mới nhân lúc Giang Hành Khiên dừng lại để thở mà thoát ra được, quay đầu sang một bên, hai tay đặt lên ngực Giang Hành Khiên, mặt đỏ bừng ẩm ướt nói:
"Đi tắm đi, ngươi ra nhiều mồ hôi quá, ta cũng phải đi tắm."
"Vậy thì cùng nhau."
Giọng Giang Hành Khiên khàn đi, ánh mắt quyến rũ.
Ực.
Phương Lê bất giác nuốt nước bọt một cái, nàng thừa nhận mình đã bị sắc đẹp mê hoặc, ngây ngốc gật đầu đồng ý.
Hai người quay về cùng nhau tắm, tắm một hồi liền có chút biến chất.
May mắn hai người vẫn còn một tia lý trí sót lại, chỉ là ôm hôn nhau suốt đường đến phòng ngủ, đợi đến lúc ngã lên giường thì Giang Hành Khiên đã chuẩn bị xong các biện pháp rồi.
Phương Lê vừa hưởng thụ vừa không quên trêu chọc Giang Hành Khiên.
"Đã thành thạo lão luyện như vậy rồi, khi nào đeo thế?"
Đáng tiếc lúc này Giang Hành Khiên đã hóa thành chó sói, miệng mải mê gặm khúc xương dưới thân, không rảnh nói chuyện.
Mà Phương Lê, khúc xương này, đã sớm trở nên mềm nhũn, nói là thiếu chút nữa hóa thành nước cũng không quá lời.
Sau một hồi mây mưa nồng nhiệt, nàng lại dựa vào Giang Hành Khiên ôm mình đi tắm, vì thế hai người lại cùng nhau tắm rửa.
"Hay là... Sau này cuối tuần ngươi qua đây ở cùng ta hai ngày nhé?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Phương Lê liền thấy ngượng ngùng, vội vàng bổ sung một câu: "Nấu cơm cho ta!"
Giang Hành Khiên không lên tiếng mà chỉ cười khẽ, lồng ngực rung động.
"Được, cuối tuần ta đến ở cùng ngươi. Nấu cơm cho ngươi, còn làm ấm giường cho ngươi nữa, Đại tiểu thư của ta."
Chỉ là hai ngày cuối tuần, cũng không tính là sống chung.
Phương Lê thầm nghĩ.
Đã nói xong xuôi, Giang Hành Khiên dứt khoát ở lại luôn, hai người cùng nhau trải qua hai ngày cuối tuần.
Trong lúc đó, Chu Tiêu không ít lần nhắn tin trêu chọc Giang Hành Khiên, đều bị Giang Hành Khiên đáp lại qua loa bằng một chữ 'Lăn'.
Thứ hai buổi sáng, là buổi học chính thức đầu tiên của hai người sau khi vào đại học.
Phương Lê lái xe đến trường, chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt chỉ cần xuất hiện là có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Trước ánh mắt của bao người, Giang Hành Khiên bước xuống từ ghế phụ.
Hai người đứng bên cạnh xe nói vài câu rồi liền đi về hai hướng ngược nhau.
Dù sao chuyên ngành khác nhau, muốn gặp mặt một lần còn phải 'trèo non lội suối' mới được.
...
Chu Tiêu sờ cằm, đi vòng quanh Giang Hành Khiên xem xét: "Ái chà chà. Sao ngươi bình tĩnh như vậy?"
Giang Hành Khiên liếc mắt nhìn Chu Tiêu, đưa tay đẩy người này ra rồi vào phòng học, Chu Tiêu cất bước theo sau tiếp tục truy hỏi.
"Ngươi không nghe người khác nói ngươi thế nào à? Không có phản ứng gì chút nào sao? Không thể nào."
Giang Hành Khiên nhướng mày, ngồi xuống một chỗ ở giữa phòng học.
"Nghe thấy rồi, ngươi thấy ta nên có phản ứng gì? Hơn nữa..."
Giang Hành Khiên quay mặt về phía Chu Tiêu nhướng mày, cong môi cười nói:
"Hơn nữa, cơm mềm cũng không phải ai muốn ăn là có thể ăn được."
Ngày đó khi hắn cầm chìa khóa xe đi mở cửa xe, Giang Hành Khiên đã biết sẽ có những lời không hay truyền ra.
Hay nói đúng hơn là từ lúc hắn suy nghĩ cẩn thận, lựa chọn đối mặt với tình cảm chân thật dành cho Phương Lê, hắn đã biết trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới mình cần phải đối mặt với những gì.
"..." Chu Tiêu bị thái độ thản nhiên của Giang Hành Khiên làm cho nghẹn họng, đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
Chững lại một lát, Chu Tiêu nói: "Tiểu tử ngươi có tâm thái này, làm gì cũng sẽ thành công."
* Lại nói về phía Phương Lê, nàng cũng như thường lệ nghe được một vài lời bàn tán về Giang Hành Khiên.
Nói tới nói lui cũng đều na ná như nhau.
Nói Giang Hành Khiên ăn bám, nịnh nọt nàng, muốn làm 'phượng hoàng nam' đảo ngược, vân vân.
Không còn cách nào khác, đây là định kiến rập khuôn của mọi người.
Hơn nữa loại người có suy nghĩ này cũng không thiếu.
Giữa nàng và Giang Hành Khiên tạm thời vẫn còn chênh lệch rất lớn, người ngoài không hiểu rõ Giang Hành Khiên, áp đặt định kiến rập khuôn lên người Giang Hành Khiên cũng là nhân chi thường tình.
Càng đừng nói đến những kẻ đỏ mắt ghen tị.
Chuyện thị phi trên người khác, nàng và Giang Hành Khiên chỉ có thể làm theo câu 'đào lý không nói, hạ tự thành hề'.
Cho Giang Hành Khiên một ít thời gian, hắn sẽ có thực lực để tự chứng minh.
Hắn cũng không phải là người đàn ông cần ăn bám.
Cả hai người đều không bị lời đồn ảnh hưởng, nên làm gì vẫn làm đó.
Phương Lê tan học xong thì hẹn Dư Đồng Đồng và các bạn đi xem các câu lạc bộ.
Các câu lạc bộ lớn đều đang dốc hết sức chào mời thành viên.
Thường Khả đến câu lạc bộ võ thuật, Trình Nhất Hoa đến câu lạc bộ bóng rổ.
Đều là những nơi tập trung nhiều nam sinh.
Nhưng Thường Khả đi là vì sở thích của mình, còn Trình Nhất Hoa thì là để dễ dàng 'đẩy thuyền' CP cho mình.
Dư Đồng Đồng gia nhập hội mỹ thuật của trường, để nâng cao kỹ thuật hội họa của mình.
Về phần Phương Lê, dạo một vòng đều không tìm được câu lạc bộ nào mình ưng ý.
Các câu lạc bộ loại hình mỹ thuật, vũ đạo và âm nhạc thì nàng không muốn tham gia, đều là những thứ mình đã am hiểu nên không thú vị.
"Tiểu Lê Tử."
Nàng hình như nghe thấy giọng của Thư Tịnh Vũ.
Phương Lê nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng thấy được Thư Tịnh Vũ đang vừa vẫy tay vừa đi về phía mình giữa đám người.
Xuyên qua đám đông, Thư Tịnh Vũ đi đến trước mặt nàng.
"Gia nhập câu lạc bộ nào rồi?"
Phương Lê lắc đầu: "Chưa có, không thấy cái nào thích cả."
"Vậy thì tốt quá, đi theo ta."
Thư Tịnh Vũ không nói hai lời, kéo cổ tay nàng rời đi.
"Đi đâu vậy? Ta đang đi cùng các bạn học." Phương Lê vội vàng quay đầu nói với Dư Đồng Đồng và những người khác: "Đồng Đồng, Thường Khả, Nhất Hoa, các ngươi về trước đi."
Ba người nhìn Phương Lê bị kéo đi, Thường Khả nói: "Quả nhiên bên cạnh mỹ nữ đều là soái ca."
Trình Nhất Hoa: "Ta thấy hắn với bạn trai của Phương Lê thật là xứng đôi."
Nghe vậy, biểu cảm của Dư Đồng Đồng và Thường Khả đều tan vỡ, không thể tin nổi mà nhìn Trình Nhất Hoa.
Trình Nhất Hoa nói: "Hy vọng ba người họ có thể sống hạnh phúc bên nhau."
Dư Đồng Đồng, Thường Khả: "!!!"
* "Ca, ngươi muốn dẫn ta đi đâu vậy?"
"Đến rồi, đến rồi." Thư Tịnh Vũ nói: "Nào, giới thiệu một chút, vị này là muội muội của ta, Phương Lê. Còn đây đều là cán sự Hội sinh viên."
Hay cho một câu cán sự Hội sinh viên, mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, cứ như vậy một câu là giới thiệu cho qua hết.
"Có mấy anh chị khóa trên năm tư muốn rút khỏi hội, bọn họ quá bận, trọng tâm cơ bản đều đặt vào công việc nên tinh lực thật sự không đủ. Hiện tại Hội sinh viên đang tuyển người mới, ta nghĩ đến ngươi đầu tiên."
Thư Tịnh Vũ mang bộ mặt đắc ý, nhưng Phương Lê lại lộ vẻ khó xử.
Nàng liếc nhìn mấy vị anh chị khóa trên trước mặt, nói với Thư Tịnh Vũ: "Ca, Hội sinh viên có phải rất bận không?"
"Cũng được, ngươi mới vào dù có việc cũng không nhất định đến lượt ngươi làm. Nhưng nếu ngươi biểu hiện tốt, thể hiện xuất sắc và ưu tú, có thể cân nhắc cạnh tranh chức chủ tịch Hội sinh viên."
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại đều có sắc mặt khác nhau.
Lúc này có một nam sinh đi tới, cười cười với Phương Lê, sau đó kéo Thư Tịnh Vũ ra một bên nói nhỏ.
"Ngươi có ý gì đây? Muốn quang minh chính đại đi cửa sau cho muội muội ngươi à? Bên ta đây có tuyển thủ dạng thiên tài còn chưa nói đến chuyện đi cửa sau để trực tiếp cho vào đâu."
Thư Tịnh Vũ mang vẻ mặt như gặp phải quỷ nhìn Trâu Văn, rồi lại nhìn Phương Lê cách đó không xa.
"Ngươi không biết muội muội của ta là ai à? Thật hay giả vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận