Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 489
Chu Dục Văn kiếp trước nhiều lắm cũng chỉ tính là một học sinh, cách phú hào vẫn còn một khoảng cách nhất định. Cho nên đối với Chu Dục Văn mà nói, lái một chiếc BMW X7 cũng đã đủ rồi, hơn nữa Chu Dục Văn cảm thấy X7 là tuyệt đối đủ thể diện. Nhưng đặt trước mặt những phú hào thực sự thì cũng không đủ để nhìn.
Cũng không phải nói là không đáng chú ý, mà là Đường Tâm Nhu khi nhìn thấy Chu Dục Văn lái X7 thì rất không hiểu.
Khi đang lái xe chở Tưởng Tâm Di và những người khác tiến về trang viên nhà Đường Tâm Nhu, Đường Tâm Nhu tò mò hỏi Chu Dục Văn có thật sự 19 tuổi không?
Lời này ngược lại làm Chu Dục Văn hơi giật mình, Chu Dục Văn cười khẽ nói: “Ta không phải 19 tuổi, chẳng lẽ là 30 tuổi sao?”
Đường Tâm Nhu cười khẽ một tiếng nói: “Chủ yếu là tỷ phu, chiếc xe ngươi lái này cảm giác có vẻ hơi quá cũ kỹ, bạn bè của ta bằng tuổi ngươi đều lái xe Maserati hoặc Lamborghini.”
Nghe lời này Chu Dục Văn cũng không biết đáp lại thế nào, nửa ngày mới nói được một câu, không có cách nào, tỷ phu không giống các ngươi, vốn liếng phong phú.
“Tiền trong tay tỷ phu, đều là tỷ phu từng đồng từng cắc kiếm ra được.”
Đường Tâm Nhu nghe lời này che miệng cười, nàng nói: “Ngươi nói đùa rồi, tỷ phu, vừa rồi ta còn nghe nói, một công ty của ngươi sắp bán được hơn 20 triệu, ngươi còn có tiền hơn bọn ta ấy chứ! Tỷ phu, lần này tiền về tay, ngươi cũng mua một chiếc Maserati chơi đi!”
Chu Dục Văn nghe vậy chỉ cười cười, tập trung lái xe, cũng không nói gì thêm.
Tưởng Tâm Di sợ Đường Tâm Nhu xấu hổ, liền nói đỡ một câu, rằng xe có một chiếc để lái là được rồi, tại sao phải mua nhiều chiếc như vậy?
“Vậy thì không giống nhau rồi!” Đường Tâm Nhu tiếp lời rồi liền trò chuyện với Tưởng Tâm Di.
Sau đó cuộc nói chuyện đều là giữa hai chị em họ, Chu Dục Văn cũng không xen vào. Tuy nhiên, nội dung tán gẫu cũng không có gì đặc sắc, ví dụ như Đường Tâm Nhu sẽ nói, xe là bộ mặt của đàn ông, những dịp khác nhau thì lái xe gì.
“Cha ta có mười mấy chiếc xe lận, giống như tỷ phu ta, một nhân sĩ thành công như vậy, cũng nên mua thêm mấy chiếc xe chứ!”
Lời này nếu Chu Dục Văn muốn đáp lại, chắc chắn cũng có thể nói được, nhưng không cần thiết.
Cứ như vậy, một đường bình ổn đưa các nàng đến trang viên trong nhà. Trang viên tư nhân này nằm gần núi Tê Hà, dựa núi kề sông mà xây. Lúc này đang là tháng Tư, hoa tường vi nở rộ.
Chu Dục Văn đi dọc theo một con đường một chiều thẳng tắp về phía trước, một bên là hàng rào sắt màu đen của trang viên tư nhân, trên hàng rào dày đặc, quấn đầy hoa tường vi.
Đi dọc theo con đường này một lúc lâu, Đường Tâm Nhu mới nói là ở ngay phía trước.
Thật ra lúc này, Chu Dục Văn mới biết, hóa ra đây chính là trang viên nhà Đường Tâm Nhu.
Đường Tâm Nhu gọi điện thoại về nhà, sau đó cánh cổng lớn đang đóng chặt liền được hai người đẩy mở ra, xe của Chu Dục Văn lái vào.
Biệt thự của Chu Dục Văn trong mắt người bình thường đã là đỉnh cao cả đời không đạt tới được, thế nhưng so với nơi này thì đơn giản chính là tiểu vu gặp đại vu.
Xe tiến vào bên trong, tầm nhìn trở nên quang đãng, thông suốt.
Bất kể là con đường nhựa bằng phẳng được xây dựng, hay là thiết kế lâm viên bên trái, cùng với hồ nước, suối phun, khúc thủy lưu thương bên phải.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều thuộc về địa phận tư nhân.
Kiến trúc chủ đạo của trang viên này là một căn biệt thự kiểu Tây hai tầng, phong cách kiến trúc mang đậm hơi hướng thời Dân Quốc.
Chu Dục Văn theo chỉ dẫn, lái xe ra phía sau biệt thự, phát hiện phía sau còn có một kiến trúc biệt thự kiểu Tây nữa. Hai căn biệt thự được nối với nhau bằng một hành lang, bên cạnh hành lang có mười chỗ đậu xe.
Hiện tại trên chỗ đậu xe đã đỗ bảy, tám chiếc xe sang trọng, về cơ bản đều có giá trị trên dưới mấy triệu nguyên.
Tưởng Tâm Di thực ra cũng đã tới đây hai lần, nhưng đối với kiểu trạch viện tư nhân thế này lại đã quen mắt. Về phần Chu Dục Văn, rung động thì ngược lại không có, nhưng quả thật là lần đầu tiên thấy.
Có quản gia chuyên môn đến chào hỏi Đường Tâm Nhu, sau đó dẫn ba người vào nhà. Tưởng Tâm Di ở phía sau thì thầm với Chu Dục Văn.
Nói rằng mảnh đất này là do ba của Đường Tâm Nhu mấy năm trước tìm người, nhờ quan hệ, dùng tiền mua xuống, trước sau đã chi hơn ba trăm triệu (3 ức).
Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là tâm lý nhà giàu mới nổi của nhà Đường Tâm Nhu, hễ có cơ hội là dẫn người tới, cảm giác cứ như thể người khác không có vậy.
Chu Dục Văn nhỏ giọng nói với Tưởng Tâm Di: “Ta thật sự là không có.”
Tưởng Tâm Di liếc trắng Chu Dục Văn một cái.
Đường Tâm Nhu ở phía trước trao đổi vài câu với quản gia, sau đó quay đầu hỏi Tưởng Tâm Di và Chu Dục Văn muốn chơi gì.
“Ở đây có phòng tắm, phòng xông hơi, ngâm chân đều có, còn có phòng karaoke nữa. Tỷ phu, ngươi chơi piano giỏi như vậy, chắc hát cũng không có vấn đề gì chứ?” Đường Tâm Nhu chớp mắt to nói.
Chu Dục Văn nói: “Bình thường thôi?”
“A? Khiêm tốn vậy sao, lát nữa chúng ta đi hát nhé?” Đường Tâm Nhu trưng cầu ý kiến Chu Dục Văn, nhưng Chu Dục Văn lại nói thôi bỏ đi.
“Bận rộn cả buổi sáng, mệt thật, ta thấy sân vườn nhà ngươi rất đẹp, hay là chúng ta ra sân đi dạo một vòng đi?”
“Cũng được.” Trang viên này thực ra cũng không tính là lớn, sân vườn cũng chỉ chiếm khoảng ba mẫu đất mà thôi. Phía trước được thiết kế thành một lâm viên nhỏ, phía sau thì trồng một ít cây đào, cây lê và một số cây lựu, đều có người chuyên chăm sóc.
Đường Tâm Nhu dẫn Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di đi dạo một vòng, lúc trở về, từ bên ngoài nhìn thấy Lưu Tĩnh và Tôn Quyên mấy người đang chơi mạt chược trên lầu hai.
Thiết kế của trang viên này vốn là biệt thự kiểu Tây hai tầng, có sân thượng rất thoáng đãng, ngay cả phòng chơi mạt chược trông cũng rất rộng rãi.
Chu Dục Văn và hai cô gái đang đi dạo bên ngoài, Tôn Quyên ở trong phòng nhìn thấy ba người họ từ xa liền vội vàng vẫy tay gọi.
Thế là ba người đi vào phòng.
Chỉ thấy bốn vị quý bà vừa thuần thục đánh bài, vừa nói chuyện phiếm.
Chu Dục Văn và mọi người vừa mới bước vào, Tôn Quyên liền hỏi họ đến lúc nào.
“Con bé này thật không có quy củ, đến mà cũng không báo cho ta một tiếng.” Tôn Quyên trách mắng con gái.
Đường Tâm Nhu nói không phải.
“Chủ yếu là chị Tâm Di và tỷ phu muốn đi dạo một vòng sân vườn.”
“Ồ! Dạo thấy thế nào?” Đối với Tôn Quyên mà nói, cái trang viên nhỏ này của nhà họ hoàn toàn đủ để lấy ra khoe, cho nên cũng rất nhiệt tình, cười nói sau này thích thì cứ đến chơi bất cứ lúc nào.
Sau đó lại lải nhải khoe khoang một số chuyện. Ví dụ như nói thiết kế của tòa nhà này, là mời chuyên gia thiết kế từ châu Âu, rồi nói đã từng chiêu đãi ai, nào là có lần Thái tử Trung Đông đến chơi, cũng đến nhà chúng ta làm khách đó.
Cứ thế tán gẫu một hồi, thật ra cũng chỉ có Tôn Quyên nói hăng say, cảm giác những người xung quanh chẳng ai muốn nghe, Chu Dục Văn tự nhiên càng không muốn nghe.
Nhìn thấy bốn người đang chơi mạt chược bên kia, Chu Dục Văn thầm nghĩ, tài nghệ này cũng chẳng ra làm sao cả?
So với tính cách tùy tiện của Tôn Quyên, biểu hiện của Lưu Tĩnh xác thực có tu dưỡng hơn một chút. Trong bốn người phụ nữ trung niên đang ngồi, vóc dáng người thì biến dạng, người thì khô gầy, đều dựa vào trang sức châu báu hoa lệ để che giấu sự già nua của tuổi tác.
Chỉ có Lưu Tĩnh, trong đám phụ nữ này xem như hạc giữa bầy gà, vóc dáng vẫn thẳng tắp, lúc đánh bài thì chuyên tâm nhìn bài, cũng không nói thêm gì.
Tôn Quyên thấy Chu Dục Văn cứ nhìn mấy người chơi mạt chược, liền hỏi: “Dục Văn, biết đánh không?”
Chu Dục Văn nói biết một chút, nhưng không biết quy tắc bên này của các vị.
“Chơi mạt chược quy tắc chẳng phải giống nhau sao? Hay là vào chơi hai ván với mẹ vợ tương lai của ngươi đi?” Tôn Quyên trêu ghẹo nói.
Những người khác cũng cười theo. Cảm giác như việc Chu Dục Văn là con rể của Lưu Tĩnh đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Chu Dục Văn lắc đầu nói thôi đi, thật sự không rành lắm, lỡ làm trò cười thì không hay.
Tôn Quyên cũng chỉ thuận miệng nói một câu. Sau đó Đường Tâm Nhu nói bảo nhà bếp làm chút điểm tâm, nếu không có việc gì thì dẫn Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di ra ngoài uống trà chiều.
Tôn Quyên gật đầu nói được rồi, đi đi. Sau đó ba người tiểu bối liền đi ra.
Ở một sân thượng khác trên lầu hai uống trà, tán gẫu một lúc. Tính cách Đường Tâm Nhu có phần kín đáo hơn Tôn Quyên một chút, nhưng dù sao cũng là mẹ con, vẫn có mấy phần muốn khoe khoang.
Giống như lúc uống trà vẫn cứ nói chuyện đi nước ngoài, đồng thời cứ một mực nói, chị Tâm Di, chị thật sự nên ra nước ngoài xem thử đi?
Tưởng Tâm Di lại nói: “Ta sắp 26 tuổi rồi, làm gì có nhiều thời gian đi nước ngoài như vậy, chừng hai năm nữa là muốn kết hôn rồi.”
Lúc nói lời này, Tưởng Tâm Di còn lén lút liếc nhìn Chu Dục Văn.
Đường Tâm Nhu ha ha cười nói: “Đi du học đâu có làm chậm trễ việc kết hôn, chị học giỏi như vậy, phát triển ở nước ngoài chắc chắn tốt hơn. Đến lúc đó em ở trong nước trông chừng tỷ phu giúp chị, chị học xong về là kết hôn trực tiếp, tốt biết bao!”
Tưởng Tâm Di nói, em thôi đi.
“Chính chị trông hắn còn thấy mệt, em mà trông nổi sao?”
“Ồ, tỷ phu khó trông đến vậy sao? Có phải có chuyện gì bát quái không, kể cho em nghe với?” Đường Tâm Nhu nói rồi nhìn về phía Chu Dục Văn.
Đường Tâm Nhu thật sự muốn nghe chuyện bát quái, bởi vì Tưởng Tâm Di tìm được một người bạn trai đẹp trai anh tuấn như vậy, chắc chắn là có câu chuyện, nàng cứ nhìn chằm chằm Chu Dục Văn cười.
Chu Dục Văn ra vẻ không hiểu gì nói: “Cái này có chuyện bát quái gì đáng kể đâu, thật sự muốn nói thì bạn trai cũ của chị ngươi còn có nhiều chuyện xưa hơn ta đấy.”
“Chị ta còn có bạn trai cũ á!” Lần này Đường Tâm Nhu lập tức chấn kinh, nhìn Tưởng Tâm Di với vẻ không thể tin nổi.
Tưởng Tâm Di vốn còn định ‘chiếu tướng’ Chu Dục Văn, không ngờ lại bị Chu Dục Văn ‘chiếu tướng’ lại, lập tức bị hỏi đến không nói nên lời.
Mà Đường Tâm Nhu lại tràn đầy hứng thú nói, mau kể em nghe đi, rốt cuộc là bạn trai cũ như thế nào?
“Có phải chị vẫn còn muốn người đó không?”
“Em nói bậy bạ gì đó!” Một câu làm Tưởng Tâm Di không ngừng liếc mắt lên trời, nàng quan sát biểu cảm của Chu Dục Văn, nói thêm, thật ra căn bản không thể tính là bạn trai cũ.
“Nhiều lắm cũng chỉ coi là bạn khác giới chơi thân thôi.” Tưởng Tâm Di nghĩ nửa ngày, tìm được một từ tương đối chính xác.
Mà Chu Dục Văn lại nói: “Ồ, hóa ra ngươi còn có bạn nam giới chơi tương đối thân à, là ai thế.”
Tưởng Tâm Di triệt để không biết nói gì nữa, nàng thậm chí còn hơi ngượng ngùng muốn nhéo vào người Chu Dục Văn.
Đường Tâm Nhu nhìn hai người đang thể hiện tình cảm trước mặt mình cũng thấy hơi buồn cười.
Tưởng Tâm Di cứ nói, đều là chuyện quá khứ rồi.
“Với lại, ngươi đừng chỉ nói ta được không, ngươi không phải cũng có bạn gái cũ sao? Ta chỉ có một bạn trai cũ, ngươi còn có đến hai bạn gái cũ đó!”
“À?” Đường Tâm Nhu tiếp tục hóng chuyện, Chu Dục Văn nói của ta sao giống được.
“Ta đây cũng chỉ là bạn nữ giới chơi tương đối thân thôi.”
“Ngươi...” Hai câu này làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Tâm Di đỏ bừng, muốn phản bác Chu Dục Văn nhưng lại không biết dùng lời nào để nói lại, chỉ khẽ cắn môi trừng mắt nhìn Chu Dục Văn.
Lúc này, điện thoại của Đường Tâm Nhu vang lên. Là Tôn Quyên gọi tới, nói một người bạn chơi bài đã về.
Bảo Chu Dục Văn qua đánh thay hai ván.
Chu Dục Văn nói mình không rành lắm.
Tôn Quyên lại rất nhiệt tình nói, không sao đâu, cứ vào chơi cùng mấy lão a di chúng ta cho vui.
“Chủ yếu là chơi cùng mẹ vợ ngươi đó!” Lúc này, đầu dây bên kia ồn ào bảo Lưu Tĩnh nói chuyện.
Lưu Tĩnh liền bảo Chu Dục Văn qua chơi thử một chút.
Chu Dục Văn nói được thôi.
Thật ra sau khi bạn chơi bài của họ về thì ván bài nên dừng lại. Chắc là do Tôn Quyên vẫn chưa thỏa mãn, nên mới nói để Chu Dục Văn qua đánh hai ván xem sao.
Lúc đầu Lưu Tĩnh tự nhiên là không đồng ý. Nhưng Tôn Quyên lại nói, bài phẩm chính là nhân phẩm.
Cậu trai trẻ trông có vẻ không tệ, nhưng không biết trên bàn bài thì thế nào.
“Ngươi cứ gọi nó đến đánh chơi xem sao!”
“Với lại, nếu nó đánh thật sự hay, sau này còn có thể tụ một bàn nữa chứ?”
Lưu Tĩnh nghĩ ngợi, rồi nói được thôi.
Thế là Chu Dục Văn cứ vậy đi qua. Ngược lại, thủ pháp xoa mạt chược lại rất thuần thục.
Tôn Quyên vừa nhìn liền nói, đây mà là chưa từng chơi sao.
“Ngươi xem kìa, rõ ràng là cao thủ mà! Lưu Tĩnh à, sau này ngươi có thể thường xuyên bảo con rể ngươi chơi cùng.” Tôn Quyên nói đùa.
Chu Dục Văn nói, cũng chỉ là bốc bài tốt thôi.
“Những cái khác cũng không biết.”
“Thôi đi.” Tôn Quyên cười ha hả, nàng nói: “Ta phải nhắc nhở các ngươi nhé, hai người là người một nhà, đừng có mà gian lận đấy.”
Chu Dục Văn vừa xếp bài, vừa thẳng thừng từ chối: “Vậy chắc chắn là không được rồi, ván bài không phụ tử, điểm này ta hiểu.”
Chu Dục Văn nói lời này, ba người còn lại đều cười, ngay cả Lưu Tĩnh cũng cười.
Thật ra Chu Dục Văn nói câu này xem như đường đột, nhưng đường đột thì cũng đường đột thôi.
Lưu Tĩnh còn đơn phương tuyên bố mình là con rể nhà nàng, chẳng lẽ còn không cho phép mình đường đột một chút sao?
Thế là cứ như vậy bắt đầu đánh bài.
Cách đánh mạt chược của Chu Dục Văn xem như đúng quy đúng củ, không mắc lỗi sai, nhưng cũng không thắng bao nhiêu. Nhìn thì bình thường, nhưng thực ra lại không có kẽ hở.
Lúc mới bắt đầu, Tôn Quyên và những người khác không cảm thấy có gì đặc biệt, đôi khi còn cười nhạo Chu Dục Văn đánh sai bài.
Kết quả qua mấy ván, họ phát hiện Chu Dục Văn thắng nhiều thua ít.
Tưởng Tâm Di và Đường Tâm Nhu, hai cô gái này, sau khi Chu Dục Văn vào chơi thì cũng đến xem, nhưng hai tiểu nha đầu này rõ ràng chưa từng đánh bài bao giờ, nhìn một hồi mà chẳng hiểu gì.
Đường Tâm Nhu thậm chí đôi khi còn cười nhạo Chu Dục Văn đánh sai bài.
Các nàng là người đứng xem, có thể nhìn thấy bài của mọi người.
Đến đứa ngốc cũng biết nên đánh quân nào, vậy mà Chu Dục Văn lại đánh sai.
Mà mấy người phụ nữ trên bàn bài lại xem như cáo già (lão hồ ly), Tôn Quyên lúc đầu còn khá tùy tiện, nhưng đánh mấy ván xong, phát hiện có gì đó không đúng, liền vừa đánh bài vừa nói: “Người trẻ tuổi đúng là đầu óc nhanh nhạy thật, mấy người già chúng ta không so bì được rồi, mới vài ván mà tiền cược sắp bị thắng sạch cả rồi.”
Chu Dục Văn cúi đầu xếp bài, không nói câu nào.
Ngược lại, người ngồi đối diện Tôn Quyên lại nói thêm một câu: “Đúng vậy, ngay cả mẹ vợ mình mà cũng không nhường chút nào.”
Lưu Tĩnh nói: “Đánh bài cho vui thôi mà, không cần phải căng thẳng quá làm gì.”
Lời của trưởng bối, Chu Dục Văn không thể nào xen miệng vào.
Chu Dục Văn chỉ có thể đáp lại bằng hành động: “À, lại ù rồi.” Nói xong liền xòe bài thuần một sắc.
Tôn Quyên lập tức kêu lên bực bội, nói không đánh nữa, không đánh nữa.
“Đầu óc người trẻ tuổi đúng là lợi hại thật, căn bản đánh không lại.”
Chu Dục Văn cười nói: “Không có đâu ạ, Tôn Di, chỉ là vận khí tương đối tốt thôi.”
Cuối cùng tính tiền, Chu Dục Văn đánh hơn một giờ, đã kiếm lời được tiền mua một chiếc điện thoại iPhone. Thân huynh đệ tính sổ sách rõ ràng, tiền phải trả thì chắc chắn phải trả.
Lưu Tĩnh cũng thua một ít tiền.
Tôn Quyên bất mãn nói: “Tiểu tử ngươi, ngay cả mẹ vợ mình cũng không nhường à?”
Chu Dục Văn cười không nói gì.
Đánh bài xong cũng gần tám giờ, ăn cơm tối tại nhà Tôn Quyên. Mấy người chơi bài rõ ràng vẫn còn máu mê, muốn đánh tiếp, nhưng Chu Dục Văn chắc chắn không thể tiếp tục.
Thế là liền nói ăn cơm xong mình còn phải về.
“Về làm gì? Cứ ở lại nhà a di đi, nhà a di không có gì ngoài phòng ở nhiều.” Tôn Quyên nói một hơi.
Chu Dục Văn nghe lời này không khỏi cười, thầm nghĩ nếu Tĩnh di đồng ý, tối nay mình liền ở cùng phòng với chị Tâm Di.
Lưu Tĩnh chắc chắn không đồng ý, nói: “Bọn trẻ có việc bận, cứ để chúng về trước đi. Dục Văn, ngươi nhớ đưa Tâm Di về nhà nhé.”
“Vâng ạ, Tĩnh di.” Cứ quyết định như vậy, ăn cơm xong, mấy vị trưởng bối lại tiếp tục đánh bài.
Đường Tâm Nhu vẫn chưa chơi chán. Đối với nàng mà nói, chín giờ tối, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, về nhà gấp làm gì?
“Ra ngoài nhảy disco không tốt sao?”
Chu Dục Văn nói, thật sự không đi được.
“Lớn tuổi rồi, chỉ muốn dưỡng sinh.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Nghe lời Chu Dục Văn nói, Đường Tâm Nhu lập tức bắt đầu 'diss'.
Làm ơn đi, lão gia gia.
“Ba chúng ta, một người 25, một người 23, còn ngươi mới 19, vậy mà ngươi lại nói với bọn ta là ngươi muốn dưỡng sinh.” Đường Tâm Nhu tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Chu Dục Văn cười nói, được rồi, tối nay thật sự có việc.
“Ta còn phải đưa chị Tâm Di của ngươi về nhà nữa, cứ vậy đi.”
“À, hai người các ngươi chắc chắn là giấu ta làm hoạt động gì mờ ám rồi.” Đường Tâm Nhu lập tức hiểu ra, ra vẻ hừ hừ.
Chu Dục Văn gật đầu: “Đúng đúng, có muốn tham gia cùng không?”
“Đi!” Đường Tâm Nhu lập tức đỏ mặt, không đùa giỡn với Chu Dục Văn nữa.
Như vậy Chu Dục Văn mới có thể thuận lợi lái xe chở Tưởng Tâm Di rời đi.
Thật ra hôm nay Tưởng Tâm Di cũng hơi mệt. Sáng sớm tinh mơ đã dậy giúp Chu Dục Văn trông coi bữa tiệc ở biệt thự, cho đến bây giờ mới được thả lỏng.
Bộ lễ phục mặc trong biệt thự đã sớm được thay ra.
Tưởng Tâm Di vẫn thích mặc kiểu áo len lông nhỏ này, phối hợp với một chiếc quần jeans ống rộng, như vậy trông nhẹ nhàng tự tại hơn một chút.
Ngồi ở ghế phụ lái của Chu Dục Văn, chiếc áo len lông nhỏ hơi ngắn một chút, để lộ ra vòng eo không một chút mỡ thừa của Tưởng Tâm Di.
25 tuổi, nhưng vẫn như thiếu nữ.
Lúc lên xe, Tưởng Tâm Di đã ở trạng thái rất thả lỏng.
Nàng chủ động sáp lại gần, tựa vào vai Chu Dục Văn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn dùng một tay nắm lấy tay Chu Dục Văn.
Con gái chính là như vậy.
Nếu nàng thật sự rất thích một người con trai, sẽ chủ động gần gũi với người đó.
Thật ra trước hôm nay, Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di vẫn thuộc kiểu tình trạng hữu nghị trở lên, người yêu chưa đầy, hai người vẫn có cảm giác về giới hạn.
Kết quả bây giờ, Tưởng Tâm Di dường như đã xem Chu Dục Văn là người yêu.
Chỉ là Chu Dục Văn ngược lại có chút ngại ngùng, nói: “Đang lái xe mà, như vậy không an toàn.”
“Ta hỏi ngươi, vừa nãy nói với Tâm Nhu, muốn dẫn ta đi làm hoạt động mờ ám gì đó, là hoạt động gì vậy?” Tưởng Tâm Di chu môi nhỏ hỏi.
Chu Dục Văn nói: “Sao lại là ta nói chứ? Không phải nàng nói sao, ta đây là phụ họa theo nàng thôi,”
Cũng không phải nói là không đáng chú ý, mà là Đường Tâm Nhu khi nhìn thấy Chu Dục Văn lái X7 thì rất không hiểu.
Khi đang lái xe chở Tưởng Tâm Di và những người khác tiến về trang viên nhà Đường Tâm Nhu, Đường Tâm Nhu tò mò hỏi Chu Dục Văn có thật sự 19 tuổi không?
Lời này ngược lại làm Chu Dục Văn hơi giật mình, Chu Dục Văn cười khẽ nói: “Ta không phải 19 tuổi, chẳng lẽ là 30 tuổi sao?”
Đường Tâm Nhu cười khẽ một tiếng nói: “Chủ yếu là tỷ phu, chiếc xe ngươi lái này cảm giác có vẻ hơi quá cũ kỹ, bạn bè của ta bằng tuổi ngươi đều lái xe Maserati hoặc Lamborghini.”
Nghe lời này Chu Dục Văn cũng không biết đáp lại thế nào, nửa ngày mới nói được một câu, không có cách nào, tỷ phu không giống các ngươi, vốn liếng phong phú.
“Tiền trong tay tỷ phu, đều là tỷ phu từng đồng từng cắc kiếm ra được.”
Đường Tâm Nhu nghe lời này che miệng cười, nàng nói: “Ngươi nói đùa rồi, tỷ phu, vừa rồi ta còn nghe nói, một công ty của ngươi sắp bán được hơn 20 triệu, ngươi còn có tiền hơn bọn ta ấy chứ! Tỷ phu, lần này tiền về tay, ngươi cũng mua một chiếc Maserati chơi đi!”
Chu Dục Văn nghe vậy chỉ cười cười, tập trung lái xe, cũng không nói gì thêm.
Tưởng Tâm Di sợ Đường Tâm Nhu xấu hổ, liền nói đỡ một câu, rằng xe có một chiếc để lái là được rồi, tại sao phải mua nhiều chiếc như vậy?
“Vậy thì không giống nhau rồi!” Đường Tâm Nhu tiếp lời rồi liền trò chuyện với Tưởng Tâm Di.
Sau đó cuộc nói chuyện đều là giữa hai chị em họ, Chu Dục Văn cũng không xen vào. Tuy nhiên, nội dung tán gẫu cũng không có gì đặc sắc, ví dụ như Đường Tâm Nhu sẽ nói, xe là bộ mặt của đàn ông, những dịp khác nhau thì lái xe gì.
“Cha ta có mười mấy chiếc xe lận, giống như tỷ phu ta, một nhân sĩ thành công như vậy, cũng nên mua thêm mấy chiếc xe chứ!”
Lời này nếu Chu Dục Văn muốn đáp lại, chắc chắn cũng có thể nói được, nhưng không cần thiết.
Cứ như vậy, một đường bình ổn đưa các nàng đến trang viên trong nhà. Trang viên tư nhân này nằm gần núi Tê Hà, dựa núi kề sông mà xây. Lúc này đang là tháng Tư, hoa tường vi nở rộ.
Chu Dục Văn đi dọc theo một con đường một chiều thẳng tắp về phía trước, một bên là hàng rào sắt màu đen của trang viên tư nhân, trên hàng rào dày đặc, quấn đầy hoa tường vi.
Đi dọc theo con đường này một lúc lâu, Đường Tâm Nhu mới nói là ở ngay phía trước.
Thật ra lúc này, Chu Dục Văn mới biết, hóa ra đây chính là trang viên nhà Đường Tâm Nhu.
Đường Tâm Nhu gọi điện thoại về nhà, sau đó cánh cổng lớn đang đóng chặt liền được hai người đẩy mở ra, xe của Chu Dục Văn lái vào.
Biệt thự của Chu Dục Văn trong mắt người bình thường đã là đỉnh cao cả đời không đạt tới được, thế nhưng so với nơi này thì đơn giản chính là tiểu vu gặp đại vu.
Xe tiến vào bên trong, tầm nhìn trở nên quang đãng, thông suốt.
Bất kể là con đường nhựa bằng phẳng được xây dựng, hay là thiết kế lâm viên bên trái, cùng với hồ nước, suối phun, khúc thủy lưu thương bên phải.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều thuộc về địa phận tư nhân.
Kiến trúc chủ đạo của trang viên này là một căn biệt thự kiểu Tây hai tầng, phong cách kiến trúc mang đậm hơi hướng thời Dân Quốc.
Chu Dục Văn theo chỉ dẫn, lái xe ra phía sau biệt thự, phát hiện phía sau còn có một kiến trúc biệt thự kiểu Tây nữa. Hai căn biệt thự được nối với nhau bằng một hành lang, bên cạnh hành lang có mười chỗ đậu xe.
Hiện tại trên chỗ đậu xe đã đỗ bảy, tám chiếc xe sang trọng, về cơ bản đều có giá trị trên dưới mấy triệu nguyên.
Tưởng Tâm Di thực ra cũng đã tới đây hai lần, nhưng đối với kiểu trạch viện tư nhân thế này lại đã quen mắt. Về phần Chu Dục Văn, rung động thì ngược lại không có, nhưng quả thật là lần đầu tiên thấy.
Có quản gia chuyên môn đến chào hỏi Đường Tâm Nhu, sau đó dẫn ba người vào nhà. Tưởng Tâm Di ở phía sau thì thầm với Chu Dục Văn.
Nói rằng mảnh đất này là do ba của Đường Tâm Nhu mấy năm trước tìm người, nhờ quan hệ, dùng tiền mua xuống, trước sau đã chi hơn ba trăm triệu (3 ức).
Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là tâm lý nhà giàu mới nổi của nhà Đường Tâm Nhu, hễ có cơ hội là dẫn người tới, cảm giác cứ như thể người khác không có vậy.
Chu Dục Văn nhỏ giọng nói với Tưởng Tâm Di: “Ta thật sự là không có.”
Tưởng Tâm Di liếc trắng Chu Dục Văn một cái.
Đường Tâm Nhu ở phía trước trao đổi vài câu với quản gia, sau đó quay đầu hỏi Tưởng Tâm Di và Chu Dục Văn muốn chơi gì.
“Ở đây có phòng tắm, phòng xông hơi, ngâm chân đều có, còn có phòng karaoke nữa. Tỷ phu, ngươi chơi piano giỏi như vậy, chắc hát cũng không có vấn đề gì chứ?” Đường Tâm Nhu chớp mắt to nói.
Chu Dục Văn nói: “Bình thường thôi?”
“A? Khiêm tốn vậy sao, lát nữa chúng ta đi hát nhé?” Đường Tâm Nhu trưng cầu ý kiến Chu Dục Văn, nhưng Chu Dục Văn lại nói thôi bỏ đi.
“Bận rộn cả buổi sáng, mệt thật, ta thấy sân vườn nhà ngươi rất đẹp, hay là chúng ta ra sân đi dạo một vòng đi?”
“Cũng được.” Trang viên này thực ra cũng không tính là lớn, sân vườn cũng chỉ chiếm khoảng ba mẫu đất mà thôi. Phía trước được thiết kế thành một lâm viên nhỏ, phía sau thì trồng một ít cây đào, cây lê và một số cây lựu, đều có người chuyên chăm sóc.
Đường Tâm Nhu dẫn Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di đi dạo một vòng, lúc trở về, từ bên ngoài nhìn thấy Lưu Tĩnh và Tôn Quyên mấy người đang chơi mạt chược trên lầu hai.
Thiết kế của trang viên này vốn là biệt thự kiểu Tây hai tầng, có sân thượng rất thoáng đãng, ngay cả phòng chơi mạt chược trông cũng rất rộng rãi.
Chu Dục Văn và hai cô gái đang đi dạo bên ngoài, Tôn Quyên ở trong phòng nhìn thấy ba người họ từ xa liền vội vàng vẫy tay gọi.
Thế là ba người đi vào phòng.
Chỉ thấy bốn vị quý bà vừa thuần thục đánh bài, vừa nói chuyện phiếm.
Chu Dục Văn và mọi người vừa mới bước vào, Tôn Quyên liền hỏi họ đến lúc nào.
“Con bé này thật không có quy củ, đến mà cũng không báo cho ta một tiếng.” Tôn Quyên trách mắng con gái.
Đường Tâm Nhu nói không phải.
“Chủ yếu là chị Tâm Di và tỷ phu muốn đi dạo một vòng sân vườn.”
“Ồ! Dạo thấy thế nào?” Đối với Tôn Quyên mà nói, cái trang viên nhỏ này của nhà họ hoàn toàn đủ để lấy ra khoe, cho nên cũng rất nhiệt tình, cười nói sau này thích thì cứ đến chơi bất cứ lúc nào.
Sau đó lại lải nhải khoe khoang một số chuyện. Ví dụ như nói thiết kế của tòa nhà này, là mời chuyên gia thiết kế từ châu Âu, rồi nói đã từng chiêu đãi ai, nào là có lần Thái tử Trung Đông đến chơi, cũng đến nhà chúng ta làm khách đó.
Cứ thế tán gẫu một hồi, thật ra cũng chỉ có Tôn Quyên nói hăng say, cảm giác những người xung quanh chẳng ai muốn nghe, Chu Dục Văn tự nhiên càng không muốn nghe.
Nhìn thấy bốn người đang chơi mạt chược bên kia, Chu Dục Văn thầm nghĩ, tài nghệ này cũng chẳng ra làm sao cả?
So với tính cách tùy tiện của Tôn Quyên, biểu hiện của Lưu Tĩnh xác thực có tu dưỡng hơn một chút. Trong bốn người phụ nữ trung niên đang ngồi, vóc dáng người thì biến dạng, người thì khô gầy, đều dựa vào trang sức châu báu hoa lệ để che giấu sự già nua của tuổi tác.
Chỉ có Lưu Tĩnh, trong đám phụ nữ này xem như hạc giữa bầy gà, vóc dáng vẫn thẳng tắp, lúc đánh bài thì chuyên tâm nhìn bài, cũng không nói thêm gì.
Tôn Quyên thấy Chu Dục Văn cứ nhìn mấy người chơi mạt chược, liền hỏi: “Dục Văn, biết đánh không?”
Chu Dục Văn nói biết một chút, nhưng không biết quy tắc bên này của các vị.
“Chơi mạt chược quy tắc chẳng phải giống nhau sao? Hay là vào chơi hai ván với mẹ vợ tương lai của ngươi đi?” Tôn Quyên trêu ghẹo nói.
Những người khác cũng cười theo. Cảm giác như việc Chu Dục Văn là con rể của Lưu Tĩnh đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Chu Dục Văn lắc đầu nói thôi đi, thật sự không rành lắm, lỡ làm trò cười thì không hay.
Tôn Quyên cũng chỉ thuận miệng nói một câu. Sau đó Đường Tâm Nhu nói bảo nhà bếp làm chút điểm tâm, nếu không có việc gì thì dẫn Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di ra ngoài uống trà chiều.
Tôn Quyên gật đầu nói được rồi, đi đi. Sau đó ba người tiểu bối liền đi ra.
Ở một sân thượng khác trên lầu hai uống trà, tán gẫu một lúc. Tính cách Đường Tâm Nhu có phần kín đáo hơn Tôn Quyên một chút, nhưng dù sao cũng là mẹ con, vẫn có mấy phần muốn khoe khoang.
Giống như lúc uống trà vẫn cứ nói chuyện đi nước ngoài, đồng thời cứ một mực nói, chị Tâm Di, chị thật sự nên ra nước ngoài xem thử đi?
Tưởng Tâm Di lại nói: “Ta sắp 26 tuổi rồi, làm gì có nhiều thời gian đi nước ngoài như vậy, chừng hai năm nữa là muốn kết hôn rồi.”
Lúc nói lời này, Tưởng Tâm Di còn lén lút liếc nhìn Chu Dục Văn.
Đường Tâm Nhu ha ha cười nói: “Đi du học đâu có làm chậm trễ việc kết hôn, chị học giỏi như vậy, phát triển ở nước ngoài chắc chắn tốt hơn. Đến lúc đó em ở trong nước trông chừng tỷ phu giúp chị, chị học xong về là kết hôn trực tiếp, tốt biết bao!”
Tưởng Tâm Di nói, em thôi đi.
“Chính chị trông hắn còn thấy mệt, em mà trông nổi sao?”
“Ồ, tỷ phu khó trông đến vậy sao? Có phải có chuyện gì bát quái không, kể cho em nghe với?” Đường Tâm Nhu nói rồi nhìn về phía Chu Dục Văn.
Đường Tâm Nhu thật sự muốn nghe chuyện bát quái, bởi vì Tưởng Tâm Di tìm được một người bạn trai đẹp trai anh tuấn như vậy, chắc chắn là có câu chuyện, nàng cứ nhìn chằm chằm Chu Dục Văn cười.
Chu Dục Văn ra vẻ không hiểu gì nói: “Cái này có chuyện bát quái gì đáng kể đâu, thật sự muốn nói thì bạn trai cũ của chị ngươi còn có nhiều chuyện xưa hơn ta đấy.”
“Chị ta còn có bạn trai cũ á!” Lần này Đường Tâm Nhu lập tức chấn kinh, nhìn Tưởng Tâm Di với vẻ không thể tin nổi.
Tưởng Tâm Di vốn còn định ‘chiếu tướng’ Chu Dục Văn, không ngờ lại bị Chu Dục Văn ‘chiếu tướng’ lại, lập tức bị hỏi đến không nói nên lời.
Mà Đường Tâm Nhu lại tràn đầy hứng thú nói, mau kể em nghe đi, rốt cuộc là bạn trai cũ như thế nào?
“Có phải chị vẫn còn muốn người đó không?”
“Em nói bậy bạ gì đó!” Một câu làm Tưởng Tâm Di không ngừng liếc mắt lên trời, nàng quan sát biểu cảm của Chu Dục Văn, nói thêm, thật ra căn bản không thể tính là bạn trai cũ.
“Nhiều lắm cũng chỉ coi là bạn khác giới chơi thân thôi.” Tưởng Tâm Di nghĩ nửa ngày, tìm được một từ tương đối chính xác.
Mà Chu Dục Văn lại nói: “Ồ, hóa ra ngươi còn có bạn nam giới chơi tương đối thân à, là ai thế.”
Tưởng Tâm Di triệt để không biết nói gì nữa, nàng thậm chí còn hơi ngượng ngùng muốn nhéo vào người Chu Dục Văn.
Đường Tâm Nhu nhìn hai người đang thể hiện tình cảm trước mặt mình cũng thấy hơi buồn cười.
Tưởng Tâm Di cứ nói, đều là chuyện quá khứ rồi.
“Với lại, ngươi đừng chỉ nói ta được không, ngươi không phải cũng có bạn gái cũ sao? Ta chỉ có một bạn trai cũ, ngươi còn có đến hai bạn gái cũ đó!”
“À?” Đường Tâm Nhu tiếp tục hóng chuyện, Chu Dục Văn nói của ta sao giống được.
“Ta đây cũng chỉ là bạn nữ giới chơi tương đối thân thôi.”
“Ngươi...” Hai câu này làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Tâm Di đỏ bừng, muốn phản bác Chu Dục Văn nhưng lại không biết dùng lời nào để nói lại, chỉ khẽ cắn môi trừng mắt nhìn Chu Dục Văn.
Lúc này, điện thoại của Đường Tâm Nhu vang lên. Là Tôn Quyên gọi tới, nói một người bạn chơi bài đã về.
Bảo Chu Dục Văn qua đánh thay hai ván.
Chu Dục Văn nói mình không rành lắm.
Tôn Quyên lại rất nhiệt tình nói, không sao đâu, cứ vào chơi cùng mấy lão a di chúng ta cho vui.
“Chủ yếu là chơi cùng mẹ vợ ngươi đó!” Lúc này, đầu dây bên kia ồn ào bảo Lưu Tĩnh nói chuyện.
Lưu Tĩnh liền bảo Chu Dục Văn qua chơi thử một chút.
Chu Dục Văn nói được thôi.
Thật ra sau khi bạn chơi bài của họ về thì ván bài nên dừng lại. Chắc là do Tôn Quyên vẫn chưa thỏa mãn, nên mới nói để Chu Dục Văn qua đánh hai ván xem sao.
Lúc đầu Lưu Tĩnh tự nhiên là không đồng ý. Nhưng Tôn Quyên lại nói, bài phẩm chính là nhân phẩm.
Cậu trai trẻ trông có vẻ không tệ, nhưng không biết trên bàn bài thì thế nào.
“Ngươi cứ gọi nó đến đánh chơi xem sao!”
“Với lại, nếu nó đánh thật sự hay, sau này còn có thể tụ một bàn nữa chứ?”
Lưu Tĩnh nghĩ ngợi, rồi nói được thôi.
Thế là Chu Dục Văn cứ vậy đi qua. Ngược lại, thủ pháp xoa mạt chược lại rất thuần thục.
Tôn Quyên vừa nhìn liền nói, đây mà là chưa từng chơi sao.
“Ngươi xem kìa, rõ ràng là cao thủ mà! Lưu Tĩnh à, sau này ngươi có thể thường xuyên bảo con rể ngươi chơi cùng.” Tôn Quyên nói đùa.
Chu Dục Văn nói, cũng chỉ là bốc bài tốt thôi.
“Những cái khác cũng không biết.”
“Thôi đi.” Tôn Quyên cười ha hả, nàng nói: “Ta phải nhắc nhở các ngươi nhé, hai người là người một nhà, đừng có mà gian lận đấy.”
Chu Dục Văn vừa xếp bài, vừa thẳng thừng từ chối: “Vậy chắc chắn là không được rồi, ván bài không phụ tử, điểm này ta hiểu.”
Chu Dục Văn nói lời này, ba người còn lại đều cười, ngay cả Lưu Tĩnh cũng cười.
Thật ra Chu Dục Văn nói câu này xem như đường đột, nhưng đường đột thì cũng đường đột thôi.
Lưu Tĩnh còn đơn phương tuyên bố mình là con rể nhà nàng, chẳng lẽ còn không cho phép mình đường đột một chút sao?
Thế là cứ như vậy bắt đầu đánh bài.
Cách đánh mạt chược của Chu Dục Văn xem như đúng quy đúng củ, không mắc lỗi sai, nhưng cũng không thắng bao nhiêu. Nhìn thì bình thường, nhưng thực ra lại không có kẽ hở.
Lúc mới bắt đầu, Tôn Quyên và những người khác không cảm thấy có gì đặc biệt, đôi khi còn cười nhạo Chu Dục Văn đánh sai bài.
Kết quả qua mấy ván, họ phát hiện Chu Dục Văn thắng nhiều thua ít.
Tưởng Tâm Di và Đường Tâm Nhu, hai cô gái này, sau khi Chu Dục Văn vào chơi thì cũng đến xem, nhưng hai tiểu nha đầu này rõ ràng chưa từng đánh bài bao giờ, nhìn một hồi mà chẳng hiểu gì.
Đường Tâm Nhu thậm chí đôi khi còn cười nhạo Chu Dục Văn đánh sai bài.
Các nàng là người đứng xem, có thể nhìn thấy bài của mọi người.
Đến đứa ngốc cũng biết nên đánh quân nào, vậy mà Chu Dục Văn lại đánh sai.
Mà mấy người phụ nữ trên bàn bài lại xem như cáo già (lão hồ ly), Tôn Quyên lúc đầu còn khá tùy tiện, nhưng đánh mấy ván xong, phát hiện có gì đó không đúng, liền vừa đánh bài vừa nói: “Người trẻ tuổi đúng là đầu óc nhanh nhạy thật, mấy người già chúng ta không so bì được rồi, mới vài ván mà tiền cược sắp bị thắng sạch cả rồi.”
Chu Dục Văn cúi đầu xếp bài, không nói câu nào.
Ngược lại, người ngồi đối diện Tôn Quyên lại nói thêm một câu: “Đúng vậy, ngay cả mẹ vợ mình mà cũng không nhường chút nào.”
Lưu Tĩnh nói: “Đánh bài cho vui thôi mà, không cần phải căng thẳng quá làm gì.”
Lời của trưởng bối, Chu Dục Văn không thể nào xen miệng vào.
Chu Dục Văn chỉ có thể đáp lại bằng hành động: “À, lại ù rồi.” Nói xong liền xòe bài thuần một sắc.
Tôn Quyên lập tức kêu lên bực bội, nói không đánh nữa, không đánh nữa.
“Đầu óc người trẻ tuổi đúng là lợi hại thật, căn bản đánh không lại.”
Chu Dục Văn cười nói: “Không có đâu ạ, Tôn Di, chỉ là vận khí tương đối tốt thôi.”
Cuối cùng tính tiền, Chu Dục Văn đánh hơn một giờ, đã kiếm lời được tiền mua một chiếc điện thoại iPhone. Thân huynh đệ tính sổ sách rõ ràng, tiền phải trả thì chắc chắn phải trả.
Lưu Tĩnh cũng thua một ít tiền.
Tôn Quyên bất mãn nói: “Tiểu tử ngươi, ngay cả mẹ vợ mình cũng không nhường à?”
Chu Dục Văn cười không nói gì.
Đánh bài xong cũng gần tám giờ, ăn cơm tối tại nhà Tôn Quyên. Mấy người chơi bài rõ ràng vẫn còn máu mê, muốn đánh tiếp, nhưng Chu Dục Văn chắc chắn không thể tiếp tục.
Thế là liền nói ăn cơm xong mình còn phải về.
“Về làm gì? Cứ ở lại nhà a di đi, nhà a di không có gì ngoài phòng ở nhiều.” Tôn Quyên nói một hơi.
Chu Dục Văn nghe lời này không khỏi cười, thầm nghĩ nếu Tĩnh di đồng ý, tối nay mình liền ở cùng phòng với chị Tâm Di.
Lưu Tĩnh chắc chắn không đồng ý, nói: “Bọn trẻ có việc bận, cứ để chúng về trước đi. Dục Văn, ngươi nhớ đưa Tâm Di về nhà nhé.”
“Vâng ạ, Tĩnh di.” Cứ quyết định như vậy, ăn cơm xong, mấy vị trưởng bối lại tiếp tục đánh bài.
Đường Tâm Nhu vẫn chưa chơi chán. Đối với nàng mà nói, chín giờ tối, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, về nhà gấp làm gì?
“Ra ngoài nhảy disco không tốt sao?”
Chu Dục Văn nói, thật sự không đi được.
“Lớn tuổi rồi, chỉ muốn dưỡng sinh.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Nghe lời Chu Dục Văn nói, Đường Tâm Nhu lập tức bắt đầu 'diss'.
Làm ơn đi, lão gia gia.
“Ba chúng ta, một người 25, một người 23, còn ngươi mới 19, vậy mà ngươi lại nói với bọn ta là ngươi muốn dưỡng sinh.” Đường Tâm Nhu tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Chu Dục Văn cười nói, được rồi, tối nay thật sự có việc.
“Ta còn phải đưa chị Tâm Di của ngươi về nhà nữa, cứ vậy đi.”
“À, hai người các ngươi chắc chắn là giấu ta làm hoạt động gì mờ ám rồi.” Đường Tâm Nhu lập tức hiểu ra, ra vẻ hừ hừ.
Chu Dục Văn gật đầu: “Đúng đúng, có muốn tham gia cùng không?”
“Đi!” Đường Tâm Nhu lập tức đỏ mặt, không đùa giỡn với Chu Dục Văn nữa.
Như vậy Chu Dục Văn mới có thể thuận lợi lái xe chở Tưởng Tâm Di rời đi.
Thật ra hôm nay Tưởng Tâm Di cũng hơi mệt. Sáng sớm tinh mơ đã dậy giúp Chu Dục Văn trông coi bữa tiệc ở biệt thự, cho đến bây giờ mới được thả lỏng.
Bộ lễ phục mặc trong biệt thự đã sớm được thay ra.
Tưởng Tâm Di vẫn thích mặc kiểu áo len lông nhỏ này, phối hợp với một chiếc quần jeans ống rộng, như vậy trông nhẹ nhàng tự tại hơn một chút.
Ngồi ở ghế phụ lái của Chu Dục Văn, chiếc áo len lông nhỏ hơi ngắn một chút, để lộ ra vòng eo không một chút mỡ thừa của Tưởng Tâm Di.
25 tuổi, nhưng vẫn như thiếu nữ.
Lúc lên xe, Tưởng Tâm Di đã ở trạng thái rất thả lỏng.
Nàng chủ động sáp lại gần, tựa vào vai Chu Dục Văn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn dùng một tay nắm lấy tay Chu Dục Văn.
Con gái chính là như vậy.
Nếu nàng thật sự rất thích một người con trai, sẽ chủ động gần gũi với người đó.
Thật ra trước hôm nay, Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di vẫn thuộc kiểu tình trạng hữu nghị trở lên, người yêu chưa đầy, hai người vẫn có cảm giác về giới hạn.
Kết quả bây giờ, Tưởng Tâm Di dường như đã xem Chu Dục Văn là người yêu.
Chỉ là Chu Dục Văn ngược lại có chút ngại ngùng, nói: “Đang lái xe mà, như vậy không an toàn.”
“Ta hỏi ngươi, vừa nãy nói với Tâm Nhu, muốn dẫn ta đi làm hoạt động mờ ám gì đó, là hoạt động gì vậy?” Tưởng Tâm Di chu môi nhỏ hỏi.
Chu Dục Văn nói: “Sao lại là ta nói chứ? Không phải nàng nói sao, ta đây là phụ họa theo nàng thôi,”
Bạn cần đăng nhập để bình luận