Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 246
Trời tối người yên, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính, rắc xuống một mảng sáng trắng mông lung trong ký túc xá.
Trong ký túc xá tĩnh lặng lạ thường, còn Đào Điềm lúc này lại đang ôm điện thoại, im lặng khóc nức nở ở đầu kia. Nàng không dám phát ra tiếng, bởi vì hôm nay, một đám nữ sinh ban Văn Nghệ đều đang an ủi Đào Điềm, cùng hùa theo Đào Điềm nói Chu Dục Văn là tra nam.
Loại tra nam như vậy không cần cũng được!
Nếu như bây giờ để Mẫn Mẫn biết chính mình vẫn còn đang thút thít vì Chu Dục Văn, chẳng phải là mình rất mất mặt hay sao.
Cho nên Đào Điềm không dám phát ra tiếng, nhưng nàng quả thực rất khó chịu. Trong vòng xoáy tình cảm, con người ta dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt nhất, một khi đã rúc vào sừng trâu thì sẽ rất khó thoát ra.
Các nàng sẽ nghĩ, vốn dĩ đã có cơ hội, nhưng chỉ vì chính mình đi sai một bước, mà bây giờ ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không còn.
Bây giờ nàng nghĩ lại, Chu Dục Văn đối với nàng thật sự không tệ, không chỉ đưa nàng ra ngoài tham gia các loại tiệc thương vụ, mà còn công khai giới thiệu chính mình là bạn gái của hắn.
Vậy tại sao mình lại gấp gáp như vậy chứ.
Rõ ràng là chính mình có thể từ từ trở thành nữ nhân của Chu Dục Văn, thậm chí ép Trịnh Nghiên Nghiên rời đi.
Thế nhưng lại chỉ vì một sai lầm nhỏ của chính mình. Thực ra lúc lôi kéo đám nữ sinh ban Văn Nghệ đâm sau lưng Chu Dục Văn, Đào Điềm đã có chút do dự, nhưng vì Mẫn Mẫn cứ nói mãi, Đào Điềm mới không nhịn được.
Hiện tại Đào Điềm đang nghĩ, giá như lúc đó chính mình kiên định thêm một chút.
Chu Dục Văn có lẽ đã không xóa chính mình.
Ba năm đại học, thật vất vả mới thích một nam sinh, kết quả bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.
Dù thế nào Chu Dục Văn cũng không thể xóa chính mình đi chứ!
Sự trừng phạt này đối với Đào Điềm mà nói, tổn thương quá nặng nề!
Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Ở đại học, có lẽ bạn trai bạn gái chia tay cũng vẫn có thể giữ lại Wechat, ai mà quả quyết được như Chu Dục Văn chứ?
Lúc này Đào Điềm, có thể nói là hối hận muốn chết.
Nàng muốn giải thích với Chu Dục Văn, nhưng vấn đề là, Chu Dục Văn ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.
Đêm nay, đối với Đào Điềm mà nói, nhất định là một đêm không ngủ.
Nàng giống như một cái xác không hồn, cứ thế hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Chu Dục Văn xóa nàng, đại biểu cho việc Chu Dục Văn muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng.
Sẽ không còn ai tươi cười đưa băng cá nhân cho mình nữa.
Càng không có ai đỡ rượu cho mình nữa.
Nàng rốt cuộc không gặp được người đàn ông tốt như vậy nữa.
Không gặp được nữa, nghĩ đến đây, Đào Điềm lại muốn khóc.
Nàng không cam tâm, nàng không muốn như vậy, thế là nàng lo lắng chờ đợi trời sáng.
Đợi đến khi trời sáng, nàng sẽ đi tìm Chu Dục Văn, nàng muốn nói rõ ràng với Chu Dục Văn, nàng không thể rời xa Chu Dục Văn, Chu Dục Văn muốn trừng phạt mình thế nào cũng không sao.
Dù bắt mình quỳ xuống cũng không sao, chỉ cần Chu Dục Văn không xóa chính mình.
Nàng cũng không dám đòi hỏi xa vời việc làm bạn gái Chu Dục Văn nữa.
Nàng chỉ muốn giống như trước kia, có Chu Dục Văn ở bên cạnh.
Chức tổng quản lý này nàng cũng có thể không làm, để Lục Lâm làm đi, chính mình không làm nữa, thật sự không làm nữa.
Thế là Đào Điềm cứ im lặng như vậy nằm chờ đến hừng đông.
Mơ mơ màng màng dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng lại không hề ngủ.
Dù sao nàng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Khúc Tịnh lặng lẽ xuống giường.
Sau đó Mẫn Mẫn mơ màng hỏi một tiếng: "Ngươi đi đâu sớm vậy?" Khúc Tịnh đáp ờ, ta...
Mẫn Mẫn nói: "Dạo này sao ngày nào ngươi cũng có hẹn vậy." Khúc Tịnh cười cười.
Đào Điềm không biết là đang mơ hay là thật, nàng cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi, nhắm mắt mãi cho đến hơn tám giờ.
Đột nhiên gọi một tiếng Chu Dục Văn.
Sau đó bật người ngồi dậy.
"Sao vậy? Sao vậy?" Mẫn Mẫn bị Đào Điềm làm giật nảy mình, cũng ngồi bật dậy theo, tò mò nhìn về phía Đào Điềm.
Lại phát hiện Đào Điềm lúc này, trạng thái có chút tiều tụy đáng sợ, mắt thâm quầng thì không cần phải nói, tóc tai cũng bù xù, đương nhiên, nàng đang mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng để ngủ.
Vòng một đầy đặn trắng như tuyết vẫn nguyên vẻ bắt mắt.
Đào Điềm đờ người ra một lát, mới đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Mẫn Mẫn lần nữa, Đào Điềm không kìm nén được tình cảm hiện tại nữa, nàng "oa" một tiếng bật khóc.
"Mẫn Mẫn, Chu Dục Văn..."
"Chu Dục Văn xóa ta rồi!"
Nói xong câu này, Đào Điềm khóc thật sự rất đau lòng. Nàng không tài nào nghĩ được Chu Dục Văn lại quả quyết như vậy. Theo nàng thấy, chính mình và Chu Dục Văn là có tình cảm, những gì mình làm chẳng qua chỉ là hờn dỗi mà thôi.
Ngay cả Mẫn Mẫn nghe thấy lời này cũng cảm thấy kinh ngạc, đùa gì vậy?
Bao nhiêu người muốn có Wechat của Đào Điềm mà còn không được.
Vậy mà Chu Dục Văn lại xóa Đào Điềm.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Xóa thì xóa thôi, loại đàn ông như hắn giữ lại làm gì! Lẽ ra chúng ta nên xóa hắn trước mới phải! Thật đáng ghét! À đúng rồi, Điềm Điềm, ta biết rồi, nhất định là hắn tưởng ngươi xóa hắn trước, nên hắn mới xóa ngươi! Chắc chắn là vậy rồi, ngoan, Điềm Điềm đừng khóc nữa!" Mẫn Mẫn đối với Đào Điềm thật sự rất tốt, thấy Đào Điềm đau khổ thương tâm như vậy, vội vàng leo tới đầu giường Đào Điềm bắt đầu dỗ dành.
Chỉ là nàng càng nói, Đào Điềm lại càng tủi thân.
Nàng mếu máo, đáng thương nói: "Không, không phải, là..." Sau khi nói đến đây, Đào Điềm nghẹn ngào tột độ: "Là ta tìm hắn, ta nói, ta muốn hắn... hắn không nói một lời, liền, liền xóa ta!"
Nói xong lời này, Đào Điềm rốt cuộc không khống chế nổi, ô ô che mặt khóc rống lên.
Mẫn Mẫn nghe xong, lập tức bối rối, nói: "Ai nha, ngươi tìm hắn làm gì chứ! Điềm Điềm!"
"Ngươi còn nói ngươi nhớ hắn! Ngươi làm như vậy chẳng phải là cho hắn cơ hội sao! Hắn thấy ngươi như vậy, chắc chắn sẽ muốn thao túng ngươi! Ai nha, Điềm Điềm, sao ngươi lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ, ngươi, ngươi không nên mà!" Mẫn Mẫn thật sự ngây người. Nàng và Đào Điềm đều là sinh viên năm 3 có đẳng cấp cao, bao nhiêu nam sinh theo đuổi còn không kịp, trong mối quan hệ nam nữ kiểu này, các nàng đều thuộc dạng ở vị thế cao, nắm thế chủ động.
Vậy mà sao Đào Điềm lại có thể tự đặt mình vào thế yếu chứ.
Ngươi chính là trưởng ban Văn Nghệ, là nữ thần Đào Điềm được cả trường công nhận cơ mà!
Mẫn Mẫn không ngừng an ủi Đào Điềm, nhưng Đào Điềm căn bản không nghe. Đào Điềm lắc đầu nói: "Không, Mẫn Mẫn, ngươi chẳng hiểu gì cả, hắn không giống những người khác!"
"Ta thật sự thích hắn, lẽ ra ta không nên nghe ngươi. Chu Dục Văn thật sự tức giận rồi, hắn thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta. Ta không thể không có hắn, ta phải đi tìm hắn ngay bây giờ!" Lần này Đào Điềm đột nhiên tỉnh táo lại. Tối qua nàng đã nghĩ rồi, đây đều là lỗi của Mẫn Mẫn, đều là Mẫn Mẫn bảo mình đâm sau lưng Chu Dục Văn, chuyện này không liên quan đến mình.
Nàng muốn đi tìm Chu Dục Văn xin lỗi.
Muốn Chu Dục Văn kết bạn lại với chính mình.
Chu Dục Văn vẫn còn tình cảm với mình.
Chỉ cần mình hạ mình một chút.
Chu Dục Văn chắc chắn sẽ tha thứ cho mình!
Nghĩ đến đây, Đào Điềm không do dự nữa, nàng bắt đầu đi rửa mặt, bắt đầu mặc quần áo.
Mẫn Mẫn thấy Đào Điềm như vậy, chắc chắn phải khuyên can. Nàng nói: "Ngươi điên rồi sao! Bây giờ ngươi lấy thân phận gì đi tìm hắn? Hắn có bạn gái rồi! Ngươi tìm hắn bây giờ để làm gì?"
"Ta mặc kệ, ta mặc kệ hết! Có bạn gái thì cứ có bạn gái đi, ta chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là được rồi, ta không thể không có hắn," Đào Điềm cuối cùng cũng tỉnh táo. Nàng đổi một chiếc áo T-shirt rộng rãi, buộc tóc lên, rửa mặt, cố gắng làm cho mình trông có tinh thần hơn một chút.
Nàng muốn đi tìm Chu Dục Văn nói cho rõ ràng.
"Ngươi định đi đâu tìm hắn?" Mẫn Mẫn hỏi.
Đào Điềm vừa dùng khăn mặt lau mặt vừa nói: "Đến phòng học của hắn, đến nơi hắn lên lớp. Ta muốn tìm hắn nói rõ ràng."
"Nhưng ngươi có nghĩ đến không, hiện tại trên diễn đàn chuyện của ngươi và hắn đang ầm ĩ cả lên, nếu lúc này ngươi đi tìm hắn, người khác sẽ nghĩ thế nào?" Đào Điềm nhìn chính mình trong gương, mắt nàng hoe đỏ, ngược lại càng có thêm mấy phần cảm giác ta thấy mà yêu.
Đào Điềm nói: "Ta không quản được nhiều như vậy, hiện tại ta chỉ biết là ta không thể rời xa hắn."
"Coi như..." Đào Điềm nhìn chính mình trong gương, trong ánh mắt hiện lên sự kiên định: "Coi như bắt ta quỳ xuống cũng không sao cả!"
"? "
Ba tháng tình cảm, ba tháng bầu bạn ngày đêm, mỗi ngày hai người đều trò chuyện, buổi tối Chu Dục Văn còn dỗ Đào Điềm đi ngủ.
Khi đó Đào Điềm cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, cuối cùng đã tìm được người bạn trai mình mong muốn.
Nhưng bây giờ lại mất hết.
Chu Dục Văn xóa nàng, chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Nàng không thể chấp nhận được. Trên đường đi tìm Chu Dục Văn, Đào Điềm lại nghĩ tới, rời khỏi Chu Dục Văn, ngay cả chức tổng quản lý công ty người mẫu mình cũng chẳng làm nổi.
Chính mình có bao nhiêu cân lượng, Đào Điềm hẳn là cũng biết. Quản lý một cái ban Văn Nghệ thì ngược lại không thành vấn đề, chẳng lẽ thật sự để nàng đi kinh doanh công ty sao.
Nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một tiểu nữ nhân bên cạnh Chu Dục Văn, sau đó khi tham gia các loại tiệc rượu thì bưng trà rót nước cho Chu Dục Văn.
Rời khỏi Chu Dục Văn, ai còn biết nàng là ai?
Càng nghĩ, Đào Điềm lại càng không thể chấp nhận.
Từ khi quen biết Chu Dục Văn, Đào Điềm coi như đã nửa bước tiếp xúc với xã hội, hơn nữa còn là xã hội trong tưởng tượng của mình, nhưng bây giờ, mất hết rồi.
Không được, thật sự không thể như vậy được!
Mặc một chiếc T-shirt rộng rãi, Đào Điềm bước nhanh trên con đường nhỏ trong sân trường. Lúc này đang là tám giờ sáng, gần khu giảng đường toàn là tân sinh viên chuẩn bị vào lớp.
Đào Điềm mặc áo T-shirt trắng, bên dưới là cặp đùi đẹp rất đầy đặn. Thân hình nàng phát triển rất tốt, dù mặc áo T-shirt trắng nhưng nó vẫn bị đẩy phồng lên ở phần ngực.
Người ta nói, nữ tử cúi đầu không thấy mũi chân chính là tuyệt sắc giai nhân.
Mà Đào Điềm, cúi đầu chắc chắn không nhìn thấy mũi chân, đâu chỉ là tuyệt sắc, đơn giản có thể nói là cực phẩm.
Nhất là bây giờ, vì tối qua đã khóc, mắt nàng đỏ hoe, ai nhìn mà không khỏi lòng sinh thương cảm.
Đào Điềm cứ thế, bước nhanh xuyên qua đám đông, leo lên cầu thang khu giảng đường, nhanh chóng đi lên tầng hai, tầng ba.
Nhan sắc của Đào Điềm thu hút đại đa số sinh viên đang đi học vào lúc tám giờ sáng.
Có người nhận ra Đào Điềm, đây chẳng phải là nữ thần năm 3 Đào Điềm sao?
Sao nàng lại ở đây?
Đây đâu phải khu giảng đường của năm nhất?
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn theo, nhưng Đào Điềm căn bản không quan tâm đến ánh mắt của những người này, nàng nhanh chóng đi qua cầu thang bộ.
Với các mối quan hệ của nàng ở trường, việc hỏi rõ Chu Dục Văn đang học ở phòng nào là quá dễ dàng.
Nàng rất nhanh đã tìm được phòng học của lớp Chu Dục Văn.
Lúc này giảng viên môn học còn chưa tới. Bên trong phòng học bậc thang, các sinh viên còn chưa tỉnh ngủ đang líu ríu trò chuyện không ngớt. Có nữ sinh đang kể chuyện đêm qua nằm mơ thấy soái ca.
Có nam sinh nói tối qua chơi game, ngươi đánh gà quá.
Sau đó đối phương không thừa nhận, thế là cãi nhau ầm ĩ.
Ngay lúc này, Đào Điềm đột nhiên xông vào. Vóc dáng của nàng rất hấp dẫn người khác, hơn nữa nàng lập tức xuất hiện ở mấy hàng đầu của phòng học.
Trong lớp đột nhiên xuất hiện một người lạ, tiếng ồn ào im bặt, mọi người đều tò mò nhìn Đào Điềm đang đứng trước mặt.
Đột nhiên có người nhận ra Đào Điềm.
Trưởng ban Văn Nghệ?
Nàng sao thế?
Trông nàng như vừa mới khóc xong.
Lúc này Đào Điềm đứng phía trước, giống như một chú thỏ con lạc vào nơi xa lạ, ánh mắt vừa mang theo sợ hãi lại vừa kiên định. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh các sinh viên trong phòng học bậc thang.
Định tìm bóng dáng Chu Dục Văn, tìm một vòng, không thấy.
Lại tìm một vòng nữa, vẫn không thấy.
Tìm vòng thứ ba.
Vẫn không có. Tại sao lại không thấy bóng dáng Chu Dục Văn.
Đào Điềm lập tức sốt ruột. Dù sao cũng là con gái, bị người mình thích lập tức chặn liên lạc, niềm hy vọng cuối cùng đều đặt vào căn phòng học này. Trên đường tới đây, Đào Điềm đã nghĩ kỹ sẽ giải thích với Chu Dục Văn thế nào, thậm chí còn nghĩ nếu Chu Dục Văn không đồng ý, chính mình sẽ quỳ trước mặt Chu Dục Văn.
Tối qua nàng ngủ không ngon, có suy nghĩ bốc đồng như vậy cũng là bình thường.
Nàng xem căn phòng học này là hy vọng cuối cùng, thế nhưng, không có.
Cái gì cũng không có?
Chu Dục Văn không có ở đây.
Chu Dục Văn...
Sao lại không có ở đây?
Tình cảm khó khăn lắm mới kìm nén được, giờ khắc này lại trực trào ra.
"Chu, Chu Dục Văn đâu?" Đào Điềm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn thấy Cố Diêu Diêu đang ngồi ở hàng ghế trước, Đào Điềm lao thẳng tới, giọng nói có chút run rẩy hỏi.
"Chu Dục Văn đâu?" Đào Điềm hỏi liên tiếp hai lần.
Cố Diêu Diêu ban đầu không kịp phản ứng. Nàng cũng là thành viên hội sinh viên, từng gặp Đào Điềm đôi lần, nhưng chưa bao giờ thấy học tỷ mất bình tĩnh như vậy.
Nhất là, nàng lại xông vào lớp mình, chỉ để hỏi chuyện về Chu Dục Văn?
"Hắn... xin nghỉ rồi." Cố Diêu Diêu nghĩ một lát rồi nói.
Nghe câu trả lời này, suy nghĩ đầu tiên của Đào Điềm lại là, có phải Chu Dục Văn vì xóa chính mình mà đau lòng quá nên mới xin nghỉ không?
Nhất định là vậy!
Đào Điềm vội đuổi theo hỏi: "Hắn ở đâu, nói cho ta biết, hắn ở đâu!"
"Ta, ta không biết." Cố Diêu Diêu lúng túng nói.
Lúc này, giảng viên môn học đã đến, thấy Đào Điềm không ngồi đúng chỗ, liền nói: "Bạn học này, mời em về chỗ ngồi của mình."
Nhưng Đào Điềm lại không hề để ý đến giảng viên, nàng đứng thẳng người dậy, nhìn các bạn học trong phòng một lần nữa.
Lúc này các bạn học cũng đều tròn mắt nhìn, tò mò đánh giá Đào Điềm.
Đào Điềm, ngay cả khi có giảng viên ở đó, vậy mà vẫn hỏi thẳng: "Các ngươi, có ai biết Chu Dục Văn ở đâu không?"
Các bạn học nghe câu hỏi này, đều lắc đầu. Đương nhiên cũng có người nhân lúc này bàn tán, thầm nghĩ Đào Nữ Thần tìm Chu Dục Văn làm gì?
Chu Dục Văn lớp mình sức hút lớn quá nhỉ?
Không phải chứ, hôm qua trên diễn đàn chẳng phải nói Chu Dục Văn cặn bã Đào học tỷ sao?
Sao Đào học tỷ lại gấp gáp như vậy?
Lẽ nào Chu Dục Văn thật sự cặn bã Đào học tỷ?
"Bạn học này, mời em về chỗ ngồi của mình!" Giảng viên khẽ nhíu mày, đã tỏ rõ sự bất mãn.
Nhưng Đào Điềm căn bản không quan tâm. Không tìm được câu trả lời hài lòng trong lớp Chu Dục Văn.
Đào Điềm đột nhiên nghĩ đến Trịnh Nghiên Nghiên!
Đúng rồi, là Trịnh Nghiên Nghiên!
Nàng chắc chắn biết Chu Dục Văn ở đâu!
Thế là nàng hoàn toàn không để ý đến giảng viên đang nói ở sau lưng mình, cứ thế rời khỏi phòng học.
Đợi đến khi Đào Điềm rời đi, trong phòng học tiếng ồn ào càng lớn hơn.
Ghê thật, Lão Chu rốt cuộc đã làm tổn thương Đào học tỷ thế nào vậy?!
"Ê! Hạo ca, kể cho bọn này nghe chút đi!" Mấy nam sinh hàng sau nhao nhao nghển cổ về phía Thường Hạo.
Thường Hạo nói: "Ta làm sao biết được."
"Ngươi với Lão Chu ở cùng phòng mà! Mau kể cho bọn này nghe đi!" Thường Hạo mặt không biểu cảm: "Ngươi xem hắn có bao giờ ở ký túc xá đâu!"
"Chán thật, Hạo ca. Ngươi nói xem cùng một ký túc xá mà sao chênh lệch lớn vậy." Thường Hạo không nói gì, nhưng bàn tay cầm bút đen lại siết chặt thêm mấy phần. Lại một nữ nhân nữa!
Chu Dục Văn, ngươi rõ ràng đã có Nghiên Nghiên!
Tại sao còn muốn trêu chọc hết nữ nhân này đến nữ nhân khác!
Tại sao?
Dựa vào cái gì!?
Đào Điềm giống như một con ruồi không đầu chạy loạn trong trường. Nàng nhất định phải tìm được Chu Dục Văn, nhất định phải giải thích rõ ràng với Chu Dục Văn.
Dù là phải đi xin lỗi Trịnh Nghiên Nghiên.
Dù là để Trịnh Nghiên Nghiên tát chính mình thêm một cái nữa.
Nàng chỉ hy vọng Chu Dục Văn đừng xóa bỏ chính mình.
Thế là nàng lại chạy từ khu giảng đường này sang khu giảng đường khác.
Sáng sớm, một học tỷ có nhan sắc cực cao chạy khắp nơi khiến một số tân sinh viên tò mò.
Khi đến phòng học của Trịnh Nghiên Nghiên, lớp của Trịnh Nghiên Nghiên đã bắt đầu học. Nàng lại như một con ruồi không đầu xông thẳng vào.
Lúc đó giảng viên đang giảng về một số kiến thức kiến trúc thông dụng.
Trong phòng học yên tĩnh lạ thường.
Đối với Đào Điềm đột nhiên xông vào, giảng viên có chút tò mò, đẩy gọng kính: "Bạn học này, xin hỏi em tìm ai?"
Đào Điềm không để ý đến giảng viên, vẫn tìm kiếm bóng dáng Trịnh Nghiên Nghiên giữa các sinh viên.
Chỉ tiếc là, Trịnh Nghiên Nghiên lúc này đang ngủ nướng ở nhà Chu Dục Văn.
Bình thường sau đêm ở ngoài cùng Chu Dục Văn, Trịnh Nghiên Nghiên cũng sẽ không dậy để đi học lớp tám giờ sáng.
Cho nên tìm cả một vòng lớn cuối cùng vẫn không thấy.
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Nàng nhìn thấy Lục Lâm!
Lục Lâm! Nàng biết quan hệ giữa Lục Lâm và Chu Dục Văn!
Giờ khắc này, Đào Điềm một lần nữa nhen nhóm hy vọng. Mặc kệ giảng viên trên bục đang gọi lớn, Đào Điềm đi thẳng đến bên cạnh Lục Lâm, giữ chặt tay Lục Lâm, mắt đỏ hoe: "Chu Dục Văn đâu!?"
"Chu Dục Văn đâu?" Đào Điềm hỏi hai lần.
Sinh viên trong lớp Lục Lâm lập tức đều nhao nhao lên. Đào Điềm, nàng chính là nhân vật có tiếng tăm trong trường, rốt cuộc hiện tại nàng đang làm gì vậy?
Mà Lục Lâm cũng sững sờ một lúc, vẫn chưa trả lời, Đào Điềm đã bật khóc. Nàng không chịu nổi nữa, từ phòng học của Chu Dục Văn đến phòng học của Trịnh Nghiên Nghiên, hết thất vọng này đến thất vọng khác.
Mà Lục Lâm lại là hy vọng cuối cùng của nàng.
Nàng vừa khóc vừa nắm lấy tay Lục Lâm: "Xin ngươi! Nói cho ta biết Chu Dục Văn ở đâu đi. Hắn xóa ta rồi, ta gọi điện thoại hắn cũng không nghe. Ta biết, ta biết ngươi biết hắn ở đâu, ngươi nói cho ta biết được không! Ta không thể không có hắn!"
Nghe xong lời của Đào Điềm, tất cả mọi người trong phòng học đều ngây người.
Thẩm Ngọc cũng ngây người.
Không phải chứ, nàng căn bản không biết Chu Dục Văn và Đào Điềm có chuyện gì.
Trong tình huống này, sáng sớm lại thấy vị học tỷ ngày thường xinh đẹp gọn gàng, giờ phút này lại chạy loạn như con ruồi không đầu, Thẩm Ngọc thật sự ngây người!
Lục Lâm chỉ ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, giữ chặt tay Đào Điềm: "Ngươi ra ngoài với ta một lát!"
Thế là cứ như vậy, Đào Điềm đang khóc sướt mướt bị Lục Lâm kéo ra khỏi phòng học.
Mà trong phòng học lại một lần nữa bùng nổ những cuộc thảo luận sôi nổi.
Chu Dục Văn là ai?
Là bạn trai của Nghiên Nghiên à?
Sao Đào học tỷ lại tìm Chu Dục Văn?
Trời ơi! Thế giới này thật là đỉnh!
Lục Lâm kéo Đào Điềm đến một nơi yên tĩnh, hỏi nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Mà Đào Điềm chỉ đỏ hoe mắt, nắm lấy tay Lục Lâm, nghẹn ngào nói: "Chu Dục Văn... Chu Dục Văn xóa ta rồi."
Mà đúng lúc này, điện thoại của Đào Điềm vang lên.
Đào Điềm tưởng là Chu Dục Văn gọi tới, vội vàng lấy ra xem.
Kết quả phát hiện, lại là Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn dường như rất gấp gáp, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự sốt ruột.
Trong ký túc xá tĩnh lặng lạ thường, còn Đào Điềm lúc này lại đang ôm điện thoại, im lặng khóc nức nở ở đầu kia. Nàng không dám phát ra tiếng, bởi vì hôm nay, một đám nữ sinh ban Văn Nghệ đều đang an ủi Đào Điềm, cùng hùa theo Đào Điềm nói Chu Dục Văn là tra nam.
Loại tra nam như vậy không cần cũng được!
Nếu như bây giờ để Mẫn Mẫn biết chính mình vẫn còn đang thút thít vì Chu Dục Văn, chẳng phải là mình rất mất mặt hay sao.
Cho nên Đào Điềm không dám phát ra tiếng, nhưng nàng quả thực rất khó chịu. Trong vòng xoáy tình cảm, con người ta dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt nhất, một khi đã rúc vào sừng trâu thì sẽ rất khó thoát ra.
Các nàng sẽ nghĩ, vốn dĩ đã có cơ hội, nhưng chỉ vì chính mình đi sai một bước, mà bây giờ ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không còn.
Bây giờ nàng nghĩ lại, Chu Dục Văn đối với nàng thật sự không tệ, không chỉ đưa nàng ra ngoài tham gia các loại tiệc thương vụ, mà còn công khai giới thiệu chính mình là bạn gái của hắn.
Vậy tại sao mình lại gấp gáp như vậy chứ.
Rõ ràng là chính mình có thể từ từ trở thành nữ nhân của Chu Dục Văn, thậm chí ép Trịnh Nghiên Nghiên rời đi.
Thế nhưng lại chỉ vì một sai lầm nhỏ của chính mình. Thực ra lúc lôi kéo đám nữ sinh ban Văn Nghệ đâm sau lưng Chu Dục Văn, Đào Điềm đã có chút do dự, nhưng vì Mẫn Mẫn cứ nói mãi, Đào Điềm mới không nhịn được.
Hiện tại Đào Điềm đang nghĩ, giá như lúc đó chính mình kiên định thêm một chút.
Chu Dục Văn có lẽ đã không xóa chính mình.
Ba năm đại học, thật vất vả mới thích một nam sinh, kết quả bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.
Dù thế nào Chu Dục Văn cũng không thể xóa chính mình đi chứ!
Sự trừng phạt này đối với Đào Điềm mà nói, tổn thương quá nặng nề!
Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Ở đại học, có lẽ bạn trai bạn gái chia tay cũng vẫn có thể giữ lại Wechat, ai mà quả quyết được như Chu Dục Văn chứ?
Lúc này Đào Điềm, có thể nói là hối hận muốn chết.
Nàng muốn giải thích với Chu Dục Văn, nhưng vấn đề là, Chu Dục Văn ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.
Đêm nay, đối với Đào Điềm mà nói, nhất định là một đêm không ngủ.
Nàng giống như một cái xác không hồn, cứ thế hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Chu Dục Văn xóa nàng, đại biểu cho việc Chu Dục Văn muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng.
Sẽ không còn ai tươi cười đưa băng cá nhân cho mình nữa.
Càng không có ai đỡ rượu cho mình nữa.
Nàng rốt cuộc không gặp được người đàn ông tốt như vậy nữa.
Không gặp được nữa, nghĩ đến đây, Đào Điềm lại muốn khóc.
Nàng không cam tâm, nàng không muốn như vậy, thế là nàng lo lắng chờ đợi trời sáng.
Đợi đến khi trời sáng, nàng sẽ đi tìm Chu Dục Văn, nàng muốn nói rõ ràng với Chu Dục Văn, nàng không thể rời xa Chu Dục Văn, Chu Dục Văn muốn trừng phạt mình thế nào cũng không sao.
Dù bắt mình quỳ xuống cũng không sao, chỉ cần Chu Dục Văn không xóa chính mình.
Nàng cũng không dám đòi hỏi xa vời việc làm bạn gái Chu Dục Văn nữa.
Nàng chỉ muốn giống như trước kia, có Chu Dục Văn ở bên cạnh.
Chức tổng quản lý này nàng cũng có thể không làm, để Lục Lâm làm đi, chính mình không làm nữa, thật sự không làm nữa.
Thế là Đào Điềm cứ im lặng như vậy nằm chờ đến hừng đông.
Mơ mơ màng màng dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng lại không hề ngủ.
Dù sao nàng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Khúc Tịnh lặng lẽ xuống giường.
Sau đó Mẫn Mẫn mơ màng hỏi một tiếng: "Ngươi đi đâu sớm vậy?" Khúc Tịnh đáp ờ, ta...
Mẫn Mẫn nói: "Dạo này sao ngày nào ngươi cũng có hẹn vậy." Khúc Tịnh cười cười.
Đào Điềm không biết là đang mơ hay là thật, nàng cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi, nhắm mắt mãi cho đến hơn tám giờ.
Đột nhiên gọi một tiếng Chu Dục Văn.
Sau đó bật người ngồi dậy.
"Sao vậy? Sao vậy?" Mẫn Mẫn bị Đào Điềm làm giật nảy mình, cũng ngồi bật dậy theo, tò mò nhìn về phía Đào Điềm.
Lại phát hiện Đào Điềm lúc này, trạng thái có chút tiều tụy đáng sợ, mắt thâm quầng thì không cần phải nói, tóc tai cũng bù xù, đương nhiên, nàng đang mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng để ngủ.
Vòng một đầy đặn trắng như tuyết vẫn nguyên vẻ bắt mắt.
Đào Điềm đờ người ra một lát, mới đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Mẫn Mẫn lần nữa, Đào Điềm không kìm nén được tình cảm hiện tại nữa, nàng "oa" một tiếng bật khóc.
"Mẫn Mẫn, Chu Dục Văn..."
"Chu Dục Văn xóa ta rồi!"
Nói xong câu này, Đào Điềm khóc thật sự rất đau lòng. Nàng không tài nào nghĩ được Chu Dục Văn lại quả quyết như vậy. Theo nàng thấy, chính mình và Chu Dục Văn là có tình cảm, những gì mình làm chẳng qua chỉ là hờn dỗi mà thôi.
Ngay cả Mẫn Mẫn nghe thấy lời này cũng cảm thấy kinh ngạc, đùa gì vậy?
Bao nhiêu người muốn có Wechat của Đào Điềm mà còn không được.
Vậy mà Chu Dục Văn lại xóa Đào Điềm.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Xóa thì xóa thôi, loại đàn ông như hắn giữ lại làm gì! Lẽ ra chúng ta nên xóa hắn trước mới phải! Thật đáng ghét! À đúng rồi, Điềm Điềm, ta biết rồi, nhất định là hắn tưởng ngươi xóa hắn trước, nên hắn mới xóa ngươi! Chắc chắn là vậy rồi, ngoan, Điềm Điềm đừng khóc nữa!" Mẫn Mẫn đối với Đào Điềm thật sự rất tốt, thấy Đào Điềm đau khổ thương tâm như vậy, vội vàng leo tới đầu giường Đào Điềm bắt đầu dỗ dành.
Chỉ là nàng càng nói, Đào Điềm lại càng tủi thân.
Nàng mếu máo, đáng thương nói: "Không, không phải, là..." Sau khi nói đến đây, Đào Điềm nghẹn ngào tột độ: "Là ta tìm hắn, ta nói, ta muốn hắn... hắn không nói một lời, liền, liền xóa ta!"
Nói xong lời này, Đào Điềm rốt cuộc không khống chế nổi, ô ô che mặt khóc rống lên.
Mẫn Mẫn nghe xong, lập tức bối rối, nói: "Ai nha, ngươi tìm hắn làm gì chứ! Điềm Điềm!"
"Ngươi còn nói ngươi nhớ hắn! Ngươi làm như vậy chẳng phải là cho hắn cơ hội sao! Hắn thấy ngươi như vậy, chắc chắn sẽ muốn thao túng ngươi! Ai nha, Điềm Điềm, sao ngươi lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ, ngươi, ngươi không nên mà!" Mẫn Mẫn thật sự ngây người. Nàng và Đào Điềm đều là sinh viên năm 3 có đẳng cấp cao, bao nhiêu nam sinh theo đuổi còn không kịp, trong mối quan hệ nam nữ kiểu này, các nàng đều thuộc dạng ở vị thế cao, nắm thế chủ động.
Vậy mà sao Đào Điềm lại có thể tự đặt mình vào thế yếu chứ.
Ngươi chính là trưởng ban Văn Nghệ, là nữ thần Đào Điềm được cả trường công nhận cơ mà!
Mẫn Mẫn không ngừng an ủi Đào Điềm, nhưng Đào Điềm căn bản không nghe. Đào Điềm lắc đầu nói: "Không, Mẫn Mẫn, ngươi chẳng hiểu gì cả, hắn không giống những người khác!"
"Ta thật sự thích hắn, lẽ ra ta không nên nghe ngươi. Chu Dục Văn thật sự tức giận rồi, hắn thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta. Ta không thể không có hắn, ta phải đi tìm hắn ngay bây giờ!" Lần này Đào Điềm đột nhiên tỉnh táo lại. Tối qua nàng đã nghĩ rồi, đây đều là lỗi của Mẫn Mẫn, đều là Mẫn Mẫn bảo mình đâm sau lưng Chu Dục Văn, chuyện này không liên quan đến mình.
Nàng muốn đi tìm Chu Dục Văn xin lỗi.
Muốn Chu Dục Văn kết bạn lại với chính mình.
Chu Dục Văn vẫn còn tình cảm với mình.
Chỉ cần mình hạ mình một chút.
Chu Dục Văn chắc chắn sẽ tha thứ cho mình!
Nghĩ đến đây, Đào Điềm không do dự nữa, nàng bắt đầu đi rửa mặt, bắt đầu mặc quần áo.
Mẫn Mẫn thấy Đào Điềm như vậy, chắc chắn phải khuyên can. Nàng nói: "Ngươi điên rồi sao! Bây giờ ngươi lấy thân phận gì đi tìm hắn? Hắn có bạn gái rồi! Ngươi tìm hắn bây giờ để làm gì?"
"Ta mặc kệ, ta mặc kệ hết! Có bạn gái thì cứ có bạn gái đi, ta chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là được rồi, ta không thể không có hắn," Đào Điềm cuối cùng cũng tỉnh táo. Nàng đổi một chiếc áo T-shirt rộng rãi, buộc tóc lên, rửa mặt, cố gắng làm cho mình trông có tinh thần hơn một chút.
Nàng muốn đi tìm Chu Dục Văn nói cho rõ ràng.
"Ngươi định đi đâu tìm hắn?" Mẫn Mẫn hỏi.
Đào Điềm vừa dùng khăn mặt lau mặt vừa nói: "Đến phòng học của hắn, đến nơi hắn lên lớp. Ta muốn tìm hắn nói rõ ràng."
"Nhưng ngươi có nghĩ đến không, hiện tại trên diễn đàn chuyện của ngươi và hắn đang ầm ĩ cả lên, nếu lúc này ngươi đi tìm hắn, người khác sẽ nghĩ thế nào?" Đào Điềm nhìn chính mình trong gương, mắt nàng hoe đỏ, ngược lại càng có thêm mấy phần cảm giác ta thấy mà yêu.
Đào Điềm nói: "Ta không quản được nhiều như vậy, hiện tại ta chỉ biết là ta không thể rời xa hắn."
"Coi như..." Đào Điềm nhìn chính mình trong gương, trong ánh mắt hiện lên sự kiên định: "Coi như bắt ta quỳ xuống cũng không sao cả!"
"? "
Ba tháng tình cảm, ba tháng bầu bạn ngày đêm, mỗi ngày hai người đều trò chuyện, buổi tối Chu Dục Văn còn dỗ Đào Điềm đi ngủ.
Khi đó Đào Điềm cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, cuối cùng đã tìm được người bạn trai mình mong muốn.
Nhưng bây giờ lại mất hết.
Chu Dục Văn xóa nàng, chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Nàng không thể chấp nhận được. Trên đường đi tìm Chu Dục Văn, Đào Điềm lại nghĩ tới, rời khỏi Chu Dục Văn, ngay cả chức tổng quản lý công ty người mẫu mình cũng chẳng làm nổi.
Chính mình có bao nhiêu cân lượng, Đào Điềm hẳn là cũng biết. Quản lý một cái ban Văn Nghệ thì ngược lại không thành vấn đề, chẳng lẽ thật sự để nàng đi kinh doanh công ty sao.
Nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một tiểu nữ nhân bên cạnh Chu Dục Văn, sau đó khi tham gia các loại tiệc rượu thì bưng trà rót nước cho Chu Dục Văn.
Rời khỏi Chu Dục Văn, ai còn biết nàng là ai?
Càng nghĩ, Đào Điềm lại càng không thể chấp nhận.
Từ khi quen biết Chu Dục Văn, Đào Điềm coi như đã nửa bước tiếp xúc với xã hội, hơn nữa còn là xã hội trong tưởng tượng của mình, nhưng bây giờ, mất hết rồi.
Không được, thật sự không thể như vậy được!
Mặc một chiếc T-shirt rộng rãi, Đào Điềm bước nhanh trên con đường nhỏ trong sân trường. Lúc này đang là tám giờ sáng, gần khu giảng đường toàn là tân sinh viên chuẩn bị vào lớp.
Đào Điềm mặc áo T-shirt trắng, bên dưới là cặp đùi đẹp rất đầy đặn. Thân hình nàng phát triển rất tốt, dù mặc áo T-shirt trắng nhưng nó vẫn bị đẩy phồng lên ở phần ngực.
Người ta nói, nữ tử cúi đầu không thấy mũi chân chính là tuyệt sắc giai nhân.
Mà Đào Điềm, cúi đầu chắc chắn không nhìn thấy mũi chân, đâu chỉ là tuyệt sắc, đơn giản có thể nói là cực phẩm.
Nhất là bây giờ, vì tối qua đã khóc, mắt nàng đỏ hoe, ai nhìn mà không khỏi lòng sinh thương cảm.
Đào Điềm cứ thế, bước nhanh xuyên qua đám đông, leo lên cầu thang khu giảng đường, nhanh chóng đi lên tầng hai, tầng ba.
Nhan sắc của Đào Điềm thu hút đại đa số sinh viên đang đi học vào lúc tám giờ sáng.
Có người nhận ra Đào Điềm, đây chẳng phải là nữ thần năm 3 Đào Điềm sao?
Sao nàng lại ở đây?
Đây đâu phải khu giảng đường của năm nhất?
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn theo, nhưng Đào Điềm căn bản không quan tâm đến ánh mắt của những người này, nàng nhanh chóng đi qua cầu thang bộ.
Với các mối quan hệ của nàng ở trường, việc hỏi rõ Chu Dục Văn đang học ở phòng nào là quá dễ dàng.
Nàng rất nhanh đã tìm được phòng học của lớp Chu Dục Văn.
Lúc này giảng viên môn học còn chưa tới. Bên trong phòng học bậc thang, các sinh viên còn chưa tỉnh ngủ đang líu ríu trò chuyện không ngớt. Có nữ sinh đang kể chuyện đêm qua nằm mơ thấy soái ca.
Có nam sinh nói tối qua chơi game, ngươi đánh gà quá.
Sau đó đối phương không thừa nhận, thế là cãi nhau ầm ĩ.
Ngay lúc này, Đào Điềm đột nhiên xông vào. Vóc dáng của nàng rất hấp dẫn người khác, hơn nữa nàng lập tức xuất hiện ở mấy hàng đầu của phòng học.
Trong lớp đột nhiên xuất hiện một người lạ, tiếng ồn ào im bặt, mọi người đều tò mò nhìn Đào Điềm đang đứng trước mặt.
Đột nhiên có người nhận ra Đào Điềm.
Trưởng ban Văn Nghệ?
Nàng sao thế?
Trông nàng như vừa mới khóc xong.
Lúc này Đào Điềm đứng phía trước, giống như một chú thỏ con lạc vào nơi xa lạ, ánh mắt vừa mang theo sợ hãi lại vừa kiên định. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh các sinh viên trong phòng học bậc thang.
Định tìm bóng dáng Chu Dục Văn, tìm một vòng, không thấy.
Lại tìm một vòng nữa, vẫn không thấy.
Tìm vòng thứ ba.
Vẫn không có. Tại sao lại không thấy bóng dáng Chu Dục Văn.
Đào Điềm lập tức sốt ruột. Dù sao cũng là con gái, bị người mình thích lập tức chặn liên lạc, niềm hy vọng cuối cùng đều đặt vào căn phòng học này. Trên đường tới đây, Đào Điềm đã nghĩ kỹ sẽ giải thích với Chu Dục Văn thế nào, thậm chí còn nghĩ nếu Chu Dục Văn không đồng ý, chính mình sẽ quỳ trước mặt Chu Dục Văn.
Tối qua nàng ngủ không ngon, có suy nghĩ bốc đồng như vậy cũng là bình thường.
Nàng xem căn phòng học này là hy vọng cuối cùng, thế nhưng, không có.
Cái gì cũng không có?
Chu Dục Văn không có ở đây.
Chu Dục Văn...
Sao lại không có ở đây?
Tình cảm khó khăn lắm mới kìm nén được, giờ khắc này lại trực trào ra.
"Chu, Chu Dục Văn đâu?" Đào Điềm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn thấy Cố Diêu Diêu đang ngồi ở hàng ghế trước, Đào Điềm lao thẳng tới, giọng nói có chút run rẩy hỏi.
"Chu Dục Văn đâu?" Đào Điềm hỏi liên tiếp hai lần.
Cố Diêu Diêu ban đầu không kịp phản ứng. Nàng cũng là thành viên hội sinh viên, từng gặp Đào Điềm đôi lần, nhưng chưa bao giờ thấy học tỷ mất bình tĩnh như vậy.
Nhất là, nàng lại xông vào lớp mình, chỉ để hỏi chuyện về Chu Dục Văn?
"Hắn... xin nghỉ rồi." Cố Diêu Diêu nghĩ một lát rồi nói.
Nghe câu trả lời này, suy nghĩ đầu tiên của Đào Điềm lại là, có phải Chu Dục Văn vì xóa chính mình mà đau lòng quá nên mới xin nghỉ không?
Nhất định là vậy!
Đào Điềm vội đuổi theo hỏi: "Hắn ở đâu, nói cho ta biết, hắn ở đâu!"
"Ta, ta không biết." Cố Diêu Diêu lúng túng nói.
Lúc này, giảng viên môn học đã đến, thấy Đào Điềm không ngồi đúng chỗ, liền nói: "Bạn học này, mời em về chỗ ngồi của mình."
Nhưng Đào Điềm lại không hề để ý đến giảng viên, nàng đứng thẳng người dậy, nhìn các bạn học trong phòng một lần nữa.
Lúc này các bạn học cũng đều tròn mắt nhìn, tò mò đánh giá Đào Điềm.
Đào Điềm, ngay cả khi có giảng viên ở đó, vậy mà vẫn hỏi thẳng: "Các ngươi, có ai biết Chu Dục Văn ở đâu không?"
Các bạn học nghe câu hỏi này, đều lắc đầu. Đương nhiên cũng có người nhân lúc này bàn tán, thầm nghĩ Đào Nữ Thần tìm Chu Dục Văn làm gì?
Chu Dục Văn lớp mình sức hút lớn quá nhỉ?
Không phải chứ, hôm qua trên diễn đàn chẳng phải nói Chu Dục Văn cặn bã Đào học tỷ sao?
Sao Đào học tỷ lại gấp gáp như vậy?
Lẽ nào Chu Dục Văn thật sự cặn bã Đào học tỷ?
"Bạn học này, mời em về chỗ ngồi của mình!" Giảng viên khẽ nhíu mày, đã tỏ rõ sự bất mãn.
Nhưng Đào Điềm căn bản không quan tâm. Không tìm được câu trả lời hài lòng trong lớp Chu Dục Văn.
Đào Điềm đột nhiên nghĩ đến Trịnh Nghiên Nghiên!
Đúng rồi, là Trịnh Nghiên Nghiên!
Nàng chắc chắn biết Chu Dục Văn ở đâu!
Thế là nàng hoàn toàn không để ý đến giảng viên đang nói ở sau lưng mình, cứ thế rời khỏi phòng học.
Đợi đến khi Đào Điềm rời đi, trong phòng học tiếng ồn ào càng lớn hơn.
Ghê thật, Lão Chu rốt cuộc đã làm tổn thương Đào học tỷ thế nào vậy?!
"Ê! Hạo ca, kể cho bọn này nghe chút đi!" Mấy nam sinh hàng sau nhao nhao nghển cổ về phía Thường Hạo.
Thường Hạo nói: "Ta làm sao biết được."
"Ngươi với Lão Chu ở cùng phòng mà! Mau kể cho bọn này nghe đi!" Thường Hạo mặt không biểu cảm: "Ngươi xem hắn có bao giờ ở ký túc xá đâu!"
"Chán thật, Hạo ca. Ngươi nói xem cùng một ký túc xá mà sao chênh lệch lớn vậy." Thường Hạo không nói gì, nhưng bàn tay cầm bút đen lại siết chặt thêm mấy phần. Lại một nữ nhân nữa!
Chu Dục Văn, ngươi rõ ràng đã có Nghiên Nghiên!
Tại sao còn muốn trêu chọc hết nữ nhân này đến nữ nhân khác!
Tại sao?
Dựa vào cái gì!?
Đào Điềm giống như một con ruồi không đầu chạy loạn trong trường. Nàng nhất định phải tìm được Chu Dục Văn, nhất định phải giải thích rõ ràng với Chu Dục Văn.
Dù là phải đi xin lỗi Trịnh Nghiên Nghiên.
Dù là để Trịnh Nghiên Nghiên tát chính mình thêm một cái nữa.
Nàng chỉ hy vọng Chu Dục Văn đừng xóa bỏ chính mình.
Thế là nàng lại chạy từ khu giảng đường này sang khu giảng đường khác.
Sáng sớm, một học tỷ có nhan sắc cực cao chạy khắp nơi khiến một số tân sinh viên tò mò.
Khi đến phòng học của Trịnh Nghiên Nghiên, lớp của Trịnh Nghiên Nghiên đã bắt đầu học. Nàng lại như một con ruồi không đầu xông thẳng vào.
Lúc đó giảng viên đang giảng về một số kiến thức kiến trúc thông dụng.
Trong phòng học yên tĩnh lạ thường.
Đối với Đào Điềm đột nhiên xông vào, giảng viên có chút tò mò, đẩy gọng kính: "Bạn học này, xin hỏi em tìm ai?"
Đào Điềm không để ý đến giảng viên, vẫn tìm kiếm bóng dáng Trịnh Nghiên Nghiên giữa các sinh viên.
Chỉ tiếc là, Trịnh Nghiên Nghiên lúc này đang ngủ nướng ở nhà Chu Dục Văn.
Bình thường sau đêm ở ngoài cùng Chu Dục Văn, Trịnh Nghiên Nghiên cũng sẽ không dậy để đi học lớp tám giờ sáng.
Cho nên tìm cả một vòng lớn cuối cùng vẫn không thấy.
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Nàng nhìn thấy Lục Lâm!
Lục Lâm! Nàng biết quan hệ giữa Lục Lâm và Chu Dục Văn!
Giờ khắc này, Đào Điềm một lần nữa nhen nhóm hy vọng. Mặc kệ giảng viên trên bục đang gọi lớn, Đào Điềm đi thẳng đến bên cạnh Lục Lâm, giữ chặt tay Lục Lâm, mắt đỏ hoe: "Chu Dục Văn đâu!?"
"Chu Dục Văn đâu?" Đào Điềm hỏi hai lần.
Sinh viên trong lớp Lục Lâm lập tức đều nhao nhao lên. Đào Điềm, nàng chính là nhân vật có tiếng tăm trong trường, rốt cuộc hiện tại nàng đang làm gì vậy?
Mà Lục Lâm cũng sững sờ một lúc, vẫn chưa trả lời, Đào Điềm đã bật khóc. Nàng không chịu nổi nữa, từ phòng học của Chu Dục Văn đến phòng học của Trịnh Nghiên Nghiên, hết thất vọng này đến thất vọng khác.
Mà Lục Lâm lại là hy vọng cuối cùng của nàng.
Nàng vừa khóc vừa nắm lấy tay Lục Lâm: "Xin ngươi! Nói cho ta biết Chu Dục Văn ở đâu đi. Hắn xóa ta rồi, ta gọi điện thoại hắn cũng không nghe. Ta biết, ta biết ngươi biết hắn ở đâu, ngươi nói cho ta biết được không! Ta không thể không có hắn!"
Nghe xong lời của Đào Điềm, tất cả mọi người trong phòng học đều ngây người.
Thẩm Ngọc cũng ngây người.
Không phải chứ, nàng căn bản không biết Chu Dục Văn và Đào Điềm có chuyện gì.
Trong tình huống này, sáng sớm lại thấy vị học tỷ ngày thường xinh đẹp gọn gàng, giờ phút này lại chạy loạn như con ruồi không đầu, Thẩm Ngọc thật sự ngây người!
Lục Lâm chỉ ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, giữ chặt tay Đào Điềm: "Ngươi ra ngoài với ta một lát!"
Thế là cứ như vậy, Đào Điềm đang khóc sướt mướt bị Lục Lâm kéo ra khỏi phòng học.
Mà trong phòng học lại một lần nữa bùng nổ những cuộc thảo luận sôi nổi.
Chu Dục Văn là ai?
Là bạn trai của Nghiên Nghiên à?
Sao Đào học tỷ lại tìm Chu Dục Văn?
Trời ơi! Thế giới này thật là đỉnh!
Lục Lâm kéo Đào Điềm đến một nơi yên tĩnh, hỏi nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Mà Đào Điềm chỉ đỏ hoe mắt, nắm lấy tay Lục Lâm, nghẹn ngào nói: "Chu Dục Văn... Chu Dục Văn xóa ta rồi."
Mà đúng lúc này, điện thoại của Đào Điềm vang lên.
Đào Điềm tưởng là Chu Dục Văn gọi tới, vội vàng lấy ra xem.
Kết quả phát hiện, lại là Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn dường như rất gấp gáp, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận