Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 631
Chu Dục Văn để lại cho Hứa Tình một chiếc điện thoại, Hứa Tình tự nhiên là mang ơn, đặc biệt đưa Chu Dục Văn cùng Phan Mẫn xuống dưới lầu, còn giúp Phan Mẫn cầm rất nhiều hành lý. Phan Mẫn vốn nhìn ra Hứa Tình muốn tìm Chu Dục Văn nói chuyện, liền muốn thuận nước đẩy thuyền, không ngờ Hứa Tình lại phản ứng lớn như vậy. Điều này khiến Phan Mẫn có chút thụ sủng nhược kinh, cũng không nhịn được lúc ở trên xe hỏi thăm Chu Dục Văn, có phải chính mình đã làm sai điều gì hay không?
Sau đó Phan Mẫn cũng cẩn thận suy nghĩ lại, nàng cảm thấy Hứa Tình làm trong cơ cấu giáo dục, mà Chu Dục Văn mới 19 tuổi, bên cạnh làm gì có trẻ nhỏ cần giáo dục, Hứa Tình kết giao mối quan hệ nhân mạch với Chu Dục Văn này, chẳng khác nào là vô hiệu nhân mạch. Thế nhưng Hứa Tình lại nhiệt tình như vậy, nếu như sau này chính mình không phản hồi lại cho nàng, liệu trong lòng nàng có ý kiến gì không? Phan Mẫn đem suy nghĩ trong lòng nói lại một lần với Chu Dục Văn.
Mà Chu Dục Văn nghe những lời này lại chỉ cười cười, nói Phan Di ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
“Người bạn này của ngươi là người làm ăn, biết nên làm sinh ý như thế nào, thành phố Kim Lăng này, nói lớn thì lớn, nhưng cũng không lớn lắm, ai biết sau này có thể dùng được hay không.” Chu Dục Văn vừa lái xe vừa nói với Phan Mẫn về chuyện này. Hắn hỏi Phan Mẫn, người bạn này quan hệ với nàng thế nào.
Phan Mẫn suy nghĩ một chút, nói chắc là cũng được xem là nói chuyện hợp nhau đi?
Chu Dục Văn nói vậy nếu đã như vậy, hôm nào ta liên lạc, giới thiệu cho nàng vài đơn sinh ý là được.
Phan Mẫn thấy Chu Dục Văn nói nhẹ nhàng bâng quơ, có chút do dự, nói “Có quá phiền phức không.”
“Việc này không đến mức đâu, coi như là phúc lợi công ty.” Công ty của Chu Dục Văn chủ yếu là người trẻ tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là không có người trung niên, nhà ai mà không có đứa trẻ tám chín tuổi, trực tiếp đến chỗ Hứa Tình mua vài tiết khóa, sau đó phát như là phúc lợi công ty, cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Thấy Chu Dục Văn biến chuyện nặng thành nhẹ nhàng, ngồi ở ghế phụ Phan Mẫn không khỏi như có điều suy nghĩ. Lúc ở quê nhà, Chu Dục Văn đã thể hiện sự trưởng thành vượt xa bạn bè đồng lứa, nhưng lúc sống ở huyện thành nhỏ lại không có cảm giác mãnh liệt như ở đây. Chỉ qua tiếp xúc ngắn ngủi, đã có thể cảm nhận được, trình độ của Chu Dục Văn thật sự cao hơn người bình thường rất nhiều, có lẽ ở đây, nàng thật sự không thoát khỏi việc được Chu Dục Văn chiếu cố.
Chu Dục Văn có rất nhiều nhà ở Kim Lăng, nhưng đa số đều được Đào Điềm và Trịnh Nghiên Nghiên các nàng quản lý cho thuê ra ngoài. Mấy căn ở Trung Hải Hoa Viên là nhà trống, còn căn đại bình tầng thì Trịnh Nghiên Nghiên các nàng đang ở.
Cho nên hiện tại còn trống chỉ có căn biệt thự ở Thanh Lê Loan đã mua trước đó, thêm nữa là nơi Thanh Lê Loan đó có không khí sinh hoạt, thế là hơi suy tư một chút, Chu Dục Văn quyết định an bài cho Phan Mẫn ở Thanh Lê Loan.
Chu Dục Văn nói Phan Mẫn đến đột ngột, chính mình cũng chưa thu dọn tử tế.
“Phòng ốc có thể hơi bừa bộn, Phan Di ngươi cũng đừng chê.” Lúc chưa tới Thanh Lê Loan, Chu Dục Văn đã nói như vậy.
Mà về điểm này, Phan Mẫn thật ra cũng đoán được, nàng nói, người trẻ tuổi các ngươi vốn cũng không thích dọn dẹp việc nhà.
“Điểm này ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Chu Dục Văn nghe vậy cười cười, nói vậy thì tốt nhất.
Sau khi rào trước đón sau, hai bên nói chuyện dễ dàng hơn nhiều. Phan Mẫn thầm nghĩ, phòng của người trẻ bừa bộn một điểm là bình thường, đã đến đây thì chắc chắn phải dọn dẹp một chút. Chỉ là khi thấy Chu Dục Văn lái xe vào một khu dân cư trông rất cao cấp, vừa vào khu, đập vào mắt là từng căn từng căn nhà lầu nhỏ hai ba tầng ẩn mình giữa sơn thủy, điều này không khỏi khiến Phan Mẫn thắc mắc, sao ở đây toàn là nhà lầu nhỏ? Không có nhà cao tầng à?
“Ngươi ở là biệt thự?” Phan Mẫn lúc này mới nhớ ra, cũng phải, Chu Dục Văn giàu như vậy, chắc chắn là ở biệt thự rồi.
Chu Dục Văn nghe vậy cười xấu hổ, nói là: “Cho nên không chỉ rất bừa bộn.. mà còn rất lớn, ta vì ít khi đến ở, nên cũng không gọi người tới dọn dẹp, người yên tâm, Phan Di, ngày mai ta gọi người thu thập.” Chu Dục Văn cam đoan.
“” lúc này Phan Mẫn có chút trầm mặc.
Xe rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng trước một tòa biệt thự, đỗ xe xong, hai người vào nhà.
Chu Dục Văn nói phòng hơi bừa bộn là thật sự bừa bộn, phải biết, đây chính là nơi hắn hẹn hò cùng mấy nữ nhân, đủ loại quần áo vứt lung tung trên ghế sofa, chủ yếu nhất là mấy thứ như nội y, quần tất, giày cao gót. Nhưng sự bừa bộn này cũng chỉ là tương đối. Hắn thấy rất bừa bộn, thế nhưng căn phòng cũng đủ lớn, lại thêm toàn là đồ dùng cao cấp xa xỉ trong nhà, cho nên đối với người bình thường xem ra, kỳ thật cũng không bừa bộn lắm.
Giây đầu tiên bật đèn, đập vào mắt là ghế sofa da thật, vài đôi tất đen cùng với quần lót ren trắng. Chu Dục Văn thấy vậy, không nghĩ ngợi gì, vội vàng chạy tới vơ lấy mấy món đồ bắt mắt nhất vào tay, sau đó không biết tìm đâu ra một cái hộp chứa đồ, đem mấy bộ đồ nhỏ có thể nhìn thấy nhét hết vào, vừa thu dọn vừa nói: “Lâu quá không thu thập, đúng là có chút loạn thật.”
Mặc dù Chu Dục Văn dọn dẹp rất nhanh, nhưng Phan Mẫn vẫn nhìn thấy được vài món. Những bộ nội y đặc sắc kia, khiến Phan Mẫn không nhịn được cảm khái một câu, nghĩ không ra con gái lại biết chơi như vậy. Thế nhưng đây đều là chuyện của người trẻ tuổi, Phan Mẫn cũng không nói gì, nàng chỉ nhìn quanh một vòng, ngắm phòng khách lớn thông hai tầng này, nhịn không được cảm khái nói ra: “Thế này nhìn cũng không phải rất loạn, ta còn chưa từng ở căn nhà nào lớn thế này đâu, Tô Tình trước đó ở cùng ngươi tại đây à?”
“Ừm đúng vậy, nàng từng ở đây một thời gian.” Chu Dục Văn nói.
Phan Mẫn gật đầu, nàng nói thật tốt. “Khó trách nàng không muốn trở về nhà đâu.” Trời tối người yên, cô nam quả nữ, khi chủ đề hơi khô khan, luôn tỏ ra đặc biệt yên tĩnh cùng ngượng ngùng, hai người cứ thế người một câu ta một câu hàn huyên một hồi.
Phan Mẫn chủ động hỏi Chu Dục Văn: “Ta ở gian phòng nào?”
Chu Dục Văn nói: “A, ta đưa ngươi đến đó ngay bây giờ.”
Thế là cứ như vậy, Chu Dục Văn an bài cho Phan Mẫn một căn phòng trên lầu hai. Các phòng ở biệt thự này, mấy phòng phía trước đều đã được Trịnh Nghiên Nghiên các nàng phân chia xong, phía sau có một phòng có phòng tắm riêng, vẫn chưa phân chia, ánh sáng các thứ cũng rất tốt, hơn nữa còn có một sân thượng riêng, rất thích hợp cho nữ nhân trầm tĩnh như Phan Mẫn. Chỉ cần dẫn Phan Mẫn vào xem qua, Phan Mẫn liền thích ngay.
Chu Dục Văn vốn định giới thiệu thêm cho Phan Mẫn về căn phòng, bất đắc dĩ điện thoại di động reo không ngừng. Chu Dục Văn nhìn thấy là Trịnh Nghiên Nghiên gọi tới, vốn định từ chối không nghe. Ai có thể nghĩ tới Trịnh Nghiên Nghiên lại cứ kiên trì gọi mãi không ngừng. Khiến cho Chu Dục Văn chẳng nói được mấy lời. May mà Phan Mẫn khéo hiểu lòng người, bảo Chu Dục Văn cứ đi nghe điện thoại trước đi.
“Có thể là trong công việc có việc gấp đi, với lại hiện tại thời gian không còn sớm, ta cũng hoàn toàn chính xác mệt mỏi.” Phan Mẫn rất cảm kích Chu Dục Văn vì những gì đã làm cho chính mình, nhưng bây giờ đã rất muộn, nàng cũng không muốn làm phiền Chu Dục Văn nữa.
Chu Dục Văn nói, vậy được rồi. “Phan Di ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây cho khỏe, có gì cần tìm ta, ta ở ngay phòng sát vách.” Chu Dục Văn nói.
“Ân” Phan Mẫn gật đầu.
Cô nam quả nữ, dù cho đối phương là con rể của mình, vẫn sẽ cảm giác có chút không ổn lắm.
Sau khi ra khỏi phòng Phan Mẫn, Chu Dục Văn mới kết nối điện thoại của Trịnh Nghiên Nghiên, hỏi nàng có chuyện gì, gọi điện gấp gáp như vậy?
Mà Trịnh Nghiên Nghiên thì cũng có vẻ không kiên nhẫn, nói, đại ca, ngươi còn tới không? “Ta cùng Lâm Lâm quần áo đều đổi xong, liền chờ ngươi!” Trịnh Nghiên Nghiên thật sự phiền muộn, hôm nay rõ ràng đã nói là thế giới ba người, làm sao lại không tới.
Chu Dục Văn lúc này mới nhớ ra, nói với Trịnh Nghiên Nghiên hôm nay không đến được.
“A? Tại sao vậy?” Trịnh Nghiên Nghiên nghe xong, lập tức không vui.
Chu Dục Văn liền đem chuyện mẹ của Tô Tình đến Kim Lăng nói cho Trịnh Nghiên Nghiên. Chủ yếu là Phan Mẫn không biết Chu Dục Văn bề ngoài là bạn trai Tô Tình, nhưng thực ra là hoa tâm đại củ cải, chuyện này phụ huynh bình thường đều không chấp nhận được. Mà lại Phan Mẫn thế nhưng là mẹ vợ kiếp trước của Chu Dục Văn, trước đây nàng đối xử với mình tốt như vậy, Chu Dục Văn cũng không đành lòng làm tổn thương nàng, liền nói, đêm nay chính mình phải sắp xếp ổn thỏa cho Phan Di.
“Ngày mai đi, ngày mai ta lại cùng các ngươi nói.”
“Ta ngất, hai lão bà như hoa như ngọc ngươi không ở cùng, ngươi lại ở cùng chỗ với mẹ vợ? Ngươi làm vậy không sợ xảy ra vấn đề gì?” Trịnh Nghiên Nghiên nói chuyện trước nay là không che đậy miệng.
Chu Dục Văn nói, ngươi im miệng đi, không biết ăn nói thì đừng nói.
Trịnh Nghiên Nghiên vốn còn muốn nói gì đó, cũng là bị Lục Lâm giữ chặt lại. Chỉ đành chịu vậy thôi.
Cứ như vậy, Chu Dục Văn hiếm có được một buổi tối thanh tịnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Dục Văn không muốn đánh thức Phan Mẫn, nghĩ mình thu dọn một chút rồi đến công ty đi làm, kết quả lúc xuống lầu phát hiện, Phan Mẫn đã mặc một bộ đồ mặc nhà áo len màu xám, búi tóc lên đang làm điểm tâm. Chu Dục Văn vừa xuống tới lầu, Phan Mẫn liền nói: “Phải đi làm? Ăn chút điểm tâm lại đi thôi?”
Chu Dục Văn nhìn thấy đã làm sẵn điểm tâm, tự nhiên không có lý do từ chối, chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh, nói: “Phan Di ngươi dậy sớm như thế làm cái gì? Tối hôm qua vốn đã mệt mỏi một đêm, ngươi còn không nghỉ ngơi cho khỏe.”
Phan Mẫn vừa giúp Chu Dục Văn múc cháo, một bên nói, lớn tuổi rồi, giấc ngủ cạn. “Nghĩ đến dù sao không có việc gì, liền giúp ngươi thu thập một chút.”
“Cũng không biết có hợp hay không khẩu vị?”
“Cái này quá phong phú, ta cũng chưa từng ăn bữa sáng thịnh soạn như vậy.” Lời Chu Dục Văn nói tự nhiên là để lấy lòng, bất quá Phan Mẫn nghe, trong lòng vẫn là nhịn không được sẽ vui vẻ, dù sao ai không nguyện ý bị tán dương đâu. Nàng nói, kỳ thật cũng không làm cái gì, chính là nhìn trong bếp có cái gì, đơn giản làm chút thôi.
“Cái này quả không đơn giản.” Chu Dục Văn vừa uống cháo rau củ Phan Mẫn nấu, một bên khen không dứt miệng, đồng thời cũng bảo Phan Mẫn đừng chỉ bận rộn, chính mình cũng uống một chút.
Chu Dục Văn nói mình lát nữa phải đi làm: “Phan Di ngươi mới từ chức, thừa dịp thời gian này cứ đi dạo khắp nơi, làm quen thêm một chút phong thổ Kim Lăng.”
“Đây là thẻ phụ của ta, Phan Di ngươi muốn mua gì ưa thích, liền quẹt tấm thẻ này là được.” Chu Dục Văn nói, đặt một chiếc thẻ ngân hàng màu đen lên bàn.
Phan Mẫn nói: “Không cần, ta có tiền.”
Chu Dục Văn nói, không sao đâu Phan Di. “Ngươi dùng tấm thẻ này của ta, tấm thẻ này của ta mua đồ đi siêu thị mua sắm có chiết khấu.” Nói rồi, Chu Dục Văn cứng rắn nhét thẻ vào tay Phan Mẫn.
Phan Mẫn vốn định từ chối, nghe nói có chiết khấu, không khỏi hiếu kỳ.
Chu Dục Văn nói đây là thẻ ngân hàng mà chính mình đặc biệt yêu cầu làm, dùng tại Kim Lăng đều có chiết khấu, nhiều nhất có thể tới giảm 30% đó.
Phan Mẫn nghe lời này, không khỏi nghi hoặc: “Chiết khấu lớn như vậy?”
Chu Dục Văn nói đó là đương nhiên, Kim Lăng này không thể so với thành phố nhỏ, nó có hiệu ứng tập trung, nói đúng ra là, nhiều người dùng thì chi phí sinh hoạt chắc chắn sẽ giảm xuống, cho nên ngươi dùng thẻ của ta là thuận tiện.
Phan Mẫn nghe bán tín bán nghi, nhưng lại cảm thấy Chu Dục Văn nói có đạo lý, ngược lại không tiếp tục từ chối Chu Dục Văn nữa, chỉ nói là, vậy ta xem tiêu bao nhiêu tiền rồi ta chuyển cho ngươi.
Chu Dục Văn cười nói, đi. “Đợi đến lúc rồi nói sau.”
Trò chuyện xong chuyện này, Phan Mẫn còn nói muốn tìm việc làm, trước đó Hứa Tình có nói với nàng, muốn nàng đến cơ sở đào tạo làm lão sư.
Mà Chu Dục Văn nghe xong, lại cười nói Phan Di trước ngươi cũng là bởi vì không muốn làm lão sư nên mới từ chức, cái này thật vất vả mới từ chức được, làm sao có thể lại làm lão sư. “Ngươi nghe ta, chuyện công việc cứ chờ một chút, trước hết hảo hảo chơi hai ngày đã.” Đang nói chuyện, lúc này điện thoại của Chu Dục Văn lại vang lên.
Là Đào Điềm gọi tới. Tốt a, hôm nay thật là có chút bận bịu, dù sao Khúc Tịnh cùng Trần Uyển đều đi rồi, việc triển khai của công ty bên kia đều muốn chính mình đi giải quyết.
Chu Dục Văn ăn nhanh vài miếng cơm, bảo Phan Mẫn hảo hảo chơi hai ngày, công việc bên mình quá bận rộn.
“Phan Di cái kia, ta đi trước đây, ngươi có việc gọi điện thoại cho ta liền tốt.” nói xong lời này, Chu Dục Văn liền muốn rời đi.
Mà Phan Mẫn thấy Chu Dục Văn đi gấp gáp như vậy, nhịn không được hỏi: “Ngươi giữa trưa trở về ăn à?”
“Giữa trưa?” Chu Dục Văn không nghĩ tới Phan Mẫn sẽ hỏi vấn đề này, liền nói: “Phan Di, ta giữa trưa không trở lại, ban đêm ngươi cũng không cần chờ ta.”
Nói xong lời này Chu Dục Văn mới vội vàng rời đi. Biệt thự rộng lớn lập tức liền yên tĩnh trở lại.
Phan Mẫn nhìn theo bóng Chu Dục Văn vội vàng rời đi, như có điều suy nghĩ.
Chuyện Phan Mẫn đến Kim Lăng, chỉ mới một ngày mà đã lan truyền ra ngoài, không chỉ có Trịnh Nghiên Nghiên các nàng biết, mà ngay cả Đào Điềm đều biết.
Chu Dục Văn vừa mới đến công ty, Đào Điềm liền trêu ghẹo mà hỏi: “Nghe nói ngươi tối hôm qua ở cùng mẹ Tô Tình một đêm?”
Chu Dục Văn nghe lời này rất im lặng: “Lời này của ngươi nói, đó là ta mẹ vợ.”
Đào Điềm nghe lời này càng thấy buồn cười, nàng nói, ngươi cùng Tô Tình đều không có kết hôn, ở đâu ra mẹ vợ?
Chu Dục Văn bảo Đào Điềm đừng nghĩ lung tung, liền xem như mụ mụ ngươi đến Kim Lăng, ta cũng sẽ tiếp đãi như thế này.
Chu Dục Văn nói như vậy, Đào Điềm mới thôi không trêu đùa nữa, nghĩ như vậy, Chu Dục Văn đúng là rất chu đáo.
Chu Dục Văn hỏi người phụ trách bên triển khai đều đến cả chưa?
Đào Điềm gật đầu: “Nghiên Nghiên cùng Lục Lâm đều tại phòng họp chờ lấy đâu.”
“Đi, chúng ta bây giờ liền đi qua.” Chu Dục Văn nói, rồi dẫn Đào Điềm đi cùng. Lúc sắp vào cửa lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, Chu Dục Văn tìm số điện thoại của Hứa Tình tối qua rồi gọi đi. Chu Dục Văn nói, muốn mua suất học một học kỳ cho 50 người ở chỗ Hứa Tình, nhưng mẹ vợ mình vừa tới Kim Lăng, bên người cũng không có bằng hữu gì. Nhiệm vụ chính của Hứa Tình hiện tại là phải chăm sóc Phan Mẫn cho tốt.
Gọi xong cú điện thoại này, Chu Dục Văn mới cùng Đào Điềm tiến phòng họp.
Mà Đào Điềm nghe cú điện thoại này, càng là thật lòng khen ngợi, nói Chu Dục Văn đối với mẹ vợ thật để tâm, xem như người con rể tốt tiền vô cổ nhân hậu vô lai.
“Ngươi liền bớt trêu chọc ta đi,”
Sau đó Phan Mẫn cũng cẩn thận suy nghĩ lại, nàng cảm thấy Hứa Tình làm trong cơ cấu giáo dục, mà Chu Dục Văn mới 19 tuổi, bên cạnh làm gì có trẻ nhỏ cần giáo dục, Hứa Tình kết giao mối quan hệ nhân mạch với Chu Dục Văn này, chẳng khác nào là vô hiệu nhân mạch. Thế nhưng Hứa Tình lại nhiệt tình như vậy, nếu như sau này chính mình không phản hồi lại cho nàng, liệu trong lòng nàng có ý kiến gì không? Phan Mẫn đem suy nghĩ trong lòng nói lại một lần với Chu Dục Văn.
Mà Chu Dục Văn nghe những lời này lại chỉ cười cười, nói Phan Di ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
“Người bạn này của ngươi là người làm ăn, biết nên làm sinh ý như thế nào, thành phố Kim Lăng này, nói lớn thì lớn, nhưng cũng không lớn lắm, ai biết sau này có thể dùng được hay không.” Chu Dục Văn vừa lái xe vừa nói với Phan Mẫn về chuyện này. Hắn hỏi Phan Mẫn, người bạn này quan hệ với nàng thế nào.
Phan Mẫn suy nghĩ một chút, nói chắc là cũng được xem là nói chuyện hợp nhau đi?
Chu Dục Văn nói vậy nếu đã như vậy, hôm nào ta liên lạc, giới thiệu cho nàng vài đơn sinh ý là được.
Phan Mẫn thấy Chu Dục Văn nói nhẹ nhàng bâng quơ, có chút do dự, nói “Có quá phiền phức không.”
“Việc này không đến mức đâu, coi như là phúc lợi công ty.” Công ty của Chu Dục Văn chủ yếu là người trẻ tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là không có người trung niên, nhà ai mà không có đứa trẻ tám chín tuổi, trực tiếp đến chỗ Hứa Tình mua vài tiết khóa, sau đó phát như là phúc lợi công ty, cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Thấy Chu Dục Văn biến chuyện nặng thành nhẹ nhàng, ngồi ở ghế phụ Phan Mẫn không khỏi như có điều suy nghĩ. Lúc ở quê nhà, Chu Dục Văn đã thể hiện sự trưởng thành vượt xa bạn bè đồng lứa, nhưng lúc sống ở huyện thành nhỏ lại không có cảm giác mãnh liệt như ở đây. Chỉ qua tiếp xúc ngắn ngủi, đã có thể cảm nhận được, trình độ của Chu Dục Văn thật sự cao hơn người bình thường rất nhiều, có lẽ ở đây, nàng thật sự không thoát khỏi việc được Chu Dục Văn chiếu cố.
Chu Dục Văn có rất nhiều nhà ở Kim Lăng, nhưng đa số đều được Đào Điềm và Trịnh Nghiên Nghiên các nàng quản lý cho thuê ra ngoài. Mấy căn ở Trung Hải Hoa Viên là nhà trống, còn căn đại bình tầng thì Trịnh Nghiên Nghiên các nàng đang ở.
Cho nên hiện tại còn trống chỉ có căn biệt thự ở Thanh Lê Loan đã mua trước đó, thêm nữa là nơi Thanh Lê Loan đó có không khí sinh hoạt, thế là hơi suy tư một chút, Chu Dục Văn quyết định an bài cho Phan Mẫn ở Thanh Lê Loan.
Chu Dục Văn nói Phan Mẫn đến đột ngột, chính mình cũng chưa thu dọn tử tế.
“Phòng ốc có thể hơi bừa bộn, Phan Di ngươi cũng đừng chê.” Lúc chưa tới Thanh Lê Loan, Chu Dục Văn đã nói như vậy.
Mà về điểm này, Phan Mẫn thật ra cũng đoán được, nàng nói, người trẻ tuổi các ngươi vốn cũng không thích dọn dẹp việc nhà.
“Điểm này ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Chu Dục Văn nghe vậy cười cười, nói vậy thì tốt nhất.
Sau khi rào trước đón sau, hai bên nói chuyện dễ dàng hơn nhiều. Phan Mẫn thầm nghĩ, phòng của người trẻ bừa bộn một điểm là bình thường, đã đến đây thì chắc chắn phải dọn dẹp một chút. Chỉ là khi thấy Chu Dục Văn lái xe vào một khu dân cư trông rất cao cấp, vừa vào khu, đập vào mắt là từng căn từng căn nhà lầu nhỏ hai ba tầng ẩn mình giữa sơn thủy, điều này không khỏi khiến Phan Mẫn thắc mắc, sao ở đây toàn là nhà lầu nhỏ? Không có nhà cao tầng à?
“Ngươi ở là biệt thự?” Phan Mẫn lúc này mới nhớ ra, cũng phải, Chu Dục Văn giàu như vậy, chắc chắn là ở biệt thự rồi.
Chu Dục Văn nghe vậy cười xấu hổ, nói là: “Cho nên không chỉ rất bừa bộn.. mà còn rất lớn, ta vì ít khi đến ở, nên cũng không gọi người tới dọn dẹp, người yên tâm, Phan Di, ngày mai ta gọi người thu thập.” Chu Dục Văn cam đoan.
“” lúc này Phan Mẫn có chút trầm mặc.
Xe rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng trước một tòa biệt thự, đỗ xe xong, hai người vào nhà.
Chu Dục Văn nói phòng hơi bừa bộn là thật sự bừa bộn, phải biết, đây chính là nơi hắn hẹn hò cùng mấy nữ nhân, đủ loại quần áo vứt lung tung trên ghế sofa, chủ yếu nhất là mấy thứ như nội y, quần tất, giày cao gót. Nhưng sự bừa bộn này cũng chỉ là tương đối. Hắn thấy rất bừa bộn, thế nhưng căn phòng cũng đủ lớn, lại thêm toàn là đồ dùng cao cấp xa xỉ trong nhà, cho nên đối với người bình thường xem ra, kỳ thật cũng không bừa bộn lắm.
Giây đầu tiên bật đèn, đập vào mắt là ghế sofa da thật, vài đôi tất đen cùng với quần lót ren trắng. Chu Dục Văn thấy vậy, không nghĩ ngợi gì, vội vàng chạy tới vơ lấy mấy món đồ bắt mắt nhất vào tay, sau đó không biết tìm đâu ra một cái hộp chứa đồ, đem mấy bộ đồ nhỏ có thể nhìn thấy nhét hết vào, vừa thu dọn vừa nói: “Lâu quá không thu thập, đúng là có chút loạn thật.”
Mặc dù Chu Dục Văn dọn dẹp rất nhanh, nhưng Phan Mẫn vẫn nhìn thấy được vài món. Những bộ nội y đặc sắc kia, khiến Phan Mẫn không nhịn được cảm khái một câu, nghĩ không ra con gái lại biết chơi như vậy. Thế nhưng đây đều là chuyện của người trẻ tuổi, Phan Mẫn cũng không nói gì, nàng chỉ nhìn quanh một vòng, ngắm phòng khách lớn thông hai tầng này, nhịn không được cảm khái nói ra: “Thế này nhìn cũng không phải rất loạn, ta còn chưa từng ở căn nhà nào lớn thế này đâu, Tô Tình trước đó ở cùng ngươi tại đây à?”
“Ừm đúng vậy, nàng từng ở đây một thời gian.” Chu Dục Văn nói.
Phan Mẫn gật đầu, nàng nói thật tốt. “Khó trách nàng không muốn trở về nhà đâu.” Trời tối người yên, cô nam quả nữ, khi chủ đề hơi khô khan, luôn tỏ ra đặc biệt yên tĩnh cùng ngượng ngùng, hai người cứ thế người một câu ta một câu hàn huyên một hồi.
Phan Mẫn chủ động hỏi Chu Dục Văn: “Ta ở gian phòng nào?”
Chu Dục Văn nói: “A, ta đưa ngươi đến đó ngay bây giờ.”
Thế là cứ như vậy, Chu Dục Văn an bài cho Phan Mẫn một căn phòng trên lầu hai. Các phòng ở biệt thự này, mấy phòng phía trước đều đã được Trịnh Nghiên Nghiên các nàng phân chia xong, phía sau có một phòng có phòng tắm riêng, vẫn chưa phân chia, ánh sáng các thứ cũng rất tốt, hơn nữa còn có một sân thượng riêng, rất thích hợp cho nữ nhân trầm tĩnh như Phan Mẫn. Chỉ cần dẫn Phan Mẫn vào xem qua, Phan Mẫn liền thích ngay.
Chu Dục Văn vốn định giới thiệu thêm cho Phan Mẫn về căn phòng, bất đắc dĩ điện thoại di động reo không ngừng. Chu Dục Văn nhìn thấy là Trịnh Nghiên Nghiên gọi tới, vốn định từ chối không nghe. Ai có thể nghĩ tới Trịnh Nghiên Nghiên lại cứ kiên trì gọi mãi không ngừng. Khiến cho Chu Dục Văn chẳng nói được mấy lời. May mà Phan Mẫn khéo hiểu lòng người, bảo Chu Dục Văn cứ đi nghe điện thoại trước đi.
“Có thể là trong công việc có việc gấp đi, với lại hiện tại thời gian không còn sớm, ta cũng hoàn toàn chính xác mệt mỏi.” Phan Mẫn rất cảm kích Chu Dục Văn vì những gì đã làm cho chính mình, nhưng bây giờ đã rất muộn, nàng cũng không muốn làm phiền Chu Dục Văn nữa.
Chu Dục Văn nói, vậy được rồi. “Phan Di ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây cho khỏe, có gì cần tìm ta, ta ở ngay phòng sát vách.” Chu Dục Văn nói.
“Ân” Phan Mẫn gật đầu.
Cô nam quả nữ, dù cho đối phương là con rể của mình, vẫn sẽ cảm giác có chút không ổn lắm.
Sau khi ra khỏi phòng Phan Mẫn, Chu Dục Văn mới kết nối điện thoại của Trịnh Nghiên Nghiên, hỏi nàng có chuyện gì, gọi điện gấp gáp như vậy?
Mà Trịnh Nghiên Nghiên thì cũng có vẻ không kiên nhẫn, nói, đại ca, ngươi còn tới không? “Ta cùng Lâm Lâm quần áo đều đổi xong, liền chờ ngươi!” Trịnh Nghiên Nghiên thật sự phiền muộn, hôm nay rõ ràng đã nói là thế giới ba người, làm sao lại không tới.
Chu Dục Văn lúc này mới nhớ ra, nói với Trịnh Nghiên Nghiên hôm nay không đến được.
“A? Tại sao vậy?” Trịnh Nghiên Nghiên nghe xong, lập tức không vui.
Chu Dục Văn liền đem chuyện mẹ của Tô Tình đến Kim Lăng nói cho Trịnh Nghiên Nghiên. Chủ yếu là Phan Mẫn không biết Chu Dục Văn bề ngoài là bạn trai Tô Tình, nhưng thực ra là hoa tâm đại củ cải, chuyện này phụ huynh bình thường đều không chấp nhận được. Mà lại Phan Mẫn thế nhưng là mẹ vợ kiếp trước của Chu Dục Văn, trước đây nàng đối xử với mình tốt như vậy, Chu Dục Văn cũng không đành lòng làm tổn thương nàng, liền nói, đêm nay chính mình phải sắp xếp ổn thỏa cho Phan Di.
“Ngày mai đi, ngày mai ta lại cùng các ngươi nói.”
“Ta ngất, hai lão bà như hoa như ngọc ngươi không ở cùng, ngươi lại ở cùng chỗ với mẹ vợ? Ngươi làm vậy không sợ xảy ra vấn đề gì?” Trịnh Nghiên Nghiên nói chuyện trước nay là không che đậy miệng.
Chu Dục Văn nói, ngươi im miệng đi, không biết ăn nói thì đừng nói.
Trịnh Nghiên Nghiên vốn còn muốn nói gì đó, cũng là bị Lục Lâm giữ chặt lại. Chỉ đành chịu vậy thôi.
Cứ như vậy, Chu Dục Văn hiếm có được một buổi tối thanh tịnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Dục Văn không muốn đánh thức Phan Mẫn, nghĩ mình thu dọn một chút rồi đến công ty đi làm, kết quả lúc xuống lầu phát hiện, Phan Mẫn đã mặc một bộ đồ mặc nhà áo len màu xám, búi tóc lên đang làm điểm tâm. Chu Dục Văn vừa xuống tới lầu, Phan Mẫn liền nói: “Phải đi làm? Ăn chút điểm tâm lại đi thôi?”
Chu Dục Văn nhìn thấy đã làm sẵn điểm tâm, tự nhiên không có lý do từ chối, chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh, nói: “Phan Di ngươi dậy sớm như thế làm cái gì? Tối hôm qua vốn đã mệt mỏi một đêm, ngươi còn không nghỉ ngơi cho khỏe.”
Phan Mẫn vừa giúp Chu Dục Văn múc cháo, một bên nói, lớn tuổi rồi, giấc ngủ cạn. “Nghĩ đến dù sao không có việc gì, liền giúp ngươi thu thập một chút.”
“Cũng không biết có hợp hay không khẩu vị?”
“Cái này quá phong phú, ta cũng chưa từng ăn bữa sáng thịnh soạn như vậy.” Lời Chu Dục Văn nói tự nhiên là để lấy lòng, bất quá Phan Mẫn nghe, trong lòng vẫn là nhịn không được sẽ vui vẻ, dù sao ai không nguyện ý bị tán dương đâu. Nàng nói, kỳ thật cũng không làm cái gì, chính là nhìn trong bếp có cái gì, đơn giản làm chút thôi.
“Cái này quả không đơn giản.” Chu Dục Văn vừa uống cháo rau củ Phan Mẫn nấu, một bên khen không dứt miệng, đồng thời cũng bảo Phan Mẫn đừng chỉ bận rộn, chính mình cũng uống một chút.
Chu Dục Văn nói mình lát nữa phải đi làm: “Phan Di ngươi mới từ chức, thừa dịp thời gian này cứ đi dạo khắp nơi, làm quen thêm một chút phong thổ Kim Lăng.”
“Đây là thẻ phụ của ta, Phan Di ngươi muốn mua gì ưa thích, liền quẹt tấm thẻ này là được.” Chu Dục Văn nói, đặt một chiếc thẻ ngân hàng màu đen lên bàn.
Phan Mẫn nói: “Không cần, ta có tiền.”
Chu Dục Văn nói, không sao đâu Phan Di. “Ngươi dùng tấm thẻ này của ta, tấm thẻ này của ta mua đồ đi siêu thị mua sắm có chiết khấu.” Nói rồi, Chu Dục Văn cứng rắn nhét thẻ vào tay Phan Mẫn.
Phan Mẫn vốn định từ chối, nghe nói có chiết khấu, không khỏi hiếu kỳ.
Chu Dục Văn nói đây là thẻ ngân hàng mà chính mình đặc biệt yêu cầu làm, dùng tại Kim Lăng đều có chiết khấu, nhiều nhất có thể tới giảm 30% đó.
Phan Mẫn nghe lời này, không khỏi nghi hoặc: “Chiết khấu lớn như vậy?”
Chu Dục Văn nói đó là đương nhiên, Kim Lăng này không thể so với thành phố nhỏ, nó có hiệu ứng tập trung, nói đúng ra là, nhiều người dùng thì chi phí sinh hoạt chắc chắn sẽ giảm xuống, cho nên ngươi dùng thẻ của ta là thuận tiện.
Phan Mẫn nghe bán tín bán nghi, nhưng lại cảm thấy Chu Dục Văn nói có đạo lý, ngược lại không tiếp tục từ chối Chu Dục Văn nữa, chỉ nói là, vậy ta xem tiêu bao nhiêu tiền rồi ta chuyển cho ngươi.
Chu Dục Văn cười nói, đi. “Đợi đến lúc rồi nói sau.”
Trò chuyện xong chuyện này, Phan Mẫn còn nói muốn tìm việc làm, trước đó Hứa Tình có nói với nàng, muốn nàng đến cơ sở đào tạo làm lão sư.
Mà Chu Dục Văn nghe xong, lại cười nói Phan Di trước ngươi cũng là bởi vì không muốn làm lão sư nên mới từ chức, cái này thật vất vả mới từ chức được, làm sao có thể lại làm lão sư. “Ngươi nghe ta, chuyện công việc cứ chờ một chút, trước hết hảo hảo chơi hai ngày đã.” Đang nói chuyện, lúc này điện thoại của Chu Dục Văn lại vang lên.
Là Đào Điềm gọi tới. Tốt a, hôm nay thật là có chút bận bịu, dù sao Khúc Tịnh cùng Trần Uyển đều đi rồi, việc triển khai của công ty bên kia đều muốn chính mình đi giải quyết.
Chu Dục Văn ăn nhanh vài miếng cơm, bảo Phan Mẫn hảo hảo chơi hai ngày, công việc bên mình quá bận rộn.
“Phan Di cái kia, ta đi trước đây, ngươi có việc gọi điện thoại cho ta liền tốt.” nói xong lời này, Chu Dục Văn liền muốn rời đi.
Mà Phan Mẫn thấy Chu Dục Văn đi gấp gáp như vậy, nhịn không được hỏi: “Ngươi giữa trưa trở về ăn à?”
“Giữa trưa?” Chu Dục Văn không nghĩ tới Phan Mẫn sẽ hỏi vấn đề này, liền nói: “Phan Di, ta giữa trưa không trở lại, ban đêm ngươi cũng không cần chờ ta.”
Nói xong lời này Chu Dục Văn mới vội vàng rời đi. Biệt thự rộng lớn lập tức liền yên tĩnh trở lại.
Phan Mẫn nhìn theo bóng Chu Dục Văn vội vàng rời đi, như có điều suy nghĩ.
Chuyện Phan Mẫn đến Kim Lăng, chỉ mới một ngày mà đã lan truyền ra ngoài, không chỉ có Trịnh Nghiên Nghiên các nàng biết, mà ngay cả Đào Điềm đều biết.
Chu Dục Văn vừa mới đến công ty, Đào Điềm liền trêu ghẹo mà hỏi: “Nghe nói ngươi tối hôm qua ở cùng mẹ Tô Tình một đêm?”
Chu Dục Văn nghe lời này rất im lặng: “Lời này của ngươi nói, đó là ta mẹ vợ.”
Đào Điềm nghe lời này càng thấy buồn cười, nàng nói, ngươi cùng Tô Tình đều không có kết hôn, ở đâu ra mẹ vợ?
Chu Dục Văn bảo Đào Điềm đừng nghĩ lung tung, liền xem như mụ mụ ngươi đến Kim Lăng, ta cũng sẽ tiếp đãi như thế này.
Chu Dục Văn nói như vậy, Đào Điềm mới thôi không trêu đùa nữa, nghĩ như vậy, Chu Dục Văn đúng là rất chu đáo.
Chu Dục Văn hỏi người phụ trách bên triển khai đều đến cả chưa?
Đào Điềm gật đầu: “Nghiên Nghiên cùng Lục Lâm đều tại phòng họp chờ lấy đâu.”
“Đi, chúng ta bây giờ liền đi qua.” Chu Dục Văn nói, rồi dẫn Đào Điềm đi cùng. Lúc sắp vào cửa lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, Chu Dục Văn tìm số điện thoại của Hứa Tình tối qua rồi gọi đi. Chu Dục Văn nói, muốn mua suất học một học kỳ cho 50 người ở chỗ Hứa Tình, nhưng mẹ vợ mình vừa tới Kim Lăng, bên người cũng không có bằng hữu gì. Nhiệm vụ chính của Hứa Tình hiện tại là phải chăm sóc Phan Mẫn cho tốt.
Gọi xong cú điện thoại này, Chu Dục Văn mới cùng Đào Điềm tiến phòng họp.
Mà Đào Điềm nghe cú điện thoại này, càng là thật lòng khen ngợi, nói Chu Dục Văn đối với mẹ vợ thật để tâm, xem như người con rể tốt tiền vô cổ nhân hậu vô lai.
“Ngươi liền bớt trêu chọc ta đi,”
Bạn cần đăng nhập để bình luận