Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 70: Trắng trợn cướp đoạt dân nữ (length: 7616)

Phương Lê thích xem Giang Hành Khiên ăn.
Bản thân nàng không ham ăn lắm, cộng thêm việc từ nhỏ đã không phải lo nghĩ chuyện ăn uống nên hình thành tật xấu kén ăn.
Món nào nàng cũng chỉ ăn vài miếng là không muốn ăn nữa.
Ai ăn cùng nàng cũng cảm thấy mất ngon.
Giang Hành Khiên thì khác hẳn, ăn gì cũng thấy rất ngon mà tướng ăn lại đẹp mắt.
Một hộp cơm trưa, Phương Lê chỉ ăn một nửa.
Phương Lê thấy Giang Hành Khiên ăn gần xong, hỏi: "Đủ không? Không đủ ta chia cho ngươi một ít?"
Giang Hành Khiên lắc đầu nói: "Đủ rồi, ta ăn gần no rồi. Ngươi không ăn nữa à?"
"Ừm ừm, ta ăn no rồi."
Phương Lê mắt long lanh nhìn hắn, lại nói:
"Hôm nay ông ngoại đến cục công an rồi, yên tâm đi, chuyện nhà ngươi chắc chắn sẽ có cái giao phó. Nhưng ta đoán là sẽ cần chút thời gian, ngươi nói với thúc thúc và a di một tiếng, bảo bọn họ đừng nóng vội. Cứ sinh hoạt bình thường như trước, nếu bên cục cảnh sát cần phối hợp thì bọn họ cứ phối hợp điều tra là được. Đúng rồi, thúc thúc thế nào rồi? Vết thương có nặng không?"
"Không sao lắm, chỉ bị chấn động não nhẹ và một ít vết thương ngoài da, bác sĩ nói theo dõi mấy ngày không có vấn đề gì là có thể xuất viện. Cảm ơn ngươi, Phương Lê."
"Vậy có thể hôn một cái không?"
Nghe vậy, tai Giang Hành Khiên lập tức đỏ bừng như ráng chiều, Phương Lê cười nói: "Sao lại giống như ta đang trắng trợn cướp đoạt dân nữ vậy."
Giang Hành Khiên ngượng ngùng, cụp mắt mím môi không nói gì, trông như một nàng dâu nhỏ.
Hai người ăn cơm xong, Giang Hành Khiên gọi điện thoại cho Chu Nhã Lan, dặn dò rằng sau này có thể sẽ có cảnh sát tìm nàng và Giang Hạc, bảo hai người họ phối hợp điều tra, có sao nói vậy.
"Vâng, đúng ạ, khi nào không rõ ràng, vậy ngài cùng ba nói một tiếng, dù sao ba cũng là người trong cuộc, vâng, ta đang ở trường, lúc này vừa ăn cơm xong."
Giang Hành Khiên đang nói chuyện điện thoại với Chu Nhã Lan, Phương Lê ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, ra sức chỉ vào mình, muốn Giang Hành Khiên nhắc đến nàng một chút.
Nàng cũng không phải kiểu người ăn no rỗi việc đi lo chuyện bao đồng, nàng chỉ là muốn giúp Giang Hành Khiên mà thôi.
Việc tốt đã làm, cớ gì không lưu danh.
Hơn nữa là để ghi điểm trước mặt bà bà tương lai; có ấn tượng tốt thì sau này nhất định có thể bớt đi không ít chuyện phiền phức.
Giang Hành Khiên nhìn dáng vẻ không kìm nén được của nàng, cười cong cả mắt, giọng điệu nói chuyện với Chu Nhã Lan cũng trở nên vui vẻ hơn.
"Mẹ, chuyện lần này, là ta..."
Giang Hành Khiên ngừng một chút, nói thầm với Phương Lê chữ 'Nữ' rồi tiếp tục nói vào điện thoại:
"Là bằng hữu giúp một tay, vâng, chính là người học cùng ta... Đúng, nàng tên là Phương Lê, được ạ; ta biết rồi, vâng ạ."
Giang Hành Khiên cúp điện thoại, Phương Lê nghiêng đầu cười nói: "Ồ ~ bạn gái à, đã là bạn gái ngươi rồi sao còn không dám nói thẳng ra."
"Không phải không dám, ta..."
"Ta biết." Phương Lê ngắt lời Giang Hành Khiên: "Không giận đâu, đùa với ngươi thôi, ngươi có thể thừa nhận như vậy, ta đã rất vui rồi."
Giai đoạn hiện tại mà để người nhà biết hai người yêu sớm thì chỉ tổ rước thêm phiền toái.
Phương Lê không ngốc, cũng không phải người không nói lý lẽ, không đáng vì chút chuyện này mà giở thói đại tiểu thư với Giang Hành Khiên.
Buổi chiều sau khi tan học, hai người vẫn đến thư viện học như cũ, chỉ là hôm nay không đi xe công cộng mà Giang Hành Khiên đạp xe chở nàng.
Chiếc xe đạp vẫn là chiếc vừa cũ vừa nát ấy, Phương Lê ngồi ở phía sau, nắm vạt áo Giang Hành Khiên nói:
"Không được rồi, sau này vẫn nên đi xe thôi, chẳng lãng mạn chút nào, lạnh chết đi được."
Giang Hành Khiên nén cười nói: "Phim truyền hình toàn lừa người thôi."
Phương Lê bĩu môi không đáp, nàng bị gió thổi lạnh cóng.
Lúc đến thư viện, Phương Lê cảm giác mặt mình đã bị gió thổi đến cứng đờ.
Hai người đi vào tìm một chỗ ngồi gần máy điều hòa.
Vừa ngồi xuống, Phương Lê liền đút tay vào túi áo đồng phục học sinh của Giang Hành Khiên.
"Ấm thật."
"Lạnh à?"
"Ừm ừm, tay lạnh cóng rồi."
Giang Hành Khiên cười cười, lập tức đưa tay trái của mình đặt lên đùi phải, Phương Lê hiểu ngay, cười tủm tỉm rút tay ra rồi đặt lên đó.
Tay Giang Hành Khiên còn ấm hơn cả trong túi áo.
"Như vậy ngươi không thấy khó chịu sao?" Phương Lê hỏi.
Giang Hành Khiên nói: "Không đâu, tay ta dài mà. Mau làm bài tập đi."
Nói thật, Phương Lê hoàn toàn không có tâm trạng làm bài tập, tâm tư đều đặt trên bàn tay của hai người.
Tay nàng hoàn toàn được bàn tay to lớn của Giang Hành Khiên bao bọc trong lòng bàn tay hắn, nàng nhìn chăm chú hai giây, rồi xòe năm ngón tay ra, đan chặt mười ngón cùng Giang Hành Khiên.
"Như vậy càng ấm."
Nói xong liền vùi đầu bắt đầu làm bài tập.
Hai người đều chuyên tâm học tập, không chú ý đến những ánh mắt hâm mộ của người khác hướng về phía mình.
...
"Đi thôi, về thôi."
"Được; Tả thúc cũng đến rồi, đi thôi."
Hai người thu dọn đồ đạc rời thư viện, vừa ra đến cửa, Giang Hành Khiên đột nhiên kéo nàng trốn ra sau một cột đá bên ngoài thư viện.
Trong đêm tối, cho dù có đèn đường thì cũng vẫn khá mờ ảo.
Huống chi lại có cột đá che khuất, hai người đứng trong bóng râm.
Phương Lê hỏi: "Sao thế?"
Trong bóng tối, Giang Hành Khiên mím môi dưới, sau đó hít sâu một hơi, dường như vừa đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
Một giây sau, một nụ hôn thật nhanh lướt qua môi Phương Lê.
"Hôn... Hôn, hôn."
Hả?
Đầu óc Phương Lê trống rỗng trong giây lát, sau khi phản ứng lại thì nhớ đến câu nói đùa hồi trưa với Giang Hành Khiên.
'Vậy có thể hôn một cái không?' Hóa ra hắn tưởng thật.
Phương Lê bật cười thành tiếng, trong bóng đêm, tai Giang Hành Khiên gần như nóng đến mức muốn chín.
"Chỗ này có camera giám sát."
Nghe vậy, Giang Hành Khiên quay đầu nhìn theo hướng tay Phương Lê chỉ, quả nhiên phía trên đỉnh đầu có một cái camera giám sát sáng loáng.
Lần này thì hay rồi, mặt Giang Hành Khiên cũng bắt đầu nóng lên, đỏ bừng.
Lúc Tả thúc nhìn thấy còn hết sức quan tâm hỏi một câu 'Bạn học Tiểu Giang có phải bị cảm sốt không? Sao mặt đỏ thế?' Khiến Phương Lê càng cười vui hơn.
Sau đó trong cuộc sống, hai người thường lén lén lút lút nắm tay nhau, hoặc tìm nơi không người trao nhau nụ hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước.
Trái cây ngây ngô dần dần có hương vị ngọt ngào.
Chuyện nhà họ Giang cũng dần dần có manh mối.
Phương Lê tuy không tìm Thư Lãng giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn khiến Thư Lãng bị dính líu vào.
Chính xác mà nói là bị liên lụy ngoài ý muốn.
Căn cứ điều tra, người trong cuộc còn lại của sự việc lần này họ Thân, tên là Thân Lâm Hàng, là ông chủ của một công ty xây dựng.
Công ty xây dựng này là một trong những công ty xây dựng hàng đầu tỉnh Bình Tây, rất nhiều hạng mục trọng điểm được chính phủ nâng đỡ trong tỉnh đều bị công ty này trúng thầu.
Một công ty như vậy, nếu nói không có ô dù chống lưng thì chắc chắn là không thực tế.
Mà Thư Lãng là người của cục tư pháp, nên tự nhiên có liên quan trong chuyện này.
Nhưng Thư Lãng ở trong quan trường luôn luôn cẩn trọng, cương trực ghét nịnh bợ, đã nhiều lần từ chối lời mời riêng của Thân Lâm Hàng.
"Ngươi xem đi, chuyện này chắc chắn còn chưa xong đâu."
Giang Hành Khiên đang soạn đề toán cho Phương Lê, dự đoán các dạng bài cho kỳ thi tháng lần này, soạn trước một ít, ít nhiều cũng có thể áp trúng vài câu.
Hắn liếc nhìn Phương Lê đang chơi game, thuận theo lời nàng hỏi: "Sao lại nói thế?"
Có lẽ trận game đang hồi kịch liệt, nàng không trả lời hắn, Giang Hành Khiên cũng không ép, nghiêm túc soạn đề cho nàng.
Một pha giao tranh tổng kết thúc, Phương Lê bị hạ gục, nàng buông điện thoại di động xuống nhìn Giang Hành Khiên, cười đầy bí ẩn nói:
"Bởi vì Thân Lâm Hàng có một cô con gái, ngươi đoán xem là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận