Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 183
Đào Điềm vốn định nhân chuyện trả lại tiền mua hộ cho Chu Dục Văn để nói thêm vài câu với Chu Dục Văn. Kết quả không ngờ Trịnh Nghiên Nghiên lại tiện tay gửi ngay ảnh chụp chung của mình và Chu Dục Văn cho Đào Điềm, hơn nữa còn là ảnh chụp trên giường. Trong tấm ảnh, Trịnh Nghiên Nghiên mặc một bộ váy ngủ hai dây, đang khoác tay Chu Dục Văn, hai người trông vô cùng thân mật.
Chu Dục Văn cảm thấy gửi tấm hình này thì hơi quá đáng. Người ta chỉ đến trả tiền thôi, ngươi còn gửi ảnh cho người ta?
“Coi chừng người ta đem tấm hình đăng ra ngoài đấy.” Trịnh Nghiên Nghiên bĩu môi: “Đăng ra ngoài thì sao chứ? Ta với bạn trai ta ở cùng nhau, có phạm pháp đâu.”
Chu Dục Văn nói, đăng ra ngoài thì ngươi khỏi lấy chồng luôn.
Trịnh Nghiên Nghiên lập tức không vui: “Chu Dục Văn ngươi có ý gì? Ngươi còn không muốn cưới ta?”
“Ta cũng đâu có nói là ta muốn cưới ngươi.”
“A ~” Trịnh Nghiên Nghiên nghe lời này lập tức không vui, xoay người liền cưỡi lên người Chu Dục Văn, muốn gây sự với hắn.
Có cưới không?
Có cưới không?
Chu Dục Văn cười nói, cưới chứ, cưới chứ. Cứ gấp gả đi như vậy sao?
“Biến đi,” Trịnh Nghiên Nghiên trợn trắng mắt, còn cầm điện thoại muốn xem Đào Điềm trả lời thế nào.
Đào Điềm nhìn thấy tấm hình kia quả thực có chút lúng túng, có cảm giác như muốn ăn vụng lại bị bà chủ nhà bắt được, thậm chí ngại ngùng không muốn trả lời, nhưng qua khoảng năm phút đồng hồ.
Đào Điềm vẫn trả lời một câu.
“À, các ngươi ở cùng nhau à, thật ra ta tìm Chu Dục Văn cũng không có chuyện gì khác, chỉ là trước đó nhờ hắn mua hộ ít đồ trang điểm, gửi tiền lại cho hắn.” “Ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm Chu Dục Văn (che mặt)” “Nếu như vì ta mà ảnh hưởng tới tình cảm giữa các ngươi thì không hay đâu (che mặt)”
Chu Dục Văn nghiêng đầu cùng Trịnh Nghiên Nghiên xem tin nhắn Đào Điềm gửi tới, Chu Dục Văn nói: “Ngươi nhìn Đào Học Tả xem, người ta thật biết điều, ngươi nên học hỏi học tỷ nhiều vào.”
“Ngươi hiểu cái búa ấy~” Trịnh Nghiên Nghiên trợn trắng mắt.
Giữa phụ nữ với nhau trời sinh đã có sự đố kỵ, nhất là loại phụ nữ như Đào Điềm, với thân hình bốc lửa như vậy, càng là đối tượng cảnh giác của vô số phụ nữ khác. Vốn dĩ Trịnh Nghiên Nghiên đã nghi thần nghi quỷ, kết quả nhìn thấy lịch sử trò chuyện, thấy Chu Dục Văn và Đào Điềm nói chuyện qua lại ăn ý như vậy, Trịnh Nghiên Nghiên khẳng định càng thêm nghi ngờ, nàng thừa biết bạn trai mình ưu tú đến mức nào.
Thế là nàng trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Đào Điềm: “Ừm, cảm ơn học tỷ, ta và Chu Dục Văn tình cảm rất tốt, học tỷ sau này có muốn mua hộ gì cứ nói với ta là được, ta sẽ nói lại với Chu Dục Văn.”
Đào Điềm vừa thấy Trịnh Nghiên Nghiên gửi cả tin nhắn thoại thì cũng dùng giọng nói hồi âm: “Ừm, biết rồi.”
Giọng của Trịnh Nghiên Nghiên ngọt ngào, còn giọng của Đào Điềm lại thanh lãnh cao ngạo.
Hai người qua lại một phen, nhìn như bình thản nhưng lại là đao quang kiếm ảnh.
Giải quyết xong chuyện Đào Điềm, Trịnh Nghiên Nghiên ném điện thoại di động sang một bên, khinh bỉ liếc nhìn Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn hỏi nàng làm sao vậy?
Trịnh Nghiên Nghiên nói: “Sau này bớt qua lại với Đào Đại sữa đi.”
“Chúng ta là quan hệ công việc ngươi cũng muốn quản?”
“Nàng rõ ràng có ý đồ với ngươi mà!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta và nàng chủ yếu là trao đổi công việc, ngươi cũng biết, một nửa nữ sinh bên ban văn nghệ đều tìm việc làm thêm chỗ ta, ngươi biết các nàng có thể mang lại cho ta bao nhiêu tài phú không? Ngươi nói không qua lại là không qua lại, vậy ta không kiếm được tiền thì lấy gì nuôi ngươi?” Chu Dục Văn lấy tình động, hiểu lý lẽ.
Nhưng mà Trịnh Nghiên Nghiên chính là rất khó chịu, nàng rõ ràng cảm giác được Đào Điềm có hứng thú với Chu Dục Văn. Vậy mà Chu Dục Văn lại cứ tỏ vẻ “trai thẳng” trước mặt mình. Trên mạng nói quả nhiên không sai, đám đàn ông này căn bản không phân biệt được cái gì gọi là trà xanh. Còn tưởng đối phương là đại tỷ tỷ tri kỷ biết điều.
Trịnh Nghiên Nghiên tức giận, nhưng lại chẳng làm gì được Chu Dục Văn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi hứa với ta, chỉ nói chuyện công việc đơn thuần với nàng thôi?”
“Vậy không nói chuyện công việc thì nói chuyện gì? Ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi, học tỷ ưu tú như vậy, làm sao có thể để ý ta được chứ, huống chi ta còn có bạn gái.” Chu Dục Văn nói.
Trịnh Nghiên Nghiên trợn trắng mắt, nói ngươi cái gì cũng không hiểu.
Vốn dĩ vừa rồi cùng Chu Dục Văn mây mưa một phen, tâm trạng đã tốt lên nhiều, nhưng vì chuyện của Đào Điềm, Trịnh Nghiên Nghiên lại có chút tâm phiền ý loạn, thật vất vả mới tiễn được Tô Tình đi, tự dưng lại xuất hiện thêm một Đào Điềm.
Chu Dục Văn là thịt Đường Tăng à? Cô gái nào cũng muốn 'cắn' một miếng trên người Chu Dục Văn.
Ban đêm tắt đèn đi ngủ, Trịnh Nghiên Nghiên dỗi, quay lưng về phía Chu Dục Văn không thèm để ý đến hắn. Tiểu nha đầu dỗi, bờ vai thơm tho đều lộ ra ngoài. Chu Dục Văn giúp nàng kéo chăn che vai, kết quả nàng còn hờn dỗi gạt ra.
Thế là Chu Dục Văn thấy nàng như vậy, liền không dỗ nữa, lộ bờ vai ra cũng không cảm lạnh được. Chu Dục Văn liền tự mình ngủ.
Trịnh Nghiên Nghiên vốn còn chờ Chu Dục Văn dỗ dành mình thêm. Kết quả quay người lại nhìn, Chu Dục Văn không những ngáy o o, mà mẹ nó còn vô thức cuộn luôn cả chăn qua người hắn. Bên Trịnh Nghiên Nghiên chăn vốn đã ít ỏi đáng thương, bị Chu Dục Văn cuốn một cái như vậy, lập tức chẳng còn gì, thấy cảnh này, Trịnh Nghiên Nghiên tức muốn chết, duỗi chân nhỏ ra đá cho Chu Dục Văn một cái.
Sau đó Chu Dục Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại hỏi: “Hả? Sao thế?”
Trịnh Nghiên Nghiên thấy cảnh này vừa bực mình vừa buồn cười, trực tiếp ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn chui vào trong lòng hắn, dùng đầu dụi dụi cằm Chu Dục Văn, đáng thương nói: “Lão công, ngươi đừng để ý đến những người phụ nữ khác có được không, ta chỉ muốn ngươi để ý đến một mình ta thôi.”
Chu Dục Văn ôm Trịnh Nghiên Nghiên trong lòng, thở dài một hơi nói, ai, ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà ta phải kiếm tiền chứ. “Ta mà không kiếm tiền thì lấy đâu ra nhà, ra xe.”
“Ngô, ngươi không thể ngoan ngoãn đến nhà ta làm con rể ở rể à?”
“Vậy sau này con theo họ ngươi?”
“Xì, ai muốn sinh con cho ngươi chứ? Nghĩ hay thật?”
“Ngươi không sinh con cho ta thì ai sinh chứ? Ta chỉ muốn ngươi sinh thôi!”
Trong bóng tối, Chu Dục Văn lại bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc váy ngủ ít vải đến đáng thương của Trịnh Nghiên Nghiên, Trịnh Nghiên Nghiên bắt đầu rên khẽ, hai người lại bắt đầu quấn lấy nhau. Lúc này, giọng của Trịnh Nghiên Nghiên vô cùng êm tai, cuối cùng nàng leo lên người Chu Dục Văn, nói với hắn: “Ta muốn ép khô ngươi! Ép khô ngươi rồi, ngươi sẽ không thể đi tìm nữ nhân khác được nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng việc Chu Dục Văn quá được lòng các cô gái thực sự đã trở thành phiền não của Trịnh Nghiên Nghiên, đôi khi Trịnh Nghiên Nghiên nghĩ, giá như Chu Dục Văn không được các cô gái ưa thích đến thế thì tốt biết mấy.
Tháng 11 thời tiết lúc lạnh lúc nóng, mấy ngày đầu tuần thời tiết đột nhiên trở lạnh, cảm giác như mùa thu sắp đến, thế nhưng trận mưa này vừa qua được hai ngày. Mặt trời lại ló ra, cảm giác nhiệt độ quay về ba mươi độ.
Trịnh Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo ngực màu đen, dạng yếm một dây ngang vai, bờ vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, khoe vòng eo thon, dưới thân là một chiếc quần jean ống đứng rộng rãi, ngồi ở vị trí cửa sổ nhà ăn, mặt mày ủ rũ, vừa uống đồ uống, vừa thở dài, đã lâu lắm rồi.
Lục Lâm thấy Trịnh Nghiên Nghiên như vậy, thuận miệng hỏi nàng sao thế?
Trịnh Nghiên Nghiên nhìn Lục Lâm trước mắt, thầm nghĩ mình chỉ có một người chị em tốt này, không nói cho Lục Lâm thì thật sự không biết nên nói cho ai, thế là liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Lục Lâm, ta cảm giác, Chu Dục Văn hình như ngoại tình rồi.”
“?” Lục Lâm mí mắt giật một cái, nhưng dù sao cũng là người đa mưu túc trí, ngữ khí bình thản hỏi: “Sao ngươi lại có cảm giác như vậy?”
Trịnh Nghiên Nghiên liền đem chuyện Đào Điềm kể lại cho Lục Lâm nghe. Lịch sử trò chuyện đều bị Chu Dục Văn xóa rồi, nhưng cái giọng điệu kia tuyệt đối không đúng. Hơn nữa ngươi không cảm thấy, Đào Điềm và Chu Dục Văn đi quá gần sao?
Lục Lâm nói: “Vậy à, ta không thấy vậy.”
“Còn không thấy? Ngươi quên tối hôm đó rồi sao? Ta thấy họ mới giống tình nhân ấy!” Trịnh Nghiên Nghiên là quan tâm nên loạn, càng nghĩ càng thấy Chu Dục Văn và Đào Điềm không bình thường.
Lục Lâm nói, người ta chỉ là cùng đi ra ngoài làm thêm thôi. Vả lại, ngươi nên có chút lòng tin với Chu Dục Văn nhà ngươi chứ.
“Ta chính là vì quá có lòng tin với Chu Dục Văn đấy!” Ý của Trịnh Nghiên Nghiên là cảm thấy Chu Dục Văn quá ưu tú, tất cả phụ nữ đều đang tranh giành với mình.
Lục Lâm lắc lắc ống hút trong cốc trà sữa hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Trịnh Nghiên Nghiên chần chờ một chút, nàng nói: “Ta muốn hẹn Đào Điềm ra ngoài nói chuyện rõ ràng, ta cảm thấy, Chu Dục Văn là bạn trai ta, nàng là nhân vật có mặt mũi trong trường, phải giữ khoảng cách với Chu Dục Văn.”
“Lục Lâm, ngươi đi cùng ta có được không, ta không dám.” Trịnh Nghiên Nghiên nói xong, kéo lấy tay Lục Lâm.
Lục Lâm suy nghĩ một hồi, hỏi: “Ngươi có nghĩ tới không, nếu Chu Dục Văn thật sự ngoại tình, ngươi có thể làm gì?”
“Ta,” Trịnh Nghiên Nghiên theo bản năng muốn nói điều gì đó khoa trương.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, Lục Lâm liền nói: “Ngươi và Chu Dục Văn chỉ là quan hệ tình nhân, nếu Chu Dục Văn thật sự có người phụ nữ khác, hắn có thể chia tay ngươi bất cứ lúc nào, mà ngươi, ngoài việc khiến hắn thân bại danh liệt về mặt đạo đức ra, ngươi chẳng làm được gì cả.”
“?” Trịnh Nghiên Nghiên chưa từng nghĩ đến điểm này, nàng chỉ cảm thấy ngoại tình là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng chưa từng nghĩ đến hậu quả.
Mà Lục Lâm thì lại giảng giải hậu quả cho Trịnh Nghiên Nghiên nghe. Chu Dục Văn và Đào Điềm thật sự có gì đó, sau đó ngươi đi làm ầm lên? Hai người chia tay. Chu Dục Văn về mặt danh tiếng chịu tổn thương, nhưng hắn là con trai, cũng không ảnh hưởng gì, đoán chừng Đào Điềm còn phải cảm ơn ngươi đã đi gây chuyện, sau đó đường đường chính chính ở bên Chu Dục Văn.
“Mà ngươi, có thể được cái gì?” Lục Lâm một câu hỏi khiến Trịnh Nghiên Nghiên tắc tị.
Trịnh Nghiên Nghiên nhất thời không biết trả lời thế nào.
Mà Lục Lâm nói tiếp: “Trừ phi ngươi thật sự muốn chia tay Chu Dục Văn.”
Câu nói này càng khiến Trịnh Nghiên Nghiên á khẩu không trả lời được. Cùng Chu Dục Văn chia tay? Có nghĩa là gì? Có nghĩa là Tô Tình và Thẩm Ngọc sẽ nhìn mình cười nhạo. Có nghĩa là mình sẽ không thể ở bên Chu Dục Văn nữa, không thể tay trong tay khoe ân ái, cũng không thể ngồi xe thể thao và X7 của Chu Dục Văn, đồng nghĩa với việc không thể tùy thời tùy chỗ ở trong căn hộ lớn tầng cao.
Cái này...
Lục Lâm vẫn đang ở bên kia uống trà sữa: “Nếu ngươi muốn làm loạn thì ta không sao cả, chỉ là ta hy vọng ngươi nghĩ thông suốt rồi hãy làm.”
Bị Lục Lâm phân tích như vậy, Trịnh Nghiên Nghiên do dự.
Lục Lâm cũng nhìn ra sự do dự của Trịnh Nghiên Nghiên, cho nên nàng nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ quá cực đoan, ngươi đổi một hướng suy nghĩ xem, ta nói thật, Chu Dục Văn và ngươi chỉ là tình nhân, nếu hắn không thích ngươi, có thể chia tay ngươi bất cứ lúc nào, ở cùng một cô gái khác, chuyện này đối với hắn cũng không có tổn thất gì, căn bản không cần lén lút.”
“Mà Chu Dục Văn vẫn ở bên ngươi, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có ngươi, ngươi cứ hùng hổ dọa người nghi ngờ cái này, nghi ngờ cái kia, chỉ khiến Chu Dục Văn mất đi kiên nhẫn với ngươi thôi.”
“Thay đổi cách nghĩ đi, Chu Dục Văn không thích ngươi, thật sự không cần thiết phải dây dưa với ngươi nữa.”
Nghe lời này, Trịnh Nghiên Nghiên đột nhiên thông suốt: “Đúng nha, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?”
Lục Lâm nói: “Cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Trịnh Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, đúng là lý lẽ này, thế nhưng, có phải nên tìm Đào Điềm nói chuyện đơn giản một chút không nhỉ? Cho dù Chu Dục Văn còn thích mình đi nữa, cũng không chịu nổi việc Đào Điềm cứ sáp lại gần chứ? Mình cũng nên tuyên thệ chủ quyền chứ?
Lục Lâm thấy Trịnh Nghiên Nghiên vẫn còn lo được lo mất, liền nói, vậy tùy ngươi đi, ta thế nào cũng được.
Lục Lâm cái gì cũng nói rồi, nhưng trong mắt Trịnh Nghiên Nghiên lại như chưa nói gì, đạo lý thì nàng đã hiểu, nhưng nghĩ đến Chu Dục Văn và Đào Điềm giữ liên lạc, trong lòng vẫn có chút khó chịu, nàng đang nghĩ có nên tìm Đào Điềm nói một tiếng không?
Nữ sinh viên, mỗi ngày chính là vì những chuyện tình cảm nam nữ này mà lo được lo mất.
Chu Dục Văn thì lại không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi nhiều như vậy. Vốn định hoạt động 11/11 bắt đầu vào ngày 8 tháng 11, nhưng vì một số nhà cung cấp sớm tung ra kế hoạch giảm giá, kết quả là áp lực bên công ty hậu cần lập tức tăng lên. Họ liên hệ Lưu Thạc, hỏi có thể tuyển người sớm hơn không. Lưu Thạc lại chuyển tin tức cho Chu Dục Văn, Chu Dục Văn thì nói, vậy thì cứ sớm kéo người qua thôi, dù sao chỉ cần hắn đúng hạn thanh toán là được, ngoài ra bảo hắn lo phí đi lại và tiền cơm trưa.
Để đảm bảo tuyến hậu cần hoạt động bình thường, công ty hậu cần bên kia đã điều năm chiếc xe buýt cho Chu Dục Văn, ngoài ra còn phụ cấp thêm cho Chu Dục Văn 5000 đồng tiền ăn mỗi ngày.
Chu Dục Văn bên này không có vấn đề gì, năm chiếc xe buýt mỗi sáng 7 giờ rưỡi đúng giờ đậu sát ở cổng vào trung tâm khu đô thị đại học, phía trên treo một băng rôn, in logo màu xanh lam của Từ Hoài Tri.
Từ ngày 6 bắt đầu, mỗi ngày đều có xe buýt như vậy qua lại trong khu đô thị đại học. Kế hoạch ban đầu là 300 người, nhưng số lượng nhân viên làm thêm mỗi ngày không cố định, ngày nghỉ lễ nhân viên sẽ đông hơn một chút, khoảng 400 người, còn ngày thường thì chỉ hơn 200. Để đảm bảo việc chuyển phát nhanh diễn ra bình thường, Chu Dục Văn cũng sẽ tuyển người từ bên ngoài xã hội, việc này giao cho Triệu Quân giải quyết là được. Đây cũng là lần đầu tiên hợp tác theo cách khác với Triệu Quân, để Triệu Quân biết, bọn họ Chu Dục Văn không chỉ đơn giản dựa vào công ty lao động của Triệu Quân, mà là nhu cầu lẫn nhau.
Việc làm thêm trả lương theo ngày cho 200 đến 400 người mỗi ngày, dòng tiền hàng tháng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa còn phải chuyển tiền cho từng người, khối lượng công việc thật sự rất lớn. Mặt khác về chuyện tiền ăn, Chu Dục Văn hoàn toàn không biết các nhà ăn bên ngoài, chỉ có thể sắp xếp cho nhà ăn trong trường học, tối thiểu cũng vệ sinh hơn một chút, mà 5000 đồng tiền ăn thì thực ra bình quân mỗi người mười đồng là hoàn toàn đủ làm. Chu Dục Văn tùy tiện tìm một cửa sổ nhận nấu ăn, đối với họ mà nói đây chính là mối làm ăn lớn, hoan nghênh vô cùng. Chu Dục Văn cũng vì thế mà trở thành miếng bánh ngon trong mắt những người này.
Hiện tại công ty môi giới lao động còn chưa thành hệ thống, Chu Dục Văn cũng không đi thuê văn phòng, trực tiếp đặt địa điểm làm việc ở căn nhà gạch đỏ bên cạnh trạm chuyển phát nhanh của mình. Vẫn là nhờ Vưu Trường Kim xin xuống được, lại bố trí thêm hai cái bàn và ghế sô pha. Chu Dục Văn dự định muốn thêm hai cái máy tính và máy điều hòa. Đáng tiếc Vưu Trường Kim quá vô dụng. Các thủ tục ở trường học cũng vòng vòng vèo vèo, Vưu Trường Kim là người mới ở văn phòng, căn bản không xoay xở được những chuyện này, mà Chu Dục Văn cũng không muốn phiền phức, trực tiếp tự mình mua điều hòa và máy tính.
Trước khi Tưởng Tâm Di đến, vẫn luôn là học tỷ mà Cao Dương giới thiệu đến làm tạm. Cao Dương nói học tỷ không phải là học tỷ trường chính quy, là người mà Cao Dương quen biết khi đi làm thêm bên ngoài trước đây, trình độ cao đẳng, cao 1m65, tướng mạo cũng được, từ nơi khác đến, trang điểm đậm, mặc một bộ váy liền áo màu vàng, đi đôi giày cao gót mua trên Taobao giá 79 tệ. Nàng 25 tuổi, trên mặt đánh phấn hơi nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn.
Chu Dục Văn sớm đã tiếp xúc với nàng hai ngày, cảm thấy năng lực của cô gái này là có, dù sao cũng 25 tuổi, lăn lộn ngoài xã hội hai ba năm, nhưng tâm nhãn cũng nhiều. Nói thật, Chu Dục Văn không mấy thích tiếp xúc với phụ nữ trên 25 tuổi. Phụ nữ trên 25 tuổi, trừ loại gia đình cực tốt, có thể giữ được sự hồn nhiên ngây thơ sau 25 tuổi, đại đa số các cô gái sau khi bị xã hội tôi luyện, đã thành phụ nữ, tâm nhãn thật sự rất nhiều. Một người phụ nữ đến 25 tuổi vẫn chưa tìm được bạn đời ưng ý, thì chỉ có hai khả năng, một là nàng trông không ra sao, khả năng thứ hai là người phụ nữ này thật sự rất phiền phức.
Đây là lời tuyên bố dựa trên kinh nghiệm của Chu Dục Văn, kiếp trước sau khi Chu Dục Văn và Tô Tình kết hôn, xem như là kim cương Vương lão ngũ thứ thiệt, ở Kim Lăng có thể nói là muốn gì có nấy, các cô gái 18 tuổi vây quanh cả đống lớn. Nhưng cha mẹ không cảm thấy đây là chuyện tốt, cha mẹ cảm thấy ngươi cũng ba mươi rồi, ly hôn mãi cũng không phải chuyện hay, bèn nhờ người quê nhà giới thiệu đối tượng cho ngươi, tìm người phụ nữ thật đơn giản để kết hôn. Ngươi cũng ba mươi rồi, tìm cho ngươi người 25 tuổi ổn định, hai mươi bảy hai mươi tám cũng có thể chấp nhận.
Cho nên Chu Dục Văn đã từng tiếp xúc qua loại phụ nữ này, kinh nghiệm cho thấy, loại nữ sinh này thật sự rất khó đối phó, gặp được người đàn ông điều kiện tốt như Chu Dục Văn sẽ chọn tới chọn lui, nói Chu Dục Văn đã ly hôn. Bản thân mình tuy hai mươi lăm, nhưng chưa kết hôn, cho nên vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Sính lễ, nghe nói ngươi cho vợ trước 300.000, vậy ta khẳng định không thể thiếu. Còn có chuyện nghe nói ngươi viết lách rất kiếm tiền. Ngươi có thể dẫn ta cùng viết không?
Thật sự, một khi ngươi đi xem mắt với phụ nữ trên 25 tuổi, ngươi sẽ phát hiện, ánh mắt của những người phụ nữ này rất giống ánh mắt của mấy con chó già nằm ở đầu thôn quê, ánh mắt của các nàng rất thực tế, luôn muốn nhìn thấu ngươi, muốn xem ngươi có thể cung cấp cho nàng giá trị lớn đến mức nào, ngoài ra, ngươi chẳng có tác dụng gì với nàng cả.
Ánh mắt của Lã Tuệ cho Chu Dục Văn chính là cảm giác này. Bất quá chỉ là quan hệ công việc, Chu Dục Văn cũng không nói gì thêm.
Bởi vì bề ngoài Lưu Thạc là ông chủ, cho nên Lã Tuệ đối với Lưu Thạc rất có hảo cảm, trước đó Lưu Thạc lái xe tải tới trạm chuyển phát nhanh một lần, Cao Dương rất cung kính gọi một tiếng Thạc ca. Câu này bị Lã Tuệ đang tính sổ ở bên trong nghe được, Lã Tuệ đặc biệt đi ra nhìn thoáng qua. Lưu Thạc người đen khỏe, thêm vào trên mặt có chút rỗ mụn, cho nên tuổi tác cũng không rõ ràng lắm, vóc dáng ngược lại là lưng hùm vai gấu, ở đó chuyển phát nhanh là một tay nghề cừ khôi.
Lã Tuệ gọi Cao Dương sang một bên, hỏi: “Này, Cao Dương, đó là ông chủ trạm chuyển phát nhanh của các ngươi à?”
“À, cũng gần như vậy.” Thật ra liên quan đến chuyện Chu Dục Văn và Lưu Thạc ai là ông chủ, Cao Dương cũng không rõ ràng, Cao Dương cảm thấy Chu Dục Văn hẳn là đại ca của bọn họ, nhưng bề ngoài, Chu Dục Văn chỉ là người đầu tư, Lưu Thạc vẫn là người quản lý. Cho nên theo cá nhân Cao Dương mà nói, Lưu Thạc và Chu Dục Văn đều là ông chủ.
Lã Tuệ lần nữa nhìn về phía Lưu Thạc, trong mắt ít nhiều mang theo mấy phần sùng bái, nàng nói: “Tuổi còn trẻ mà đã có chí làm ăn như vậy.”
Cao Dương giới thiệu Lưu Thạc cho Lã Tuệ làm quen, tên Lưu Thạc này đối với con gái căn bản không có hứng thú, cũng không thể nào vì tuổi tác mà tôn kính Lã Tuệ, tùy tiện nói, được rồi, đã là người Cao Dương gọi tới thì cứ làm việc cho tốt.
Lã Tuệ ngọt ngào nói: “Vâng, biết rồi ạ, Thạc ca!”
Lưu Thạc ngẩn người, có chút không hiểu ra sao. Nhưng nhìn ánh mắt Lã Tuệ nhìn mình, lại có chút hưởng thụ. Hay lắm, phụ nữ 25 tuổi gọi mình là ca! Cảm giác này, phải để cho ca ca ta tới xem mới được!
Đáng tiếc mấy ngày nay quá bận rộn, Chu Dục Văn hầu như không gặp mặt Lưu Thạc.
Ngoài Lã Tuệ ra, lại tìm thêm mấy sinh viên chuyên ngành kế toán giúp đỡ Lã Tuệ tính sổ sách, chủ yếu là phát tiền ra ngoài. Chu Dục Văn chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem một chút, ví dụ như mua máy tính và điều hòa. Đây đều là mua ở cửa hàng đồ cũ, một trạm chuyển phát nhanh nhỏ, không cần thiết dùng đồ mới, máy tính để bàn hơn một nghìn tệ là đủ, gọi hai chiếc xe ba gác chở hàng chuyển phát nhanh kéo qua. Lại cho người lắp đặt.
Lúc đó Cao Dương không có ở đó, chỉ có Lã Tuệ ở đây. Chu Dục Văn từng xem qua sơ yếu lý lịch của Lã Tuệ, liền cười hỏi: “À, chị là Tuệ Tả phải không? Em tới giao máy điều hòa cho chị đây.”
Lã Tuệ nghe nói còn có điều hòa, không khỏi có chút vui vẻ, nói, vậy sao tiện quá vậy, cực khổ cho ngươi quá.
Sau đó lại hàn huyên vài câu, Lã Tuệ biết tên của Chu Dục Văn. Hai người nói chuyện không nhiều, Chu Dục Văn giao xong điều hòa liền đi.
Tiếp sau đó là lúc Tưởng Tâm Di tới giúp đỡ, Chu Dục Văn, Lưu Thạc và Cao Dương đều có mặt. Lã Tuệ theo xe tải chở hàng làm thêm đi nhà kho thống kê số liệu.
Tưởng Tâm Di và Lã Tuệ không giống nhau, nàng thuộc loại phụ nữ được nuôi dưỡng rất tốt, 24 tuổi, cũng chưa từng trải qua sóng gió, sinh hoạt rất tinh tế. Mặc dù chỉ là một công việc rất nhỏ, nhưng Tưởng Tâm Di ăn mặc liền rất chính thức, một chiếc áo sơ mi nhỏ màu xanh lam, phối với chân váy chữ A màu đen, đôi chân dài thon thả đi đôi giày cao gót nhỏ bằng da dê màu nude.
Khí chất này của nàng có chút không hợp với trạm chuyển phát nhanh, lúc Chu Dục Văn dẫn nàng tới, Lưu Thạc còn tưởng lại là một tẩu tử nữa đâu, thầm nghĩ, khá lắm, ca ca ta đổi khẩu vị rồi.
Quả thực, Tưởng Tâm Di đã nghĩ tới sự gian khổ của công ty khởi nghiệp, nhưng không ngờ lại gian khổ thế này, ngược lại cũng tạm ổn. Nhìn xung quanh một chút, hoàn cảnh tuy không thích hợp làm việc, nhưng lại thích hợp dưỡng lão.
Chu Dục Văn gọi Lưu Thạc và Cao Dương tới gần, giới thiệu đạo.
“Ừm, đây là người trước đó ta nói với các ngươi, sư mẫu của ta, sinh viên xuất sắc chuyên ngành tài chính Đại học Kim Lăng, sau này sẽ làm việc ở đây.” “Sư mẫu, điều kiện ở đây hơi đơn sơ, ngại quá.” Chu Dục Văn nói.
Tưởng Tâm Di lắc đầu nói không sao. “Ta thích môi trường làm việc thế này.” “Ăn mặc cũng có thể tùy ý một chút.” Chu Dục Văn cười nói.
Tưởng Tâm Di liếc mắt, điều này thì đúng thật.
Tiếp đó Chu Dục Văn giới thiệu Cao Dương và Lưu Thạc.
“Hắn là Lưu Thạc, ông chủ trạm chuyển phát nhanh Tiên Lâm, cũng là bạn học của ta.” Chu Dục Văn đã trao đổi trước với Lưu Thạc. Bao gồm cả chuyện lương 1500 kia. Không còn cách nào khác, mặc dù Chu Dục Văn cảm thấy làm vậy có chút ngớ ngẩn. Nhưng phụ đạo viên nguyện ý, chính mình lại có thể nói thế nào đây.
Lưu Thạc nhếch miệng: “Chào chị chào chị! Sư mẫu của ca ca tôi chính là sư mẫu của tôi! Chị cứ yên tâm làm việc ở đây.”
“Ca?” Tưởng Tâm Di hơi nghi hoặc.
Chu Dục Văn nói: “Sư mẫu, để ta dẫn chị vào xem hoàn cảnh một chút nhé.”
“À.” Lưu Thạc và Tưởng Tâm Di nghĩ có chút không giống nhau, Tưởng Tâm Di cảm thấy người có thể làm trạm chuyển phát nhanh lớn như vậy, lại có khí phách như thế, ít nhất cũng phải là loại người làm việc sấm rền gió cuốn. Nhưng nhìn thấy bản nhân, lại cảm thấy ngốc nghếch. Sao chuyện gì cũng phải nhìn ánh mắt Chu Dục Văn mà làm vậy?
Hiện tại trạm chuyển phát nhanh tổng cộng có ba gian nhà gạch đỏ, gian trong cùng nhất dùng để làm việc, máy tính và điều hòa đã được sắp xếp xong xuôi.
Chu Dục Văn nói, hiện tại không có việc gì khác bận rộn. Chủ yếu là phát lương cho sinh viên làm thêm, sau đó còn phải đi thanh toán tiền cho nhà ăn. Có thể thỉnh thoảng sẽ phải chạy tới nhà kho.
“Việc này đoán chừng có chút vất vả, sư mẫu nếu chị cảm thấy mệt, cứ tùy thời trao đổi với Lưu Thạc,” Chu Dục Văn nói.
Tưởng Tâm Di lắc đầu nói, không sao cả, nhập gia tùy tục, ta đã đến rồi thì cũng đừng đối xử đặc biệt với ta. “Cũng đừng mở miệng một tiếng sư mẫu, gọi ta là Tâm Di, hoặc là Tưởng Tả đều được, ta bây giờ có thể làm việc được chưa? Chu Tổng?” Tưởng Tâm Di rất nhanh liền xác định vị trí của mình.
Môi trường làm việc thật sự không tệ, có điều hòa có máy vi tính, mặt khác, bên ngoài còn có vườn hoa nhỏ, Tưởng Tâm Di có chú ý tới không biết ai trồng dưa chuột ở bên trong. Tan tầm về sau có thể trộm hai quả mang về ký túc xá ăn.
Chu Dục Văn nói, không vội, đợi một kế toán khác của chúng ta đến, chị bàn giao công việc một chút.
Đang nói, Lã Tuệ xuất hiện ở cửa văn phòng. Lã Tuệ đến đây đã mấy ngày, đối với một người phụ nữ 25 tuổi mà nói, gia nhập vào một tập thể sinh viên, là có đủ cảm giác ưu việt, rất nhanh liền thân quen với mấy sinh viên làm thêm ở trạm chuyển phát nhanh. Mọi người cũng đủ nể mặt nàng, mở miệng một tiếng Tuệ Tả. Mà Lã Tuệ cũng là từ chối thì bất kính.
Hôm nay ở nhà kho bên kia giúp đỡ, kết quả kéo về một cái tủ lạnh nhỏ, bị đặt ở bên ngoài. Lã Tuệ nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều ở trong văn phòng. Có Chu Dục Văn, Lưu Thạc, Cao Dương, còn có một người phụ nữ không nhận ra.
Thế là Lã Tuệ hướng về phía Chu Dục Văn kêu lên: “Cái kia, Tiểu Chu, ta mua cái tủ lạnh, lát nữa ngươi giúp ta chuyển vào phòng làm việc nhé.”
Chu Dục Văn cảm thấy gửi tấm hình này thì hơi quá đáng. Người ta chỉ đến trả tiền thôi, ngươi còn gửi ảnh cho người ta?
“Coi chừng người ta đem tấm hình đăng ra ngoài đấy.” Trịnh Nghiên Nghiên bĩu môi: “Đăng ra ngoài thì sao chứ? Ta với bạn trai ta ở cùng nhau, có phạm pháp đâu.”
Chu Dục Văn nói, đăng ra ngoài thì ngươi khỏi lấy chồng luôn.
Trịnh Nghiên Nghiên lập tức không vui: “Chu Dục Văn ngươi có ý gì? Ngươi còn không muốn cưới ta?”
“Ta cũng đâu có nói là ta muốn cưới ngươi.”
“A ~” Trịnh Nghiên Nghiên nghe lời này lập tức không vui, xoay người liền cưỡi lên người Chu Dục Văn, muốn gây sự với hắn.
Có cưới không?
Có cưới không?
Chu Dục Văn cười nói, cưới chứ, cưới chứ. Cứ gấp gả đi như vậy sao?
“Biến đi,” Trịnh Nghiên Nghiên trợn trắng mắt, còn cầm điện thoại muốn xem Đào Điềm trả lời thế nào.
Đào Điềm nhìn thấy tấm hình kia quả thực có chút lúng túng, có cảm giác như muốn ăn vụng lại bị bà chủ nhà bắt được, thậm chí ngại ngùng không muốn trả lời, nhưng qua khoảng năm phút đồng hồ.
Đào Điềm vẫn trả lời một câu.
“À, các ngươi ở cùng nhau à, thật ra ta tìm Chu Dục Văn cũng không có chuyện gì khác, chỉ là trước đó nhờ hắn mua hộ ít đồ trang điểm, gửi tiền lại cho hắn.” “Ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm Chu Dục Văn (che mặt)” “Nếu như vì ta mà ảnh hưởng tới tình cảm giữa các ngươi thì không hay đâu (che mặt)”
Chu Dục Văn nghiêng đầu cùng Trịnh Nghiên Nghiên xem tin nhắn Đào Điềm gửi tới, Chu Dục Văn nói: “Ngươi nhìn Đào Học Tả xem, người ta thật biết điều, ngươi nên học hỏi học tỷ nhiều vào.”
“Ngươi hiểu cái búa ấy~” Trịnh Nghiên Nghiên trợn trắng mắt.
Giữa phụ nữ với nhau trời sinh đã có sự đố kỵ, nhất là loại phụ nữ như Đào Điềm, với thân hình bốc lửa như vậy, càng là đối tượng cảnh giác của vô số phụ nữ khác. Vốn dĩ Trịnh Nghiên Nghiên đã nghi thần nghi quỷ, kết quả nhìn thấy lịch sử trò chuyện, thấy Chu Dục Văn và Đào Điềm nói chuyện qua lại ăn ý như vậy, Trịnh Nghiên Nghiên khẳng định càng thêm nghi ngờ, nàng thừa biết bạn trai mình ưu tú đến mức nào.
Thế là nàng trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Đào Điềm: “Ừm, cảm ơn học tỷ, ta và Chu Dục Văn tình cảm rất tốt, học tỷ sau này có muốn mua hộ gì cứ nói với ta là được, ta sẽ nói lại với Chu Dục Văn.”
Đào Điềm vừa thấy Trịnh Nghiên Nghiên gửi cả tin nhắn thoại thì cũng dùng giọng nói hồi âm: “Ừm, biết rồi.”
Giọng của Trịnh Nghiên Nghiên ngọt ngào, còn giọng của Đào Điềm lại thanh lãnh cao ngạo.
Hai người qua lại một phen, nhìn như bình thản nhưng lại là đao quang kiếm ảnh.
Giải quyết xong chuyện Đào Điềm, Trịnh Nghiên Nghiên ném điện thoại di động sang một bên, khinh bỉ liếc nhìn Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn hỏi nàng làm sao vậy?
Trịnh Nghiên Nghiên nói: “Sau này bớt qua lại với Đào Đại sữa đi.”
“Chúng ta là quan hệ công việc ngươi cũng muốn quản?”
“Nàng rõ ràng có ý đồ với ngươi mà!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta và nàng chủ yếu là trao đổi công việc, ngươi cũng biết, một nửa nữ sinh bên ban văn nghệ đều tìm việc làm thêm chỗ ta, ngươi biết các nàng có thể mang lại cho ta bao nhiêu tài phú không? Ngươi nói không qua lại là không qua lại, vậy ta không kiếm được tiền thì lấy gì nuôi ngươi?” Chu Dục Văn lấy tình động, hiểu lý lẽ.
Nhưng mà Trịnh Nghiên Nghiên chính là rất khó chịu, nàng rõ ràng cảm giác được Đào Điềm có hứng thú với Chu Dục Văn. Vậy mà Chu Dục Văn lại cứ tỏ vẻ “trai thẳng” trước mặt mình. Trên mạng nói quả nhiên không sai, đám đàn ông này căn bản không phân biệt được cái gì gọi là trà xanh. Còn tưởng đối phương là đại tỷ tỷ tri kỷ biết điều.
Trịnh Nghiên Nghiên tức giận, nhưng lại chẳng làm gì được Chu Dục Văn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi hứa với ta, chỉ nói chuyện công việc đơn thuần với nàng thôi?”
“Vậy không nói chuyện công việc thì nói chuyện gì? Ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi, học tỷ ưu tú như vậy, làm sao có thể để ý ta được chứ, huống chi ta còn có bạn gái.” Chu Dục Văn nói.
Trịnh Nghiên Nghiên trợn trắng mắt, nói ngươi cái gì cũng không hiểu.
Vốn dĩ vừa rồi cùng Chu Dục Văn mây mưa một phen, tâm trạng đã tốt lên nhiều, nhưng vì chuyện của Đào Điềm, Trịnh Nghiên Nghiên lại có chút tâm phiền ý loạn, thật vất vả mới tiễn được Tô Tình đi, tự dưng lại xuất hiện thêm một Đào Điềm.
Chu Dục Văn là thịt Đường Tăng à? Cô gái nào cũng muốn 'cắn' một miếng trên người Chu Dục Văn.
Ban đêm tắt đèn đi ngủ, Trịnh Nghiên Nghiên dỗi, quay lưng về phía Chu Dục Văn không thèm để ý đến hắn. Tiểu nha đầu dỗi, bờ vai thơm tho đều lộ ra ngoài. Chu Dục Văn giúp nàng kéo chăn che vai, kết quả nàng còn hờn dỗi gạt ra.
Thế là Chu Dục Văn thấy nàng như vậy, liền không dỗ nữa, lộ bờ vai ra cũng không cảm lạnh được. Chu Dục Văn liền tự mình ngủ.
Trịnh Nghiên Nghiên vốn còn chờ Chu Dục Văn dỗ dành mình thêm. Kết quả quay người lại nhìn, Chu Dục Văn không những ngáy o o, mà mẹ nó còn vô thức cuộn luôn cả chăn qua người hắn. Bên Trịnh Nghiên Nghiên chăn vốn đã ít ỏi đáng thương, bị Chu Dục Văn cuốn một cái như vậy, lập tức chẳng còn gì, thấy cảnh này, Trịnh Nghiên Nghiên tức muốn chết, duỗi chân nhỏ ra đá cho Chu Dục Văn một cái.
Sau đó Chu Dục Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại hỏi: “Hả? Sao thế?”
Trịnh Nghiên Nghiên thấy cảnh này vừa bực mình vừa buồn cười, trực tiếp ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn chui vào trong lòng hắn, dùng đầu dụi dụi cằm Chu Dục Văn, đáng thương nói: “Lão công, ngươi đừng để ý đến những người phụ nữ khác có được không, ta chỉ muốn ngươi để ý đến một mình ta thôi.”
Chu Dục Văn ôm Trịnh Nghiên Nghiên trong lòng, thở dài một hơi nói, ai, ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà ta phải kiếm tiền chứ. “Ta mà không kiếm tiền thì lấy đâu ra nhà, ra xe.”
“Ngô, ngươi không thể ngoan ngoãn đến nhà ta làm con rể ở rể à?”
“Vậy sau này con theo họ ngươi?”
“Xì, ai muốn sinh con cho ngươi chứ? Nghĩ hay thật?”
“Ngươi không sinh con cho ta thì ai sinh chứ? Ta chỉ muốn ngươi sinh thôi!”
Trong bóng tối, Chu Dục Văn lại bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc váy ngủ ít vải đến đáng thương của Trịnh Nghiên Nghiên, Trịnh Nghiên Nghiên bắt đầu rên khẽ, hai người lại bắt đầu quấn lấy nhau. Lúc này, giọng của Trịnh Nghiên Nghiên vô cùng êm tai, cuối cùng nàng leo lên người Chu Dục Văn, nói với hắn: “Ta muốn ép khô ngươi! Ép khô ngươi rồi, ngươi sẽ không thể đi tìm nữ nhân khác được nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng việc Chu Dục Văn quá được lòng các cô gái thực sự đã trở thành phiền não của Trịnh Nghiên Nghiên, đôi khi Trịnh Nghiên Nghiên nghĩ, giá như Chu Dục Văn không được các cô gái ưa thích đến thế thì tốt biết mấy.
Tháng 11 thời tiết lúc lạnh lúc nóng, mấy ngày đầu tuần thời tiết đột nhiên trở lạnh, cảm giác như mùa thu sắp đến, thế nhưng trận mưa này vừa qua được hai ngày. Mặt trời lại ló ra, cảm giác nhiệt độ quay về ba mươi độ.
Trịnh Nghiên Nghiên mặc một chiếc áo ngực màu đen, dạng yếm một dây ngang vai, bờ vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, khoe vòng eo thon, dưới thân là một chiếc quần jean ống đứng rộng rãi, ngồi ở vị trí cửa sổ nhà ăn, mặt mày ủ rũ, vừa uống đồ uống, vừa thở dài, đã lâu lắm rồi.
Lục Lâm thấy Trịnh Nghiên Nghiên như vậy, thuận miệng hỏi nàng sao thế?
Trịnh Nghiên Nghiên nhìn Lục Lâm trước mắt, thầm nghĩ mình chỉ có một người chị em tốt này, không nói cho Lục Lâm thì thật sự không biết nên nói cho ai, thế là liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Lục Lâm, ta cảm giác, Chu Dục Văn hình như ngoại tình rồi.”
“?” Lục Lâm mí mắt giật một cái, nhưng dù sao cũng là người đa mưu túc trí, ngữ khí bình thản hỏi: “Sao ngươi lại có cảm giác như vậy?”
Trịnh Nghiên Nghiên liền đem chuyện Đào Điềm kể lại cho Lục Lâm nghe. Lịch sử trò chuyện đều bị Chu Dục Văn xóa rồi, nhưng cái giọng điệu kia tuyệt đối không đúng. Hơn nữa ngươi không cảm thấy, Đào Điềm và Chu Dục Văn đi quá gần sao?
Lục Lâm nói: “Vậy à, ta không thấy vậy.”
“Còn không thấy? Ngươi quên tối hôm đó rồi sao? Ta thấy họ mới giống tình nhân ấy!” Trịnh Nghiên Nghiên là quan tâm nên loạn, càng nghĩ càng thấy Chu Dục Văn và Đào Điềm không bình thường.
Lục Lâm nói, người ta chỉ là cùng đi ra ngoài làm thêm thôi. Vả lại, ngươi nên có chút lòng tin với Chu Dục Văn nhà ngươi chứ.
“Ta chính là vì quá có lòng tin với Chu Dục Văn đấy!” Ý của Trịnh Nghiên Nghiên là cảm thấy Chu Dục Văn quá ưu tú, tất cả phụ nữ đều đang tranh giành với mình.
Lục Lâm lắc lắc ống hút trong cốc trà sữa hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Trịnh Nghiên Nghiên chần chờ một chút, nàng nói: “Ta muốn hẹn Đào Điềm ra ngoài nói chuyện rõ ràng, ta cảm thấy, Chu Dục Văn là bạn trai ta, nàng là nhân vật có mặt mũi trong trường, phải giữ khoảng cách với Chu Dục Văn.”
“Lục Lâm, ngươi đi cùng ta có được không, ta không dám.” Trịnh Nghiên Nghiên nói xong, kéo lấy tay Lục Lâm.
Lục Lâm suy nghĩ một hồi, hỏi: “Ngươi có nghĩ tới không, nếu Chu Dục Văn thật sự ngoại tình, ngươi có thể làm gì?”
“Ta,” Trịnh Nghiên Nghiên theo bản năng muốn nói điều gì đó khoa trương.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, Lục Lâm liền nói: “Ngươi và Chu Dục Văn chỉ là quan hệ tình nhân, nếu Chu Dục Văn thật sự có người phụ nữ khác, hắn có thể chia tay ngươi bất cứ lúc nào, mà ngươi, ngoài việc khiến hắn thân bại danh liệt về mặt đạo đức ra, ngươi chẳng làm được gì cả.”
“?” Trịnh Nghiên Nghiên chưa từng nghĩ đến điểm này, nàng chỉ cảm thấy ngoại tình là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng chưa từng nghĩ đến hậu quả.
Mà Lục Lâm thì lại giảng giải hậu quả cho Trịnh Nghiên Nghiên nghe. Chu Dục Văn và Đào Điềm thật sự có gì đó, sau đó ngươi đi làm ầm lên? Hai người chia tay. Chu Dục Văn về mặt danh tiếng chịu tổn thương, nhưng hắn là con trai, cũng không ảnh hưởng gì, đoán chừng Đào Điềm còn phải cảm ơn ngươi đã đi gây chuyện, sau đó đường đường chính chính ở bên Chu Dục Văn.
“Mà ngươi, có thể được cái gì?” Lục Lâm một câu hỏi khiến Trịnh Nghiên Nghiên tắc tị.
Trịnh Nghiên Nghiên nhất thời không biết trả lời thế nào.
Mà Lục Lâm nói tiếp: “Trừ phi ngươi thật sự muốn chia tay Chu Dục Văn.”
Câu nói này càng khiến Trịnh Nghiên Nghiên á khẩu không trả lời được. Cùng Chu Dục Văn chia tay? Có nghĩa là gì? Có nghĩa là Tô Tình và Thẩm Ngọc sẽ nhìn mình cười nhạo. Có nghĩa là mình sẽ không thể ở bên Chu Dục Văn nữa, không thể tay trong tay khoe ân ái, cũng không thể ngồi xe thể thao và X7 của Chu Dục Văn, đồng nghĩa với việc không thể tùy thời tùy chỗ ở trong căn hộ lớn tầng cao.
Cái này...
Lục Lâm vẫn đang ở bên kia uống trà sữa: “Nếu ngươi muốn làm loạn thì ta không sao cả, chỉ là ta hy vọng ngươi nghĩ thông suốt rồi hãy làm.”
Bị Lục Lâm phân tích như vậy, Trịnh Nghiên Nghiên do dự.
Lục Lâm cũng nhìn ra sự do dự của Trịnh Nghiên Nghiên, cho nên nàng nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ quá cực đoan, ngươi đổi một hướng suy nghĩ xem, ta nói thật, Chu Dục Văn và ngươi chỉ là tình nhân, nếu hắn không thích ngươi, có thể chia tay ngươi bất cứ lúc nào, ở cùng một cô gái khác, chuyện này đối với hắn cũng không có tổn thất gì, căn bản không cần lén lút.”
“Mà Chu Dục Văn vẫn ở bên ngươi, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có ngươi, ngươi cứ hùng hổ dọa người nghi ngờ cái này, nghi ngờ cái kia, chỉ khiến Chu Dục Văn mất đi kiên nhẫn với ngươi thôi.”
“Thay đổi cách nghĩ đi, Chu Dục Văn không thích ngươi, thật sự không cần thiết phải dây dưa với ngươi nữa.”
Nghe lời này, Trịnh Nghiên Nghiên đột nhiên thông suốt: “Đúng nha, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?”
Lục Lâm nói: “Cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Trịnh Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ, đúng là lý lẽ này, thế nhưng, có phải nên tìm Đào Điềm nói chuyện đơn giản một chút không nhỉ? Cho dù Chu Dục Văn còn thích mình đi nữa, cũng không chịu nổi việc Đào Điềm cứ sáp lại gần chứ? Mình cũng nên tuyên thệ chủ quyền chứ?
Lục Lâm thấy Trịnh Nghiên Nghiên vẫn còn lo được lo mất, liền nói, vậy tùy ngươi đi, ta thế nào cũng được.
Lục Lâm cái gì cũng nói rồi, nhưng trong mắt Trịnh Nghiên Nghiên lại như chưa nói gì, đạo lý thì nàng đã hiểu, nhưng nghĩ đến Chu Dục Văn và Đào Điềm giữ liên lạc, trong lòng vẫn có chút khó chịu, nàng đang nghĩ có nên tìm Đào Điềm nói một tiếng không?
Nữ sinh viên, mỗi ngày chính là vì những chuyện tình cảm nam nữ này mà lo được lo mất.
Chu Dục Văn thì lại không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi nhiều như vậy. Vốn định hoạt động 11/11 bắt đầu vào ngày 8 tháng 11, nhưng vì một số nhà cung cấp sớm tung ra kế hoạch giảm giá, kết quả là áp lực bên công ty hậu cần lập tức tăng lên. Họ liên hệ Lưu Thạc, hỏi có thể tuyển người sớm hơn không. Lưu Thạc lại chuyển tin tức cho Chu Dục Văn, Chu Dục Văn thì nói, vậy thì cứ sớm kéo người qua thôi, dù sao chỉ cần hắn đúng hạn thanh toán là được, ngoài ra bảo hắn lo phí đi lại và tiền cơm trưa.
Để đảm bảo tuyến hậu cần hoạt động bình thường, công ty hậu cần bên kia đã điều năm chiếc xe buýt cho Chu Dục Văn, ngoài ra còn phụ cấp thêm cho Chu Dục Văn 5000 đồng tiền ăn mỗi ngày.
Chu Dục Văn bên này không có vấn đề gì, năm chiếc xe buýt mỗi sáng 7 giờ rưỡi đúng giờ đậu sát ở cổng vào trung tâm khu đô thị đại học, phía trên treo một băng rôn, in logo màu xanh lam của Từ Hoài Tri.
Từ ngày 6 bắt đầu, mỗi ngày đều có xe buýt như vậy qua lại trong khu đô thị đại học. Kế hoạch ban đầu là 300 người, nhưng số lượng nhân viên làm thêm mỗi ngày không cố định, ngày nghỉ lễ nhân viên sẽ đông hơn một chút, khoảng 400 người, còn ngày thường thì chỉ hơn 200. Để đảm bảo việc chuyển phát nhanh diễn ra bình thường, Chu Dục Văn cũng sẽ tuyển người từ bên ngoài xã hội, việc này giao cho Triệu Quân giải quyết là được. Đây cũng là lần đầu tiên hợp tác theo cách khác với Triệu Quân, để Triệu Quân biết, bọn họ Chu Dục Văn không chỉ đơn giản dựa vào công ty lao động của Triệu Quân, mà là nhu cầu lẫn nhau.
Việc làm thêm trả lương theo ngày cho 200 đến 400 người mỗi ngày, dòng tiền hàng tháng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa còn phải chuyển tiền cho từng người, khối lượng công việc thật sự rất lớn. Mặt khác về chuyện tiền ăn, Chu Dục Văn hoàn toàn không biết các nhà ăn bên ngoài, chỉ có thể sắp xếp cho nhà ăn trong trường học, tối thiểu cũng vệ sinh hơn một chút, mà 5000 đồng tiền ăn thì thực ra bình quân mỗi người mười đồng là hoàn toàn đủ làm. Chu Dục Văn tùy tiện tìm một cửa sổ nhận nấu ăn, đối với họ mà nói đây chính là mối làm ăn lớn, hoan nghênh vô cùng. Chu Dục Văn cũng vì thế mà trở thành miếng bánh ngon trong mắt những người này.
Hiện tại công ty môi giới lao động còn chưa thành hệ thống, Chu Dục Văn cũng không đi thuê văn phòng, trực tiếp đặt địa điểm làm việc ở căn nhà gạch đỏ bên cạnh trạm chuyển phát nhanh của mình. Vẫn là nhờ Vưu Trường Kim xin xuống được, lại bố trí thêm hai cái bàn và ghế sô pha. Chu Dục Văn dự định muốn thêm hai cái máy tính và máy điều hòa. Đáng tiếc Vưu Trường Kim quá vô dụng. Các thủ tục ở trường học cũng vòng vòng vèo vèo, Vưu Trường Kim là người mới ở văn phòng, căn bản không xoay xở được những chuyện này, mà Chu Dục Văn cũng không muốn phiền phức, trực tiếp tự mình mua điều hòa và máy tính.
Trước khi Tưởng Tâm Di đến, vẫn luôn là học tỷ mà Cao Dương giới thiệu đến làm tạm. Cao Dương nói học tỷ không phải là học tỷ trường chính quy, là người mà Cao Dương quen biết khi đi làm thêm bên ngoài trước đây, trình độ cao đẳng, cao 1m65, tướng mạo cũng được, từ nơi khác đến, trang điểm đậm, mặc một bộ váy liền áo màu vàng, đi đôi giày cao gót mua trên Taobao giá 79 tệ. Nàng 25 tuổi, trên mặt đánh phấn hơi nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn.
Chu Dục Văn sớm đã tiếp xúc với nàng hai ngày, cảm thấy năng lực của cô gái này là có, dù sao cũng 25 tuổi, lăn lộn ngoài xã hội hai ba năm, nhưng tâm nhãn cũng nhiều. Nói thật, Chu Dục Văn không mấy thích tiếp xúc với phụ nữ trên 25 tuổi. Phụ nữ trên 25 tuổi, trừ loại gia đình cực tốt, có thể giữ được sự hồn nhiên ngây thơ sau 25 tuổi, đại đa số các cô gái sau khi bị xã hội tôi luyện, đã thành phụ nữ, tâm nhãn thật sự rất nhiều. Một người phụ nữ đến 25 tuổi vẫn chưa tìm được bạn đời ưng ý, thì chỉ có hai khả năng, một là nàng trông không ra sao, khả năng thứ hai là người phụ nữ này thật sự rất phiền phức.
Đây là lời tuyên bố dựa trên kinh nghiệm của Chu Dục Văn, kiếp trước sau khi Chu Dục Văn và Tô Tình kết hôn, xem như là kim cương Vương lão ngũ thứ thiệt, ở Kim Lăng có thể nói là muốn gì có nấy, các cô gái 18 tuổi vây quanh cả đống lớn. Nhưng cha mẹ không cảm thấy đây là chuyện tốt, cha mẹ cảm thấy ngươi cũng ba mươi rồi, ly hôn mãi cũng không phải chuyện hay, bèn nhờ người quê nhà giới thiệu đối tượng cho ngươi, tìm người phụ nữ thật đơn giản để kết hôn. Ngươi cũng ba mươi rồi, tìm cho ngươi người 25 tuổi ổn định, hai mươi bảy hai mươi tám cũng có thể chấp nhận.
Cho nên Chu Dục Văn đã từng tiếp xúc qua loại phụ nữ này, kinh nghiệm cho thấy, loại nữ sinh này thật sự rất khó đối phó, gặp được người đàn ông điều kiện tốt như Chu Dục Văn sẽ chọn tới chọn lui, nói Chu Dục Văn đã ly hôn. Bản thân mình tuy hai mươi lăm, nhưng chưa kết hôn, cho nên vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Sính lễ, nghe nói ngươi cho vợ trước 300.000, vậy ta khẳng định không thể thiếu. Còn có chuyện nghe nói ngươi viết lách rất kiếm tiền. Ngươi có thể dẫn ta cùng viết không?
Thật sự, một khi ngươi đi xem mắt với phụ nữ trên 25 tuổi, ngươi sẽ phát hiện, ánh mắt của những người phụ nữ này rất giống ánh mắt của mấy con chó già nằm ở đầu thôn quê, ánh mắt của các nàng rất thực tế, luôn muốn nhìn thấu ngươi, muốn xem ngươi có thể cung cấp cho nàng giá trị lớn đến mức nào, ngoài ra, ngươi chẳng có tác dụng gì với nàng cả.
Ánh mắt của Lã Tuệ cho Chu Dục Văn chính là cảm giác này. Bất quá chỉ là quan hệ công việc, Chu Dục Văn cũng không nói gì thêm.
Bởi vì bề ngoài Lưu Thạc là ông chủ, cho nên Lã Tuệ đối với Lưu Thạc rất có hảo cảm, trước đó Lưu Thạc lái xe tải tới trạm chuyển phát nhanh một lần, Cao Dương rất cung kính gọi một tiếng Thạc ca. Câu này bị Lã Tuệ đang tính sổ ở bên trong nghe được, Lã Tuệ đặc biệt đi ra nhìn thoáng qua. Lưu Thạc người đen khỏe, thêm vào trên mặt có chút rỗ mụn, cho nên tuổi tác cũng không rõ ràng lắm, vóc dáng ngược lại là lưng hùm vai gấu, ở đó chuyển phát nhanh là một tay nghề cừ khôi.
Lã Tuệ gọi Cao Dương sang một bên, hỏi: “Này, Cao Dương, đó là ông chủ trạm chuyển phát nhanh của các ngươi à?”
“À, cũng gần như vậy.” Thật ra liên quan đến chuyện Chu Dục Văn và Lưu Thạc ai là ông chủ, Cao Dương cũng không rõ ràng, Cao Dương cảm thấy Chu Dục Văn hẳn là đại ca của bọn họ, nhưng bề ngoài, Chu Dục Văn chỉ là người đầu tư, Lưu Thạc vẫn là người quản lý. Cho nên theo cá nhân Cao Dương mà nói, Lưu Thạc và Chu Dục Văn đều là ông chủ.
Lã Tuệ lần nữa nhìn về phía Lưu Thạc, trong mắt ít nhiều mang theo mấy phần sùng bái, nàng nói: “Tuổi còn trẻ mà đã có chí làm ăn như vậy.”
Cao Dương giới thiệu Lưu Thạc cho Lã Tuệ làm quen, tên Lưu Thạc này đối với con gái căn bản không có hứng thú, cũng không thể nào vì tuổi tác mà tôn kính Lã Tuệ, tùy tiện nói, được rồi, đã là người Cao Dương gọi tới thì cứ làm việc cho tốt.
Lã Tuệ ngọt ngào nói: “Vâng, biết rồi ạ, Thạc ca!”
Lưu Thạc ngẩn người, có chút không hiểu ra sao. Nhưng nhìn ánh mắt Lã Tuệ nhìn mình, lại có chút hưởng thụ. Hay lắm, phụ nữ 25 tuổi gọi mình là ca! Cảm giác này, phải để cho ca ca ta tới xem mới được!
Đáng tiếc mấy ngày nay quá bận rộn, Chu Dục Văn hầu như không gặp mặt Lưu Thạc.
Ngoài Lã Tuệ ra, lại tìm thêm mấy sinh viên chuyên ngành kế toán giúp đỡ Lã Tuệ tính sổ sách, chủ yếu là phát tiền ra ngoài. Chu Dục Văn chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem một chút, ví dụ như mua máy tính và điều hòa. Đây đều là mua ở cửa hàng đồ cũ, một trạm chuyển phát nhanh nhỏ, không cần thiết dùng đồ mới, máy tính để bàn hơn một nghìn tệ là đủ, gọi hai chiếc xe ba gác chở hàng chuyển phát nhanh kéo qua. Lại cho người lắp đặt.
Lúc đó Cao Dương không có ở đó, chỉ có Lã Tuệ ở đây. Chu Dục Văn từng xem qua sơ yếu lý lịch của Lã Tuệ, liền cười hỏi: “À, chị là Tuệ Tả phải không? Em tới giao máy điều hòa cho chị đây.”
Lã Tuệ nghe nói còn có điều hòa, không khỏi có chút vui vẻ, nói, vậy sao tiện quá vậy, cực khổ cho ngươi quá.
Sau đó lại hàn huyên vài câu, Lã Tuệ biết tên của Chu Dục Văn. Hai người nói chuyện không nhiều, Chu Dục Văn giao xong điều hòa liền đi.
Tiếp sau đó là lúc Tưởng Tâm Di tới giúp đỡ, Chu Dục Văn, Lưu Thạc và Cao Dương đều có mặt. Lã Tuệ theo xe tải chở hàng làm thêm đi nhà kho thống kê số liệu.
Tưởng Tâm Di và Lã Tuệ không giống nhau, nàng thuộc loại phụ nữ được nuôi dưỡng rất tốt, 24 tuổi, cũng chưa từng trải qua sóng gió, sinh hoạt rất tinh tế. Mặc dù chỉ là một công việc rất nhỏ, nhưng Tưởng Tâm Di ăn mặc liền rất chính thức, một chiếc áo sơ mi nhỏ màu xanh lam, phối với chân váy chữ A màu đen, đôi chân dài thon thả đi đôi giày cao gót nhỏ bằng da dê màu nude.
Khí chất này của nàng có chút không hợp với trạm chuyển phát nhanh, lúc Chu Dục Văn dẫn nàng tới, Lưu Thạc còn tưởng lại là một tẩu tử nữa đâu, thầm nghĩ, khá lắm, ca ca ta đổi khẩu vị rồi.
Quả thực, Tưởng Tâm Di đã nghĩ tới sự gian khổ của công ty khởi nghiệp, nhưng không ngờ lại gian khổ thế này, ngược lại cũng tạm ổn. Nhìn xung quanh một chút, hoàn cảnh tuy không thích hợp làm việc, nhưng lại thích hợp dưỡng lão.
Chu Dục Văn gọi Lưu Thạc và Cao Dương tới gần, giới thiệu đạo.
“Ừm, đây là người trước đó ta nói với các ngươi, sư mẫu của ta, sinh viên xuất sắc chuyên ngành tài chính Đại học Kim Lăng, sau này sẽ làm việc ở đây.” “Sư mẫu, điều kiện ở đây hơi đơn sơ, ngại quá.” Chu Dục Văn nói.
Tưởng Tâm Di lắc đầu nói không sao. “Ta thích môi trường làm việc thế này.” “Ăn mặc cũng có thể tùy ý một chút.” Chu Dục Văn cười nói.
Tưởng Tâm Di liếc mắt, điều này thì đúng thật.
Tiếp đó Chu Dục Văn giới thiệu Cao Dương và Lưu Thạc.
“Hắn là Lưu Thạc, ông chủ trạm chuyển phát nhanh Tiên Lâm, cũng là bạn học của ta.” Chu Dục Văn đã trao đổi trước với Lưu Thạc. Bao gồm cả chuyện lương 1500 kia. Không còn cách nào khác, mặc dù Chu Dục Văn cảm thấy làm vậy có chút ngớ ngẩn. Nhưng phụ đạo viên nguyện ý, chính mình lại có thể nói thế nào đây.
Lưu Thạc nhếch miệng: “Chào chị chào chị! Sư mẫu của ca ca tôi chính là sư mẫu của tôi! Chị cứ yên tâm làm việc ở đây.”
“Ca?” Tưởng Tâm Di hơi nghi hoặc.
Chu Dục Văn nói: “Sư mẫu, để ta dẫn chị vào xem hoàn cảnh một chút nhé.”
“À.” Lưu Thạc và Tưởng Tâm Di nghĩ có chút không giống nhau, Tưởng Tâm Di cảm thấy người có thể làm trạm chuyển phát nhanh lớn như vậy, lại có khí phách như thế, ít nhất cũng phải là loại người làm việc sấm rền gió cuốn. Nhưng nhìn thấy bản nhân, lại cảm thấy ngốc nghếch. Sao chuyện gì cũng phải nhìn ánh mắt Chu Dục Văn mà làm vậy?
Hiện tại trạm chuyển phát nhanh tổng cộng có ba gian nhà gạch đỏ, gian trong cùng nhất dùng để làm việc, máy tính và điều hòa đã được sắp xếp xong xuôi.
Chu Dục Văn nói, hiện tại không có việc gì khác bận rộn. Chủ yếu là phát lương cho sinh viên làm thêm, sau đó còn phải đi thanh toán tiền cho nhà ăn. Có thể thỉnh thoảng sẽ phải chạy tới nhà kho.
“Việc này đoán chừng có chút vất vả, sư mẫu nếu chị cảm thấy mệt, cứ tùy thời trao đổi với Lưu Thạc,” Chu Dục Văn nói.
Tưởng Tâm Di lắc đầu nói, không sao cả, nhập gia tùy tục, ta đã đến rồi thì cũng đừng đối xử đặc biệt với ta. “Cũng đừng mở miệng một tiếng sư mẫu, gọi ta là Tâm Di, hoặc là Tưởng Tả đều được, ta bây giờ có thể làm việc được chưa? Chu Tổng?” Tưởng Tâm Di rất nhanh liền xác định vị trí của mình.
Môi trường làm việc thật sự không tệ, có điều hòa có máy vi tính, mặt khác, bên ngoài còn có vườn hoa nhỏ, Tưởng Tâm Di có chú ý tới không biết ai trồng dưa chuột ở bên trong. Tan tầm về sau có thể trộm hai quả mang về ký túc xá ăn.
Chu Dục Văn nói, không vội, đợi một kế toán khác của chúng ta đến, chị bàn giao công việc một chút.
Đang nói, Lã Tuệ xuất hiện ở cửa văn phòng. Lã Tuệ đến đây đã mấy ngày, đối với một người phụ nữ 25 tuổi mà nói, gia nhập vào một tập thể sinh viên, là có đủ cảm giác ưu việt, rất nhanh liền thân quen với mấy sinh viên làm thêm ở trạm chuyển phát nhanh. Mọi người cũng đủ nể mặt nàng, mở miệng một tiếng Tuệ Tả. Mà Lã Tuệ cũng là từ chối thì bất kính.
Hôm nay ở nhà kho bên kia giúp đỡ, kết quả kéo về một cái tủ lạnh nhỏ, bị đặt ở bên ngoài. Lã Tuệ nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều ở trong văn phòng. Có Chu Dục Văn, Lưu Thạc, Cao Dương, còn có một người phụ nữ không nhận ra.
Thế là Lã Tuệ hướng về phía Chu Dục Văn kêu lên: “Cái kia, Tiểu Chu, ta mua cái tủ lạnh, lát nữa ngươi giúp ta chuyển vào phòng làm việc nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận