Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 14: Cũng không phải cái gì xiêu vẹo thụ (length: 8164)

Vừa nghe đến trạng nguyên thành phố, mắt Thư Tinh rõ ràng sáng lên vài phần.
"Tốt thế ư? Nhưng mà ngũ tạng học lên tỷ lệ bình thường phổ thông thôi, liệu có thể thành trạng nguyên thành phố được không?"
"Mẹ! Mẹ không thể nhìn người với thành kiến như thế, ai nói ngũ tạng thì không thể ra trạng nguyên thành phố? Là vàng thì ở đâu cũng phát sáng. Trường học trước đây của con không tốt sao? Không phải cũng có người thi được một hai trăm điểm đó thôi."
"Mẹ không có ý đó, ý của mẹ là...
Ai nha, được rồi được rồi, nếu là thầy cô sắp xếp vậy thì con cứ tham gia. Con nói cũng đúng, nếu con không tham gia thì cũng không được, khó tránh khỏi có người lấy chuyện này ra bóng gió xa lánh con.
Có thể dừng lớp học online, nhưng nếu thành tích của con tụt xuống, vậy thì phải rời khỏi nhóm học tập, học lại lớp online, đến lúc đó mẹ sẽ gọi điện thoại nói chuyện với thầy cô của các con."
Thư Tinh nói vậy tức là đã đồng ý, Phương Lê hoàn toàn yên tâm, nở một nụ cười thật tươi vào ống kính, ngọt ngào nói:
"Cảm ơn mẹ ~ "
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc mới cúp máy.
Phương Lê bật người dậy khỏi giường, đi xuống sân dưới lầu tìm ông ngoại bà ngoại để nói về chuyện học thêm.
Lý do vẫn như cũ, là lớp học thành lập nhóm học tập, còn nhấn mạnh rằng Thư Tinh đã đồng ý.
Hai cụ tự nhiên không hề phản đối, sau đó ông ngoại hỏi Phương Lê:
"Là ngày mai bắt đầu luôn hả con? Mời bạn học về nhà mình đi, nhà mình chỗ rộng rãi, ăn uống đều có sẵn, lại yên tĩnh."
"Ông ngoại con nói đúng đó, gọi bạn học đến nhà mình học cùng nhau, đến lúc đó bảo Tiểu Tả đi một chuyến, đưa bạn về." Bà ngoại phụ họa nói.
Phương Lê cắn môi nghĩ ngợi: "Vẫn là nên đến thư viện ạ, không khí ở đó tốt hơn, ở nhà thoải mái quá con sợ con sẽ lười biếng."
Hai cụ nhìn nhau, lát sau ông ngoại nói: "Cũng phải, vậy thì đi thư viện."
Ngày hôm sau, Phương Lê vui vẻ suốt cả ngày, buổi chiều chuông tan học còn chưa reo đã bắt đầu lén lút thu dọn cặp sách.
"Chúng ta đến thư viện bên ngoài kia đi, ngươi cũng thu dọn một chút, chuông reo một cái là chúng ta đi liền."
Giang Hành Khiên gật đầu, nhưng người không hề nhúc nhích.
Hắn chẳng có gì để thu dọn cả.
Không giống nàng, ngoài sách giáo khoa và dụng cụ học tập, còn có rất nhiều đồ vật linh tinh.
Reng—— reng—— reng—— Chuông tan học vang lên, Phương Lê lập tức đứng dậy đeo cặp sách lên lưng.
"Lê Lê! Đợi đã!"
Ôn Niệm Tưởng vội vàng gọi nàng lại, vừa nhanh chóng thu dọn cặp sách vừa nói:
"Lát nữa khối 11 có trận bóng rổ, Hồ Vĩ Đào với Tưởng Kỳ sẽ ra sân đó, đi xem cùng không?"
Hồ Vĩ Đào? Tưởng Kỳ?
Tên nghe hơi quen tai.
Phương Lê nghĩ nghĩ, "a" một tiếng rồi nói:
"À, bọn họ hả. Các ngươi đi đi, ta không đi đâu, ta hẹn với Giang Hành Khiên cùng đến thư viện làm bài tập rồi."
"Đi thôi." Giang Hành Khiên nói.
"Ừm ừm."
Phương Lê đuổi kịp Giang Hành Khiên, không quên quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Ôn Niệm Tưởng, Đặng Dao và mấy người bạn.
"Cùng Giang Hành Khiên làm bài tập ư? Trời đất ơi, với thành tích đó của Giang Hành Khiên, nàng ta lấy đâu ra can đảm vậy?"
Triệu Đình Đình lộ vẻ mặt không thể tin nổi.
Đặng Dao và La Quyên Tử nhún vai, còn Ôn Niệm Tưởng thì không tỏ thái độ gì, kéo ba người kia rời phòng học đi đến sân vận động xem trận bóng rổ.
Sau khi mấy người họ đi, Tống Nguyệt Duyệt cũng đeo cặp sách rời đi, đi theo xa xa sau lưng Phương Lê và Giang Hành Khiên, người trước người sau vào thư viện bên ngoài đại học thành.
"Trước tiên làm toán lý hóa đi, làm xong có chỗ nào không hiểu ta sẽ kết hợp với điểm kiến thức hôm nay để giảng cho ngươi."
"Được." Phương Lê nói: "Vậy ngươi làm tiếng Anh trước đi, lát nữa hai ta có thể đổi bài kiểm tra cho nhau."
Giang Hành Khiên không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chú.
Phương Lê trong lòng thấy chột dạ, vẻ mặt mất tự nhiên giải thích:
"Ngươi, ngươi phụ đạo cho ta còn thu tiền nữa, với thành tích bây giờ của ngươi, ai nghe cũng sẽ không tin đâu.
Hơn nữa vừa nãy ta nói hai ta cùng làm bài tập, tiếng Anh của ta tốt như vậy, nếu ngươi vẫn viết tệ hại như cũ, bạn học và thầy cô chắc chắn sẽ nghĩ việc cùng làm bài tập chỉ là cái cớ, thật ra hai ta đang hẹn hò yêu đương.
Cho nên tiếng Anh của ngươi ít nhiều phải có tiến bộ mới bình thường được, nhanh làm bài đi."
Nói xong Phương Lê liền quay đi, cúi đầu bắt đầu làm bài tập, thái độ từ chối nói tiếp quá rõ ràng.
Lời này của nàng cũng có vài phần lý lẽ, Giang Hành Khiên liền làm theo nàng, lấy bài tập tiếng Anh ra làm.
Chưa làm được bao lâu, hai người nghe thấy giọng nói của Tống Nguyệt Duyệt.
"Giang Hành Khiên, Phương Lê. Thật trùng hợp, các ngươi cũng đến đây làm bài tập à? Có thể ngồi cùng nhau không?"
Nghe vậy, cả hai cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Nguyệt Duyệt đã ngồi xuống bên cạnh Giang Hành Khiên.
Phương Lê ngồi đối diện Giang Hành Khiên, vẻ mặt thờ ơ nhìn hai người đang ngồi song song phía đối diện.
"Ngươi đang làm bài tập tiếng Anh à, cùng làm đi."
Tống Nguyệt Duyệt cố ý đặt cuốn sách trong tay xuống trước mặt, đó là một quyển bài tập đọc thêm tiếng Anh ngoại khóa bậc trung học phổ thông.
Giang Hành Khiên không nói gì, liếc nhìn một cái rồi lại tiếp tục tập trung vào bài tập tiếng Anh.
Lại không biết sự im lặng của mình, trong mắt hai nữ sinh kia lại tương đương với việc ngầm đồng ý.
Tống Nguyệt Duyệt với nụ cười ôn hòa trên mặt lấy bài tập ra, Phương Lê lặng lẽ lật cái 'tiểu bạch nhãn', nhấc chân dưới bàn đá mạnh Giang Hành Khiên một cái.
"Tê." Giang Hành Khiên khó hiểu ngẩng đầu.
Phương Lê tiện tay chỉ vào một bài tập nói: "Bài này không biết làm, xem không hiểu, ngươi qua đây."
Giọng nói của nàng không tốt, biểu cảm càng khó coi hơn, Giang Hành Khiên tưởng rằng nàng không làm được bài nên khó chịu.
"Để ta xem."
Giang Hành Khiên đưa tay định lấy sách bài tập của nàng, Phương Lê một tay đè xuống không cho hắn lấy.
"Ngươi qua đây mà xem, ngươi ở đối diện giảng bài thì ta xem thế nào? Đứng lên nghiêng cổ mà xem à? Ta đâu phải cái cây xiêu vẹo gì chứ."
Giang Hành Khiên bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành thật đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng.
Giang Hành Khiên nhìn đề bài, mở sách toán ra, cầm bút khoanh vào công thức.
Phân tích điểm kiến thức ra, nghiền ngẫm lại, cố gắng hết sức nói một cách thông tục dễ hiểu, để thuận tiện cho nàng lý giải và ghi nhớ.
Phương Lê một bên "ừm ừm ừm" đáp lời, một bên thò tay vơ đồ đạc của Giang Hành Khiên lại đây.
"Nghiêm túc một chút." Giang Hành Khiên nói.
"Ta đang nghiêm túc nghe mà, ngươi nói tiếp đi. Mang đồ của ngươi qua đây, lát nữa có chỗ không hiểu ta hỏi lại ngươi, đỡ phải để ngươi lại vòng qua đây nói cho ta nghe. Cái bàn này lớn thế cơ mà, ngươi xem."
Nói xong Phương Lê cong cong môi mắt cười với Giang Hành Khiên, ra hiệu hắn nói tiếp.
Giảng xong một bài, nàng lại tiếp tục viết, Giang Hành Khiên cũng không quay về chỗ Tống Nguyệt Duyệt, cứ thế ngồi cạnh Phương Lê tiếp tục làm bài tiếng Anh.
Tống Nguyệt Duyệt nhìn hai người họ, nghe Giang Hành Khiên giảng bài cho Phương Lê, hoàn toàn không giống bộ dạng bình thường ngay cả bài tập cũng không làm được.
Vốn tưởng rằng hai người cùng làm bài tập là Phương Lê phụ đạo tiếng Anh một chút cho Giang Hành Khiên, dù sao tiếng Anh của Phương Lê cũng tốt.
Nàng đi theo tới là vì nàng tự tin, tiếng Anh của mình không kém Phương Lê bao nhiêu.
Không chỉ vậy, thành tích các môn khác của nàng đều rất ổn định.
Ngoài tiếng Anh, nàng còn có thể phụ đạo mấy môn khác nữa.
Nhưng xem ra bây giờ, Giang Hành Khiên dường như không giống như mọi người vẫn thường thấy.
Thậm chí có thể hắn rất ưu tú.
Tống Nguyệt Duyệt cắn môi dưới, hít sâu một hơi rồi thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt lại nở nụ cười ôn hòa.
"Giang Hành Khiên, toán học hôm nay quả thật hơi khó, lúc thầy giảng bài trên lớp ta có chỗ còn chưa hiểu lắm, có thể giảng lại giúp ta một chút không?"
"Không được."
Không đợi Giang Hành Khiên mở miệng, Phương Lê đã trực tiếp từ chối thay hắn, lại nói:
"Lớp trưởng, xin lỗi nhé. Trước khi bài tập của ta chưa làm xong, Giang Hành Khiên chỉ có thể dạy một mình ta thôi."
Nói xong không quên quay đầu hỏi Giang Hành Khiên: "Đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận