Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 222
Thật ra đối với Lục Lâm mà nói, việc Chu Dục Văn có thể mua cho nàng một chiếc Linh Mộc đã khiến nàng rất vui vẻ rồi. Nàng biết Chu Dục Văn có tiền, nhưng tiền của Chu Dục Văn là của hắn. Ban đầu vốn nói một tháng cho mình 2000 khối, bây giờ mua chiếc mô tô đã hết 40,000, nghiêm trọng vượt chỉ tiêu. Chu Dục Văn chịu mua cho đã là tốt lắm rồi, nàng cũng không phải kiểu con gái đòi hỏi vô độ.
Một nguyên nhân khác là Lục Lâm cũng không phải dân chơi mô tô chuyên nghiệp, chỉ là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì cưỡi một chuyến, hưởng thụ một chút cảm giác theo đuổi cơn gió.
Cho nên khi cưỡi lên chiếc Linh Mộc GSX toàn màu đen này, Lục Lâm thật sự rất vui vẻ.
Chu Dục Văn bên kia đã bắt đầu quẹt thẻ thanh toán tiền. Nhìn Lục Lâm hiếm khi vui vẻ như vậy, Chu Dục Văn hỏi nàng: "Biết cưỡi à? Vui thế cơ à?"
"Đùa chắc, ta 16 tuổi đã biết đi xe đạp rồi." Lục Lâm bĩu môi, rất kiêu ngạo nói.
Chu Dục Văn nói vậy ngươi cũng thật là lợi hại.
"Nhìn là biết ngay một thái muội xã hội."
"Lăn đi~" Lục Lâm lườm Chu Dục Văn một cái, nàng nói ta mới không phải thái muội xã hội.
"Ngươi mà biết nhà ta làm gì, có thể dọa chết ngươi đó!" Lục Lâm làm bộ rất nghiêm túc.
Chu Dục Văn nói à phải không, ta sợ thật nha!
Lục Lâm mặc kệ hắn, chuyên tâm nghịch món đồ chơi lớn của mình.
Chu Dục Văn thấy Lục Lâm thích như vậy, liền nói với Lục Lâm đang nhoài người trên xe máy: "Tiền trả xong rồi, ngươi lái ra ngoài dạo một vòng xem sao."
Lục Lâm nghe vậy có chút chần chờ, liếc nhìn lão bản cửa hàng xe máy.
Lão bản khó khăn lắm mới chốt được một đơn hàng lớn, tỏ ra rất vui vẻ, gật đầu nói: "Đúng rồi, được chứ, gần đây dù sao cũng không có ai, ngươi cứ dạo một vòng đi, ta tìm mũ bảo hiểm cho ngươi."
Lục Lâm vốn mặc một thân đồ đen, giờ lại đội thêm một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, trông thật có dáng vẻ của một nữ kỵ thủ, nàng khởi động động cơ.
Chu Dục Văn bảo nàng chạy chậm một chút.
Lục Lâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhấn ga một chút, rồi một kỵ tuyệt trần lao vút ra ngoài.
Nhìn thân ảnh uyển chuyển của nàng nhoài người trên xe máy, dáng vẻ hòa làm một thể với chiếc xe, thật có mấy phần anh tuấn. Chu Dục Văn nhìn mà cũng thấy có mấy phần hứng thú, thầm nghĩ chiếc xe máy này nếu có thể đưa vào trong căn hộ penthouse thì càng thú vị.
Lão bản cửa hàng xe máy nói: "Huynh đệ, bạn gái của ngươi thật là có nghề đó."
Chu Dục Văn cười cười, nói xuất hóa đơn đi.
"Ai!" Ngoài việc tiêu 40,000 khối mua mô tô, Chu Dục Văn lại tốn thêm 2000 đồng mua cho Lục Lâm một bộ kỵ hành phục màu đen.
Bên kia Lục Lâm lái thử xong trở về, Chu Dục Văn bên này cũng làm xong thủ tục. Thấy Lục Lâm về liền khen mấy câu là khá lắm.
Sau đó nói: "Vậy ngươi chở ta đi dạo một vòng luôn đi?"
Lục Lâm hỏi Chu Dục Văn không lái xe hơi à, Chu Dục Văn nói không vội, lúc về lại lái sau.
Thế là cứ như vậy, Lục Lâm nhích người về phía trước, Chu Dục Văn ngồi xuống phía sau, ôm lấy vòng eo thon của Lục Lâm.
Không thể không nói, mặc dù Chu Dục Văn đã quá hiểu rõ thân thể Lục Lâm, nhưng cảm giác trên xe máy lại có chút khác biệt. Cảm giác Lục Lâm trên xe máy, eo lại càng nhỏ hơn, bờ mông được quần jean bao bọc cũng cong hơn.
Lục Lâm bị Chu Dục Văn ôm như thế có chút xấu hổ, hỏi Chu Dục Văn ngồi xong chưa.
Chu Dục Văn gật đầu nói, ừ, ngồi xong rồi.
Thế là Lục Lâm lại xuất phát lần nữa.
Mua xe mất nửa ngày, nửa ngày còn lại thì Lục Lâm lái xe máy chở Chu Dục Văn đi lòng vòng nửa ngày. Đương nhiên cũng không chỉ có Lục Lâm chở Chu Dục Văn, Chu Dục Văn cũng sẽ ngứa tay, chở Lục Lâm chạy một lúc. Bên Kim Lăng này núi hoang không ít, lúc chiều, họ tùy tiện tìm một con đường núi vắng người, lái xe từ chân núi lên thẳng đỉnh núi.
Lúc này đang là mùa thu, trên núi cây cối lá đã úa vàng rơi rụng, dưới ánh chiều tà chiếu rọi, từ trên núi nhìn xuống, tựa như một đại dương màu vàng óng.
Mùa thu ở Kim Lăng chỉ cảm giác được nhiệt độ hạ xuống, nhưng cũng không lạnh, cũng coi là tiết trời cuối thu khí sảng, cho nên hôm nay cùng Lục Lâm lên núi du ngoạn, tâm tình rất thư thái.
Lại thêm được ôm eo Lục Lâm suốt đường đi, Chu Dục Văn có chút tâm viên ý mã, thừa dịp không có người, cùng Lục Lâm thân mật một chút trên núi.
Hai người cứ như vậy ở trên xe máy, Lục Lâm xoay người từ phía trước lại hôn Chu Dục Văn, còn tay Chu Dục Văn đang ôm eo thon của Lục Lâm hơi nhích lên trên một chút, liền mò tới nơi khiến quần áo phồng lên.
Lúc từ trên núi xuống, trời đã tối hẳn. Lục Lâm một mình cưỡi xe máy về trường. Trong trường vốn không có nhiều học sinh đi xe máy, mà Lục Lâm lại là một nữ sinh, cưỡi mô tô xuất hiện trong sân trường, càng khiến không ít người phải ngoái nhìn. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh, nhìn thấy cũng không nhịn được khen hai tiếng rất ngầu.
Mà Thẩm Ngọc và các nàng khác thấy Lục Lâm cưỡi xe máy, trên mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc, rất tò mò Lục Lâm lấy xe máy từ đâu ra.
Còn Trịnh Nghiên Nghiên thì càng vui vẻ hỏi Lục Lâm lấy xe máy từ đâu.
Lục Lâm nói là lão đầu mua cho mình.
Nghe Lục Lâm nói vậy, mọi người liền hiểu.
Lục Lâm cố tình gọi Chu Dục Văn là lão đầu, để mọi người theo bản năng cảm thấy rằng, bạn trai ngoài trường kia của Lục Lâm, tuổi tác chắc chắn lớn hơn các nàng rất nhiều.
Thật ra lúc Lục Lâm không có ở ký túc xá, ba nữ sinh cũng sẽ tám chuyện một chút, có người đoán 30 tuổi, cũng có người đoán 40 tuổi.
Sau đó mọi người đều cảm thấy không chắc lắm, Trịnh Nghiên Nghiên nhịn không được hỏi, không lẽ nào lại là năm mươi tuổi chứ!?
Bởi vì Lục Lâm cố tình dẫn dắt, có thể sẽ khiến mọi người sinh ra chút khinh thị đối với Lục Lâm, nhưng cũng chính vì vậy, mọi người sẽ không liên hệ nàng với Chu Dục Văn lại với nhau.
Cho dù là Tô Tình hay nghi ngờ đủ thứ, cũng đều không nghi ngờ tới Chu Dục Văn và Lục Lâm.
Trong tiềm thức Tô Tình chắc chắn sẽ nghĩ, Lục Lâm này, đã cặp kè với lão già ngoài trường rồi, Chu Dục Văn chẳng lẽ đến cả loại con gái này cũng muốn hay sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tô Tình mơ hồ nhớ rằng, ở kiếp trước, lúc học đại học Lục Lâm rõ ràng sống rất eo hẹp, trên người cũng chẳng có tiền, sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi đi tìm lão đầu chứ?
Chẳng lẽ lại là hiệu ứng hồ điệp do Chu Dục Văn và mình gây ra?
Bất kể thế nào, Tô Tình đều không có hứng thú với những người không liên quan đến Chu Dục Văn. Việc cấp bách trước mắt của nàng bây giờ là muốn để Chu Dục Văn biết, hắn không thể rời bỏ chính mình.
Chính mình muốn trở thành một người hữu dụng đối với Chu Dục Văn.
Mà Trần Uyển, chính là bước đầu tiên để Tô Tình dung nhập vào sinh hoạt của Chu Dục Văn.
Thật ra ở kiếp trước, Chu Dục Văn mặc dù biết Trần Uyển, nhưng cũng không thân thiết. Dù sao một người là nam sinh, một người là nữ sinh, lại còn khác khóa, không thân quen cũng là bình thường.
Ngược lại là Tô Tình, hai người lần lượt là hội trưởng hội học sinh của khóa sau và khóa sau nữa, trong công việc thường có trao đổi. Muốn nói về hiểu rõ, Tô Tình xem như khá hiểu Trần Uyển.
Trần Uyển xem như một nữ sinh tiểu trấn điển hình, nhan sắc có một chút nhưng không nhiều, con người rất cầu tiến, yêu cầu đối với nửa kia cũng rất cao. Cho nên thời đại học, từng có không ít nam sinh theo đuổi nàng, nhưng nàng không đồng ý một ai.
Nàng chính là kiểu nữ sinh được hát trong lời bài hát ấy, dùng loa Bluetooth mấy chục khối, tựa cửa sổ ăn đồ ăn ngoài đã nguội lạnh.
Thật ra ở kiếp trước lúc vừa tốt nghiệp, Tô Tình vẫn rất cảm tạ vì bên cạnh mình có Chu Dục Văn bầu bạn.
Bởi vì lúc đó cảnh ngộ của học tỷ Trần Uyển quả thực khiến người ta nảy sinh lòng thương hại, một nữ sinh tiểu trấn một lòng muốn ở lại thành phố lớn, phải thuê một căn phòng trọ chỉ vài mét vuông.
Lúc đó Tô Tình còn từng tán gẫu với Chu Dục Văn về Trần Uyển, còn nói học tỷ Trần Uyển không bằng tìm người mà gả đi.
Kết quả mấy năm trôi qua, người ta không những không nghĩ đến chuyện lấy chồng, ngược lại ngày càng tốt hơn.
Có lẽ cũng chính vì Trần Uyển thành công, mới ảnh hưởng đến tâm cảnh của Tô Tình sau này.
Dù sao cũng trùng sinh trở về, Tô Tình với linh hồn gần 30 tuổi, điều khiển một tiểu nữ hài 19 tuổi, hẳn là dễ như trở bàn tay, huống chi nàng còn dựa vào cây đại thụ Chu Dục Văn này.
Thật ra Tô Tình cũng thông minh, trước mặt Chu Dục Văn, nàng thích hợp phóng đại năng lực của Trần Uyển, đồng thời cam đoan rằng mình có thể đào Trần Uyển về.
Còn về phía Trần Uyển, Tô Tình lại bắt đầu tỏ vẻ cao giá.
Nhìn thấy Trần Uyển bên cạnh máy đánh chữ của hội học sinh, Tô Tình liền đi qua, tỏ vẻ như thờ ơ bắt chuyện: "Ai, học tỷ Trần Uyển, ngươi biết không, nghe nói Chu Dục Văn mở một công ty người mẫu, định để Đào Điềm làm tổng quản lý đó."
"Hả?" Trần Uyển ngây ra một lúc, rồi lập tức cười nói: "À, ta nghe mấy cô gái bên ban văn nghệ nói rồi."
"Ừ đó, nói ra thật đáng tiếc, học tỷ Trần Uyển, nếu nói về tài nguyên trong trường, tài nguyên của ngươi cũng không thua kém Đào Điềm, mà ngươi lại còn quen biết Chu Dục Văn trước cả Đào Điềm. Ta nghe nói, Đào Điềm sở dĩ quen Chu Dục Văn, còn là do ngươi giới thiệu nữa kìa. Không ngờ Đào Điềm ngược lại lại thân thiết với Chu Dục Văn như vậy. Đúng rồi, học tỷ Trần Uyển, ngươi với Chu Dục Văn còn liên lạc không?"
Nghe lời Tô Tình nói, vẻ mặt Trần Uyển không khỏi có chút ảm đạm. Hiện tại trong trường đâu đâu cũng là tin tức về Chu Dục Văn, nói Chu Dục Văn có năng lực, tổ chức cho tất cả bạn học trong trường đi làm thêm, còn phát xe điện cho học sinh nghèo khó, để bọn họ làm shipper giao đồ ăn, tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Gia đình Trần Uyển không khá giả mấy, cũng thường xuyên đi làm thêm.
Hiện tại nghe các bạn học đều nói tốt về Chu Dục Văn, còn có người nói Chu Dục Văn là lão đại đứng sau của Từ Hoài Hội. Chỉ cần có quan hệ tốt với Chu Dục Văn, đều có thể làm quản lý cấp cao ở Từ Hoài Hội, bọn họ về cơ bản có thể dễ dàng tìm được việc làm thêm lương cao.
Ví dụ như Đào Điềm ở ban văn nghệ kia.
Đào Đại Sữa bây giờ ngày nào cũng kè kè bên Chu Dục Văn, nghe nói sắp mở công ty rồi.
"Chả trách, cái con Đào Đại Sữa này, cứ thấy đàn ông có năng lực là sán lại."
"Haizz, tiếc là chúng ta không có vận may đó. Thật ra hôm khai giảng, ta còn thấy Chu Dục Văn phát tờ rơi ở cổng trường đó, sớm biết ta đã đến làm quen một chút rồi."
"Chậc, ai mà biết một tân sinh lại có thể lợi hại như thế chứ."
Nghe được những lời bàn tán như vậy, trong lòng Trần Uyển chắc chắn có cảm giác chua xót, bởi vì nàng xem như học sinh đầu tiên trong trường này quen biết Chu Dục Văn, mà sau đó còn giúp Chu Dục Văn làm thêm một thời gian nữa.
Kết quả sau đó Trần Uyển cảm thấy Chu Dục Văn không thành thật, lừa gạt tình cảm của mình, cho nên mới dần dần giữ khoảng cách với Chu Dục Văn.
Không sai, chính là lừa gạt tình cảm của nàng.
Ban đầu nói là giúp Trần Uyển phát tờ rơi.
Kết quả sau đó mới biết, người ta thực chất là đang phát tờ rơi của chính hắn, số điện thoại di động bị thay đổi, khách hàng trực tiếp biến thành của Chu Dục Văn.
Vì chuyện này, lúc đó Trần Uyển đã tức giận một trận ra trò.
Còn thầm bàn tán về Chu Dục Văn với bạn cùng phòng nữa, nói nam sinh Chu Dục Văn này không đáng tin cậy, tuổi còn nhỏ đã không học điều tốt, chỉ biết mấy trò bàng môn tà đạo.
Ai có thể ngờ được, ba tháng sau.
Trần Uyển vẫn là phó hội trưởng bình thường, còn người ta Chu Dục Văn đã là cao phú soái mà khắp các trường đại học trong thành phố đều biết.
Hơn nữa còn kéo theo "hảo tỷ muội" của mình là Đào Điềm cùng phất lên.
Tô Tình nói cho Trần Uyển biết, công ty người mẫu Chu Dục Văn mở là công ty đăng ký chính quy hẳn hoi, đều có trả lương.
Đào Điềm một tháng có thể nhận 4000 khối tiền đó!
Tô Tình nói như vậy, Trần Uyển liền càng thêm không vui.
Nhưng nàng lại không tiện thể hiện ra trước mặt Tô Tình, chua chát nói: "Nàng có thể nhận 4000, chứng tỏ nàng có năng lực. Nàng quen biết nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, vừa hay có thể giúp Chu Dục Văn, không giống ta, mặc dù ở trong hội học sinh, nhưng chung quy chỉ là phó. Nói thật, Tình Tình, ta cảm thấy nếu là ta, ta chưa chắc đã làm tốt hơn Điềm Điềm."
"Có lẽ đây chính là mệnh rồi." Trần Uyển thở dài một hơi.
Từ giọng điệu này, Tô Tình nhìn ra, Trần Uyển vẫn có chút không cam lòng.
Tô Tình không nhịn được cười trộm, nàng biết, Trần Uyển và Đào Điềm nhìn như hảo tỷ muội, nhưng ngấm ngầm cũng ganh đua cao thấp mà, lúc đó còn cùng cạnh tranh chức phó hội trưởng nữa.
Đào Điềm kém một chút, cuối cùng để Trần Uyển giành được.
Hiện tại xem ra, người ta ở ban văn nghệ, phát triển ngược lại lại tốt hơn Trần Uyển.
Điều này khiến Trần Uyển làm sao cam tâm.
Thế là Tô Tình nói: "Sao có thể nhận mệnh chứ, học tỷ, ta có nói chuyện với Chu Dục Văn đó, thật ra Chu Dục Văn rất tán thưởng học tỷ ngươi, hắn còn nói, học tỷ ngươi là một nữ sinh vô cùng có năng lực, tương lai chắc chắn không đơn giản."
Trần Uyển nghe vậy hơi kinh ngạc: "Hắn còn nói chuyện về ta với ngươi à?"
"Ừm, Chu Dục Văn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với học tỷ!"
Trần Uyển nghe vậy, trong lòng vậy mà không hiểu sao lại có chút vui vẻ.
Nhưng cũng bình thường thôi, Chu Dục Văn hiện tại được xem là nhân vật phong vân của trường, còn Trần Uyển lại chỉ có tướng mạo bình thường. Bây giờ Tô Tình nói cho Trần Uyển biết, Chu Dục Văn để ý đến ngươi.
Trần Uyển có thể không vui sao?
Nhưng rất nhanh Trần Uyển liền điều chỉnh lại cảm xúc, để ý thì có ích gì chứ, chính mình trông lại không xinh đẹp, bên cạnh Chu Dục Văn có nhiều mỹ nữ như vậy, làm sao đến lượt chính mình được?
Nhưng Trần Uyển lại thấy kỳ lạ, sao Chu Dục Văn lại nói chuyện về mình với Tô Tình nhỉ?
Trần Uyển nghi ngờ hỏi ra thắc mắc của mình.
Tô Tình cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc hỏi: "Học tỷ ngươi không biết à?"
"Biết gì cơ?"
"Ta là mối tình đầu của Chu Dục Văn mà!"
"Hả?" Tô Tình nói cho Trần Uyển, chính mình và Chu Dục Văn hồi cấp 3 đã ở bên nhau rồi.
Đầu óc Trần Uyển lập tức rối loạn: "Chờ chút, ý của ngươi là, hai người các ngươi hồi cấp 3 đã yêu nhau?"
"Đúng vậy đó."
"Nhưng mà bạn gái hiện tại của Chu Dục Văn, là bạn cùng phòng của ngươi?" Trần Uyển hỏi.
Mặc dù biết Trần Uyển sẽ hỏi vậy, nhưng sắc mặt Tô Tình vẫn có chút không tốt lắm, nàng nói: "Chỉ là tạm thời thôi, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ chia tay."
"???" Trần Uyển lập tức nghe không hiểu.
Tô Tình cũng không muốn nói về chuyện này, nàng chỉ hỏi Trần Uyển: "Học tỷ, thật ra lần này tìm ngươi, ta thật lòng muốn giúp ngươi. Nói thật nhé, thật ra ta cũng có chút không ưa cái cô Đào Điềm kia, nàng ta có gì tốt chứ, không phải chỉ là dựa vào cặp đại mộc qua mà đàn ông nào cũng thích sao? Cũng vì cái đó mà mỗi lần hội học sinh họp, đều chống đối ngươi. Ta thấy chướng mắt lắm, năng lực của nàng ta còn không bằng ngươi, dựa vào cái gì mà một tháng nhận 4000 khối tiền lương? Nếu nàng ta có thể nhận, vậy ngươi cũng có thể nhận!"
Tô Tình kéo tay Trần Uyển, thổ lộ tâm tình với Trần Uyển.
Trần Uyển thở dài một hơi, nàng nói, lời này ngươi nói trước mặt ta là được rồi, tuyệt đối đừng nói ra ngoài đấy.
"Người ta có quan hệ tốt với Chu Dục Văn, thì có thể làm sao bây giờ. Hơn nữa, mấy cô gái bên ban văn nghệ kia cũng quả thực khá là phục Điềm Điềm, bây giờ có Chu Dục Văn giúp đỡ, các nàng lại càng phục hơn."
Tô Tình nói: "Ngươi không đi tranh thủ, làm sao ngươi biết là không thể chứ? Học tỷ, Đào Điềm có tài nguyên mà ngươi không có, nhưng ngươi phải biết, ngươi cũng có thứ mà nàng ta không có!"
Trần Uyển nghe không hiểu Tô Tình đang nói gì, tò mò nhìn Tô Tình.
Mà Tô Tình nói với Trần Uyển: "Học tỷ Trần Uyển, chúng ta tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng ta có thể nhìn ra, học tỷ ngươi thật sự có tính cách tốt, lại có năng lực, mạnh hơn Đào Điềm kia vạn lần."
"Ta cảm thấy, ngươi nếu vào công ty của Chu Dục Văn, chắc chắn sẽ giúp đỡ Chu Dục Văn được nhiều hơn. Cho nên học tỷ, ta rất muốn giúp ngươi! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có muốn vào công ty của Chu Dục Văn không?"
"Ta..." Trần Uyển do dự một chút. Đường đường là phó hội trưởng hội học sinh, vậy mà lại muốn vào công ty do học đệ thành lập. Mặc dù có chút khó mở lời, nhưng nhìn thấy Đào Điềm dễ dàng kiếm được 4000 khối một tháng, Trần Uyển thật sự có chút ghen tị.
Nàng do dự một chút, nhìn về phía Tô Tình, nàng nói mình không thân với Chu Dục Văn, Chu Dục Văn chưa chắc sẽ dùng mình.
Mà Tô Tình lại nói một cách đầy bí ẩn, học tỷ không cần lo lắng điểm này.
"Ngươi có ta đây mà. Quan hệ của ta với Chu Dục Văn, phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều. Dù sao học tỷ ngươi phải biết, chúng ta mặc dù chia tay, nhưng Chu Dục Văn tuyệt đối nghe lời ta. Mà ta, muốn cho ngươi vào công ty của hắn, cũng là thật lòng cân nhắc cho hắn!"
Trần Uyển do dự một chút, nói: "Vậy thì, ta nên làm gì?"
Thuyết phục được Trần Uyển, mọi chuyện liền trở nên đơn giản.
Tô Tình cũng hiếm hoi thể hiện ra sự già dặn của kiếp trước.
Nàng nói, Đào Điềm mặc dù lợi hại, nhưng nàng ta chỉ là trưởng ban văn nghệ của trường chúng ta thôi, còn công ty người mẫu của Chu Dục Văn là bao gồm toàn bộ các trường đại học trong thành phố.
"Học tỷ, ngươi là phó hội trưởng hội học sinh, phải biết rằng, các hoạt động giữa trường chúng ta và bên ngoài, đều là do ngươi kết nối cả đấy." Tô Tình nói.
Trần Uyển hỏi: "Thì tính sao?"
"Ta nhớ là, ngươi có quan hệ không tệ với hội học sinh bên Nam Nghệ đúng không?"
Trần Uyển gật đầu, hội trưởng Hội học sinh Nam Nghệ là bạn học cấp 3 của mình.
Tô Tình nói cho Trần Uyển, công ty người mẫu này của Chu Dục Văn, hạng mục kinh doanh thật ra rất đơn điệu. Đào Điềm cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể dẫn theo mấy nữ sinh cấp dưới đến trung tâm hội nghị triển lãm làm bình hoa di động thôi.
Nhưng học tỷ ngươi từng đi làm thêm bên ngoài rồi, ngươi hẳn phải biết, chúng ta còn có rất nhiều hạng mục khác có thể làm.
Ví dụ như, lúc kết hôn, mọi người thường tìm một vài học sinh đến chơi đàn, biểu diễn tài nghệ. Loại công việc làm thêm này rất nhẹ nhàng, thường chỉ hai tiếng đồng hồ là được trả thù lao 1000 đến 1500.
Trần Uyển gật đầu tỏ ý đã biết.
Sau đó Tô Tình nói, những việc làm thêm cho sinh viên trường nghệ thuật này, đều bị các công ty môi giới việc làm bên ngoài chiếm hết, họ thường chỉ trả tám chín trăm khối. Bởi vì Chu Dục Văn không có mối liên hệ với các trường nghệ thuật, cho nên cũng không dính líu đến những việc làm thêm này.
"Nhưng học tỷ ngươi thì khác, ngươi có thể trực tiếp đến trường nghệ thuật tìm bạn học cũ của ngươi để bàn bạc, nói ngươi đại diện cho Từ Hoài Hội, có thể trả cho các nàng mức lương cao hơn, tin rằng các nàng sẽ đồng ý về bên chúng ta." Tô Tình nói rất chắc chắn.
Mà Trần Uyển vẫn có chút không tự tin.
Nàng thậm chí không nhận ra, rõ ràng mình là phó hội trưởng, mà lúc này lại bị Tô Tình dắt mũi đi rồi.
Đầu tiên, điều Trần Uyển tò mò là, vậy những hạng mục liên quan đến đám cưới này, chúng ta tìm ở đâu?
Tô Tình nói cái này quá dễ tìm.
Trường chúng ta có rất nhiều người tốt nghiệp là kết hôn ngay. Sau đó bọn họ về cơ bản đều tìm các công ty tổ chức tiệc cưới bên ngoài để liên hệ việc biểu diễn làm thêm. Đến lúc đó chúng ta huy động những người xung quanh một chút, rất dễ dàng tìm được các học trưởng học tỷ sắp kết hôn.
"Nhưng mà..."
"Học tỷ, không có nhiều 'nhưng mà' như thế đâu! Ta nói nhiều như vậy không phải là muốn giúp ngươi sao? Ngươi chỉ cần kéo đám học sinh trường nghệ thuật kia về, vậy ta liền có thể giúp ngươi vận hành để tiến vào Từ Hoài Hội, để ngươi cũng trở thành quản lý cấp cao của Từ Hoài Hội, để ngươi giống như Đào Điềm, một tháng nhận 4000 khối lương cứng, thậm chí còn cao hơn!"
"Học tỷ, không phải ngươi vẫn luôn muốn chứng minh bản thân sao?" Tô Tình nói như vậy, lập tức đâm trúng tim đen của Trần Uyển.
Nói thật, gia đình gốc của nàng cũng không giúp đỡ được gì nhiều, cho nên dù hiện tại là phó hội trưởng hội học sinh, nàng bình thường cũng phải ra ngoài làm thêm. Có lúc sẽ tìm những việc có chút hàm lượng kỹ thuật, lương cao hơn một chút, mà có đôi khi, cũng sẽ đến KFC làm phục vụ viên với mức lương 14 đồng một giờ.
Tô Tình nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ để Trần Uyển vào công ty người mẫu của Chu Dục Văn, một tháng nhận 4000 khối.
Nói thật, Trần Uyển đã động lòng.
Hơn nữa Tô Tình còn nói, mình có thể đảm bảo, chỉ cần Trần Uyển vào được, tuyệt đối không chỉ có 4000.
Chúng ta dựa vào năng lực của Từ Hoài Hội, có thể chuyên tâm làm mảng tổ chức sự kiện. Ngươi lo tốt quan hệ với đám nữ sinh trường nghệ thuật kia, bình thường có hôn lễ thì cử đi làm dàn nhạc biểu diễn, còn lúc không có hôn lễ, cũng có thể đi làm ở hội chợ triển lãm hoặc làm người mẫu xe hơi. Đám nữ sinh trường nghệ thuật kia, điều kiện chắc chắn tốt hơn đám nữ sinh của Đào Điềm chứ hả?
Trần Uyển bây giờ hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của Tô Tình. Nghe Tô Tình giảng giải thì thấy rất có lý, nhưng Trần Uyển vẫn nói, nhưng mà chúng ta cái gì cũng không hiểu, làm sao mà tổ chức sự kiện được?
Tô Tình nói, tổ chức hôn lễ không khó, chỉ là đưa ra một phương án, sau đó liên hệ khách sạn, tìm mấy học sinh làm công việc chân tay đi dựng bàn ghế, rồi lại tìm nam sinh đa tài đa nghệ làm người dẫn chương trình, lại tìm sinh viên nghệ thuật đến biểu diễn tiết mục.
Kiếp trước lúc kết hôn, Chu Dục Văn và Tô Tình tổ chức hôn lễ ở Kim Lăng, hôn lễ từ đầu đến cuối tốn gần 300,000. Lúc đó chính là tìm bạn học làm kế hoạch tổ chức sự kiện để lo liệu hiện trường hôn lễ, cho nên mấy đường đi nước bước trong này, Tô Tình đều biết.
Chuyên ngành của nàng chính là thiết kế, việc tổ chức sự kiện đối với nàng mà nói, dễ như ăn sáng. Hiện tại có Chu Dục Văn dựng sẵn nền tảng, chính mình hoàn toàn có thể kéo Trần Uyển mở hẳn một công ty giải pháp hôn lễ chuyên nghiệp.
Đến lúc đó đừng nói là chèn ép Đào Điềm.
Công ty giải pháp hôn lễ của Tô Tình mà làm lớn mạnh, một đám cưới kiếm lời mười mấy vạn, một tháng ba đám cưới là bốn năm mươi vạn, vậy nàng sẽ là đại tướng số một dưới trướng Chu Dục Văn.
Đến lúc đó, Chu Dục Văn còn không coi mình như bảo bối hay sao?
Hừ hừ, Chu Dục Văn, ta đã nói rồi, ngươi không thể rời bỏ ta được đâu.
Tô Tình càng nghĩ càng vui vẻ.
Nàng dường như đã thấy, mấy tháng sau, hình ảnh Chu Dục Văn ôm mình khen thưởng như MVP cuối trận.
Đến lúc đó, cái gì Đào Điềm, cái gì Trịnh Nghiên Nghiên, ngay cả xách giày cho mình cũng không xứng.
Các ngươi một đám người giấy, làm sao có thể so sánh với lão nương đây, người từng là vợ cả chính cung chứ!
Nàng nói chắc như đinh đóng cột bảo Trần Uyển cứ làm theo lời mình, còn nói, về phía Chu Dục Văn, mình tuyệt đối có thể lo liệu được.
"Học tỷ Trần Uyển, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi đâu!"
Trần Uyển vậy mà thật sự bị cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi trước mắt này thuyết phục.
Cắn răng một cái: "Được! Vậy ta thử một lần!"
Một nguyên nhân khác là Lục Lâm cũng không phải dân chơi mô tô chuyên nghiệp, chỉ là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì cưỡi một chuyến, hưởng thụ một chút cảm giác theo đuổi cơn gió.
Cho nên khi cưỡi lên chiếc Linh Mộc GSX toàn màu đen này, Lục Lâm thật sự rất vui vẻ.
Chu Dục Văn bên kia đã bắt đầu quẹt thẻ thanh toán tiền. Nhìn Lục Lâm hiếm khi vui vẻ như vậy, Chu Dục Văn hỏi nàng: "Biết cưỡi à? Vui thế cơ à?"
"Đùa chắc, ta 16 tuổi đã biết đi xe đạp rồi." Lục Lâm bĩu môi, rất kiêu ngạo nói.
Chu Dục Văn nói vậy ngươi cũng thật là lợi hại.
"Nhìn là biết ngay một thái muội xã hội."
"Lăn đi~" Lục Lâm lườm Chu Dục Văn một cái, nàng nói ta mới không phải thái muội xã hội.
"Ngươi mà biết nhà ta làm gì, có thể dọa chết ngươi đó!" Lục Lâm làm bộ rất nghiêm túc.
Chu Dục Văn nói à phải không, ta sợ thật nha!
Lục Lâm mặc kệ hắn, chuyên tâm nghịch món đồ chơi lớn của mình.
Chu Dục Văn thấy Lục Lâm thích như vậy, liền nói với Lục Lâm đang nhoài người trên xe máy: "Tiền trả xong rồi, ngươi lái ra ngoài dạo một vòng xem sao."
Lục Lâm nghe vậy có chút chần chờ, liếc nhìn lão bản cửa hàng xe máy.
Lão bản khó khăn lắm mới chốt được một đơn hàng lớn, tỏ ra rất vui vẻ, gật đầu nói: "Đúng rồi, được chứ, gần đây dù sao cũng không có ai, ngươi cứ dạo một vòng đi, ta tìm mũ bảo hiểm cho ngươi."
Lục Lâm vốn mặc một thân đồ đen, giờ lại đội thêm một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, trông thật có dáng vẻ của một nữ kỵ thủ, nàng khởi động động cơ.
Chu Dục Văn bảo nàng chạy chậm một chút.
Lục Lâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhấn ga một chút, rồi một kỵ tuyệt trần lao vút ra ngoài.
Nhìn thân ảnh uyển chuyển của nàng nhoài người trên xe máy, dáng vẻ hòa làm một thể với chiếc xe, thật có mấy phần anh tuấn. Chu Dục Văn nhìn mà cũng thấy có mấy phần hứng thú, thầm nghĩ chiếc xe máy này nếu có thể đưa vào trong căn hộ penthouse thì càng thú vị.
Lão bản cửa hàng xe máy nói: "Huynh đệ, bạn gái của ngươi thật là có nghề đó."
Chu Dục Văn cười cười, nói xuất hóa đơn đi.
"Ai!" Ngoài việc tiêu 40,000 khối mua mô tô, Chu Dục Văn lại tốn thêm 2000 đồng mua cho Lục Lâm một bộ kỵ hành phục màu đen.
Bên kia Lục Lâm lái thử xong trở về, Chu Dục Văn bên này cũng làm xong thủ tục. Thấy Lục Lâm về liền khen mấy câu là khá lắm.
Sau đó nói: "Vậy ngươi chở ta đi dạo một vòng luôn đi?"
Lục Lâm hỏi Chu Dục Văn không lái xe hơi à, Chu Dục Văn nói không vội, lúc về lại lái sau.
Thế là cứ như vậy, Lục Lâm nhích người về phía trước, Chu Dục Văn ngồi xuống phía sau, ôm lấy vòng eo thon của Lục Lâm.
Không thể không nói, mặc dù Chu Dục Văn đã quá hiểu rõ thân thể Lục Lâm, nhưng cảm giác trên xe máy lại có chút khác biệt. Cảm giác Lục Lâm trên xe máy, eo lại càng nhỏ hơn, bờ mông được quần jean bao bọc cũng cong hơn.
Lục Lâm bị Chu Dục Văn ôm như thế có chút xấu hổ, hỏi Chu Dục Văn ngồi xong chưa.
Chu Dục Văn gật đầu nói, ừ, ngồi xong rồi.
Thế là Lục Lâm lại xuất phát lần nữa.
Mua xe mất nửa ngày, nửa ngày còn lại thì Lục Lâm lái xe máy chở Chu Dục Văn đi lòng vòng nửa ngày. Đương nhiên cũng không chỉ có Lục Lâm chở Chu Dục Văn, Chu Dục Văn cũng sẽ ngứa tay, chở Lục Lâm chạy một lúc. Bên Kim Lăng này núi hoang không ít, lúc chiều, họ tùy tiện tìm một con đường núi vắng người, lái xe từ chân núi lên thẳng đỉnh núi.
Lúc này đang là mùa thu, trên núi cây cối lá đã úa vàng rơi rụng, dưới ánh chiều tà chiếu rọi, từ trên núi nhìn xuống, tựa như một đại dương màu vàng óng.
Mùa thu ở Kim Lăng chỉ cảm giác được nhiệt độ hạ xuống, nhưng cũng không lạnh, cũng coi là tiết trời cuối thu khí sảng, cho nên hôm nay cùng Lục Lâm lên núi du ngoạn, tâm tình rất thư thái.
Lại thêm được ôm eo Lục Lâm suốt đường đi, Chu Dục Văn có chút tâm viên ý mã, thừa dịp không có người, cùng Lục Lâm thân mật một chút trên núi.
Hai người cứ như vậy ở trên xe máy, Lục Lâm xoay người từ phía trước lại hôn Chu Dục Văn, còn tay Chu Dục Văn đang ôm eo thon của Lục Lâm hơi nhích lên trên một chút, liền mò tới nơi khiến quần áo phồng lên.
Lúc từ trên núi xuống, trời đã tối hẳn. Lục Lâm một mình cưỡi xe máy về trường. Trong trường vốn không có nhiều học sinh đi xe máy, mà Lục Lâm lại là một nữ sinh, cưỡi mô tô xuất hiện trong sân trường, càng khiến không ít người phải ngoái nhìn. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh, nhìn thấy cũng không nhịn được khen hai tiếng rất ngầu.
Mà Thẩm Ngọc và các nàng khác thấy Lục Lâm cưỡi xe máy, trên mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc, rất tò mò Lục Lâm lấy xe máy từ đâu ra.
Còn Trịnh Nghiên Nghiên thì càng vui vẻ hỏi Lục Lâm lấy xe máy từ đâu.
Lục Lâm nói là lão đầu mua cho mình.
Nghe Lục Lâm nói vậy, mọi người liền hiểu.
Lục Lâm cố tình gọi Chu Dục Văn là lão đầu, để mọi người theo bản năng cảm thấy rằng, bạn trai ngoài trường kia của Lục Lâm, tuổi tác chắc chắn lớn hơn các nàng rất nhiều.
Thật ra lúc Lục Lâm không có ở ký túc xá, ba nữ sinh cũng sẽ tám chuyện một chút, có người đoán 30 tuổi, cũng có người đoán 40 tuổi.
Sau đó mọi người đều cảm thấy không chắc lắm, Trịnh Nghiên Nghiên nhịn không được hỏi, không lẽ nào lại là năm mươi tuổi chứ!?
Bởi vì Lục Lâm cố tình dẫn dắt, có thể sẽ khiến mọi người sinh ra chút khinh thị đối với Lục Lâm, nhưng cũng chính vì vậy, mọi người sẽ không liên hệ nàng với Chu Dục Văn lại với nhau.
Cho dù là Tô Tình hay nghi ngờ đủ thứ, cũng đều không nghi ngờ tới Chu Dục Văn và Lục Lâm.
Trong tiềm thức Tô Tình chắc chắn sẽ nghĩ, Lục Lâm này, đã cặp kè với lão già ngoài trường rồi, Chu Dục Văn chẳng lẽ đến cả loại con gái này cũng muốn hay sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tô Tình mơ hồ nhớ rằng, ở kiếp trước, lúc học đại học Lục Lâm rõ ràng sống rất eo hẹp, trên người cũng chẳng có tiền, sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi đi tìm lão đầu chứ?
Chẳng lẽ lại là hiệu ứng hồ điệp do Chu Dục Văn và mình gây ra?
Bất kể thế nào, Tô Tình đều không có hứng thú với những người không liên quan đến Chu Dục Văn. Việc cấp bách trước mắt của nàng bây giờ là muốn để Chu Dục Văn biết, hắn không thể rời bỏ chính mình.
Chính mình muốn trở thành một người hữu dụng đối với Chu Dục Văn.
Mà Trần Uyển, chính là bước đầu tiên để Tô Tình dung nhập vào sinh hoạt của Chu Dục Văn.
Thật ra ở kiếp trước, Chu Dục Văn mặc dù biết Trần Uyển, nhưng cũng không thân thiết. Dù sao một người là nam sinh, một người là nữ sinh, lại còn khác khóa, không thân quen cũng là bình thường.
Ngược lại là Tô Tình, hai người lần lượt là hội trưởng hội học sinh của khóa sau và khóa sau nữa, trong công việc thường có trao đổi. Muốn nói về hiểu rõ, Tô Tình xem như khá hiểu Trần Uyển.
Trần Uyển xem như một nữ sinh tiểu trấn điển hình, nhan sắc có một chút nhưng không nhiều, con người rất cầu tiến, yêu cầu đối với nửa kia cũng rất cao. Cho nên thời đại học, từng có không ít nam sinh theo đuổi nàng, nhưng nàng không đồng ý một ai.
Nàng chính là kiểu nữ sinh được hát trong lời bài hát ấy, dùng loa Bluetooth mấy chục khối, tựa cửa sổ ăn đồ ăn ngoài đã nguội lạnh.
Thật ra ở kiếp trước lúc vừa tốt nghiệp, Tô Tình vẫn rất cảm tạ vì bên cạnh mình có Chu Dục Văn bầu bạn.
Bởi vì lúc đó cảnh ngộ của học tỷ Trần Uyển quả thực khiến người ta nảy sinh lòng thương hại, một nữ sinh tiểu trấn một lòng muốn ở lại thành phố lớn, phải thuê một căn phòng trọ chỉ vài mét vuông.
Lúc đó Tô Tình còn từng tán gẫu với Chu Dục Văn về Trần Uyển, còn nói học tỷ Trần Uyển không bằng tìm người mà gả đi.
Kết quả mấy năm trôi qua, người ta không những không nghĩ đến chuyện lấy chồng, ngược lại ngày càng tốt hơn.
Có lẽ cũng chính vì Trần Uyển thành công, mới ảnh hưởng đến tâm cảnh của Tô Tình sau này.
Dù sao cũng trùng sinh trở về, Tô Tình với linh hồn gần 30 tuổi, điều khiển một tiểu nữ hài 19 tuổi, hẳn là dễ như trở bàn tay, huống chi nàng còn dựa vào cây đại thụ Chu Dục Văn này.
Thật ra Tô Tình cũng thông minh, trước mặt Chu Dục Văn, nàng thích hợp phóng đại năng lực của Trần Uyển, đồng thời cam đoan rằng mình có thể đào Trần Uyển về.
Còn về phía Trần Uyển, Tô Tình lại bắt đầu tỏ vẻ cao giá.
Nhìn thấy Trần Uyển bên cạnh máy đánh chữ của hội học sinh, Tô Tình liền đi qua, tỏ vẻ như thờ ơ bắt chuyện: "Ai, học tỷ Trần Uyển, ngươi biết không, nghe nói Chu Dục Văn mở một công ty người mẫu, định để Đào Điềm làm tổng quản lý đó."
"Hả?" Trần Uyển ngây ra một lúc, rồi lập tức cười nói: "À, ta nghe mấy cô gái bên ban văn nghệ nói rồi."
"Ừ đó, nói ra thật đáng tiếc, học tỷ Trần Uyển, nếu nói về tài nguyên trong trường, tài nguyên của ngươi cũng không thua kém Đào Điềm, mà ngươi lại còn quen biết Chu Dục Văn trước cả Đào Điềm. Ta nghe nói, Đào Điềm sở dĩ quen Chu Dục Văn, còn là do ngươi giới thiệu nữa kìa. Không ngờ Đào Điềm ngược lại lại thân thiết với Chu Dục Văn như vậy. Đúng rồi, học tỷ Trần Uyển, ngươi với Chu Dục Văn còn liên lạc không?"
Nghe lời Tô Tình nói, vẻ mặt Trần Uyển không khỏi có chút ảm đạm. Hiện tại trong trường đâu đâu cũng là tin tức về Chu Dục Văn, nói Chu Dục Văn có năng lực, tổ chức cho tất cả bạn học trong trường đi làm thêm, còn phát xe điện cho học sinh nghèo khó, để bọn họ làm shipper giao đồ ăn, tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Gia đình Trần Uyển không khá giả mấy, cũng thường xuyên đi làm thêm.
Hiện tại nghe các bạn học đều nói tốt về Chu Dục Văn, còn có người nói Chu Dục Văn là lão đại đứng sau của Từ Hoài Hội. Chỉ cần có quan hệ tốt với Chu Dục Văn, đều có thể làm quản lý cấp cao ở Từ Hoài Hội, bọn họ về cơ bản có thể dễ dàng tìm được việc làm thêm lương cao.
Ví dụ như Đào Điềm ở ban văn nghệ kia.
Đào Đại Sữa bây giờ ngày nào cũng kè kè bên Chu Dục Văn, nghe nói sắp mở công ty rồi.
"Chả trách, cái con Đào Đại Sữa này, cứ thấy đàn ông có năng lực là sán lại."
"Haizz, tiếc là chúng ta không có vận may đó. Thật ra hôm khai giảng, ta còn thấy Chu Dục Văn phát tờ rơi ở cổng trường đó, sớm biết ta đã đến làm quen một chút rồi."
"Chậc, ai mà biết một tân sinh lại có thể lợi hại như thế chứ."
Nghe được những lời bàn tán như vậy, trong lòng Trần Uyển chắc chắn có cảm giác chua xót, bởi vì nàng xem như học sinh đầu tiên trong trường này quen biết Chu Dục Văn, mà sau đó còn giúp Chu Dục Văn làm thêm một thời gian nữa.
Kết quả sau đó Trần Uyển cảm thấy Chu Dục Văn không thành thật, lừa gạt tình cảm của mình, cho nên mới dần dần giữ khoảng cách với Chu Dục Văn.
Không sai, chính là lừa gạt tình cảm của nàng.
Ban đầu nói là giúp Trần Uyển phát tờ rơi.
Kết quả sau đó mới biết, người ta thực chất là đang phát tờ rơi của chính hắn, số điện thoại di động bị thay đổi, khách hàng trực tiếp biến thành của Chu Dục Văn.
Vì chuyện này, lúc đó Trần Uyển đã tức giận một trận ra trò.
Còn thầm bàn tán về Chu Dục Văn với bạn cùng phòng nữa, nói nam sinh Chu Dục Văn này không đáng tin cậy, tuổi còn nhỏ đã không học điều tốt, chỉ biết mấy trò bàng môn tà đạo.
Ai có thể ngờ được, ba tháng sau.
Trần Uyển vẫn là phó hội trưởng bình thường, còn người ta Chu Dục Văn đã là cao phú soái mà khắp các trường đại học trong thành phố đều biết.
Hơn nữa còn kéo theo "hảo tỷ muội" của mình là Đào Điềm cùng phất lên.
Tô Tình nói cho Trần Uyển biết, công ty người mẫu Chu Dục Văn mở là công ty đăng ký chính quy hẳn hoi, đều có trả lương.
Đào Điềm một tháng có thể nhận 4000 khối tiền đó!
Tô Tình nói như vậy, Trần Uyển liền càng thêm không vui.
Nhưng nàng lại không tiện thể hiện ra trước mặt Tô Tình, chua chát nói: "Nàng có thể nhận 4000, chứng tỏ nàng có năng lực. Nàng quen biết nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, vừa hay có thể giúp Chu Dục Văn, không giống ta, mặc dù ở trong hội học sinh, nhưng chung quy chỉ là phó. Nói thật, Tình Tình, ta cảm thấy nếu là ta, ta chưa chắc đã làm tốt hơn Điềm Điềm."
"Có lẽ đây chính là mệnh rồi." Trần Uyển thở dài một hơi.
Từ giọng điệu này, Tô Tình nhìn ra, Trần Uyển vẫn có chút không cam lòng.
Tô Tình không nhịn được cười trộm, nàng biết, Trần Uyển và Đào Điềm nhìn như hảo tỷ muội, nhưng ngấm ngầm cũng ganh đua cao thấp mà, lúc đó còn cùng cạnh tranh chức phó hội trưởng nữa.
Đào Điềm kém một chút, cuối cùng để Trần Uyển giành được.
Hiện tại xem ra, người ta ở ban văn nghệ, phát triển ngược lại lại tốt hơn Trần Uyển.
Điều này khiến Trần Uyển làm sao cam tâm.
Thế là Tô Tình nói: "Sao có thể nhận mệnh chứ, học tỷ, ta có nói chuyện với Chu Dục Văn đó, thật ra Chu Dục Văn rất tán thưởng học tỷ ngươi, hắn còn nói, học tỷ ngươi là một nữ sinh vô cùng có năng lực, tương lai chắc chắn không đơn giản."
Trần Uyển nghe vậy hơi kinh ngạc: "Hắn còn nói chuyện về ta với ngươi à?"
"Ừm, Chu Dục Văn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với học tỷ!"
Trần Uyển nghe vậy, trong lòng vậy mà không hiểu sao lại có chút vui vẻ.
Nhưng cũng bình thường thôi, Chu Dục Văn hiện tại được xem là nhân vật phong vân của trường, còn Trần Uyển lại chỉ có tướng mạo bình thường. Bây giờ Tô Tình nói cho Trần Uyển biết, Chu Dục Văn để ý đến ngươi.
Trần Uyển có thể không vui sao?
Nhưng rất nhanh Trần Uyển liền điều chỉnh lại cảm xúc, để ý thì có ích gì chứ, chính mình trông lại không xinh đẹp, bên cạnh Chu Dục Văn có nhiều mỹ nữ như vậy, làm sao đến lượt chính mình được?
Nhưng Trần Uyển lại thấy kỳ lạ, sao Chu Dục Văn lại nói chuyện về mình với Tô Tình nhỉ?
Trần Uyển nghi ngờ hỏi ra thắc mắc của mình.
Tô Tình cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc hỏi: "Học tỷ ngươi không biết à?"
"Biết gì cơ?"
"Ta là mối tình đầu của Chu Dục Văn mà!"
"Hả?" Tô Tình nói cho Trần Uyển, chính mình và Chu Dục Văn hồi cấp 3 đã ở bên nhau rồi.
Đầu óc Trần Uyển lập tức rối loạn: "Chờ chút, ý của ngươi là, hai người các ngươi hồi cấp 3 đã yêu nhau?"
"Đúng vậy đó."
"Nhưng mà bạn gái hiện tại của Chu Dục Văn, là bạn cùng phòng của ngươi?" Trần Uyển hỏi.
Mặc dù biết Trần Uyển sẽ hỏi vậy, nhưng sắc mặt Tô Tình vẫn có chút không tốt lắm, nàng nói: "Chỉ là tạm thời thôi, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ chia tay."
"???" Trần Uyển lập tức nghe không hiểu.
Tô Tình cũng không muốn nói về chuyện này, nàng chỉ hỏi Trần Uyển: "Học tỷ, thật ra lần này tìm ngươi, ta thật lòng muốn giúp ngươi. Nói thật nhé, thật ra ta cũng có chút không ưa cái cô Đào Điềm kia, nàng ta có gì tốt chứ, không phải chỉ là dựa vào cặp đại mộc qua mà đàn ông nào cũng thích sao? Cũng vì cái đó mà mỗi lần hội học sinh họp, đều chống đối ngươi. Ta thấy chướng mắt lắm, năng lực của nàng ta còn không bằng ngươi, dựa vào cái gì mà một tháng nhận 4000 khối tiền lương? Nếu nàng ta có thể nhận, vậy ngươi cũng có thể nhận!"
Tô Tình kéo tay Trần Uyển, thổ lộ tâm tình với Trần Uyển.
Trần Uyển thở dài một hơi, nàng nói, lời này ngươi nói trước mặt ta là được rồi, tuyệt đối đừng nói ra ngoài đấy.
"Người ta có quan hệ tốt với Chu Dục Văn, thì có thể làm sao bây giờ. Hơn nữa, mấy cô gái bên ban văn nghệ kia cũng quả thực khá là phục Điềm Điềm, bây giờ có Chu Dục Văn giúp đỡ, các nàng lại càng phục hơn."
Tô Tình nói: "Ngươi không đi tranh thủ, làm sao ngươi biết là không thể chứ? Học tỷ, Đào Điềm có tài nguyên mà ngươi không có, nhưng ngươi phải biết, ngươi cũng có thứ mà nàng ta không có!"
Trần Uyển nghe không hiểu Tô Tình đang nói gì, tò mò nhìn Tô Tình.
Mà Tô Tình nói với Trần Uyển: "Học tỷ Trần Uyển, chúng ta tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng ta có thể nhìn ra, học tỷ ngươi thật sự có tính cách tốt, lại có năng lực, mạnh hơn Đào Điềm kia vạn lần."
"Ta cảm thấy, ngươi nếu vào công ty của Chu Dục Văn, chắc chắn sẽ giúp đỡ Chu Dục Văn được nhiều hơn. Cho nên học tỷ, ta rất muốn giúp ngươi! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có muốn vào công ty của Chu Dục Văn không?"
"Ta..." Trần Uyển do dự một chút. Đường đường là phó hội trưởng hội học sinh, vậy mà lại muốn vào công ty do học đệ thành lập. Mặc dù có chút khó mở lời, nhưng nhìn thấy Đào Điềm dễ dàng kiếm được 4000 khối một tháng, Trần Uyển thật sự có chút ghen tị.
Nàng do dự một chút, nhìn về phía Tô Tình, nàng nói mình không thân với Chu Dục Văn, Chu Dục Văn chưa chắc sẽ dùng mình.
Mà Tô Tình lại nói một cách đầy bí ẩn, học tỷ không cần lo lắng điểm này.
"Ngươi có ta đây mà. Quan hệ của ta với Chu Dục Văn, phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều. Dù sao học tỷ ngươi phải biết, chúng ta mặc dù chia tay, nhưng Chu Dục Văn tuyệt đối nghe lời ta. Mà ta, muốn cho ngươi vào công ty của hắn, cũng là thật lòng cân nhắc cho hắn!"
Trần Uyển do dự một chút, nói: "Vậy thì, ta nên làm gì?"
Thuyết phục được Trần Uyển, mọi chuyện liền trở nên đơn giản.
Tô Tình cũng hiếm hoi thể hiện ra sự già dặn của kiếp trước.
Nàng nói, Đào Điềm mặc dù lợi hại, nhưng nàng ta chỉ là trưởng ban văn nghệ của trường chúng ta thôi, còn công ty người mẫu của Chu Dục Văn là bao gồm toàn bộ các trường đại học trong thành phố.
"Học tỷ, ngươi là phó hội trưởng hội học sinh, phải biết rằng, các hoạt động giữa trường chúng ta và bên ngoài, đều là do ngươi kết nối cả đấy." Tô Tình nói.
Trần Uyển hỏi: "Thì tính sao?"
"Ta nhớ là, ngươi có quan hệ không tệ với hội học sinh bên Nam Nghệ đúng không?"
Trần Uyển gật đầu, hội trưởng Hội học sinh Nam Nghệ là bạn học cấp 3 của mình.
Tô Tình nói cho Trần Uyển, công ty người mẫu này của Chu Dục Văn, hạng mục kinh doanh thật ra rất đơn điệu. Đào Điềm cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể dẫn theo mấy nữ sinh cấp dưới đến trung tâm hội nghị triển lãm làm bình hoa di động thôi.
Nhưng học tỷ ngươi từng đi làm thêm bên ngoài rồi, ngươi hẳn phải biết, chúng ta còn có rất nhiều hạng mục khác có thể làm.
Ví dụ như, lúc kết hôn, mọi người thường tìm một vài học sinh đến chơi đàn, biểu diễn tài nghệ. Loại công việc làm thêm này rất nhẹ nhàng, thường chỉ hai tiếng đồng hồ là được trả thù lao 1000 đến 1500.
Trần Uyển gật đầu tỏ ý đã biết.
Sau đó Tô Tình nói, những việc làm thêm cho sinh viên trường nghệ thuật này, đều bị các công ty môi giới việc làm bên ngoài chiếm hết, họ thường chỉ trả tám chín trăm khối. Bởi vì Chu Dục Văn không có mối liên hệ với các trường nghệ thuật, cho nên cũng không dính líu đến những việc làm thêm này.
"Nhưng học tỷ ngươi thì khác, ngươi có thể trực tiếp đến trường nghệ thuật tìm bạn học cũ của ngươi để bàn bạc, nói ngươi đại diện cho Từ Hoài Hội, có thể trả cho các nàng mức lương cao hơn, tin rằng các nàng sẽ đồng ý về bên chúng ta." Tô Tình nói rất chắc chắn.
Mà Trần Uyển vẫn có chút không tự tin.
Nàng thậm chí không nhận ra, rõ ràng mình là phó hội trưởng, mà lúc này lại bị Tô Tình dắt mũi đi rồi.
Đầu tiên, điều Trần Uyển tò mò là, vậy những hạng mục liên quan đến đám cưới này, chúng ta tìm ở đâu?
Tô Tình nói cái này quá dễ tìm.
Trường chúng ta có rất nhiều người tốt nghiệp là kết hôn ngay. Sau đó bọn họ về cơ bản đều tìm các công ty tổ chức tiệc cưới bên ngoài để liên hệ việc biểu diễn làm thêm. Đến lúc đó chúng ta huy động những người xung quanh một chút, rất dễ dàng tìm được các học trưởng học tỷ sắp kết hôn.
"Nhưng mà..."
"Học tỷ, không có nhiều 'nhưng mà' như thế đâu! Ta nói nhiều như vậy không phải là muốn giúp ngươi sao? Ngươi chỉ cần kéo đám học sinh trường nghệ thuật kia về, vậy ta liền có thể giúp ngươi vận hành để tiến vào Từ Hoài Hội, để ngươi cũng trở thành quản lý cấp cao của Từ Hoài Hội, để ngươi giống như Đào Điềm, một tháng nhận 4000 khối lương cứng, thậm chí còn cao hơn!"
"Học tỷ, không phải ngươi vẫn luôn muốn chứng minh bản thân sao?" Tô Tình nói như vậy, lập tức đâm trúng tim đen của Trần Uyển.
Nói thật, gia đình gốc của nàng cũng không giúp đỡ được gì nhiều, cho nên dù hiện tại là phó hội trưởng hội học sinh, nàng bình thường cũng phải ra ngoài làm thêm. Có lúc sẽ tìm những việc có chút hàm lượng kỹ thuật, lương cao hơn một chút, mà có đôi khi, cũng sẽ đến KFC làm phục vụ viên với mức lương 14 đồng một giờ.
Tô Tình nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ để Trần Uyển vào công ty người mẫu của Chu Dục Văn, một tháng nhận 4000 khối.
Nói thật, Trần Uyển đã động lòng.
Hơn nữa Tô Tình còn nói, mình có thể đảm bảo, chỉ cần Trần Uyển vào được, tuyệt đối không chỉ có 4000.
Chúng ta dựa vào năng lực của Từ Hoài Hội, có thể chuyên tâm làm mảng tổ chức sự kiện. Ngươi lo tốt quan hệ với đám nữ sinh trường nghệ thuật kia, bình thường có hôn lễ thì cử đi làm dàn nhạc biểu diễn, còn lúc không có hôn lễ, cũng có thể đi làm ở hội chợ triển lãm hoặc làm người mẫu xe hơi. Đám nữ sinh trường nghệ thuật kia, điều kiện chắc chắn tốt hơn đám nữ sinh của Đào Điềm chứ hả?
Trần Uyển bây giờ hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của Tô Tình. Nghe Tô Tình giảng giải thì thấy rất có lý, nhưng Trần Uyển vẫn nói, nhưng mà chúng ta cái gì cũng không hiểu, làm sao mà tổ chức sự kiện được?
Tô Tình nói, tổ chức hôn lễ không khó, chỉ là đưa ra một phương án, sau đó liên hệ khách sạn, tìm mấy học sinh làm công việc chân tay đi dựng bàn ghế, rồi lại tìm nam sinh đa tài đa nghệ làm người dẫn chương trình, lại tìm sinh viên nghệ thuật đến biểu diễn tiết mục.
Kiếp trước lúc kết hôn, Chu Dục Văn và Tô Tình tổ chức hôn lễ ở Kim Lăng, hôn lễ từ đầu đến cuối tốn gần 300,000. Lúc đó chính là tìm bạn học làm kế hoạch tổ chức sự kiện để lo liệu hiện trường hôn lễ, cho nên mấy đường đi nước bước trong này, Tô Tình đều biết.
Chuyên ngành của nàng chính là thiết kế, việc tổ chức sự kiện đối với nàng mà nói, dễ như ăn sáng. Hiện tại có Chu Dục Văn dựng sẵn nền tảng, chính mình hoàn toàn có thể kéo Trần Uyển mở hẳn một công ty giải pháp hôn lễ chuyên nghiệp.
Đến lúc đó đừng nói là chèn ép Đào Điềm.
Công ty giải pháp hôn lễ của Tô Tình mà làm lớn mạnh, một đám cưới kiếm lời mười mấy vạn, một tháng ba đám cưới là bốn năm mươi vạn, vậy nàng sẽ là đại tướng số một dưới trướng Chu Dục Văn.
Đến lúc đó, Chu Dục Văn còn không coi mình như bảo bối hay sao?
Hừ hừ, Chu Dục Văn, ta đã nói rồi, ngươi không thể rời bỏ ta được đâu.
Tô Tình càng nghĩ càng vui vẻ.
Nàng dường như đã thấy, mấy tháng sau, hình ảnh Chu Dục Văn ôm mình khen thưởng như MVP cuối trận.
Đến lúc đó, cái gì Đào Điềm, cái gì Trịnh Nghiên Nghiên, ngay cả xách giày cho mình cũng không xứng.
Các ngươi một đám người giấy, làm sao có thể so sánh với lão nương đây, người từng là vợ cả chính cung chứ!
Nàng nói chắc như đinh đóng cột bảo Trần Uyển cứ làm theo lời mình, còn nói, về phía Chu Dục Văn, mình tuyệt đối có thể lo liệu được.
"Học tỷ Trần Uyển, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi đâu!"
Trần Uyển vậy mà thật sự bị cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi trước mắt này thuyết phục.
Cắn răng một cái: "Được! Vậy ta thử một lần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận