Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi

Chương 328

Bữa tiệc của người trung niên thường nhàm chán, một đám người xa lạ tụ tập lại ăn một bữa cơm, xem như làm quen. Cũng may, hôm nay hai người chủ trì bữa tiệc này là phụ nữ, cho nên cuộc rượu có phần nhã nhặn hơn một chút, sẽ không uống quá nhiều, nhưng cũng không phải là không uống rượu.
Là hiệu trưởng, Lý Như trông rất trí thức, nhưng có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu trường học, ít nhiều vẫn có chút thủ đoạn. Bà ấy nói gì thì nói, khẳng định phải cùng Lưu Tĩnh uống một chén, sau đó nói vài lời khách sáo, vẻ như đùa giỡn nói, Lưu Tổng đến trường học của chúng ta thị sát, chúng tôi đây là chiêu đãi không được chu đáo.
Lưu Tĩnh khoát tay tỏ ý không có gì, là ta làm phiền rồi.
Sau đó cứ như vậy hai người uống một chén rượu trắng. Tửu lượng của Lưu Tĩnh cũng khá, coi như nể mặt Lý Như. Sau khi nhấp môi một chút, bà liền bảo Tưởng Tâm Di đứng lên, giới thiệu con gái mình với Lý Như. Theo lệ thường hỏi làm việc ở đâu vân vân. Lưu Tĩnh nói là nghiên cứu sinh ở đại học Nam.
“Ôi, vậy thì giỏi quá nhỉ.” Lý Như cố làm ra vẻ kinh ngạc.
Có lẽ việc là nghiên cứu sinh này thật ra đối với Lý Như mà nói chẳng là gì, nhưng trong các dịp xã giao, lúc cần kinh ngạc thì vẫn phải tỏ ra kinhngạc.
Lưu Tĩnh có chút thận trọng nói cũng thường thôi.
“Tâm Di, Dục Văn, các ngươi đứng lên kính Lý Di một chén đi.” Lưu Tĩnh xem như thật sự xem Chu Dục Văn là người nhà mình, nên mới nói như vậy.
Chu Dục Văn ngược lại rất hiểu chuyện, cùng Tưởng Tâm Di đứng dậy.
Lý Như vội nói không cần đứng lên.
“Không cần, ngồi uống là được rồi.” Nói thì nói thế, nhưng khi Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di đứng lên, từ mà tất cả mọi người có thể nghĩ tới đều là 'châu liên bích hợp'. Mà ý đồ của Lưu Tĩnh thì ‘Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết’, Lý Như tự nhiên muốn phối hợp với Lưu Tĩnh, cứ luôn miệng khen ngợi Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di xứng đôi biết bao.
Nói đến mức Tưởng Tâm Di cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Có Lý Như mở lời, những người khác bên dưới tự nhiên cũng thuận theo lời Lý Như mà nói tiếp, nào là từ lúc nãy chơi dương cầm đã cảm thấy hai người là một đôi 'Kim Đồng Ngọc Nữ', đặc biệt xứng đôi.
“Lưu Tổng, đây hẳn là ngài con rể đi?” “Thật hâm mộ ngài, tìm được như vậy hiền tế!”
Dăm ba câu đã dỗ Lưu Tĩnh rất vui vẻ, nàng thậm chí còn không có ý định mở miệng phủ nhận.
Dù Tưởng Tâm Di có chút ngượng ngùng, nhưng hôm nay nàng thật sự rất vui, không chỉ vì lên sân khấu nhận được tràng vỗ tay, mà còn vì sau khi biết Chu Dục Văn đã chia tay, trong lòng có niềm vui khó tả.
Khi kính rượu bề trên, Tưởng Tâm Di uống một hơi cạn nửa chén rượu trắng.
“Khụ khụ!” Tiếp theo là ho dữ dội.
Lúc này, Chu Dục Văn xử lý rất tốt.
Chu Dục Văn nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy từ hộp đưa cho Tưởng Tâm Di, đồng thời rất tự nhiên đỡ sau lưng nàng, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tưởng Tâm Di lắc đầu, được Chu Dục Văn vỗ nhẹ sau lưng, cảm giác này rất vi diệu.
Chu Dục Văn nhỏ giọng nói, không uống được thì uống ít thôi.
“Đây, uống nước đi.” Chu Dục Văn nói, rót cho Tưởng Tâm Di một ly nước ấm, đưa đến tận trước mặt nàng.
Tưởng Tâm Di lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người khác chăm sóc, trước đây thật sự chưa từng có, hơn nữa khi nhìn về phía Chu Dục Văn, lại thấy mọi hành động của hắn đều tự nhiên như vậy.
Không chỉ Tưởng Tâm Di, những người khác cũng đều nhìn thấy hết cử chỉ này của Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn thật không giống một chàng trai nhỏ hơn Tưởng Tâm Di sáu tuổi, ngược lại giống như anh trai của nàng.
Hai người cứ vậy ngồi xuống, Chu Dục Văn gắp cho Tưởng Tâm Di mấy miếng thức ăn nóng, bảo nàng ăn cho đỡ hơn.
“Vâng” Tưởng Tâm Di ngoan ngoãn gật đầu.
Lưu Tĩnh nhìn những cử chỉ nhỏ của hai người, càng thêm hài lòng, nàng cười áy náy với Lý Như nói: “Hiệu trưởng Lý, thật ngại quá, Tâm Di từ nhỏ đã không thế nào biết uống rượu.”
“Không có việc gì, trẻ con thôi mà, không thể uống cũng đừng có uống, chỗ chúng ta đây cũng đâu phải dịp gì chính thức.”
Hai bên cứ thế nói qua nói lại, cuộc rượu mãi đến mười giờ mới kết thúc.
Lúc đi ra, Tưởng Tâm Di khoác áo của Chu Dục Văn.
Phía lãnh đạo trường học có xe riêng đưa đón, nên đã đi trước một bước. Mà bên Lưu Tĩnh cũng có xe riêng.
Chu Dục Văn sau khi cởi áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đứng bên ngoài trông lại càng nổi bật vóc dáng.
Tưởng Tâm Di dường như hơi say, đang trong trạng thái ngà ngà, lúc đi ra phải cần Chu Dục Văn dìu. Trạng thái của Lưu Tĩnh thì tốt hơn một chút.
Sau khi tạm biệt Lý Như và những người khác, chiếc Maybach đã dừng ngay sát bên cạnh mấy người.
Lưu Tĩnh nói với Chu Dục Văn: “Dục Văn, hôm nay cũng muộn rồi, hay là ngươi đừng về túc xá, đến nhà chúng ta nghỉ ngơi đi?”
Chu Dục Văn cười nói không cần đâu Tĩnh di. “Ta có mua nhà ở bên ngoài rồi, ta về nhà là được.”
“A, ngươi không phải,” “Vừa mua là biệt thự, còn có địa phương khác.” Chu Dục Văn nói.
Lưu Tĩnh nhìn gương mặt tươi cười của Chu Dục Văn, "ồ" một tiếng, đột nhiên cảm thấy Chu Dục Văn dường như ưu tú hơn mình nghĩ. Chỉ e là con gái mình hơi không giữ được hắn.
Chu Dục Văn đỡ Tưởng Tâm Di vào ghế sau xe, nói với Lưu Tĩnh: “Tĩnh di, Tâm Di tỷ giống như uống không ít, ngài trước mang nàng về nhà đi.”
Lưu Tĩnh thấy Chu Dục Văn lễ phép như vậy, liền mỉm cười nói: “Vậy được, chúng ta sẽ liên lạc lại.”
“Vâng, sẽ liên lạc lại.”
Đợi Lưu Tĩnh lên xe, tài xế Tiểu Lý khởi động chiếc Maybach, trong kính chiếu hậu, bóng dáng Chu Dục Văn dần xa.
Tưởng Tâm Di dường như say thật, ngoài chén ban nãy, sau đó còn uống thêm hai chén nhỏ nữa, không phải vì người khác mời rượu, mà chỉ để chứng minh tửu lượng của mình không tệ, chỉ là lúc nãy bị sặc thôi. Nào ngờ càng uống càng say. Chủ yếu vẫn là ‘rượu không say lòng người, người tự say’. Ngồi ở ghế sau xe, mặt Tưởng Tâm Di đỏ bừng, rất tự nhiên dựa vào vai Lưu Tĩnh, trông có vẻ là say thật rồi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang nụ cười kiểu người say rượu.
Nhưng Lưu Tĩnh lại như biết tỏng mọi chuyện, thản nhiên nói: “Còn giả vờ nữa? Dục Văn đi rồi.”
Nụ cười của Tưởng Tâm Di hơi cứng lại, nhưng lúc này sao có thể thừa nhận mình đang giả say chứ, dứt khoát nhắm mắt lại, thật ra nàng cũng không hẳn là giả vờ, uống rượu thì ít nhiều cũng thấy chóng mặt. Chỉ là cảm giác được Chu Dục Văn chăm sóc như vậy thật sự rất tuyệt.
Lưu Tĩnh nói rất đúng, Vưu Trường Kim không thể mang lại giá trị cảm xúc cho Tưởng Tâm Di. Đầu tiên là hắn không cao, chỉ biết chăm sóc Tưởng Tâm Di một cách đơn thuần như bảo mẫu. Không thể nào giống Chu Dục Văn, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể cho người ta cảm giác khác biệt.
Lần này Tưởng Tâm Di đã trải nghiệm được cảm giác của tình yêu. Nó không giống trước đây.
Về đến nhà, được bảo mẫu dìu về phòng mình. Tưởng Tâm Di nằm trên chiếc giường lớn của mình, mặt đỏ như quả táo. Nàng ngơ ngẩn nhìn trần nhà, nhìn một lát rồi bất giác mỉm cười. Cũng không biết nghĩ đến điều gì, tóm lại là cứ muốn cười, có thể là vì cảm giác choáng váng rất dễ chịu. Cũng có thể là nghĩ đến lúc lên sân khấu biểu diễn hôm nay, được mọi người khen ngợi. Đương nhiên, càng có khả năng là vì sự phối hợp ăn ý với Chu Dục Văn trên sân khấu, một ánh mắt, một cử chỉ của hai người dường như cũng có thể đọc hiểu được đối phương.
Chu Dục Văn hiện tại độc thân?
Tưởng Tâm Di không ngủ được, nàng đứng dậy đi đến bên cây dương cầm của mình. Bây giờ nàng đặc biệt muốn chơi đàn. Ngay cả khi ở trên giường, ngón tay nàng cũng không kìm được mà cử động, muốn đàn lại bài Vội Vàng Năm Đó kia.
Nhưng nàng vừa định chơi đàn. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Tưởng Tâm Di giật nảy mình, vội vàng muốn trốn về giường.
Lúc Lưu Tĩnh bước vào, Tưởng Tâm Di đã nằm lì trên giường, ra vẻ vẫn còn ngái ngủ.
Nhưng Lưu Tĩnh lại như nhìn thấu mọi chuyện, thản nhiên nói: “Đừng giả bộ, muốn chơi dương cầm thì cứ chơi đi? Trong nhà lại không có người ngoài.”
“Ai nha! Mẹ!” Tưởng Tâm Di lớn từng này rồi, lần đầu tiên nũng nịu với mẹ như một cô bé con. Hết cách rồi, mới biết yêu mà. Nàng trách mẹ, tại sao lại vạch trần mình chứ.
Lưu Tĩnh lại hừ một tiếng, nói ngươi là miếng thịt từ trên người ta rơi xuống. Trong lòng ngươi nghĩ gì, ta lẽ nào không biết.
“Trước đây là bởi vì Chu Dục Văn có bạn gái, ta không ủng hộ ngươi.” “Nhưng là bây giờ Chu Dục Văn không có bạn gái, ngươi có ý nghĩ gì không?” Lưu Tĩnh đến là để đưa sữa bò nóng cho Tưởng Tâm Di, tiện thể hỏi xem ý nàng thế nào.
Tưởng Tâm Di lại bắt đầu giả vờ, cuộn người trên giường, ôm gối ôm Stitch của mình, bĩu môi nói, còn có thể làm sao nữa chứ.
“Ta lớn hơn hắn 6 tuổi lận, lại nói, nữ hài tử nhiều như vậy ưa thích hắn, hắn lại thế nào khả năng để ý ta đây.” Tưởng Tâm Di nói.
Lưu Tĩnh lần đầu tiên phát hiện, con gái mình vậy mà lại thiếu tự tin. Không khỏi có chút bó tay, đảo mắt nói: “Ngươi không đi thử một lần, làm sao sẽ biết a!”
“Vậy thì phải thử thế nào chứ!” Tưởng Tâm Di hoàn toàn là Tiểu Bạch rồi.
Biểu cảm của Lưu Tĩnh lúc này khó mà dùng lời diễn tả, cuối cùng lại thở dài một hơi, cầm hai tấm vé buổi hòa nhạc dương cầm đưa cho Tưởng Tâm Di: “Dù sao, ngươi nếu là theo đuổi Chu Dục Văn, ta là tuyệt đối ủng hộ, con trai tốt vốn là không nhiều, thật vất vả gặp được một cái, bỏ qua thật là đáng tiếc, sự trợ giúp ta có thể cho ngươi chỉ có vậy, còn lại, coi như nhìn chính ngươi.”
Nói rồi, đặt vé lên đầu giường Tưởng Tâm Di.
“Trước khi ngủ nhớ kỹ đem sữa bò uống.” Lúc rời đi, Lưu Tĩnh lại nói thêm một câu như vậy.
Tưởng Tâm Di miễn cưỡng "Vâng~" một tiếng.
Cầm lấy vé hòa nhạc dương cầm, xem đi xem lại, bĩu môi nói cái này cũng đâu tính là gì trợ giúp chứ.
Lúc này Lưu Tĩnh đã ra khỏi cửa phòng Tưởng Tâm Di, nàng vẫn còn đang lẩm bẩm vì ngượng ngùng: "Ngài cứ như vậy sợ ta không gả ra được à! Hừ, trước đó ta cùng Vưu Trường Kim cùng một chỗ thời điểm, ngài cũng không phải dạng này!"
Lưu Tĩnh nghe thấy lời này, dừng bước lại: “Vậy ngươi đem vé vào cửa đưa ta? Ngươi không đi, ta cùng Dục Văn đi.”
“Đừng, đừng, ta với hắn khác nhau mà, ngài đừng đi thì hơn!” Tưởng Tâm Di vội vàng giữ chặt vé.
Lưu Tĩnh hừ một tiếng. Hiểu quá rõ bộ dạng của con gái mình.
Đợi Lưu Tĩnh đi rồi, Tưởng Tâm Di ngồi trên giường ôm gối, xoa xoa đôi chân nhỏ của mình. Sau đó cầm vé xem đi xem lại. Cuối cùng lại cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Chu Dục Văn: “Đang làm gì đó?”
Chu Dục Văn đang làm gì ư? Chu Dục Văn chắc chắn là đang bận rồi.
Quá bận rộn, đầu tiên là vì bài hát kia, đột nhiên lại có một đám nữ sinh chủ động tìm Chu Dục Văn nói chuyện phiếm. Những người không có tên tuổi thì không nói, trước hết là Khúc Tịnh cứ liên tục nhắn tin cho Chu Dục Văn, luôn miệng nói ca ca thật sự là quá tuyệt vời! Tịnh Tịnh càng ngày càng ưa thích ca ca. Tịnh Tịnh rất muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ca ca ( thẹn thùng )( thẹn thùng )
Suy nghĩ của Khúc Tịnh không thể dùng logic của người thường để hiểu được. Chu Dục Văn chỉ có thể gửi hai biểu cảm toát mồ hôi.
Sau đó là Đào Điềm, người vốn luôn lạnh nhạt. Lúc này chắc chắn cũng sẽ tìm Chu Dục Văn.
Trước đêm nay, Đào Điềm vốn định từ bỏ Chu Dục Văn, nhưng một bài hát lại kéo Đào Điềm lại. Nhất là câu hát kia, chúng ta muốn ‘ngẫu đoạn tư liên’, chúng ta muốn nợ nần lẫn nhau. Đào Điềm cảm giác câu này là Chu Dục Văn nói với nàng. Bởi vì nàng có lỗi với Chu Dục Văn. Chu Dục Văn đối xử với nàng tốt như vậy. Nàng vậy mà lại định đâm sau lưng Chu Dục Văn. Mặc dù cuối cùng không thành công. Nhưng Đào Điềm vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình.
Ban đầu Đào Điềm tưởng Chu Dục Văn sẽ không tha thứ cho mình. Nhưng nghe lời bài hát. Cảm giác Chu Dục Văn dường như muốn cùng mình 'ngẫu đoạn tư liên'.
Do dự một chút, Đào Điềm cuối cùng chủ động nhắn tin cho Chu Dục Văn, hỏi:
“Hiện tại công ty còn thiếu người không? Gần cuối năm rồi, ta muốn kiếm thêm chút tiền”
Chu Dục Văn trả lời: “Rất thiếu, hiện tại đang mở rộng, mà lại Tô Tình các nàng giống như lại đang làm hoạt động gì đó, ngươi có thể tới đương nhiên tốt nhất, lại nói ngươi đã lâu không đến công ty.”
Chu Dục Văn chỉ thuận miệng nói, Đào Điềm lập tức cảm thấy, Chu Dục Văn đang quan tâm chính mình, nhất thời mừng thầm trong lòng.
“Vậy ta ngày mai liền đi công ty? Ngày mai ngươi ở công ty à?” “Ừ, ta có, gần đây đều ở công ty.” “Tốt, ta ngày mai đi tìm ngươi.” “Vậy mai trò chuyện.” “Tốt, ngủ ngon ( đáng yêu )”
Đào Điềm thật ra còn muốn nói chuyện thêm với Chu Dục Văn, nhưng lại sợ hắn phiền, nên chỉ đành chúc ngủ ngon sớm.
Chu Dục Văn chắc chắn không thể ngủ sớm như vậy, vì có quá nhiều người muốn nói chuyện. Khúc Tịnh, Đào Điềm, Tô Tình, Trịnh Nghiên Nghiên, Lục Lâm, còn có, Lý Thi Kỳ.
Tô Tình và Trịnh Nghiên Nghiên nhắn rất nhiều tin, nhưng nội dung cũng tương tự nhau.
Tô Tình bảo Chu Dục Văn đăng một thông báo, nói bài hát này là viết cho nàng! Nàng mách tội Trịnh Nghiên Nghiên với Chu Dục Văn, nói Trịnh Nghiên Nghiên quá không biết xấu hổ! Vậy mà dám nói bài hát này viết cho cô ta! Bài hát này rõ ràng là viết cho ta mà!
Mà Chu Dục Văn nhìn dáng vẻ tức giận đến phát điên của nàng quả thực buồn cười, hắn nói, chuyện này ta không can thiệp được, ngươi bảo ta hát, ta thế nhưng là đã hát.
Tô Tình nghe lời này, tức đến suýt khóc. Vội vàng gọi điện thoại cho Chu Dục Văn, muốn khóc cho hắn nghe để giành lấy sự đồng tình.
Chu Dục Văn nói được rồi được rồi, ta vừa uống rượu xong, hiện tại đầu có chút choáng, thế này đi, ngày mai ta xem xét đăng thông báo cho ngươi. Như vậy mới tạm xoa dịu được Tô Tình.
Còn Trịnh Nghiên Nghiên thì liên tục hỏi Chu Dục Văn đang ở đâu, bảo tối nay đến chỗ mình. Đồ 'chế ngự' đều chuẩn bị xong rồi. Vậy ngươi có đến hay không đây!
Chu Dục Văn không để ý đến Trịnh Nghiên Nghiên, vì hắn đang trên đường đến căn hộ penthouse.
Cuối cùng Chu Dục Văn mới chú ý đến tin nhắn của Lý Thi Kỳ, chỉ có một chữ "Đây?". Chỉ một chữ, mà gửi từ chín giờ rưỡi, bây giờ đã một giờ sáng rồi. Chu Dục Văn không chắc Lý Thi Kỳ đã ngủ hay chưa. Suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời một tiếng: “Ừ.”
Ngay sau đó, điện thoại liền sáng lên. Lại thấy Lý Thi Kỳ trả lời ngay lập tức: Nghe nói, ngươi chia tay rồi?
Thật ra về chuyện chia tay Trịnh Nghiên Nghiên, lúc Chu Dục Văn nói cần bình tĩnh lại đã suy nghĩ rất lâu rồi. Theo suy nghĩ hiện tại của Chu Dục Văn, hắn thật sự không có ý định yêu đương nữa. Hôm nay đến chỗ cô ấy, cũng là định có một 'trận chia tay', rồi nói rõ ràng với Trịnh Nghiên Nghiên. Cộng thêm vừa rồi đã tỏ thái độ ở chỗ hiệu trưởng, Chu Dục Văn cảm thấy không cần thiết phải có 'giai đoạn bình tĩnh' nữa.
Thế là do dự một chút, trả lời Lý Thi Kỳ: “Ừ.”
Sau khi nhận được tin nhắn này, phía Lý Thi Kỳ im lặng một hồi: “Ngươi nghỉ đông về nhà vé xe, mua à?” “Không có, ta lái xe về nhà.” “À” Lý Thi Kỳ không trả lời thêm tin nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận