Nàng Muốn Mua Thẩm Mỹ Thuốc, Ngươi Đem Nàng Biến Thành Mị Ma?
Chương 157: Tâm Cán Cân
Chương 157: Tâm Cán Cân 【 Thiên phú: Tâm Cán Cân 】 【 Tâm Cán Cân: Lấy lông vũ cùng tâm linh ước lượng, so lông vũ nặng tâm linh làm ác, so lông vũ nhẹ tâm linh là thiện. 】 【 Câu Hồn Sứ Giả đối mặt sinh vật tà ác lúc, thu hoạch được Tử Thần chúc phúc trạng thái, chiến lực gấp bội. 】 【 Khi chiến thắng sinh vật tà ác, Câu Hồn Sứ Giả có thể hấp thụ một phần tinh thần lực của sinh vật tà ác đó. 】 【 Câu Hồn Sứ Giả đối mặt sinh vật lương thiện lúc, thì sẽ không có chúc phúc gia trì. 】 Tên đại hán che mặt dùng hỏa cầu có tinh thần lực, mà lực lượng đến từ Tinh Thần Chi Hải, trong thế giới Câu Hồn Sứ Giả có thể gọi là sức mạnh tâm linh. Tên đại hán che mặt tự xưng hiệp khách, trước mặt Tâm Cán Cân, hắn là sinh vật tà ác. Tào Ý có được sức mạnh chúc phúc của Tử Thần, chiến lực tăng gấp bội! Tên đại hán che mặt kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi vậy mà cũng là siêu phàm giả?!" Tào Ý cười nhạo: "Vĩnh viễn đừng coi thường lực lượng của quan phương." Tên đại hán che mặt tức giận gầm lên, xông về Tào Ý. Tinh thần lực của Tào Ý đã đạt đến nhị giai, nhưng lại không có các kỹ năng hay thiên phú cường đại khác. 【 Tâm Cán Cân 】trong chiến đấu, chỉ có hai cách dùng. Một là, khi đối mặt với sinh vật tà ác, chiến lực sẽ tăng gấp bội. Hai là, đòn tấn công đầu tiên của địch nhân sẽ bị Tâm Cán Cân ước lượng, tức là miễn dịch với đòn tấn công đầu tiên đó, một năng lực cấp khái niệm rất mạnh. Dù cho Tào Ý không có thiên phú chiến đấu cường đại, cũng không có khai thác kỹ năng chiến đấu, nhưng thân thủ của sinh viên cao tài khoa chính trị và luật pháp hệ trị an này không phải để trưng. Hai mắt Tào Ý bốc lên ngọn lửa đen, dưới sự gia trì của tinh thần lực, cả sức mạnh lẫn tốc độ đều đạt đến đỉnh cao chưa từng có. Một thân thể thuật được thi triển cực kỳ tinh tế, nhanh chóng khống chế được tên đại hán che mặt, trói chặt tay chân hắn. Tên đại hán che mặt nằm trên mặt đất giận dữ giãy dụa gào thét, người đeo kính cảm kích chạy đến: "Cảm ơn, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!" Tào Ý liếc nhìn hắn: "Trước lo chuyện của con trai ngươi đi, hai ngày nay đừng rời khỏi bệnh viện, sẽ có người đến tìm ngươi để ghi chép." Người đeo kính liên tục gật đầu, ôm túi chạy đi. Tào Ý ngồi trên người tên đại hán che mặt, suy nghĩ một lát, bấm một số điện thoại. Nửa tiếng sau, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới. Từ trên xe bước xuống ba người áo đen. Người áo đen đi đầu đến trước mặt Tào Ý, lấy ra giấy chứng nhận: "Cục Quản Lý An Toàn, trạm Quản Lý An Toàn trú Nam Hải, nhân viên quản lý trung cấp, Ngô Hiểu Phong." Tào Ý nhìn lướt qua giấy chứng nhận, nói: "Dựa theo điều lệ của Cục Quản Lý An Toàn, tội phạm siêu phàm giả do các ngươi quản, mang đi đi." Ngô Hiểu Phong phất tay, hai nhân viên quản lý phía sau bắt tên đại hán che mặt lên xe. Ngô Hiểu Phong mặt không chút thay đổi nói: "Cục trưởng Tào, cảm ơn anh vì Cục Quản Lý An Toàn mà đã làm tất cả. Nhưng xin nhớ kỹ, tội phạm siêu phàm giả không phải do cục trị an của các anh xử lý. Lần sau gặp phải trường hợp này, nhớ gọi điện cho Cục Quản Lý An Toàn trước." Tào Ý tức giận cười: "Chẳng lẽ gặp phải kẻ xấu hành hung, ta phải khoanh tay đứng nhìn sao?!" Ngô Hiểu Phong nhíu mày: "Tôi chỉ không muốn anh gây thêm phiền phức cho Cục Quản Lý An Toàn chúng tôi. Cục trưởng cục trị an bị tội phạm siêu phàm giả xử lý, đó là sự thất trách lớn của Cục Quản Lý An Toàn. Lần này anh chỉ là gặp may nên mới bắt được tên tội phạm siêu phàm giả này thôi. Vận may sẽ không mãi luôn ở bên anh đâu. Chúng ta xem như là cùng một hệ thống, thông cảm cho nhau một chút, đừng làm chậm trễ tiền đồ của mỗi người, có được không?" Tào Ý lạnh lùng nhìn Ngô Hiểu Phong: "Tiền đồ?" Ngô Hiểu Phong quay đầu nhìn thuộc hạ, chắc chắn thuộc hạ không nghe thấy mình nói chuyện, mới chế nhạo nhìn Tào Ý: "Chẳng lẽ cục trưởng Tào không muốn đích thân bắt sống tội phạm siêu phàm giả, không phải để chứng minh cái gì sao? Chẳng lẽ, ngài không phải vì tiền đồ? Tất cả đều là người một nhà, ai mà không biết ai chứ?" Tào Ý đứng dậy, yếu ớt nói: "Tiểu tử, trước đây ngươi cũng là người trong hệ thống trị an à?" Ngô Hiểu Phong cười khẩy, nghiền ngẫm nhìn Tào Ý: "Đúng vậy, từng là người của cục trị an Đế Đô, trước đây ở đội quan võ thường xuyên nghe kể chuyện của cục trưởng Tào." Ý hắn là: Chuyện trước đây là trước đây, sau này phá án bắt giữ vẫn phải dựa vào siêu phàm giả. Tinh thần lực của siêu phàm giả rất khó tả, có khi còn tốt hơn cả công cụ tinh vi. Thời đại của Tào Ý thế nào rồi cũng sẽ qua đi. Tào Ý xoa xoa cổ: "Xem ra sư phụ ngươi ở đội quan võ không dạy ngươi cách tôn trọng tiền bối rồi!" Dứt lời, Tào Ý vung nắm đấm về phía Ngô Hiểu Phong. Ngô Hiểu Phong đầu tiên là ngẩn người. Cục trưởng Tào này lại lỗ mãng như vậy, vậy mà không thèm để ý đến thân phận mà động thủ với hắn? Rất nhanh, Ngô Hiểu Phong khẽ gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa mai. Tào Ý đánh nhau với hắn chẳng phải tự tìm khổ sao? Ngô Hiểu Phong vươn tay, muốn bắt lấy nắm đấm của Tào Ý. Một giây sau, nắm đấm bọc lấy tinh thần lực mạnh mẽ đâm thẳng vào tay Ngô Hiểu Phong như một chiếc xe tải. Ngô Hiểu Phong trực tiếp bay ngược mấy mét, ôm cánh tay kinh hãi nhìn Tào Ý: "Ngươi, sao có thể! Ngươi cũng là siêu phàm giả!" Cánh tay Ngô Hiểu Phong mềm nhũn, có vẻ đã bị gãy. Tào Ý từ trên cao nhìn xuống Ngô Hiểu Phong: "Thứ nhất, cho dù là tội phạm siêu phàm giả hay tội phạm bình thường. Chỉ cần là địa bàn của ta, thì không ai được phép làm càn bắt nạt người! Thứ hai, tiền đồ gì đó, lão tử đã là cục trưởng cục trị an Nam Hải, chức chính sảnh rồi! Thứ ba, chắc hẳn ngươi không quen biết ta lắm, quên biệt hiệu của lão tử rồi! Một tên nhân viên quản lý cẩu thí như ngươi mà cũng dám nhe răng trước mặt lão tử? Tiểu tử, ngươi còn non lắm!" Từ khi trở thành siêu phàm giả, Ngô Hiểu Phong đã sớm cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn hệ thống trị an, thậm chí so với thế tục. Nhân viên quản lý an toàn trực thuộc Cục Quản Lý An Toàn, thậm chí nhân viên quản lý an toàn phạm lỗi cũng do Cục Quản Lý An Toàn trực tiếp xét xử. Hắn sớm đã quên Tào Ý "nổi danh bên ngoài". Biệt hiệu của Tào Ý là gì hắn sao không biết? Diêm La sống! Nói xong, Tào Ý vặn vẹo cổ tay. Ngô Hiểu Phong hoảng sợ ôm đầu: "Ý ca, đừng đánh, sư phụ của ta trước đây cũng cùng phe với anh mà!" Mặt Tào Ý lộ ra vẻ mù mịt. Nếu nhân viên quản lý an toàn đều là hạng người này, thì Cục Quản Lý An Toàn thật sự là ăn hại! Hắn hừ lạnh một tiếng, hướng về phía cuối phố cổ mà đi. Bóng lưng Tào Ý rất lạnh lùng, rất kiên định, nhưng... nét mặt của hắn rất khoa trương. Cười đến rất khoa trương. Thoải mái! Mẹ kiếp, mấy tháng nay toàn phải chịu đựng cái đám tiểu tử này huênh hoang. Linh khí hồi sinh, tình hình không rõ, hắn không dám tùy tiện động đến đám nhân viên quản lý này. Hiện tại hắn cũng là siêu phàm giả, còn lo lắng cái chùy gì nữa? Hôm nay đánh Ngô Hiểu Phong, ngày mai Hà lão sẽ biết Tào Ý hắn cũng là một siêu phàm giả rất mạnh, nhất định phải cho hắn chút lời giải thích. Ví dụ như... được tạm giữ chức ở Cục Quản Lý An Toàn, tham gia các vụ án của Cục Quản Lý An Toàn. Tào Ý còn nhớ rõ lời mà lão chủ tiệm thuốc đã nói với hắn. Chỉ cần gia nhập Cục Quản Lý An Toàn, liền được ban cho dược tề thần kỳ mới, có được sức mạnh mạnh hơn! Có người muốn hỏi, tại sao Tào Ý lại dùng phương thức cực đoan như vậy để báo cho Đế Đô tin tức mình là siêu phàm giả? Tào Ý chính là muốn đánh Ngô Hiểu Phong một trận để giải tỏa sự khó chịu mấy tháng nay.... Hôm sau, tại cục trị an Nam Hải. Ngụy Minh mặc tây trang đen dẫn theo thành viên Lam Kình Tổ đến gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng. "Mời vào." Trong phòng truyền ra âm thanh đầy trung khí. Ngụy Minh bước vào văn phòng. Tào Ý đã thay đổi vẻ tiều tụy trong lần gặp mặt trước, mặc cảnh phục mới tinh, tinh thần rất tốt. Ngụy Minh cung kính nói: "Ý ca, đã lâu không gặp." Tào Ý mỉm cười nói: "Ngồi đi." Ngụy Minh ngồi xuống: "Muốn hỏi anh vài chuyện, anh trở thành siêu phàm giả từ lúc nào? Ân, thôi, câu này không hỏi, tôi đoán anh cũng không muốn trả lời." Tào Ý buồn cười nhìn Ngụy Minh: "Vấn đề này quan trọng lắm sao? Không muốn trả lời là không được trả lời sao?" Ngụy Minh cười khổ nói: "Nếu anh không muốn trả lời, nói dối lừa gạt chúng tôi, không ai có thể tìm ra lỗ hổng trong lời nói dối của anh cả. Tin tức giả sẽ chỉ khiến chúng tôi đi sai phương hướng, thà rằng không hỏi còn hơn." Nụ cười của Tào Ý dần biến mất, nghiêm túc đánh giá Ngụy Minh: "Ngươi đã trưởng thành hơn nhiều rồi." Ngụy Minh nhớ đến chị gái, lộ ra nụ cười gượng gạo: "Không còn cách nào mà, trước đây không hiểu chuyện, bây giờ nên hiểu chuyện rồi, tôi đi thẳng vào chủ đề đây. Tôi có thể xem sức mạnh siêu phàm của anh được không?" Tào Ý vươn tay, một chiếc Tâm Cán Cân hư ảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Hầu hết siêu phàm giả hiện tại đều là dạng lực lượng, dạng tốc độ, hoặc có thể sử dụng các nguyên tố như thủy hỏa phong ba hoặc điều khiển phù chú. Tào Ý tuyệt đối là một kẻ dị loại, giống như Trương Tiểu Ất, Tà Kỳ Lân, là một loại khác biệt. Vẻ mặt Ngụy Minh dần trở nên nghiêm trọng: "Có phải anh không muốn gia nhập Cục Quản Lý An Toàn không?" Tào Ý không trả lời thẳng, mà hỏi: "Tôi nghe nói cấp bậc nhân viên quản lý cao cấp của các anh là phó thính?" Ngụy Minh nói: "Vẫn giữ lại chức cục trưởng cục trị an Nam Hải của anh, nhưng cần anh làm nhiệm vụ cho Cục Quản Lý An Toàn." Tào Ý nhếch môi, khó nén được ý cười: "Ta tiếp thu sự an bài của tổ chức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận