Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 172
Hơn ba mươi gã đô con ở bên kia gào lên, cảm giác cả quán đồ nướng đều rung chuyển. Thật ra ngoài hai nhóm người này, quán đồ nướng còn có hai ba bàn khách lẻ khác, nhưng chuyện vừa xảy ra mọi người đều thấy rõ, rõ ràng là mấy kẻ xã hội này muốn bắt nạt người khác, năm kẻ xã hội này chẳng phải hạng tốt lành gì, trên cánh tay còn lộ cả hình xăm nữa. Vừa rồi còn ra vẻ ta đây trời đất kêu gào, kết quả bị gọi như vậy, lập tức sững sờ không nói được lời nào.
Hai ba bàn khách lẻ ở bên kia xem náo nhiệt, không nhịn được bàn tán xì xào với nhau, không ngờ đi ăn đồ nướng mà còn được xem cảnh này, đặc sắc quá nhỉ?
Lưu Thạc khá hài lòng với khí thế của các huynh đệ, hắn chạy đến bên cạnh Chu Dục Văn, toe toét nói: “Ca, người đủ không? Không đủ em gọi thêm, mẹ nó, Từ Hoài Hội chúng ta biết cái gì không nhiều, chứ người thì nhiều!” Lời Lưu Thạc nói không phải là nói dối, nói thật, lời này của Lưu Thạc khiến cả hơn ba mươi gã đô con kia đều cảm thấy tự hào! Đúng vậy, chúng ta là người của Từ Hoài Hội mà, ai cũng có lòng cảm mến tập thể, một khi đã có tổ chức thì chắc chắn sẽ có cảm giác vinh dự.
Còn mấy cô gái sau lưng Chu Dục Văn thì khỏi phải nói, ai nấy đều kích động phát điên, có hai cô gái còn nắm chặt tay nhau, mười ngón đan vào, đôi chân thon mặc váy JK cũng hơi run lên vì phấn khích, trời ạ, ngầu quá đi! Đơn giản là tình tiết chỉ có trong phim ảnh, không hề khoa trương chút nào, ngay đêm nay, mấy cô gái sau lưng Chu Dục Văn kia, Chu Dục Văn có dẫn ai đi cũng sẽ không bị từ chối, thậm chí dẫn theo hai, ba người một lúc, các cô gái này cũng có thể đồng ý.
Còn Trịnh Nghiên Nghiên, lúc này trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Đây chính là người đàn ông của ta!
Hắn là đại ca, vậy ta chẳng phải là đại tẩu sao.
Trịnh Nghiên Nghiên nắm chặt lấy cánh tay Chu Dục Văn, muốn cho mọi người nhìn thấy.
Nhìn xem, ta là đại tẩu này! Các ngươi phải gọi ta là đại tẩu!
Này, Chu Dục Văn, có thể bảo bọn họ gọi ta một tiếng đại tẩu được không, để ta đăng lên vòng bạn bè!
Đương nhiên, đây đều là những gì Trịnh Nghiên Nghiên nghĩ trong lòng.
Chu Dục Văn lúc này không có tâm trạng để ý xem Lưu Thạc và bọn họ gọi mình thế nào.
Gã đầu trọc lúc trước còn la lối om sòm giờ đang cúi đầu lẩn núp ở đó, ngược lại cũng thông minh.
Chu Dục Văn kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống, rồi bảo Lưu Thạc lôi gã đầu trọc kia qua đây.
Lưu Thạc nhếch miệng, một tay kéo gã đầu trọc qua: “Ngươi qua đây!” Gã đầu trọc trông cũng khá đô con, trên vai còn có hình xăm nữa, nhưng Lưu Thạc từ nhỏ đã dinh dưỡng thừa thãi, túm lấy gã đầu trọc như xách con gà con, đi tới liền bóp cổ gã.
Năm người này ngược lại khá nghĩa khí anh em, còn muốn phản kháng.
“Làm gì?” Lưu Thạc trực tiếp chỉ vào bốn người còn lại quát hỏi, hơn ba mươi người phía sau trông bộ dạng thật sự muốn đánh nhau, lập tức đòi xông lên.
Được lắm, năm người này trước đây cũng gây không ít chuyện, thấy đám người kia thật sự muốn đánh mình, lập tức sợ hãi.
Gã đầu trọc cứ thế bị Lưu Thạc xách tới, trực tiếp quăng xuống trước mặt Chu Dục Văn.
Thiếu chút nữa thì ngã dúi dụi.
Lần này không dám làm càn trước mặt Chu Dục Văn nữa, chỉ ấp úng.
Chu Dục Văn hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?” “Hai, hai mươi chín?” “Hai mươi chín tuổi, mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, lại học đòi người ta trêu ghẹo tiểu cô nương?” Chu Dục Văn hỏi.
Gã đầu trọc có chút xấu hổ, nhịn nửa ngày mới nói một câu: “Ca, chuyện này, đây là hiểu lầm, ta, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài xem ta như cái rắm, tha cho ta được không?” Một gã đàn ông sắp 30 tuổi mà lại nói chuyện như thế trước mặt Chu Dục Văn.
“Giờ mới biết sợ à? Chẳng phải lúc nãy ghê gớm lắm sao? Còn muốn bọn ta mời rượu, ngươi biết ta là ai không hả? Bảo ta mời ngươi uống rượu cơ đấy!” Trịnh Nghiên Nghiên cảm thấy mình lại ‘lên cơn’ rồi, nhất định phải thể hiện sự tồn tại.
Còn muốn xông lên đánh gã đầu trọc kia vài cái.
Kết quả vừa định ra tay đã bị Chu Dục Văn kéo lại.
Chu Dục Văn không muốn động thủ, hắn nói bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho lão bản.
Lúc nói câu này, hắn còn liếc nhìn chủ quán bên cạnh. Cái nhìn này khiến lão bản có chút xấu hổ, vốn đang bấm điện thoại di động định báo cảnh sát, nghe câu này lại chỉ có thể cười trừ.
Chu Dục Văn đứng dậy khỏi ghế, chỉ riêng động tác này cũng đủ khiến gã đầu trọc giật nảy mình.
Chu Dục Văn lúc này vẫn đang nắm cổ tay Trịnh Nghiên Nghiên, Chu Dục Văn phát hiện Trịnh Nghiên Nghiên này sao cũng thích cái kiểu làm Cổ Hoặc Tử này thế, lẽ nào thật sự muốn ỷ thế hiếp người à?
Chu Dục Văn nói với Đào Điềm vẫn còn đang sững sờ: “Dẫn các bạn học ra ngoài trước đi.” Đào Điềm lúc này mới như tỉnh mộng, ban nãy nàng cứ nhìn chằm chằm Chu Dục Văn không biết đang nghĩ gì, mãi đến bây giờ mới ngẩn người 'Ồ' một tiếng, vội vàng bảo các nữ sinh khác đi ra ngoài trước.
Các cô gái đã đi gần hết, Chu Dục Văn nhìn mấy kẻ xã hội đã sợ mất mật kia, thật ra Chu Dục Văn vốn chẳng muốn làm gì bọn họ, Chu Dục Văn nói với Lưu Thạc, thời gian không còn sớm.
Mình phải đưa mấy cô gái này về trường.
“Đây là bạn gái ta, Trịnh Nghiên Nghiên.” Cuối cùng cũng coi như giới thiệu Trịnh Nghiên Nghiên cho Lưu Thạc, xem như cho hai người làm quen.
Trịnh Nghiên Nghiên đúng là người xinh đẹp nhất trong số các cô gái này, lúc này nàng thầm nghĩ, bây giờ mình là người phụ nữ của đại ca, phải thận trọng một chút.
Mà Lưu Thạc cũng là người thông minh, thấy Chu Dục Văn giới thiệu thẳng thắn như vậy, Lưu Thạc vội vàng nói với đám người phía sau: “Nhanh, gọi người!” “Chào đại tẩu!” Lại một tiếng hô vang trời dậy đất, được lắm, mấy cô gái khác còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng hô từ phía sau truyền đến, khỏi phải nói là ghen tị với Trịnh Nghiên Nghiên đến mức nào.
A, sao cô ta lại tìm được người bạn trai tốt như vậy chứ.
Ước chừng cả đời này Trịnh Nghiên Nghiên cũng không quên được ngày hôm nay.
Sau này nếu lỡ chia tay với Chu Dục Văn, nghĩ lại sẽ không còn khoảnh khắc huy hoàng như thế này nữa, chắc chắn sẽ khóc lóc gào thét, ôm chân Chu Dục Văn không muốn chia tay.
Chu Dục Văn cũng không nhịn được cười, cảm thấy Lưu Thạc sao lại mắc bệnh chuunibyou như thế, làm như Cổ Hoặc Tử vậy.
“Vậy chuyện bên này giao cho chú.” “Yên tâm đi, ca!” Lưu Thạc làm một động tác OK.
Chu Dục Văn nắm tay Trịnh Nghiên Nghiên muốn rời đi, kết quả phát hiện Trịnh Nghiên Nghiên có vẻ không muốn đi, không khỏi hỏi: “Sao thế? Còn muốn ở lại đây à?” “Không có, không có.” Trịnh Nghiên Nghiên lúc này mặt đỏ bừng, đầu óc cũng hơi choáng váng, thật sự, tất cả mọi chuyện hôm nay, có lẽ nàng cần rất lâu mới tiêu hóa hết được.
Ngoài Trịnh Nghiên Nghiên, Lục Lâm cũng đang đứng phía sau.
Chu Dục Văn hỏi nàng: “Sao thế? Còn muốn mang nửa chai rượu về uống à?” Lục Lâm lúc này mới ý thức được mình vẫn còn cầm chai rượu trong tay, không nói hai lời liền đặt chai rượu lại trên bàn.
Đi theo sau lưng Chu Dục Văn rời đi.
Lưu Thạc cười toe toét tiễn Chu Dục Văn và mọi người ra ngoài.
Chu Dục Văn dặn hắn, đừng làm quá lớn chuyện.
“Đó là chắc chắn rồi, ca, chúng ta đều là sinh viên, sao có thể làm càn được!” Lưu Thạc cười toe toét.
Chu Dục Văn và mọi người đã đi xa, Lưu Thạc vẫn còn đứng đó vẫy tay, cuối cùng còn rất biết điều nói: “Ca, hôm nào dẫn đại tẩu đến, em mời ca và đại tẩu ăn cơm nhé!” “Đại tẩu đi thong thả!” Dăm ba câu nói khiến Trịnh Nghiên Nghiên vui sướng khôn xiết, gương mặt hưng phấn đỏ bừng.
Những cô gái khác đối với Trịnh Nghiên Nghiên chắc chắn là vô cùng ngưỡng mộ.
Ngay cả Lục Lâm cũng có chút ghen tị với Trịnh Nghiên Nghiên, luôn cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên có phần không xứng với Chu Dục Văn.
Hơi không đứng đắn, giống như những lời Trịnh Nghiên Nghiên vừa nói, thật sự không cần thiết phải nói như vậy.
Mấy kẻ giang hồ trong quán, nghe Chu Dục Văn dẫn các nữ sinh rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ may mà không có chuyện gì. Nghĩ kỹ lại cũng đúng, mẹ kiếp, xã hội pháp trị mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Bọn họ vừa mới bình tĩnh lại.
Lưu Thạc cười tiễn Chu Dục Văn đi, sau đó lúc xoay người lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Vừa hay đối mặt với gã đầu trọc đang ngập ngừng muốn nói.
Gã đầu trọc từ đầu đến cuối đều nghĩ người có mâu thuẫn với mình là Chu Dục Văn, Chu Dục Văn đi rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, hắn há miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Kết quả lời còn chưa kịp nói ra.
Lưu Thạc vung một bạt tai đánh tới.
Một tiếng 'Bốp', trực tiếp đánh gã đầu trọc ngã sõng soài trên mặt đất.
Đây là điều gã đầu trọc không bao giờ dám nghĩ tới, đầu óc hắn bị đánh cho ong ong.
“Mẹ mày! Người phụ nữ của ca ca tao mà mày cũng dám đụng!? Lão tử không cho mày chút bài học thì mày coi lão tử là bùn nặn chắc!?” Lưu Thạc đột nhiên nổi điên, không chỉ dọa sợ năm kẻ xã hội kia, mà ngay cả ba mươi gã đô con kia cũng phải ngây người?
Không phải chứ. Lúc nãy khi Chu Dục Văn còn ở đây, bầu không khí vẫn còn rất thoải mái, mãi cho đến khi Lưu Thạc động thủ, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
À đúng rồi, Lưu Thạc tính tình nóng nảy, hồi cấp 3 đã thích bắt nạt người khác, sau này bị Chu Dục Văn đánh cho tâm phục khẩu phục, chỉ là chuyện đã lâu, Chu Dục Văn đã quên.
Hồi cấp 3, Lưu Thạc vẫn luôn rất nể phục Chu Dục Văn, đáng tiếc lên đại học thì không còn liên lạc.
Đời này Chu Dục Văn cảm thấy Lưu Thạc rất có nghĩa khí, nên mới muốn dẫn dắt hắn làm ăn.
Lại không hề biết rằng, trong mắt Lưu Thạc, Chu Dục Văn bảo hắn thành lập Từ Hoài Hội, còn giúp các huynh đệ tìm việc làm thêm, mở trạm chuyển phát nhanh, lập tức đưa cho Lưu Thạc mười vạn tệ mà mắt không thèm chớp một cái.
Lưu Thạc đã sớm coi Chu Dục Văn như anh ruột mình, hắn biết mình không có đầu óc.
Vậy thì hắn cần gì đầu óc nữa, Từ Hoài Hội chỉ cần một cái đầu óc là đủ rồi.
Chuyện xảy ra ở quán đồ nướng Chu Dục Văn và mọi người không biết, cũng không ai biết, dù sao chuyện này Lưu Thạc ra tay có chừng mực, nhưng hắn nhất định phải để người khác biết, ở chỗ hắn, ai dám đắc tội Chu Dục Văn, hắn sẽ cho kẻ đó biết tay, không chỉ là cho mấy tên xã hội đen này một bài học, mà còn để đám đô con kia biết, đừng mẹ nó tưởng ca của ta dễ nói chuyện!
Bất tri bất giác đã đến mười một giờ đêm, tiết Trung thu đã qua hơn một tháng, trăng đã trải qua tròn rồi khuyết, đêm nay lại là một đêm trăng tròn.
Chu Dục Văn đi cùng nhóm nữ sinh này trên con đường nhỏ quanh co trong sân trường, lúc này trường học yên tĩnh lạ thường, các cô gái đang líu ríu ở bên kia, vẫn còn đang bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Đối với những cô gái mới vào đại học như họ mà nói, đây quả thật là một cú sốc rất lớn, thậm chí có người còn cảm thấy, lẽ nào đây chính là cuộc sống đại học sao?
Lúc này các nàng đối với Chu Dục Văn vừa kính sợ vừa sùng bái, nhưng lại cảm thấy Chu Dục Văn rất bí ẩn khó lường, lúc ăn cơm còn dám cả gan mời Chu Dục Văn hai chén rượu.
Bây giờ đến cả nói chuyện tim cũng đập thình thịch.
Các nàng đều đi phía trước, thỉnh thoảng lại liếc trộm Chu Dục Văn ở phía sau.
Cảm thấy càng nhìn càng thấy Chu Dục Văn đẹp trai.
Các nàng thi nhau líu ríu nịnh nọt Trịnh Nghiên Nghiên, ngay cả khi nói chuyện với Trịnh Nghiên Nghiên cũng mang theo chút kính sợ, sợ làm Trịnh Nghiên Nghiên không vui.
Trịnh Nghiên Nghiên đương nhiên rất thích được người khác nịnh nọt, vẫn tỏ ra là chuyện đương nhiên.
Người khác gọi là chị Nghiên Nghiên, nàng cũng thấy là lẽ dĩ nhiên.
Chỉ có Lục Lâm đứng một bên nhìn thì cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên có hơi nhàm chán, loại con gái này chỉ tổ gây thêm phiền phức cho Chu Dục Văn, cũng chỉ có Chu Dục Văn mới nuông chiều cô ta.
Chu Dục Văn và Đào Điềm đi ở phía sau cùng.
Chu Dục Văn hỏi Đào Điềm: “Không sao chứ?” “Ừm?” Đào Điềm có vẻ hơi mất tập trung.
Chu Dục Văn nói: “Có phải bị gã đàn ông ban nãy dọa sợ rồi không?” Đào Điềm ‘Ồ’ một tiếng, vội vàng lắc đầu nói không có.
“Ta thấy ngươi có vẻ hơi lơ đãng.” Chu Dục Văn cười nói. Chu Dục Văn luôn tạo ấn tượng là người ôn hòa nho nhã, hắn ăn mặc rất giản dị, đều thuộc loại sạch sẽ, sảng khoái, cho người ta cảm giác rất dễ nói chuyện.
Đào Điềm nhìn Chu Dục Văn một lúc rồi nói: “Thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Chu Dục Văn hỏi: “Không tưởng tượng nổi cái gì?” “Ngươi... lại quen biết những người kia.” Chu Dục Văn nói, à, những gì ngươi thấy ban nãy đều là giả thôi, đều là mấy bạn học làm thêm ấy mà.
“Bạn học cũng sẽ không ra mặt như vậy.” Chu Dục Văn không biết giải thích thế nào với Đào Điềm, đành nói: “Nói đơn giản thì, ngươi có thể hiểu là bọn họ bị bệnh chuunibyou.” “Thật sao?” “Chuyện này không cần phải lừa ngươi.” Chu Dục Văn nhún vai.
Đào Điềm nói: “Bây giờ ta càng ngày càng không hiểu ngươi rồi.” “Ngươi không cần phải hiểu ta.”
“Anh yêu, anh đang làm gì đó?” Trịnh Nghiên Nghiên thấy Chu Dục Văn cứ ở phía sau nói chuyện với Đào Điềm, liền chạy tới hỏi.
Chu Dục Văn nói không có gì.
“Không nói chuyện với mấy chị em của anh à?” “Ai nha, chị em làm sao quan trọng bằng anh được!” Trịnh Nghiên Nghiên chạy tới, kéo tay Chu Dục Văn, tỏ vẻ rất quan tâm hỏi Đào Điềm ban nãy có sợ không.
Đào Điềm nói cũng ổn.
“May mà có bạn trai của cậu.” Đào Điềm nói.
Trịnh Nghiên Nghiên nghe vậy đương nhiên là vui vẻ.
Thấy Trịnh Nghiên Nghiên đến gần, các cô gái khác mới dám lại gần nói chuyện với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cảm nhận được thái độ của mọi người đối với mình có chút vi diệu, nhưng các nàng lại không cho mình cơ hội giải thích.
Chu Dục Văn cũng hết cách, chỉ có thể mặc kệ họ, cuối cùng chỉ dặn một câu, hy vọng các nàng đừng đem chuyện này ra ngoài kể lung tung.
Các cô gái đương nhiên gật đầu lia lịa.
Còn về việc có thật sự không kể ra ngoài không, thì chỉ có trời mới biết.
Đưa các nàng lần lượt về ký túc xá, bao gồm cả Đào Điềm.
Chu Dục Văn sợ Đào Điềm bị mấy kẻ xã hội kia dọa sợ, khiến nàng có gánh nặng trong lòng.
“Lúc nãy chị làm vậy là đúng, học tỷ.” Chu Dục Văn nói câu này rất nghiêm túc, cảm thấy Đào Điềm với tư cách học tỷ, ban nãy đúng là có ý che chở mấy học muội, điểm này rất đúng.
Đào Điềm mỉm cười nhẹ với Chu Dục Văn.
Sau khi đưa xong các nữ sinh này, Chu Dục Văn mới đưa Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm về ký túc xá.
Trịnh Nghiên Nghiên nói tối nay sẽ về ký túc xá ngủ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, lại không muốn về nữa, muốn về ở cùng Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói, em cũng không có quần áo thay giặt.
“Vậy em lên lấy là được chứ gì?” “Thế anh còn phải đợi em à?” “Anh đợi em một lát thôi mà.” “Anh không muốn, anh mệt rồi, anh phải về nghỉ.” “Ai da!” Trịnh Nghiên Nghiên bây giờ thật sự rất bám dính Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn lại nói, tối nay em cứ ngủ ở ký túc xá đi.
“Anh cũng lười về nhà, muốn ở tạm ký túc xá một đêm.” Trịnh Nghiên Nghiên nghe lời này dù có bĩu môi, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Thế là Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm về ký túc xá.
Chu Dục Văn ban nãy đúng là có ý định về ký túc xá của mình, nhưng nghĩ đến tiếng ngáy của Lý Cường, ngẫm lại, thôi cứ về nhà mình ngủ vậy.
Về đến nhà, Chu Dục Văn gọi điện cho Lưu Thạc, hỏi xem sau đó xử lý thế nào.
Lưu Thạc nói đã giải quyết xong cả rồi.
“Ca cứ yên tâm, em biết chừng mực.” Chu Dục Văn nói, chú tiết chế tính tình một chút, cái tính này của chú, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
“Hì hì, có ca ở đây, em có thể chịu thiệt gì chứ.”
Ở nhà mình vẫn dễ chịu hơn một chút, tiếc là bên cạnh không có bảo mẫu hay người giúp việc gì cả.
Đơn giản là tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Chuyện xảy ra hôm nay cũng thật nhiều.
Mở vòng bạn bè ra, toàn là ảnh chụp tiệc tối chào tân sinh viên, bao gồm cả Trịnh Nghiên Nghiên cũng đăng một bộ chín ảnh, toàn là mỹ nữ mặc JK, ở giữa có một tấm chụp chung với mình.
Trịnh Nghiên Nghiên liên tục nhắn tin cho Chu Dục Văn.
Lời lẽ đơn giản chỉ là 'anh yêu anh yêu', 'đang làm gì đó', 'ở đâu đó'.
Sau đó gửi ảnh, kiểu như ảnh meme 【 Bám lấy anh yêu 】.
Trải qua chuyện tối nay, Trịnh Nghiên Nghiên đã hoàn toàn không thể rời xa Chu Dục Văn, Chu Dục Văn luôn có thể mang đến cho nàng những bất ngờ không tưởng, so với Chu Dục Văn, dù cho nàng có trở thành Tân Tấn Giáo Hoa (Hoa khôi mới nổi) nhờ tiệc chào tân sinh viên thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng cứ líu lo không ngừng trong ký túc xá kể về chuyện của Chu Dục Văn.
Thẩm Ngọc không có hứng thú với mấy chuyện này, còn Tô Tình cũng chẳng muốn để ý đến Trịnh Nghiên Nghiên.
Trịnh Nghiên Nghiên chỉ có thể kể cho Lục Lâm nghe.
Trịnh Nghiên Nghiên nói, trên diễn đàn đồn Chu Dục Văn là quan nhị đại gì đó, trước kia cứ tưởng là giả, không ngờ lại là thật.
Trịnh Nghiên Nghiên tắm xong, thay một chiếc áo hai dây nhỏ màu đỏ, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót CK nhỏ, đôi chân dài đung đưa trên giường trong ký túc xá, đầy ảo tưởng nói: “Này, Lục Lâm, ngươi nói xem, bây giờ ta là người phụ nữ của đại ca, có phải ta nên đoan trang hơn không.” Lục Lâm nói, biểu hiện ban nãy của ngươi thật ra rất mất mặt, chẳng giống người phụ nữ của đại ca chút nào, có hơi giống tiểu thái muội.
Trịnh Nghiên Nghiên sững sờ: “Thật hay giả?” “Không có, ta nói bừa thôi.” Lục Lâm nói vậy, Trịnh Nghiên Nghiên ngược lại lại để tâm, vội vàng tìm Chu Dục Văn nhắn tin, hỏi Chu Dục Văn có phải biểu hiện vừa rồi của mình khiến Chu Dục Văn không vui không.
Chu Dục Văn nói cũng ổn.
Chu Dục Văn nhắn tin trả lời vẫn luôn hờ hững, chỉ có điều rất kỳ lạ là Trịnh Nghiên Nghiên lại luôn cảm thấy lo được lo mất.
Vốn dĩ cảm thấy, trao thân cho Chu Dục Văn rồi, thái độ của Chu Dục Văn đối với mình sẽ thay đổi, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại là chính mình ngày càng bám lấy Chu Dục Văn hơn.
Lúc này mới xa nhau một lúc, Trịnh Nghiên Nghiên lại cảm thấy bồn chồn không yên.
Nàng sợ Chu Dục Văn tìm người phụ nữ khác, sợ Chu Dục Văn chia tay mình, nàng rất muốn được ở bên Chu Dục Văn mãi mãi.
Trịnh Nghiên Nghiên nói trong ký túc xá, cảm thấy mình đã hoàn toàn yêu Chu Dục Văn rồi, rời xa một giây cũng thấy nhớ.
Lục Lâm nói, à, thế thì tốt.
“Lục Lâm, ngươi nói xem, Chu Dục Văn có tìm người phụ nữ khác không?” Lục Lâm nói: “Những người phụ nữ hắn có thể tìm đều ở trong ký túc xá này cả.” Trịnh Nghiên Nghiên tưởng Lục Lâm đang nói Tô Tình, nàng nói: “Không đúng, hắn có thể tìm nhiều phụ nữ lắm, ngươi không thấy thái độ của Đào Điềm đối với Chu Dục Văn hơi lạ sao? Còn nữa, Chu Dục Văn còn có cô thanh mai trúc mã kia nữa?” “Này, Tô Tình, không phải ngươi nói ngươi hiểu rõ Chu Dục Văn sao? Ngươi nói cho ta biết xem, bên cạnh Chu Dục Văn còn có người phụ nữ nào khác không?” “Liên quan quái gì đến ta!” Tô Tình mặt lạnh lùng từ chối thẳng.
Trịnh Nghiên Nghiên tự rước lấy sự bẽ mặt, đành tiếp tục nhắn tin cho Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn quả thật có đang nhắn tin với một nữ sinh khác.
Nữ sinh này là Đào Điềm.
Chủ đề vẫn là chuyện tối nay.
Đào Điềm nói mình hơi khó ngủ.
Chuyện ban nãy cứ như một giấc mơ.
Lúc gã đàn ông kia đập bàn chửi bới, rồi chỉ vào mũi Đào Điềm nói cô coi thường hắn...
Ban nãy Đào Điềm đúng là đã bị dọa sợ.
Dù sao gã đầu trọc kia trông mặt mũi đã đáng ghét, lại còn có hình xăm.
Nữ sinh như Đào Điềm có thể trà xanh thượng thừa, nhưng chung quy vẫn là con gái, gặp phải loại đàn ông này thật sự rất sợ.
May mà có Chu Dục Văn ở đó.
Lần này Chu Dục Văn càng khiến Đào Điềm trằn trọc hơn, về đến ký túc xá trong đầu toàn là hình ảnh Chu Dục Văn.
Nghĩ đến cảnh hơn ba mươi gã đàn ông cùng hô 'Chào đại tẩu!' với Trịnh Nghiên Nghiên.
Đào Điềm cũng cảm thấy bộ dạng ngốc nghếch này của Trịnh Nghiên Nghiên thật không xứng với cách xưng hô như vậy.
Nàng thật muốn người đứng bên cạnh mình là Chu Dục Văn.
Mình mới xứng đáng làm đại tẩu.
Thật tình. Sao Chu Dục Văn lại thích kiểu con gái tầm thường như vậy chứ.
Mình có nét quyến rũ phụ nữ thế này, Chu Dục Văn lại không thích sao?
Đào Điềm có chút thất vọng.
Thay chiếc váy ngủ hai dây của mình, rồi nhắn tin với Chu Dục Văn.
Nói mình không ngủ được.
Chu Dục Văn nói, trên xã hội cặn bã rất nhiều, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trải qua.
“Sau này gặp loại người này, đừng nói năng gì cả, tránh được thì cứ tránh, dù sao ta cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh.” Chu Dục Văn thẳng thắn nói thật.
Đào Điềm hỏi: “Vậy làm sao để lần nào ngươi cũng ở bên cạnh?” Chu Dục Văn nói, cái đó khó lắm.
Đào Điềm nằm trên giường, nhìn tin nhắn Chu Dục Văn gửi đến mà mỉm cười.
Nàng nói ngưỡng mộ Trịnh Nghiên Nghiên.
Chẳng cần làm gì cả đã tìm được người bạn trai như ngươi.
Chu Dục Văn nói, cũng được.
“Ngươi thích kiểu con gái gầy gò à?” “Cũng tàm tạm, mỗi người một vẻ.” “Nhưng ta phát hiện các cô gái bên cạnh ngươi đều thuộc kiểu gầy gò đó.” “Cũng không hẳn, kiểu như ngươi thật ra ta cũng rất thích.” Chu Dục Văn nói.
“Ta là kiểu nào?” “Đầy đặn nhỉ?” Đào Điềm cười, đêm khuya thanh vắng, chính là lúc nam nữ dễ nảy sinh tình cảm mập mờ, trò chuyện một hồi, khó tránh khỏi có va chạm tóe lửa.
Nhìn vóc dáng hoàn hảo của mình bên trong chiếc áo hai dây.
Đầu óc Đào Điềm có chút nóng lên, nàng biết Chu Dục Văn đã có bạn gái.
Nhưng nàng không khống chế được bản thân.
Thế là nàng không nhịn được gửi một đoạn video qua cho Chu Dục Văn.
Quay bộ ngực đầy đặn nhất của mình, đập vào mắt Chu Dục Văn.
Thậm chí còn kéo dây áo xuống một chút.
Để lộ màu sắc nội y bên dưới cho Chu Dục Văn xem, không chỉ có ngực mà còn có cả chân.
Dù sao cũng đang ở trong ký túc xá, Đào Điềm muốn cố hết sức khoe nhiều một chút cho Chu Dục Văn xem, để thu hút sự hứng thú của Chu Dục Văn.
Gửi đi xong, Đào Điềm không khỏi thầm mắng mình hèn hạ, nhưng nàng quả thật không khống chế nổi bản thân.
Nàng cảm thấy, mình thật sự thích Chu Dục Văn!
Dù chỉ có một chút cơ hội.
Đào Điềm cũng không muốn bỏ lỡ.
Hai ba bàn khách lẻ ở bên kia xem náo nhiệt, không nhịn được bàn tán xì xào với nhau, không ngờ đi ăn đồ nướng mà còn được xem cảnh này, đặc sắc quá nhỉ?
Lưu Thạc khá hài lòng với khí thế của các huynh đệ, hắn chạy đến bên cạnh Chu Dục Văn, toe toét nói: “Ca, người đủ không? Không đủ em gọi thêm, mẹ nó, Từ Hoài Hội chúng ta biết cái gì không nhiều, chứ người thì nhiều!” Lời Lưu Thạc nói không phải là nói dối, nói thật, lời này của Lưu Thạc khiến cả hơn ba mươi gã đô con kia đều cảm thấy tự hào! Đúng vậy, chúng ta là người của Từ Hoài Hội mà, ai cũng có lòng cảm mến tập thể, một khi đã có tổ chức thì chắc chắn sẽ có cảm giác vinh dự.
Còn mấy cô gái sau lưng Chu Dục Văn thì khỏi phải nói, ai nấy đều kích động phát điên, có hai cô gái còn nắm chặt tay nhau, mười ngón đan vào, đôi chân thon mặc váy JK cũng hơi run lên vì phấn khích, trời ạ, ngầu quá đi! Đơn giản là tình tiết chỉ có trong phim ảnh, không hề khoa trương chút nào, ngay đêm nay, mấy cô gái sau lưng Chu Dục Văn kia, Chu Dục Văn có dẫn ai đi cũng sẽ không bị từ chối, thậm chí dẫn theo hai, ba người một lúc, các cô gái này cũng có thể đồng ý.
Còn Trịnh Nghiên Nghiên, lúc này trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Đây chính là người đàn ông của ta!
Hắn là đại ca, vậy ta chẳng phải là đại tẩu sao.
Trịnh Nghiên Nghiên nắm chặt lấy cánh tay Chu Dục Văn, muốn cho mọi người nhìn thấy.
Nhìn xem, ta là đại tẩu này! Các ngươi phải gọi ta là đại tẩu!
Này, Chu Dục Văn, có thể bảo bọn họ gọi ta một tiếng đại tẩu được không, để ta đăng lên vòng bạn bè!
Đương nhiên, đây đều là những gì Trịnh Nghiên Nghiên nghĩ trong lòng.
Chu Dục Văn lúc này không có tâm trạng để ý xem Lưu Thạc và bọn họ gọi mình thế nào.
Gã đầu trọc lúc trước còn la lối om sòm giờ đang cúi đầu lẩn núp ở đó, ngược lại cũng thông minh.
Chu Dục Văn kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống, rồi bảo Lưu Thạc lôi gã đầu trọc kia qua đây.
Lưu Thạc nhếch miệng, một tay kéo gã đầu trọc qua: “Ngươi qua đây!” Gã đầu trọc trông cũng khá đô con, trên vai còn có hình xăm nữa, nhưng Lưu Thạc từ nhỏ đã dinh dưỡng thừa thãi, túm lấy gã đầu trọc như xách con gà con, đi tới liền bóp cổ gã.
Năm người này ngược lại khá nghĩa khí anh em, còn muốn phản kháng.
“Làm gì?” Lưu Thạc trực tiếp chỉ vào bốn người còn lại quát hỏi, hơn ba mươi người phía sau trông bộ dạng thật sự muốn đánh nhau, lập tức đòi xông lên.
Được lắm, năm người này trước đây cũng gây không ít chuyện, thấy đám người kia thật sự muốn đánh mình, lập tức sợ hãi.
Gã đầu trọc cứ thế bị Lưu Thạc xách tới, trực tiếp quăng xuống trước mặt Chu Dục Văn.
Thiếu chút nữa thì ngã dúi dụi.
Lần này không dám làm càn trước mặt Chu Dục Văn nữa, chỉ ấp úng.
Chu Dục Văn hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?” “Hai, hai mươi chín?” “Hai mươi chín tuổi, mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, lại học đòi người ta trêu ghẹo tiểu cô nương?” Chu Dục Văn hỏi.
Gã đầu trọc có chút xấu hổ, nhịn nửa ngày mới nói một câu: “Ca, chuyện này, đây là hiểu lầm, ta, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài xem ta như cái rắm, tha cho ta được không?” Một gã đàn ông sắp 30 tuổi mà lại nói chuyện như thế trước mặt Chu Dục Văn.
“Giờ mới biết sợ à? Chẳng phải lúc nãy ghê gớm lắm sao? Còn muốn bọn ta mời rượu, ngươi biết ta là ai không hả? Bảo ta mời ngươi uống rượu cơ đấy!” Trịnh Nghiên Nghiên cảm thấy mình lại ‘lên cơn’ rồi, nhất định phải thể hiện sự tồn tại.
Còn muốn xông lên đánh gã đầu trọc kia vài cái.
Kết quả vừa định ra tay đã bị Chu Dục Văn kéo lại.
Chu Dục Văn không muốn động thủ, hắn nói bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho lão bản.
Lúc nói câu này, hắn còn liếc nhìn chủ quán bên cạnh. Cái nhìn này khiến lão bản có chút xấu hổ, vốn đang bấm điện thoại di động định báo cảnh sát, nghe câu này lại chỉ có thể cười trừ.
Chu Dục Văn đứng dậy khỏi ghế, chỉ riêng động tác này cũng đủ khiến gã đầu trọc giật nảy mình.
Chu Dục Văn lúc này vẫn đang nắm cổ tay Trịnh Nghiên Nghiên, Chu Dục Văn phát hiện Trịnh Nghiên Nghiên này sao cũng thích cái kiểu làm Cổ Hoặc Tử này thế, lẽ nào thật sự muốn ỷ thế hiếp người à?
Chu Dục Văn nói với Đào Điềm vẫn còn đang sững sờ: “Dẫn các bạn học ra ngoài trước đi.” Đào Điềm lúc này mới như tỉnh mộng, ban nãy nàng cứ nhìn chằm chằm Chu Dục Văn không biết đang nghĩ gì, mãi đến bây giờ mới ngẩn người 'Ồ' một tiếng, vội vàng bảo các nữ sinh khác đi ra ngoài trước.
Các cô gái đã đi gần hết, Chu Dục Văn nhìn mấy kẻ xã hội đã sợ mất mật kia, thật ra Chu Dục Văn vốn chẳng muốn làm gì bọn họ, Chu Dục Văn nói với Lưu Thạc, thời gian không còn sớm.
Mình phải đưa mấy cô gái này về trường.
“Đây là bạn gái ta, Trịnh Nghiên Nghiên.” Cuối cùng cũng coi như giới thiệu Trịnh Nghiên Nghiên cho Lưu Thạc, xem như cho hai người làm quen.
Trịnh Nghiên Nghiên đúng là người xinh đẹp nhất trong số các cô gái này, lúc này nàng thầm nghĩ, bây giờ mình là người phụ nữ của đại ca, phải thận trọng một chút.
Mà Lưu Thạc cũng là người thông minh, thấy Chu Dục Văn giới thiệu thẳng thắn như vậy, Lưu Thạc vội vàng nói với đám người phía sau: “Nhanh, gọi người!” “Chào đại tẩu!” Lại một tiếng hô vang trời dậy đất, được lắm, mấy cô gái khác còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng hô từ phía sau truyền đến, khỏi phải nói là ghen tị với Trịnh Nghiên Nghiên đến mức nào.
A, sao cô ta lại tìm được người bạn trai tốt như vậy chứ.
Ước chừng cả đời này Trịnh Nghiên Nghiên cũng không quên được ngày hôm nay.
Sau này nếu lỡ chia tay với Chu Dục Văn, nghĩ lại sẽ không còn khoảnh khắc huy hoàng như thế này nữa, chắc chắn sẽ khóc lóc gào thét, ôm chân Chu Dục Văn không muốn chia tay.
Chu Dục Văn cũng không nhịn được cười, cảm thấy Lưu Thạc sao lại mắc bệnh chuunibyou như thế, làm như Cổ Hoặc Tử vậy.
“Vậy chuyện bên này giao cho chú.” “Yên tâm đi, ca!” Lưu Thạc làm một động tác OK.
Chu Dục Văn nắm tay Trịnh Nghiên Nghiên muốn rời đi, kết quả phát hiện Trịnh Nghiên Nghiên có vẻ không muốn đi, không khỏi hỏi: “Sao thế? Còn muốn ở lại đây à?” “Không có, không có.” Trịnh Nghiên Nghiên lúc này mặt đỏ bừng, đầu óc cũng hơi choáng váng, thật sự, tất cả mọi chuyện hôm nay, có lẽ nàng cần rất lâu mới tiêu hóa hết được.
Ngoài Trịnh Nghiên Nghiên, Lục Lâm cũng đang đứng phía sau.
Chu Dục Văn hỏi nàng: “Sao thế? Còn muốn mang nửa chai rượu về uống à?” Lục Lâm lúc này mới ý thức được mình vẫn còn cầm chai rượu trong tay, không nói hai lời liền đặt chai rượu lại trên bàn.
Đi theo sau lưng Chu Dục Văn rời đi.
Lưu Thạc cười toe toét tiễn Chu Dục Văn và mọi người ra ngoài.
Chu Dục Văn dặn hắn, đừng làm quá lớn chuyện.
“Đó là chắc chắn rồi, ca, chúng ta đều là sinh viên, sao có thể làm càn được!” Lưu Thạc cười toe toét.
Chu Dục Văn và mọi người đã đi xa, Lưu Thạc vẫn còn đứng đó vẫy tay, cuối cùng còn rất biết điều nói: “Ca, hôm nào dẫn đại tẩu đến, em mời ca và đại tẩu ăn cơm nhé!” “Đại tẩu đi thong thả!” Dăm ba câu nói khiến Trịnh Nghiên Nghiên vui sướng khôn xiết, gương mặt hưng phấn đỏ bừng.
Những cô gái khác đối với Trịnh Nghiên Nghiên chắc chắn là vô cùng ngưỡng mộ.
Ngay cả Lục Lâm cũng có chút ghen tị với Trịnh Nghiên Nghiên, luôn cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên có phần không xứng với Chu Dục Văn.
Hơi không đứng đắn, giống như những lời Trịnh Nghiên Nghiên vừa nói, thật sự không cần thiết phải nói như vậy.
Mấy kẻ giang hồ trong quán, nghe Chu Dục Văn dẫn các nữ sinh rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thầm nghĩ may mà không có chuyện gì. Nghĩ kỹ lại cũng đúng, mẹ kiếp, xã hội pháp trị mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Bọn họ vừa mới bình tĩnh lại.
Lưu Thạc cười tiễn Chu Dục Văn đi, sau đó lúc xoay người lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Vừa hay đối mặt với gã đầu trọc đang ngập ngừng muốn nói.
Gã đầu trọc từ đầu đến cuối đều nghĩ người có mâu thuẫn với mình là Chu Dục Văn, Chu Dục Văn đi rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, hắn há miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Kết quả lời còn chưa kịp nói ra.
Lưu Thạc vung một bạt tai đánh tới.
Một tiếng 'Bốp', trực tiếp đánh gã đầu trọc ngã sõng soài trên mặt đất.
Đây là điều gã đầu trọc không bao giờ dám nghĩ tới, đầu óc hắn bị đánh cho ong ong.
“Mẹ mày! Người phụ nữ của ca ca tao mà mày cũng dám đụng!? Lão tử không cho mày chút bài học thì mày coi lão tử là bùn nặn chắc!?” Lưu Thạc đột nhiên nổi điên, không chỉ dọa sợ năm kẻ xã hội kia, mà ngay cả ba mươi gã đô con kia cũng phải ngây người?
Không phải chứ. Lúc nãy khi Chu Dục Văn còn ở đây, bầu không khí vẫn còn rất thoải mái, mãi cho đến khi Lưu Thạc động thủ, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
À đúng rồi, Lưu Thạc tính tình nóng nảy, hồi cấp 3 đã thích bắt nạt người khác, sau này bị Chu Dục Văn đánh cho tâm phục khẩu phục, chỉ là chuyện đã lâu, Chu Dục Văn đã quên.
Hồi cấp 3, Lưu Thạc vẫn luôn rất nể phục Chu Dục Văn, đáng tiếc lên đại học thì không còn liên lạc.
Đời này Chu Dục Văn cảm thấy Lưu Thạc rất có nghĩa khí, nên mới muốn dẫn dắt hắn làm ăn.
Lại không hề biết rằng, trong mắt Lưu Thạc, Chu Dục Văn bảo hắn thành lập Từ Hoài Hội, còn giúp các huynh đệ tìm việc làm thêm, mở trạm chuyển phát nhanh, lập tức đưa cho Lưu Thạc mười vạn tệ mà mắt không thèm chớp một cái.
Lưu Thạc đã sớm coi Chu Dục Văn như anh ruột mình, hắn biết mình không có đầu óc.
Vậy thì hắn cần gì đầu óc nữa, Từ Hoài Hội chỉ cần một cái đầu óc là đủ rồi.
Chuyện xảy ra ở quán đồ nướng Chu Dục Văn và mọi người không biết, cũng không ai biết, dù sao chuyện này Lưu Thạc ra tay có chừng mực, nhưng hắn nhất định phải để người khác biết, ở chỗ hắn, ai dám đắc tội Chu Dục Văn, hắn sẽ cho kẻ đó biết tay, không chỉ là cho mấy tên xã hội đen này một bài học, mà còn để đám đô con kia biết, đừng mẹ nó tưởng ca của ta dễ nói chuyện!
Bất tri bất giác đã đến mười một giờ đêm, tiết Trung thu đã qua hơn một tháng, trăng đã trải qua tròn rồi khuyết, đêm nay lại là một đêm trăng tròn.
Chu Dục Văn đi cùng nhóm nữ sinh này trên con đường nhỏ quanh co trong sân trường, lúc này trường học yên tĩnh lạ thường, các cô gái đang líu ríu ở bên kia, vẫn còn đang bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Đối với những cô gái mới vào đại học như họ mà nói, đây quả thật là một cú sốc rất lớn, thậm chí có người còn cảm thấy, lẽ nào đây chính là cuộc sống đại học sao?
Lúc này các nàng đối với Chu Dục Văn vừa kính sợ vừa sùng bái, nhưng lại cảm thấy Chu Dục Văn rất bí ẩn khó lường, lúc ăn cơm còn dám cả gan mời Chu Dục Văn hai chén rượu.
Bây giờ đến cả nói chuyện tim cũng đập thình thịch.
Các nàng đều đi phía trước, thỉnh thoảng lại liếc trộm Chu Dục Văn ở phía sau.
Cảm thấy càng nhìn càng thấy Chu Dục Văn đẹp trai.
Các nàng thi nhau líu ríu nịnh nọt Trịnh Nghiên Nghiên, ngay cả khi nói chuyện với Trịnh Nghiên Nghiên cũng mang theo chút kính sợ, sợ làm Trịnh Nghiên Nghiên không vui.
Trịnh Nghiên Nghiên đương nhiên rất thích được người khác nịnh nọt, vẫn tỏ ra là chuyện đương nhiên.
Người khác gọi là chị Nghiên Nghiên, nàng cũng thấy là lẽ dĩ nhiên.
Chỉ có Lục Lâm đứng một bên nhìn thì cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên có hơi nhàm chán, loại con gái này chỉ tổ gây thêm phiền phức cho Chu Dục Văn, cũng chỉ có Chu Dục Văn mới nuông chiều cô ta.
Chu Dục Văn và Đào Điềm đi ở phía sau cùng.
Chu Dục Văn hỏi Đào Điềm: “Không sao chứ?” “Ừm?” Đào Điềm có vẻ hơi mất tập trung.
Chu Dục Văn nói: “Có phải bị gã đàn ông ban nãy dọa sợ rồi không?” Đào Điềm ‘Ồ’ một tiếng, vội vàng lắc đầu nói không có.
“Ta thấy ngươi có vẻ hơi lơ đãng.” Chu Dục Văn cười nói. Chu Dục Văn luôn tạo ấn tượng là người ôn hòa nho nhã, hắn ăn mặc rất giản dị, đều thuộc loại sạch sẽ, sảng khoái, cho người ta cảm giác rất dễ nói chuyện.
Đào Điềm nhìn Chu Dục Văn một lúc rồi nói: “Thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Chu Dục Văn hỏi: “Không tưởng tượng nổi cái gì?” “Ngươi... lại quen biết những người kia.” Chu Dục Văn nói, à, những gì ngươi thấy ban nãy đều là giả thôi, đều là mấy bạn học làm thêm ấy mà.
“Bạn học cũng sẽ không ra mặt như vậy.” Chu Dục Văn không biết giải thích thế nào với Đào Điềm, đành nói: “Nói đơn giản thì, ngươi có thể hiểu là bọn họ bị bệnh chuunibyou.” “Thật sao?” “Chuyện này không cần phải lừa ngươi.” Chu Dục Văn nhún vai.
Đào Điềm nói: “Bây giờ ta càng ngày càng không hiểu ngươi rồi.” “Ngươi không cần phải hiểu ta.”
“Anh yêu, anh đang làm gì đó?” Trịnh Nghiên Nghiên thấy Chu Dục Văn cứ ở phía sau nói chuyện với Đào Điềm, liền chạy tới hỏi.
Chu Dục Văn nói không có gì.
“Không nói chuyện với mấy chị em của anh à?” “Ai nha, chị em làm sao quan trọng bằng anh được!” Trịnh Nghiên Nghiên chạy tới, kéo tay Chu Dục Văn, tỏ vẻ rất quan tâm hỏi Đào Điềm ban nãy có sợ không.
Đào Điềm nói cũng ổn.
“May mà có bạn trai của cậu.” Đào Điềm nói.
Trịnh Nghiên Nghiên nghe vậy đương nhiên là vui vẻ.
Thấy Trịnh Nghiên Nghiên đến gần, các cô gái khác mới dám lại gần nói chuyện với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cảm nhận được thái độ của mọi người đối với mình có chút vi diệu, nhưng các nàng lại không cho mình cơ hội giải thích.
Chu Dục Văn cũng hết cách, chỉ có thể mặc kệ họ, cuối cùng chỉ dặn một câu, hy vọng các nàng đừng đem chuyện này ra ngoài kể lung tung.
Các cô gái đương nhiên gật đầu lia lịa.
Còn về việc có thật sự không kể ra ngoài không, thì chỉ có trời mới biết.
Đưa các nàng lần lượt về ký túc xá, bao gồm cả Đào Điềm.
Chu Dục Văn sợ Đào Điềm bị mấy kẻ xã hội kia dọa sợ, khiến nàng có gánh nặng trong lòng.
“Lúc nãy chị làm vậy là đúng, học tỷ.” Chu Dục Văn nói câu này rất nghiêm túc, cảm thấy Đào Điềm với tư cách học tỷ, ban nãy đúng là có ý che chở mấy học muội, điểm này rất đúng.
Đào Điềm mỉm cười nhẹ với Chu Dục Văn.
Sau khi đưa xong các nữ sinh này, Chu Dục Văn mới đưa Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm về ký túc xá.
Trịnh Nghiên Nghiên nói tối nay sẽ về ký túc xá ngủ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, lại không muốn về nữa, muốn về ở cùng Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói, em cũng không có quần áo thay giặt.
“Vậy em lên lấy là được chứ gì?” “Thế anh còn phải đợi em à?” “Anh đợi em một lát thôi mà.” “Anh không muốn, anh mệt rồi, anh phải về nghỉ.” “Ai da!” Trịnh Nghiên Nghiên bây giờ thật sự rất bám dính Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn lại nói, tối nay em cứ ngủ ở ký túc xá đi.
“Anh cũng lười về nhà, muốn ở tạm ký túc xá một đêm.” Trịnh Nghiên Nghiên nghe lời này dù có bĩu môi, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Thế là Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm về ký túc xá.
Chu Dục Văn ban nãy đúng là có ý định về ký túc xá của mình, nhưng nghĩ đến tiếng ngáy của Lý Cường, ngẫm lại, thôi cứ về nhà mình ngủ vậy.
Về đến nhà, Chu Dục Văn gọi điện cho Lưu Thạc, hỏi xem sau đó xử lý thế nào.
Lưu Thạc nói đã giải quyết xong cả rồi.
“Ca cứ yên tâm, em biết chừng mực.” Chu Dục Văn nói, chú tiết chế tính tình một chút, cái tính này của chú, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
“Hì hì, có ca ở đây, em có thể chịu thiệt gì chứ.”
Ở nhà mình vẫn dễ chịu hơn một chút, tiếc là bên cạnh không có bảo mẫu hay người giúp việc gì cả.
Đơn giản là tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Chuyện xảy ra hôm nay cũng thật nhiều.
Mở vòng bạn bè ra, toàn là ảnh chụp tiệc tối chào tân sinh viên, bao gồm cả Trịnh Nghiên Nghiên cũng đăng một bộ chín ảnh, toàn là mỹ nữ mặc JK, ở giữa có một tấm chụp chung với mình.
Trịnh Nghiên Nghiên liên tục nhắn tin cho Chu Dục Văn.
Lời lẽ đơn giản chỉ là 'anh yêu anh yêu', 'đang làm gì đó', 'ở đâu đó'.
Sau đó gửi ảnh, kiểu như ảnh meme 【 Bám lấy anh yêu 】.
Trải qua chuyện tối nay, Trịnh Nghiên Nghiên đã hoàn toàn không thể rời xa Chu Dục Văn, Chu Dục Văn luôn có thể mang đến cho nàng những bất ngờ không tưởng, so với Chu Dục Văn, dù cho nàng có trở thành Tân Tấn Giáo Hoa (Hoa khôi mới nổi) nhờ tiệc chào tân sinh viên thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng cứ líu lo không ngừng trong ký túc xá kể về chuyện của Chu Dục Văn.
Thẩm Ngọc không có hứng thú với mấy chuyện này, còn Tô Tình cũng chẳng muốn để ý đến Trịnh Nghiên Nghiên.
Trịnh Nghiên Nghiên chỉ có thể kể cho Lục Lâm nghe.
Trịnh Nghiên Nghiên nói, trên diễn đàn đồn Chu Dục Văn là quan nhị đại gì đó, trước kia cứ tưởng là giả, không ngờ lại là thật.
Trịnh Nghiên Nghiên tắm xong, thay một chiếc áo hai dây nhỏ màu đỏ, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót CK nhỏ, đôi chân dài đung đưa trên giường trong ký túc xá, đầy ảo tưởng nói: “Này, Lục Lâm, ngươi nói xem, bây giờ ta là người phụ nữ của đại ca, có phải ta nên đoan trang hơn không.” Lục Lâm nói, biểu hiện ban nãy của ngươi thật ra rất mất mặt, chẳng giống người phụ nữ của đại ca chút nào, có hơi giống tiểu thái muội.
Trịnh Nghiên Nghiên sững sờ: “Thật hay giả?” “Không có, ta nói bừa thôi.” Lục Lâm nói vậy, Trịnh Nghiên Nghiên ngược lại lại để tâm, vội vàng tìm Chu Dục Văn nhắn tin, hỏi Chu Dục Văn có phải biểu hiện vừa rồi của mình khiến Chu Dục Văn không vui không.
Chu Dục Văn nói cũng ổn.
Chu Dục Văn nhắn tin trả lời vẫn luôn hờ hững, chỉ có điều rất kỳ lạ là Trịnh Nghiên Nghiên lại luôn cảm thấy lo được lo mất.
Vốn dĩ cảm thấy, trao thân cho Chu Dục Văn rồi, thái độ của Chu Dục Văn đối với mình sẽ thay đổi, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại là chính mình ngày càng bám lấy Chu Dục Văn hơn.
Lúc này mới xa nhau một lúc, Trịnh Nghiên Nghiên lại cảm thấy bồn chồn không yên.
Nàng sợ Chu Dục Văn tìm người phụ nữ khác, sợ Chu Dục Văn chia tay mình, nàng rất muốn được ở bên Chu Dục Văn mãi mãi.
Trịnh Nghiên Nghiên nói trong ký túc xá, cảm thấy mình đã hoàn toàn yêu Chu Dục Văn rồi, rời xa một giây cũng thấy nhớ.
Lục Lâm nói, à, thế thì tốt.
“Lục Lâm, ngươi nói xem, Chu Dục Văn có tìm người phụ nữ khác không?” Lục Lâm nói: “Những người phụ nữ hắn có thể tìm đều ở trong ký túc xá này cả.” Trịnh Nghiên Nghiên tưởng Lục Lâm đang nói Tô Tình, nàng nói: “Không đúng, hắn có thể tìm nhiều phụ nữ lắm, ngươi không thấy thái độ của Đào Điềm đối với Chu Dục Văn hơi lạ sao? Còn nữa, Chu Dục Văn còn có cô thanh mai trúc mã kia nữa?” “Này, Tô Tình, không phải ngươi nói ngươi hiểu rõ Chu Dục Văn sao? Ngươi nói cho ta biết xem, bên cạnh Chu Dục Văn còn có người phụ nữ nào khác không?” “Liên quan quái gì đến ta!” Tô Tình mặt lạnh lùng từ chối thẳng.
Trịnh Nghiên Nghiên tự rước lấy sự bẽ mặt, đành tiếp tục nhắn tin cho Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn quả thật có đang nhắn tin với một nữ sinh khác.
Nữ sinh này là Đào Điềm.
Chủ đề vẫn là chuyện tối nay.
Đào Điềm nói mình hơi khó ngủ.
Chuyện ban nãy cứ như một giấc mơ.
Lúc gã đàn ông kia đập bàn chửi bới, rồi chỉ vào mũi Đào Điềm nói cô coi thường hắn...
Ban nãy Đào Điềm đúng là đã bị dọa sợ.
Dù sao gã đầu trọc kia trông mặt mũi đã đáng ghét, lại còn có hình xăm.
Nữ sinh như Đào Điềm có thể trà xanh thượng thừa, nhưng chung quy vẫn là con gái, gặp phải loại đàn ông này thật sự rất sợ.
May mà có Chu Dục Văn ở đó.
Lần này Chu Dục Văn càng khiến Đào Điềm trằn trọc hơn, về đến ký túc xá trong đầu toàn là hình ảnh Chu Dục Văn.
Nghĩ đến cảnh hơn ba mươi gã đàn ông cùng hô 'Chào đại tẩu!' với Trịnh Nghiên Nghiên.
Đào Điềm cũng cảm thấy bộ dạng ngốc nghếch này của Trịnh Nghiên Nghiên thật không xứng với cách xưng hô như vậy.
Nàng thật muốn người đứng bên cạnh mình là Chu Dục Văn.
Mình mới xứng đáng làm đại tẩu.
Thật tình. Sao Chu Dục Văn lại thích kiểu con gái tầm thường như vậy chứ.
Mình có nét quyến rũ phụ nữ thế này, Chu Dục Văn lại không thích sao?
Đào Điềm có chút thất vọng.
Thay chiếc váy ngủ hai dây của mình, rồi nhắn tin với Chu Dục Văn.
Nói mình không ngủ được.
Chu Dục Văn nói, trên xã hội cặn bã rất nhiều, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trải qua.
“Sau này gặp loại người này, đừng nói năng gì cả, tránh được thì cứ tránh, dù sao ta cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh.” Chu Dục Văn thẳng thắn nói thật.
Đào Điềm hỏi: “Vậy làm sao để lần nào ngươi cũng ở bên cạnh?” Chu Dục Văn nói, cái đó khó lắm.
Đào Điềm nằm trên giường, nhìn tin nhắn Chu Dục Văn gửi đến mà mỉm cười.
Nàng nói ngưỡng mộ Trịnh Nghiên Nghiên.
Chẳng cần làm gì cả đã tìm được người bạn trai như ngươi.
Chu Dục Văn nói, cũng được.
“Ngươi thích kiểu con gái gầy gò à?” “Cũng tàm tạm, mỗi người một vẻ.” “Nhưng ta phát hiện các cô gái bên cạnh ngươi đều thuộc kiểu gầy gò đó.” “Cũng không hẳn, kiểu như ngươi thật ra ta cũng rất thích.” Chu Dục Văn nói.
“Ta là kiểu nào?” “Đầy đặn nhỉ?” Đào Điềm cười, đêm khuya thanh vắng, chính là lúc nam nữ dễ nảy sinh tình cảm mập mờ, trò chuyện một hồi, khó tránh khỏi có va chạm tóe lửa.
Nhìn vóc dáng hoàn hảo của mình bên trong chiếc áo hai dây.
Đầu óc Đào Điềm có chút nóng lên, nàng biết Chu Dục Văn đã có bạn gái.
Nhưng nàng không khống chế được bản thân.
Thế là nàng không nhịn được gửi một đoạn video qua cho Chu Dục Văn.
Quay bộ ngực đầy đặn nhất của mình, đập vào mắt Chu Dục Văn.
Thậm chí còn kéo dây áo xuống một chút.
Để lộ màu sắc nội y bên dưới cho Chu Dục Văn xem, không chỉ có ngực mà còn có cả chân.
Dù sao cũng đang ở trong ký túc xá, Đào Điềm muốn cố hết sức khoe nhiều một chút cho Chu Dục Văn xem, để thu hút sự hứng thú của Chu Dục Văn.
Gửi đi xong, Đào Điềm không khỏi thầm mắng mình hèn hạ, nhưng nàng quả thật không khống chế nổi bản thân.
Nàng cảm thấy, mình thật sự thích Chu Dục Văn!
Dù chỉ có một chút cơ hội.
Đào Điềm cũng không muốn bỏ lỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận