Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 291
Tiểu thuyết « Bất Tưởng Trọng Sinh » này Chu Dục Văn viết trong bốn tháng, kỳ thật thành tích của bộ này cũng không tệ, mỗi tháng đều có thể mang đến cho Chu Dục Văn mười mấy vạn lợi ích ngoài dự kiến, nhưng vào thời điểm tháng mười hai, bộ này giống như đột nhiên nổi như cồn vậy, nhất là trong đại học, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, đều đọc bộ này một cách say sưa.
Hai nhân vật nữ chính càng trở thành tiêu chuẩn kén vợ của sinh viên nam đương thời, có người ưa thích cô nàng thanh mai trúc mã tết tóc đuôi ngựa, mặc dù nói có mang theo chút tùy hứng, nhưng trong truyện chỉ một cái cau mày cũng có thể làm cho độc giả hồn khiên mộng nhiễu.
Mà còn có một bộ phận người thì ưa thích cô nương Xuyên Du, người luôn yên lặng tiếp nhận mọi ủy khuất.
Mọi người đều nói, lúc tới tất cả thiên địa đồng lực, vận rủi anh hùng không tự do, câu nói này nói không sai chút nào.
Mọi chuyện xảy ra dường như ngẫu nhiên, mà mọi chuyện xảy ra cũng giống như là tất nhiên.
Tóm lại, vào tháng cuối cùng của năm nhất, các nam sinh đều túm tụm bàn tán về một bộ tiểu thuyết, bất kể là chê hay khen, bọn họ đều đọc không ngừng được.
Lớp phó thể dục trong lớp Chu Dục Văn là Khương Siêu, mỗi ngày khi đi học đều ở phía sau nhìn lén Cố Diêu Diêu rồi cười ngây ngô, hắn nói với bạn cùng phòng: “Xa xa kia chính là Tiểu Ngư Nhi của ta.” Lời này bị Lý Cường đi ngang qua nghe được, Lý Cường nhịn không được 'Xuy' một tiếng bật cười, hắn nói: “Không phải chứ, A Siêu ngươi đùa cái gì vậy, tính cách Cố Diêu Diêu kia, giống y hệt con nhỏ cấp 3 được bao nuôi kia, làm sao có thể liên tưởng đến Tiểu Ngư Nhi được.”
“Mẹ nó nhà ngươi nói lời hỗn xược, Xa xa của ta làm sao có thể so với con nhỏ quần rách đó?” Khương Siêu lập tức khó chịu.
Đối với quyển « Bất Tưởng Trọng Sinh », các phương diện khác Khương Siêu đều rất ưa thích, chỉ là có chút không hiểu tại sao tác giả lại cho một nàng tiểu thái muội nhiều đất diễn như vậy, mẹ nó, đã trùng sinh có tiền rồi, sao còn dây dưa không rõ với một đứa thái muội chứ?
Đại đa số bạn học cùng Khương Siêu đều cảm thấy tình tiết này không hợp lý.
Ngoài ra, việc nam chính giới thiệu khuê mật của nữ chính cho đồng đảng, điểm này cũng bị người ta lên án.
Nghe mấy người Khương Siêu ở phía sau phòng học dùng ngòi bút làm vũ khí với một trong những nữ chính là Thương Thiến Thiến, Thường Hạo có chút nhìn không vừa mắt, hắn nói: “Nàng chỉ là phạm phải một chút sai lầm hồi cấp 3 thôi, ai mà hồi trẻ không từng phạm sai lầm, dù sao ta rất ưa thích nhân vật này, ta cảm thấy nhân vật này đặc biệt chân thực.” Nghe thấy lời nói của Thường Hạo, đám người không khỏi ngây ra một lúc.
“Không phải chứ Hạo Ca, người Kinh thành mà cũng đọc à?” Lý Cường hỏi.
Thường Hạo có chút không vui: “Ngươi có ý gì? Người Kinh thành thì không thể đọc sao?”
“Không phải không phải, chỉ là tương đối kinh ngạc, ta còn tưởng loại tiểu thuyết yy này, chỉ có bọn điểu ti chúng ta mới xem chứ.” Lý Cường toe toét miệng cười.
Lời này của Lý Cường khiến các bạn học xung quanh đều khó chịu.
“Này, ngươi tự nhận mình là điểu ti thì đừng có kéo bọn ta vào được không.”
“Bộ này không giống những bộ khác.” Trong số mấy người này, kỳ thật Thường Hạo là người đọc chăm chú nhất, thực ra càng nhiều bạn học hơn chỉ là vì tháng này tiểu thuyết được đề cử đặc biệt nhiều nên mới ngẫu nhiên lật xem hai chương, nhưng khi đọc đến chỗ mình không thích thì liền dừng lại không xem nữa.
Nhưng Thường Hạo là thật sự đọc hoàn chỉnh bộ này hai lần, có đôi khi ghét bỏ cập nhật quá chậm, còn đặc biệt đi khen thưởng nữa.
Hắn còn nhắn lại cho tác giả, nói rất thích sách của hắn, hy vọng hắn có thể tiếp tục viết tiếp.
“Ta hiện tại không có năng lực kinh tế gì, chờ ta đi làm rồi, ta sẽ khen thưởng cho tác giả một cái minh chủ, hy vọng tác giả viết tốt về Thương Thiến Thiến, nàng là một cô gái tốt.” Thường Hạo nói, mặt khác, những bộ khác hắn đọc không vào, nhưng bộ này, chỉ cần ngươi tùy tiện lật ra một trang, nhìn hành văn của hắn thôi là có thể bị hấp dẫn vào rồi.
“Ta còn nhớ rõ mấy chương đầu tiên, kể về việc nhân vật chính về nhà gặt lúa mạch, sau đó nãi nãi của nhân vật chính không nhận ra ai cả, chỉ nhận ra nhân vật chính là cháu của mình, còn vụng trộm đưa tiền cho nhân vật chính.”
“Đọc đến đây ta thật sự đã khóc, thật đấy, tác giả viết quá hay rồi, hắn viết giống hệt nãi nãi của ta, nãi nãi ta cũng như vậy, từ nhỏ đến lớn có cái gì tốt đều dành cho ta.” Thường Hạo càng nói càng xúc động, hắn vốn còn tưởng rằng chỉ có mình mình đọc quyển sách này, hôm nay mới biết, hóa ra mọi người đều đang đọc bộ này.
Mà đám người nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thường Hạo.
“Hạo Ca, ngươi... ngươi còn khóc nữa à?” Lý Cường hỏi.
Lúc này Thường Hạo mới ý thức được mình nói hơi nhiều, mặt già có chút đỏ, nhưng vẫn nói: “Không nên sao? Tác giả viết rất hay, nghe nói tháng này riêng tiền nhuận bút của hắn đã đột phá một triệu.”
“A a, cái này ta cũng nghe nói, còn có ta nghe nói ông chủ của công ty nào đó đã lên sàn chứng khoán, trực tiếp thưởng cho 2 triệu! Quả đúng là hiện thân của việc kiếm tiền mà, ta mà có cái tài văn chương đó, ta viết luôn, đạt được tự do tài chính!” Lý Cường nói đến đây, tỏ rõ vẻ ước ao.
Thường Hạo nói: “Ngươi cũng đừng có mơ mộng nữa, cứ như cái hành văn nát của ngươi ấy, viết bài văn 800 chữ còn thấy mệt, mà đòi viết tiểu thuyết à!”
“Hắc hắc, cái đó ngược lại cũng đúng, người ta là chuyên nghiệp, ta đoán chừng không có bản lĩnh mấy chục năm thì không viết ra nổi đâu.”
“Đâu chỉ mấy chục năm, ta cảm giác tác giả chắc hẳn là người làm chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.” Khương Siêu và mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của hắn cũng đang thảo luận ở bên kia.
Có người nói, nghe đồn nói, đối phương chỉ mới 18 tuổi.
“Thật hay giả vậy?”
“Không thể nào, nhìn vào sự từng trải trong đó thì không giống người 18 tuổi chút nào.”
“Đúng vậy.”
“Trang web nói, tối nay tám giờ sẽ có một buổi phỏng vấn riêng cho tác giả,” bạn cùng phòng của Khương Siêu nói.
“Vậy đến lúc đó chẳng phải sẽ biết tác giả bao nhiêu tuổi sao?” Lúc bình thường, mọi người khẳng định không quan tâm tác giả bao nhiêu tuổi, nhưng bởi vì tác giả bộ này có quá nhiều truyền kỳ, lúc thì nói 18 tuổi, lúc lại nói 40 tuổi, còn có người nói tác giả là nữ, điều này đã khơi dậy mạnh mẽ lòng hiếu kỳ của đám người.
Các nam sinh ngồi phía sau bàn tán sôi nổi, còn các nữ sinh ngồi hàng trước nghe thì có chút như lọt vào trong sương mù.
Chủ yếu là vì mơ hồ nghe thấy tên của Cố Diêu Diêu.
“Diêu Diêu, bọn họ hình như đang nói về cậu đó.” Lý Tĩnh nói.
“Tớ cũng nghe thấy, hình như là đang so sánh Diêu Diêu với nhân vật nữ chính trong truyện.” Mã Điềm nói.
“Cái gì?” Cố Diêu Diêu hiếu kỳ.
“Hình như tên là Bất Tưởng Trọng Sinh?”
“Chính là tên Bất Tưởng Trọng Sinh, rất nổi tiếng, nghe nói tháng trước kiếm được một triệu!”
“Thật hay giả vậy?” Lưu Duyệt vừa nghe kiếm được hơn một triệu, lập tức có hứng thú, lại nghe Mã Điềm nói tác giả hình như trạc tuổi chúng ta.
Lưu Duyệt nhịn không được nói: “Không biết có đẹp trai không?”
“Nếu đẹp trai thì bảo hắn dạy tớ viết tiểu thuyết.” Lưu Duyệt cười hì hì nói.
Mã Điềm không khỏi trợn trắng mắt: “Người ta vừa biết kiếm tiền như vậy, lại còn đẹp trai nữa, thì sẽ để ý đến cậu sao?”
Lưu Duyệt kỳ thật cũng chỉ đùa một chút, nàng ở ký túc xá được xem như một nhân vật giống cây hài, các nữ sinh khác sẽ hay lấy nàng ra đùa cợt, nàng cũng không thấy có vấn đề gì, có lúc cũng sẽ tự giễu mình.
Mã Điềm là nghe một bạn nam chơi thân với mình nói, còn bảo, tác giả này tối nay tám giờ sẽ có phỏng vấn riêng, Lưu Duyệt liền nói, vậy có thể vào xem một chút.
Dưới sự trợ giúp của trang web, độ chú ý quả nhiên tăng lên rất nhiều, tháng mười hai mới vừa qua một nửa, kỳ thật tháng này tiền nhuận bút của Chu Dục Văn đã đột phá một triệu, ước chừng bộ này, không tính khoản khen thưởng một triệu, riêng tiền nhuận bút tháng này đã có thể vượt qua 3 triệu.
Nam sinh trong trường về cơ bản đều đang bàn tán về chuyện này, dù cho không đọc bộ này, bọn họ cũng sẽ dùng nhân vật nữ chính trong đó để hình dung một bạn nữ nào đó.
Ví dụ như nói, nếu nữ sinh nào đó đặc biệt dịu dàng, lại ngoan ngoãn, đám nam sinh kia liền nói, nàng là Thẩm Tiểu Ngư.
Đúng vậy, quả thực chính là Thẩm Tiểu Ngư thật!
Các nữ sinh thì rất kỳ quái không biết cách gọi này có ý gì, liền lên mạng tìm kiếm, tìm rồi mới biết, người ta đang nói đến nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết.
Giống như nói Thẩm Ngọc, hôm nay lúc đang ở trong lễ đường tập luyện cho tiệc tối Song Đản, bị một học trưởng năm hai đại học tỏ tình một cách khó hiểu.
Giống như Thẩm Ngọc, một cô gái dung mạo xinh đẹp, lại đặc biệt có giáo dưỡng, việc bị các nam sinh ưa thích tỏ tình là chuyện rất bình thường, đối phương cầm hoa hồng, đột nhiên xuất hiện vọt tới trước mặt Thẩm Ngọc, nói, bạn học Thẩm Ngọc, xin hãy cho ta một cơ hội!
Thẩm Ngọc ban đầu chỉ kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại: “Đầu tiên, cảm ơn bạn đã ưa thích mình, nhưng rất xin lỗi, thời đại học mình thật sự không có ý định yêu đương.”
Nam sinh nghe có chút thất vọng, không chịu hết hy vọng nói: “Ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?”
“Mình không kết bạn với người khác phái, thật xin lỗi.” Thẩm Ngọc cười thân thiện nói.
Màn tỏ tình này của đối phương gây ra náo động khá lớn, còn huy động không ít bạn học đến cổ vũ, còn nói Thẩm Ngọc là ánh trăng sáng của hắn, cảm giác giống như Thẩm Tiểu Ngư trong tiểu thuyết.
Thẩm Ngọc rất không hiểu, thầm nghĩ ai là Thẩm Tiểu Ngư?
“Chính là một bộ tiểu thuyết nam tần rất nổi tiếng gần đây,” nữ đồng học cùng làm việc với Thẩm Ngọc trong hội sinh viên nói.
Nam sinh tỏ tình với Thẩm Ngọc cũng là một cán sự hội sinh viên rất ưu tú, không có gì bất ngờ xảy ra, học kỳ tới, bạn học này sẽ tạm quyền trưởng ban Ban Tổ chức.
Theo cái nhìn của các bạn học khác, hắn có thể tỏ tình với Thẩm Ngọc, đáng lẽ phải là một đôi trời sinh đất tạo với Thẩm Ngọc mới đúng.
Không hiểu rõ, tại sao Thẩm Ngọc lại từ chối.
Lý do Thẩm Ngọc đưa ra là, đối phương không thể mang lại cho mình một cảm giác thật sự an tâm.
“Loại cảm giác này không biết nên nói thế nào.” Trở lại ký túc xá, Thẩm Ngọc nói.
Mấy nữ sinh ở ký túc xá sát vách, chắc chắn là đã nhận lợi ích gì đó từ nam sinh kia, ra sức giúp nam sinh nói tốt, thậm chí còn theo vào tận ký túc xá của Thẩm Ngọc.
Các nàng nói: “Xin cậu đấy Thẩm Ngọc, chúng ta mới 17~18 tuổi thôi mà, cậu nói cảm giác với chẳng cảm giác, cách chúng ta xa vời quá đi, nếu ngay cả Trưởng ban Lưu cũng không mang lại cảm giác an tâm, vậy cậu thấy trong trường chúng ta, còn ai có thể chứ?”
Thẩm Ngọc nghe lời này cười cười, không nói chuyện, hay là nói, có lẽ bản thân chưa suy nghĩ kỹ, thời đại học thật sự không có ý định yêu đương.
Bất quá xuất phát từ sự tôn trọng đối phương, Thẩm Ngọc vẫn lên Bách Độ tìm hiểu về nhân vật nữ chính kia.
Kết luận đưa ra là: “Các cậu xem này, kỳ thật hắn cũng không hiểu mình, Bách Độ nói, nữ chính này có chút sợ xã hội, lại còn nhát gan, rõ ràng, hắn chẳng qua là đã quá lý tưởng hóa mình mà thôi.”
Các nữ sinh cũng đi theo Thẩm Ngọc cùng nhau xem giới thiệu vắn tắt, Thẩm Ngọc mở ra là Bách khoa Bách Độ, giới thiệu vắn tắt về mấy nữ chính đều ở trên đó, mọi người xem xong thì cười khúc khích, nói quả nhiên là truyện nam tần, viết quá là đương nhiên.
“Làm gì có nữ sinh như vậy chứ.”
“Chính là, lại còn một lòng một dạ suy nghĩ cho nam chính, đúng là quá đại nam tử chủ nghĩa.”
Mấy nữ sinh ở bên kia ngươi một lời ta một câu, lớn tiếng phê phán mấy nhân vật nữ trong truyện, đưa ra kết luận chính là nam sinh quá ý dâm.
Làm sao có thể mấy nữ sinh đều vây quanh nam chính được?
“Nghe nói tác giả bộ này một tháng kiếm được mấy triệu?”
“Thật hay giả vậy, bây giờ kiếm tiền dễ thế sao?”
“Tớ luôn cảm thấy, nếu để tớ viết, tớ cũng có thể viết được.”
Thẩm Ngọc ở bên kia tìm kiếm tư liệu, ngược lại không để ý đến lời xem thường của mấy nữ sinh này, khi nàng tìm kiếm về bộ tiểu thuyết này, từ khóa trên Bách Độ nhảy ra rất nhiều, ví dụ như, tháng trước riêng tiền nhuận bút đột phá 2 triệu!
Lại ví dụ như tin tức mới ra ngày hôm qua.
Ông chủ công ty niêm yết nào đó hào phóng ném 2 triệu.
Còn nói, tác giả bộ này chỉ mới 18 tuổi!
Một tin lại một tin tức, khiến các nữ sinh dù sao cũng hơi kinh ngạc.
Thẩm Ngọc thì cảm thấy, nếu đối phương có thể nổi tiếng, vậy chắc chắn cho thấy đối phương có điểm hơn người.
Tổng cộng ba nữ sinh ở ký túc xá sát vách, vây quanh Thẩm Ngọc cùng nhau xem tài liệu về bộ tiểu thuyết này, sau đó nghị luận ầm ĩ.
Tô Tình vẫn đang ngồi vẽ ở chỗ của mình, nàng cảm thấy đám nữ sinh này hơi ồn ào.
Khi vừa trùng sinh, Tô Tình vẫn muốn Chu Dục Văn tái tạo lại sự huy hoàng mà kiếp trước mình đã bỏ lỡ.
Nhưng sau khi biết Chu Dục Văn kinh doanh kiếm được tiền, loại tình cảm này của Tô Tình đã phai nhạt đi nhiều.
Nàng hiện tại chỉ muốn giúp Chu Dục Văn làm ăn ngày càng lớn mạnh, lại lần nữa tạo nên huy hoàng.
Còn về thứ tiểu thuyết này.
Hừ, nghe các nàng thảo luận, Tô Tình rất khinh thường.
Tô Tình thầm nghĩ, nếu lão công ta mà viết, viết chắc chắn sẽ hay hơn cái bộ mà các ngươi đang nói kia.
“Ủa, bọn họ nói, tám giờ hôm nay sẽ có phỏng vấn riêng tác giả, đây không phải sắp bắt đầu rồi sao?” Thẩm Ngọc hỏi.
“Đúng thật, phỏng vấn riêng ở đâu thế, chúng ta vào xem thử đi, xem hắn trông có đẹp trai không.”
“À, cậu chỉ biết quan tâm người ta có đẹp trai không thôi à?”
“Khanh khách, khẳng định không đẹp trai, soái ca thì làm sao có thời gian đi viết tiểu thuyết chứ, tớ nghe nói tác giả nam tần ai cũng là ông béo Địa Trung Hải, nghe bảo vừa ngoáy chân vừa viết đấy.”
“Thật hay giả vậy, mở ra xem thử đi.”
Tô Tình thầm nghĩ, các ngươi thật thấp kém.
Không phải tác gia nào cũng là kiểu Địa Trung Hải ngoáy chân đâu nhé?
Ít nhất thì lão công ta không phải.
Đang nói, liền nghe trong máy vi tính truyền đến buổi phỏng vấn riêng của trang web, lúc bắt đầu là một nữ MC mặc đồ công sở OL, váy ngắn phối với tất đen và giày cao gót.
Kiểu người dẫn chương trình này có sáo lộ y như bình luận viên thể thao điện tử, nữ MC mang tất đen là điều không thể thiếu, ngay cả tư thế cũng giống nhau.
Vừa xuất hiện liền giơ hai tay chào hỏi mọi người nói, hello, mọi người tốt, hoan nghênh mọi người xem buổi phỏng vấn tác giả kỳ này.
“Hôm nay chúng ta mời tới là Đại Thần mới nổi của thể loại đô thị, tác giả của « Bất Tưởng Trọng Sinh », như vậy, tác giả quân, xin mời tự giới thiệu.” người chủ trì cười híp mắt chuyển hướng sang một bên.
Màn ảnh theo đó quay sang, lộ ra gương mặt thật của Chu Dục Văn, chỉ thấy Chu Dục Văn cười ôn hòa: “Hello, mọi người tốt, ta là tác giả của « Bất Tưởng Trọng Sinh », Chu Dục Văn.”
“Răng rắc!” Cây bút của Tô Tình, lập tức gãy đôi.
“Cái này, nam sinh này không phải là bạn trai của Nghiên Nghiên sao!?”
“Đúng! Đúng, là bạn trai của Nghiên Nghiên, tớ nhớ ra rồi! Tớ bảo sao trông quen mặt thế!”
“Nam sinh này học trường chúng ta!???”
Nguyên bản còn đang xem náo nhiệt ở bên kia, các nữ sinh trong nháy mắt bùng nổ.
Người bên cạnh mình, vậy mà thoáng cái xuất hiện trên máy vi tính.
Hơn nữa còn tham gia phỏng vấn riêng!???
Một tháng, mấy triệu!?
“A! Tô Tình, đẩy ta làm gì!?”
Tô Tình đẩy đám người ra, nhìn xem Chu Dục Văn tuấn tú lịch sự đang ngồi trên ghế sô pha.
Lập tức kích động.
“Ta... lão công ta! Là lão công ta!” Tô Tình hưng phấn dậm chân.
“”
Năm 2013 người nổi tiếng không ít, nhưng tuyệt đối không thể vì một tác giả 18 tuổi mà khiến cho mọi người đều biết, nhiều lắm cũng chỉ là mức độ chú ý của vài vạn người.
Vài vạn người này phân tán ra cả nước, chắc chắn là không gây nổi chút sóng gió nào.
Nhưng mà, đối với ngôi trường chính của Chu Dục Văn.
Tuyệt đối là tin tức mang tính bùng nổ.
Lúc này Trịnh Nghiên Nghiên, đang ở phòng tập yoga của trường tập cùng Lục Lâm.
Chia tay rất buồn.
Thế nhưng buồn thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể hy vọng Chu Dục Văn có thể hồi tâm chuyển ý.
Hiện tại vòng bạn bè của Trịnh Nghiên Nghiên đã đặc biệt thiết lập một nhóm riêng cho Chu Dục Văn, mấy ngày nay mỗi ngày đều đăng ảnh gợi cảm vào trong nhóm này, chính là hy vọng Chu Dục Văn có thể nhìn thấy, dù là để khơi gợi hứng thú của Chu Dục Văn, khiến Chu Dục Văn cùng mình lăn giường, Trịnh Nghiên Nghiên cũng cam lòng.
Thế nhưng không biết vì sao, đăng liên tiếp hai ba ngày, Chu Dục Văn lại ngay cả một cái like cũng không có.
Điều này không khỏi khiến Trịnh Nghiên Nghiên có chút thất vọng.
Trịnh Nghiên Nghiên thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Dục Văn thật sự muốn chia tay với mình sao?
Là một nữ sinh có nền tảng vũ đạo, dáng người của Trịnh Nghiên Nghiên thật sự đỉnh cao, mặc quần yoga, các kiểu làm dáng tạo dáng chụp ảnh trước gương lớn.
Sau đó sửa ảnh, thiết lập nhóm riêng, chỉ một mình Chu Dục Văn có thể thấy được.
Không chỉ cho Chu Dục Văn xem đùi, mà còn để Chu Dục Văn nhìn đường cong của mình.
Thế nhưng đăng mười mấy phút, Chu Dục Văn vẫn không có lời khen.
Chu Dục Văn đang làm gì vậy?
Trịnh Nghiên Nghiên trong lòng hiếu kỳ.
Lúc này, bạn học cấp 3 của Trịnh Nghiên Nghiên đột nhiên gửi cho Trịnh Nghiên Nghiên một tin nhắn.
“Leng keng!”
Là một đường link trang web.
Tin nhắn thứ hai là:
“Nghiên Nghiên, cậu xem thử xem, có phải bạn trai cậu không? Bạn trai cậu lên ti vi kìa!”
Chu Dục Văn?
Trịnh Nghiên Nghiên sững sờ, tranh thủ thời gian nhấn mở.
Vừa nhấn mở ra đã thấy nữ MC mang tất đen kia đang cười ha hả nói: “Đúng vậy a, trán, ta nghe nói, ngươi tháng này riêng tiền nhuận bút đã đột phá 3 triệu phải không?”
Chu Dục Văn ở bên kia nghiêm túc trả lời: “Ân, nếu tính cả tiền khen thưởng, thì riêng tiền nhuận bút tháng này của ta là đột phá 3 triệu.”
“Wow~” người chủ trì tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
“Ừm, vậy đại lão, ngươi có bạn gái chưa?” nữ chủ trì nháy mắt, hỏi.
Lúc này ký túc xá nam sinh càng thêm bùng nổ.
Gần như đều có người ở ngoài hành lang hét lên.
“Ngọa Tào! Tác giả « Bất Tưởng Trọng Sinh » là Chu Dục Văn lớp Lâm Viên 2!?”
“Mẹ nó chứ, tác giả « Bất Tưởng Trọng Sinh » là Chu Dục Văn khóa 13 trường chúng ta!?”
“Chu Dục Văn một tháng kiếm được 3 triệu!”
Lưu Thạc đang ở trong phòng thuê, ra sức ‘cày cấy’ trên người Lã Tuệ.
Lại nghe chuông điện thoại reo lên không ngừng.
Lưu Thạc rất không nhịn được nghe máy.
Lã Tuệ nói, ngươi muốn nghe thì nghe cho đàng hoàng! Ra ngoài trước đã.
Lưu Thạc nói không ảnh hưởng.
“Alô?” thế là Lưu Thạc liền duy trì trạng thái này nghe điện thoại.
“Lão đại! Lão đại! Chu Ca! Chu Ca!”
“Chu Ca làm sao!?” Lưu Thạc vừa nghe có liên quan đến Chu Dục Văn, lập tức kích động lên.
“Chu Ca lên ti vi rồi! Chu Ca ngầu bá cháy!”
“???”
Đang nói chuyện, một cuộc điện thoại khác cũng gọi tới.
“Thạc ca! Chu Ca lên ti vi rồi!”
“Thạc ca, Chu Ca lên ti vi rồi!”
Một tin tiếp một tin nhắn, Lưu Thạc trực tiếp ngây người, bấm vào đường link trang web.
“Tháng này hẳn là có 3 triệu.”
3 triệu!?
3 triệu!!!
Lã Tuệ cùng Lưu Thạc xem phỏng vấn, miệng trực tiếp há hốc không khép lại được.
Trang tiểu thuyết là nơi cung cấp cho đông đảo bạn đọc tiểu thuyết mạng hay toàn văn miễn phí đọc trực tuyến, nếu ngài yêu thích trang này, xin mời chia sẻ cho nhiều bạn đọc hơn nữa!
Nếu như ngài cảm thấy tiểu thuyết « Nam Thần, Nhân Thiết Của Ngươi Sụp Đổ Rồi! » rất đặc sắc, xin mời dán địa chỉ Internet dưới đây chia sẻ cho bạn bè của ngài, cám ơn đã ủng hộ!
(Địa chỉ Internet cuốn sách này: https://xszj.org/b/385929)
Hai nhân vật nữ chính càng trở thành tiêu chuẩn kén vợ của sinh viên nam đương thời, có người ưa thích cô nàng thanh mai trúc mã tết tóc đuôi ngựa, mặc dù nói có mang theo chút tùy hứng, nhưng trong truyện chỉ một cái cau mày cũng có thể làm cho độc giả hồn khiên mộng nhiễu.
Mà còn có một bộ phận người thì ưa thích cô nương Xuyên Du, người luôn yên lặng tiếp nhận mọi ủy khuất.
Mọi người đều nói, lúc tới tất cả thiên địa đồng lực, vận rủi anh hùng không tự do, câu nói này nói không sai chút nào.
Mọi chuyện xảy ra dường như ngẫu nhiên, mà mọi chuyện xảy ra cũng giống như là tất nhiên.
Tóm lại, vào tháng cuối cùng của năm nhất, các nam sinh đều túm tụm bàn tán về một bộ tiểu thuyết, bất kể là chê hay khen, bọn họ đều đọc không ngừng được.
Lớp phó thể dục trong lớp Chu Dục Văn là Khương Siêu, mỗi ngày khi đi học đều ở phía sau nhìn lén Cố Diêu Diêu rồi cười ngây ngô, hắn nói với bạn cùng phòng: “Xa xa kia chính là Tiểu Ngư Nhi của ta.” Lời này bị Lý Cường đi ngang qua nghe được, Lý Cường nhịn không được 'Xuy' một tiếng bật cười, hắn nói: “Không phải chứ, A Siêu ngươi đùa cái gì vậy, tính cách Cố Diêu Diêu kia, giống y hệt con nhỏ cấp 3 được bao nuôi kia, làm sao có thể liên tưởng đến Tiểu Ngư Nhi được.”
“Mẹ nó nhà ngươi nói lời hỗn xược, Xa xa của ta làm sao có thể so với con nhỏ quần rách đó?” Khương Siêu lập tức khó chịu.
Đối với quyển « Bất Tưởng Trọng Sinh », các phương diện khác Khương Siêu đều rất ưa thích, chỉ là có chút không hiểu tại sao tác giả lại cho một nàng tiểu thái muội nhiều đất diễn như vậy, mẹ nó, đã trùng sinh có tiền rồi, sao còn dây dưa không rõ với một đứa thái muội chứ?
Đại đa số bạn học cùng Khương Siêu đều cảm thấy tình tiết này không hợp lý.
Ngoài ra, việc nam chính giới thiệu khuê mật của nữ chính cho đồng đảng, điểm này cũng bị người ta lên án.
Nghe mấy người Khương Siêu ở phía sau phòng học dùng ngòi bút làm vũ khí với một trong những nữ chính là Thương Thiến Thiến, Thường Hạo có chút nhìn không vừa mắt, hắn nói: “Nàng chỉ là phạm phải một chút sai lầm hồi cấp 3 thôi, ai mà hồi trẻ không từng phạm sai lầm, dù sao ta rất ưa thích nhân vật này, ta cảm thấy nhân vật này đặc biệt chân thực.” Nghe thấy lời nói của Thường Hạo, đám người không khỏi ngây ra một lúc.
“Không phải chứ Hạo Ca, người Kinh thành mà cũng đọc à?” Lý Cường hỏi.
Thường Hạo có chút không vui: “Ngươi có ý gì? Người Kinh thành thì không thể đọc sao?”
“Không phải không phải, chỉ là tương đối kinh ngạc, ta còn tưởng loại tiểu thuyết yy này, chỉ có bọn điểu ti chúng ta mới xem chứ.” Lý Cường toe toét miệng cười.
Lời này của Lý Cường khiến các bạn học xung quanh đều khó chịu.
“Này, ngươi tự nhận mình là điểu ti thì đừng có kéo bọn ta vào được không.”
“Bộ này không giống những bộ khác.” Trong số mấy người này, kỳ thật Thường Hạo là người đọc chăm chú nhất, thực ra càng nhiều bạn học hơn chỉ là vì tháng này tiểu thuyết được đề cử đặc biệt nhiều nên mới ngẫu nhiên lật xem hai chương, nhưng khi đọc đến chỗ mình không thích thì liền dừng lại không xem nữa.
Nhưng Thường Hạo là thật sự đọc hoàn chỉnh bộ này hai lần, có đôi khi ghét bỏ cập nhật quá chậm, còn đặc biệt đi khen thưởng nữa.
Hắn còn nhắn lại cho tác giả, nói rất thích sách của hắn, hy vọng hắn có thể tiếp tục viết tiếp.
“Ta hiện tại không có năng lực kinh tế gì, chờ ta đi làm rồi, ta sẽ khen thưởng cho tác giả một cái minh chủ, hy vọng tác giả viết tốt về Thương Thiến Thiến, nàng là một cô gái tốt.” Thường Hạo nói, mặt khác, những bộ khác hắn đọc không vào, nhưng bộ này, chỉ cần ngươi tùy tiện lật ra một trang, nhìn hành văn của hắn thôi là có thể bị hấp dẫn vào rồi.
“Ta còn nhớ rõ mấy chương đầu tiên, kể về việc nhân vật chính về nhà gặt lúa mạch, sau đó nãi nãi của nhân vật chính không nhận ra ai cả, chỉ nhận ra nhân vật chính là cháu của mình, còn vụng trộm đưa tiền cho nhân vật chính.”
“Đọc đến đây ta thật sự đã khóc, thật đấy, tác giả viết quá hay rồi, hắn viết giống hệt nãi nãi của ta, nãi nãi ta cũng như vậy, từ nhỏ đến lớn có cái gì tốt đều dành cho ta.” Thường Hạo càng nói càng xúc động, hắn vốn còn tưởng rằng chỉ có mình mình đọc quyển sách này, hôm nay mới biết, hóa ra mọi người đều đang đọc bộ này.
Mà đám người nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thường Hạo.
“Hạo Ca, ngươi... ngươi còn khóc nữa à?” Lý Cường hỏi.
Lúc này Thường Hạo mới ý thức được mình nói hơi nhiều, mặt già có chút đỏ, nhưng vẫn nói: “Không nên sao? Tác giả viết rất hay, nghe nói tháng này riêng tiền nhuận bút của hắn đã đột phá một triệu.”
“A a, cái này ta cũng nghe nói, còn có ta nghe nói ông chủ của công ty nào đó đã lên sàn chứng khoán, trực tiếp thưởng cho 2 triệu! Quả đúng là hiện thân của việc kiếm tiền mà, ta mà có cái tài văn chương đó, ta viết luôn, đạt được tự do tài chính!” Lý Cường nói đến đây, tỏ rõ vẻ ước ao.
Thường Hạo nói: “Ngươi cũng đừng có mơ mộng nữa, cứ như cái hành văn nát của ngươi ấy, viết bài văn 800 chữ còn thấy mệt, mà đòi viết tiểu thuyết à!”
“Hắc hắc, cái đó ngược lại cũng đúng, người ta là chuyên nghiệp, ta đoán chừng không có bản lĩnh mấy chục năm thì không viết ra nổi đâu.”
“Đâu chỉ mấy chục năm, ta cảm giác tác giả chắc hẳn là người làm chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.” Khương Siêu và mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của hắn cũng đang thảo luận ở bên kia.
Có người nói, nghe đồn nói, đối phương chỉ mới 18 tuổi.
“Thật hay giả vậy?”
“Không thể nào, nhìn vào sự từng trải trong đó thì không giống người 18 tuổi chút nào.”
“Đúng vậy.”
“Trang web nói, tối nay tám giờ sẽ có một buổi phỏng vấn riêng cho tác giả,” bạn cùng phòng của Khương Siêu nói.
“Vậy đến lúc đó chẳng phải sẽ biết tác giả bao nhiêu tuổi sao?” Lúc bình thường, mọi người khẳng định không quan tâm tác giả bao nhiêu tuổi, nhưng bởi vì tác giả bộ này có quá nhiều truyền kỳ, lúc thì nói 18 tuổi, lúc lại nói 40 tuổi, còn có người nói tác giả là nữ, điều này đã khơi dậy mạnh mẽ lòng hiếu kỳ của đám người.
Các nam sinh ngồi phía sau bàn tán sôi nổi, còn các nữ sinh ngồi hàng trước nghe thì có chút như lọt vào trong sương mù.
Chủ yếu là vì mơ hồ nghe thấy tên của Cố Diêu Diêu.
“Diêu Diêu, bọn họ hình như đang nói về cậu đó.” Lý Tĩnh nói.
“Tớ cũng nghe thấy, hình như là đang so sánh Diêu Diêu với nhân vật nữ chính trong truyện.” Mã Điềm nói.
“Cái gì?” Cố Diêu Diêu hiếu kỳ.
“Hình như tên là Bất Tưởng Trọng Sinh?”
“Chính là tên Bất Tưởng Trọng Sinh, rất nổi tiếng, nghe nói tháng trước kiếm được một triệu!”
“Thật hay giả vậy?” Lưu Duyệt vừa nghe kiếm được hơn một triệu, lập tức có hứng thú, lại nghe Mã Điềm nói tác giả hình như trạc tuổi chúng ta.
Lưu Duyệt nhịn không được nói: “Không biết có đẹp trai không?”
“Nếu đẹp trai thì bảo hắn dạy tớ viết tiểu thuyết.” Lưu Duyệt cười hì hì nói.
Mã Điềm không khỏi trợn trắng mắt: “Người ta vừa biết kiếm tiền như vậy, lại còn đẹp trai nữa, thì sẽ để ý đến cậu sao?”
Lưu Duyệt kỳ thật cũng chỉ đùa một chút, nàng ở ký túc xá được xem như một nhân vật giống cây hài, các nữ sinh khác sẽ hay lấy nàng ra đùa cợt, nàng cũng không thấy có vấn đề gì, có lúc cũng sẽ tự giễu mình.
Mã Điềm là nghe một bạn nam chơi thân với mình nói, còn bảo, tác giả này tối nay tám giờ sẽ có phỏng vấn riêng, Lưu Duyệt liền nói, vậy có thể vào xem một chút.
Dưới sự trợ giúp của trang web, độ chú ý quả nhiên tăng lên rất nhiều, tháng mười hai mới vừa qua một nửa, kỳ thật tháng này tiền nhuận bút của Chu Dục Văn đã đột phá một triệu, ước chừng bộ này, không tính khoản khen thưởng một triệu, riêng tiền nhuận bút tháng này đã có thể vượt qua 3 triệu.
Nam sinh trong trường về cơ bản đều đang bàn tán về chuyện này, dù cho không đọc bộ này, bọn họ cũng sẽ dùng nhân vật nữ chính trong đó để hình dung một bạn nữ nào đó.
Ví dụ như nói, nếu nữ sinh nào đó đặc biệt dịu dàng, lại ngoan ngoãn, đám nam sinh kia liền nói, nàng là Thẩm Tiểu Ngư.
Đúng vậy, quả thực chính là Thẩm Tiểu Ngư thật!
Các nữ sinh thì rất kỳ quái không biết cách gọi này có ý gì, liền lên mạng tìm kiếm, tìm rồi mới biết, người ta đang nói đến nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết.
Giống như nói Thẩm Ngọc, hôm nay lúc đang ở trong lễ đường tập luyện cho tiệc tối Song Đản, bị một học trưởng năm hai đại học tỏ tình một cách khó hiểu.
Giống như Thẩm Ngọc, một cô gái dung mạo xinh đẹp, lại đặc biệt có giáo dưỡng, việc bị các nam sinh ưa thích tỏ tình là chuyện rất bình thường, đối phương cầm hoa hồng, đột nhiên xuất hiện vọt tới trước mặt Thẩm Ngọc, nói, bạn học Thẩm Ngọc, xin hãy cho ta một cơ hội!
Thẩm Ngọc ban đầu chỉ kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại: “Đầu tiên, cảm ơn bạn đã ưa thích mình, nhưng rất xin lỗi, thời đại học mình thật sự không có ý định yêu đương.”
Nam sinh nghe có chút thất vọng, không chịu hết hy vọng nói: “Ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?”
“Mình không kết bạn với người khác phái, thật xin lỗi.” Thẩm Ngọc cười thân thiện nói.
Màn tỏ tình này của đối phương gây ra náo động khá lớn, còn huy động không ít bạn học đến cổ vũ, còn nói Thẩm Ngọc là ánh trăng sáng của hắn, cảm giác giống như Thẩm Tiểu Ngư trong tiểu thuyết.
Thẩm Ngọc rất không hiểu, thầm nghĩ ai là Thẩm Tiểu Ngư?
“Chính là một bộ tiểu thuyết nam tần rất nổi tiếng gần đây,” nữ đồng học cùng làm việc với Thẩm Ngọc trong hội sinh viên nói.
Nam sinh tỏ tình với Thẩm Ngọc cũng là một cán sự hội sinh viên rất ưu tú, không có gì bất ngờ xảy ra, học kỳ tới, bạn học này sẽ tạm quyền trưởng ban Ban Tổ chức.
Theo cái nhìn của các bạn học khác, hắn có thể tỏ tình với Thẩm Ngọc, đáng lẽ phải là một đôi trời sinh đất tạo với Thẩm Ngọc mới đúng.
Không hiểu rõ, tại sao Thẩm Ngọc lại từ chối.
Lý do Thẩm Ngọc đưa ra là, đối phương không thể mang lại cho mình một cảm giác thật sự an tâm.
“Loại cảm giác này không biết nên nói thế nào.” Trở lại ký túc xá, Thẩm Ngọc nói.
Mấy nữ sinh ở ký túc xá sát vách, chắc chắn là đã nhận lợi ích gì đó từ nam sinh kia, ra sức giúp nam sinh nói tốt, thậm chí còn theo vào tận ký túc xá của Thẩm Ngọc.
Các nàng nói: “Xin cậu đấy Thẩm Ngọc, chúng ta mới 17~18 tuổi thôi mà, cậu nói cảm giác với chẳng cảm giác, cách chúng ta xa vời quá đi, nếu ngay cả Trưởng ban Lưu cũng không mang lại cảm giác an tâm, vậy cậu thấy trong trường chúng ta, còn ai có thể chứ?”
Thẩm Ngọc nghe lời này cười cười, không nói chuyện, hay là nói, có lẽ bản thân chưa suy nghĩ kỹ, thời đại học thật sự không có ý định yêu đương.
Bất quá xuất phát từ sự tôn trọng đối phương, Thẩm Ngọc vẫn lên Bách Độ tìm hiểu về nhân vật nữ chính kia.
Kết luận đưa ra là: “Các cậu xem này, kỳ thật hắn cũng không hiểu mình, Bách Độ nói, nữ chính này có chút sợ xã hội, lại còn nhát gan, rõ ràng, hắn chẳng qua là đã quá lý tưởng hóa mình mà thôi.”
Các nữ sinh cũng đi theo Thẩm Ngọc cùng nhau xem giới thiệu vắn tắt, Thẩm Ngọc mở ra là Bách khoa Bách Độ, giới thiệu vắn tắt về mấy nữ chính đều ở trên đó, mọi người xem xong thì cười khúc khích, nói quả nhiên là truyện nam tần, viết quá là đương nhiên.
“Làm gì có nữ sinh như vậy chứ.”
“Chính là, lại còn một lòng một dạ suy nghĩ cho nam chính, đúng là quá đại nam tử chủ nghĩa.”
Mấy nữ sinh ở bên kia ngươi một lời ta một câu, lớn tiếng phê phán mấy nhân vật nữ trong truyện, đưa ra kết luận chính là nam sinh quá ý dâm.
Làm sao có thể mấy nữ sinh đều vây quanh nam chính được?
“Nghe nói tác giả bộ này một tháng kiếm được mấy triệu?”
“Thật hay giả vậy, bây giờ kiếm tiền dễ thế sao?”
“Tớ luôn cảm thấy, nếu để tớ viết, tớ cũng có thể viết được.”
Thẩm Ngọc ở bên kia tìm kiếm tư liệu, ngược lại không để ý đến lời xem thường của mấy nữ sinh này, khi nàng tìm kiếm về bộ tiểu thuyết này, từ khóa trên Bách Độ nhảy ra rất nhiều, ví dụ như, tháng trước riêng tiền nhuận bút đột phá 2 triệu!
Lại ví dụ như tin tức mới ra ngày hôm qua.
Ông chủ công ty niêm yết nào đó hào phóng ném 2 triệu.
Còn nói, tác giả bộ này chỉ mới 18 tuổi!
Một tin lại một tin tức, khiến các nữ sinh dù sao cũng hơi kinh ngạc.
Thẩm Ngọc thì cảm thấy, nếu đối phương có thể nổi tiếng, vậy chắc chắn cho thấy đối phương có điểm hơn người.
Tổng cộng ba nữ sinh ở ký túc xá sát vách, vây quanh Thẩm Ngọc cùng nhau xem tài liệu về bộ tiểu thuyết này, sau đó nghị luận ầm ĩ.
Tô Tình vẫn đang ngồi vẽ ở chỗ của mình, nàng cảm thấy đám nữ sinh này hơi ồn ào.
Khi vừa trùng sinh, Tô Tình vẫn muốn Chu Dục Văn tái tạo lại sự huy hoàng mà kiếp trước mình đã bỏ lỡ.
Nhưng sau khi biết Chu Dục Văn kinh doanh kiếm được tiền, loại tình cảm này của Tô Tình đã phai nhạt đi nhiều.
Nàng hiện tại chỉ muốn giúp Chu Dục Văn làm ăn ngày càng lớn mạnh, lại lần nữa tạo nên huy hoàng.
Còn về thứ tiểu thuyết này.
Hừ, nghe các nàng thảo luận, Tô Tình rất khinh thường.
Tô Tình thầm nghĩ, nếu lão công ta mà viết, viết chắc chắn sẽ hay hơn cái bộ mà các ngươi đang nói kia.
“Ủa, bọn họ nói, tám giờ hôm nay sẽ có phỏng vấn riêng tác giả, đây không phải sắp bắt đầu rồi sao?” Thẩm Ngọc hỏi.
“Đúng thật, phỏng vấn riêng ở đâu thế, chúng ta vào xem thử đi, xem hắn trông có đẹp trai không.”
“À, cậu chỉ biết quan tâm người ta có đẹp trai không thôi à?”
“Khanh khách, khẳng định không đẹp trai, soái ca thì làm sao có thời gian đi viết tiểu thuyết chứ, tớ nghe nói tác giả nam tần ai cũng là ông béo Địa Trung Hải, nghe bảo vừa ngoáy chân vừa viết đấy.”
“Thật hay giả vậy, mở ra xem thử đi.”
Tô Tình thầm nghĩ, các ngươi thật thấp kém.
Không phải tác gia nào cũng là kiểu Địa Trung Hải ngoáy chân đâu nhé?
Ít nhất thì lão công ta không phải.
Đang nói, liền nghe trong máy vi tính truyền đến buổi phỏng vấn riêng của trang web, lúc bắt đầu là một nữ MC mặc đồ công sở OL, váy ngắn phối với tất đen và giày cao gót.
Kiểu người dẫn chương trình này có sáo lộ y như bình luận viên thể thao điện tử, nữ MC mang tất đen là điều không thể thiếu, ngay cả tư thế cũng giống nhau.
Vừa xuất hiện liền giơ hai tay chào hỏi mọi người nói, hello, mọi người tốt, hoan nghênh mọi người xem buổi phỏng vấn tác giả kỳ này.
“Hôm nay chúng ta mời tới là Đại Thần mới nổi của thể loại đô thị, tác giả của « Bất Tưởng Trọng Sinh », như vậy, tác giả quân, xin mời tự giới thiệu.” người chủ trì cười híp mắt chuyển hướng sang một bên.
Màn ảnh theo đó quay sang, lộ ra gương mặt thật của Chu Dục Văn, chỉ thấy Chu Dục Văn cười ôn hòa: “Hello, mọi người tốt, ta là tác giả của « Bất Tưởng Trọng Sinh », Chu Dục Văn.”
“Răng rắc!” Cây bút của Tô Tình, lập tức gãy đôi.
“Cái này, nam sinh này không phải là bạn trai của Nghiên Nghiên sao!?”
“Đúng! Đúng, là bạn trai của Nghiên Nghiên, tớ nhớ ra rồi! Tớ bảo sao trông quen mặt thế!”
“Nam sinh này học trường chúng ta!???”
Nguyên bản còn đang xem náo nhiệt ở bên kia, các nữ sinh trong nháy mắt bùng nổ.
Người bên cạnh mình, vậy mà thoáng cái xuất hiện trên máy vi tính.
Hơn nữa còn tham gia phỏng vấn riêng!???
Một tháng, mấy triệu!?
“A! Tô Tình, đẩy ta làm gì!?”
Tô Tình đẩy đám người ra, nhìn xem Chu Dục Văn tuấn tú lịch sự đang ngồi trên ghế sô pha.
Lập tức kích động.
“Ta... lão công ta! Là lão công ta!” Tô Tình hưng phấn dậm chân.
“”
Năm 2013 người nổi tiếng không ít, nhưng tuyệt đối không thể vì một tác giả 18 tuổi mà khiến cho mọi người đều biết, nhiều lắm cũng chỉ là mức độ chú ý của vài vạn người.
Vài vạn người này phân tán ra cả nước, chắc chắn là không gây nổi chút sóng gió nào.
Nhưng mà, đối với ngôi trường chính của Chu Dục Văn.
Tuyệt đối là tin tức mang tính bùng nổ.
Lúc này Trịnh Nghiên Nghiên, đang ở phòng tập yoga của trường tập cùng Lục Lâm.
Chia tay rất buồn.
Thế nhưng buồn thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể hy vọng Chu Dục Văn có thể hồi tâm chuyển ý.
Hiện tại vòng bạn bè của Trịnh Nghiên Nghiên đã đặc biệt thiết lập một nhóm riêng cho Chu Dục Văn, mấy ngày nay mỗi ngày đều đăng ảnh gợi cảm vào trong nhóm này, chính là hy vọng Chu Dục Văn có thể nhìn thấy, dù là để khơi gợi hứng thú của Chu Dục Văn, khiến Chu Dục Văn cùng mình lăn giường, Trịnh Nghiên Nghiên cũng cam lòng.
Thế nhưng không biết vì sao, đăng liên tiếp hai ba ngày, Chu Dục Văn lại ngay cả một cái like cũng không có.
Điều này không khỏi khiến Trịnh Nghiên Nghiên có chút thất vọng.
Trịnh Nghiên Nghiên thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Dục Văn thật sự muốn chia tay với mình sao?
Là một nữ sinh có nền tảng vũ đạo, dáng người của Trịnh Nghiên Nghiên thật sự đỉnh cao, mặc quần yoga, các kiểu làm dáng tạo dáng chụp ảnh trước gương lớn.
Sau đó sửa ảnh, thiết lập nhóm riêng, chỉ một mình Chu Dục Văn có thể thấy được.
Không chỉ cho Chu Dục Văn xem đùi, mà còn để Chu Dục Văn nhìn đường cong của mình.
Thế nhưng đăng mười mấy phút, Chu Dục Văn vẫn không có lời khen.
Chu Dục Văn đang làm gì vậy?
Trịnh Nghiên Nghiên trong lòng hiếu kỳ.
Lúc này, bạn học cấp 3 của Trịnh Nghiên Nghiên đột nhiên gửi cho Trịnh Nghiên Nghiên một tin nhắn.
“Leng keng!”
Là một đường link trang web.
Tin nhắn thứ hai là:
“Nghiên Nghiên, cậu xem thử xem, có phải bạn trai cậu không? Bạn trai cậu lên ti vi kìa!”
Chu Dục Văn?
Trịnh Nghiên Nghiên sững sờ, tranh thủ thời gian nhấn mở.
Vừa nhấn mở ra đã thấy nữ MC mang tất đen kia đang cười ha hả nói: “Đúng vậy a, trán, ta nghe nói, ngươi tháng này riêng tiền nhuận bút đã đột phá 3 triệu phải không?”
Chu Dục Văn ở bên kia nghiêm túc trả lời: “Ân, nếu tính cả tiền khen thưởng, thì riêng tiền nhuận bút tháng này của ta là đột phá 3 triệu.”
“Wow~” người chủ trì tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
“Ừm, vậy đại lão, ngươi có bạn gái chưa?” nữ chủ trì nháy mắt, hỏi.
Lúc này ký túc xá nam sinh càng thêm bùng nổ.
Gần như đều có người ở ngoài hành lang hét lên.
“Ngọa Tào! Tác giả « Bất Tưởng Trọng Sinh » là Chu Dục Văn lớp Lâm Viên 2!?”
“Mẹ nó chứ, tác giả « Bất Tưởng Trọng Sinh » là Chu Dục Văn khóa 13 trường chúng ta!?”
“Chu Dục Văn một tháng kiếm được 3 triệu!”
Lưu Thạc đang ở trong phòng thuê, ra sức ‘cày cấy’ trên người Lã Tuệ.
Lại nghe chuông điện thoại reo lên không ngừng.
Lưu Thạc rất không nhịn được nghe máy.
Lã Tuệ nói, ngươi muốn nghe thì nghe cho đàng hoàng! Ra ngoài trước đã.
Lưu Thạc nói không ảnh hưởng.
“Alô?” thế là Lưu Thạc liền duy trì trạng thái này nghe điện thoại.
“Lão đại! Lão đại! Chu Ca! Chu Ca!”
“Chu Ca làm sao!?” Lưu Thạc vừa nghe có liên quan đến Chu Dục Văn, lập tức kích động lên.
“Chu Ca lên ti vi rồi! Chu Ca ngầu bá cháy!”
“???”
Đang nói chuyện, một cuộc điện thoại khác cũng gọi tới.
“Thạc ca! Chu Ca lên ti vi rồi!”
“Thạc ca, Chu Ca lên ti vi rồi!”
Một tin tiếp một tin nhắn, Lưu Thạc trực tiếp ngây người, bấm vào đường link trang web.
“Tháng này hẳn là có 3 triệu.”
3 triệu!?
3 triệu!!!
Lã Tuệ cùng Lưu Thạc xem phỏng vấn, miệng trực tiếp há hốc không khép lại được.
Trang tiểu thuyết là nơi cung cấp cho đông đảo bạn đọc tiểu thuyết mạng hay toàn văn miễn phí đọc trực tuyến, nếu ngài yêu thích trang này, xin mời chia sẻ cho nhiều bạn đọc hơn nữa!
Nếu như ngài cảm thấy tiểu thuyết « Nam Thần, Nhân Thiết Của Ngươi Sụp Đổ Rồi! » rất đặc sắc, xin mời dán địa chỉ Internet dưới đây chia sẻ cho bạn bè của ngài, cám ơn đã ủng hộ!
(Địa chỉ Internet cuốn sách này: https://xszj.org/b/385929)
Bạn cần đăng nhập để bình luận