Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 221
Chu Dục Văn và Lục Lâm cũng là vợ chồng, hai người về nhà cũng không bày trò gì khác lạ, giống như một cặp tình nhân bình thường trở về nhà mình, nên làm gì thì làm đó. Lục Lâm thật ra rất thích căn hộ lớn của Chu Dục Văn, dù sao ở trường học là bốn nữ sinh chen chúc trong một ký túc xá nhỏ, làm sao dễ chịu bằng căn hộ lớn được. Vừa về đến nhà, nàng cởi giày ra, ngay cả dép lê cũng không mang, cứ vậy chân trần đạp lên sàn nhà, nhảy lên ghế sô pha chơi điện thoại.
Mà Chu Dục Văn cũng không thể nói vừa về nhà là liền cùng Lục Lâm bắt đầu "chuyện đó", cũng nên xử lý một chút chuyện của mình, ví dụ như hôm nay còn chưa cập nhật tiểu thuyết, phải vào phòng sách cài đặt một chút hẹn giờ đăng bài.
Lúc mới trùng sinh, Chu Dục Văn trong tay không có tiền, nghĩ đến việc dùng cuốn tiểu thuyết này để phát tài, cho nên mỗi ngày đều phải cập nhật 20.000 chữ, còn ở khu bình luận khoác lác mình viết nhanh thế nào.
Về sau bởi vì đầu tư kiếm lời được hơn 10 triệu, Chu Dục Văn viết lách cũng không vội vã nữa, chủ yếu là Chu Dục Văn phát hiện thu nhập và tốc độ cập nhật cũng không có quan hệ thực chất gì. Giống như bây giờ, Chu Dục Văn một ngày đăng 20.000 chữ thì một tháng kiếm được bảy, tám vạn, còn một ngày đăng 5000 chữ, một tháng cũng có thể kiếm được khoảng bốn, năm vạn.
Chu Dục Văn hiện tại không thiếu tiền, cho nên liền dứt khoát duy trì mức 5000 chữ, một tháng kiếm được 40.000 tệ tiền tiêu vặt. Đợi đến khi số lượng chữ tăng lên, dựa theo tiềm lực kiếp trước của cuốn tiểu thuyết này, nói ít cũng có thể kiếm lời hai ba chục triệu, còn có thể mang về cho Chu Dục Văn cái danh hiệu Đại Thần đô thị.
Trong đầu có sẵn nguyên tác, Chu Dục Văn gõ chữ vô cùng nhanh. Hiện tại hắn đã viết đến đoạn Trần Anh Tuấn giới thiệu bạn thân của nữ chính cho bạn của mình.
Trong nguyên tác, bạn của nam chính sẽ cùng bạn thân của nữ chính song túc song tê.
Hơn nữa, hiện tại khu bình luận cũng không ngừng khen tác giả bút lực thật mạnh, đã cho Tiểu Vương một kết cục tốt đẹp.
Mà đúng lúc này, bút phong nhất chuyển, Chu Dục Văn vậy mà lại viết đoạn đưa nữ chính và bạn thân của nữ chính ra ngoài du lịch.
Sau đó nửa đêm uống chút rượu, nghĩ đến việc tìm nữ chính làm nóng người một chút.
Không ngờ nữ chính vậy mà lại ngủ cùng giường với bạn thân.
Trong phòng tối đen như mực, nam chính lại không biết ai là ai, sau đó lại vì uống rượu nên có chút mất kiểm soát, ôm lấy bạn thân của nữ chính rồi vừa hôn vừa sờ.
Đôi chân dài của bạn thân nữ chính gần như bị sờ soạng một lượt, kiểu từ đầu sờ đến chân ấy.
Mà bạn thân của nữ chính lúc này lại đang trong trạng thái say ngủ, chẳng khác gì là nửa ngủ nửa tỉnh, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, dứt khoát thuận theo mà rên rỉ ở đó.
Kết quả cứ hừ hừ mãi.
Nữ chính bên cạnh đột nhiên nói mê: "Hừ, Tư Tư, cậu nói nhỏ chút thôi!" Câu nói này khiến cả nam chính và bạn thân của nữ chính đồng thời giật nảy mình.
Vừa mở mắt, khá lắm, nữ chính đang nằm ngáy o o ngay bên cạnh.
Bạn thân của nữ chính nhìn thấy người đang ôm mình vừa hôn vừa sờ lại là nam chính, không nhịn được liền muốn hét lên.
Mà lúc này đây, nam chính lại dùng một tay bịt miệng cô bạn thân của nữ chính.
Khá lắm.
Nam chính trong truyện của Chu Dục Văn vốn có tính cách kiểu bất cần đời, giống như tình huống tên đã trên dây không thể không bắn thế này, nam chính làm sao có thể từ bỏ được.
Dứt khoát cứ như vậy bịt miệng bạn thân của nữ chính, còn nhỏ giọng nói với cô ấy, nhỏ tiếng thôi, đừng để nàng phát hiện!
Bạn thân của nữ chính nghe lời này khẳng định rất tức giận a, thầm nghĩ, ngươi là bạn trai của bạn thân ta, ngươi bây giờ rốt cuộc đang làm gì! Ngươi có biết ta là ai không? Tay ngươi còn đang sờ chỗ nào vậy?
Nhưng mà, nàng suy nghĩ gì cũng vô dụng.
Nam chính đã bị cồn làm mê muội tâm trí, căn bản không quan tâm những điều này.
Đêm nay, cứ như vậy trực tiếp ngay trước mặt nữ chính đang say ngủ, đoạt lấy bạn thân của nữ chính.
Cuối cùng, bạn thân của nữ chính nước mắt đều rơi xuống.
Mà nam chính lại chỉ lộ vẻ áy náy, kéo lại thắt lưng nói: "Ta sẽ bồi thường cho ngươi." Tốt, một ngày viết 5000 chữ, tình tiết hôm nay đến đây thôi, Chu Dục Văn viết xong liền nhấn đăng tải.
Bộ truyện này của Chu Dục Văn, giai đoạn đầu đánh giá khá tốt, nhưng chương này đăng ra ngoài về sau, đánh giá chắc là phải bị đảo chiều mạnh mẽ, cũng không thể nói là đảo chiều hoàn toàn, dù sao chính là khen chê lẫn lộn.
Ban đầu cảm thấy ngươi viết gần sát hiện thực, kết quả bây giờ ngươi lại chơi một chiêu như vậy? Vậy thì ngươi với sảng văn có gì khác nhau?
Rác rưởi tác giả, viết cái gì cẩu thí!
Chu Dục Văn sau khi đăng xong chương này, quả thực có không ít độc giả ở khu bình luận mắng chửi Chu Dục Văn, nhưng Chu Dục Văn thì chẳng hề gì. Giai đoạn đầu là muốn dựa vào cuốn tiểu thuyết này kiếm tiền, giai đoạn sau phát hiện không dựa vào nó cũng có thể kiếm tiền, vậy khẳng định là làm sao thoải mái thì làm thế ấy thôi!
Cho nên nửa đoạn sau, Chu Dục Văn dự định vứt bỏ nguyên tác gốc, trực tiếp dựa theo phong cách của mình mà viết. Cũng ví như nói, sau khi cưỡng ép phát sinh quan hệ với bạn thân của nữ chính, vậy khẳng định có thể câu kéo thêm một triệu chữ yêu hận tình thù a.
Trong nguyên tác, bạn thân của nữ chính thật ra cũng không thích kiểu nam sinh như nam chính, nàng thậm chí không hiểu, một cô gái ưu tú như nữ chính tại sao lại tìm một nam chính bất cần đời như vậy làm bạn trai.
Thế nhưng sau khi phát sinh quan hệ, tâm cảnh của bạn thân nữ chính đã xảy ra biến hóa, mỗi lần trông thấy nam chính đều rất chán ghét, nói chán ghét hắn! Ngươi như vậy có xứng đáng với bạn gái của ngươi không!?
Nói thì nói thế, nhưng trong quá trình chung đụng, lại dần dần nảy sinh tình cảm kỳ lạ đối với người đàn ông đã chiếm hữu mình.
Chủ yếu nhất là, mối quan hệ của hai người, thân là bạn thân, nữ chính hoàn toàn không biết gì cả.
Nữ chính vẫn còn đang trăm phương ngàn kế muốn tác hợp cho bạn thân và bạn của nam chính.
Mà bạn thân của nữ chính, thật ra cũng không thích bạn của nam chính.
Nhưng lại không tiện thẳng thừng từ chối.
Rốt cục, trong một lần tác hợp, nam chính trực tiếp mở miệng giúp bạn thân của nữ chính từ chối việc ghép đôi.
Lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, bạn thân của nữ chính nhìn thấy trong mắt nam chính tràn đầy tham muốn chiếm hữu đầy bá đạo!
Giờ khắc này, bạn thân của nữ chính vậy mà không cảm thấy chán ghét, ngược lại có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Giờ khắc này, nàng không thể không đối mặt với tình cảm của mình.
Nàng, thích nam chính!
Chu Dục Văn cứ như vậy càng viết càng say sưa, một mạch viết đến rạng sáng, tốt, chỉ riêng nội dung cốt truyện này lại có thể câu kéo được nửa tháng.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Chu Dục Văn liền đi tắm rửa chuẩn bị ôm Lâm Lâm lão bà của mình đi ngủ.
Kết quả sau khi đi ra ngoài, Chu Dục Văn phát hiện Lục Lâm vậy mà đang gọi điện thoại cho Trịnh Nghiên Nghiên.
Chu Dục Văn đương nhiên không nói gì, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lục Lâm, ôm lấy nàng, nhưng lại không quấy rầy Lục Lâm nói chuyện điện thoại, chỉ đơn thuần ôm lấy vòng eo thon của nàng, bắt đầu hôn lên cổ Lục Lâm.
Mà cách Lục Lâm và Trịnh Nghiên Nghiên nói chuyện phiếm đều là Trịnh Nghiên Nghiên ở đầu kia nói liên tục, sau đó Lục Lâm sẽ ậm ừ vài tiếng có lệ.
Vốn dĩ là Trịnh Nghiên Nghiên muốn tìm Lục Lâm gọi điện thoại.
Thấy Chu Dục Văn đang bận trong phòng sách, còn mình lại không có việc gì nên Lục Lâm mới nhận điện thoại.
Lục Lâm là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ, loại nữ sinh này bình thường không cần nhiều bạn bè.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên thì không giống, Trịnh Nghiên Nghiên giống như một tiểu nữ hài thiếu tình thương.
Nhất là sau khi bị Đào Điềm tát một cái, càng thêm công nhận Lục Lâm, cảm giác Lục Lâm là tỷ muội tốt nhất của mình, cho nên nàng bây giờ tương đối bám lấy Lục Lâm, chuyện gì cũng chia sẻ với nàng.
Sẽ ở trong ký túc xá lớn tiếng gọi điện thoại cho Lục Lâm, động một chút lại nói một câu, Lâm Lâm, cậu thật sự là tỷ muội tốt nhất của tớ.
Chỉ có điều lúc nàng nói câu này, lại không biết rằng, lúc này người tỷ muội tốt nhất của nàng đang bị bạn trai ôm vào trong ngực mà hôn lấy.
Lục Lâm không mấy thích kiểu quá mức sến súa này, liền nói, được rồi.
"Bạn trai tớ đến rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa."
"Ây, để tớ nói với bạn trai cậu một câu đi!" Trịnh Nghiên Nghiên tinh nghịch nói.
Lục Lâm nghe lời này cảm thấy có chút buồn cười, nàng hỏi: "Cậu với bạn trai tớ có gì hay mà nói."
"Hì hì, tớ muốn biết, là người đàn ông như thế nào mà có thể cướp đi mất người tỷ muội tốt nhất của tớ!" Trịnh Nghiên Nghiên tinh nghịch nói.
Mở miệng một tiếng tỷ muội tốt nhất.
Nghe mà Lục Lâm đảo mắt trắng dã, thế là Lục Lâm dứt khoát đưa điện thoại đến bên cạnh Chu Dục Văn, với vẻ mặt thờ ơ: "Nàng muốn nói chuyện với ngươi, ngươi nói không?"
"Khục!" Chu Dục Văn nghe lời này trực tiếp hết nói nổi.
Thầm nghĩ đại tỷ ngươi đúng là biết chơi.
Ta còn nói chuyện với nàng.
Ta nói cái gì với nàng đây?
Lục Lâm thấy Chu Dục Văn không nói lời nào, liền cầm điện thoại lên nói cho Trịnh Nghiên Nghiên: "Lão già lớn tuổi rồi, ngại không dám mở miệng."
"Ha ha, Lâm Lâm cậu vậy mà gọi bạn trai cậu là lão già."
"Ừm, hắn là lão già. Tớ không nói chuyện với cậu nữa, hắn muốn tìm tớ đi ngủ."
"Phụt, xin cậu đấy, Lâm Lâm, cậu có thể chú ý một chút được không a!" Trịnh Nghiên Nghiên nghe Lục Lâm nói câu nào câu nấy đều bá đạo, cũng nhịn không được bật cười, trong lòng tự nhủ bạn trai cậu còn ở bên cạnh kìa, sao lại hồ ngôn loạn ngữ thế.
Ha ha, nhưng không hổ là chị em tốt của ta, nói chuyện thật thú vị.
Ngày mai ta phải đem chuyện này nói cho lão công của ta.
Lão già?
Cách xưng hô này rất vui.
Nhưng mà lão công của ta lại là một tiểu tử đẹp trai đấy.
Trịnh Nghiên Nghiên càng ngày càng thích nói chuyện phiếm với Lục Lâm, đáng tiếc Lục Lâm đối với nàng không hứng thú, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên này điện thoại vừa cúp.
Chu Dục Văn liền một tay ôm nàng đặt lên đùi của mình, cười nói: "Nha đầu thối, gọi ta thế nào đấy? Ta có già như vậy à?"
"Thế không thì nói thế nào, các nàng đều cảm thấy ta ở bên ngoài tìm lão già đấy, ta cũng không thể nói với nàng, ta tìm là bạn trai của nàng?" Lục Lâm rất bất đắc dĩ nói.
Chu Dục Văn nói: "Cũng phải."
Lục Lâm ngồi dạng chân trên đùi Chu Dục Văn, hỏi hắn đã xong việc chưa.
Chu Dục Văn nói: "Chưa."
Hắn ôm lấy vòng eo thon của Lục Lâm, nói: "Đang bận giữa chừng nhưng quá nhớ ngươi, không muốn bận nữa."
Mặc dù biết Chu Dục Văn là đang dỗ mình vui vẻ, nhưng nàng vẫn rất hưởng thụ, đầu tiên là liếc Chu Dục Văn một cái, sau đó chủ động dâng lên đôi môi của mình.
Hai người hôn nhau một hồi trên ghế sô pha, tay Chu Dục Văn đầu tiên là ôm lấy vòng eo thon của Lục Lâm, tay thuận theo đường cong sau lưng luồn vào trong quần jean mà sờ lên, sau đó liền bắt đầu kéo khóa quần jean của Lục Lâm.
Hai người cứ thế hôn nhau một lúc, Lục Lâm rất nhanh liền có cảm giác, nhưng nàng lại ôm lấy cổ Chu Dục Văn, giọng nói mơ hồ nói với hắn: "Còn chưa tắm rửa đâu."
Lúc này Lục Lâm, đã bị Chu Dục Văn sờ đến có chút động tình, trong thanh âm còn mang theo vài phần hương vị nũng nịu.
Kỳ thật Chu Dục Văn đặc biệt thích Lục Lâm dùng loại thanh âm này nói chuyện với mình.
Bởi vì nói một cách nghiêm túc, Lục Lâm xem như một mỹ nhân mặt lạnh, về cơ bản đối với ai cũng lạnh như băng, một nữ nhân như thế, đối với mình lại có cách nói chuyện rên rỉ nũng nịu này, thực sự rất có cảm giác thành tựu.
Thế là Chu Dục Văn một cái xoay người, đem Lục Lâm đè lên ghế sô pha, một đôi chân dài bọc trong quần jean của Lục Lâm, kẹp chặt lấy eo hổ của Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói: "Không tắm rửa, đợi làm xong cùng nhau tắm!"
Thế là cứ như vậy, lại là một đêm mưa sơ gió đột nhiên, từ ghế sô pha mãi cho đến phòng ngủ.
Đương nhiên, hai người ngoài giao lưu trên thân thể ra, trong quá trình này cũng có nói chuyện. Chu Dục Văn nói thật, hắn nói, lúc Trịnh Nghiên Nghiên kể cho hắn nghe chuyện Lục Lâm đánh Khúc Tịnh ở nhà ăn.
Hắn kỳ thật rất kinh ngạc.
Nghĩ không ra ngươi cái tiểu nha đầu này, tính tình lại lớn như vậy.
Ghê gớm, thật ghê gớm.
"Ngươi có biết không, ta càng ngày càng thích ngươi?" Đem Lục Lâm đè lên giường, Chu Dục Văn nâng cằm nàng lên, nói một câu như vậy, sau đó cực kỳ bá đạo hôn lên miệng nhỏ của Lục Lâm.
Lục Lâm nghe lời này thì đẩy Chu Dục Văn ra, một cái xoay người, ngồi dạng chân trên người Chu Dục Văn, hỏi hắn: "Vậy là ngươi thích ta ở bên ngoài, hay là ta của hiện tại?"
Nói rồi, nàng vén tóc lên.
Không thể không nói, ở cùng Lục Lâm quả thực rất thú vị. Ban đầu, Chu Dục Văn chỉ muốn nuôi Lục Lâm như tình nhân, một tháng cho khoảng 2000 tệ, không ảnh hưởng đến cuộc sống và sự nghiệp của mình.
Nhưng biểu hiện của Lục Lâm khiến Chu Dục Văn thay đổi chủ ý, lần này nàng giúp đỡ Trịnh Nghiên Nghiên, kỳ thật cũng là giữ gìn mặt mũi của mình, cho nên Chu Dục Văn muốn thưởng cho Lục Lâm, không chỉ cho nàng tham gia vào sự nghiệp của mình, mà còn muốn mua xe máy cho nàng.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa rời giường, Chu Dục Văn liền gọi một cuộc điện thoại cho nhân viên bán hàng của mình, Vương Mộng Na.
Chu Dục Văn bây giờ lại là khách hàng VIP của Vương Mộng Na, nhận được điện thoại của Chu Dục Văn xong, Vương Mộng Na lập tức bắt máy, đồng thời dùng giọng nói õng ẹo nhất của mình nói: "Chào Chu tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì ạ?"
"Tiểu Vương à, trong tiệm chúng ta có xe máy không?"
"Ơ, là thế này, Chu tiên sinh, tiệm chúng ta chỉ có quyền tiêu thụ ô tô thôi ạ, dòng xe máy thuộc BMW là do nhà phân phối khác phụ trách. Đương nhiên nếu ngài muốn mua, tôi có thể giúp ngài liên hệ."
Chu Dục Văn nói, à, ra là vậy.
"Đúng rồi Chu tiên sinh, ngài muốn mua xe máy ạ? Ngài muốn mua loại nào, tôi giúp ngài liên lạc thử với nhà phân phối nhé." Cửa hàng 4S mặc dù không bán xe máy, nhưng hoàn toàn chính xác sẽ có khách hàng tới hỏi.
Cho nên Vương Mộng Na là có mối bán xe máy.
Chu Dục Văn nghĩ nghĩ rồi nói, vậy buổi chiều đi xem thử đi.
"Vâng ạ!"
Lúc Chu Dục Văn gọi điện thoại, Lục Lâm vẫn còn ngủ say.
Nha đầu Lục Lâm này thật ra cũng khá thú vị, lúc thân mật với Chu Dục Văn thì hai người nồng tình mật ý, sau đó đến lúc buồn ngủ, lại thích quay lưng về phía Chu Dục Văn mà ngủ.
Đây cũng không phải nói nàng không thích Chu Dục Văn hay gì.
Người thích nằm quay lưng đi ngủ về cơ bản là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn, loại nữ hài này đã quen với cô độc.
Nàng tuy quay lưng về phía Chu Dục Văn, nhưng lại thích gối lên cánh tay của hắn.
Về điểm này, Chu Dục Văn cũng từng đề cập, nói gối lên gối đầu không tốt sao?
Mà Lục Lâm lại hỏi một câu: "Vậy Nghiên Nghiên có được gối lên cánh tay của ngươi không?"
"Ừm, có lúc sẽ."
Lục Lâm nghe lời này liền nói: "Vậy ta cũng muốn gối lên."
Chu Dục Văn muốn nói, cái này có gì mà phải giống nhau.
Mà Lục Lâm lại chỉ nhắm mắt lại tự nói: "Ngươi cứ coi như thưởng cho ta một lần đi, ta đã giải quyết cho ngươi phiền toái lớn như vậy."
Lúc này, Chu Dục Văn mới đột nhiên nhớ ra, Lục Lâm trước kia chưa từng đề cập yêu cầu gì với mình.
Suy nghĩ kỹ lại đúng là như vậy, Lục Lâm mặc dù ở cùng Chu Dục Văn, nhưng cách nàng chung sống luôn là cẩn thận từng li từng tí, cho Chu Dục Văn ấn tượng là nhu thuận hiểu chuyện. Nhưng nhu thuận hiểu chuyện không có nghĩa là nàng không hy vọng mình có thể giống như Trịnh Nghiên Nghiên, nhận được sự sủng ái của Chu Dục Văn.
Mà là nàng sợ rằng mình một khi đòi hỏi quá nhiều sẽ khiến Chu Dục Văn cảm thấy phiền phức.
Có câu nói không sai, đứa bé hiểu chuyện là thiệt thòi nhất, các nàng không tranh không giành, mỗi lần đều bị xếp về phía sau, thậm chí vì tính cách nhu thuận của các nàng, người lớn sẽ cố ý bỏ qua các nàng.
Mà Lục Lâm trước mắt, chính là một đứa bé như thế.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta có chút đau lòng.
Thế là Chu Dục Văn thật chặt ôm nàng vào trong ngực, hắn nói: "Được thôi, về sau mỗi ngày đều thưởng cho ngươi."
Lục Lâm nghe lời này phì cười một tiếng.
Đưa tay nhét vào trong chăn, nói: "Ta sợ thân thể ngươi chịu không nổi."
Chu Dục Văn nói: "Nha đầu thối, dám xem nhẹ ba ba? Xem ta có cầm roi quất cái mông nhỏ của ngươi không!"
"Ngươi..." Một câu nói khiến Lục Lâm đảo mắt trắng dã.
Hai người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ.
Đến sáng sớm, Lục Lâm nghe được Chu Dục Văn nói chuyện điện thoại.
Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, quay đầu nhìn Chu Dục Văn một chút, chủ động lại gần tựa vào bờ vai hắn, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Thật sự muốn mua mô tô cho ta à?"
"Ừm, đã hứa với ngươi rồi, cũng không thể nuốt lời chứ?" Chu Dục Văn ôm lấy Lục Lâm nói.
Quần jean, áo và cả chiếc quần lót nhỏ ck của Lục Lâm đều bị ném bên cạnh giường, nhưng Lục Lâm đang mặc một chiếc áo hai dây nhỏ màu trắng.
Nằm trong ngực Chu Dục Văn, Lục Lâm nói không thèm.
"Vốn tưởng có thể thắng ngươi, mua thì mua, kết quả là ngươi nhường ta, mua ta cũng không vui."
Chu Dục Văn nói, yêu cầu của ngươi thật đúng là nhiều.
"Ba ba là muốn cho ngươi biết, ngươi có lợi hại thế nào đi nữa, so với ta còn kém xa lắm." Chu Dục Văn vươn một ngón út ra.
Lục Lâm liếc mắt, trực tiếp đẩy ngón út của Chu Dục Văn ra nói, đáng ghét.
"Không biết nói chuyện thì đừng có nói."
"Miệng không dùng để nói chuyện thì dùng để làm gì? Hử? Ngươi nói cho ta biết có thể dùng làm gì?" Chu Dục Văn xoay người hỏi.
"Ai nha ~ chưa đánh răng đâu!" Lục Lâm bị Chu Dục Văn cưỡng hôn, lẩm bẩm.
Nàng thật sự là hết cách với Chu Dục Văn, có đôi khi cảm giác hắn rất thành thục.
Nhưng lại có đôi khi lại cảm thấy Chu Dục Văn thật là trẻ con.
Hừ, chưa đánh răng đã hôn người ta.
Quá đáng.
Xem ta cắn rụng lưỡi ngươi!
Hai người lăn qua lộn lại trên chiếc giường lớn vào buổi sáng sớm.
Sau đó cùng nhau ăn sáng, hôm nay là một ngày nắng đẹp, Chu Dục Văn lái chiếc BMW M4 của mình, đầu tiên là đưa Lục Lâm đi tìm Vương Mộng Na, xem vài mẫu xe máy BMW.
Nhưng không có chiếc nào Lục Lâm để ý.
Lục Lâm căn bản không nghĩ tới việc mua xe máy BMW, nàng còn nói nhìn Chu Dục Văn là biết không hiểu về xe máy.
Chu Dục Văn hỏi, ngươi hiểu?
Lục Lâm biểu thị biết nhiều hơn ngươi một chút.
"Vậy ngươi tự chọn đi."
Cuối cùng đi dạo mấy cửa tiệm, Lục Lâm chọn một chiếc Haojue Suzuki GSX, giá lăn bánh xấp xỉ 40.000 tệ.
Hôm nay Lục Lâm, vẫn mặc quần jean đen phối hợp với áo T-shirt nửa người màu đen, nhưng trên chân đi một đôi ủng, cưỡi lên xe máy, dáng vẻ lại thật sự rất ngầu.
Mà Chu Dục Văn cũng không thể nói vừa về nhà là liền cùng Lục Lâm bắt đầu "chuyện đó", cũng nên xử lý một chút chuyện của mình, ví dụ như hôm nay còn chưa cập nhật tiểu thuyết, phải vào phòng sách cài đặt một chút hẹn giờ đăng bài.
Lúc mới trùng sinh, Chu Dục Văn trong tay không có tiền, nghĩ đến việc dùng cuốn tiểu thuyết này để phát tài, cho nên mỗi ngày đều phải cập nhật 20.000 chữ, còn ở khu bình luận khoác lác mình viết nhanh thế nào.
Về sau bởi vì đầu tư kiếm lời được hơn 10 triệu, Chu Dục Văn viết lách cũng không vội vã nữa, chủ yếu là Chu Dục Văn phát hiện thu nhập và tốc độ cập nhật cũng không có quan hệ thực chất gì. Giống như bây giờ, Chu Dục Văn một ngày đăng 20.000 chữ thì một tháng kiếm được bảy, tám vạn, còn một ngày đăng 5000 chữ, một tháng cũng có thể kiếm được khoảng bốn, năm vạn.
Chu Dục Văn hiện tại không thiếu tiền, cho nên liền dứt khoát duy trì mức 5000 chữ, một tháng kiếm được 40.000 tệ tiền tiêu vặt. Đợi đến khi số lượng chữ tăng lên, dựa theo tiềm lực kiếp trước của cuốn tiểu thuyết này, nói ít cũng có thể kiếm lời hai ba chục triệu, còn có thể mang về cho Chu Dục Văn cái danh hiệu Đại Thần đô thị.
Trong đầu có sẵn nguyên tác, Chu Dục Văn gõ chữ vô cùng nhanh. Hiện tại hắn đã viết đến đoạn Trần Anh Tuấn giới thiệu bạn thân của nữ chính cho bạn của mình.
Trong nguyên tác, bạn của nam chính sẽ cùng bạn thân của nữ chính song túc song tê.
Hơn nữa, hiện tại khu bình luận cũng không ngừng khen tác giả bút lực thật mạnh, đã cho Tiểu Vương một kết cục tốt đẹp.
Mà đúng lúc này, bút phong nhất chuyển, Chu Dục Văn vậy mà lại viết đoạn đưa nữ chính và bạn thân của nữ chính ra ngoài du lịch.
Sau đó nửa đêm uống chút rượu, nghĩ đến việc tìm nữ chính làm nóng người một chút.
Không ngờ nữ chính vậy mà lại ngủ cùng giường với bạn thân.
Trong phòng tối đen như mực, nam chính lại không biết ai là ai, sau đó lại vì uống rượu nên có chút mất kiểm soát, ôm lấy bạn thân của nữ chính rồi vừa hôn vừa sờ.
Đôi chân dài của bạn thân nữ chính gần như bị sờ soạng một lượt, kiểu từ đầu sờ đến chân ấy.
Mà bạn thân của nữ chính lúc này lại đang trong trạng thái say ngủ, chẳng khác gì là nửa ngủ nửa tỉnh, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, dứt khoát thuận theo mà rên rỉ ở đó.
Kết quả cứ hừ hừ mãi.
Nữ chính bên cạnh đột nhiên nói mê: "Hừ, Tư Tư, cậu nói nhỏ chút thôi!" Câu nói này khiến cả nam chính và bạn thân của nữ chính đồng thời giật nảy mình.
Vừa mở mắt, khá lắm, nữ chính đang nằm ngáy o o ngay bên cạnh.
Bạn thân của nữ chính nhìn thấy người đang ôm mình vừa hôn vừa sờ lại là nam chính, không nhịn được liền muốn hét lên.
Mà lúc này đây, nam chính lại dùng một tay bịt miệng cô bạn thân của nữ chính.
Khá lắm.
Nam chính trong truyện của Chu Dục Văn vốn có tính cách kiểu bất cần đời, giống như tình huống tên đã trên dây không thể không bắn thế này, nam chính làm sao có thể từ bỏ được.
Dứt khoát cứ như vậy bịt miệng bạn thân của nữ chính, còn nhỏ giọng nói với cô ấy, nhỏ tiếng thôi, đừng để nàng phát hiện!
Bạn thân của nữ chính nghe lời này khẳng định rất tức giận a, thầm nghĩ, ngươi là bạn trai của bạn thân ta, ngươi bây giờ rốt cuộc đang làm gì! Ngươi có biết ta là ai không? Tay ngươi còn đang sờ chỗ nào vậy?
Nhưng mà, nàng suy nghĩ gì cũng vô dụng.
Nam chính đã bị cồn làm mê muội tâm trí, căn bản không quan tâm những điều này.
Đêm nay, cứ như vậy trực tiếp ngay trước mặt nữ chính đang say ngủ, đoạt lấy bạn thân của nữ chính.
Cuối cùng, bạn thân của nữ chính nước mắt đều rơi xuống.
Mà nam chính lại chỉ lộ vẻ áy náy, kéo lại thắt lưng nói: "Ta sẽ bồi thường cho ngươi." Tốt, một ngày viết 5000 chữ, tình tiết hôm nay đến đây thôi, Chu Dục Văn viết xong liền nhấn đăng tải.
Bộ truyện này của Chu Dục Văn, giai đoạn đầu đánh giá khá tốt, nhưng chương này đăng ra ngoài về sau, đánh giá chắc là phải bị đảo chiều mạnh mẽ, cũng không thể nói là đảo chiều hoàn toàn, dù sao chính là khen chê lẫn lộn.
Ban đầu cảm thấy ngươi viết gần sát hiện thực, kết quả bây giờ ngươi lại chơi một chiêu như vậy? Vậy thì ngươi với sảng văn có gì khác nhau?
Rác rưởi tác giả, viết cái gì cẩu thí!
Chu Dục Văn sau khi đăng xong chương này, quả thực có không ít độc giả ở khu bình luận mắng chửi Chu Dục Văn, nhưng Chu Dục Văn thì chẳng hề gì. Giai đoạn đầu là muốn dựa vào cuốn tiểu thuyết này kiếm tiền, giai đoạn sau phát hiện không dựa vào nó cũng có thể kiếm tiền, vậy khẳng định là làm sao thoải mái thì làm thế ấy thôi!
Cho nên nửa đoạn sau, Chu Dục Văn dự định vứt bỏ nguyên tác gốc, trực tiếp dựa theo phong cách của mình mà viết. Cũng ví như nói, sau khi cưỡng ép phát sinh quan hệ với bạn thân của nữ chính, vậy khẳng định có thể câu kéo thêm một triệu chữ yêu hận tình thù a.
Trong nguyên tác, bạn thân của nữ chính thật ra cũng không thích kiểu nam sinh như nam chính, nàng thậm chí không hiểu, một cô gái ưu tú như nữ chính tại sao lại tìm một nam chính bất cần đời như vậy làm bạn trai.
Thế nhưng sau khi phát sinh quan hệ, tâm cảnh của bạn thân nữ chính đã xảy ra biến hóa, mỗi lần trông thấy nam chính đều rất chán ghét, nói chán ghét hắn! Ngươi như vậy có xứng đáng với bạn gái của ngươi không!?
Nói thì nói thế, nhưng trong quá trình chung đụng, lại dần dần nảy sinh tình cảm kỳ lạ đối với người đàn ông đã chiếm hữu mình.
Chủ yếu nhất là, mối quan hệ của hai người, thân là bạn thân, nữ chính hoàn toàn không biết gì cả.
Nữ chính vẫn còn đang trăm phương ngàn kế muốn tác hợp cho bạn thân và bạn của nam chính.
Mà bạn thân của nữ chính, thật ra cũng không thích bạn của nam chính.
Nhưng lại không tiện thẳng thừng từ chối.
Rốt cục, trong một lần tác hợp, nam chính trực tiếp mở miệng giúp bạn thân của nữ chính từ chối việc ghép đôi.
Lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, bạn thân của nữ chính nhìn thấy trong mắt nam chính tràn đầy tham muốn chiếm hữu đầy bá đạo!
Giờ khắc này, bạn thân của nữ chính vậy mà không cảm thấy chán ghét, ngược lại có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Giờ khắc này, nàng không thể không đối mặt với tình cảm của mình.
Nàng, thích nam chính!
Chu Dục Văn cứ như vậy càng viết càng say sưa, một mạch viết đến rạng sáng, tốt, chỉ riêng nội dung cốt truyện này lại có thể câu kéo được nửa tháng.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Chu Dục Văn liền đi tắm rửa chuẩn bị ôm Lâm Lâm lão bà của mình đi ngủ.
Kết quả sau khi đi ra ngoài, Chu Dục Văn phát hiện Lục Lâm vậy mà đang gọi điện thoại cho Trịnh Nghiên Nghiên.
Chu Dục Văn đương nhiên không nói gì, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lục Lâm, ôm lấy nàng, nhưng lại không quấy rầy Lục Lâm nói chuyện điện thoại, chỉ đơn thuần ôm lấy vòng eo thon của nàng, bắt đầu hôn lên cổ Lục Lâm.
Mà cách Lục Lâm và Trịnh Nghiên Nghiên nói chuyện phiếm đều là Trịnh Nghiên Nghiên ở đầu kia nói liên tục, sau đó Lục Lâm sẽ ậm ừ vài tiếng có lệ.
Vốn dĩ là Trịnh Nghiên Nghiên muốn tìm Lục Lâm gọi điện thoại.
Thấy Chu Dục Văn đang bận trong phòng sách, còn mình lại không có việc gì nên Lục Lâm mới nhận điện thoại.
Lục Lâm là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ, loại nữ sinh này bình thường không cần nhiều bạn bè.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên thì không giống, Trịnh Nghiên Nghiên giống như một tiểu nữ hài thiếu tình thương.
Nhất là sau khi bị Đào Điềm tát một cái, càng thêm công nhận Lục Lâm, cảm giác Lục Lâm là tỷ muội tốt nhất của mình, cho nên nàng bây giờ tương đối bám lấy Lục Lâm, chuyện gì cũng chia sẻ với nàng.
Sẽ ở trong ký túc xá lớn tiếng gọi điện thoại cho Lục Lâm, động một chút lại nói một câu, Lâm Lâm, cậu thật sự là tỷ muội tốt nhất của tớ.
Chỉ có điều lúc nàng nói câu này, lại không biết rằng, lúc này người tỷ muội tốt nhất của nàng đang bị bạn trai ôm vào trong ngực mà hôn lấy.
Lục Lâm không mấy thích kiểu quá mức sến súa này, liền nói, được rồi.
"Bạn trai tớ đến rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa."
"Ây, để tớ nói với bạn trai cậu một câu đi!" Trịnh Nghiên Nghiên tinh nghịch nói.
Lục Lâm nghe lời này cảm thấy có chút buồn cười, nàng hỏi: "Cậu với bạn trai tớ có gì hay mà nói."
"Hì hì, tớ muốn biết, là người đàn ông như thế nào mà có thể cướp đi mất người tỷ muội tốt nhất của tớ!" Trịnh Nghiên Nghiên tinh nghịch nói.
Mở miệng một tiếng tỷ muội tốt nhất.
Nghe mà Lục Lâm đảo mắt trắng dã, thế là Lục Lâm dứt khoát đưa điện thoại đến bên cạnh Chu Dục Văn, với vẻ mặt thờ ơ: "Nàng muốn nói chuyện với ngươi, ngươi nói không?"
"Khục!" Chu Dục Văn nghe lời này trực tiếp hết nói nổi.
Thầm nghĩ đại tỷ ngươi đúng là biết chơi.
Ta còn nói chuyện với nàng.
Ta nói cái gì với nàng đây?
Lục Lâm thấy Chu Dục Văn không nói lời nào, liền cầm điện thoại lên nói cho Trịnh Nghiên Nghiên: "Lão già lớn tuổi rồi, ngại không dám mở miệng."
"Ha ha, Lâm Lâm cậu vậy mà gọi bạn trai cậu là lão già."
"Ừm, hắn là lão già. Tớ không nói chuyện với cậu nữa, hắn muốn tìm tớ đi ngủ."
"Phụt, xin cậu đấy, Lâm Lâm, cậu có thể chú ý một chút được không a!" Trịnh Nghiên Nghiên nghe Lục Lâm nói câu nào câu nấy đều bá đạo, cũng nhịn không được bật cười, trong lòng tự nhủ bạn trai cậu còn ở bên cạnh kìa, sao lại hồ ngôn loạn ngữ thế.
Ha ha, nhưng không hổ là chị em tốt của ta, nói chuyện thật thú vị.
Ngày mai ta phải đem chuyện này nói cho lão công của ta.
Lão già?
Cách xưng hô này rất vui.
Nhưng mà lão công của ta lại là một tiểu tử đẹp trai đấy.
Trịnh Nghiên Nghiên càng ngày càng thích nói chuyện phiếm với Lục Lâm, đáng tiếc Lục Lâm đối với nàng không hứng thú, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên này điện thoại vừa cúp.
Chu Dục Văn liền một tay ôm nàng đặt lên đùi của mình, cười nói: "Nha đầu thối, gọi ta thế nào đấy? Ta có già như vậy à?"
"Thế không thì nói thế nào, các nàng đều cảm thấy ta ở bên ngoài tìm lão già đấy, ta cũng không thể nói với nàng, ta tìm là bạn trai của nàng?" Lục Lâm rất bất đắc dĩ nói.
Chu Dục Văn nói: "Cũng phải."
Lục Lâm ngồi dạng chân trên đùi Chu Dục Văn, hỏi hắn đã xong việc chưa.
Chu Dục Văn nói: "Chưa."
Hắn ôm lấy vòng eo thon của Lục Lâm, nói: "Đang bận giữa chừng nhưng quá nhớ ngươi, không muốn bận nữa."
Mặc dù biết Chu Dục Văn là đang dỗ mình vui vẻ, nhưng nàng vẫn rất hưởng thụ, đầu tiên là liếc Chu Dục Văn một cái, sau đó chủ động dâng lên đôi môi của mình.
Hai người hôn nhau một hồi trên ghế sô pha, tay Chu Dục Văn đầu tiên là ôm lấy vòng eo thon của Lục Lâm, tay thuận theo đường cong sau lưng luồn vào trong quần jean mà sờ lên, sau đó liền bắt đầu kéo khóa quần jean của Lục Lâm.
Hai người cứ thế hôn nhau một lúc, Lục Lâm rất nhanh liền có cảm giác, nhưng nàng lại ôm lấy cổ Chu Dục Văn, giọng nói mơ hồ nói với hắn: "Còn chưa tắm rửa đâu."
Lúc này Lục Lâm, đã bị Chu Dục Văn sờ đến có chút động tình, trong thanh âm còn mang theo vài phần hương vị nũng nịu.
Kỳ thật Chu Dục Văn đặc biệt thích Lục Lâm dùng loại thanh âm này nói chuyện với mình.
Bởi vì nói một cách nghiêm túc, Lục Lâm xem như một mỹ nhân mặt lạnh, về cơ bản đối với ai cũng lạnh như băng, một nữ nhân như thế, đối với mình lại có cách nói chuyện rên rỉ nũng nịu này, thực sự rất có cảm giác thành tựu.
Thế là Chu Dục Văn một cái xoay người, đem Lục Lâm đè lên ghế sô pha, một đôi chân dài bọc trong quần jean của Lục Lâm, kẹp chặt lấy eo hổ của Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói: "Không tắm rửa, đợi làm xong cùng nhau tắm!"
Thế là cứ như vậy, lại là một đêm mưa sơ gió đột nhiên, từ ghế sô pha mãi cho đến phòng ngủ.
Đương nhiên, hai người ngoài giao lưu trên thân thể ra, trong quá trình này cũng có nói chuyện. Chu Dục Văn nói thật, hắn nói, lúc Trịnh Nghiên Nghiên kể cho hắn nghe chuyện Lục Lâm đánh Khúc Tịnh ở nhà ăn.
Hắn kỳ thật rất kinh ngạc.
Nghĩ không ra ngươi cái tiểu nha đầu này, tính tình lại lớn như vậy.
Ghê gớm, thật ghê gớm.
"Ngươi có biết không, ta càng ngày càng thích ngươi?" Đem Lục Lâm đè lên giường, Chu Dục Văn nâng cằm nàng lên, nói một câu như vậy, sau đó cực kỳ bá đạo hôn lên miệng nhỏ của Lục Lâm.
Lục Lâm nghe lời này thì đẩy Chu Dục Văn ra, một cái xoay người, ngồi dạng chân trên người Chu Dục Văn, hỏi hắn: "Vậy là ngươi thích ta ở bên ngoài, hay là ta của hiện tại?"
Nói rồi, nàng vén tóc lên.
Không thể không nói, ở cùng Lục Lâm quả thực rất thú vị. Ban đầu, Chu Dục Văn chỉ muốn nuôi Lục Lâm như tình nhân, một tháng cho khoảng 2000 tệ, không ảnh hưởng đến cuộc sống và sự nghiệp của mình.
Nhưng biểu hiện của Lục Lâm khiến Chu Dục Văn thay đổi chủ ý, lần này nàng giúp đỡ Trịnh Nghiên Nghiên, kỳ thật cũng là giữ gìn mặt mũi của mình, cho nên Chu Dục Văn muốn thưởng cho Lục Lâm, không chỉ cho nàng tham gia vào sự nghiệp của mình, mà còn muốn mua xe máy cho nàng.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa rời giường, Chu Dục Văn liền gọi một cuộc điện thoại cho nhân viên bán hàng của mình, Vương Mộng Na.
Chu Dục Văn bây giờ lại là khách hàng VIP của Vương Mộng Na, nhận được điện thoại của Chu Dục Văn xong, Vương Mộng Na lập tức bắt máy, đồng thời dùng giọng nói õng ẹo nhất của mình nói: "Chào Chu tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì ạ?"
"Tiểu Vương à, trong tiệm chúng ta có xe máy không?"
"Ơ, là thế này, Chu tiên sinh, tiệm chúng ta chỉ có quyền tiêu thụ ô tô thôi ạ, dòng xe máy thuộc BMW là do nhà phân phối khác phụ trách. Đương nhiên nếu ngài muốn mua, tôi có thể giúp ngài liên hệ."
Chu Dục Văn nói, à, ra là vậy.
"Đúng rồi Chu tiên sinh, ngài muốn mua xe máy ạ? Ngài muốn mua loại nào, tôi giúp ngài liên lạc thử với nhà phân phối nhé." Cửa hàng 4S mặc dù không bán xe máy, nhưng hoàn toàn chính xác sẽ có khách hàng tới hỏi.
Cho nên Vương Mộng Na là có mối bán xe máy.
Chu Dục Văn nghĩ nghĩ rồi nói, vậy buổi chiều đi xem thử đi.
"Vâng ạ!"
Lúc Chu Dục Văn gọi điện thoại, Lục Lâm vẫn còn ngủ say.
Nha đầu Lục Lâm này thật ra cũng khá thú vị, lúc thân mật với Chu Dục Văn thì hai người nồng tình mật ý, sau đó đến lúc buồn ngủ, lại thích quay lưng về phía Chu Dục Văn mà ngủ.
Đây cũng không phải nói nàng không thích Chu Dục Văn hay gì.
Người thích nằm quay lưng đi ngủ về cơ bản là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn, loại nữ hài này đã quen với cô độc.
Nàng tuy quay lưng về phía Chu Dục Văn, nhưng lại thích gối lên cánh tay của hắn.
Về điểm này, Chu Dục Văn cũng từng đề cập, nói gối lên gối đầu không tốt sao?
Mà Lục Lâm lại hỏi một câu: "Vậy Nghiên Nghiên có được gối lên cánh tay của ngươi không?"
"Ừm, có lúc sẽ."
Lục Lâm nghe lời này liền nói: "Vậy ta cũng muốn gối lên."
Chu Dục Văn muốn nói, cái này có gì mà phải giống nhau.
Mà Lục Lâm lại chỉ nhắm mắt lại tự nói: "Ngươi cứ coi như thưởng cho ta một lần đi, ta đã giải quyết cho ngươi phiền toái lớn như vậy."
Lúc này, Chu Dục Văn mới đột nhiên nhớ ra, Lục Lâm trước kia chưa từng đề cập yêu cầu gì với mình.
Suy nghĩ kỹ lại đúng là như vậy, Lục Lâm mặc dù ở cùng Chu Dục Văn, nhưng cách nàng chung sống luôn là cẩn thận từng li từng tí, cho Chu Dục Văn ấn tượng là nhu thuận hiểu chuyện. Nhưng nhu thuận hiểu chuyện không có nghĩa là nàng không hy vọng mình có thể giống như Trịnh Nghiên Nghiên, nhận được sự sủng ái của Chu Dục Văn.
Mà là nàng sợ rằng mình một khi đòi hỏi quá nhiều sẽ khiến Chu Dục Văn cảm thấy phiền phức.
Có câu nói không sai, đứa bé hiểu chuyện là thiệt thòi nhất, các nàng không tranh không giành, mỗi lần đều bị xếp về phía sau, thậm chí vì tính cách nhu thuận của các nàng, người lớn sẽ cố ý bỏ qua các nàng.
Mà Lục Lâm trước mắt, chính là một đứa bé như thế.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta có chút đau lòng.
Thế là Chu Dục Văn thật chặt ôm nàng vào trong ngực, hắn nói: "Được thôi, về sau mỗi ngày đều thưởng cho ngươi."
Lục Lâm nghe lời này phì cười một tiếng.
Đưa tay nhét vào trong chăn, nói: "Ta sợ thân thể ngươi chịu không nổi."
Chu Dục Văn nói: "Nha đầu thối, dám xem nhẹ ba ba? Xem ta có cầm roi quất cái mông nhỏ của ngươi không!"
"Ngươi..." Một câu nói khiến Lục Lâm đảo mắt trắng dã.
Hai người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ.
Đến sáng sớm, Lục Lâm nghe được Chu Dục Văn nói chuyện điện thoại.
Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, quay đầu nhìn Chu Dục Văn một chút, chủ động lại gần tựa vào bờ vai hắn, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Thật sự muốn mua mô tô cho ta à?"
"Ừm, đã hứa với ngươi rồi, cũng không thể nuốt lời chứ?" Chu Dục Văn ôm lấy Lục Lâm nói.
Quần jean, áo và cả chiếc quần lót nhỏ ck của Lục Lâm đều bị ném bên cạnh giường, nhưng Lục Lâm đang mặc một chiếc áo hai dây nhỏ màu trắng.
Nằm trong ngực Chu Dục Văn, Lục Lâm nói không thèm.
"Vốn tưởng có thể thắng ngươi, mua thì mua, kết quả là ngươi nhường ta, mua ta cũng không vui."
Chu Dục Văn nói, yêu cầu của ngươi thật đúng là nhiều.
"Ba ba là muốn cho ngươi biết, ngươi có lợi hại thế nào đi nữa, so với ta còn kém xa lắm." Chu Dục Văn vươn một ngón út ra.
Lục Lâm liếc mắt, trực tiếp đẩy ngón út của Chu Dục Văn ra nói, đáng ghét.
"Không biết nói chuyện thì đừng có nói."
"Miệng không dùng để nói chuyện thì dùng để làm gì? Hử? Ngươi nói cho ta biết có thể dùng làm gì?" Chu Dục Văn xoay người hỏi.
"Ai nha ~ chưa đánh răng đâu!" Lục Lâm bị Chu Dục Văn cưỡng hôn, lẩm bẩm.
Nàng thật sự là hết cách với Chu Dục Văn, có đôi khi cảm giác hắn rất thành thục.
Nhưng lại có đôi khi lại cảm thấy Chu Dục Văn thật là trẻ con.
Hừ, chưa đánh răng đã hôn người ta.
Quá đáng.
Xem ta cắn rụng lưỡi ngươi!
Hai người lăn qua lộn lại trên chiếc giường lớn vào buổi sáng sớm.
Sau đó cùng nhau ăn sáng, hôm nay là một ngày nắng đẹp, Chu Dục Văn lái chiếc BMW M4 của mình, đầu tiên là đưa Lục Lâm đi tìm Vương Mộng Na, xem vài mẫu xe máy BMW.
Nhưng không có chiếc nào Lục Lâm để ý.
Lục Lâm căn bản không nghĩ tới việc mua xe máy BMW, nàng còn nói nhìn Chu Dục Văn là biết không hiểu về xe máy.
Chu Dục Văn hỏi, ngươi hiểu?
Lục Lâm biểu thị biết nhiều hơn ngươi một chút.
"Vậy ngươi tự chọn đi."
Cuối cùng đi dạo mấy cửa tiệm, Lục Lâm chọn một chiếc Haojue Suzuki GSX, giá lăn bánh xấp xỉ 40.000 tệ.
Hôm nay Lục Lâm, vẫn mặc quần jean đen phối hợp với áo T-shirt nửa người màu đen, nhưng trên chân đi một đôi ủng, cưỡi lên xe máy, dáng vẻ lại thật sự rất ngầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận