Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 377
Sau khi nói chuyện phiếm xong với Tưởng Tâm Di.
Lục Lâm cũng tắm xong đi ra, mặc một bộ áo choàng tắm màu hồng nhạt, một bên vuốt tóc, vừa đi tới, vén chăn lên nằm bên cạnh Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn thuận tay ôm lấy nàng, hỏi: “Đêm nay ngươi đi ra ngoài, Nghiên Nghiên không hỏi ngươi à?”
“Đêm nay nàng ở ký túc xá,” Lục Lâm thuận miệng nói.
Chu Dục Văn có chút bất ngờ: “Với mối quan hệ của nàng và Tô Tình kia, ở ký túc xá ngủ được sao?”
“Cái này có gì đâu, hai người họ trước giờ vẫn vậy, lại không đánh nhau được.” Lục Lâm lúc nói lời này, có chút khinh thường.
Quan hệ giữa Trịnh Nghiên Nghiên và Tô Tình xác thực không tốt, đánh nhau cũng đã mấy lần, nhưng muốn nói quan hệ bây giờ tệ thì cũng không hẳn vậy. Tô Tình thỉnh thoảng lại mỉa mai Trịnh Nghiên Nghiên vài câu một cách âm dương quái khí, mà Trịnh Nghiên Nghiên cũng sẽ đáp trả lại. Mỗi lần đối phương ăn quả đắng, các nàng lại thấy vui.
Nhưng mâu thuẫn giữa hai người dường như cũng chỉ đến thế, muốn nói đánh nhau thì lại không đánh được.
Có lẽ là do cuối kỳ, trong trường thật sự quá bận rộn, Trịnh Nghiên Nghiên cũng lười về căn hộ lớn, dứt khoát ở lại ký túc xá. Lúc ăn cơm, Trịnh Nghiên Nghiên lặng lẽ nói với Lục Lâm, có đôi khi nàng còn rất thích đấu võ mồm với Tô Tình.
“Cứ thích cái bộ dạng nàng ngứa mắt ta mà lại không làm gì được ta ấy!” Trịnh Nghiên Nghiên hì hì cười nói.
Cho đến hiện tại, Trịnh Nghiên Nghiên đang chiếm ưu thế, bởi vì tuy Trịnh Nghiên Nghiên không phải bạn gái Chu Dục Văn, nhưng Trịnh Nghiên Nghiên nói rằng, mình đã ngủ với Chu Dục Văn rồi!
“Chu Dục Văn nói, lần đầu tiên của hắn là cho ta!” Trịnh Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên nói.
“Ngươi!” Lời này hoàn toàn chính xác có thể khiến Tô Tình tức chết, bởi vì tiếc nuối lớn nhất đời này của Tô Tình chính là không có được lần đầu tiên của Chu Dục Văn.
Cho nên Trịnh Nghiên Nghiên cũng không sợ Tô Tình, thậm chí còn chủ động muốn về ký túc xá ghé qua một vòng.
Tô Tình cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn về làm gì? Ngươi ở nhà Chu Dục Văn người ta không phải tốt lắm sao?"
“Hừ, ta đóng tiền phòng, có giường của ta ở đó, dựa vào cái gì mà ta không thể về chứ.” Tóm lại, hai người họ đúng là một đôi hoan hỉ oan gia, cũng rất vui vẻ.
Chu Dục Văn nghe Lục Lâm nói vậy cũng cười, có chút không nói nên lời, đáp: "Ta cũng đâu phải con gái, cứ xoắn xuýt chuyện lần đầu tiên của ta làm gì?"
Lục Lâm nói: “Vậy ngươi nghĩ sao?”
“Chỉ cho phép các ngươi đám con trai xoắn xuýt, không cho phép bọn ta đám con gái xoắn xuýt à?” Lục Lâm lúc nói lời này, trên mặt mang theo ý cười.
Chu Dục Văn nghe hiểu ý Lục Lâm, nói: “Nghe ngươi nói có vẻ vui lắm nhỉ, để ta nghĩ lại xem, lần đầu tiên của ta là cho ai nhỉ.” Vừa nói, Chu Dục Văn vừa cù lét Lục Lâm. Lục Lâm không ngừng cười khúc khích, nhưng vẫn cố nén ở đó, nói: “Ta làm sao biết lần đầu tiên của ngươi là cho ai?”
“Ngươi không biết à? Ai đã ngủ cùng ta lúc ta chuyển nhà ấy nhỉ?” Chu Dục Văn nói rồi lại lật Lục Lâm xuống dưới thân.
Lục Lâm trợn trắng mắt, nói: “Quên rồi.”
“Quên? Vậy ta giúp ngươi nhớ lại.” Nói rồi, Chu Dục Văn muốn nô đùa với Lục Lâm, còn Lục Lâm thì cứ cười ha ha ha mãi.
Chu Dục Văn nói không ngờ lần đầu tiên của mình lại quý giá như vậy, lúc đó mình lại còn cho ngươi tiền.
“Nghĩ lại thấy đúng là lỗ quá, đáng lẽ ngươi phải đưa tiền cho ta mới đúng, đưa tiền đây.” Chu Dục Văn chìa tay ra.
Lục Lâm cười nhạo rồi đánh vào tay Chu Dục Văn một cái, nói: “Không có tiền!”
“Hừ!” Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa đùa giỡn, nói đến chuyện công việc gần đây, quả thực rất bận rộn, kể cả Lục Lâm cũng giúp Chu Dục Văn xử lý thông tin nhân sự.
Lục Lâm thường xuyên tiếp xúc với Lã Tuệ. Nhắc đến Lã Tuệ, Lục Lâm thấy hơi khó chịu trong lòng, dùng lời của nàng mà nói thì, mẹ nó chứ, cô gái này y như đồ ngu vậy.
Chu Dục Văn thích nghe bộ dạng Lục Lâm mắng chửi người.
Rất buồn cười, cười ha hả ở đó, hỏi Lục Lâm sao lại mắng người ta.
Lục Lâm nói làm việc quá rắc rối, rõ ràng là chuyện một câu nói là xong, lại cứ thích làm phức tạp lên.
Người ta đến hỏi vấn đề, Lã Tuệ biết rất rõ, vậy mà còn nói: ‘Chuyện này không thuộc thẩm quyền của tôi, tôi cho cô số điện thoại, cô đi gọi cho bà ấy đi?’
Còn thích chiếm lợi vặt, nói chuyện thì cứ thích giọng điệu âm dương quái khí.
Dù sao Lục Lâm cũng không thích người phụ nữ này.
Nàng nói, thật không biết Lưu Thạc nghĩ thế nào mà lại tìm loại phụ nữ này.
Chu Dục Văn nói: “Tuổi tác lớn rồi thôi.”
“Có lẽ còn nhiều kinh nghiệm hơn ngươi.”
“Ngươi hưởng qua rồi?”
“Đánh rắm, ta với nàng chẳng có quan hệ gì cả, đừng nói mò.” Chu Dục Văn véo Lục Lâm một cái.
Lục Lâm cười khanh khách, nói: “Ngươi cũng căng thẳng ghê.”
Chu Dục Văn nói: “Cô gái Lã Tuệ này vấn đề đúng là nhiều thật, nhưng khổ nỗi Lưu Thạc lại thích.”
“Kỳ nghỉ đông nàng ấy hình như không về, ở lại công ty thế này lại sợ xảy ra chuyện.” Lục Lâm thấy Chu Dục Văn lộ vẻ lo lắng, bèn nói: “Nếu ngươi không yên tâm về nàng ta, tết này ta ở lại đây chẳng phải tốt sao?”
“Ở lại đây? Ngươi không về nhà à?”
Lục Lâm nói không sao cả.
Ngay lập tức lại nhìn về phía Chu Dục Văn, với vẻ nửa đùa nửa thật, ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn, đặt tay Chu Dục Văn lên đùi mình, nói: “Ngươi chính là nhà của ta!”
Miệng Chu Dục Văn giật giật, nói: “Ôi, ngươi nói thế này, ta thật sự có chút không quen.”
“Ghét thế ~” Lục Lâm lườm Chu Dục Văn một cái.
Chu Dục Văn và Lục Lâm ở chung lâu như vậy, vẫn không biết tình hình cụ thể nhà Lục Lâm, nhưng từ chuyện ban đầu nàng tìm mình vay tiền, Chu Dục Văn cảm thấy gia cảnh chắc hẳn cũng không tốt lắm.
Cho nên Chu Dục Văn không hỏi nhiều.
Chỉ là khi Lục Lâm nói muốn ở lại Kim Lăng, Chu Dục Văn liền sờ đùi nàng nói: “Vậy sẽ phải vất vả cho ngươi rồi.”
Lục Lâm nói: “Tiểu lão bà vất vả một chút không sao cả.”
Chu Dục Văn cười khổ: “Nói cái gì vậy chứ.”
Mặc dù Lục Lâm không biểu lộ ra vẻ vui mừng gì, nhưng nói thật, việc kinh doanh của Chu Dục Văn ngày càng phát đạt, là bạn gái của Chu Dục Văn, Lục Lâm rất vui vẻ.
Nàng là người không có tham vọng gì lớn, rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Nếu có thể cứ mãi duy trì như thế này thì tốt rồi.
Buổi tối, nàng nép vào trong ngực Chu Dục Văn.
Cứ như vậy một đêm trôi qua.
Đến sáng hôm sau, Chu Dục Văn lái xe đến công ty.
Vừa dừng xe xong thì gặp Tưởng Tâm Di.
Tưởng Tâm Di nhìn thấy Chu Dục Văn thì chẳng có lời nào tốt đẹp, nói một câu: “Ồ, Chu Tổng, tới sớm thế, ta còn tưởng rằng ngươi tối hôm qua Tiêu Dao khoái hoạt, hôm nay muốn buổi chiều mới có thể đến đâu!”
Chu Dục Văn nghe mà chẳng hiểu gì cả, hỏi nàng đang nói gì vậy.
Tưởng Tâm Di hừ một tiếng, nói Chu Dục Văn là tra nam.
Chu Dục Văn không hiểu sao Tưởng Tâm Di cứ một mực nói mình là tra nam, liền nói: “Ta không 'cặn bã' ngươi là được rồi.”
Tưởng Tâm Di vừa đi theo Chu Dục Văn lên lầu, vừa nói móc: “Ngươi muốn 'cặn bã', ta còn không cho ngươi 'cặn bã' đâu!”
Hai người cứ thế đấu khẩu với nhau.
Tưởng Tâm Di hỏi Chu Dục Văn trợ lý ngươi tìm cho ta là ai.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi tuyệt đối sẽ thích, làm việc cẩn thận, năng lực học hỏi tốt, hơn nữa còn là đồng học của ngươi.”
“Đồng học?” Trước khi vào văn phòng, nghe được hai chữ đồng học.
Trong đầu Tưởng Tâm Di đột nhiên hiện lên hình bóng một cô gái.
Lông mày nàng không khỏi nhíu lại.
Nàng vừa định hỏi có phải Lý Thi Kỳ không.
Lúc vào công ty, lại phát hiện Lý Thi Kỳ đã ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Trong nháy mắt, Tưởng Tâm Di chỉ cảm thấy trong lòng mình như có tảng đá đè nặng, khó chịu vô cùng.
“Đến sớm thế.” Nhìn thấy Lý Thi Kỳ, Chu Dục Văn hơi kinh ngạc, bình thường hẳn là 9 giờ đi làm, bây giờ mới 8 giờ 20. Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di vốn có thói quen đến sớm.
Nhưng Lý Thi Kỳ lại còn đến sớm hơn cả bọn họ.
Lý Thi Kỳ vẫn mặc chiếc áo len cừu cổ tròn màu trắng tối qua, phối với một chiếc quần jean đã bị giặt đến bạc màu, cả người đứng ở đó có chút câu nệ, nhưng cũng có chút mơ hồ.
Chu Dục Văn phát hiện, hôm nay văn phòng đặc biệt sạch sẽ, sàn nhà đã được quét dọn, cửa sổ cũng được mở ra.
Mặt bàn hôm qua chưa dọn dẹp cũng đã được thu dọn.
Chu Dục Văn chú ý tới sau lưng Lý Thi Kỳ còn có cây chổi chưa kịp cất đi.
Chu Dục Văn hỏi: “Đây đều là ngươi dọn dẹp sao?”
Lý Thi Kỳ nhẹ gật đầu.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi thật ra không cần phải làm vậy đâu.”
“Bọn ta bình thường đều để dì lao công trong trường đến dọn dẹp.” Lý Thi Kỳ lắc đầu nói không sao.
“Ta ngồi không cũng không có việc gì, nên tiện tay dọn dẹp một chút.” Chu Dục Văn rất hài lòng, nhưng thấy Tâm Di Tỷ của mình nãy giờ không nói gì.
Chu Dục Văn liền nói: “Tâm Di Tỷ, ta tìm trợ lý cho ngươi thế nào? Thích không?”
“À.” Tưởng Tâm Di vốn luôn lễ phép, hôm nay không biết làm sao, lại có vẻ bất lịch sự như vậy: “Ngươi nói sinh viên làm thêm mới tuyển chính là nàng à?”
Chu Dục Văn nói: “Đúng vậy, học muội trường Nam Đại của ngươi, năng lực làm việc chắc chắn không cần bàn cãi. Lý Thi Kỳ, để Tâm Di Tỷ hướng dẫn ngươi không sao chứ? Ngươi cứ nghe theo nàng là được.”
Lý Thi Kỳ rất lễ phép, nghe theo Chu Dục Văn liền gọi một tiếng “Tâm Di Tỷ”.
Người ta nói đưa tay không đánh người mặt cười, Tưởng Tâm Di dù tâm trạng bực bội, nhưng cũng không cần thiết phải so đo với Lý Thi Kỳ, chỉ có thể qua loa đáp một tiếng, nói được rồi.
Công việc bây giờ đang gấp rút, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.
Vả lại Tưởng Tâm Di đúng là đang cần người.
Chỉ riêng việc kiểm tra đối chiếu hóa đơn mua hàng đã đủ bận rộn một hồi lâu.
Tưởng Tâm Di nghĩ thầm, Lý Thi Kỳ đến rồi thì cứ dùng thôi.
Mình cũng đâu phải loại người hẹp hòi gì.
Qua tiếp xúc, Lý Thi Kỳ quả thực rất thông minh.
Nàng thuộc kiểu mỹ nhân phương Đông điển hình.
Bề ngoài trông có vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm lại rất cứng cỏi, làm việc rất thẳng thắn, gặp điều không biết liền hỏi.
Lúc Tưởng Tâm Di đang dạy Lý Thi Kỳ làm việc, nàng không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Thi Kỳ.
Khi đó là hơn chín giờ, ánh nắng đẹp từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Mấy sợi tóc mai trên trán Lý Thi Kỳ hiện lên màu vàng óng dưới ánh mặt trời.
Gương mặt Lý Thi Kỳ cũng hơi bừng sáng.
Đôi mắt linh động của nàng, không chớp nhìn chăm chú vào bảng biểu Tưởng Tâm Di đang cầm, muốn nghe Tưởng Tâm Di tiếp tục nói.
Phát hiện Tưởng Tâm Di không nói gì.
Nàng tò mò ngẩng đầu lên.
Chớp chớp mắt.
“Khụ!” Tưởng Tâm Di đỏ mặt, cúi đầu xuống, nghĩ thầm, tại sao mình lại phải cạnh tranh với nàng ta cơ chứ?
Thanh mai trúc mã từ cấp 3.
Tuổi tác vừa đẹp.
Học hành cũng giỏi.
Quan trọng nhất là, xinh đẹp.
Lúc làm việc, Tưởng Tâm Di nhìn chằm chằm Lý Thi Kỳ một hồi lâu, nhìn bộ dạng bận trước bận sau của nàng.
Nhìn nàng đi vào văn phòng Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nhìn bảng biểu Lý Thi Kỳ làm, rất tán thưởng nói: “Được đấy, Lý Thi Kỳ!”
“Sớm biết ngươi giỏi như vậy, đã sớm gọi ngươi vào công ty rồi.”
“Không có đâu ạ, ta còn phải học hỏi nhiều lắm, đều là Tâm Di Tỷ dạy tốt cả.” Lý Thi Kỳ rất khiêm tốn.
“Nàng ấy à.” Chu Dục Văn ngẩng đầu nhìn Tưởng Tâm Di đang ở bên ngoài.
Tưởng Tâm Di chột dạ giả vờ như không nghe lén.
Chu Dục Văn nói: “Cũng bình thường thôi.”
Hít~ Tưởng Tâm Di nắm chặt nắm tay nhỏ.
Lý Thi Kỳ cứ thế gia nhập công ty của Chu Dục Văn. Bởi vì ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nên Tưởng Tâm Di dù khó chịu với Chu Dục Văn.
Nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
Mãi cho đến buổi tối.
Chu Dục Văn đặt 4000 bộ ga giường chăn đệm bên chỗ chú của Tưởng Tâm Di.
Chú của Tưởng Tâm Di muốn mời Chu Dục Văn ăn cơm, chắc chắn phải dẫn Tưởng Tâm Di đi cùng.
Tưởng Tâm Di tuy có đi, nhưng suốt cả buổi không cho Chu Dục Văn một vẻ mặt vui vẻ nào.
Chú của Tưởng Tâm Di ngược lại là người sảng khoái, rất thích Chu Dục Văn, nói Chu Dục Văn tuấn tú lịch sự.
Tưởng Tâm Di ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi "a" một tiếng cười nhạt, nói: “Chú Ba, chú cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong, người ta thường nói, biết người biết mặt không biết lòng mà.”
“Ặc!” Kiểu nói này của Tưởng Tâm Di, không chỉ Chu Dục Văn thấy xấu hổ.
Chú Ba của nàng thật ra cũng xấu hổ, nghĩ thầm đôi trẻ này đang mâu thuẫn, hay là mình nói sai gì rồi.
Mặc kệ, Tưởng Tam Thúc đầu tiên là ha ha ha cười to một hồi, nói: “Dục Văn, cháu gái ta tính tình nó thế đấy, sau này ngươi ở bên nó, phải chiều nó nhiều vào nhé?”
Chu Dục Văn rất xấu hổ, lén liếc nhìn Tưởng Tâm Di.
Nghĩ thầm sao lại chọc giận tiểu cô nãi nãi này rồi?
Khách sạn Tưởng Tam Thúc mời ăn cơm rất lớn, một cái bàn tròn to cũng chỉ có ba người. Tưởng Tâm Di cứ giữ bộ dạng bất cần đời, bĩu môi lắc lắc chân ở đó.
Hợp đồng thực ra đã ký từ sớm. Thực tế dựa vào thân phận của Tưởng Tam Thúc, không cần thiết vì đơn hàng 4000 bộ mà phải đặc biệt mời cơm. Chẳng qua là đang ở Kim Lăng, tiện gặp mặt người con rể mà chị dâu hết lời khen ngợi thôi?
Tưởng Tam Thúc thực ra rất hài lòng về Chu Dục Văn, cũng không biết cháu gái mình đây là làm sao.
Lúc đi vệ sinh, Tưởng Tam Thúc còn kéo Chu Dục Văn lại để xin lỗi Chu Dục Văn, nói nha đầu Tâm Di này từ nhỏ đã thế, bị chiều hư rồi.
“Cháu trai à, ngươi đừng để ý nhé, phụ nữ là phải dỗ dành. Ngươi dỗ dành Tâm Di tốt, thì ngươi tốt, ta tốt, cả nhà đều tốt, chị dâu ta cũng vui vẻ, đúng không?” Lời Tưởng Tam Thúc nói nghe có gì đó là lạ.
Nhưng lại cũng hợp lý.
Chu Dục Văn liền vâng một tiếng.
Sau khi trở lại phòng, Chu Dục Văn phát hiện, mặt Tưởng Tâm Di hồng hồng, một mình nàng vậy mà đã uống một cốc nhỏ rượu Ngũ Lương.
Gương mặt nàng đỏ như quả táo. Hôm nay ra ngoài ăn cơm, Tưởng Tâm Di có trang điểm, trên tai điểm xuyết đôi khuyên tai kim cương, giờ phút này ánh lên cùng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, trông đặc biệt đẹp mắt.
Chu Dục Văn ngồi vào chỗ, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại uống rượu một mình thế?”
“Ngươi quản ta à?” Tưởng Tâm Di có lẽ đã say rồi.
Cũng có thể là đang mượn rượu giải tỏa, giống như một túi thuốc nổ, chạm vào là nổ tung.
Chu Dục Văn cũng không biết làm sao, dứt khoát giữ im lặng.
Chẳng còn cách nào khác, tính tình tiểu thư nhà giàu chính là khó nắm bắt như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Dục Văn lái xe đưa Tưởng Tâm Di về nhà.
Lúc Tưởng Tâm Di đi ra có mặc áo khoác, sau đó uống rượu người nóng lên, liền cởi áo để ở ghế sau xe.
Bên trong nàng mặc một chiếc áo len Tod's màu nâu, phối với chân váy ngắn màu đen, còn có một chiếc túi LV nhỏ nhắn màu hồng.
Trước khi ở cùng Chu Dục Văn, nàng rất ít khi mặc váy ngắn, nhưng sau khi ở cùng Chu Dục Văn, rõ ràng nàng cũng thích kiểu ăn mặc lộ chân này.
Có điều chân Tưởng Tâm Di cũng đẹp, dưới chân váy là đôi chân vừa dài vừa thon, chân đi đôi giày thể thao màu hồng.
Chu Dục Văn ngoan ngoãn lái xe ở ghế lái.
Tưởng Tâm Di lại không yên phận, vì đã uống rượu, trên mặt vẫn còn vương nét ửng hồng.
Thấy Chu Dục Văn không nói gì, nàng bèn tự mình hừ ca ở đó.
Hừ ca một hồi, đột nhiên nói Chu Dục Văn là tra nam, nói hắn không giữ lời, thật vô vị.
Chu Dục Văn cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Lại làm sao nữa đây?”
Tưởng Tâm Di nói chẳng sao cả.
“Ta vui, ta thích thì ta nói, không được à?”
“...”
“Ngươi vui là được rồi.”
Tiếp đó Chu Dục Văn liền không nói gì nữa, Tưởng Tâm Di vẫn lẩm bẩm nói nhảm ở bên kia.
“Đương nhiên rồi, giúp ngươi nhiều như vậy, lúc cần dùng thì nói người ta giỏi giang, không cần nữa thì lại nói bình thường.” Tưởng Tâm Di bĩu môi lầm bầm ở đó.
Chu Dục Văn lúc này đã dừng xe trước cửa nhà Tưởng Tâm Di, hắn nghe hiểu ý trong lời nói của Tưởng Tâm Di.
Không khỏi cười khổ nói: “Tỷ à, ta chỉ là dỗ con bé cho vui thôi, sao tỷ lại coi là thật thế, người ta con gái nhỏ lần đầu làm việc, cần cổ vũ mà.”
“À, người ta là con gái nhỏ, ý nói ta già rồi chứ gì?”
“Ta đâu có nói vậy.”
“Ta biết ngươi chê ta lớn tuổi, ta là lão nữ nhân rồi.” Tưởng Tâm Di lẩm bẩm.
Chu Dục Văn nghe vậy càng không nói nên lời: “Không phải đâu, Tâm Di Tỷ, tỷ đừng như vậy được không? Ta sợ đấy.”
“Hừ!” Tiếng hừ này của Tưởng Tâm Di tràn đầy buồn bực, nàng có lẽ say thật rồi, vừa nãy ở khách sạn không biết đã uống mấy chén, sau đó trong xe lại thổi hơi ấm.
Bây giờ cả gương mặt đều đỏ hồng lên.
Nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ ghế phụ, cứ nhìn Chu Dục Văn chằm chằm, lẩm bẩm một câu: “Ngươi căn bản không hiểu ta.”
Chu Dục Văn cười khổ, nói: “Hiểu cái gì chứ?”
“Tỷ, tỷ không nói sao ta hiểu được?”
“Hừ, thực sự hiểu thì không cần phải nói.”
“Tỷ nói ra chẳng phải là ta hiểu rồi sao.”
“Nếu như phải nói hết ra, thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Tưởng Tâm Di không biết nổi hứng gì, lúc nói lời này vậy mà lại tỏ ra tủi thân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Dục Văn nhất thời có chút bực mình, hắn thật sự không biết dỗ con gái.
Sở dĩ độ nhẫn nại với Tưởng Tâm Di cao như vậy, là bởi vì Tưởng Tâm Di quả thực đã giúp hắn không ít việc.
Nếu Tưởng Tâm Di là nữ nhân của Chu Dục Văn, hắn chắc chắn sẽ không dỗ dành, nhưng quan hệ hiện tại của bọn họ đâu phải là quan hệ bạn bè thông thường.
Cho nên Chu Dục Văn chỉ đành bó tay một chút, nhưng vẫn nén lòng muốn hỏi: “Không phải chứ, ta cũng đâu phải thầy bói, ta làm sao biết tỷ có ý gì?”
“Ta không có ý gì cả.” Tưởng Tâm Di nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Dục Văn nhất thời có chút bực bội, nói: “Được rồi, vậy thì không có ý nghĩa gì hết.”
“À! Ngươi chê ta vô vị đúng không!” Tưởng Tâm Di nói.
“Không phải, Tưởng Tâm Di ngươi có bị bệnh không?” Chu Dục Văn cảm thấy Tưởng Tâm Di đúng là đang cố tình gây sự, thật khó hiểu?
“...” Nghe lời Chu Dục Văn nói, Tưởng Tâm Di sững sờ một lúc, mũi cay cay, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Thấy bộ dạng này của nàng, Chu Dục Văn lại mềm lòng. Hắn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Tưởng Tâm Di, nói: “Tâm Di Tỷ, hôm nay rốt cuộc tỷ làm sao vậy? Cứ khó hiểu mãi, tỷ có lời gì cứ nói thẳng ra không tốt sao, lại cứ muốn chơi trò bí ẩn với ta.”
“Tỷ biết đấy, ta ghét nhất là kiểu khó hiểu như thế này.”
“Ngươi thật sự không biết ta có ý gì sao?!” Tưởng Tâm Di nói lời này, giọng đã có chút nghẹn ngào.
Chu Dục Văn nói: “Tỷ không nói sao ta biết được?”
“Ta cứ tưởng là ngươi biết!”
“Nhưng ta không biết.”
“Được, vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết!”
“Vậy tỷ nói đi!”
“Chu Dục Văn ta thích ngươi! Ta thấy ngươi đối tốt với những cô gái khác ta không vui! Ta ăn dấm! Ta chỉ muốn ngươi đối tốt với một mình ta thôi!” Tưởng Tâm Di nhìn chằm chằm vào Chu Dục Văn đang nhìn thẳng phía trước, nói ra từng chữ.
Lúc nàng nói lời này, nước mắt đã lăn dài trên má.
Lục Lâm cũng tắm xong đi ra, mặc một bộ áo choàng tắm màu hồng nhạt, một bên vuốt tóc, vừa đi tới, vén chăn lên nằm bên cạnh Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn thuận tay ôm lấy nàng, hỏi: “Đêm nay ngươi đi ra ngoài, Nghiên Nghiên không hỏi ngươi à?”
“Đêm nay nàng ở ký túc xá,” Lục Lâm thuận miệng nói.
Chu Dục Văn có chút bất ngờ: “Với mối quan hệ của nàng và Tô Tình kia, ở ký túc xá ngủ được sao?”
“Cái này có gì đâu, hai người họ trước giờ vẫn vậy, lại không đánh nhau được.” Lục Lâm lúc nói lời này, có chút khinh thường.
Quan hệ giữa Trịnh Nghiên Nghiên và Tô Tình xác thực không tốt, đánh nhau cũng đã mấy lần, nhưng muốn nói quan hệ bây giờ tệ thì cũng không hẳn vậy. Tô Tình thỉnh thoảng lại mỉa mai Trịnh Nghiên Nghiên vài câu một cách âm dương quái khí, mà Trịnh Nghiên Nghiên cũng sẽ đáp trả lại. Mỗi lần đối phương ăn quả đắng, các nàng lại thấy vui.
Nhưng mâu thuẫn giữa hai người dường như cũng chỉ đến thế, muốn nói đánh nhau thì lại không đánh được.
Có lẽ là do cuối kỳ, trong trường thật sự quá bận rộn, Trịnh Nghiên Nghiên cũng lười về căn hộ lớn, dứt khoát ở lại ký túc xá. Lúc ăn cơm, Trịnh Nghiên Nghiên lặng lẽ nói với Lục Lâm, có đôi khi nàng còn rất thích đấu võ mồm với Tô Tình.
“Cứ thích cái bộ dạng nàng ngứa mắt ta mà lại không làm gì được ta ấy!” Trịnh Nghiên Nghiên hì hì cười nói.
Cho đến hiện tại, Trịnh Nghiên Nghiên đang chiếm ưu thế, bởi vì tuy Trịnh Nghiên Nghiên không phải bạn gái Chu Dục Văn, nhưng Trịnh Nghiên Nghiên nói rằng, mình đã ngủ với Chu Dục Văn rồi!
“Chu Dục Văn nói, lần đầu tiên của hắn là cho ta!” Trịnh Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên nói.
“Ngươi!” Lời này hoàn toàn chính xác có thể khiến Tô Tình tức chết, bởi vì tiếc nuối lớn nhất đời này của Tô Tình chính là không có được lần đầu tiên của Chu Dục Văn.
Cho nên Trịnh Nghiên Nghiên cũng không sợ Tô Tình, thậm chí còn chủ động muốn về ký túc xá ghé qua một vòng.
Tô Tình cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn về làm gì? Ngươi ở nhà Chu Dục Văn người ta không phải tốt lắm sao?"
“Hừ, ta đóng tiền phòng, có giường của ta ở đó, dựa vào cái gì mà ta không thể về chứ.” Tóm lại, hai người họ đúng là một đôi hoan hỉ oan gia, cũng rất vui vẻ.
Chu Dục Văn nghe Lục Lâm nói vậy cũng cười, có chút không nói nên lời, đáp: "Ta cũng đâu phải con gái, cứ xoắn xuýt chuyện lần đầu tiên của ta làm gì?"
Lục Lâm nói: “Vậy ngươi nghĩ sao?”
“Chỉ cho phép các ngươi đám con trai xoắn xuýt, không cho phép bọn ta đám con gái xoắn xuýt à?” Lục Lâm lúc nói lời này, trên mặt mang theo ý cười.
Chu Dục Văn nghe hiểu ý Lục Lâm, nói: “Nghe ngươi nói có vẻ vui lắm nhỉ, để ta nghĩ lại xem, lần đầu tiên của ta là cho ai nhỉ.” Vừa nói, Chu Dục Văn vừa cù lét Lục Lâm. Lục Lâm không ngừng cười khúc khích, nhưng vẫn cố nén ở đó, nói: “Ta làm sao biết lần đầu tiên của ngươi là cho ai?”
“Ngươi không biết à? Ai đã ngủ cùng ta lúc ta chuyển nhà ấy nhỉ?” Chu Dục Văn nói rồi lại lật Lục Lâm xuống dưới thân.
Lục Lâm trợn trắng mắt, nói: “Quên rồi.”
“Quên? Vậy ta giúp ngươi nhớ lại.” Nói rồi, Chu Dục Văn muốn nô đùa với Lục Lâm, còn Lục Lâm thì cứ cười ha ha ha mãi.
Chu Dục Văn nói không ngờ lần đầu tiên của mình lại quý giá như vậy, lúc đó mình lại còn cho ngươi tiền.
“Nghĩ lại thấy đúng là lỗ quá, đáng lẽ ngươi phải đưa tiền cho ta mới đúng, đưa tiền đây.” Chu Dục Văn chìa tay ra.
Lục Lâm cười nhạo rồi đánh vào tay Chu Dục Văn một cái, nói: “Không có tiền!”
“Hừ!” Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa đùa giỡn, nói đến chuyện công việc gần đây, quả thực rất bận rộn, kể cả Lục Lâm cũng giúp Chu Dục Văn xử lý thông tin nhân sự.
Lục Lâm thường xuyên tiếp xúc với Lã Tuệ. Nhắc đến Lã Tuệ, Lục Lâm thấy hơi khó chịu trong lòng, dùng lời của nàng mà nói thì, mẹ nó chứ, cô gái này y như đồ ngu vậy.
Chu Dục Văn thích nghe bộ dạng Lục Lâm mắng chửi người.
Rất buồn cười, cười ha hả ở đó, hỏi Lục Lâm sao lại mắng người ta.
Lục Lâm nói làm việc quá rắc rối, rõ ràng là chuyện một câu nói là xong, lại cứ thích làm phức tạp lên.
Người ta đến hỏi vấn đề, Lã Tuệ biết rất rõ, vậy mà còn nói: ‘Chuyện này không thuộc thẩm quyền của tôi, tôi cho cô số điện thoại, cô đi gọi cho bà ấy đi?’
Còn thích chiếm lợi vặt, nói chuyện thì cứ thích giọng điệu âm dương quái khí.
Dù sao Lục Lâm cũng không thích người phụ nữ này.
Nàng nói, thật không biết Lưu Thạc nghĩ thế nào mà lại tìm loại phụ nữ này.
Chu Dục Văn nói: “Tuổi tác lớn rồi thôi.”
“Có lẽ còn nhiều kinh nghiệm hơn ngươi.”
“Ngươi hưởng qua rồi?”
“Đánh rắm, ta với nàng chẳng có quan hệ gì cả, đừng nói mò.” Chu Dục Văn véo Lục Lâm một cái.
Lục Lâm cười khanh khách, nói: “Ngươi cũng căng thẳng ghê.”
Chu Dục Văn nói: “Cô gái Lã Tuệ này vấn đề đúng là nhiều thật, nhưng khổ nỗi Lưu Thạc lại thích.”
“Kỳ nghỉ đông nàng ấy hình như không về, ở lại công ty thế này lại sợ xảy ra chuyện.” Lục Lâm thấy Chu Dục Văn lộ vẻ lo lắng, bèn nói: “Nếu ngươi không yên tâm về nàng ta, tết này ta ở lại đây chẳng phải tốt sao?”
“Ở lại đây? Ngươi không về nhà à?”
Lục Lâm nói không sao cả.
Ngay lập tức lại nhìn về phía Chu Dục Văn, với vẻ nửa đùa nửa thật, ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn, đặt tay Chu Dục Văn lên đùi mình, nói: “Ngươi chính là nhà của ta!”
Miệng Chu Dục Văn giật giật, nói: “Ôi, ngươi nói thế này, ta thật sự có chút không quen.”
“Ghét thế ~” Lục Lâm lườm Chu Dục Văn một cái.
Chu Dục Văn và Lục Lâm ở chung lâu như vậy, vẫn không biết tình hình cụ thể nhà Lục Lâm, nhưng từ chuyện ban đầu nàng tìm mình vay tiền, Chu Dục Văn cảm thấy gia cảnh chắc hẳn cũng không tốt lắm.
Cho nên Chu Dục Văn không hỏi nhiều.
Chỉ là khi Lục Lâm nói muốn ở lại Kim Lăng, Chu Dục Văn liền sờ đùi nàng nói: “Vậy sẽ phải vất vả cho ngươi rồi.”
Lục Lâm nói: “Tiểu lão bà vất vả một chút không sao cả.”
Chu Dục Văn cười khổ: “Nói cái gì vậy chứ.”
Mặc dù Lục Lâm không biểu lộ ra vẻ vui mừng gì, nhưng nói thật, việc kinh doanh của Chu Dục Văn ngày càng phát đạt, là bạn gái của Chu Dục Văn, Lục Lâm rất vui vẻ.
Nàng là người không có tham vọng gì lớn, rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Nếu có thể cứ mãi duy trì như thế này thì tốt rồi.
Buổi tối, nàng nép vào trong ngực Chu Dục Văn.
Cứ như vậy một đêm trôi qua.
Đến sáng hôm sau, Chu Dục Văn lái xe đến công ty.
Vừa dừng xe xong thì gặp Tưởng Tâm Di.
Tưởng Tâm Di nhìn thấy Chu Dục Văn thì chẳng có lời nào tốt đẹp, nói một câu: “Ồ, Chu Tổng, tới sớm thế, ta còn tưởng rằng ngươi tối hôm qua Tiêu Dao khoái hoạt, hôm nay muốn buổi chiều mới có thể đến đâu!”
Chu Dục Văn nghe mà chẳng hiểu gì cả, hỏi nàng đang nói gì vậy.
Tưởng Tâm Di hừ một tiếng, nói Chu Dục Văn là tra nam.
Chu Dục Văn không hiểu sao Tưởng Tâm Di cứ một mực nói mình là tra nam, liền nói: “Ta không 'cặn bã' ngươi là được rồi.”
Tưởng Tâm Di vừa đi theo Chu Dục Văn lên lầu, vừa nói móc: “Ngươi muốn 'cặn bã', ta còn không cho ngươi 'cặn bã' đâu!”
Hai người cứ thế đấu khẩu với nhau.
Tưởng Tâm Di hỏi Chu Dục Văn trợ lý ngươi tìm cho ta là ai.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi tuyệt đối sẽ thích, làm việc cẩn thận, năng lực học hỏi tốt, hơn nữa còn là đồng học của ngươi.”
“Đồng học?” Trước khi vào văn phòng, nghe được hai chữ đồng học.
Trong đầu Tưởng Tâm Di đột nhiên hiện lên hình bóng một cô gái.
Lông mày nàng không khỏi nhíu lại.
Nàng vừa định hỏi có phải Lý Thi Kỳ không.
Lúc vào công ty, lại phát hiện Lý Thi Kỳ đã ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Trong nháy mắt, Tưởng Tâm Di chỉ cảm thấy trong lòng mình như có tảng đá đè nặng, khó chịu vô cùng.
“Đến sớm thế.” Nhìn thấy Lý Thi Kỳ, Chu Dục Văn hơi kinh ngạc, bình thường hẳn là 9 giờ đi làm, bây giờ mới 8 giờ 20. Chu Dục Văn và Tưởng Tâm Di vốn có thói quen đến sớm.
Nhưng Lý Thi Kỳ lại còn đến sớm hơn cả bọn họ.
Lý Thi Kỳ vẫn mặc chiếc áo len cừu cổ tròn màu trắng tối qua, phối với một chiếc quần jean đã bị giặt đến bạc màu, cả người đứng ở đó có chút câu nệ, nhưng cũng có chút mơ hồ.
Chu Dục Văn phát hiện, hôm nay văn phòng đặc biệt sạch sẽ, sàn nhà đã được quét dọn, cửa sổ cũng được mở ra.
Mặt bàn hôm qua chưa dọn dẹp cũng đã được thu dọn.
Chu Dục Văn chú ý tới sau lưng Lý Thi Kỳ còn có cây chổi chưa kịp cất đi.
Chu Dục Văn hỏi: “Đây đều là ngươi dọn dẹp sao?”
Lý Thi Kỳ nhẹ gật đầu.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi thật ra không cần phải làm vậy đâu.”
“Bọn ta bình thường đều để dì lao công trong trường đến dọn dẹp.” Lý Thi Kỳ lắc đầu nói không sao.
“Ta ngồi không cũng không có việc gì, nên tiện tay dọn dẹp một chút.” Chu Dục Văn rất hài lòng, nhưng thấy Tâm Di Tỷ của mình nãy giờ không nói gì.
Chu Dục Văn liền nói: “Tâm Di Tỷ, ta tìm trợ lý cho ngươi thế nào? Thích không?”
“À.” Tưởng Tâm Di vốn luôn lễ phép, hôm nay không biết làm sao, lại có vẻ bất lịch sự như vậy: “Ngươi nói sinh viên làm thêm mới tuyển chính là nàng à?”
Chu Dục Văn nói: “Đúng vậy, học muội trường Nam Đại của ngươi, năng lực làm việc chắc chắn không cần bàn cãi. Lý Thi Kỳ, để Tâm Di Tỷ hướng dẫn ngươi không sao chứ? Ngươi cứ nghe theo nàng là được.”
Lý Thi Kỳ rất lễ phép, nghe theo Chu Dục Văn liền gọi một tiếng “Tâm Di Tỷ”.
Người ta nói đưa tay không đánh người mặt cười, Tưởng Tâm Di dù tâm trạng bực bội, nhưng cũng không cần thiết phải so đo với Lý Thi Kỳ, chỉ có thể qua loa đáp một tiếng, nói được rồi.
Công việc bây giờ đang gấp rút, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.
Vả lại Tưởng Tâm Di đúng là đang cần người.
Chỉ riêng việc kiểm tra đối chiếu hóa đơn mua hàng đã đủ bận rộn một hồi lâu.
Tưởng Tâm Di nghĩ thầm, Lý Thi Kỳ đến rồi thì cứ dùng thôi.
Mình cũng đâu phải loại người hẹp hòi gì.
Qua tiếp xúc, Lý Thi Kỳ quả thực rất thông minh.
Nàng thuộc kiểu mỹ nhân phương Đông điển hình.
Bề ngoài trông có vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm lại rất cứng cỏi, làm việc rất thẳng thắn, gặp điều không biết liền hỏi.
Lúc Tưởng Tâm Di đang dạy Lý Thi Kỳ làm việc, nàng không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Thi Kỳ.
Khi đó là hơn chín giờ, ánh nắng đẹp từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Mấy sợi tóc mai trên trán Lý Thi Kỳ hiện lên màu vàng óng dưới ánh mặt trời.
Gương mặt Lý Thi Kỳ cũng hơi bừng sáng.
Đôi mắt linh động của nàng, không chớp nhìn chăm chú vào bảng biểu Tưởng Tâm Di đang cầm, muốn nghe Tưởng Tâm Di tiếp tục nói.
Phát hiện Tưởng Tâm Di không nói gì.
Nàng tò mò ngẩng đầu lên.
Chớp chớp mắt.
“Khụ!” Tưởng Tâm Di đỏ mặt, cúi đầu xuống, nghĩ thầm, tại sao mình lại phải cạnh tranh với nàng ta cơ chứ?
Thanh mai trúc mã từ cấp 3.
Tuổi tác vừa đẹp.
Học hành cũng giỏi.
Quan trọng nhất là, xinh đẹp.
Lúc làm việc, Tưởng Tâm Di nhìn chằm chằm Lý Thi Kỳ một hồi lâu, nhìn bộ dạng bận trước bận sau của nàng.
Nhìn nàng đi vào văn phòng Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nhìn bảng biểu Lý Thi Kỳ làm, rất tán thưởng nói: “Được đấy, Lý Thi Kỳ!”
“Sớm biết ngươi giỏi như vậy, đã sớm gọi ngươi vào công ty rồi.”
“Không có đâu ạ, ta còn phải học hỏi nhiều lắm, đều là Tâm Di Tỷ dạy tốt cả.” Lý Thi Kỳ rất khiêm tốn.
“Nàng ấy à.” Chu Dục Văn ngẩng đầu nhìn Tưởng Tâm Di đang ở bên ngoài.
Tưởng Tâm Di chột dạ giả vờ như không nghe lén.
Chu Dục Văn nói: “Cũng bình thường thôi.”
Hít~ Tưởng Tâm Di nắm chặt nắm tay nhỏ.
Lý Thi Kỳ cứ thế gia nhập công ty của Chu Dục Văn. Bởi vì ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nên Tưởng Tâm Di dù khó chịu với Chu Dục Văn.
Nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
Mãi cho đến buổi tối.
Chu Dục Văn đặt 4000 bộ ga giường chăn đệm bên chỗ chú của Tưởng Tâm Di.
Chú của Tưởng Tâm Di muốn mời Chu Dục Văn ăn cơm, chắc chắn phải dẫn Tưởng Tâm Di đi cùng.
Tưởng Tâm Di tuy có đi, nhưng suốt cả buổi không cho Chu Dục Văn một vẻ mặt vui vẻ nào.
Chú của Tưởng Tâm Di ngược lại là người sảng khoái, rất thích Chu Dục Văn, nói Chu Dục Văn tuấn tú lịch sự.
Tưởng Tâm Di ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi "a" một tiếng cười nhạt, nói: “Chú Ba, chú cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong, người ta thường nói, biết người biết mặt không biết lòng mà.”
“Ặc!” Kiểu nói này của Tưởng Tâm Di, không chỉ Chu Dục Văn thấy xấu hổ.
Chú Ba của nàng thật ra cũng xấu hổ, nghĩ thầm đôi trẻ này đang mâu thuẫn, hay là mình nói sai gì rồi.
Mặc kệ, Tưởng Tam Thúc đầu tiên là ha ha ha cười to một hồi, nói: “Dục Văn, cháu gái ta tính tình nó thế đấy, sau này ngươi ở bên nó, phải chiều nó nhiều vào nhé?”
Chu Dục Văn rất xấu hổ, lén liếc nhìn Tưởng Tâm Di.
Nghĩ thầm sao lại chọc giận tiểu cô nãi nãi này rồi?
Khách sạn Tưởng Tam Thúc mời ăn cơm rất lớn, một cái bàn tròn to cũng chỉ có ba người. Tưởng Tâm Di cứ giữ bộ dạng bất cần đời, bĩu môi lắc lắc chân ở đó.
Hợp đồng thực ra đã ký từ sớm. Thực tế dựa vào thân phận của Tưởng Tam Thúc, không cần thiết vì đơn hàng 4000 bộ mà phải đặc biệt mời cơm. Chẳng qua là đang ở Kim Lăng, tiện gặp mặt người con rể mà chị dâu hết lời khen ngợi thôi?
Tưởng Tam Thúc thực ra rất hài lòng về Chu Dục Văn, cũng không biết cháu gái mình đây là làm sao.
Lúc đi vệ sinh, Tưởng Tam Thúc còn kéo Chu Dục Văn lại để xin lỗi Chu Dục Văn, nói nha đầu Tâm Di này từ nhỏ đã thế, bị chiều hư rồi.
“Cháu trai à, ngươi đừng để ý nhé, phụ nữ là phải dỗ dành. Ngươi dỗ dành Tâm Di tốt, thì ngươi tốt, ta tốt, cả nhà đều tốt, chị dâu ta cũng vui vẻ, đúng không?” Lời Tưởng Tam Thúc nói nghe có gì đó là lạ.
Nhưng lại cũng hợp lý.
Chu Dục Văn liền vâng một tiếng.
Sau khi trở lại phòng, Chu Dục Văn phát hiện, mặt Tưởng Tâm Di hồng hồng, một mình nàng vậy mà đã uống một cốc nhỏ rượu Ngũ Lương.
Gương mặt nàng đỏ như quả táo. Hôm nay ra ngoài ăn cơm, Tưởng Tâm Di có trang điểm, trên tai điểm xuyết đôi khuyên tai kim cương, giờ phút này ánh lên cùng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, trông đặc biệt đẹp mắt.
Chu Dục Văn ngồi vào chỗ, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại uống rượu một mình thế?”
“Ngươi quản ta à?” Tưởng Tâm Di có lẽ đã say rồi.
Cũng có thể là đang mượn rượu giải tỏa, giống như một túi thuốc nổ, chạm vào là nổ tung.
Chu Dục Văn cũng không biết làm sao, dứt khoát giữ im lặng.
Chẳng còn cách nào khác, tính tình tiểu thư nhà giàu chính là khó nắm bắt như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Dục Văn lái xe đưa Tưởng Tâm Di về nhà.
Lúc Tưởng Tâm Di đi ra có mặc áo khoác, sau đó uống rượu người nóng lên, liền cởi áo để ở ghế sau xe.
Bên trong nàng mặc một chiếc áo len Tod's màu nâu, phối với chân váy ngắn màu đen, còn có một chiếc túi LV nhỏ nhắn màu hồng.
Trước khi ở cùng Chu Dục Văn, nàng rất ít khi mặc váy ngắn, nhưng sau khi ở cùng Chu Dục Văn, rõ ràng nàng cũng thích kiểu ăn mặc lộ chân này.
Có điều chân Tưởng Tâm Di cũng đẹp, dưới chân váy là đôi chân vừa dài vừa thon, chân đi đôi giày thể thao màu hồng.
Chu Dục Văn ngoan ngoãn lái xe ở ghế lái.
Tưởng Tâm Di lại không yên phận, vì đã uống rượu, trên mặt vẫn còn vương nét ửng hồng.
Thấy Chu Dục Văn không nói gì, nàng bèn tự mình hừ ca ở đó.
Hừ ca một hồi, đột nhiên nói Chu Dục Văn là tra nam, nói hắn không giữ lời, thật vô vị.
Chu Dục Văn cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Lại làm sao nữa đây?”
Tưởng Tâm Di nói chẳng sao cả.
“Ta vui, ta thích thì ta nói, không được à?”
“...”
“Ngươi vui là được rồi.”
Tiếp đó Chu Dục Văn liền không nói gì nữa, Tưởng Tâm Di vẫn lẩm bẩm nói nhảm ở bên kia.
“Đương nhiên rồi, giúp ngươi nhiều như vậy, lúc cần dùng thì nói người ta giỏi giang, không cần nữa thì lại nói bình thường.” Tưởng Tâm Di bĩu môi lầm bầm ở đó.
Chu Dục Văn lúc này đã dừng xe trước cửa nhà Tưởng Tâm Di, hắn nghe hiểu ý trong lời nói của Tưởng Tâm Di.
Không khỏi cười khổ nói: “Tỷ à, ta chỉ là dỗ con bé cho vui thôi, sao tỷ lại coi là thật thế, người ta con gái nhỏ lần đầu làm việc, cần cổ vũ mà.”
“À, người ta là con gái nhỏ, ý nói ta già rồi chứ gì?”
“Ta đâu có nói vậy.”
“Ta biết ngươi chê ta lớn tuổi, ta là lão nữ nhân rồi.” Tưởng Tâm Di lẩm bẩm.
Chu Dục Văn nghe vậy càng không nói nên lời: “Không phải đâu, Tâm Di Tỷ, tỷ đừng như vậy được không? Ta sợ đấy.”
“Hừ!” Tiếng hừ này của Tưởng Tâm Di tràn đầy buồn bực, nàng có lẽ say thật rồi, vừa nãy ở khách sạn không biết đã uống mấy chén, sau đó trong xe lại thổi hơi ấm.
Bây giờ cả gương mặt đều đỏ hồng lên.
Nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ ghế phụ, cứ nhìn Chu Dục Văn chằm chằm, lẩm bẩm một câu: “Ngươi căn bản không hiểu ta.”
Chu Dục Văn cười khổ, nói: “Hiểu cái gì chứ?”
“Tỷ, tỷ không nói sao ta hiểu được?”
“Hừ, thực sự hiểu thì không cần phải nói.”
“Tỷ nói ra chẳng phải là ta hiểu rồi sao.”
“Nếu như phải nói hết ra, thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Tưởng Tâm Di không biết nổi hứng gì, lúc nói lời này vậy mà lại tỏ ra tủi thân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Dục Văn nhất thời có chút bực mình, hắn thật sự không biết dỗ con gái.
Sở dĩ độ nhẫn nại với Tưởng Tâm Di cao như vậy, là bởi vì Tưởng Tâm Di quả thực đã giúp hắn không ít việc.
Nếu Tưởng Tâm Di là nữ nhân của Chu Dục Văn, hắn chắc chắn sẽ không dỗ dành, nhưng quan hệ hiện tại của bọn họ đâu phải là quan hệ bạn bè thông thường.
Cho nên Chu Dục Văn chỉ đành bó tay một chút, nhưng vẫn nén lòng muốn hỏi: “Không phải chứ, ta cũng đâu phải thầy bói, ta làm sao biết tỷ có ý gì?”
“Ta không có ý gì cả.” Tưởng Tâm Di nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Dục Văn nhất thời có chút bực bội, nói: “Được rồi, vậy thì không có ý nghĩa gì hết.”
“À! Ngươi chê ta vô vị đúng không!” Tưởng Tâm Di nói.
“Không phải, Tưởng Tâm Di ngươi có bị bệnh không?” Chu Dục Văn cảm thấy Tưởng Tâm Di đúng là đang cố tình gây sự, thật khó hiểu?
“...” Nghe lời Chu Dục Văn nói, Tưởng Tâm Di sững sờ một lúc, mũi cay cay, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Thấy bộ dạng này của nàng, Chu Dục Văn lại mềm lòng. Hắn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Tưởng Tâm Di, nói: “Tâm Di Tỷ, hôm nay rốt cuộc tỷ làm sao vậy? Cứ khó hiểu mãi, tỷ có lời gì cứ nói thẳng ra không tốt sao, lại cứ muốn chơi trò bí ẩn với ta.”
“Tỷ biết đấy, ta ghét nhất là kiểu khó hiểu như thế này.”
“Ngươi thật sự không biết ta có ý gì sao?!” Tưởng Tâm Di nói lời này, giọng đã có chút nghẹn ngào.
Chu Dục Văn nói: “Tỷ không nói sao ta biết được?”
“Ta cứ tưởng là ngươi biết!”
“Nhưng ta không biết.”
“Được, vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết!”
“Vậy tỷ nói đi!”
“Chu Dục Văn ta thích ngươi! Ta thấy ngươi đối tốt với những cô gái khác ta không vui! Ta ăn dấm! Ta chỉ muốn ngươi đối tốt với một mình ta thôi!” Tưởng Tâm Di nhìn chằm chằm vào Chu Dục Văn đang nhìn thẳng phía trước, nói ra từng chữ.
Lúc nàng nói lời này, nước mắt đã lăn dài trên má.
Bạn cần đăng nhập để bình luận