Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 208
Nếu như nói Trịnh Nghiên Nghiên và Đào Điềm dùng lời nói đấu đá, Đào Điềm căn bản sẽ không lép vế, nhưng Đào Điềm không ngờ Trịnh Nghiên Nghiên đột nhiên lại mềm mỏng đi, khiến Đào Điềm thoáng chốc có chút lúng túng. Nàng vốn bị xem như người thứ ba, bây giờ "vợ cả" lại đang ở kia ăn nói khép nép cầu xin chính mình. Hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều người đang nhìn, điều này khiến Đào Điềm biết phải làm sao?
Sắc mặt Đào Điềm có chút xấu hổ, mặc dù trong lòng nàng thầm nghĩ, ngươi cảm thấy bộ dạng bây giờ của ngươi thật sự xứng với Chu Dục Văn sao? Nhưng lời này cuối cùng vẫn không nói ra được.
Giọng Trịnh Nghiên Nghiên mềm mỏng như vậy, tất cả mọi người đều có chút trầm mặc. Bởi vì ấn tượng của mọi người về Trịnh Nghiên Nghiên luôn là kiểu nữ hài Kinh Thành không sợ trời không sợ đất, nếu có người dám chọc nàng, nàng liền dám tiến tới tát người đó. Kết quả đột nhiên lại trở nên hèn mọn như vậy.
Bất kể là Thẩm Ngọc hay Lục Lâm, nhất thời đều có chút im lặng. Phòng ăn rất vắng người, lúc mới bắt đầu, nhóm nữ sinh này thỉnh thoảng còn ồn ào vài câu, nhưng lúc này lại rất yên tĩnh. Những người xung quanh đều đang đứng. Chỉ có Đào Điềm và Trịnh Nghiên Nghiên là ngồi đối diện nhau.
Lòng Đào Điềm có chút mềm đi, không biết nên đáp lại thế nào, bèn ngước mắt nhìn thoáng qua Khúc Tịnh bên cạnh.
Khúc Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ ngươi biết sai rồi à? Lúc ngươi đánh người sao không biết?” “Lúc chiều đó, nhà ăn đông người như vậy, ngươi đi tới liền tát cho Ngọt Ngào một cái?” (Chú thích: Ngọt Ngào là biệt danh của Đào Điềm) “Lúc đó ngươi đã mắng Ngọt Ngào của chúng ta cái gì? Ngươi khiến người khác nghĩ về Ngọt Ngào như thế nào?!” “Bây giờ ngươi hạ mình xuống, ngươi nghĩ chuyện này cứ thế là xong sao!?”
Khúc Tịnh nói mấy lời như vậy, lập tức lại khiến thái độ cứng rắn trở lại.
Sắc mặt Trịnh Nghiên Nghiên có chút không tốt, nàng u oán liếc nhìn Đào Điềm. Mà Đào Điềm nghe lời Khúc Tịnh nói, lòng lại trở nên kiên định.
Đúng vậy, chẳng lẽ mình cứ chịu bị mắng oan uổng như vậy sao? Lúc đó nàng ta mắng mình thậm tệ biết bao? Gọi mình là ‘chó cái’? Mình lớn từng này rồi, chưa từng bị ai mắng như vậy. Bây giờ ngươi ở đây giả bộ đáng thương ư? Chuyện tốt chuyện xấu đều do một mình ngươi làm cả à? Dựa vào cái gì chứ. Đã ngươi mắng người ta thì ngươi phải chịu trách nhiệm.
Trịnh Nghiên Nghiên nhịn không được nói: “Ta xin lỗi là được chứ gì?”
Đào Điềm định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Khúc Tịnh ngăn lại.
Khúc Tịnh hỏi: “Xin lỗi? Ngươi cứ ngồi như vậy mà xin lỗi à?”
Trịnh Nghiên Nghiên liếc nhìn Khúc Tịnh đang đứng bên cạnh diễu võ giương oai, có chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, cúi người về phía Đào Điềm: “Đào Điềm học tỷ, xin lỗi, lúc chiều là ta quá bốc đồng, nói ra những lời khó nghe, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”
Đào Điềm thở dài một hơi, dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài, thầm nghĩ tha thứ thì tha thứ vậy. Nhưng chuyện giữa mình và Chu Dục Văn, không phải ngươi nói một câu xin lỗi là giải quyết được.
Khúc Tịnh lại hỏi từ bên cạnh: “Vậy bây giờ, ai là ‘chó cái’?”
“?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ, không thể tin nhìn về phía Khúc Tịnh. Ngay cả Đào Điềm cũng ngây người một chút, khá lắm, đây là đang làm gì vậy?
Khúc Tịnh hai tay khoanh trước ngực đứng đó, nàng cũng mặc quần bó, là học tỷ năm ba đại học, sau khi ăn mặc trang điểm, đi giày cao gót, đã có vài phần dáng dấp của một xã hội danh viện. Đứng trên lập trường của mình, nàng thật sự đang suy nghĩ cho Đào Điềm. Mẹ nó, tỷ muội tốt nhất của mình bị chửi thành như vậy, chuyện này ai mà không tức giận.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Lời mình nói ra cứ thế cho qua sao? Không phải nói xin lỗi à? Xin lỗi thì phải xin lỗi cho đàng hoàng, Ngọt Ngào của chúng ta lớn từng này rồi, đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy chưa?” “Vừa rồi mắng người không phải hung hăng lắm sao?” Khúc Tịnh hỏi.
Trịnh Nghiên Nghiên hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Buổi chiều thật sự là ta không đúng, có vài lời ta nói sai rồi.”
“Ta hỏi là, hiện tại ai là ‘chó cái’!?” Khúc Tịnh nhấn mạnh.
Trịnh Nghiên Nghiên không nói gì.
Lục Lâm có chút nhìn không nổi nữa, nhịn không được nói: “Cũng nên có chừng có mực đi.” “Nghiên Nghiên nói bậy là không đúng, nhưng cũng chưa tới lượt ngươi ở đây thuyết tam đạo tứ. Bây giờ cũng đã xin lỗi rồi, nhiều nhất cũng chỉ là một trận hiểu lầm, chuyện cứ vậy cho qua đi.”
“A, ngươi tính là cái thá gì? Đến lượt ngươi ở đây nói hươu nói vượn à?” Khúc Tịnh cười lạnh một tiếng.
“” Lục Lâm sững sờ, liếc mắt nhìn Khúc Tịnh.
Khúc Tịnh thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lục Lâm. Khúc Tịnh trước đây cũng ở trong ban văn nghệ, nhưng theo quy củ, sinh viên năm ba ngoại trừ trưởng phó ban, những người khác phải tự động rời khỏi. Vì vậy Khúc Tịnh hiện tại không còn là người của ban văn nghệ, nhưng ngược lại thường xuyên đến ban văn nghệ tham gia ké một số hoạt động, ví dụ như lớp yoga chẳng hạn, nên nàng có biết Lục Lâm. Chẳng qua chỉ là tiểu tùy tùng của Trịnh Nghiên Nghiên mà thôi. Khúc Tịnh, với tư cách là đại tướng số một của Đào Điềm, tuyệt đối không sợ.
“Ngươi nói ta?” Lục Lâm hỏi Khúc Tịnh một tiếng.
Khúc Tịnh lười cả nói chuyện với Lục Lâm, hừ một tiếng, khinh thường quay đầu đi.
Lục Lâm cũng không nói nhảm, không nói một lời liền đi tới. Dứt khoát túm lấy tóc Khúc Tịnh.
“A ~” Khúc Tịnh đi giày cao gót, cao hơn Lục Lâm một chút. Nhưng căn bản không phải là đối thủ của Lục Lâm.
Lục Lâm ra tay rất dứt khoát, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã túm lấy tóc Khúc Tịnh. Tóc bị túm đau, Khúc Tịnh theo phản xạ muốn chống cự, kết quả vừa mới động thủ. Lại không ngờ động tác của Lục Lâm nhanh như vậy, tiến lên liền tát “bốp bốp” hai cái.
Lập tức liền đánh cho Khúc Tịnh phải ngoan ngoãn.
Lục Lâm cứ thế mặt không biểu cảm, kéo Khúc Tịnh đến trước mặt mình, hỏi: “Ai là ‘chó cái’!?” “Còn muốn biết ai là ‘chó cái’ nữa không?!” “Ngươi thả ta ra!” Khúc Tịnh tức giận muốn đánh nhau với Lục Lâm.
Kết quả Lục Lâm lại là “bốp bốp” hai cái tát nữa.
“Không phải ngươi muốn biết ai là ‘chó cái’ sao?!” “Đến, ngươi nói cho ta biết, ai là ‘chó cái’!?” Mỗi câu Lục Lâm nói ra đều đanh thép, đầy uy lực.
Thoáng chốc trấn áp tất cả mọi người. Khúc Tịnh vốn còn đang diễu võ giương oai, lập tức bị dọa cho im bặt. Ấp úng không nói nên lời.
Lục Lâm cũng không nói nhiều lời, nàng trực tiếp đẩy Khúc Tịnh về phía trước. Đẩy thẳng Khúc Tịnh ngã sõng soài trên đất, cái mông trong chiếc quần bó lập tức tiếp đất đau điếng.
Lục Lâm lạnh lùng nhìn Khúc Tịnh đã có chút sợ hãi sau khi bị mình đánh, nói: “Đây là việc nhà của người ta, ngươi xen vào làm loạn cái gì? Sao nào? Nghiên Nghiên có tệ thế nào đi nữa, cũng là bạn gái của Chu Dục Văn.” “Ngươi có phải đã quên Chu Dục Văn là ai không?”
Lục Lâm tiếp tục kéo tóc Khúc Tịnh: “Vậy ta gọi điện thoại nói cho Chu Dục Văn ngay bây giờ.” “Cứ nói ngươi mắng bạn gái hắn là ‘chó mẹ’, ta xem ngươi có dám hỏi Chu Dục Văn xem hắn sẽ làm gì không?”
Khúc Tịnh thấy Lục Lâm thật sự định gọi điện thoại, lập tức luống cuống. Chu Dục Văn là ai, mấy nữ sinh ban văn nghệ biết rõ nhất. Truyền thuyết về Chu Dục Văn nhiều vô số kể, nếu để Chu Dục Văn biết nàng dám ép bạn gái hắn như vậy: “Đừng, đừng gọi điện thoại! Tuyệt đối đừng nói cho Chu Dục Văn!”
Nhìn thấy sự bối rối lóe lên trong mắt Khúc Tịnh, Lục Lâm trong lòng có chút khinh thường, a, còn tưởng lợi hại cỡ nào cơ đấy.
Giải quyết xong Khúc Tịnh, Lục Lâm mới quay đầu nhìn về phía Đào Điềm và Trịnh Nghiên Nghiên mấy người bên kia. Động tác vừa rồi của Lục Lâm quá gọn gàng dứt khoát. Tất cả mọi người không kịp phản ứng, một lý do nữa là, Đào Điềm cùng hai nữ sinh kia, chưa chắc đã thật sự muốn đánh nhau. Chỉ có Lục Lâm mới dám làm như vậy.
Tuy nhiên, chiêu giết gà dọa khỉ này quả thực đã khiến mấy người kia tỉnh táo lại rất nhiều.
Lúc này, ánh mắt Trịnh Nghiên Nghiên nhìn về phía Lục Lâm tràn ngập sùng bái! Cảm thấy vẫn là Lâm Lâm tốt với mình nhất! Quả nhiên là tỷ muội tốt của mình. Trịnh Nghiên Nghiên cảm động đến muốn khóc.
Mà Đào Điềm nhìn Lục Lâm với ánh mắt đầy bất mãn.
Lục Lâm nói với Đào Điềm: “Vẫn là câu nói đó, Nghiên Nghiên có tệ thế nào, hiện tại cũng là bạn gái Chu Dục Văn, không tới lượt các ngươi khi dễ. Chuyện này mà Chu Dục Văn biết, nhiều lắm là hắn cùng Nghiên Nghiên chia tay, nhưng chắc chắn cũng không tới lượt ngươi.”
“Ta sẽ không cùng Chu Dục Văn chia tay!” Trịnh Nghiên Nghiên thể hiện thái độ.
Biểu cảm trên mặt Đào Điềm có chút phức tạp, nàng nhìn Lục Lâm, nàng biết thân phận của Lục Lâm, nên không muốn đắc tội cùng lúc cả hai người, hơn nữa Lục Lâm nói cũng không sai. Đào Điềm nghĩ ngợi rồi nói: “Ta cũng đâu có nói muốn làm bạn gái Chu Dục Văn.” “Không phải ngay từ đầu là nàng ta tới tìm ta sao?” Đào Điềm hỏi.
Trịnh Nghiên Nghiên thấy Lục Lâm bắt đầu giúp mình, lập tức lại cảm thấy mình có lý, nhịn không được nói: “Là ngươi câu dẫn Chu Dục Văn.”
“Ngươi im miệng.” Lời còn chưa dứt, Lục Lâm trực tiếp ném một ánh mắt sắc lẻm, khiến Trịnh Nghiên Nghiên im bặt.
Lục Lâm nói với Đào Điềm: “Nàng là bạn gái Chu Dục Văn, bản thân ngươi đã làm gì trong lòng ngươi rõ nhất. Lúc Chu Dục Văn không có bạn gái, ngươi thế nào cũng được, nhưng Chu Dục Văn đã có bạn gái, ngươi nên có chút tự mình hiểu lấy.”
Đào Điềm nghĩ thầm, ngươi bảo ta phải tự biết mình. “Vậy còn ngươi?” Đào Điềm hỏi thẳng.
Lục Lâm biết ánh mắt này của Đào Điềm có ý gì, nàng nói: “Ngươi ở đây cam đoan, sau này sẽ không xảy ra chuyện như lần trước trong xe nữa, ngươi vẫn có thể làm quản lý cho Chu Dục Văn. Về phía Nghiên Nghiên, ta sẽ không để nàng tìm ngươi gây sự nữa, chuyện này dừng ở đây.”
Đào Điềm nghe vậy chắc chắn cảm thấy không có ý kiến, lần này nàng tới đây vốn là không hiểu ra sao cả, hơn nữa mặc kệ sau này có xảy ra hay không, ai mà biết được, không bị phát hiện thì coi như không xảy ra. Nhìn bề ngoài thì đã giải quyết, nhưng thực ra chẳng có gì được giải quyết cả.
Trịnh Nghiên Nghiên là người tức giận nhất, đó là bạn trai của mình cơ mà, ngươi làm thế này không phải là ba phải sao?
“Không được, ta không đồng ý! Đào Điềm học tỷ, ngươi rời khỏi công ty của lão công ta đi!” Trịnh Nghiên Nghiên nói.
Đào Điềm còn chưa lên tiếng, Lục Lâm liền nói: “Người ta rời đi, ngươi quản lý mấy việc này cho Chu Dục Văn chắc?” Lục Lâm nói rồi kéo Khúc Tịnh qua: “Chỉ mấy người này thôi, ngươi quản nổi không?”
Trịnh Nghiên Nghiên không nói gì, nàng muốn nói, thực sự không được thì đuổi hết đi.
Nhưng Lục Lâm lại nói: “Ngươi vốn đã không giúp được gì cho Chu Dục Văn, đừng có gây thêm phiền toái cho Chu Dục Văn nữa!”
Câu nói vừa dứt.
“Xì!” Có người nhịn không được bật cười thành tiếng. Không biết là ai, nhưng tất cả mọi người nghe thấy lời này cũng không khỏi cố nén cười. Thậm chí, ngay cả Đào Điềm nghe vậy cũng thấy có chút buồn cười.
Chỉ có Trịnh Nghiên Nghiên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Có chút u oán liếc nhìn Lục Lâm. Nghĩ thầm, ngươi tốt xấu gì cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ.
Lục Lâm nói, sự việc cứ quyết định như vậy.
“Sau này các ngươi công bằng cạnh tranh. Ngươi có thể thích Chu Dục Văn, chúng ta không cản ngươi theo đuổi Chu Dục Văn, nhưng…” Lục Lâm lúc này đang đứng, nhìn về phía Đào Điềm, vừa vặn có thể nhìn thấy khe ngực ẩn hiện sau lớp áo cổ chữ V. Lục Lâm nói tiếp: “Nhưng không cho phép ngươi dùng mấy chiêu trò ngoài lề.”
Đào Điềm cười, kéo lại cổ áo mình. Nói thật, nàng đột nhiên có chút thiện cảm với cô gái Lục Lâm này. Nàng nói: “Ta không có ý kiến, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc. Nghiên Nghiên, chúng ta công bằng cạnh tranh nhé?”
Nửa câu sau, Đào Điềm nói với Trịnh Nghiên Nghiên. Nàng thoải mái đứng dậy, còn chủ động đưa tay về phía Trịnh Nghiên Nghiên muốn bắt tay.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên chắc chắn là mặt mày đầy uất ức. Cái gì vậy chứ, vẫn là mình chịu thiệt thòi mà. Nàng ta còn ngồi lên người Chu Dục Văn nữa kìa. Kết quả bây giờ lại nói muốn công bằng cạnh tranh. Dựa vào cái gì chứ.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng nhìn bàn tay Đào Điềm đưa tới, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn chạm vào một cách tượng trưng.
Đào Điềm bảo một bạn học khác đi đỡ Khúc Tịnh dậy. Lục Lâm không làm gì cả. Nhưng Khúc Tịnh thì rất tức giận, bị đánh bốn cái tát, mặt đầy dấu tay, nàng hùng hổ chửi Lục Lâm.
“Chó b nuôi, tiện nữ nhân! Chuyện này chưa xong đâu, xem tao có tìm người đánh mày không!”
Cuối cùng lúc Đào Điềm rời đi, Khúc Tịnh hung tợn nói lời đe dọa với Lục Lâm. Nàng dù sao cũng ở đây ba năm rồi, tìm một đám tiểu lưu manh xử lý Lục Lâm một chút cũng không thành vấn đề. Con nhãi ranh này tính là cái thá gì! Căn bản không biết xã hội đen tối thế nào.
Đợi Đào Điềm đi rồi, nhà ăn lập tức yên tĩnh trở lại. Lục Lâm lập tức ngồi xuống. Mẹ nó, thật là mệt. Thực ra vừa rồi nàng cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Mà những người khác lúc này lại xúm lại.
“Ta đi, Lâm Lâm, ngươi cũng quá ngầu đi?” “Cái con Khúc Tịnh kia, ta sớm đã nhìn nó không vừa mắt rồi, không ngờ ngươi mạnh như vậy!”
Thẩm Ngọc nhìn Lục Lâm cũng có chút lau mắt mà nhìn. Nàng làm sao cũng không ngờ tới, người bình thường ở ký túc xá rất trầm lặng, ít khi tham gia vào các chủ đề lại có thể mạnh mẽ như vậy, thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Ba nữ sinh cùng ký túc xá còn lại nhìn Lục Lâm bằng ánh mắt cũng khác đi.
Nhưng cũng có người lo lắng cho Lục Lâm. Nói rằng Khúc Tịnh kia hình như có chút quan hệ bên ngoài. Nghe nói có một gã tên Từ Hoài đang theo đuổi nàng?
“Vậy làm sao bây giờ? Ta nghe nói đám người của Từ Hoài đáng sợ lắm?”
“Các ngươi có phiền không hả?” Đám người này líu ríu, Lục Lâm hơi mất kiên nhẫn. Nàng nhịn không được thầm chửi một câu, suốt ngày chỉ biết tỏ vẻ ta đây, gặp mặt thì luôn miệng gọi tỷ muội tốt. Đến lúc thật sự đối mặt với người ta thì đến cái rắm cũng không dám thả.
“Không phải vừa nãy ở ký túc xá đã bàn bạc xong rồi sao? Các ngươi cứ bảo vệ Trịnh Nghiên Nghiên như vậy à?” Lục Lâm hỏi bọn họ.
Một câu nói kia lập tức khiến họ lúng túng. Vừa cười gượng, vừa nói: “À thì, chúng ta cũng không ngờ là sẽ đánh nhau thật.” “Đúng vậy đó, chúng ta đều là sinh viên đại học rồi, sao lại thô lỗ như vậy.”
“Vậy các ngươi còn đứng đây làm gì? Còn chờ nó mời các ngươi ăn cơm à?” Lục Lâm chỉ vào Trịnh Nghiên Nghiên.
Mấy nữ sinh rất xấu hổ, bị Lục Lâm đuổi khéo đi.
Đợi mấy cô gái đến xem náo nhiệt kia đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại ba người Lục Lâm, Thẩm Ngọc và Trịnh Nghiên Nghiên. Rốt cục cũng yên tĩnh.
Lục Lâm thở dài một hơi, sờ thử túi áo. Ai, không mang thuốc lá. Cái tên Chu Dục Văn này thật phiền phức, vừa phải giúp hắn trông coi hậu cung, lại còn không được hút thuốc.
Thế mà Trịnh Nghiên Nghiên còn có ý kiến. Bĩu môi nói: “Lâm Lâm, sao ngươi lại có thể để nàng ta ở lại công ty Chu Dục Văn chứ. Như vậy chẳng phải là nàng ta sẽ còn tiếp tục câu dẫn Chu Dục Văn sao?”
Lục Lâm nghe vậy liền đau đầu, nói: “Vậy thì thôi, ta mặc kệ, ngươi đi đi, ngươi đi nói với Chu Dục Văn ấy, bảo hắn sa thải Đào Điềm đi.”
“Đừng đừng, Lâm Lâm ta sai rồi, Lâm Lâm ngươi đừng giận, Lâm Lâm ta biết, chỉ có ngươi là tốt với ta nhất thôi.” Trịnh Nghiên Nghiên vội vàng nhận thua, níu lấy cánh tay Lục Lâm.
Lục Lâm không thèm để ý đến nàng, nói: “Mau về ký túc xá đi, tự mình gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức, phiền chết đi được.”
Trịnh Nghiên Nghiên nói: “May mà có ngươi!” “Lâm Lâm, ngươi tốt thật đấy, không có ngươi, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ!”
Lục Lâm không nói gì.
Cứ như vậy đi ra khỏi phòng ăn, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn còn đang cười nói vui vẻ nịnh nọt Lục Lâm.
Bên ngoài phòng ăn, Thường Hạo đang đứng một mình chờ ở đó. Vừa rồi Thường Hạo cùng Cố Diêu Diêu đi vào nhà ăn mua cơm, Cố Diêu Diêu chỉ vào khu vực đã tắt đèn đằng kia hỏi: “Kia có phải bạn gái Chu Dục Văn không?”
Thường Hạo nhìn sang, quả nhiên thấy Trịnh Nghiên Nghiên. Nàng hình như đang cãi nhau với Đào Điềm.
Cố Diêu Diêu hỏi: “Ngươi có muốn qua xem một chút không?”
Thường Hạo đã nghĩ đến việc đi xem. Khi đến gần họ, hình như nghe thấy họ đang thảo luận chuyện của Chu Dục Văn. Đầu tiên là Trịnh Nghiên Nghiên ăn nói khép nép cầu xin Đào Điềm rời xa Chu Dục Văn. Sau đó lại xin lỗi Đào Điềm.
Nhìn thấy cảnh đó, Thường Hạo thật sự đau lòng, hắn cũng nhịn không được nghiến răng. Đứng ở vị trí của mình, hắn không thể nghe rõ Trịnh Nghiên Nghiên và Đào Điềm nói gì. Chỉ có thể mơ hồ nghe được, dường như là vì chuyện của Chu Dục Văn.
Đào Điềm hình như thích Chu Dục Văn? Đùa kiểu gì vậy. Thường Hạo ban đầu tưởng mình nghe lầm. Trưởng ban văn nghệ, top ba bảng xếp hạng hoa khôi, nữ thần yoga, dáng người cực chuẩn Đào Điềm… lại đi thích Chu Dục Văn?
Nghe ý của Trịnh Nghiên Nghiên là muốn Đào Điềm rời khỏi Chu Dục Văn? Mà phía Đào Điềm hình như đang hỏi, dựa vào cái gì bắt ta phải rời đi? Người không được yêu mới là người thứ ba, cho nên người phải đi là ngươi! Tiếp đó Trịnh Nghiên Nghiên hình như rất tức giận, nói, sao ngươi biết Chu Dục Văn không yêu ta? Chu Dục Văn không yêu ngươi mới đúng. Sau đó Đào Điềm còn nói: ha ha, ai mà biết được,既然 ngươi không đi, ta cũng không đi, vậy chúng ta công bằng cạnh tranh, xem Chu Dục Văn chọn ai?
Hai bên đã có một phen đánh võ mồm.
Đương nhiên, những điều này là Thường Hạo suy diễn ra sau khi quan sát. Nhưng sau đó, Trịnh Nghiên Nghiên hình như đã khóc. Vẫn cầu xin Đào Điềm rời xa Chu Dục Văn. Rồi Đào Điềm không nói gì nữa. Tiếp theo là một học tỷ khác, không biết đã nói gì. Sau đó Lục Lâm liền đánh học tỷ kia.
Tóm lại là tình hình rất hỗn loạn. Thường Hạo không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài. Mãi cho đến sau này, Đào Điềm và nhóm của nàng đi ra trước. Khúc Tịnh vẫn còn đang khóc, vừa khóc vừa nói: “Lục Lâm con tiểu tiện hóa kia! Tao nhớ kỹ rồi, tao sẽ không bỏ qua cho nó đâu!”
Rồi sau đó là Trịnh Nghiên Nghiên và nhóm của nàng đi ra. Trịnh Nghiên Nghiên nhìn thấy Thường Hạo có chút bất ngờ.
“Nghiên Nghiên,” Thường Hạo gọi Trịnh Nghiên Nghiên lại.
Trịnh Nghiên Nghiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì không?”
Thường Hạo vừa rồi đã nhìn thấy Trịnh Nghiên Nghiên bị ấm ức, còn phải đứng dậy xin lỗi. Thường Hạo rất không hiểu, vì một Chu Dục Văn mà đến mức đó sao? Bây giờ nhìn Trịnh Nghiên Nghiên, mắt vẫn còn đỏ hoe. Rõ ràng là vừa mới khóc xong. Nhìn Trịnh Nghiên Nghiên như vậy, hắn càng thêm đau lòng.
Thường Hạo cảm thấy tất cả chuyện này đều do Chu Dục Văn gây ra, và cả người đang đứng cạnh Trịnh Nghiên Nghiên bây giờ, Lục Lâm. Thường Hạo liếc nhìn Lục Lâm. Lục Lâm không để ý tới hắn.
Thường Hạo nói với Trịnh Nghiên Nghiên: “Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi hai câu được không?”
Lúc này Trịnh Nghiên Nghiên đang hết lòng biết ơn Lục Lâm, nàng cảm thấy Lục Lâm là tỷ muội tốt nhất của mình, hiện tại còn đang khoác tay Lục Lâm. Mà Thường Hạo lại muốn tránh Lục Lâm để nói chuyện riêng với mình.
Lục Lâm ngược lại chẳng thấy có vấn đề gì: “Vậy ta với Thẩm Ngọc về ký túc xá trước.”
“Đừng, ta với hắn cũng chẳng có gì để nói.” Trịnh Nghiên Nghiên kéo Lục Lâm lại.
Ở trước mặt một số người, Trịnh Nghiên Nghiên tỏ ra hèn mọn. Nhưng đối với Thường Hạo, trong mắt Trịnh Nghiên Nghiên không hề che giấu sự coi thường. Lúc này, Trịnh Nghiên Nghiên và các nàng còn đang đứng trên bậc thang của phòng ăn. Mà Thường Hạo thì đứng ở lối ra vào. Cho nên ba cô gái đứng cao hơn Thường Hạo một bậc. Trịnh Nghiên Nghiên nói: “Ngươi có lời gì thì nói thẳng đi, các nàng đều là tỷ muội tốt nhất của ta.”
“Tốt nhất, tỷ muội?”
Sắc mặt Đào Điềm có chút xấu hổ, mặc dù trong lòng nàng thầm nghĩ, ngươi cảm thấy bộ dạng bây giờ của ngươi thật sự xứng với Chu Dục Văn sao? Nhưng lời này cuối cùng vẫn không nói ra được.
Giọng Trịnh Nghiên Nghiên mềm mỏng như vậy, tất cả mọi người đều có chút trầm mặc. Bởi vì ấn tượng của mọi người về Trịnh Nghiên Nghiên luôn là kiểu nữ hài Kinh Thành không sợ trời không sợ đất, nếu có người dám chọc nàng, nàng liền dám tiến tới tát người đó. Kết quả đột nhiên lại trở nên hèn mọn như vậy.
Bất kể là Thẩm Ngọc hay Lục Lâm, nhất thời đều có chút im lặng. Phòng ăn rất vắng người, lúc mới bắt đầu, nhóm nữ sinh này thỉnh thoảng còn ồn ào vài câu, nhưng lúc này lại rất yên tĩnh. Những người xung quanh đều đang đứng. Chỉ có Đào Điềm và Trịnh Nghiên Nghiên là ngồi đối diện nhau.
Lòng Đào Điềm có chút mềm đi, không biết nên đáp lại thế nào, bèn ngước mắt nhìn thoáng qua Khúc Tịnh bên cạnh.
Khúc Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ ngươi biết sai rồi à? Lúc ngươi đánh người sao không biết?” “Lúc chiều đó, nhà ăn đông người như vậy, ngươi đi tới liền tát cho Ngọt Ngào một cái?” (Chú thích: Ngọt Ngào là biệt danh của Đào Điềm) “Lúc đó ngươi đã mắng Ngọt Ngào của chúng ta cái gì? Ngươi khiến người khác nghĩ về Ngọt Ngào như thế nào?!” “Bây giờ ngươi hạ mình xuống, ngươi nghĩ chuyện này cứ thế là xong sao!?”
Khúc Tịnh nói mấy lời như vậy, lập tức lại khiến thái độ cứng rắn trở lại.
Sắc mặt Trịnh Nghiên Nghiên có chút không tốt, nàng u oán liếc nhìn Đào Điềm. Mà Đào Điềm nghe lời Khúc Tịnh nói, lòng lại trở nên kiên định.
Đúng vậy, chẳng lẽ mình cứ chịu bị mắng oan uổng như vậy sao? Lúc đó nàng ta mắng mình thậm tệ biết bao? Gọi mình là ‘chó cái’? Mình lớn từng này rồi, chưa từng bị ai mắng như vậy. Bây giờ ngươi ở đây giả bộ đáng thương ư? Chuyện tốt chuyện xấu đều do một mình ngươi làm cả à? Dựa vào cái gì chứ. Đã ngươi mắng người ta thì ngươi phải chịu trách nhiệm.
Trịnh Nghiên Nghiên nhịn không được nói: “Ta xin lỗi là được chứ gì?”
Đào Điềm định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Khúc Tịnh ngăn lại.
Khúc Tịnh hỏi: “Xin lỗi? Ngươi cứ ngồi như vậy mà xin lỗi à?”
Trịnh Nghiên Nghiên liếc nhìn Khúc Tịnh đang đứng bên cạnh diễu võ giương oai, có chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, cúi người về phía Đào Điềm: “Đào Điềm học tỷ, xin lỗi, lúc chiều là ta quá bốc đồng, nói ra những lời khó nghe, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”
Đào Điềm thở dài một hơi, dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài, thầm nghĩ tha thứ thì tha thứ vậy. Nhưng chuyện giữa mình và Chu Dục Văn, không phải ngươi nói một câu xin lỗi là giải quyết được.
Khúc Tịnh lại hỏi từ bên cạnh: “Vậy bây giờ, ai là ‘chó cái’?”
“?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ, không thể tin nhìn về phía Khúc Tịnh. Ngay cả Đào Điềm cũng ngây người một chút, khá lắm, đây là đang làm gì vậy?
Khúc Tịnh hai tay khoanh trước ngực đứng đó, nàng cũng mặc quần bó, là học tỷ năm ba đại học, sau khi ăn mặc trang điểm, đi giày cao gót, đã có vài phần dáng dấp của một xã hội danh viện. Đứng trên lập trường của mình, nàng thật sự đang suy nghĩ cho Đào Điềm. Mẹ nó, tỷ muội tốt nhất của mình bị chửi thành như vậy, chuyện này ai mà không tức giận.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Lời mình nói ra cứ thế cho qua sao? Không phải nói xin lỗi à? Xin lỗi thì phải xin lỗi cho đàng hoàng, Ngọt Ngào của chúng ta lớn từng này rồi, đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy chưa?” “Vừa rồi mắng người không phải hung hăng lắm sao?” Khúc Tịnh hỏi.
Trịnh Nghiên Nghiên hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Buổi chiều thật sự là ta không đúng, có vài lời ta nói sai rồi.”
“Ta hỏi là, hiện tại ai là ‘chó cái’!?” Khúc Tịnh nhấn mạnh.
Trịnh Nghiên Nghiên không nói gì.
Lục Lâm có chút nhìn không nổi nữa, nhịn không được nói: “Cũng nên có chừng có mực đi.” “Nghiên Nghiên nói bậy là không đúng, nhưng cũng chưa tới lượt ngươi ở đây thuyết tam đạo tứ. Bây giờ cũng đã xin lỗi rồi, nhiều nhất cũng chỉ là một trận hiểu lầm, chuyện cứ vậy cho qua đi.”
“A, ngươi tính là cái thá gì? Đến lượt ngươi ở đây nói hươu nói vượn à?” Khúc Tịnh cười lạnh một tiếng.
“” Lục Lâm sững sờ, liếc mắt nhìn Khúc Tịnh.
Khúc Tịnh thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lục Lâm. Khúc Tịnh trước đây cũng ở trong ban văn nghệ, nhưng theo quy củ, sinh viên năm ba ngoại trừ trưởng phó ban, những người khác phải tự động rời khỏi. Vì vậy Khúc Tịnh hiện tại không còn là người của ban văn nghệ, nhưng ngược lại thường xuyên đến ban văn nghệ tham gia ké một số hoạt động, ví dụ như lớp yoga chẳng hạn, nên nàng có biết Lục Lâm. Chẳng qua chỉ là tiểu tùy tùng của Trịnh Nghiên Nghiên mà thôi. Khúc Tịnh, với tư cách là đại tướng số một của Đào Điềm, tuyệt đối không sợ.
“Ngươi nói ta?” Lục Lâm hỏi Khúc Tịnh một tiếng.
Khúc Tịnh lười cả nói chuyện với Lục Lâm, hừ một tiếng, khinh thường quay đầu đi.
Lục Lâm cũng không nói nhảm, không nói một lời liền đi tới. Dứt khoát túm lấy tóc Khúc Tịnh.
“A ~” Khúc Tịnh đi giày cao gót, cao hơn Lục Lâm một chút. Nhưng căn bản không phải là đối thủ của Lục Lâm.
Lục Lâm ra tay rất dứt khoát, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã túm lấy tóc Khúc Tịnh. Tóc bị túm đau, Khúc Tịnh theo phản xạ muốn chống cự, kết quả vừa mới động thủ. Lại không ngờ động tác của Lục Lâm nhanh như vậy, tiến lên liền tát “bốp bốp” hai cái.
Lập tức liền đánh cho Khúc Tịnh phải ngoan ngoãn.
Lục Lâm cứ thế mặt không biểu cảm, kéo Khúc Tịnh đến trước mặt mình, hỏi: “Ai là ‘chó cái’!?” “Còn muốn biết ai là ‘chó cái’ nữa không?!” “Ngươi thả ta ra!” Khúc Tịnh tức giận muốn đánh nhau với Lục Lâm.
Kết quả Lục Lâm lại là “bốp bốp” hai cái tát nữa.
“Không phải ngươi muốn biết ai là ‘chó cái’ sao?!” “Đến, ngươi nói cho ta biết, ai là ‘chó cái’!?” Mỗi câu Lục Lâm nói ra đều đanh thép, đầy uy lực.
Thoáng chốc trấn áp tất cả mọi người. Khúc Tịnh vốn còn đang diễu võ giương oai, lập tức bị dọa cho im bặt. Ấp úng không nói nên lời.
Lục Lâm cũng không nói nhiều lời, nàng trực tiếp đẩy Khúc Tịnh về phía trước. Đẩy thẳng Khúc Tịnh ngã sõng soài trên đất, cái mông trong chiếc quần bó lập tức tiếp đất đau điếng.
Lục Lâm lạnh lùng nhìn Khúc Tịnh đã có chút sợ hãi sau khi bị mình đánh, nói: “Đây là việc nhà của người ta, ngươi xen vào làm loạn cái gì? Sao nào? Nghiên Nghiên có tệ thế nào đi nữa, cũng là bạn gái của Chu Dục Văn.” “Ngươi có phải đã quên Chu Dục Văn là ai không?”
Lục Lâm tiếp tục kéo tóc Khúc Tịnh: “Vậy ta gọi điện thoại nói cho Chu Dục Văn ngay bây giờ.” “Cứ nói ngươi mắng bạn gái hắn là ‘chó mẹ’, ta xem ngươi có dám hỏi Chu Dục Văn xem hắn sẽ làm gì không?”
Khúc Tịnh thấy Lục Lâm thật sự định gọi điện thoại, lập tức luống cuống. Chu Dục Văn là ai, mấy nữ sinh ban văn nghệ biết rõ nhất. Truyền thuyết về Chu Dục Văn nhiều vô số kể, nếu để Chu Dục Văn biết nàng dám ép bạn gái hắn như vậy: “Đừng, đừng gọi điện thoại! Tuyệt đối đừng nói cho Chu Dục Văn!”
Nhìn thấy sự bối rối lóe lên trong mắt Khúc Tịnh, Lục Lâm trong lòng có chút khinh thường, a, còn tưởng lợi hại cỡ nào cơ đấy.
Giải quyết xong Khúc Tịnh, Lục Lâm mới quay đầu nhìn về phía Đào Điềm và Trịnh Nghiên Nghiên mấy người bên kia. Động tác vừa rồi của Lục Lâm quá gọn gàng dứt khoát. Tất cả mọi người không kịp phản ứng, một lý do nữa là, Đào Điềm cùng hai nữ sinh kia, chưa chắc đã thật sự muốn đánh nhau. Chỉ có Lục Lâm mới dám làm như vậy.
Tuy nhiên, chiêu giết gà dọa khỉ này quả thực đã khiến mấy người kia tỉnh táo lại rất nhiều.
Lúc này, ánh mắt Trịnh Nghiên Nghiên nhìn về phía Lục Lâm tràn ngập sùng bái! Cảm thấy vẫn là Lâm Lâm tốt với mình nhất! Quả nhiên là tỷ muội tốt của mình. Trịnh Nghiên Nghiên cảm động đến muốn khóc.
Mà Đào Điềm nhìn Lục Lâm với ánh mắt đầy bất mãn.
Lục Lâm nói với Đào Điềm: “Vẫn là câu nói đó, Nghiên Nghiên có tệ thế nào, hiện tại cũng là bạn gái Chu Dục Văn, không tới lượt các ngươi khi dễ. Chuyện này mà Chu Dục Văn biết, nhiều lắm là hắn cùng Nghiên Nghiên chia tay, nhưng chắc chắn cũng không tới lượt ngươi.”
“Ta sẽ không cùng Chu Dục Văn chia tay!” Trịnh Nghiên Nghiên thể hiện thái độ.
Biểu cảm trên mặt Đào Điềm có chút phức tạp, nàng nhìn Lục Lâm, nàng biết thân phận của Lục Lâm, nên không muốn đắc tội cùng lúc cả hai người, hơn nữa Lục Lâm nói cũng không sai. Đào Điềm nghĩ ngợi rồi nói: “Ta cũng đâu có nói muốn làm bạn gái Chu Dục Văn.” “Không phải ngay từ đầu là nàng ta tới tìm ta sao?” Đào Điềm hỏi.
Trịnh Nghiên Nghiên thấy Lục Lâm bắt đầu giúp mình, lập tức lại cảm thấy mình có lý, nhịn không được nói: “Là ngươi câu dẫn Chu Dục Văn.”
“Ngươi im miệng.” Lời còn chưa dứt, Lục Lâm trực tiếp ném một ánh mắt sắc lẻm, khiến Trịnh Nghiên Nghiên im bặt.
Lục Lâm nói với Đào Điềm: “Nàng là bạn gái Chu Dục Văn, bản thân ngươi đã làm gì trong lòng ngươi rõ nhất. Lúc Chu Dục Văn không có bạn gái, ngươi thế nào cũng được, nhưng Chu Dục Văn đã có bạn gái, ngươi nên có chút tự mình hiểu lấy.”
Đào Điềm nghĩ thầm, ngươi bảo ta phải tự biết mình. “Vậy còn ngươi?” Đào Điềm hỏi thẳng.
Lục Lâm biết ánh mắt này của Đào Điềm có ý gì, nàng nói: “Ngươi ở đây cam đoan, sau này sẽ không xảy ra chuyện như lần trước trong xe nữa, ngươi vẫn có thể làm quản lý cho Chu Dục Văn. Về phía Nghiên Nghiên, ta sẽ không để nàng tìm ngươi gây sự nữa, chuyện này dừng ở đây.”
Đào Điềm nghe vậy chắc chắn cảm thấy không có ý kiến, lần này nàng tới đây vốn là không hiểu ra sao cả, hơn nữa mặc kệ sau này có xảy ra hay không, ai mà biết được, không bị phát hiện thì coi như không xảy ra. Nhìn bề ngoài thì đã giải quyết, nhưng thực ra chẳng có gì được giải quyết cả.
Trịnh Nghiên Nghiên là người tức giận nhất, đó là bạn trai của mình cơ mà, ngươi làm thế này không phải là ba phải sao?
“Không được, ta không đồng ý! Đào Điềm học tỷ, ngươi rời khỏi công ty của lão công ta đi!” Trịnh Nghiên Nghiên nói.
Đào Điềm còn chưa lên tiếng, Lục Lâm liền nói: “Người ta rời đi, ngươi quản lý mấy việc này cho Chu Dục Văn chắc?” Lục Lâm nói rồi kéo Khúc Tịnh qua: “Chỉ mấy người này thôi, ngươi quản nổi không?”
Trịnh Nghiên Nghiên không nói gì, nàng muốn nói, thực sự không được thì đuổi hết đi.
Nhưng Lục Lâm lại nói: “Ngươi vốn đã không giúp được gì cho Chu Dục Văn, đừng có gây thêm phiền toái cho Chu Dục Văn nữa!”
Câu nói vừa dứt.
“Xì!” Có người nhịn không được bật cười thành tiếng. Không biết là ai, nhưng tất cả mọi người nghe thấy lời này cũng không khỏi cố nén cười. Thậm chí, ngay cả Đào Điềm nghe vậy cũng thấy có chút buồn cười.
Chỉ có Trịnh Nghiên Nghiên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Có chút u oán liếc nhìn Lục Lâm. Nghĩ thầm, ngươi tốt xấu gì cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ.
Lục Lâm nói, sự việc cứ quyết định như vậy.
“Sau này các ngươi công bằng cạnh tranh. Ngươi có thể thích Chu Dục Văn, chúng ta không cản ngươi theo đuổi Chu Dục Văn, nhưng…” Lục Lâm lúc này đang đứng, nhìn về phía Đào Điềm, vừa vặn có thể nhìn thấy khe ngực ẩn hiện sau lớp áo cổ chữ V. Lục Lâm nói tiếp: “Nhưng không cho phép ngươi dùng mấy chiêu trò ngoài lề.”
Đào Điềm cười, kéo lại cổ áo mình. Nói thật, nàng đột nhiên có chút thiện cảm với cô gái Lục Lâm này. Nàng nói: “Ta không có ý kiến, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc. Nghiên Nghiên, chúng ta công bằng cạnh tranh nhé?”
Nửa câu sau, Đào Điềm nói với Trịnh Nghiên Nghiên. Nàng thoải mái đứng dậy, còn chủ động đưa tay về phía Trịnh Nghiên Nghiên muốn bắt tay.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên chắc chắn là mặt mày đầy uất ức. Cái gì vậy chứ, vẫn là mình chịu thiệt thòi mà. Nàng ta còn ngồi lên người Chu Dục Văn nữa kìa. Kết quả bây giờ lại nói muốn công bằng cạnh tranh. Dựa vào cái gì chứ.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng nhìn bàn tay Đào Điềm đưa tới, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn chạm vào một cách tượng trưng.
Đào Điềm bảo một bạn học khác đi đỡ Khúc Tịnh dậy. Lục Lâm không làm gì cả. Nhưng Khúc Tịnh thì rất tức giận, bị đánh bốn cái tát, mặt đầy dấu tay, nàng hùng hổ chửi Lục Lâm.
“Chó b nuôi, tiện nữ nhân! Chuyện này chưa xong đâu, xem tao có tìm người đánh mày không!”
Cuối cùng lúc Đào Điềm rời đi, Khúc Tịnh hung tợn nói lời đe dọa với Lục Lâm. Nàng dù sao cũng ở đây ba năm rồi, tìm một đám tiểu lưu manh xử lý Lục Lâm một chút cũng không thành vấn đề. Con nhãi ranh này tính là cái thá gì! Căn bản không biết xã hội đen tối thế nào.
Đợi Đào Điềm đi rồi, nhà ăn lập tức yên tĩnh trở lại. Lục Lâm lập tức ngồi xuống. Mẹ nó, thật là mệt. Thực ra vừa rồi nàng cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Mà những người khác lúc này lại xúm lại.
“Ta đi, Lâm Lâm, ngươi cũng quá ngầu đi?” “Cái con Khúc Tịnh kia, ta sớm đã nhìn nó không vừa mắt rồi, không ngờ ngươi mạnh như vậy!”
Thẩm Ngọc nhìn Lục Lâm cũng có chút lau mắt mà nhìn. Nàng làm sao cũng không ngờ tới, người bình thường ở ký túc xá rất trầm lặng, ít khi tham gia vào các chủ đề lại có thể mạnh mẽ như vậy, thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Ba nữ sinh cùng ký túc xá còn lại nhìn Lục Lâm bằng ánh mắt cũng khác đi.
Nhưng cũng có người lo lắng cho Lục Lâm. Nói rằng Khúc Tịnh kia hình như có chút quan hệ bên ngoài. Nghe nói có một gã tên Từ Hoài đang theo đuổi nàng?
“Vậy làm sao bây giờ? Ta nghe nói đám người của Từ Hoài đáng sợ lắm?”
“Các ngươi có phiền không hả?” Đám người này líu ríu, Lục Lâm hơi mất kiên nhẫn. Nàng nhịn không được thầm chửi một câu, suốt ngày chỉ biết tỏ vẻ ta đây, gặp mặt thì luôn miệng gọi tỷ muội tốt. Đến lúc thật sự đối mặt với người ta thì đến cái rắm cũng không dám thả.
“Không phải vừa nãy ở ký túc xá đã bàn bạc xong rồi sao? Các ngươi cứ bảo vệ Trịnh Nghiên Nghiên như vậy à?” Lục Lâm hỏi bọn họ.
Một câu nói kia lập tức khiến họ lúng túng. Vừa cười gượng, vừa nói: “À thì, chúng ta cũng không ngờ là sẽ đánh nhau thật.” “Đúng vậy đó, chúng ta đều là sinh viên đại học rồi, sao lại thô lỗ như vậy.”
“Vậy các ngươi còn đứng đây làm gì? Còn chờ nó mời các ngươi ăn cơm à?” Lục Lâm chỉ vào Trịnh Nghiên Nghiên.
Mấy nữ sinh rất xấu hổ, bị Lục Lâm đuổi khéo đi.
Đợi mấy cô gái đến xem náo nhiệt kia đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại ba người Lục Lâm, Thẩm Ngọc và Trịnh Nghiên Nghiên. Rốt cục cũng yên tĩnh.
Lục Lâm thở dài một hơi, sờ thử túi áo. Ai, không mang thuốc lá. Cái tên Chu Dục Văn này thật phiền phức, vừa phải giúp hắn trông coi hậu cung, lại còn không được hút thuốc.
Thế mà Trịnh Nghiên Nghiên còn có ý kiến. Bĩu môi nói: “Lâm Lâm, sao ngươi lại có thể để nàng ta ở lại công ty Chu Dục Văn chứ. Như vậy chẳng phải là nàng ta sẽ còn tiếp tục câu dẫn Chu Dục Văn sao?”
Lục Lâm nghe vậy liền đau đầu, nói: “Vậy thì thôi, ta mặc kệ, ngươi đi đi, ngươi đi nói với Chu Dục Văn ấy, bảo hắn sa thải Đào Điềm đi.”
“Đừng đừng, Lâm Lâm ta sai rồi, Lâm Lâm ngươi đừng giận, Lâm Lâm ta biết, chỉ có ngươi là tốt với ta nhất thôi.” Trịnh Nghiên Nghiên vội vàng nhận thua, níu lấy cánh tay Lục Lâm.
Lục Lâm không thèm để ý đến nàng, nói: “Mau về ký túc xá đi, tự mình gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức, phiền chết đi được.”
Trịnh Nghiên Nghiên nói: “May mà có ngươi!” “Lâm Lâm, ngươi tốt thật đấy, không có ngươi, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ!”
Lục Lâm không nói gì.
Cứ như vậy đi ra khỏi phòng ăn, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn còn đang cười nói vui vẻ nịnh nọt Lục Lâm.
Bên ngoài phòng ăn, Thường Hạo đang đứng một mình chờ ở đó. Vừa rồi Thường Hạo cùng Cố Diêu Diêu đi vào nhà ăn mua cơm, Cố Diêu Diêu chỉ vào khu vực đã tắt đèn đằng kia hỏi: “Kia có phải bạn gái Chu Dục Văn không?”
Thường Hạo nhìn sang, quả nhiên thấy Trịnh Nghiên Nghiên. Nàng hình như đang cãi nhau với Đào Điềm.
Cố Diêu Diêu hỏi: “Ngươi có muốn qua xem một chút không?”
Thường Hạo đã nghĩ đến việc đi xem. Khi đến gần họ, hình như nghe thấy họ đang thảo luận chuyện của Chu Dục Văn. Đầu tiên là Trịnh Nghiên Nghiên ăn nói khép nép cầu xin Đào Điềm rời xa Chu Dục Văn. Sau đó lại xin lỗi Đào Điềm.
Nhìn thấy cảnh đó, Thường Hạo thật sự đau lòng, hắn cũng nhịn không được nghiến răng. Đứng ở vị trí của mình, hắn không thể nghe rõ Trịnh Nghiên Nghiên và Đào Điềm nói gì. Chỉ có thể mơ hồ nghe được, dường như là vì chuyện của Chu Dục Văn.
Đào Điềm hình như thích Chu Dục Văn? Đùa kiểu gì vậy. Thường Hạo ban đầu tưởng mình nghe lầm. Trưởng ban văn nghệ, top ba bảng xếp hạng hoa khôi, nữ thần yoga, dáng người cực chuẩn Đào Điềm… lại đi thích Chu Dục Văn?
Nghe ý của Trịnh Nghiên Nghiên là muốn Đào Điềm rời khỏi Chu Dục Văn? Mà phía Đào Điềm hình như đang hỏi, dựa vào cái gì bắt ta phải rời đi? Người không được yêu mới là người thứ ba, cho nên người phải đi là ngươi! Tiếp đó Trịnh Nghiên Nghiên hình như rất tức giận, nói, sao ngươi biết Chu Dục Văn không yêu ta? Chu Dục Văn không yêu ngươi mới đúng. Sau đó Đào Điềm còn nói: ha ha, ai mà biết được,既然 ngươi không đi, ta cũng không đi, vậy chúng ta công bằng cạnh tranh, xem Chu Dục Văn chọn ai?
Hai bên đã có một phen đánh võ mồm.
Đương nhiên, những điều này là Thường Hạo suy diễn ra sau khi quan sát. Nhưng sau đó, Trịnh Nghiên Nghiên hình như đã khóc. Vẫn cầu xin Đào Điềm rời xa Chu Dục Văn. Rồi Đào Điềm không nói gì nữa. Tiếp theo là một học tỷ khác, không biết đã nói gì. Sau đó Lục Lâm liền đánh học tỷ kia.
Tóm lại là tình hình rất hỗn loạn. Thường Hạo không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài. Mãi cho đến sau này, Đào Điềm và nhóm của nàng đi ra trước. Khúc Tịnh vẫn còn đang khóc, vừa khóc vừa nói: “Lục Lâm con tiểu tiện hóa kia! Tao nhớ kỹ rồi, tao sẽ không bỏ qua cho nó đâu!”
Rồi sau đó là Trịnh Nghiên Nghiên và nhóm của nàng đi ra. Trịnh Nghiên Nghiên nhìn thấy Thường Hạo có chút bất ngờ.
“Nghiên Nghiên,” Thường Hạo gọi Trịnh Nghiên Nghiên lại.
Trịnh Nghiên Nghiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì không?”
Thường Hạo vừa rồi đã nhìn thấy Trịnh Nghiên Nghiên bị ấm ức, còn phải đứng dậy xin lỗi. Thường Hạo rất không hiểu, vì một Chu Dục Văn mà đến mức đó sao? Bây giờ nhìn Trịnh Nghiên Nghiên, mắt vẫn còn đỏ hoe. Rõ ràng là vừa mới khóc xong. Nhìn Trịnh Nghiên Nghiên như vậy, hắn càng thêm đau lòng.
Thường Hạo cảm thấy tất cả chuyện này đều do Chu Dục Văn gây ra, và cả người đang đứng cạnh Trịnh Nghiên Nghiên bây giờ, Lục Lâm. Thường Hạo liếc nhìn Lục Lâm. Lục Lâm không để ý tới hắn.
Thường Hạo nói với Trịnh Nghiên Nghiên: “Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi hai câu được không?”
Lúc này Trịnh Nghiên Nghiên đang hết lòng biết ơn Lục Lâm, nàng cảm thấy Lục Lâm là tỷ muội tốt nhất của mình, hiện tại còn đang khoác tay Lục Lâm. Mà Thường Hạo lại muốn tránh Lục Lâm để nói chuyện riêng với mình.
Lục Lâm ngược lại chẳng thấy có vấn đề gì: “Vậy ta với Thẩm Ngọc về ký túc xá trước.”
“Đừng, ta với hắn cũng chẳng có gì để nói.” Trịnh Nghiên Nghiên kéo Lục Lâm lại.
Ở trước mặt một số người, Trịnh Nghiên Nghiên tỏ ra hèn mọn. Nhưng đối với Thường Hạo, trong mắt Trịnh Nghiên Nghiên không hề che giấu sự coi thường. Lúc này, Trịnh Nghiên Nghiên và các nàng còn đang đứng trên bậc thang của phòng ăn. Mà Thường Hạo thì đứng ở lối ra vào. Cho nên ba cô gái đứng cao hơn Thường Hạo một bậc. Trịnh Nghiên Nghiên nói: “Ngươi có lời gì thì nói thẳng đi, các nàng đều là tỷ muội tốt nhất của ta.”
“Tốt nhất, tỷ muội?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận