Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 147: Ngươi a, mệnh hảo! (length: 7900)

Xem ra bản tính ngây thơ không đổi, chỉ là đã quen thân mật với nàng.
Bây giờ ở trước mặt người ngoài liền bộc lộ bản tính.
* Ngày hai mươi tháng năm, phòng trưng bày tranh khai trương, cũng là tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của Phương Lê.
Giới hào môn danh tiếng tề tựu.
Phương Lê là nhân vật chính tuyệt đối, khoác tay Giang Hành Khiên xuất hiện, thu hút ánh mắt mọi người.
Giờ khắc này, người có chút đầu óc đều biết chuyện này có ý nghĩa gì.
"Phương Đổng, chuyện trọng đại cả đời của lệnh ái cứ quyết định như vậy sao?"
Nghe vậy, Phương Tự Niên cười mà không nói. Thấy ông như vậy, người vừa nói chuyện cũng im bặt, bởi vì sắc mặt của Phương lão gia tử đang đứng một bên trông không được đẹp cho lắm.
Người kia rất thức thời, dẫn theo lão bà rời đi.
Sau khi người đó đi, Phương Tự Niên mỉm cười nhìn cha mình.
Phương lão gia tử hừ ông một tiếng.
"Ba, sắc mặt ba hòa nhã một chút đi." Phương Tự Niên nói: "Ba xem bên kia kìa."
Lão gia tử nhìn theo ánh mắt của Phương Tự Niên, sắc mặt biến đổi, cuối cùng khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.
Bởi vì còn là buổi khai trương phòng trưng bày tranh, nên Phương Lê cũng mời không ít danh nhân trong giới nghệ thuật.
Nàng không quen biết nhiều với đa số mọi người, chỉ là Phương Lê – ngôi sao mới đang lên này của giới nghệ thuật – thật sự quá chói mắt, nên sau khi nhận được thư mời, dù có quen biết nàng hay không, họ đều rất nể mặt mà tới dự.
Mọi người đều là người có thể diện, bất kể trong lòng nghĩ gì, bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ hòa thuận.
Lúc này, Thư Tinh đang đứng nói chuyện cùng lão bà của một vị thư pháp gia nào đó.
Cười cười nói nói.
Đối phương còn giới thiệu Thư Tinh với những người khác, đều là những nhân vật có tên tuổi trong lĩnh vực của họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Phương lão gia tử nhìn Thư Tinh càng thêm hài lòng.
"Ngươi à, mệnh tốt thật! Bản thân chọn được người vợ tốt, lại sinh được đứa con gái tốt." Phương lão gia tử cảm thán nói.
"Cho nên ba à, Tiểu Lê là con gái của con, mắt nhìn người của nó không thể sai được."
Nghe vậy, Phương lão gia tử lập tức sa sầm mặt, hung hăng nguýt ông một cái, nói: "Hoá ra lão già này nói cái gì ngươi cũng lái tới chuyện này được hả?"
Phương Tự Niên cười nói: "Ba xem Tiểu Giang kìa, xứng đôi với Tiểu Lê biết bao."
Phương lão gia tử quả thật nhìn về phía xa, chỉ thấy Phương Lê đang khoác tay Giang Hành Khiên, nói chuyện cùng nhóm Hạ Yên, Hoắc Chiếu Khanh cũng ở đó.
Vì đến chúc mừng sinh nhật nàng, cậu ta đã đặc biệt bay từ nước ngoài về.
"Vốn tưởng rằng ba đứa tiểu tử kia sẽ 'cận thủy lâu đài', không ngờ bao nhiêu năm như vậy trôi qua, mấy đứa trẻ nhà bọn họ, chẳng có đôi nào vừa mắt nhau cả."
Nói đến đây, Phương lão gia tử lại hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt rồi nói với Phương Tự Niên:
"Ngươi là cha nó, ngươi còn không có ý kiến, ta đây làm ông nội chẳng lẽ lại đi làm kẻ ác đắc tội cả nhà các ngươi mà 'bổng đ·á·n·h uyên ương' hay sao?
Thôi vậy, tùy các ngươi xử lý đi, 'con cháu tự có con cháu phúc'. Nhưng ngươi làm cha cũng đừng quá rộng lượng, nên gõ kẻng nhắc nhở thì phải gõ.
Nếu cậu ta giống như đứa bên nhà họ Hạ kia, thì cứ dùng chút thủ đoạn, xử lý nó đi."
Dù sao Phương Lê cũng mang họ Phương, là cháu gái ruột của ông, nên chống lưng thì phải chống lưng.
Một lý do khác là hiện giờ Phương Lê đã bước chân vào giới nghệ thuật, còn nhà họ Thư, nếu không có gì bất ngờ thì đến đời Thư Tịnh Vũ vẫn theo con đường quan trường, qua ba đời xem như đã thực sự vững bước trên con đường chính trị này.
Nhà họ Thư rất thương Thư Tinh và Phương Lê, điểm này Phương lão gia tử vẫn luôn thấy rõ.
Không cần thiết vì chuyện hôn nhân mà làm căng thẳng mối quan hệ giữa hai nhà.
Huống chi đây vẫn còn là một mối hôn sự chưa chắc chắn.
Phương lão gia tử tuy già nhưng đầu óc không hề chậm chạp, chỉ nghĩ một chút là hiểu ra, dù vẫn còn hơi không ưa Giang Hành Khiên, nhưng cũng không cố ý gây khó dễ.
Chỉ đối đãi như một tiểu bối bình thường.
"Gia gia."
Phương Lê dẫn Giang Hành Khiên lại đây, tươi cười rạng rỡ gọi.
Phương lão gia tử ừ một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn Giang Hành Khiên đánh giá.
"Phương gia gia."
Giang Hành Khiên gọi, Phương Lê nói ngay sau đó: "Gia gia, Giang Hành Khiên có chuẩn bị quà cho ngài. Nhưng ở đây đông người quá, con nhận thay ngài, tối nay đợi mọi người về hết, con sẽ đưa cho ngài."
"Là hắn chuẩn bị cho ta hay là ngươi thay hắn chuẩn bị?"
"Đâu có, thật sự là Giang Hành Khiên chuẩn bị cho ngài mà."
"Ồ? Vậy sao?"
Ánh mắt Phương lão gia tử lại rơi trên người Giang Hành Khiên lần nữa, sau đó ông khẽ gật đầu, Giang Hành Khiên nói:
"Nghe Lê Lê nói ngài thích dùng tẩu hút thuốc, gia gia của con biết chút tay nghề, nên đã tốn công dùng gỗ mun làm một cái tẩu thuốc, ngài dùng thử xem ạ."
Giang lão gia tử lúc còn trẻ dựa vào tay nghề thủ công để nuôi sống cả nhà, làm một cái tẩu thuốc không phải là chuyện gì to tát.
Chỉ là thời gian hơi gấp, Giang lão gia tử đã thức hai đêm mới làm xong kịp trước sinh nhật Phương Lê vài ngày, sau đó gửi đến Kinh Thị.
Giang Hành Khiên không để Giang lão gia tử làm không công, đã đưa ít tiền, còn mua thêm một ít đồ gửi về.
Vừa nghe đến hai chữ "tẩu thuốc", ánh mắt Phương lão gia tử nhìn Giang Hành Khiên liền dịu đi một chút.
Mấy người xung quanh liếc mắt là nhận ra sự thay đổi của Phương lão gia tử, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ mỉm cười.
Khoảng thời gian sau đó, ai đến nói chuyện với Phương lão gia tử ông đều tươi cười niềm nở, nhưng thực ra trong lòng lão gia đang nghĩ đến chiếc tẩu thuốc thủ công kia.
Tẩu thuốc ông có không ít, đều là hàng hiệu đắt tiền, giá trị không nhỏ, lấy ra chính là biểu tượng của thân phận.
Nhưng không biết có phải vì tuổi đã cao không, mà ông dùng những chiếc tẩu đắt tiền đều cảm thấy không bằng cái tẩu gỗ hồi trẻ tự mình tìm thợ làm.
...
"Ngại quá, đột xuất có chút việc nên đến trễ."
Lưu Dục Nhã khoan thai đến muộn, nàng rút tay khỏi khuỷu tay Lưu Xác, nắm lấy tay Phương Lê nói:
"Sinh nhật vui vẻ, cũng chúc phòng tranh của em khai trương đại cát."
"Cảm ơn Nhã tỷ."
Vừa dứt lời, liền thấy Phương Tự Niên và Thư Tinh hai người tay trong tay đi về phía này.
"Lưu tổng, đã lâu không gặp." Phương Tự Niên nói.
Nghe vậy, Lưu Xác đưa tay bắt tay Phương Tự Niên: "Phương Đổng, biệt lai vô dạng."
Chứng kiến cảnh này, cả Lưu Dục Nhã và Phương Lê đều ngây người nhìn hai người đàn ông đang mỉm cười hàn huyên.
"Để tôi giới thiệu một chút, vị này là chủ tịch tập đoàn Phương thị, Phương Tự Niên Phương Đổng." Lưu Xác nói: "Phương Đổng, vị này là phu nhân của tôi, Lưu Dục Nhã, đang công tác ở Kinh Đại, và Phương tiểu thư..."
"Rất thân quen."
Lưu Dục Nhã theo bản năng bổ sung, nhưng ngay sau đó liền hoàn hồn, a một tiếng rồi nói:
"À nhớ ra rồi, mấy năm trước anh để ý cái hạng mục khởi nghiệp sinh viên kia, là do Phương Đổng giới thiệu đúng không? Trí nhớ của em tệ thật, chậc, xin lỗi Phương Đổng, Phương thái thái."
"Chuyện làm ăn của tôi thì phu nhân tôi không hiểu rõ, cũng không thích tham gia, cho nên không rành các mối quan hệ trên thương trường của tôi lắm, mong Phương Đổng và Phương thái thái thông cảm." Lưu Xác nói.
Thư Tinh cười nói: "Không sao đâu, Lưu thái thái vừa nhìn là biết người thường ngày có công việc và sở thích riêng của mình. Vừa rồi nói Lưu thái thái rất thân quen với Tiểu Lê nhà chúng tôi, không biết cụ thể là tình huống thế nào ạ?"
"Mẹ, Nhã tỷ là người phụ trách phòng trưng bày nghệ thuật của trường đại học. Triển lãm tranh lần trước, Nhã tỷ đã giúp con không ít." Phương Lê giải thích.
Thư Tinh nói: "Nhã tỷ cái gì chứ, gọi sai rồi, kém vai vế rồi."
Nghe vậy mọi người đều cười, Lưu Dục Nhã nói: "Vâng, phải sửa lại gọi là dì Lưu mới đúng. Trước giờ chúng tôi chưa từng gặp mặt, nếu sớm biết mọi người đều quen biết nhau, sao lại gây ra trò cười thế này chứ."
Nói được nửa chừng, Lưu Dục Nhã đột nhiên hít một hơi 'xì', quay mặt sang nói với Lưu Xác:
"Này Lão Lưu, có phải Phương Đổng mời anh nên hôm nay tôi không bảo anh đi cùng, mà anh lại tự ăn mặc chỉnh tề chờ tôi để đi không đấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận