Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 304
Tưởng Tâm Di nằm trên đùi mẫu thân, bị mẫu thân nhìn như vậy, nhất thời trong lòng có chút chột dạ.
Lưu Tĩnh cứ nhìn chằm chằm Tưởng Tâm Di một hồi như vậy, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Trước kia đưa canh gà cho ngươi, ngươi uống nhiều lắm được hai hớp, còn lại đều trả nguyên về cho ta, hôm nay sao lại không còn một giọt?"
"À." Tưởng Tâm Di hơi im lặng, thầm nghĩ còn tưởng là chuyện gì, bĩu môi nói: "Cái đó là vì không phải ta uống mà."
"Không phải ngươi uống?" Lưu Tĩnh nghe vậy, không khỏi nhíu mày không vui, còn tưởng Tưởng Tâm Di đã đổ canh gà đi, đó chính là lãng phí. Nhà chúng ta tuy không thiếu tiền, nhưng ngươi cũng không thể lãng phí như vậy, bình thường ta cũng nói với ngươi, một miếng cơm manh áo đều phải nghĩ đến lúc kiếm được không dễ dàng.
Ngay lúc Lưu Tĩnh ra vẻ chuẩn bị giáo huấn Tưởng Tâm Di, nàng lại nói: "Ta đưa cho ân nhân cứu mạng của mẹ, Tiểu Chu lão bản uống rồi."
Lưu Tĩnh vốn đã chuẩn bị thuyết giáo, nghe lời này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức hỏi: "À, cho Dục Văn uống à?" "Vậy hắn có thích uống không? Hắn có nói gì không?"
Nhìn tốc độ lật mặt của lão mụ, Tưởng Tâm Di rất cạn lời. Chu Dục Văn có gì tốt đâu mà nhìn mẹ kích động thế chứ.
"Còn có thể nói thế nào nữa? Mẹ không phải cũng thấy rồi sao? Uống không còn một giọt, hắn còn mặt dày vô sỉ nói lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ đến hắn nhiều hơn!" Tưởng Tâm Di lần đầu tiên dùng từ vô liêm sỉ để hình dung một người, nhưng mà, kiểu vô liêm sỉ này hình như cũng không làm người ta ghét.
Thực tế thì, Tưởng Tâm Di hoàn toàn có thể không kể những chuyện này với mẫu thân.
Thế nhưng nàng vẫn kể.
Nàng biết rất rõ, mẫu thân biết những điều này sẽ vui vẻ.
Đã thấy mẫu thân trách nàng một câu: "Con bé này, người ta chẳng phải chỉ uống chút canh gà của con thôi sao? Sao lại nói khó nghe như vậy? Đứa nhỏ Dục Văn này, ta vừa nhìn lần đầu đã thích, lại còn giúp ta ơn lớn, uống chút canh gà của con thì thế nào? Nếu hắn thích, ta ngày nào cũng mang đến cho hắn."
"Đừng mẹ ơi, con xin mẹ đấy, mẹ đừng gây thêm chuyện cho con nữa, được không?" Tưởng Tâm Di lập tức bò dậy khỏi đùi mẫu thân, nàng biết mẫu thân có thể làm ra chuyện như vậy thật.
Nhưng mà thế này thì ra làm sao? Dù sao đi nữa ta cũng từng yêu đương với phụ đạo viên của hắn. Rồi sau đó lão mụ của mình ngày nào cũng đến trường đưa canh cho Tiểu Chu? Vậy người khác nhìn mình thế nào?
Lưu Tĩnh lại rất thản nhiên, nàng nói: "Ta đưa canh cho Dục Văn, liên quan gì tới con?"
"Con tốt nhất lo chuyện của con đi, ta với Dục Văn ấy à, tình cảm hai chúng ta là trong sáng!"
"Mẹ ~" Tưởng Tâm Di nghe mà thấy đau đầu.
Lão mụ nghĩ gì trong lòng, mình sao lại không biết chứ? Nhưng mà thật sự không thể đâu, mẹ ơi.
Chưa nói đến chuyện ta và phụ đạo viên của hắn. Chỉ nói đến tuổi tác của hai đứa thôi.
"Con lớn hơn hắn hẳn 6 tuổi đấy!"
"Chỉ cần thật lòng thích nhau, tuổi tác thì có là gì?" Lưu Tĩnh nháy mắt, có thể thấy rõ là bà đặc biệt thích Chu Dục Văn.
Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa. Chủ yếu là gia cảnh trong sạch, xứng đôi với con gái nhà mình vừa vặn.
Lưu Tĩnh cảm thấy, con gái mình thật sự có thể cố gắng một chút. Cổ nhân nói 'nữ truy nam cách tầng sa', nếu con theo đuổi Chu Dục Văn.
"Mẹ mỗi tháng cho hai đứa hai vạn tệ quỹ đầu tư yêu đương."
"Hít hà—" Lão mụ đúng là chịu chi, đừng nói nữa, thật sự có chút động lòng.
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc..." Giọng Tưởng Tâm Di có chút yếu đi.
"Con cứ nói thật đi, con có cảm giác gì với Dục Văn không?" Lưu Tĩnh hỏi trúng tim đen.
"Cũng không hẳn là vấn đề cảm giác."
"Vậy là sao?" Nhìn ánh mắt tò mò của mẫu thân, Tưởng Tâm Di cuối cùng cũng nói hết với bà.
Ai, hắn có bạn gái rồi.
"Có bạn gái rồi?" Trong mắt Lưu Tĩnh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo thoáng vẻ thất vọng, nhưng rồi lại như cam chịu số phận mà lẩm bẩm, nàng nói: "Ta biết ngay mà, vận khí của ta làm sao tốt thế được."
"Cứ tùy tiện đến chỗ con đi dạo một vòng là có thể nhặt không được cậu con rể điểm tối đa, nghĩ lại cũng thấy không thể nào, ai ~ ta đúng là không có số hưởng con rể tốt mà." Lưu Tĩnh bắt đầu tiếc nuối.
Tưởng Tâm Di càng nghe càng thấy không ổn.
"Không phải chứ mẹ, mẹ nói thế này, con cảm thấy nếu không tìm được Chu Dục Văn thì cứ như thể mẹ chẳng có con rể tốt nào nữa hay sao?"
Biết Chu Dục Văn đã có bạn gái, Lưu Tĩnh chẳng buồn ở lại phòng Tưởng Tâm Di nữa, nhìn con gái một cái, trong mắt dường như mang theo mấy phần cam chịu, cuối cùng bực bội nói: "Thôi bỏ đi, cái mắt nhìn người của con ấy, cứ để mặc con làm bừa, ta e rằng đời này chưa chắc đã được bế cháu ngoại."
"Ơ kìa mẹ, mẹ đi đâu đấy? Cứ thế mà đi à?" "Con khó khăn lắm mới về một chuyến, mẹ không ở lại tâm sự với con thêm sao?" Thấy mẫu thân định đi, Tưởng Tâm Di hỏi vọng ra từ trên giường.
Lưu Tĩnh đi tới cửa, quay đầu nhìn con gái thoáng qua, vẻ thất vọng trên mặt không hề che giấu. Nàng nói: "Giờ còn tâm trạng nào mà nói chuyện phiếm với con nữa," "Ta phải đi nói với bà ngoại con, con rể tốt của ta không có rồi."
Nói xong, Lưu Tĩnh bỏ đi. Tưởng Tâm Di không khỏi tức cười, thầm nghĩ mẹ mới gặp Chu Dục Văn một lần, sao đã đi kể với bà ngoại rồi?
Về điểm này, có một số phụ nữ trung niên là như vậy, giống như đi trên đường phố đông người, thoáng thấy một người khác phái ưa nhìn một chút là sẽ hồn xiêu phách lạc. Nói là thích thì có thể hơi khoa trương, nhưng trong cuộc sống, luôn có thể tình cờ gặp được một người khác phái, ít nhất cũng khiến bạn khó quên trong ba ngày là không thành vấn đề.
Lưu Tĩnh đối với Chu Dục Văn chính là kiểu tình cảm này. Bà vốn đang phiền não chuyện chung thân đại sự của con gái, mà sự xuất hiện của Chu Dục Văn đã khiến hình tượng con rể trống rỗng trong lòng bà lập tức trở nên cụ thể.
Bà làm sao có thể không vui cho được, vừa về đã không thể chờ đợi mà chia sẻ với bà ngoại của Tưởng Tâm Di. Nói: Mẹ, lần này con đi thăm Tâm Di, lại thấy được một cậu trai không tệ.
"Nếu Tâm Di thật sự có thể thành đôi với nó, con cũng yên tâm rồi."
Nhưng dù sao mẹ con Tưởng Tâm Di cũng xuất thân từ gia tộc lớn, tam quan hoàn toàn đúng đắn không có vấn đề gì, khi biết Chu Dục Văn có bạn gái, suy nghĩ đầu tiên của họ đều là không thể có kết quả được.
Bất kể là Lưu Tĩnh hay là Tưởng Tâm Di đang nằm trên giường.
Nói thật, sau khi mẫu thân đi, căn phòng lập tức trống trải đi nhiều. Tưởng Tâm Di quả thực đã nghĩ đến Chu Dục Văn. Nhớ lại khoảnh khắc rung động đêm nay. Chỉ tiếc là...
Chuyện không thể, cuối cùng vẫn là không thể.
Nàng gối tay nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra tìm ảnh đại diện của Chu Dục Văn, suy tư một lát, cuối cùng vẫn tắt màn hình, nhắm mắt lại.
Đêm nay Chu Dục Văn vẫn ở chỗ Khúc Tịnh.
Lúc về nhà gần 9 giờ tối, Khúc Tịnh nghe thấy tiếng mở cửa.
Vội vàng đứng dậy từ trên ghế sa lon.
"Hoan nghênh chủ nhân về nhà ~" Khúc Tịnh mặc một bộ váy ôm hông màu xám, đôi chân ngọc đi đôi tất da chân khá dày, trên cổ vẫn đeo chiếc vòng Chu Dục Văn tặng, vẻ mặt nịnh nọt đứng ở cửa đón Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nhìn bộ dạng ăn mặc này của nàng, không khỏi buồn cười: "Đây là đang làm gì vậy? Đóng vai nhân vật à?"
"Người ta vẫn luôn đợi ca ca mà! Ca ca, người ta làm cơm tối cho anh này!" Khúc Tịnh nói, rồi quỳ gối xuống sàn nhà, đưa dép lê cho Chu Dục Văn.
Đừng nói, cái tư thế quỳ này của nàng thật có chút cảm giác kiểu Nhật.
"Mời ca ca đi giày ạ." Khúc Tịnh cười hì hì nói.
Chu Dục Văn cười khẽ, xoa đầu nàng, đi dép lê rồi cùng nàng vào nhà.
Tối nay Chu Dục Văn đã ăn không ít cùng Tưởng Tâm Di, nhưng thấy cả bàn thức ăn phong phú, cũng biết Khúc Tịnh đã bỏ nhiều công sức.
Chu Dục Văn nói, thật ra em không cần làm nhiều món như vậy đâu.
"Chỉ có hai người ăn, mà em cũng vừa mới về, rất mệt rồi." Chu Dục Văn ngồi vào bàn ăn, vừa gãi cằm Khúc Tịnh vừa nói.
Mỗi lần Chu Dục Văn gãi cằm Khúc Tịnh, nàng đều lộ vẻ hưởng thụ, cứ hừ hừ mãi.
Khúc Tịnh cười cọ cọ vào tay Chu Dục Văn, nói không mệt.
"Chỉ cần nghĩ đến có thể ăn cơm cùng ca ca, em liền tràn đầy nhiệt huyết. Ca ca, nào, để em gắp đồ ăn cho anh." Khúc Tịnh cười giúp Chu Dục Văn gắp thức ăn.
Chu Dục Văn ho một tiếng, ôm Khúc Tịnh vào lòng, nói: "Buổi tối anh không ăn mấy, em ăn nhiều chút đi. Anh nếm mỗi món một ít, còn lại để mai ăn."
Nghe vậy, vẻ mặt Khúc Tịnh rõ ràng có chút thất vọng.
Chu Dục Văn vỗ vỗ vào đùi nàng dưới lớp váy ôm hông, nói: "Được rồi, mau ăn cơm đi. Anh buổi tối không ăn nhiều, nhưng anh đợi 'ăn' em. Em ăn ở đây đi, anh đi tắm."
Chu Dục Văn nói xong, nếm qua loa hai món rồi đứng dậy đi tắm.
Khúc Tịnh có chút thất vọng thật, nhưng nghĩ đến Chu Dục Văn nói lát nữa sẽ "hưởng dụng" mình, cuối cùng vẫn vui vẻ trở lại, thế là vội vàng ăn tối, rồi chờ để đi hầu hạ Chu Dục Văn.
Thật ra, ở cùng Khúc Tịnh có cái lợi là làm gì cũng không cần tự mình động thủ, hắn chỉ cần nằm trên giường chơi điện thoại là được.
Chiếc váy ôm hông màu xám này của Khúc Tịnh là kiểu hai dây, ôm sát cơ thể nàng trông vẫn rất ổn. Nàng đã tắm rửa rồi, nhiều lắm là ăn cơm xong đánh răng lại lần nữa, sau đó liền mang theo chút e thẹn đi vào phòng ngủ.
Lúc này, Chu Dục Văn đã tắm xong.
Khu dân cư Trung Hải Hoa Viên này sau này giá trung bình khoảng ba đến năm vạn, nhưng xét cho cùng vẫn là khu dân cư bình dân, hơn nữa cảm giác kiểu nhà quá bình thường. Khu này vốn là Chu Dục Văn sắp xếp cho nhân viên ở.
Bây giờ xét đến Khúc Tịnh là người phụ nữ của mình, Chu Dục Văn nghĩ, hay là nên mua một căn nhà nhỏ để tự mình ở.
Nhớ ra gần trường có mấy căn biệt thự liền kề không tệ, có cơ hội phải qua xem thử.
Trên giường, Chu Dục Văn mặc kệ Khúc Tịnh đang cúi người bận rộn làm chuyện của nàng.
Chu Dục Văn lấy điện thoại ra xem một chút, những người nhắn tin cho mình nhiều nhất, lật qua lật lại cũng chỉ có mấy người, như là Trịnh Nghiên Nghiên, Lục Lâm, và cả Tô Tình.
Về cơ bản, ngày nào các nàng cũng nhắn tin cho hắn.
Về phía Trịnh Nghiên Nghiên, Chu Dục Văn đã nói với nàng rằng hai người cần bình tĩnh lại một chút.
Nhưng Trịnh Nghiên Nghiên cũng thông minh.
Chu Dục Văn bảo nàng đừng nói chuyện (về chuyện tình cảm).
Nàng vẫn dùng chức năng "vỗ vỗ": "[Nghiên Nghiên] vỗ vỗ [chính mình]" nói: "Tớ với Lâm Lâm đi chơi đây!"
"[Nghiên Nghiên] vỗ vỗ [chính mình]" nói: "Tớ phát hiện một quán mới."
"[Nghiên Nghiên]" nói: "Quán này cá mực nướng ngon lắm!"; "Đợi chúng ta làm lành rồi, sẽ dẫn cậu đi thử."; "Rất muốn gửi cho cậu mấy tấm ảnh chụp."; "Về nhà rồi!"; "Rất muốn trò chuyện với cậu."
Nhìn hết cái "vỗ vỗ" này đến cái "vỗ vỗ" khác, Chu Dục Văn rất bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không trả lời, chỉ có thể phối hợp "vỗ vỗ" lại ảnh đại diện của nàng.
Sau đó nhắn lại: "Nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm! (Đáng yêu)" Ai ngờ, Trịnh Nghiên Nghiên bên kia trả lời ngay lập tức.
Lúc này trong căn hộ penthouse, Trịnh Nghiên Nghiên vui vẻ nói với Lục Lâm đang ở chung giường: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, Chu Dục Văn nhắn tin cho tớ này!"
"Ừ, tớ biết rồi." Lục Lâm vẫn giữ vẻ thờ ơ.
Nói thật, kể từ khi chia tay Chu Dục Văn, Lục Lâm cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên có chút hành xử điên cuồng.
Dường như, chỉ có tin nhắn của Chu Dục Văn mới có thể khiến nàng vui lên một chút.
Ngoài Trịnh Nghiên Nghiên, Chu Dục Văn cũng lần lượt nhắn tin cho Lục Lâm và Tô Tình.
Về phần những người khác tìm mình, Chu Dục Văn sẽ xem đối phương tìm mình có chuyện gì rồi mới chọn lọc trả lời tin nhắn.
Khoảng mười giờ rưỡi tối, mẫu thân của Tưởng Tâm Di tìm hắn.
Ảnh đại diện của Lưu Tĩnh chính là bà, một tấm ảnh nghệ thuật rất đoan trang: "Nghe Tâm Di nói, canh gà là con uống à?"
"Cháu xin lỗi dì, canh gà ngon quá, cháu nhất thời không nhịn được ạ."
"Không sao, nếu con thích, sau này dì lại làm cho con (cười trộm)."
Cách dùng biểu tượng cảm xúc của người trung niên và người trẻ tuổi luôn không giống nhau một cách khó hiểu.
Thế là Chu Dục Văn gửi cho Lưu Tĩnh một cái (mỉm cười), cảm ơn dì.
Một lát sau, Lưu Tĩnh lại nhắn tin đến: "Nghe Tâm Di nói, con có bạn gái rồi à."
"Vâng ạ, quen nhau gần nửa năm rồi."
"À..." Trong lời nói có chút thất vọng, Lưu Tĩnh còn tưởng con gái lừa mình.
Khó khăn lắm mới gặp được một "ứng viên con rể" phù hợp, Lưu Tĩnh thật sự không muốn từ bỏ.
Bây giờ biết Chu Dục Văn đã có bạn gái, bà ngược lại cũng không cố dây dưa nữa.
Hôm nay có một tin nhắn yêu cầu xác nhận bạn mới.
Mở ra xem, cũng là một phụ nữ trung niên.
Chết tiệt, ảnh đại diện lại là Viên lão sư gặp ở văn phòng hôm nọ!
Trong ảnh đại diện, Viên lão sư đeo kính, trông ngược lại rất ra dáng, nhìn kiểu gì cũng có một loại cảm giác muộn tao.
Ai, với thân phận của bà ta, muốn hỏi dò được Wechat của mình cũng không khó.
Chu Dục Văn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thêm bạn, bớt gây phiền phức thì hơn.
Đặt điện thoại xuống, màn dạo đầu Khúc Tịnh làm cho mình cũng gần đủ rồi, hắn vỗ vỗ đầu Khúc Tịnh, bảo nàng đổi tư thế.
Hôm nay thật sự mệt mỏi, chỉ đơn giản thân mật với Khúc Tịnh một lát, sau đó liền ôm nàng ngủ khò khò. Chiếc váy ôm hông màu xám kia cũng bị Chu Dục Văn xé rách gần hết, vứt bừa bãi trên sàn nhà.
Chiếc váy ôm hông này là Chu Dục Văn mua ở Hỗ Thành hơn ba nghìn tệ, Khúc Tịnh vốn định mặc cho Chu Dục Văn ngắm đã nghiền, ai ngờ Chu Dục Văn lại thô bạo như vậy.
Khúc Tịnh thật sự có chút đau lòng, nhưng cũng không có cách nào khác.
Chu Dục Văn đi ngủ thích tiếp xúc da thịt thẳng thắn, ôm như vậy dễ chịu hơn.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Chu Dục Văn xem như đã chính thức trở lại Kim Lăng, cảm giác cũng không khác gì trước đây, chỉ đơn giản là ở trong trường có nhiều người nhận ra mình hơn.
Đi trên đường nhỏ trong trường, lúc ăn cơm, đều sẽ có nữ sinh đến chào hỏi, hỏi một cách khó hiểu: "A, cậu có phải Chu Dục Văn không?"
Chu Dục Văn nói: "Là mình."
"A, tớ biết cậu, cậu là người viết tiểu thuyết đúng không?" Cô gái tỏ vẻ kinh ngạc vui mừng.
Mà Chu Dục Văn cũng chỉ cười cười xấu hổ.
Kiểu bắt chuyện thế này, Chu Dục Văn một ngày trung bình gặp phải ba lần.
Sau đó khi đi học, giảng viên phụ trách môn học cũng sẽ vì nhận ra mình mà chạy tới giao lưu một phen.
Về phần sinh viên trong lớp, lần đầu tiên thấy Chu Dục Văn trở lại lớp học đã tự nhiên phát ra những tiếng xôn xao, cảm giác như đang chào đón minh tinh vậy.
Chu Dục Văn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại.
Không khí trong lớp vẫn như trước đây, đại đa số bạn học thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt với Chu Dục Văn, nhưng những người nổi bật vẫn là mấy người đó.
Ví dụ như mấy nam sinh trong lớp bây giờ cực kỳ sùng bái Chu Dục Văn, dẫn đầu là Khương Siêu, đi theo sau lưng Chu Dục Văn, luôn miệng gọi "anh", "em là fan của anh!"
"Chu ca, sao anh lại viết về Đào Thiến Thiến thế!"
"Chu ca, có thể viết thêm về Thẩm Tiểu Ngư được không?"
Khương Siêu và đám bạn cùng phòng, cứ như ruồi bọ vo ve đi theo phía sau Chu Dục Văn.
Lý Cường lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến bắt chuyện với Chu Dục Văn: "Này, Lão Chu, có bản ngoại truyện nào không? Chúng ta là bạn học cùng lớp, cậu viết cho bọn tớ vài chương mà người khác không xem được đi!"
Chu Dục Văn bây giờ vị thế quá cao, con gái nói chuyện với Chu Dục Văn một câu cũng sẽ thấy e thẹn.
Ví dụ như lúc vào lớp học, vừa vào cửa đã suýt chút nữa đụng trúng Lý Tĩnh cùng lớp.
Lý Tĩnh liền đỏ mặt e thẹn, lúc về ký túc xá còn len lén khoe với bạn cùng phòng: "Này, tớ vừa mới đụng phải Chu Dục Văn đó!"
"Cậu ấy lịch sự lắm, còn nói xin lỗi tớ nữa!"
Lưu Duyệt trong lớp xem như gan dạ nhất, vì trong số các nữ sinh cùng lớp, hiện tại chỉ có nàng dám chủ động bắt chuyện với Chu Dục Văn.
Nàng hỏi Chu Dục Văn: "Viết tiểu thuyết khó không?"
"Hay là, cậu dạy tớ viết được không? Đợi tớ kiếm được tiền, sẽ trả học phí cho cậu." Lưu Duyệt nói đầy mơ mộng.
Chu Dục Văn nói, tớ không biết dạy người khác viết đâu.
Lưu Duyệt nói không sao, cậu cứ, viết cho tớ cái dàn ý, sau đó tớ dựa theo đó viết, đợi viết xong, cậu giúp tớ sửa một chút là được!
Lý Cường trong lớp nghe thấy lời này, suýt nữa cười chết, hắn nói: "Không phải chứ, Duyệt Tả tính toán của chị cũng hay thật đấy, hóa ra là bắt Chu ca nhà tôi làm không công cho chị à!"
Mấy nam sinh khác nghe Lưu Duyệt nói chuyện cũng bật cười ha hả.
Lưu Duyệt lại không hề đỏ mặt, cãi lại: "Không phải làm không công đâu! Tớ định bái Chu Dục Văn làm sư phụ mà!"
"Chu Dục Văn, cậu nhận tớ làm đồ đệ được không, cậu dạy tớ viết đi." Lưu Duyệt rất nghiêm túc.
Chu Dục Văn nói thôi bỏ đi.
"Tớ thật sự không có thời gian."
Lưu Duyệt có chút thất vọng, nhưng vẫn nói đầy tự tin: "Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, Chu Dục Văn, tớ cũng muốn viết tiểu thuyết!"
Chu Dục Văn nói à, vậy thì tốt.
"Cố gắng lên nhé."
"Vậy thì..." Lưu Duyệt muốn Chu Dục Văn giúp mình một chút.
Chu Dục Văn lại nói: "Ai, vào lớp rồi, thôi, phải nghiêm túc học bài."
Mấy ngày nay đi học Chu Dục Văn không gặp Thường Hạo.
Chu Dục Văn cũng không cố tình đi hỏi thăm.
Ngược lại là Lý Cường chủ động nhắc đến, nói Hạo ca bây giờ ngày nào cũng ở ký túc xá chơi game.
"Lão Chu, cậu biết chuyện Hạo ca vào đồn cảnh sát không!" Lý Cường cũng là kẻ lắm chuyện, gặp ai cũng muốn kể lại chuyện đó một lần, dường như cứ mỗi lần kể lại là hắn lại có được niềm vui vậy.
Thời gian thoáng cái đã đến ngày 24 tháng 12, đêm Giáng Sinh.
Hôm nay là thứ Sáu, buổi tối, trong học viện tổ chức tiệc tối song sáng.
Lưu Tĩnh cứ nhìn chằm chằm Tưởng Tâm Di một hồi như vậy, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Trước kia đưa canh gà cho ngươi, ngươi uống nhiều lắm được hai hớp, còn lại đều trả nguyên về cho ta, hôm nay sao lại không còn một giọt?"
"À." Tưởng Tâm Di hơi im lặng, thầm nghĩ còn tưởng là chuyện gì, bĩu môi nói: "Cái đó là vì không phải ta uống mà."
"Không phải ngươi uống?" Lưu Tĩnh nghe vậy, không khỏi nhíu mày không vui, còn tưởng Tưởng Tâm Di đã đổ canh gà đi, đó chính là lãng phí. Nhà chúng ta tuy không thiếu tiền, nhưng ngươi cũng không thể lãng phí như vậy, bình thường ta cũng nói với ngươi, một miếng cơm manh áo đều phải nghĩ đến lúc kiếm được không dễ dàng.
Ngay lúc Lưu Tĩnh ra vẻ chuẩn bị giáo huấn Tưởng Tâm Di, nàng lại nói: "Ta đưa cho ân nhân cứu mạng của mẹ, Tiểu Chu lão bản uống rồi."
Lưu Tĩnh vốn đã chuẩn bị thuyết giáo, nghe lời này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức hỏi: "À, cho Dục Văn uống à?" "Vậy hắn có thích uống không? Hắn có nói gì không?"
Nhìn tốc độ lật mặt của lão mụ, Tưởng Tâm Di rất cạn lời. Chu Dục Văn có gì tốt đâu mà nhìn mẹ kích động thế chứ.
"Còn có thể nói thế nào nữa? Mẹ không phải cũng thấy rồi sao? Uống không còn một giọt, hắn còn mặt dày vô sỉ nói lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ đến hắn nhiều hơn!" Tưởng Tâm Di lần đầu tiên dùng từ vô liêm sỉ để hình dung một người, nhưng mà, kiểu vô liêm sỉ này hình như cũng không làm người ta ghét.
Thực tế thì, Tưởng Tâm Di hoàn toàn có thể không kể những chuyện này với mẫu thân.
Thế nhưng nàng vẫn kể.
Nàng biết rất rõ, mẫu thân biết những điều này sẽ vui vẻ.
Đã thấy mẫu thân trách nàng một câu: "Con bé này, người ta chẳng phải chỉ uống chút canh gà của con thôi sao? Sao lại nói khó nghe như vậy? Đứa nhỏ Dục Văn này, ta vừa nhìn lần đầu đã thích, lại còn giúp ta ơn lớn, uống chút canh gà của con thì thế nào? Nếu hắn thích, ta ngày nào cũng mang đến cho hắn."
"Đừng mẹ ơi, con xin mẹ đấy, mẹ đừng gây thêm chuyện cho con nữa, được không?" Tưởng Tâm Di lập tức bò dậy khỏi đùi mẫu thân, nàng biết mẫu thân có thể làm ra chuyện như vậy thật.
Nhưng mà thế này thì ra làm sao? Dù sao đi nữa ta cũng từng yêu đương với phụ đạo viên của hắn. Rồi sau đó lão mụ của mình ngày nào cũng đến trường đưa canh cho Tiểu Chu? Vậy người khác nhìn mình thế nào?
Lưu Tĩnh lại rất thản nhiên, nàng nói: "Ta đưa canh cho Dục Văn, liên quan gì tới con?"
"Con tốt nhất lo chuyện của con đi, ta với Dục Văn ấy à, tình cảm hai chúng ta là trong sáng!"
"Mẹ ~" Tưởng Tâm Di nghe mà thấy đau đầu.
Lão mụ nghĩ gì trong lòng, mình sao lại không biết chứ? Nhưng mà thật sự không thể đâu, mẹ ơi.
Chưa nói đến chuyện ta và phụ đạo viên của hắn. Chỉ nói đến tuổi tác của hai đứa thôi.
"Con lớn hơn hắn hẳn 6 tuổi đấy!"
"Chỉ cần thật lòng thích nhau, tuổi tác thì có là gì?" Lưu Tĩnh nháy mắt, có thể thấy rõ là bà đặc biệt thích Chu Dục Văn.
Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa. Chủ yếu là gia cảnh trong sạch, xứng đôi với con gái nhà mình vừa vặn.
Lưu Tĩnh cảm thấy, con gái mình thật sự có thể cố gắng một chút. Cổ nhân nói 'nữ truy nam cách tầng sa', nếu con theo đuổi Chu Dục Văn.
"Mẹ mỗi tháng cho hai đứa hai vạn tệ quỹ đầu tư yêu đương."
"Hít hà—" Lão mụ đúng là chịu chi, đừng nói nữa, thật sự có chút động lòng.
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc..." Giọng Tưởng Tâm Di có chút yếu đi.
"Con cứ nói thật đi, con có cảm giác gì với Dục Văn không?" Lưu Tĩnh hỏi trúng tim đen.
"Cũng không hẳn là vấn đề cảm giác."
"Vậy là sao?" Nhìn ánh mắt tò mò của mẫu thân, Tưởng Tâm Di cuối cùng cũng nói hết với bà.
Ai, hắn có bạn gái rồi.
"Có bạn gái rồi?" Trong mắt Lưu Tĩnh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo thoáng vẻ thất vọng, nhưng rồi lại như cam chịu số phận mà lẩm bẩm, nàng nói: "Ta biết ngay mà, vận khí của ta làm sao tốt thế được."
"Cứ tùy tiện đến chỗ con đi dạo một vòng là có thể nhặt không được cậu con rể điểm tối đa, nghĩ lại cũng thấy không thể nào, ai ~ ta đúng là không có số hưởng con rể tốt mà." Lưu Tĩnh bắt đầu tiếc nuối.
Tưởng Tâm Di càng nghe càng thấy không ổn.
"Không phải chứ mẹ, mẹ nói thế này, con cảm thấy nếu không tìm được Chu Dục Văn thì cứ như thể mẹ chẳng có con rể tốt nào nữa hay sao?"
Biết Chu Dục Văn đã có bạn gái, Lưu Tĩnh chẳng buồn ở lại phòng Tưởng Tâm Di nữa, nhìn con gái một cái, trong mắt dường như mang theo mấy phần cam chịu, cuối cùng bực bội nói: "Thôi bỏ đi, cái mắt nhìn người của con ấy, cứ để mặc con làm bừa, ta e rằng đời này chưa chắc đã được bế cháu ngoại."
"Ơ kìa mẹ, mẹ đi đâu đấy? Cứ thế mà đi à?" "Con khó khăn lắm mới về một chuyến, mẹ không ở lại tâm sự với con thêm sao?" Thấy mẫu thân định đi, Tưởng Tâm Di hỏi vọng ra từ trên giường.
Lưu Tĩnh đi tới cửa, quay đầu nhìn con gái thoáng qua, vẻ thất vọng trên mặt không hề che giấu. Nàng nói: "Giờ còn tâm trạng nào mà nói chuyện phiếm với con nữa," "Ta phải đi nói với bà ngoại con, con rể tốt của ta không có rồi."
Nói xong, Lưu Tĩnh bỏ đi. Tưởng Tâm Di không khỏi tức cười, thầm nghĩ mẹ mới gặp Chu Dục Văn một lần, sao đã đi kể với bà ngoại rồi?
Về điểm này, có một số phụ nữ trung niên là như vậy, giống như đi trên đường phố đông người, thoáng thấy một người khác phái ưa nhìn một chút là sẽ hồn xiêu phách lạc. Nói là thích thì có thể hơi khoa trương, nhưng trong cuộc sống, luôn có thể tình cờ gặp được một người khác phái, ít nhất cũng khiến bạn khó quên trong ba ngày là không thành vấn đề.
Lưu Tĩnh đối với Chu Dục Văn chính là kiểu tình cảm này. Bà vốn đang phiền não chuyện chung thân đại sự của con gái, mà sự xuất hiện của Chu Dục Văn đã khiến hình tượng con rể trống rỗng trong lòng bà lập tức trở nên cụ thể.
Bà làm sao có thể không vui cho được, vừa về đã không thể chờ đợi mà chia sẻ với bà ngoại của Tưởng Tâm Di. Nói: Mẹ, lần này con đi thăm Tâm Di, lại thấy được một cậu trai không tệ.
"Nếu Tâm Di thật sự có thể thành đôi với nó, con cũng yên tâm rồi."
Nhưng dù sao mẹ con Tưởng Tâm Di cũng xuất thân từ gia tộc lớn, tam quan hoàn toàn đúng đắn không có vấn đề gì, khi biết Chu Dục Văn có bạn gái, suy nghĩ đầu tiên của họ đều là không thể có kết quả được.
Bất kể là Lưu Tĩnh hay là Tưởng Tâm Di đang nằm trên giường.
Nói thật, sau khi mẫu thân đi, căn phòng lập tức trống trải đi nhiều. Tưởng Tâm Di quả thực đã nghĩ đến Chu Dục Văn. Nhớ lại khoảnh khắc rung động đêm nay. Chỉ tiếc là...
Chuyện không thể, cuối cùng vẫn là không thể.
Nàng gối tay nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra tìm ảnh đại diện của Chu Dục Văn, suy tư một lát, cuối cùng vẫn tắt màn hình, nhắm mắt lại.
Đêm nay Chu Dục Văn vẫn ở chỗ Khúc Tịnh.
Lúc về nhà gần 9 giờ tối, Khúc Tịnh nghe thấy tiếng mở cửa.
Vội vàng đứng dậy từ trên ghế sa lon.
"Hoan nghênh chủ nhân về nhà ~" Khúc Tịnh mặc một bộ váy ôm hông màu xám, đôi chân ngọc đi đôi tất da chân khá dày, trên cổ vẫn đeo chiếc vòng Chu Dục Văn tặng, vẻ mặt nịnh nọt đứng ở cửa đón Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nhìn bộ dạng ăn mặc này của nàng, không khỏi buồn cười: "Đây là đang làm gì vậy? Đóng vai nhân vật à?"
"Người ta vẫn luôn đợi ca ca mà! Ca ca, người ta làm cơm tối cho anh này!" Khúc Tịnh nói, rồi quỳ gối xuống sàn nhà, đưa dép lê cho Chu Dục Văn.
Đừng nói, cái tư thế quỳ này của nàng thật có chút cảm giác kiểu Nhật.
"Mời ca ca đi giày ạ." Khúc Tịnh cười hì hì nói.
Chu Dục Văn cười khẽ, xoa đầu nàng, đi dép lê rồi cùng nàng vào nhà.
Tối nay Chu Dục Văn đã ăn không ít cùng Tưởng Tâm Di, nhưng thấy cả bàn thức ăn phong phú, cũng biết Khúc Tịnh đã bỏ nhiều công sức.
Chu Dục Văn nói, thật ra em không cần làm nhiều món như vậy đâu.
"Chỉ có hai người ăn, mà em cũng vừa mới về, rất mệt rồi." Chu Dục Văn ngồi vào bàn ăn, vừa gãi cằm Khúc Tịnh vừa nói.
Mỗi lần Chu Dục Văn gãi cằm Khúc Tịnh, nàng đều lộ vẻ hưởng thụ, cứ hừ hừ mãi.
Khúc Tịnh cười cọ cọ vào tay Chu Dục Văn, nói không mệt.
"Chỉ cần nghĩ đến có thể ăn cơm cùng ca ca, em liền tràn đầy nhiệt huyết. Ca ca, nào, để em gắp đồ ăn cho anh." Khúc Tịnh cười giúp Chu Dục Văn gắp thức ăn.
Chu Dục Văn ho một tiếng, ôm Khúc Tịnh vào lòng, nói: "Buổi tối anh không ăn mấy, em ăn nhiều chút đi. Anh nếm mỗi món một ít, còn lại để mai ăn."
Nghe vậy, vẻ mặt Khúc Tịnh rõ ràng có chút thất vọng.
Chu Dục Văn vỗ vỗ vào đùi nàng dưới lớp váy ôm hông, nói: "Được rồi, mau ăn cơm đi. Anh buổi tối không ăn nhiều, nhưng anh đợi 'ăn' em. Em ăn ở đây đi, anh đi tắm."
Chu Dục Văn nói xong, nếm qua loa hai món rồi đứng dậy đi tắm.
Khúc Tịnh có chút thất vọng thật, nhưng nghĩ đến Chu Dục Văn nói lát nữa sẽ "hưởng dụng" mình, cuối cùng vẫn vui vẻ trở lại, thế là vội vàng ăn tối, rồi chờ để đi hầu hạ Chu Dục Văn.
Thật ra, ở cùng Khúc Tịnh có cái lợi là làm gì cũng không cần tự mình động thủ, hắn chỉ cần nằm trên giường chơi điện thoại là được.
Chiếc váy ôm hông màu xám này của Khúc Tịnh là kiểu hai dây, ôm sát cơ thể nàng trông vẫn rất ổn. Nàng đã tắm rửa rồi, nhiều lắm là ăn cơm xong đánh răng lại lần nữa, sau đó liền mang theo chút e thẹn đi vào phòng ngủ.
Lúc này, Chu Dục Văn đã tắm xong.
Khu dân cư Trung Hải Hoa Viên này sau này giá trung bình khoảng ba đến năm vạn, nhưng xét cho cùng vẫn là khu dân cư bình dân, hơn nữa cảm giác kiểu nhà quá bình thường. Khu này vốn là Chu Dục Văn sắp xếp cho nhân viên ở.
Bây giờ xét đến Khúc Tịnh là người phụ nữ của mình, Chu Dục Văn nghĩ, hay là nên mua một căn nhà nhỏ để tự mình ở.
Nhớ ra gần trường có mấy căn biệt thự liền kề không tệ, có cơ hội phải qua xem thử.
Trên giường, Chu Dục Văn mặc kệ Khúc Tịnh đang cúi người bận rộn làm chuyện của nàng.
Chu Dục Văn lấy điện thoại ra xem một chút, những người nhắn tin cho mình nhiều nhất, lật qua lật lại cũng chỉ có mấy người, như là Trịnh Nghiên Nghiên, Lục Lâm, và cả Tô Tình.
Về cơ bản, ngày nào các nàng cũng nhắn tin cho hắn.
Về phía Trịnh Nghiên Nghiên, Chu Dục Văn đã nói với nàng rằng hai người cần bình tĩnh lại một chút.
Nhưng Trịnh Nghiên Nghiên cũng thông minh.
Chu Dục Văn bảo nàng đừng nói chuyện (về chuyện tình cảm).
Nàng vẫn dùng chức năng "vỗ vỗ": "[Nghiên Nghiên] vỗ vỗ [chính mình]" nói: "Tớ với Lâm Lâm đi chơi đây!"
"[Nghiên Nghiên] vỗ vỗ [chính mình]" nói: "Tớ phát hiện một quán mới."
"[Nghiên Nghiên]" nói: "Quán này cá mực nướng ngon lắm!"; "Đợi chúng ta làm lành rồi, sẽ dẫn cậu đi thử."; "Rất muốn gửi cho cậu mấy tấm ảnh chụp."; "Về nhà rồi!"; "Rất muốn trò chuyện với cậu."
Nhìn hết cái "vỗ vỗ" này đến cái "vỗ vỗ" khác, Chu Dục Văn rất bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không trả lời, chỉ có thể phối hợp "vỗ vỗ" lại ảnh đại diện của nàng.
Sau đó nhắn lại: "Nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm! (Đáng yêu)" Ai ngờ, Trịnh Nghiên Nghiên bên kia trả lời ngay lập tức.
Lúc này trong căn hộ penthouse, Trịnh Nghiên Nghiên vui vẻ nói với Lục Lâm đang ở chung giường: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, Chu Dục Văn nhắn tin cho tớ này!"
"Ừ, tớ biết rồi." Lục Lâm vẫn giữ vẻ thờ ơ.
Nói thật, kể từ khi chia tay Chu Dục Văn, Lục Lâm cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên có chút hành xử điên cuồng.
Dường như, chỉ có tin nhắn của Chu Dục Văn mới có thể khiến nàng vui lên một chút.
Ngoài Trịnh Nghiên Nghiên, Chu Dục Văn cũng lần lượt nhắn tin cho Lục Lâm và Tô Tình.
Về phần những người khác tìm mình, Chu Dục Văn sẽ xem đối phương tìm mình có chuyện gì rồi mới chọn lọc trả lời tin nhắn.
Khoảng mười giờ rưỡi tối, mẫu thân của Tưởng Tâm Di tìm hắn.
Ảnh đại diện của Lưu Tĩnh chính là bà, một tấm ảnh nghệ thuật rất đoan trang: "Nghe Tâm Di nói, canh gà là con uống à?"
"Cháu xin lỗi dì, canh gà ngon quá, cháu nhất thời không nhịn được ạ."
"Không sao, nếu con thích, sau này dì lại làm cho con (cười trộm)."
Cách dùng biểu tượng cảm xúc của người trung niên và người trẻ tuổi luôn không giống nhau một cách khó hiểu.
Thế là Chu Dục Văn gửi cho Lưu Tĩnh một cái (mỉm cười), cảm ơn dì.
Một lát sau, Lưu Tĩnh lại nhắn tin đến: "Nghe Tâm Di nói, con có bạn gái rồi à."
"Vâng ạ, quen nhau gần nửa năm rồi."
"À..." Trong lời nói có chút thất vọng, Lưu Tĩnh còn tưởng con gái lừa mình.
Khó khăn lắm mới gặp được một "ứng viên con rể" phù hợp, Lưu Tĩnh thật sự không muốn từ bỏ.
Bây giờ biết Chu Dục Văn đã có bạn gái, bà ngược lại cũng không cố dây dưa nữa.
Hôm nay có một tin nhắn yêu cầu xác nhận bạn mới.
Mở ra xem, cũng là một phụ nữ trung niên.
Chết tiệt, ảnh đại diện lại là Viên lão sư gặp ở văn phòng hôm nọ!
Trong ảnh đại diện, Viên lão sư đeo kính, trông ngược lại rất ra dáng, nhìn kiểu gì cũng có một loại cảm giác muộn tao.
Ai, với thân phận của bà ta, muốn hỏi dò được Wechat của mình cũng không khó.
Chu Dục Văn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thêm bạn, bớt gây phiền phức thì hơn.
Đặt điện thoại xuống, màn dạo đầu Khúc Tịnh làm cho mình cũng gần đủ rồi, hắn vỗ vỗ đầu Khúc Tịnh, bảo nàng đổi tư thế.
Hôm nay thật sự mệt mỏi, chỉ đơn giản thân mật với Khúc Tịnh một lát, sau đó liền ôm nàng ngủ khò khò. Chiếc váy ôm hông màu xám kia cũng bị Chu Dục Văn xé rách gần hết, vứt bừa bãi trên sàn nhà.
Chiếc váy ôm hông này là Chu Dục Văn mua ở Hỗ Thành hơn ba nghìn tệ, Khúc Tịnh vốn định mặc cho Chu Dục Văn ngắm đã nghiền, ai ngờ Chu Dục Văn lại thô bạo như vậy.
Khúc Tịnh thật sự có chút đau lòng, nhưng cũng không có cách nào khác.
Chu Dục Văn đi ngủ thích tiếp xúc da thịt thẳng thắn, ôm như vậy dễ chịu hơn.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Chu Dục Văn xem như đã chính thức trở lại Kim Lăng, cảm giác cũng không khác gì trước đây, chỉ đơn giản là ở trong trường có nhiều người nhận ra mình hơn.
Đi trên đường nhỏ trong trường, lúc ăn cơm, đều sẽ có nữ sinh đến chào hỏi, hỏi một cách khó hiểu: "A, cậu có phải Chu Dục Văn không?"
Chu Dục Văn nói: "Là mình."
"A, tớ biết cậu, cậu là người viết tiểu thuyết đúng không?" Cô gái tỏ vẻ kinh ngạc vui mừng.
Mà Chu Dục Văn cũng chỉ cười cười xấu hổ.
Kiểu bắt chuyện thế này, Chu Dục Văn một ngày trung bình gặp phải ba lần.
Sau đó khi đi học, giảng viên phụ trách môn học cũng sẽ vì nhận ra mình mà chạy tới giao lưu một phen.
Về phần sinh viên trong lớp, lần đầu tiên thấy Chu Dục Văn trở lại lớp học đã tự nhiên phát ra những tiếng xôn xao, cảm giác như đang chào đón minh tinh vậy.
Chu Dục Văn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại.
Không khí trong lớp vẫn như trước đây, đại đa số bạn học thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt với Chu Dục Văn, nhưng những người nổi bật vẫn là mấy người đó.
Ví dụ như mấy nam sinh trong lớp bây giờ cực kỳ sùng bái Chu Dục Văn, dẫn đầu là Khương Siêu, đi theo sau lưng Chu Dục Văn, luôn miệng gọi "anh", "em là fan của anh!"
"Chu ca, sao anh lại viết về Đào Thiến Thiến thế!"
"Chu ca, có thể viết thêm về Thẩm Tiểu Ngư được không?"
Khương Siêu và đám bạn cùng phòng, cứ như ruồi bọ vo ve đi theo phía sau Chu Dục Văn.
Lý Cường lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến bắt chuyện với Chu Dục Văn: "Này, Lão Chu, có bản ngoại truyện nào không? Chúng ta là bạn học cùng lớp, cậu viết cho bọn tớ vài chương mà người khác không xem được đi!"
Chu Dục Văn bây giờ vị thế quá cao, con gái nói chuyện với Chu Dục Văn một câu cũng sẽ thấy e thẹn.
Ví dụ như lúc vào lớp học, vừa vào cửa đã suýt chút nữa đụng trúng Lý Tĩnh cùng lớp.
Lý Tĩnh liền đỏ mặt e thẹn, lúc về ký túc xá còn len lén khoe với bạn cùng phòng: "Này, tớ vừa mới đụng phải Chu Dục Văn đó!"
"Cậu ấy lịch sự lắm, còn nói xin lỗi tớ nữa!"
Lưu Duyệt trong lớp xem như gan dạ nhất, vì trong số các nữ sinh cùng lớp, hiện tại chỉ có nàng dám chủ động bắt chuyện với Chu Dục Văn.
Nàng hỏi Chu Dục Văn: "Viết tiểu thuyết khó không?"
"Hay là, cậu dạy tớ viết được không? Đợi tớ kiếm được tiền, sẽ trả học phí cho cậu." Lưu Duyệt nói đầy mơ mộng.
Chu Dục Văn nói, tớ không biết dạy người khác viết đâu.
Lưu Duyệt nói không sao, cậu cứ, viết cho tớ cái dàn ý, sau đó tớ dựa theo đó viết, đợi viết xong, cậu giúp tớ sửa một chút là được!
Lý Cường trong lớp nghe thấy lời này, suýt nữa cười chết, hắn nói: "Không phải chứ, Duyệt Tả tính toán của chị cũng hay thật đấy, hóa ra là bắt Chu ca nhà tôi làm không công cho chị à!"
Mấy nam sinh khác nghe Lưu Duyệt nói chuyện cũng bật cười ha hả.
Lưu Duyệt lại không hề đỏ mặt, cãi lại: "Không phải làm không công đâu! Tớ định bái Chu Dục Văn làm sư phụ mà!"
"Chu Dục Văn, cậu nhận tớ làm đồ đệ được không, cậu dạy tớ viết đi." Lưu Duyệt rất nghiêm túc.
Chu Dục Văn nói thôi bỏ đi.
"Tớ thật sự không có thời gian."
Lưu Duyệt có chút thất vọng, nhưng vẫn nói đầy tự tin: "Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, Chu Dục Văn, tớ cũng muốn viết tiểu thuyết!"
Chu Dục Văn nói à, vậy thì tốt.
"Cố gắng lên nhé."
"Vậy thì..." Lưu Duyệt muốn Chu Dục Văn giúp mình một chút.
Chu Dục Văn lại nói: "Ai, vào lớp rồi, thôi, phải nghiêm túc học bài."
Mấy ngày nay đi học Chu Dục Văn không gặp Thường Hạo.
Chu Dục Văn cũng không cố tình đi hỏi thăm.
Ngược lại là Lý Cường chủ động nhắc đến, nói Hạo ca bây giờ ngày nào cũng ở ký túc xá chơi game.
"Lão Chu, cậu biết chuyện Hạo ca vào đồn cảnh sát không!" Lý Cường cũng là kẻ lắm chuyện, gặp ai cũng muốn kể lại chuyện đó một lần, dường như cứ mỗi lần kể lại là hắn lại có được niềm vui vậy.
Thời gian thoáng cái đã đến ngày 24 tháng 12, đêm Giáng Sinh.
Hôm nay là thứ Sáu, buổi tối, trong học viện tổ chức tiệc tối song sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận