Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta?

Ngươi Đã Là Nam Thần Học Đường Lại Còn Giả Vờ Yêu Thầm Ta? - Chương 31: Bị long đong minh châu (length: 7897)

Lư Chu Nguyệt đã dành thời gian để nói rõ về những vấn đề có thể xuất hiện khi nam nữ học cùng nhau.
Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, không có vấn đề thì cũng phải báo trước cho các phụ huynh biết.
Tiêm phòng ngừa trước, đề phòng đến lúc lại trách tội lên đầu lão sư.
Sau một hồi trao đổi, cuối cùng mọi người đã đạt được sự thống nhất.
Lớp 6 sẽ thực hiện kế hoạch thành lập các tổ học tập.
Sau đó, Lư Chu Nguyệt còn nói rất nhiều, nhân tiện biểu dương Phương Lê.
Cô hết lời khen ngợi trình độ tiếng Anh của nàng, còn lấy hai bài viết văn trong các kỳ thi tiếng Anh của nàng ra đọc cho các vị phụ huynh nghe.
Tuy rằng có một nửa số phụ huynh nghe không hiểu, nhưng thấy Lư Chu Nguyệt khen như vậy, cũng biết cô bé này chắc chắn rất ưu tú.
Thư Lãng nở mày nở mặt, ngồi càng thêm ngay ngắn.
Ngẩng đầu ưỡn ngực.
...
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Thư Lãng đứng dậy định rời đi thì đột nhiên có người gọi lại.
"Chào ngài, là cục trưởng Thư ạ?"
Thư Lãng nghe tiếng quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên đầu húi cua đang đưa tay đi về phía mình.
"Ai nha, đúng là ngài rồi, chào ngài chào ngài. Cục trưởng Thư, tôi là Tiểu Tống ở đồn công an Nam Đạo, Tống Tân Hữu."
"Đồng chí Tống, chào anh." Thư Lãng bắt tay người nọ, khách sáo nói: "Đến họp phụ huynh cho con ạ?"
Tống Tân Hữu nói: "Vâng, con gái tôi, Tống Nguyệt Duyệt."
"Tống Nguyệt Duyệt." Thư Lãng hồi tưởng một chút, rồi nói: "À, là lớp trưởng đúng không. Vừa rồi chủ nhiệm lớp có nói, một đứa bé rất ưu tú."
"Đâu có đâu có, cháu gái cục trưởng Thư mới lợi hại, bài văn tiếng Anh viết kia. Chà, cao cấp."
Phương Lê được khen, Thư Lãng vui vẻ cười ha ha.
Tâm trạng tốt lên, ông liền hàn huyên thêm vài câu với người kia, vừa đi vừa nói chuyện ra đến cổng trường mới chia tay.
Thư Lãng ngồi trên xe, nhìn xe cảnh sát đậu ngoài cổng trường và cảnh sát đang canh gác, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Bạn học cũ làm việc hiệu suất thật đấy." Thư Lãng tự mình trêu đùa.
Sau khi trở về, Thư Lãng gọi điện thoại cho ông bà, khen Phương Lê một trận.
Bên này khen xong lại gọi điện thoại khen với vợ chồng Thư Tinh, thuận tiện quan tâm một chút sự nghiệp của Phương Tự Niên.
"Chị, anh rể, cần giúp gì thì cứ nói, không cần lo sẽ ảnh hưởng đến em. Ba trải đường cho em, một nửa cũng là vì chị, lúc mấu chốt em có thể ra sức giúp chị." Thư Lãng nói: "Tiểu Lê ở đây anh chị yên tâm, bọn em và ba mẹ sẽ trông nom. Tuy bọn em ở Tàm Sa, nhưng ở Kinh Thị cũng có chút quan hệ, đừng ngại phiền phức hay sợ ảnh hưởng."
Phương Tự Niên đang nói chuyện với luật sư, Thư Tinh đi qua bật loa ngoài lời của Thư Lãng cho Phương Tự Niên nghe.
"Thư Lãng, cảm ơn." Phương Tự Niên nói: "Nhưng tạm thời chưa cần cậu ra mặt, cậu và chị cứ giúp bọn anh chăm sóc tốt Tiểu Lê là được. Hai năm nay là giai đoạn then chốt của cậu, ổn định thì còn có thể thăng tiến tiếp, Tiểu Vũ cũng cần cậu ổn định, nếu không tâm huyết đời này của ba xem như uổng phí rồi."
Thư Lãng hơi mím môi, nói: "Anh rể, Tiểu Lê hứa cho em bộ dàn âm thanh kia của anh rồi, con bé có nói với anh chưa?"
"..." Phương Tự Niên sững lại một giây, nói: "Biến."
"Anh xem kìa, em trai chỉ muốn giảm bớt căng thẳng thôi mà." Thư Tinh cất điện thoại đi, cười nói.
Phương Tự Niên nói: "Anh biết, nhưng chuyện dàn âm thanh là thật; trước đó Tiểu Lê gọi điện nói với anh, anh đồng ý rồi, nhưng bận quá nên quên mất."
Thư Tinh: "..."
Dàn âm thanh kia là hàng đặt riêng của một nhãn hiệu nào đó cho Phương Tự Niên, cả thế giới chỉ có một bộ này.
Âm sắc cực kỳ tốt; hưởng thụ cấp bậc điện phủ.
Thư Lãng vẫn luôn rất thèm muốn.
* Sau buổi họp phụ huynh, cả lớp đều dồn tâm trí vào đại hội thể thao sắp tới.
"Ôn Niệm Tưởng, cậu đăng ký chạy tiếp sức đi, có năm mươi mét thôi."
"Còn La Quyên Tử, Đặng Dao đăng ký bốn trăm mét, cậu tham gia tám trăm mét nhé?"
"Triệu Đình Đình, cậu..."
Triệu Tử Lỗi đang hết lời khuyên bảo, Triệu Đình Đình giơ tay ngắt lời hắn, nói:
"Dừng! Nể tình cậu họ Triệu, tớ đăng ký nhảy xa ba bước nhé?"
"Được được được, quá tốt rồi."
Triệu Tử Lỗi hóa thân thành 'chân chó', cười hì hì viết tên Triệu Đình Đình vào sau mục nhảy xa ba bước.
"Tám trăm mét thì không được đâu, giết tớ đi còn hơn, tớ không chạy, tớ với Phương Lê đăng ký đội cổ động viên rồi." La Quyên Tử nói, thuận tiện ra hiệu bằng mắt cho Phương Lê.
Phương Lê lập tức hiểu ý. "Đúng, Quyên Tử tham gia đội cổ động viên."
Triệu Tử Lỗi thở dài, nhìn mấy người các nàng.
"Vậy La Quyên Tử với Ôn Niệm Tưởng cùng nhau, đăng ký thêm thi chạy tiếp sức được không? Các hạng mục khác tớ đi nài nỉ người khác."
Lần này Phương Lê không phát biểu ý kiến, Ôn Niệm Tưởng và La Quyên Tử nhìn nhau, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
"Vậy... được thôi."
"Tuyệt vời!"
Lại tiến gần thêm một bước tới việc hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Tử Lỗi rất vui vẻ rời đi, chuyển mục tiêu sang nài nỉ các bạn nữ khác.
"Giang Hành Khiên, đến văn phòng một chuyến."
Lư Chu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, gõ cửa phòng học ở cửa ra vào rồi gọi.
Giang Hành Khiên đang làm đề, chuẩn bị cho cuộc thi toàn cầu cuối năm.
"Sao cô Lư lại đột nhiên gọi cậu đến văn phòng thế?"
Phương Lê quay đầu hỏi Giang Hành Khiên. Cậu lắc đầu, cũng không biết.
"Có phải cô Lư cũng thấy bài đăng trên diễn đàn, nghĩ Giang Hành Khiên với chị Triệu Tư có gì đó không?" Đặng Dao vừa nhai kẹo dẻo vừa thuận miệng nói.
Chuyện Triệu Tư trả ô cho Giang Hành Khiên có một học sinh khối trên nhìn thấy, bạn cùng lớp của Triệu Tư cũng đều biết chuyện này.
Thêm nữa là hai người có một thời gian vì kỳ thi Thanh Kỷ Bôi mà thỉnh thoảng cùng nhau thảo luận đề bài.
Dần dần liền có người trên diễn đàn nói hai người đang yêu nhau.
Thậm chí còn bới móc ra bài tập về nhà viết nguệch ngoạc của Giang Hành Khiên trước kia.
Cho rằng là vì Triệu Tư mà thành tích của Giang Hành Khiên mới đột nhiên tăng mạnh.
Đại khái chính là mô típ câu chuyện vì tình yêu mà lội ngược dòng thành học bá.
Phương Lê nói: "Sao có thể chứ, Giang Hành Khiên không thích nàng đâu."
Nghe vậy Ôn Niệm Tưởng liếc xéo Phương Lê một cái, nhại giọng nàng nói:
"Đúng đúng đúng, Giang Hành Khiên không thích chị Triệu Tư đâu."
Triệu Đình Đình truy hỏi: "Vậy Giang Hành Khiên thích ai? Hắn có thích ai không? Người lớp mình hay trường mình? Hay là trường khác?"
La Quyên Tử và Đặng Dao nhìn về phía Ôn Niệm Tưởng, chờ Ôn Niệm Tưởng trả lời.
Ôn Niệm Tưởng bụm mặt cười nói: "Tớ không biết nha, chắc là có thể thích... tớ đó. A! Ngứa quá, Lê Lê cậu đừng cấu tớ!"
Phương Lê hừ hừ hai tiếng rồi thu tay lại: "Giang Hành Khiên không thích ngươi đâu, cũng không thích Triệu Tư, hắn thích đề toán, đề lý, đề hóa ấy."
Ba người bên cạnh cảm thấy Phương Lê nói có lý, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
...
"Kết quả Thanh Kỷ Bôi có rồi, chúc mừng ngươi, hạng nhất."
Thầy Đường cười hiền lành, nói với Giang Hành Khiên.
Còn cố ý tránh ra, để Giang Hành Khiên nhìn rõ bảng xếp hạng điểm trên máy tính.
"Cái này cho ngươi."
Thầy Đường đưa một phong bao lì xì cho Giang Hành Khiên, còn nói:
"Trong này có 500 tệ, là tiền thưởng trường cho ta. Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, ta suýt chút nữa đã không phát hiện ra viên minh châu bị long đong như ngươi, cho nên số tiền này ta thấy hổ thẹn khi nhận, nên đưa nó cho ngươi luôn.
Lần này ngươi đã mang lại vinh quang cho trường, nhà trường đã quyết định hủy bỏ buổi đọc sách sớm vào ngày mai, đổi thành buổi họp toàn trường vào buổi sáng, chuẩn bị công bố chuyện này trước toàn trường.
Thứ nhất là để khen ngươi, trao cho ngươi vinh dự xứng đáng. Thứ hai là muốn lấy ngươi làm tấm gương, khích lệ mọi người, kêu gọi sự nhiệt tình học tập của các học sinh.
Mặt khác, tiền thưởng ta xin nhà trường cho ngươi cũng sẽ được trao vào buổi họp sáng mai. Trở về chuẩn bị kỹ một chút, nghĩ xem sáng mai nên phát biểu thế nào nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận